Chương 3 Nghị Loan Vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình Vĩnh chiêu năm mười tám, Diệp Tuy sau mười mấy năm từng lăn lộn qua mà nhớ lại, ký ức không những không có theo thời gian phai màu, ngược lại càng ngày càng khắc sâu.
Nàng tinh tường nhớ rõ, liền trong một năm này trước mùa thu, hoàng gia tổ chức một tuyển chọn thanh thế lớn, từ Kinh Triệu quyền quý trong gia tộc tuyển chọn một đám con em trẻ tuổi, lấy sung Nghi Loan Vệ.
Nghi Loan Vệ, danh như ý nghĩa, là ở ngự tiền chấp chưởng nghi thức thị vệ, là người có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng , nghe lệnh Hoàng Thượng sai xử.

 Ca ca Diệp Hướng Ngu của nàng năm nay vừa mới mười sáu, lại tập các loại văn võ nghệ, vừa lúc phù hợp yêu cầu tuyển chọn.
Chỉ là...... Cũng bởi vì nàng từ trên ngựa ngã xuống, ca ca vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Bởi vì nàng té ngựa mà hôn mê bất tỉnh, mời đại phu đều bó tay không có biện pháp. Vừa vặn đại bá nương Chu thị biết danh y Trần Diệu Thủ, dù là tam phòng cùng đại phòng xưa nay bất hòa, cha mẹ nàng vẫn là cầu tới Chu thị.
Chu thị đáp ứng đi thỉnh Trần Diệu Thủ, lại đưa ra một điều kiện: Ca ca phải từ bỏ tuyển chọn Nghi Loan Vệ.
Dựa theo quy định, một nhà chỉ có một con em có thể tiến vào Nghi Loan Vệ. Mà con thứ Chu thị Diệp Hướng Chinh cũng phù hợp tư cách tuyển chọn, nhưng năng lực so ra kém hơn ca ca.
Chu thị đề nghị yêu cầu này, chính là vì chính nhi tử mình giành tiền đồ Nghi Loan Vệ .
Vì kịp thời cho nàng chữa bệnh, ca ca bị bắt từ bỏ tuyển chọn Nghi Loan Vệ. Vì thế, người Diệp gia tiến vào Nghi Loan Vệ, liền thành Diệp Hướng Chinh.
Sau lại, ca ca đi doanh trại Tây Sơn, sau đó lại rơi xuống suốt đời tàn tật......
Năm đó nàng hôn mê bất tỉnh, cũng không rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Đợi nàng sau khi tỉnh lại, khảo hạch Nghi Loan Vệ đã kết thúc, mọi người tam phòng vì chiếu cố cảm xúc nàng, đối với việc này cũng cố ý dấu diếm.
Không lâu sau nàng liền gả xa đến Nam Bình, đối với tình huống cụ thể Diệp gia liền càng không rõ ràng lắm. Đợi đến lúc nàng có năng lực điều tra, những chi tiết này đã sớm mai một.
Đến giờ khắc này, nàng mới biết được đại phòng đã sớm mưu đồ Nghi Loan Vệ.
Nghe cha mẹ giờ phút này lời nói kiên quyết, nói vậy đoạn sẽ không từ bỏ Nghi Loan Vệ danh ngạch. Vốn là, đại phòng không có bất luận cơ hội gì, cố tình khi nàng xảy ra chuyện, mới có thể chui vào chỗ trống......
Ca ca một đời bất hạnh ngọn nguồn là do nàng!
Hiện giờ, nàng nghịch thiên mà trở lại, cũng không có hôn mê bất tỉnh, sự tình đã thay đổi.
Mặc kệ là trời xanh có đức, vẫn là có thể sửa chửa, tóm lại nàng đã đứng ở nơi này, liền tuyệt sẽ không để bi kịch đời trước lại phát sinh!
Nghi Loan Vệ vốn nên thuộc về ca ca, nàng nhất định sẽ đưa nó hoàn hảo đến tay ca ca!
Nàng thoáng bình ổn nỗi lòng quay cuồng mãnh liệt, hướng Vân mụ mụ nói: "Thỉnh vân mụ mụ thông báo đi."
Nghe xong những lời này, Vân mụ mụ trong mắt có lóe lên sự tự trách, ngay sau đó liền gật gật đầu.
Đều do nàng nhất thời mềm lòng, đột nhiên không kịp phòng ngừa làm lục cô nương nghe được những lời này, thật sự là nàng thất trách.
Nhưng lời nói đều đã lọt vào tai, Vân mụ mụ cũng chỉ có thể tiến lên trước thông báo, nghĩ thầm sau đó lại cùng tam thái thái thỉnh tội.
Rất nhanh, bên trong liền truyền đến một cái tiếng nói ôn nhu : "A Ninh đã trở lại? Mau tiến vào đi!"
Ấm áp nhu hòa, đây là tiếng nói của mẫu thân, là nàng nhớ vô số lần tiếng nói này.
Nàng đã bao lâu không có nghe được thanh âm của mẫu thân? Hai mươi lăm năm, ước chừng hai mươi lăm năm a!
Sau khi vào phòng, ánh mắt nàng đầu tiên là nhìn thấy mẫu thân Đào thị.
Giờ phút này Đào thị cười tủm tỉm, mắt hạnh tràn đầy quan tâm từ ái, nàng có cái má lúm đồng tiền, làm người thấy liền tâm sinh vui mừng.
Bộ dạng này, cùng trí nhớ của Diệp Tuy  giống nhau như đúc!
Lúc này đây, không phải là tưởng tượng cùng ảo giác. Đây là thật sự, nàng nhìn thấy mẫu thân, đây là thật sự!
"Mẫu thân......" Nàng nức nở gọi một tiếng, sau đó không quan tâm mà chui vào trong lòng ngực Đào thị.
Xông vào chóp mũi, là hương hoa sen nhàn nhạt , đây là hương vị mẫu thân, làm nàng nhịn không được hai mắt đẫm lệ giàn giụa.
Bộ dáng này của nàng, cũng làm cho người bên trong căn phòng hoảng sợ.
Đào thị khóe miệng ý cười lập tức ẩn xuống, vội không ngừng hỏi: "A Ninh, ngươi làm sao vậy? Chính là đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho mẫu thân."
A Ninh là nữ nhi nhỏ nhất, ngày xưa cũng sẽ làm nũng, nhưng không giống như bây giờ nức nở khóc thút thít, vậy là quá không bình thường.
Lại nói tiếp, A Ninh hôm nay là đi trại nuôi ngựa Thiên Ân cưỡi ngựa, chẳng lẽ là ở trại nuôi ngựa đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, ở trong lòng ngực nàng Diệp Tuy ngẩng đầu lên, hướng tới nàng chậm rãi cười, nước mắt lại rào rạt rơi xuống. Thoạt nhìn, có một loại chua xót khó có thể nói hết.
Lần này, Đào thị mới là chân chính khẩn trương.
A Ninh như vậy, phảng phất có cảm giác không nói nên lời cực kỳ bi ai, nàng chưa từng có gặp qua!
A Ninh là cô nương nàng nuôi dưỡng, luôn luôn là đặt ở lòng bàn tay yêu thương,ngay cả chuyện dơ bẩn cũng chưa từng tiếp xúc, vì sao lại lộ ra loại biểu tình này?
A Ninh rõ ràng đang cười, nhưng lại khóc đến lợi hại như vậy . Đào thị có thể cảm thấy trên người nữ nhi cái loại cực hạn vui mừng, cũng có thể cảm nhận được cái loại khắc sâu bi thương.
Nàng vỗ nhẹ bả vai Diệp Tuy, định làm cho nàng bình tĩnh trở lại, hướng bên trái chuyển giao một ánh mắt lo lắng.
Hướng bên trái, đúng là Diệp An Thế. Hắn cùng Đào thị giống nhau, chính là quan tâm mà nhìn Diệp Tuy khóc thút thít.
Giờ phút này,Diệp An Thế tâm lại kinh ngạc lại đau lòng. A Ninh tựa như không có nhìn thấy hắn vậy, vào trong phòng liền bổ nhào vào Đào thị khóc lên.
Đây không phải là biểu hiện ngày trước của A Ninh, như vậy làm nũng, giống như vừa gặp chuyện vô tận ủy khuất.
Hắn cùng Đào thị liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn tương đồng cảm xúc.
A Ninh rốt cuộc làm sao vậy?
Diệp Tuy nức nở thanh âm dần nhỏ, nỗi lòng cũng dần dần bằng phẳng xuống dưới.
Khi cách hai mươi mấy năm, chợt thấy cha mẹ, nàng căn bản liền không khống chế được chính mình kích động.
Vô luận có bao nhiêu năm công phu kiềm chế, ở trong chớp nhoáng này, nàng cũng muốn hướng về cha mẹ khóc rống một hồi.
"Mới vừa rồi ta từ trên ngựa ngã xuống dưới, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng về sau đều không thấy được cha mẹ. Nhất thời tình thế cấp bách mới......" Diệp Tuy trả lời, thỉnh thoảng khụt khịt hai tiếng.
Nghe được nàng nói như vậy, Diệp An Thế mày lược nhăn lại, tiếp tục hỏi: "Thật không có chuyện gì khác?"
Hắn cảm thấy nữ nhi như vậy thương tâm, tất cả là đã xảy ra chuyện đại sự gì . Từ trên ngựa ngã xuống dưới cứ như vậy, không đến mức này a.
Diệp Tuy lệ ý đè ép đi xuống, nàng lắc đầu, mở to một đôi con ngươi tình tường đáp: "Phụ thân, chính là như vậy, cũng không có chuyện khác."
Diệp An Thế đánh giá Diệp Tuy, thấy nàng tuy là hai mắt đỏ bừng, nhưng mặt mày dần dần giãn ra, không giống có lo lắng âm thầm tích tụ trong lòng.
Hắn trong lòng nới lỏng: Xem ra, A Ninh thật là không sự có gì.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là không yên tâm, nhắc nhở nói: "A Ninh, nếu là có chuyện gì, nhớ nói rõ kịp thời cho mẫu thân ngươi."
Diệp Tuy gật gật đầu, tỏ vẻ nếu có chuyện nói khẳng định sẽ không cất giấu, chắc chắn sẽ nói đầu tiên cho mẫu thân, như thế một phen bảo đảm,...
Lúc này mới Diệp An Thế cùng Đào thị mới an tâm.
Nhìn thấy Diệp Tuy đích xác an ổn không có việc gì, Diệp An Thế liền nhớ tới vừa rồi sự tình bị đánh gãy, liền đối với Đào thị nói: "Chuyện vừa rồi, trong lòng ta hiểu rõ, ngươi yên tâm. Ta hiện tại liền đi Duyên Quang viện một chuyến......"
Diệp Tuy ngoan ngoãn mà đứng ở một bên, rũ thấp mi, cũng không có nói lời nào.
Nàng biết phụ thân đi Duyên Quang viện tất là vì sự tình Nghị Loan Vệ, nàng càng biết, phụ thân đi lần này nhất định không có kết quả.
Tổ phụ người như vậy...... Khẳng định sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của phụ thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro