Chương 3: Thức tỉnh dị năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết Bạch Nhã Ý cùng Hứa Tử Uyên cơm nước xong xuôi chưa?

Bạch Trà Trà vô thức chú ý đến dưới lầu.

Ủa?

Không nghĩ tới, cô vậy mà có thể nghe trộm được!

Giọng nữ mềm mại dịu dàng cùng giọng nam trầm thấp êm tai đan vào một chỗ, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.

"Anh Tử Uyên hiểu biết thật sâu, lợi hại quá!"

"Cô có cái gì không hiểu đều có thể hỏi tôi."

"Có làm phiền anh hay không?"

" Không đâu, về sau chúng ta đều là người một nhà mà."

······

Bạch Trà Trà mở to hai mắt nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc.

Đây là tình huống gì thế này?

Cửa phòng cô vẫn còn đang đóng, coi như tường cách âm chất lượng không tốt, cô cũng không thể nghe rõ mồn một âm thanh dưới lầu như vậy!

Chẳng lẽ bản thân cũng thức tỉnh dị năng sao?

Nghĩ vậy, cô lại dời lực chú ý ra bên ngoài, dò xét xa hơn ···

Ngoài cửa có lẻ tẻ hai ba con Zombie đang kêu "Grừ Grừ", sát vách bên trong hai căn nhà nhỏ, bên trong căn nhà bên trái có một con Zombie bị giam trong phòng lầu một, bên trong căn bên phải có một cặp vợ chồng đang nhỏ giọng trò chuyện.

Cô thậm chí có thể nghe được rõ ràng nội dung bọn họ trò chuyện!

Thê tử đang nhỏ giọng khóc nức nở: "Chồng ơi, tôi thật không muốn sống, ông để cho tôi đi c.h.ế.t đi."

Người chồng nhẹ nhàng ôm vợ mình vào trong ngực, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ! Đừng sợ! Nhất định sẽ có biện pháp, Nhất định sẽ có ···"

Thanh âm đột nhiên dừng lại, Bạch Trà Trà thống khổ ôm đầu.

Cô hiện tại có thể xác định mình quả thật đã thức tỉnh dị năng!

Mà lại là dị năng hệ tinh thần hiếm thấy!

Chỉ là hiện tại còn quá yếu, cộng với thể chất yếu như sên, lần thứ nhất dùng dị năng, còn không rõ cách dùng, tinh thần lực tiêu hao rất nhanh, di chứng chính là đầu đau như muốn nứt ra.

Bạch Trà Trà kích động đến mức ngón tay cũng nhịn không được run lên!

Dị năng hệ tinh thần là dị năng vô cùng lợi hại, lại cực kỳ đặc biệt, nếu tận dụng tốt thì công kích cùng phòng ngự đều là hàng đầu!

Liền xem trong nguyên tác, cô thấy trong đội ngũ nhân vật chính còn không có ai thuộc tinh thần hệ đâu!

Loại năng lực này mạnh lên, hoàn toàn có thể g.i.ế.t người hoặc Zombie trong vô hình!

Đây là cô đọc được từ các tác giả viết tiểu thuyết tận thế nói đến, nhưng kiến thức về dị năng vẫn còn rất nông cạn, cụ thể cần chính bản thân tự mình cố gắng mày mò!

Bạch Trà Trà hiện tại không khỏi hoài nghi, trong tiểu thuyết Trà Trà nguyên tác là một người bình thường, không có thức tỉnh dị năng ư?

Có phải vì tinh thần lực là vô hình, cho nên nguyên thân ngay cả bản thân thức tỉnh dị năng tinh thần cũng không biết, liền xem bản thân là người bình thường, không có dị năng, từ đó lãng phí năng lực đặc thù của bản thân hay không.

Nghĩ đến đây, Bạch Trà Trà càng cảm thấy suy đoán của mình thật rất có khả năng!

Sau khi cơn đau đầu đã vơi bớt, Bạch Trà Trà mới ung dung đi xuống lầu. Vì đã tương đối trễ nên Bạch Nhã Ý cùng Hứa Tử Uyên đều đã cơm nước xong xuôi.

Bạch Nhã Ý đang ở trong bếp rửa chén, còn Hứa Tử Uyên ngồi trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe tiếng bước chân đi xuống, Hứa Tử Uyên ngước mắt lên nhìn Bạch Trà Trà một chút, không nói gì.

Cô cũng không thèm để ý, dù sao vốn dĩ cũng đều là người dưng nước lã với nhau, không quen.

Không thể không nói, vừa rồi tuy chỉ là nhìn lướt qua, nam chính này quả thực dáng dấp không tệ, giống trong sách miêu tả.

Lông mày lưỡi kiếm, ngoại hình anh tuấn, sóng mũi cao, từ trên xuống dưới không có gì để chê.

Đáng tiếc không phải gu cô, có ngu mới giống Trà Trà nguyên tác não tàn đ.â.m đầu vào nam chính.

Trai đẹp cũng không thể cắt ra ăn được, nhất là ở thời kì đầu mạt thế. So với tính mạng vẫn là không đáng một xu.

Bạch Nhã Ý nghe được động tĩnh, từ trong phòng bếp thò đầu ra. Nhìn thấy Bạch Trà Trà, quan tâm nói:

"Trà Trà dậy rồi à? Đói bụng không?"

Vừa nói vừa quay vào phòng bếp, đem đồ ăn bày ra ở trên bàn.

Bạch Trà Trà vốn định tiến vào bếp kiếm đồ ăn, bước chân cũng thoáng dừng lại, nghĩ nghĩ liền yên tâm thoải mái ngồi trên bàn ăn cơm.

Có người cơm bưng nước rót, dâng trà tận miệng thì tội gì phải bắt bẻ.

Vài ngày trước, nguyên thân cùng nữ chính cùng đi ra thu thập vật tư, tìm được một cái siêu thị ít người lui tới, chưa bị người khác thu thập qua. Vật tư thu được đều đặt ở bên trong không gian trữ vật Bạch Nhã Ý, cũng là ngày đó ở trên đường trở về đụng phải Hứa Tử Uyên té xỉu.

Bạch Trà Trà ngày đó sau khi trở về, thân thể liền cảm thấy khó chịu, có chút phát sốt, choáng đầu đau đầu.

Về sau, cô cũng không biết làm sao mình lại xuyên qua.

Bạch Nhã Ý rửa xong bát đĩa, ngồi đối diện với Bạch Trà Trà, miệng muốn nói lại thôi, nhìn kiểu có chuyện muốn nói với cô.

Cô cũng không chủ động mở miệng hỏi, làm bộ không nhìn thấy, chú tâm ăn cơm của mình.

Cô quả thực quá đói.

Chờ Bạch Trà Trà ăn cũng gần xong, Bạch Nhã Ý mới mở miệng nói:

"Trà Trà, đồng đội của anh Tử Uyên hai ngày này sẽ đến đón anh ta, vừa vặn bọn họ cũng đi thành phố A, chúng ta cùng với anh Tử Uyên cùng nhau rời đi được không?"

Bạch Trà Trà đem ngụm cơm cuối cùng nuốt xuống, miệng nhét đầy cơm có chút phồng lên, giống con sóc nhỏ đang ăn hạt dẻ, cực kỳ đáng yêu.

Ngoại hình cô cũng ở hàng mỹ nhân, tuy là nhìn có vài phần lạnh lùng cùng kiêu căng.

Mấy người không phải đều đã đáp ứng Hứa Tử Uyên rồi sao, còn ở đây giả bộ hỏi cô làm gì.

Trong lòng mặc dù nhịn không được cảm thấy vô vị, nhưng hành động thực tế vẫn gật đầu, biểu thị đồng ý.

Bạch Nhã Ý hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Bạch Trà Trà đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy.

Tuy cũng không ngoài ý muốn, từ nhỏ đến lớn, Bạch Trà Trà tới lời viện trưởng còn không nghe, cũng chỉ nghe nữ chính, từ trước đến nay đều là như vậy, cô ta nói cái gì liền làm cái đó.

Khi còn bé, Bạch Trà Trà bởi vì dáng dấp xinh xắn đáng yêu, giống như là búp bê sứ, nhận được tất cả sự yêu thích của mọi người.

Đáng tiếc tính cách cô không tốt, khi còn bé hướng nội thẹn thùng không thích nói chuyện, lớn lên chút càng tùy hứng, hay gây rắc rối, còn xấu tính, cũng không hiểu phải như thế nào mới có thể làm người khác ưa thích.

Nhưng Bạch Nhã Ý không giống, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cô đã biết, là người không nơi nương tựa, là cô nhi như này chỉ có học được cách lấy lòng người khác, mới có thể đặt chân ở cô nhi viện.

Thầy giáo cùng bạn bè trang lứa đều cách Bạch Trà Trà càng ngày càng xa, chuyển sang thích nghe lời hiểu chuyện dịu dàng đáng yêu của Bạch Nhã Ý.

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô nguyện ý nhẫn nại làm bạn với Bạch Trà Trà xấu tính, cho nên Bạch Trà Trà vô cùng trân quý tình hữu nghị này, không chỉ nghe lời cô, ngay cả vật quan trọng nhất là dây chuyền ngọc thạch cũng đưa cho cô.

Nghĩ đến bí mật của dây chuyền ngọc thạch, Bạch Nhã Ý không khỏi có chút chột dạ nắm chặt.

Cô ta cũng là trong lúc vô tình mới mở ra không gian trữ vật bên trong ngọc thạch.

Bất quá Bạch Trà Trà nếu đã đưa cho cô, kia dĩ nhiên chính là đồ vật của cô, coi như Bạch Trà Trà hiện tại đem dây chuyền ngọc thạch lấy về, cũng đã chậm, dù sao hiện tại khối ngọc thạch này xác thực đã chỉ là một mảnh đá vô dụng.

Bạch Trà Trà thu dọn bát đũa, liếc nhìn Bạch Nhã Ý bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì.

Liếc thấy Bạch Nhã Ý đang cầm chặt mặt ngọc thạch trong tay, cô cũng có chút hiểu rõ. Hiện tại còn chưa phải là lúc tốt để lấy lại ngọc thạch, chỉ có thể đợi thời cơ thích hợp.

Cầm chén đũa đem vào phòng bếp rửa sạch sẽ, Hứa Tử Uyên đang cùng Bạch Nhã Ý nói chuyện.

"Các cô khóa chặt cửa cửa sổ, đừng đi ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài thử một chút dị năng."

Bạch Nhã Ý có chút lo lắng cho Hứa Tử Uyên, cũng nói:

"Tôi và anh cùng đi đi, phòng hờ gặp nguy hiểm còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Không cần, các cô ở nhà đi, tôi không đi xa, rất nhanh sẽ trở lại."

Bạch Nhã Ý nhìn Hứa Tử Uyên cự tuyệt, im lặng không nói gì.

"Vậy anh chú ý an toàn."

"Được."

Hứa Tử Uyên đi ra cửa, Bạch Nhã Ý đi ra khóa trái cửa lại.

Bạch Trà Trà nhìn bóng lưng Hứa Tử Uyên , nhíu mày suy nghĩ, có lẽ chính mình cũng phải tìm một cơ hội đi ra bên ngoài luyện tập một chút g.i.ế.c tang thi mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro