xương rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

từng ngày, từng giờ được ngắm nhìn họ bên nhau quả thực đối với tôi vô cùng hạnh phúc.

______***______

tôi là một cây xương rồng nhỏ được dùng để trang trí, nhưng vẫn luôn cảm thấy tự hào khi mình có tuổi thọ cao hơn những loài cây để trang trí khác, lại còn vô cùng dễ nuôi. giờ đây, tôi lại càng tự hào hơn khi tôi được chứng kiến tình yêu của gã và em, vì vậy tôi muốn mình phải sống thật tốt, thật lâu. 

gã và em thương nhau lắm, chả thấy nặng lời với nhau bao giờ, chỉ thỉnh thoảng lại giận dỗi vu vơ. gã lúc nào cũng bận bịu, ít khi về nhà sớm, nhưng khi về, gã lúc nào cũng tìm đến hơi ấm của em mà ôm lấy đầu tiên. 

tôi lúc nào cũng đứng ở cửa sổ mà nhìn họ, nhìn họ càng nhiều, tôi lại càng thấy hạnh phúc, càng muốn nở hoa. nhưng đứng ở đó cũng có nhiều thứ khiến tôi khó chịu, nhất là về những người hàng xóm lắm chuyện kia. chúng lúc nào cũng xì xào về gã và em, chúng nói họ bằng những lời khó nghe nhất, tồi tệ nhất mà con người có thể thốt ra. chúng bảo sao hai thằng con trai có thể yêu nhau được chứ, chúng bảo gã và em chỉ là thứ cặn bã vứt đi. nghe những lời ấy, tôi thật muốn dùng những chiếc gai của mình mà đâm vào người chúng, cho chúng đau đến khóc thét lên thì thôi. nhưng dù điều đó có thành sự thật thì nỗi đau ấy của chúng vẫn chẳng thể nào bằng một phần nỗi đau trong lòng của gã và em phải chịu. chẳng phải chỉ cần có tình yêu thì không phân biệt giới tính hay tuổi tác, họ vẫn luôn là con người, vẫn sống cho bản thân và những người họ yêu thương hay sao? tại sao lại phải miệt thị họ chứ? nhưng đáng giận hơn cả, chúng nói rằng gã không yêu em, cho rằng gã luôn tìm kiếm người khác vào mỗi đêm để thỏa mãn. hỡi ơi, chúng sẽ không bao giờ biết được gã yêu em nhiều nhường nào đâu. gã luôn cho em những điều tốt nhất gã có, luôn bên em mỗi khi em buồn, và gã yêu thương em nhiều hơn tất cả mọi thứ. gã bảo rằng, gã sẽ cố gắng làm việc thật tốt, thật chăm chỉ để lo cho em, vì tương lai của em và gã.

gã và em như hai kẻ ngốc, chỉ biết ngày ngày yêu thương nhau, trong mắt của em chỉ có gã, và trong tâm trí gã chỉ có em. nhưng sống như những kẻ ngốc như họ lại thật là một cuộc sống tuyệt vời nhất. 

.

"xương rồng nhỏ, đến một ngày nào đó, taehyung sẽ đưa chúng ta đi đến một nơi thật xa, thật đẹp, chúng ta sẽ là một gia đình nhỏ hạnh phúc" - em vừa tưới cho tôi ít nước , sau đó còn vui vẻ ngồi đối thoại với tôi.

nhìn ánh mắt em khi kể về taehyung thật khiến người khác ghen tị. ánh mắt em khi nói về gã tựa như hiện lên một dải ngân hà lấp lánh. mắt em bình thường đã rất đẹp, khi nhắc về gã đôi mắt ấy càng to hơn, đẹp hơn, mang theo vô vàn hạnh phúc.

tuy nhiên cuộc đời lắm bất công, ngày ấy, taehyung mãi chẳng thấy về, cũng không thể về nữa. tôi chỉ nhớ rằng đêm hôm đó em nhận được một cuộc điện thoại rồi mau chóng chạy đi, sáng sớm hôm sau lúc em về, đôi mắt sáng của em bỗng mang lên mình một màu u tối, sưng húp. em khóc nhiều lắm, bình thường, em chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi là gã đã cuống cuồng lên dỗ dành, gã ôm em vào lòng và làm trò con bò gì đó cho em vui, nhưng tiếc rằng giờ này gã lại chẳng thể ở đây mà dỗ em, nước mắt của em vì không có gã nên vẫn cứ tuôn ra. 

từ lúc em về nhà, em chỉ khóc và khóc, điều đó đã nói cho tôi biết rằng, gã gặp chuyện chẳng may. 

jimin là bạn thân của taehyung, đối với y gã và em như em trai y vậy. y đến mang đồ ăn cho em, nhưng em cứ luôn khóc, chẳng chịu ăn uống gì. em cứ như vậy trong hơn một tuần, đến nỗi quên cả việc tưới nước cho tôi. jimin cũng chỉ còn biết nhìn em mà ngao ngán.

nhìn em càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng ốm yếu, tôi cũng chẳng vui vẻ gì, ước muốn nở hoa cũng đi vào dĩ vãng. tôi muốn đến bên em lắm chứ, cũng muốn an ủi em như gã hay làm, cũng muốn ôm em để em bớt cảm giác cô đơn. nhưng tôi làm sao có thể đây? tôi chỉ là một cây xương rồng bé nhỏ với tuổi thọ dài và sức sống mãnh liệt hơn một số loài cây cảnh khác, tôi thế nào có thể an ủi được em, và nếu tôi ôm em thì chẳng phải em sẽ bị thương bởi những cái gai sắc nhọn của tôi sao? quan trọng hơn, tôi cũng không phải là kim taehyung mà em yêu nhất.

sau một khoảng thời gian dài tự nhốt mình trong nước mắt và nỗi nhớ gã, em cuối cùng cũng đã bắt đầu biết chăm sóc bản thân hơn. em đã không còn nhịn ăn, không còn những đêm thức trắng để khóc một mình như trước nữa. jimin vì điều này đã phấn khởi lên bao nhiêu, tôi cũng chẳng khác y là mấy. 

ngày nọ, em ngồi xuống bên tôi, mang cho tôi một dòng nước mát, rồi thủ thỉ. đã lâu rồi em không ngồi nói chuyện với tôi như bây giờ.

"xương rồng nhỏ, mày còn nhớ tao nói với mày gì không? tao nói rằng, một ngày nào đó, taehyung sẽ đưa chúng ta đi thật xa, nơi ấy đẹp và hạnh phúc. nhưng anh ấy thật đáng trách phải không? anh đi trước mất rồi, bỏ lại hai chúng ta. sắp tới, sớm thôi, tao sẽ đi cùng anh ấy, dẫu vậy, mày đừng buồn, hãy sống thật tốt, vì một ngày đẹp trời nào đó, mày sẽ đến sống cùng bọn tao thôi! lúc đó chúng ta sẽ vẫn là một gia đình, một gia đình hạnh phúc hơn ai hết!"

em nở một nụ cười gượng gạo, khóe mắt em đỏ hoe nhưng đôi mắt ấy lại lấp lánh hơn cả. phải chăng, em đang nghĩ về gã? 

em cầm trên tay một lọ thuốc màu trắng không rõ bao bì, đổ tay ra vài viên rồi nhanh chóng cho vào miệng. một tiếng "ực" vang lên giữa không gian tĩnh mịch. 

"em đến đây, chờ em"

.

đã năm ngày kể từ lúc em bỏ tôi mà đi theo gã. tôi nghĩ, nếu tôi chẳng phải xương rồng, có lẽ giờ này tôi cũng đang cùng gã và em xây nên một gia đình hạnh phúc như em nói. tôi từng rất tự hào khi mình là xương rồng, nhưng giờ đây điều đó chẳng còn khiến tôi tự hào thêm gì nữa, bởi vì, gã và em, đi rồi.

______***_____

nếu được chọn lại, tôi vẫn muốn làm xương rồng, vì tôi muốn được nhìn lại khoảng thời gian họ hạnh phúc.

tôi chỉ ước rằng, tôi nở hoa sớm hơn một chút, để khi họ yêu nhau, có thể thấy như tôi cũng yêu tình yêu của họ.

tôi chỉ ước rằng, tôi chết đi nhanh một chút, để đến bên họ, cùng họ đến nơi thật xa, thật đẹp và hạnh phúc ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro