Chương 21: Bị bắt làm con tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức dần khôi phục, Lôi Lôi  giống như nằm bên cạnh đống lửa, toàn thân nóng lên, dường như đổ không ít mồ hôi, Lôi Lôi mở mắt, phát hiện mình thật sự nằm bên cạnh một cái bếp lò lớn, đầu cách cửa lò không xa, bên trong lửa cháy hừng hực, lửa hắt khiến bên mặt đau rát, thập phần giống lò đốt thi trong phim, tức khắc sợ tới mức toàn thân lông tơ dựng lên, cuống quít muốn di động thân mình, ai ngờ liền nghe được có người đang nói chuyện.
"Chính là các nàng?" Hỏi chuyện chính là một nam nhân, thanh âm trầm thấp khàn khàn, ngữ khí âm ngoan, tựa hồ không kiên nhẫn.
"Đúng vậy." Giọng nữ nhân có điểm quen tai.
"Vẫn chưa giết, đã đem về đây."
Cái gì, phải bị giết! Lôi Lôi một cử động nhỏ cũng không dám, lặng lẽ xoay mặt nhìn, lại thấy một nam một nữ đứng cách đó không xa. Nữ nhân đứng nghiêng người, chính là cô nương bán hoa mai; nam nhân mặc áo choàng màu đen với hoa văn xám bạc, đưa lưng về phía bên này, thấy không rõ bộ dáng, chỉ biết hắn cực kỳ cao lớn, Thượng Quan Thu Nguyệt cũng rất cao, nhưng bởi vì mặt quá mức mỹ lệ, nên dáng người chỉ làm hắn nhìn qua nho nhã mà không mất chí khí, nhưng nam nhân này, lại cao lớn đến mức làm người xung quanh cảm thấy áp lực.
Nữ nhân nói: "Hà Thái Bình mấy lần cùng chúng ta đối nghịch, thuộc hạ nguyên bản muốn giải quyết bọn họ ngay tại chỗ cho bọn chúng xem, chỉ là nha đầu Lôi Lôi này cùng Tiêu Bạch quan hệ tựa hồ không bình thường, cho nên mang về hỏi một chút, có lẽ đối với cốc chủ có chút tác dụng."
Nam nhân bất ngờ: "Tiêu Bạch?"
Nữ nhân nói: "Lần trước hắn ở Đồng Nhân sơn giết mấy huynh đệ chúng ta, nha đầu này nếu thật cùng hắn có quan hệ, cốc chủ xem có phải nên giữ lại......" Dừng lại.
Lôi Lôi lập tức bừng tỉnh, nghe nói Tiêu Bạch vì chuyện Hoa cô nương ra ngoài tìm kiếm nha hoàn hồi môn, khi đi ngang qua Đồng Nhân sơn, từng thuận tay giáo huấn mấy người trong Ma giáo, xem ra chính là bọn họ, hơn nữa Thượng Quan Thu Nguyệt muốn tìm mình rất dễ dàng, nên sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này, bọn họ không phải Thiên Nguyệt động, vậy chỉ còn lại có một khả năng —— Truyền Kỳ cốc!
Đây là Truyền Kỳ cốc truyền danh! Nam nhân này gọi là cốc chủ, ngoại trừ người trong truyền thuyết giết sư phụ cường cưới sư nương Truyền Kỳ cốc cốc chủ Phó Lâu còn có ai! Lôi Lôi kích động, bọn họ sao lại không đi Dạ Đàm thành đoạt trường sinh quả, hay là cũng đã sớm biết tin tức? Chẳng lẽ lần này căn bản không phải âm mưu của Thiên Nguyệt động, mà của Truyền Kỳ cốc?
Không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe Phó Lâu nói: "Chờ các nàng tỉnh rồi hỏi, hữu dụng liền giữ lại, vô dụng liền giết."
Cùng là một chữ "Giết", khi Thượng Quan Thu Nguyệt nói , có vẻ vân đạm phong thanh, làm người nghe lạnh đến xương cốt; mà đối với người này thì ngược lại, ngữ khí hưng phấn, phảng phất trời sinh đã thích chữ này.
Nữ nhân đáp ứng, hạ giọng báo chuyện khác.
Lôi Lôi ngừng thở, lặng lẽ ngồi dậy, phát hiện bên cạnh Phong Thải Thải cũng đã tỉnh, không khỏi trong lòng vừa động, Phong Thải Thải từ nhỏ tập võ, muốn chạy trốn ra ngoài cũng không phải không có cơ hội, so với việc bị bắt giữ để khống chế "Tiểu Bạch" vẫn tốt hơn, vì thế nàng chớp mắt ý bảo, dùng khẩu hình nói "Truyền Kỳ cốc, đi mau", Phong Thải Thải hiểu được, kéo nàng hướng cửa chạy.
Vừa đến cạnh cửa, bên tai liền vang lên một tiếng hừ lạnh: "Muốn chạy?"
Ngay sau đó Phong Thải Thải dường như bị ai đó kéo ngược về phía sau, bay ngược trở về, "Phanh" đập vào tường, sau đó ngã xuống, miệng phun máu tươi rồi hôn mê.
Hết thảy chỉ trong nháy mắt, Lôi Lôi ngây ra.
"Ngươi cùng Tiêu Bạch có quan hệ gì?" Người này như quỷ thần, bất tri bất giác đã đứng phía sau.
Âm thanh vang lên! Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nàng chỉ thấy cảnh tượng như vậy ở trong TV, căn bản không rõ Phong Thải Thải còn sống hay đã chết, trong lòng khẩn trương, sợ hãi muốn nhào qua đi xem xét: "Thải Thải!"
"Răng rắc" một tiếng, đau nhức truyền đến.
Lôi Lôi đau hô.
Người này không lưu tình chút nào, vẫn giữ tay nàng: "Có quan hệ gì với Tiêu Bạch?" Thanh âm trầm thấp mang theo không dung kháng cự hương vị.
Để giảm bớt đau đớn, Lôi Lôi không dám cử động.
Giống như Lôi Lôi nghĩ, đó là một khuôn mặt lạnh lẽo tràn ngập ác ý, tuy rằng không trẻ bằng Thượng Quan Thu Nguyệt hay công tử, nhưng vẫn tuấn mỹ, chỉ là loại mỹ lệ này chỉ có một nửa, bởi vì trên má phải của hắn có một vết sẹo rất lớn, giống như bị bỏng, có lẽ vì nó quá xấu xí, khiến khuôn mặt còn lại càng trở nên tuấn mỹ, làm người ta không nhịn được muốn nghĩ tới dung mạo ban đầu của hắn.
Lôi Lôi không có tâm tình tưởng tượng, nam nhân đáng sợ này đã chậm rãi di chuyển cái tay bị thương của nàng, đau đến nàng nước mắt chảy ròng.
Đôi mắt thâm thúy, bên trong toát ra loại ngoan độc thuần túy.
Nghĩ đến vừa rồi hắn xử trí Phong Thải Thải, ra tay không nửa điểm thương tiếc, Lôi Lôi hiểu rõ, nếu giờ phút này trả lời không, hắn tuyệt đối sẽ giải quyết mình, vì thế nhịn đau nói: "Ta là thân thích của hắn."
"Thân thích," Phó Lâu dùng ba ngón tay bóp chặt cổ nàng, "Tiêu Bạch có thân thích họ Lôi?"
Lực của cánh tay khiến nàng không thể cử động, Lôi Lôi tin rằng, hắn tuyệt đối có thể đem nàng dễ dàng bóp chết rồi ném vào bếp lò, cổ bị bóp chặt,hít thở ngày càng khó khăn, nàng vội vàng nói: "Ta là phu nhân của hắn!"
Trong cổ họng cảm giác chèn ép chợt biến mất, Phó Lâu không nói gì, trong mắt toàn là sự hoài nghi.
Lôi Lôi thở dốc, giải thích: "Phu nhân tương lai, chúng ta chỉ mới quyết định gần đây." Sợ hắn lại đưa ra nghi vấn, Lôi Lôi giải thích: "Ta bởi vì mất trí nhớ, vừa lúc hắn đi ngang qua đã cứu ta, cho nên ta, khụ, cái kia, lấy thân báo đáp."
Phó Lâu bỏ qua nàng.
Tay bị gãy rồi? Lôi Lôi rưng rưng nâng cái tay bị thương, lui về phía sau vài bước.
"An bài thỏa đáng, đừng chậm trễ khách quý." "Khách quý" hai chữ phảng phất từ kẽ răng phát ra.
Nữ nhân bên cạnh đồng ý: "Còn người kia......" Chỉ chính là Phong Thải Thải.
"Vô dụng, giết."
Lôi Lôi khẩn trương: "Chúng ta đi cùng nhau, muốn giết nàng, trước hết giết ta!"
Phó Lâu cười lạnh, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có nha hoàn vội vàng chạy tới: "Cốc chủ, phu nhân thỉnh ngươi qua."
Trong phút chốc, Lôi Lôi cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, ánh mắt âm lãnh lại xẹt qua một tia ôn nhu sáng rọi, Phó Lâu liếc mắt nhìn Phong Thải Thải trên mặt đất, thuận miệng: "Tạm thời giữ lại." Xoay người nhanh rời đi.
Đêm, ngoài cửa sổ bông tuyết lẳng lặng rơi xuống, so ban ngày lớn hơn một chút, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có phái quá nhiều người trông coi, bởi vì không cần.
Trên giường Phong Thải Thải vẫn hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng đã vững vàng, Lôi Lôi lo lắng cho mình, tay trái không thể cử động được, chỉ sợ tổn thương tới xương cốt rồi, cảm giác đau đớn làm nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, mà giờ phút này làm gì có ai đi lo lắng cho tù binh? Đối với Truyền Kỳ cốc, con tin có giá trị, chỉ cần giữ lại là đủ rồi, tàn phế hay không tàn phế cũng không quan hệ.
Tuyết theo gió bay vào cửa sổ, lạnh lùng, tuyết đã rơi suốt một ngày, trên mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng.
Lôi Lôi liền đứng trước cửa sổ, nhìn tuyết đến phát ngốc.
Bóng trắng hiện lên.
Bị giật mình, một cánh tay từ phía sau duỗi tới đem nàng ôm chặt: "Tiểu Xuân Hoa, sao lại không cẩn thận, để bị Phó Lâu bắt được." Thanh âm nhu hòa tựa trách cứ, mang theo nhiều sủng nịch.
Hương thơm quen thuộc tản ra.
Hoàn cảnh rét lạnh cô độc, nghe được thanh âm như vậy, còn được ôm như vậy, sẽ là cảm giác như thế nào?
Sức chống đỡ đột nhiên biến mất toàn bộ, đáy lòng chỉ còn toàn ủy khuất, Lôi Lôi rơi nước mắt, nghẹn ngào: "Ca.".
Bầu trời vốn không có ánh trăng, người bên cạnh tựa sáng rọi đến băng tuyết ngoài cửa sổ.
Quần áo cũng là sắc tuyết lạnh lùng, nhiệt độ cơ thể của hắn có chút thấp, nhưng so với sự lạnh lẽo bên ngoài, đương nhiên lại có vẻ ấm áp rất nhiều, ít nhất, Lôi Lôi cảm thấy rât ấm áp.
Thượng Quan Thu Nguyệt đưa tay áo lau nước mắt nàng: "Sao lại khóc chứ."
Lôi Lôi trừng mắt, tiếp tục khóc: "Tay của ta gãy rồi."
Thượng Quan Thu Nguyệt lúc này mới để ý đến tay nàng, nhìn kỹ, cười: "Chỉ là trật khớp, không gãy."
Vừa nghe không gãy, Lôi Lôi yên tâm nhiều, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: "Đau lắm."
Thượng Quan Thu Nguyệt dỗ nàng: "Không khóc, ca ca trị cho ngươi."
Hắn nâng tay nàng lên, đem nàng ôm vào trong ngực, chậm rãi ngắm nghía. Ngón tay lạnh lẽo như ngọc, lực đạo không nhẹ không nặng, chỗ sưng to tựa như cũng bớt đau, Lôi Lôi đang thất thần, lại nghe "Răng rắc" một tiếng.
"Aa....——" nàng há mồm la đau.
Lúc đó, Thượng Quan Thu Nguyệt cúi mặt xuống.
Tiếng hô đều bị nuốt đi, sau tiếng kêu ngắn ngủi, liền lâm vào yên lặng, đôi môi lạnh lẽo và ấm áp chạm vào nhau, cảm giác kia......
Tim đập nhanh, lòng tràn đầy kinh hãi, đầu Lôi Lôi trống rỗng.
"Ngươi xem, không đau," không biết từ khi nào Thượng Quan Thu Nguyệt đã rời môi nàng, mỉm cười giơ cái tay kia lên, quơ quơ trước mặt nàng, "Đừng lộn xộn, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại bình thường."
Nụ hôn đầu tiên lại do ca ca đoạt mất! Oa oa, tuy nói là mỹ nhân không có hại, nhưng đó là ca ca! Trách không được Tiểu Xuân Hoa lúc trước sẽ nhảy vực tìm chết, có khi là do vị ca ca này! Quá lôi huynh muội này quá lôi!
Lôi Lôi nào còn lo lắng cho tay mình, nhanh chóng từ trong lòng ngực hắn nhảy ra: "Huynh huynh huynh......"
Thượng Quan Thu Nguyệt cười: "Làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Ngươi hỏi ta làm sao vậy! Lôi Lôi vốn muốn trừng mắt chất vấn, nhưng gương mặt kia chỉ nho nhã tươi cười, không có nửa điểm dâm loạn, vì thế nàng không biết nên khóc hay nên cười, biểu tình quái dị: "Cái này...... Huynh vừa rồi...... Làm cái gì!"
"Mới vừa rồi?" Thượng Quan Thu Nguyệt hiểu được, "Mới vừa rồi sợ ngươi kêu to, kinh động người khác, ca ca hai tay cũng không rảnh, đành phải khinh bạc ngươi." Đem nàng kéo về lòng ngực, thân thiết bổ sung một câu: "Ca ca của mình, sợ cái gì."
Sợ cái gì? Lôi Lôi khổ nói không nên lời, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, nhìn lời nói này được nói ra nhiều đến mức trôi chảy, mỗi lần đều lấy nó làm lý do, ăn đậu hủ còn ăn một cách danh chính ngôn thuận! Cho dù lão nương không phải muội muội ngươi, dù sao, cũng không thể cùng thân sinh ca ca hôn môi!
Thượng Quan Thu Nguyệt ôm nàng, cúi đầu: "Tiêu Bạch có hay khinh bạc ngươi như vậy?"
"Tiểu Bạch"? Lôi Lôi rốt cuộc bắt được một tia bỡn cợt trong ánh mắt kia, tức khắc tức giận: "Huynh......"
Còn không kịp nói gì, Thượng Quan Thu Nguyệt liền cười nói: "A..Hắn là quân tử, là người tốt, tự nhiên sẽ không đối với ngươi như thế, ta hẳn là nên hỏi, ngươi có khinh bạc hắn như vậy?"
Lôi Lôi lập tức vô ngữ.
Quả nhiên vẫn là ca ca hiểu ta!.
Thượng Quan Thu Nguyệt buông nàng ra: "Sao lại để bị bắt?"
Lôi Lôi phùng má giả làm người mập, đem quá trình bị bắt cóc tỉ mỉ thuật lại một lần, cuối cùng hừ hừ: "Phó Lâu khẳng định muốn mượn ta áp chế Tiểu Bạch."
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Thực tốt."
Biết ngươi biến thái, Lôi Lôi dò hỏi: "Huynh không đi Dạ Đàm thành à?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ta đi làm cái gì."
Lôi Lôi nói: "Bán đấu giá trường sinh quả là giả."
"Đương nhiên," Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, "Phó Lâu cũng tìm trường sinh quả, ta nguyên bản là muốn mượn việc này, đem hắn cùng những người đó dẫn tới một chỗ đánh nhau, Hà Thái Bình chắc chắn chạy đến ngăn cản, vừa lúc làm cho bọn họ một hai phải chạm nhau, không thể ngờ bị Phó Lâu biết được, cái này cũng thôi đi, những người đó đánh náo nhiệt ở Dạ Đàm thành , đột nhiên xuất hiện tên Ôn Đình, thật mất hứng."
Cho người khác gặp mặt đánh nhau, nhân phẩm kiểu gì đây! Làm nhiều người như vậy giết hại lẫn nhau, hắn ở bên cạnh xem náo nhiệt! Lôi Lôi bị hắn cười đến cả người phát mao, rùng mình: "Phong  Ngàn Vệ là do ngươi giết?"
Thượng Quan Thu Nguyệt không thèm để ý: "Hắn đã gặp Thạch tiên sinh, giết đi đỡ phiền toái"
Lôi Lôi lấy hết can đảm, dứt khoát đem nghi hoặc trong đáy lòng ra hỏi: "Hội đấu giá Trường sinh quả  là âm mưu của huynh, huynh biết chúng ta sẽ đến Bích Thủy thành, Hà minh chủ có hành động, cho nên lâm thời đem địa điểm sửa thành Dạ Đàm thành, Thạch tiên sinh là người của huynh?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Đương nhiên không phải, Thạch tiên sinh chỉ là muốn phát tài, ngươi xem hắn bán tin tức này một vạn lượng, chỉ là giang hồ đại loạn đối với ta cũng tốt, cho nên liền thuận tay giúp hắn một tay, miễn cho hắn bị Hà Thái Bình bắt được."
Lôi Lôi ngoài ý muốn: "Thạch tiên sinh là ai?"
"Là ai không cần biết," Thượng Quan Thu Nguyệt hiển nhiên không muốn lộ ra nhều, ôn nhu nói, "Trường sinh quả không ở trên tay hắn, ca ca tương lai chắc chắn tìm được trường sinh quả cho ngươi."
"Trường sinh quả thật sự ở đâu?"
"Không biết."
Điểm này hắn hẳn là không nói dối, Lôi Lôi không hề truy cứu, cảm khái: "Trường sinh quả gây ra nhiều sóng gió vậy, không có còn hơn."
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Là người khác có lòng tham, liên quan gì đến trường sinh quả."
Lôi Lôi nói: "Chỉ cần là người, nhiều ít đều có lòng tham, nhưng bảo bối này thật sự quá thần kỳ, làm cho bọn họ vì lòng tham không màng tất cả, thậm chí giết người, đầu tiên là Bặc lão tiên sinh, còn có Lãnh chưởng môn trước ......"
Thượng Quan Thu Nguyệt bỗng nhiên cười: "Lãnh Ảnh? Hắn bị giết thật sự oan uổng."
Phát hiện trong lời nói có sự kỳ quặc, Lôi Lôi vội hỏi: "Lúc trước chưởng môn của tam đại môn phái gặp mặt ở Hoa Sơn đỉnh, Lãnh Ảnh bị giết, rốt cuộc là ai làm?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Còn có thể là ai, đương nhiên là Ôn Đình."
Lôi Lôi hoài nghi: "Sao huynh chắc chắn?"
"Ta thấy."
"Lúc ấy huynh cũng ở trên núi!"
"Ừ."
Lôi Lôi ánh mắt lập loè: "Thật sự không phải là huynh?"
"Tây Sa phái chưởng pháp rất mạnh, ta cũng tính ra nhưng không cần" Thượng Quan Thu Nguyệt vui sướng, "Đều nói trường sinh quả ở trong tay Lãnh Ảnh, hẹn gặp ở Hoa Sơn đỉnh, Lãnh Ảnh không thừa nhận, Ôn Đình liền lén đuổi theo hắn chất vấn, không cẩn thận liền giết chết hắn."
Tuy rằng hiềm nghi đối với Ôn Đình vẫn luôn lớn nhất, nhưng hiện giờ xác định sự thật, Lôi Lôi vẫn rất thất vọng, mối thù giết cha, Ôn Hương cùng Lãnh Thánh Âm đã định là đoạn tình yêu cẩu huyết.
Vài bông tuyết bị gió thổi vào cửa sổ, dính vào vạt áo trắng của Thượng Quan Thu Nguyệt, khiến  hương thơm kia cũng trở nên có chút lạnh lẽo.
Lôi Lôi ho khan: "Trên người của huynh dường như không thế nào ấm áp."
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Ta thích lạnh."
Lôi Lôi kinh ngạc.
Thượng Quan Thu Nguyệt xoay người: "Ta đi đây."
Lôi Lôi hoảng ôm cánh tay hắn: "Còn muội thì sao?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Phó Lâu sẽ không giết ngươi, ngươi ở lại, vừa lúc giúp hắn bắt Tiêu Bạch."
Lôi Lôi bạo tẩu: "Nhưng người kia tính tình không tốt, nếu hắn tự nhiên bẻ gãy tay đánh gãy chân muội thì làm sao bây giờ, muội không muốn ở chỗ này, mau mang muội ra ngoài đi!"
Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài: "Ngươi nghĩ đây là nơi nào, bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể dẫn người đi."
Lôi Lôi lăng: "Huynh muốn bỏ rơi muội?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng sau một lúc lâu, cười nói: "Ca ca sao lại bỏ rơi muội, muốn đi ra ngoài thì có gì khó, lại đây, ta chỉ cho ngươi cách."
Lôi Lôi vội nhón chân, đưa lỗ tai tới.
Thượng Quan Thu Nguyệt cúi đầu ở bên tai nàng nói mấy câu.
Lôi Lôi không thể tin được: "CÁi này có thể thực hiện?"
"Ca ca sẽ lừa ngươi sao?"
"Nhưng...... Chạy đến sau cốc, hắn lại phái người giết muội thì phải làm sao?"
"Ta ở bên ngoài chờ, ai có thể giết ngươi," Thượng Quan Thu Nguyệt xoa xoa đầu nàng, "Ngươi còn chưa trả lời ca ca, ngươi có khinh bạc Tiêu Bạch hay không?"
Vấn đề mẫn cảm, Lôi Lôi không đáp.
Thượng Quan Thu Nguyệt hừ nhẹ: "Nha đầu trên giường tỉnh rồi."
Quên mất trong phòng còn có Phong Thải Thải! Lôi Lôi sợ hãi quay đầu lại xem, quả nhiên thấy Phong Thải Thải đang duỗi tay xoa mắt, tựa như vừa tỉnh lại, vì thế vội vàng thúc giục hắn: "Huynh mau......".
Nơi này không còn thấy bóng dáng Thượng Quan Thu Nguyệt!.
Công nguyên 2008 năm, trăng sáng, ngày nọ, vào buổi đêm.
Màn hình máy tính lấp lánh, bên cạnh có hai người ngồi.
Trong đó một nhìn hồi lâu, lắc đầu: "Cái này thiết kế sai rồi, không phải ngược văn, sao lại để cô ta bị thương?"
Một người khác xa xa dựa vào lưng ghế, xem thường: "Ta thêm, đau đớn xíu có là gì, dám đem tửu lâu của ta đóng cửa chỉnh đốn, để ta cho cô ta biết thế nào là lợi hại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro