chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cảm thấy sau khi cô uống rượu hành động vô cùng lưu loát, người bình thường cũng nên lo trước lo sau, cô thì như đã phải nghẹn lâu dài, dựa vào rượu mới có thể hơi phóng túng.

Anh nghĩ cũng có thể là mình uống quá nhiều.

Vương Hạc Đệ kéo áo khoác lên, cầm ví tiền, chìa khóa và điện thoại, nói: "Đi thôi."

Điền Hi Vi suy nghĩ nói: "Anh cũng uống rượu không thể lái xe."

"Cùng đi xe đạp với cô."

Điền Hi Vi không nói thêm gì nữa, cô thay giày, Vương Hạc Đệ ở đằng sau chờ cô, đưa ba lô cho cô.

Hai người đi ra cư xá lấy xe, xe này không thích hợp với người có hình thể như Vương Hạc Đệ, lớn nhỏ không cân đối. Điền Hi Vi nhìn mỉm cười, cô mở hướng dẫn điện thoại.

Vương Hạc Đệ xoay tay lái, cúi đầu nhìn chiếc xe đạp xinh xắn, anh nghe xong giọng nói hướng dẫn, hỏi: "Cô không biết đường? Cho tới bây giờ chưa từng đi?"

"Ừ, chưa từng. Làm sao vậy?"

"Tôi cho rằng có lẽ dân địa phương đều đã từng đi."

Điền Hi Vi cười: "Có rất nhiều nơi tôi chưa từng đi."

"Hả?"

"Thời cấp ba nghỉ đông và nghỉ hè bận rộn làm thêm, đại học càng đừng nói, sau khi đi làm hận không thể phân thân mỗi giây." Cô cài xong hướng dẫn, nói, "Hiếm khi mới có lúc rảnh thế này."

Vương Hạc Đệ khi còn đi học biết không nên làm việc xấu, cũng may anh chỉ học hút thuốc, chưa từng chệch đường. Cha mẹ rất khoan dung với anh, với điều kiện trong nhà, anh chưa từng đi làm thêm bao giờ.

Có học sính làm thêm vì trài nghiệm cuộc sống, có rất nhiều người vì chi phí sinh hoạt.

Lúc Điền Hi Vi nói những lời này rất hời hợt, Vương Hạc Đệ trực giác cô là vì nguyên nhân thứ hai.

Hai người đạp xe xuất phát, thời gian này ô tô cũng hiếm gặp, huống chi là xe đạp. Đêm khuya nhiệt độ cực thấp, gió lạnh tạt trước mặt, cũng may đạp lâu, cơ thể dần dần ầm lên.

Điền Hi Vi chưa từng đạp xe như vậy, đêm khuya đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ không người, cả con đường dường như dọn ra không gian cho cô.

Vương Hạc Đệ nhìn xuống dưới, nói: "Cô có cảm nhận được hình như có tuyết không?"

Điền Hi Vi nhìn lên bầu trời: "Có sao?"

Dường như là ảo giác.

Mấy con đường vào chùa sau chín giờ đã hạn chế xe cộ, chỉ cho phép xe buýt ra vào.

Hai người đi thẳng đến chùa, Điền Hi Vi đã vô cùng mệt mỏi, nóng đến mức muốn cởi áo khoác.

Xung quanh tất cả đều là biển người, Điền Hi Vi mơ hồ biết phải mua vé mới đi vào được, tìm được chỗ bán vé, đã thấy cửa sổ đóng chặt.

Lúc này cô mới biết vé vào cửa đêm giao thừa đã sớm bán hết, ngày đó không bán, khách hành hương bị giới hạn.

Điền Hi Vi sửng sốt, cô dùng sức thở hắt ra, đưa tay gạt mấy sợi tóc.

"Không vào được, đi thôi." Cô nói.

Vương Hạc Đệ hỏi: "Nếu không tìm chỗ trèo vào?"

Điền Hi Vi lắc đầu: "Không cần."

Hai người lại đạp về, lần này tốc độ thả chậm, Điền Hi Vi đạp không yên ổn.

Cô dựa vào xúc động làm việc, kết quả lại khiến người ta thất vọng.

Đạp một lúc, chợt nghe tiếng chuông từ xa truyền đến, Điền Hi Vi đột nhiên dừng lại, Vương Hạc Đệ cũng vậy, hai người quay đầu nhìn về phía phương xa.

Phật nói nghe thấy tiếng Vươngông, phiền não nhẹ bớt, trí tuệ kéo dài, Bồ Đề tăng.

Tiếng Vươngông vang lên, năm 2016 âm lịch chính thức đến rồi.

Bên người cô chỉ có một người, cô nhìn về phía đối phương nói: "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Vương Hạc Đệ thốt ra cùng lúc với cô, nói câu đầu tiên trong năm mới với nhau.

Điền Hi Vi mỉm cười.

Vương Hạc Đệ bóp tay lái nói: "Đi thôi, đi tìm chỗ trèo."

Điền Hi Vi lắc đầu: "Anh biết miếu thần tài trên núi không?"

Vương Hạc Đệ hơi dao động.

Điền Hi Vi nói: "Tôi không muốn bái Thích Ca Mâu Ni nữa, tôi muốn đi bái thần tài."

"Miếu đó bây giờ có thể vào không?"

Điền Hi Vi lần này đã có kinh nghiệm, cô lấy điện thoại di động ra tra, nói: "Miếu thần tài không mở buổi đêm, phải chờ đến sáng."

Vương Hạc Đệ nói: "Vậy buổi sáng lại đến?"

Điền Hi Vi gật đầu, "Ừ." Cô lại nói, "Tôi muốn nghỉ một lát, đạp không nổi rồi."

Vương Hạc Đệ đang muốn nói Chuyện, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Là của Điền Hi Vi.

Điền Hi Vi trông thấy tên người gọi đến, do dự một giây mới tiếp, nói: "Tưởng Đông Dương?"

Người đầu bên kia điện thoại giọng ấm áp mỉm cười: "Năm mới vui vẻ, Điền Hi Vi."

"Năm mới vui vẻ." Điền Hi Vi đáp.

Vương Hạc Đệ để xe đạp sang bên, chân giẫm lên bậc thang, nghiêng người ngồi trên yên xe.

Anh lấy ra một điếu thuốc, quay đầu nhìn ven đường xanh hoá, tin nhắn điện thoại vang lên, anh rít một hơi thuốc, mới lấy ra xem.

Tất cả đều là từ Tiểu Á và những người khác gửi tới lúc 0 giờ, anh nhắn lại, bên kia điện thoại cũng đã nghe xong.

Vương Hạc Đệ bỏ điếu thuốc xuông, dẫm lên bàn đạp nói: "Phía trước có trạm xe buýt, đi ra đó ngồi một lát?"

Điền Hi Vi cất di động nói: "Ừ."

Hai người đạp đến trạm xe buýt, đỗ xe ở một bên, ngồi vào băng ghế dài nghỉ ngơi.

Phía sau là biển quảng cáo cực lớn, đáng tiếc có một khoảng cách với ghế, Điền Hi Vi không có cách nào dựa vào.

Cô xoa bắp chân, ngồi xuống nghĩ quả nhiên chạy đến lúc mệt mỏi nhất không thể ngừng, dừng lại sẽ thấy chạy không nổi nữa.

Điền Hi Vi không muốn đi nữa.

Cô lấy di động ra, mở video tiết mục cuối năm, hỏi: "Cùng xem nhé?"

Vương Hạc Đệ giẫm tắt mẩu thuốc lá, ngồi gần cô, hai người cúi đầu xem tiết mục trong tiếng cười rộn ràng.

Còn chưa đến kì thanh toán tiền mạng, Điền Hi Vi còn chưa hết dung lượng, cô xem hết một đoạn, lại bật đoạn tiếp theo.

Vương Hạc Đệ nhìn, nói: "Để tôi cầm cho."

Điền Hi Vi đưa di động cho anh.

Tiết mục cơ bản đều đã xem qua rồi, không có gì hay để xem, nhưng không hiểu sao không thấy chán. Đợi khi điện thoại báo sắp hết pin, mí mắt Điền Hi Vi đã cụp xuống.

Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô. Cô cúi thấp đầu, cánh tay giao nhau giữ áo khoác ngoài, dĩ nhiên là buồn ngủ.

Anh cũng không giục cô trở về. Vương Hạc Đệ tắt điện thoại, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, có lẽ là ăn cơm uống rượu, còn đạp xe, lúc này đôi má cô ửng đỏ, khi thở mùi thơm khe khẽ bay tới.

Qua một lúc lâu, Vương Hạc Đệ cuối cùng kéo khoá, mở áo khoác ra, cầm túi của cô đút vào.

Sau đó ôm cô hơi nghiêng cánh tay vào trong ngực.

Điền Hi Vi hơi mệt, nhưng cũng không ngủ. Có lẽ là do cô quá mệt, chỉ nhắm mắt lại.

Áo khoác anh rộng, phía sau lưng cô không hề có gió, lồng ngực bên cạnh rộng lớn kiên cố, tựa như ngọn lửa bếp lò xua tan cơn lạnh mùa đông.

Điền Hi Vi thật sự đã ngủ, đợi đến khi trên đường dần xuất hiện người và xe cô mới tỉnh lại.

Có lẽ tầm một giờ sáng, đoàn người từ trong chùa đi ra, trong gió lạnh lại có mùi hương, hương này khiến người càng muốn trầm mê, không muốn tỉnh lại.

Cô vẫn không nhúc nhích.

Trong hoảng hốt, dưới đèn đường trôi nổi vệt trắng, di động chậm chạp, hình ảnh như bị dừng lại.

Điền Hi Vi ngước mắt, chẳng biết từ lúc nào, trong bầu trời đêm đã có bông tuyết nhảy múa.

Tuyết mùa xuân...

Không có gió, chợt có mấy hạt tuyết bay vào trong trạm, rồi lại tan ra trong chớp mắt.

Vương Hạc Đệ ôm chặt người trong ngực, cầm chặt tay cô nhẹ nhàng phủ lên. Bàn tay lạnh buốt dần dần đã có độ ấm.

Điền Hi Vi hơi sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại.

Đợi ý thức cô dần dần tỉnh táo, trời vẫn tối đen, bông tuyết trôi nổi lơ lửng, mặt đường mơ hồ có một lớp trắng.

Hơi thở trên đỉnh đầu nóng rực, cô chậm rãi ngẩng đầu.

Vương Hạc Đệ vẫn ôm cô, giữ hai tay cô trong bàn tay. Ngón cái anh khẽ sờ mu bàn tay trái cô, thấy ánh mắt cô, anh thấp giọng nói: "Chào buổi sáng."

"... Chào buổi sáng."

Một tiếng "Chào buổi sáng" gần bên môi lẫn nhau.

Hai người yên tĩnh lại, ai cũng không nói tiếp. Qua một lúc, Điền Hi Vi nghe thấy hơi thở của đối phương dần dần trở nên dồn dập, lưng áo cô bị người giữ chặt.

Ngọn đèn mờ nhạt, bông tuyết bồng bềnh lượn lờ, cô thở nhẹ nhàng, môi áp xuống.

"Xoạt —— "

Trên đường phố chợt truyền đến tiếng chổi quét.

Điền Hi Vi quay đầu lại, đưa tay chải qua tóc. Lực tay Vương Hạc Đệ giữ chặt, ôm eo cô một lúc, sau đó mới thả người ra.

Người công nhân môi trường quét mặt đường, sáng sớm khí lạnh táp vào người, mở miệng là khói bay lên không trung.

Vương Hạc Đệ nói: "Sắp năm rưỡi rồi."

"... Sớm như vậy sao?"

"Có muốn tìm chỗ nào đó ăn chút gì không?"

Mời mùng một đầu năm có lẽ không có chỗ nào mở cửa sớm như vậy.

Vương Hạc Đệ hỏi người công nhân môi trường, trở lại lắc đầu, Điền Hi Vi khép chặt áo khoác ngoài nói: "Anh đói à?"

"Không, cô thì sao?"

"Tôi cũng không đói." Điền Hi Vi nói, "Không bằng hiện tại lên núi nhé?"

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Ừ."

Không có ai leo núi sớm như bọn họ, mùng một đầu năm mới bái thần tài, sáng sớm, trên đường nhỏ trong núi chỉ có hai người bọn họ.

Thời gian quá sớm, xe cáp chưa mở, lên núi phải đi hơn một nghìn bậc thang, hai người đi rất chậm.

Điền Hi Vi cho tới bây giờ chưa từng "điên" như vậy, trải nghiệm này khiến cô hưng phấn bên ngoài nhưng lại có chút mê mang và buồn vô cớ.

Trong núi tuyết dày hơn so với bên dưới, dưới chân tích một lớp trắng, màu xanh bóng cây loang lổ.

"Có lạnh không?" Vương Hạc Đệ hỏi.

Điền Hi Vi nói: "Bình thường."

Đi đường hơi mệt, khí lạnh dần dần thẩm vào lòng bàn chân. Bước chân Vương Hạc Đệ quá to so với cô, anh đi vài bước chờ một chút, lại quay đầu nhìn cô mấy lần.

Ánh mắt anh đảo qua tay cô, cụp mắt, tiếp tục đi về phía trước, tốc độ hơi chậm một chút.

Qua một lúc, anh lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, lấy ra một điếu thuốc lá, sau khi bỏ bật lửa vào túi, tay phải anh thay đổi phương hướng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh.

Điền Hi Vi nghiêng đầu nhìn núi non trùng điệp, sương mù dày đặc tràn ngập, ánh mắt cô mờ mịt không rõ.

Cô làm như không có việc gì bước, tay vẫn bị đối phương nắm.

Đi một chút rồi lại nghỉ, sau khi lên được đỉnh núi, Điền Hi Vi không cảm thấy quá mệt mỏi. Sắc trời sớm đã sáng rõ, hai người lại chờ một lát, miếu thần tài cuối cùng bắt đầu mở, mỗi người tám tệ, Vương Hạc Đệ thanh toán tiền cho hai người.

Điền Hi Vi liếc thấy tượng Bồ Tát, cô chắp tay trước ngực bái.

Vương Hạc Đệ cũng bái mấy cái.

Trong miếu thờ phụng các thần tài, nhóm khách hành hương dần đến, Điền Hi Vi học theo bộ dáng của bọn họ, thấy một cái bái một cái, cô không thành kính như bọn họ, chỉ đứng bái, không quỳ gối trên bồ đoàn.

Thấy người dâng hương, Điền Hi Vi mới nhớ tới còn muốn thắp hương, cô và Vương Hạc Đệ cầm ba bó hương, sau khi bái cắm vào lô dâng hương.

Phật giảng "Giới, định, tuệ ", ba bó hương cung cấp nuôi dưỡng Phật, pháp, tăng, giác mà không mê, chính mà không tà, sạch mà bất nhiễm.

Mỗi người đều đang cầu xin, Điền Hi Vi chỉ cầu cuộc sống của có có thể hoàn toàn yên ổn trở lại, cô muốn kiếm tiền, muốn cung cấp phòng ở, còn muốn thành gia lập nghiệp.

Vương Hạc Đệ hỏi: "Cô cầu gì thế?"

“Cầu tài.” Điền Hi Vi nói

Vương Hạc Đệ nhếch khóe miệng, "À."

"Anh thì sao?"

"Cũng cầu tài."

Điền Hi Vi hỏi: "Muốn đi xin quẻ xâm không?"

Vương Hạc Đệ bình thản: "Đi."

Hai người đi lắc ống thẻ, lúc này Điền Hi Vi quỳ gối trên bồ đoàn, cô từ từ nhắm hai mắt, âm thầm cầu nguyện, tiền tài trước, gia đình sau.

Một tấm thẻ rơi ra.

Trên đó viết:

Số 5, trung bình.

Tử hữu tam giống bất tự do, nhà cửa tiêu điều lạnh như thu, như gặp trâu Vươngột ngày giao thừa, mọi sự hồi xuân không cần lo.

Điền Hi Vi đọc chỗ hiểu chỗ không, có thể nhìn thấy hai chữ "trung bình", cô vẫn hơi thất vọng.

Vương Hạc Đệ xem xong, nói với cô: "Không hiểu thì đừng đoán mò, đợi tí nữa tìm thầy đoán xâm."

Điền Hi Vi mỉm cười.

Vương Hạc Đệ cũng lắc ống thẻ, anh ra số bốn mươi, là thượng cát ——

Mới đến đổi được quy mô tốt, làm gì cũng theo bước và xu thế, chỉ nghe tin tức đến bên tai, gập ghềnh trải qua gặp hưởng cù.

Hai người đi giải đoán xâm, đều xem của nhau. Điền Hi Vi tìm được thầy đoán xâm, ông thầy ra vẻ cao thâm, nắm lấy nhìn kỹ, sau đó từ từ nói: "Cô gái, cái này là chỉ trước hung sau cát, trước lo sau hỉ."

Điền Hi Vi hỏi: "Là có ý gì?"

Thầy giải xâm: "Bây giờ cuộc sống của cô hơi mệt mỏi, rất nhiều Chuyện không thể hài lòng theo tính toán, thậm chí người bên cạnh đều đã quên sự tồn tại của cô."

Điền Hi Vi ngẩn người, lại cảm thấy bị nói trúng.

Ông thầy nói tiếp: "Nhưng chỉ cần qua khoảng thời gian này, tựa như trời đông giá rét qua đi, mùa xuân sẽ đến, vận may của cô cũng sắp đến. Hiện tại chỉ là bóng tối trước khi trời sáng, mọi Chuyện đều cần nhẫn nại, tất cả sẽ trôi chảy."

Điền Hi Vi mỉm cười: "Mượn cát ngôn của thầy."

Ông thầy: "Đây không phải cát ngôn của tôi, đây là cô cầu ra đấy."

Điền Hi Vi gật đầu, lại nói: "Tôi muốn biết những phương diện khác nữa, ví dụ như tài nguyên, hôn nhân..."

Ông thầy nói: "Phương diện tài vận, trước mắt cô không có lợi, tương lai có lợi. Về phần hôn nhân..."

"Như thế nào?" Điền Hi Vi hỏi.

Ông thầy chậm rãi nói: "Cần phải thận trọng cân nhắc."

Vương Hạc Đệ ở bên kia đoán xâm, thầy đoán xâm nói: "Trong đó nói cậu không nhẹ dạ cả tin, không bị người khác ảnh hưởng, làm bất luận Chuyện gì đều theo ý nguyện của mình. Tuy nhiên con đường phía trước nhấp nhô, nhưng đi qua rồi chính là tiền đồ tươi sáng. Muốn có thành tựu, một, không thể bị người khác chơi xấu; hai, phải đi về phía trước; ba, làm theo nguyện vọng của mình. Tất cả đều sẽ khổ tẫn cam lai."

Vương Hạc Đệ hỏi: "Gần đây tôi muốn đi lấy món nợ, có thể thuận lợi lấy được hay không?"

Ông thầy nói: "Kiện tụng có lợi."

Vương Hạc Đệ suy nghĩ, lại hỏi: "Về phương diện hôn nhân của tôi thì sao?"

"Tuy có khó khăn trắc trở, người có tình sẽ thành thân thuộc."

Giải xong, hai người cùng nhau đi ra khỏi miểu.

Vương Hạc Đệ hỏi: "Xâm của cô nói như thế nào?"

Điền Hi Vi nói: "Nói là trước lo sau hỉ. Của anh thì sao?"

"Khổ tẫn cam lai."

Điền Hi Vi cũng không tin cái này lắm, nhưng lời tốt ai cũng thích nghe, cô nhìn qua dãy núi xa xa, sự khó chịu trong lòng vậy mà tán đi không ít.

Đứng ở đỉnh núi, quan sát nửa thành phố, xa xa là công viên Wetland và giữa hồ, bên kia ngọn núi có thể trông thấy tháp truyền hình cao ngất.

Thời gian còn sớm, sương mù dày đặc xoay quanh trong núi, nắng sớm tựa như ảo mộng.

Có khách hành hương gõ Vươngông, tiếng Vươngông rung động ngân xa trong núi.

Trên núi rất lạnh, Điền Hi Vi một tay ôm chặt áo khoác, một tay chỉ vào thành phố dưới núi nói: "Đó là công viên Wetland, không nghĩ tới có thể thấy rõ ràng như vậy."

Chỗ ngồi rộng rãi, xa xa trong chòi nghỉ mát ngồi tốp năm tốp ba khách hành hương, gió núi từ bốn phương tám hướng cuốn theo tuyết sương mà đến, lời Điền Hi Vi mờ mịt tán trong gió lạnh.

Vương Hạc Đệ hỏi: "Cô từng đến công viên Wetland chưa?"

Điền Hi Vi lắc đầu: "Thường xuyên đi qua."

Vương Hạc Đệ không nói gì nữa.

Qua một lúc, anh ôm lấy nửa người cô.

Cũng không có hỏi lại cô có lạnh hay không, qua lớp quần áo, anh chà xát cánh tay của cô.

Điền Hi Vi đi hơn một nghìn bậc thang, hai chân rất mỏi, cô thực sự không đứng nổi.

Cô không nhúc nhích, cứ như vậy tựa vào trên người anh.

Chả mấy chốc đã đến trưa, Vương Hạc Đệ và Điền Hi Vi đi xe buýt về thành phố.

Xe tới gần nhà trọ của Điền Hi Vi, Điền Hi Vi mệt mỏi rã rời, bị Vương Hạc Đệ đánh thức: "Dậy đi."

Điền Hi Vi Chuẩn bị xuống xe, Vương Hạc Đệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, lại gọi cô lại: "Điền Hi Vi."

Điền Hi Vi bám lan can nghiêng đầu nhìn anh.

Vương Hạc Đệ nói: "Có tin tức về khoản lắp đặt thiết bị, tôi sẽ liên lạc với cô."

"Vâng." Điền Hi Vi gật đầu. Xe dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, cô nói, "Tôi xuống đây."

"Ừ." Vương Hạc Đệ nhìn theo cô xuống xe, sau đó đi về phía trước.

Rất nhanh đã không nhìn thấy nữa.

Anh về đến nhà, buồn ngủ nhéo nhéo mi tâm, không đi thu dọn bát đũa phòng bếp, anh ngả đầu lên ghế sa lon.

Nhắm mắt, anh bấm số lão Tưởng, nói: "Lão Tưởng, chú gọi tất cả mọi người đi bàn bạc Chuyện đòi nợ."

Lão Tưởng nói: "Hả? Mới mùng một đầu năm, không cần vội như vậy đâu."

Vương Hạc Đệ nằm ngửa trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc nâng cao tinh thần, nói: "Chú không sợ họ Ngô chạy trốn sao?"

Lão Tưởng suy nghĩ, cắn răng một cái: "Được, đợi tí nữa tôi gọi lại cho cậu!"

Vương Hạc Đệ nhìn chằm chằm vào trần nhà, chậm rãi nhả ra vòng khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro