Chương 5: Sao thế? Beomgyu không thích nằm chung với anh à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ hội mùa xuân được tổ chức vào ngay đầu xuân. Thời tiết vẫn mang chút lạnh lẽo còn sót lại của mùa đông. Những cơn gió lạnh căm, thổi những cánh hoa anh đào rơi khắp nơi, đâu đâu cũng ngập sắc hồng.

Sau sự kiện, Soobin rảnh đi hẳn việc ở hội sinh viên. Thay vào đó, anh đến quán café để làm việc nhiều hơn. Bởi vì quán café nằm ở gần kí túc xác trường đại học nên hầu như khách quen của quán sẽ là sinh viên của trường. Bạn bè của Soobin cũng có nhiều người là khách quen của quán. Trong số đó có một khách quen mới đó là Beomgyu. Beomgyu đến quán café nhiều kinh khủng. Người ta có 70% cơ thể là nước thì hẳn 70% cơ thể của Beomgyu là café. Mỗi ngày cậu đều uống ít nhất là hai cốc americano đá. Lúc nào nhiều bài tập sẽ uống hẳn double shot để tỉnh táo. Mặc dù việc cậu ủng hộ quán khiến túi tiền của anh rủng rỉnh hơn cơ mà với tư cách một người bạn, đôi lúc anh vẫn sẽ khuyên cậu uống bớt café lại.

Hôm nay quán vắng, học kì mới chỉ bắt đầu lại, chưa đến lúc thi cử nên Soobin không ngạc nhiên lắm. Anh tận hưởng cốc café thơm phức mới pha rồi mở điện thoại ra coi phim hoạt hình. Đợt vừa rồi bận rộn khiến anh chưa kịp cập nhật mấy tập mới của phim nữa. Đang tới khúc gay cấn thì thông báo nhảy ra tin nhắn kakaotalk của Beomgyu với một tin nhắn không thể chấn động hơn.

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Anh Soobin, anh biết khách sạn nào quanh trường tốt tốt không?

Soobin: Anh không rõ nữa

Soobin: Nhưng em cần thuê khách sạn làm gì vậy?

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Kí túc xá bị hỏng đường ống nước ở tầng tụi em. Cô quản lý vừa báo phải sửa mất hai ngày TvT

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Em đã tìm được homestay để ở với Huening Kai rồi nhưng cậu ấy lại chạy sang nhà bạn mất tiêu

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Mà một mình em ở homestay đó thì đắt quá.

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Em định kiếm phòng đơn nào ở tạm

Soobin: Em có thể sang nhà anh. Nếu em không ngại.

Bình thường Soobin cũng hay rủ bạn về nhà chơi điện tử, xem phim rồi ngủ lại qua đêm. Bố mẹ anh cũng không cấm cản điều đó, chỉ cần đừng ồn ào quá là được.

Soobin: Mỗi tội phòng anh không được to lắm, em sẽ phải chịu khó nằm đất ấy.

Sau đó, là một tràng spam nhãn dãn khóc lóc đến từ Beomgyu. Đổi từ con thỏ hồng đến con thú mỏ vịt. Nếu đây mà là nước mắt thật, chắc cậu phải khóc được ngập cái Seoul này rồi.

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Anh đúng là thiên thần huhu

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Sao lại có người tuyệt vời như anh Soobin nhỉ?

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Em dễ ngủ lắm nằm đâu cũng ngủ được thôi ạ

Khoa Truyền thông – Beomgyu: Em chỉ cần một nơi tá túc là được rùi

Thế là trước khi tan làm ba mươi phút, Beomgyu với một chiếc balo trên vai cùng chiếc mũ gấu quen thuộc, bước vào Ngày mai bên nhau.

Nhà Soobin ở gần ga Seoul. Bình thường nếu chỉ di chuyển giữa nhà và trường anh sẽ đi tàu điện ngầm. Những hôm nào làm ca tối về muộn ở quán anh mới đi xe ô tô riêng.

Soobin chở Beomgyu về nhà sau khi dọn dẹp quán cũng đã là mười hai giờ hơn. Bố mẹ và anh trai cũng đã ngủ hết. Phòng Soobin ở trên tầng ba, căn phòng tầm mười lăm mét vuông chỉ kê được những thứ cơ bản như một cái giường, một tủ quần áo, một bàn học và một tủ sách treo tường. Nhưng được cái nó có nhà vệ sinh trong phòng nên khá tiện cho những buổi sáng vội vã đến trường.

Vào phòng, mẹ Soobin đã để sẵn chăn đệm dành cho khách ở cuối giường khiến Beomgyu có chút ngạc nhiên.

"Cái này ai chuẩn bị vậy ạ?"

"Mẹ anh đó. Chiều nay lúc em đồng ý anh đã nhắn tin cho mẹ rồi."

"Mẹ anh chu đáo quá. Để mai em xuống cảm ơn bác." Beomgyu lí nhí nói. "Em có làm phiền gia đình anh không ạ?"

"Không có gì đâu. Bạn bè anh cũng sang ngủ suốt ấy mà."

Beomgyu gật gật đầu. Cậu nhóc đặt ba lô xuống góc giường rồi lôi đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ từ trong đó ra. "Thật may vì em có thói quen tắm sáng. Chiều mới bị cắt nước nên em vẫn kịp thơm tho sạch sẽ một chút."

Soobin chỉ cho Beomgyu nhà tắm rồi để cậu tự nhiên. Còn mình thì trải chăn nệm xuống dưới sàn nhà. Nhưng mẹ anh chỉ chuẩn bị một bộ chăn nệm thôi nên anh phải bắc ghế lấy thêm một chiếc nệm từ trên nóc tủ xuống. Lúc anh đang loay hoay lấy thì Beomgyu đi từ nhà tắm ra. Anh gọi vội, "Này Beomgyu, đỡ giúp anh với."

Beomgyu vươn tay ra đỡ lấy tấm nệm dù chẳng hiểu gì cả. "Không phải đã có đệm rồi sao? Anh còn lấy thêm làm gì ạ?"

"Anh nằm chung với em. Ai lại để khách nằm đất một mình bao giờ chứ."

Thấy Beomgyu vẫn đang trong trạng thái đờ người, Soobin đã lấy nệm từ tay cậu rồi thoăn thoắt trải xuống sàn nhà. Phòng Soobin tuy bé nhưng kê hai cái nệm đơn nằm vẫn không đến nỗi. Anh lồng ga rồi lôi gối và chăn của mình từ trên giường xuống, hoàn thiện việc dọn chăn ga.

"Ấy thôi, hay anh cứ nằm trên giường đi. Ai lại để chủ nhà nằm đất bao giờ chứ, anh không cần làm thế với em đâu." Beomgyu vẫn đang đứng nguyên vị trí ban nãy ở dưới đuôi giường, không dám nhúc nhích.

"Sao thế? Beomgyu không thích nằm chung với anh à? Hay em chê chật."

"Ấy không phải." Cậu nhóc xua tay, lắc đầu ngay lập tức. Chiếc đầu tròn với mái tóc bồng bềnh cũng theo đó mà lắc lư theo.

"Anh không ngại nằm đất. Em đừng lo. Mau vào chăn đi không lạnh." Soobin xoa lấy mái tóc bồng bềnh kia. "Anh đi tắm đã. Muốn sạc điện thoại thì dùng ổ cắm ở trên bàn học nhé."

Lúc Soobin đi ra, Beomgyu đã an vị nằm trong chăn. Cậu nằm ở phía ngoài, gần với cửa, khác với vị trí ban nãy Soobin đã sắp xếp. "Sao em lại đổi chỗ thế?"

"Em nằm ngoài để bảo vệ anh. Anh cứ an tâm ngủ nha."

...

???

"Ngốc nghếch." Soobin cười thầm trong lòng. Nhưng cũng ngoan ngoãn nằm xuống vị trí mà cậu nhóc sắp xếp.

Anh nằm xuống thì thấy chăn và nệm đã rất ấm. Như có người từng nằm qua. "Em làm ấm chăn cho anh đấy à?"

"Vâng. Anh vừa tắm khuya xong nên em sợ anh lạnh."

...

???

Soobin thật sự không nhìn ra đây là những hành động vì ngại hay bản chất Beomgyu là một người tinh tế nữa. Bởi vì quen biết người này mới được mấy tháng, cũng chỉ là bạn bè xã giao ăn uống mấy bữa, giúp nhau mấy bận, nên sự hiểu biết của Soobin về Beomgyu là khá hạn chế. Anh chỉ cảm thấy đây là một người chơi được, tốt tính, hiền lành, thi thoảng hơi ngây ngốc một chút, nhưng đôi lúc lại cảm thấy người này chu đáo và tỉ mỉ đến không ngờ. Như việc cho anh kẹo khi anh mệt, hay như ủ ấm chăn vừa rồi.

Đắn đo một hồi, Soobin quyết định hỏi một câu bâng quơ, "Ai làm người yêu Beomgyu sẽ thích lắm nhỉ? Em chu đáo đến vậy cơ mà."

"Em cũng không biết nữa." Beomgyu đặt điện thoại lên bàn. Cậu dùng một cái sạc điện thoại dây dài, nối từ ổ cắm xuống chỗ nằm ngủ vẫn dùng được. Cơ mà do chuẩn bị đi ngủ nên mới cất điện thoại lại lên trên bàn.

"Không biết?"

"Vâng. Em chưa có người yêu bao giờ hết á." Beomgyu nằm thẳng người, hai tay chắp lại đặt lên bụng.

"Em chưa từng có người yêu hả?" Soobin ngạc nhiên hỏi lại. "Anh tưởng người có diện mạo như Beomgyu sẽ phải có nườm nượp người theo đuổi luôn ý chứ."

"Người theo đuổi thì có. Nhưng đâu có nghĩa em sẽ có người yêu đâu anh." Beomgyu bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng giữa màn đêm tĩnh lặng. "Anh thì sao ạ?"

"Anh từng có rồi."

Đây là chủ đề Soobin không muốn đề cập đến lắm. Đúng là anh từng có người yêu nhưng cả hai chia tay không êm đẹp nên hiếm khi anh kể với ai về chuyện này. Bạn bè anh cũng chỉ biết đến đoạn đã chia tay mà thôi.

Câu trả lời đơn điệu của Soobin khiến cuộc hội thoại đi vào ngõ cụt. Không ai trong số hai người nói chuyện tiếp. Xung quanh chỉ còn nhịp thở đều đều.

"Anh Soobin sưu tầm giày sao?" Beomgyu bất chợt phá tan sự tĩnh lặng. "Ban nãy em sạc điện thoại có thấy một hộp giày Nike bản giới hạn năm 2020 ở trên nóc kệ sách."

"Giày Nike sao? Bình thường anh không có đi Ni—"

À, đôi giày Nike. Là quà sinh nhật của người yêu cũ anh tặng. Soobin không rành về thời trang lắm nên cũng không biết đó là phiên bản giới hạn. Anh từng đi một thời gian vì ngoại hình khá hợp gu nhưng cỡ giày lại không vừa khiến ngón út của anh phải chịu nhiều vất vả. Thế nên từ sau khi chia tay, anh không đi nó nữa mà đóng hộp vứt bừa ở đâu đó.

"Anh được tặng thôi. Đi không vừa chân nên cất đi."

"Ò, hẳn là người tặng quý anh lắm. Đôi đó mắc và hiếm lắm ấy. Em tìm mà không được."

"Vậy sao?" Soobin trả lời ỡm ờ. "Có lẽ là vậy."

Lại một khoảng lặng xuất hiện. Beomgyu không hỏi, Soobin cũng không kể gì tiếp. Tiếng hít thở của người bên cạnh dường như đều đặn hơn khiến anh không khỏi nghĩ rằng Beomgyu đã đi vào giấc ngủ rồi.

Soobin nhấc người dậy sạc điện thoại. Đồng hồ báo một giờ sáng. Ngày mai anh không có tiết buổi sáng nên anh định ngủ nướng. Cơ mà không rõ lịch của Beomgyu như thế nào.

"Beomgyu? Em ngủ rồi à?"

"Hửm?" Tiếng hừ nhẹ vang lên từ trong đống chăn.

"Sáng mai em có tiết không?"

"Không có."

"Được rồi, ngủ ngon."

Nhận được thông tin từ người kia, anh nhắn tin cho mẹ báo trưa mai có bạn mình cùng ăn. Sau đó cũng chui vào chăn để ngủ.

"Anh Soobin này."

"Hửm?"

"Nếu khi nào anh có chuyện muốn nói, em sẽ luôn sẵn lòng lắng nghe." Beomgyu nghiêng người quay lưng về phía Soobin. "Anh ngủ ngon nhé."

HẾT PHẦN I - XUÂN ĐẾN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro