Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng trăng lay động, làn khí màu đen từ dưới đất bay lên, bóng dáng một người phụ nữ từ từ hiện ra.

Một cơn gió lạnh thổi vào từ khe hở trên cửa sổ, cuốn lấy mái tóc rối bù của người phụ nữ, lúc này Thời Mộ có thể nhìn rõ khuôn mặt của bà ta.

Đó là một khuôn mặt đáng sợ và gớm ghiếc, trán bà ta nứt ra, mùi máu tanh không ngừng thấm ra từ vết thương, khóe miệng nhếch lên một đường cong quái dị, không có con ngươi, chỉ có một đôi mắt trắng dã đáng sợ.

Thời Mộ thấy trên người bà có chục lỗ máu, giòi bọ ứa ra cùng với máu, cô chưa bao giờ nhìn thấy một con ma ghê tởm như vậy, nhất thời cảm thấy hơi buồn nôn, thậm chí không dám tưởng tượng Phó Vân Thâm sẽ thế nào. , người đã nhìn thấy hồn ma của mẹ kế mỗi ngày, đã trải qua bảy năm như vậy...

"Ô..." Người mẹ kế chân không chạm đất, từ từ đến gần Phó Vân Thâm.

Thời Mộ kéo chăn bông lên, nheo mắt nhìn tình hình đằng đó.

"Vân…Thâm ..."

  Mẹ kế gọi tên Phó Vân Thâm khi đến gần cậu, và ngay sau đó bà đã đứng bên giường của cậu.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bà ta từ từ nâng lưỡi kiếm lên và xuyên qua vai cậu.

Trên mặt Phó Vân Thâm không có cảm xúc gì, có lẽ bi thương và hận thù của cậu đã biến thành sự bình tĩnh, cậu cứ như vậy không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt.

Năm 5 tuổi, cha mẹ cậu ly hôn, mẹ cậu chọn  em trai và cậu sống với bố. Bố luôn là một người đàn ông nhu nhược, ôm một khối tài sản khổng lồ sau ly hôn để sống qua ngày ở một góc thành phố, không cho con đi học, kết bạn hay gặp gỡ bất cứ ai.

Khi còn nhỏ, Phó Vân Thâm không biết tại sao, nhưng sau này thì hiểu ra.

 Bố sợ cậu, hoặc là sợ cậu sẽ mang lại bất hạnh cho những người vô tội.

Rồi sau đó, một người phụ nữ tên là Lưu Ái Liên xuất hiện trong cuộc sống của Phó Vân Thâm và bố cậu, và bà ta trở thành mẹ mới của cậu.

Lưu Ái Liên rất xinh đẹp và thanh lịch, bà ta sẽ không coi thường cậu như mẹ ruột của mình, bà sẽ dạy anh ấy đọc và viết, bà sẽ nấu bữa tối thịnh soạn mỗi ngày, và thỉnh thoảng đọc cho cậu những câu chuyện trước khi đi ngủ. Đó là lần đầu tiên Phó Vân Thâm được trải nghiệm những điều tốt đẹp của một người mẹ. Tuy nhiên, ba năm sau, khi bố cậu lâm bệnh, con cáo cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi của mình.

Ban ngày, Lưu Ái Liên ở trước mặt chăm sóc cậu rất tốt, ban đêm sẽ lại đánh cậu tới tấp đủ kiểu, nào lấy dây xích khóa chân cậu, bịt miệng rồi nhét cậu vào trong tủ đồ chật chội. Lúc này, Lưu Triệt. Người tình của Lưu Ái Liên sẽ đến gặp bà ra.

So với việc bạo hành, những cảnh ân ái nam nữ mà anh ta nhìn thấy là kinh hãi nhất.

Cậu bé Phó Vân Thâm hiểu rằng lý do mà bà che giấu bấy lâu nay là để lấy tài sản dưới danh nghĩa của bố mình.

Bố cậu lâm bệnh nặng, không còn sức chịu đựng được nữa nên cậu chọn cách che giấu, hết năm này qua ngày khác, cậu không bao giờ tuyệt vọng, cậu tin rằng một ngày nào đó, cậu có thể gặp lại ánh mặt trời ấm áp.

Vào ngày 30 tháng 12, bố cậu qua đời và tất cả tài sản của ông được thừa kế bởi con trai Phó Vân Thâm, năm ấy Phó Vân Thâm mới hơn mười tuổi.

Vào ngày 1 tháng 1, Tết Dương lịch, Lưu Ái Liên đã đột nhập vào phòng ngủ với một con dao, để lại một vết sẹo không thể mờ đi trên vai cậu.

Cậu đoạt lấy dao vung vào trán Lưu Ái Liên, nhân cơ hội này quay lại và đâm bà ta mười lăm nhát.

Có rất nhiều máu, rất nhiều máu, trong mắt cậu, thế giới của cậu, chỉ còn lại màu đỏ tươi, màu đỏ tràn ngập miệng và mũi, tràn ngập ánh mắt và toàn bộ cơ thể của cậu.

Lúc 12 giờ, Phó Vân Thâm gọi cảnh sát.

Có người đốt pháo hoa ngoài cửa sổ, thanh âm rực rỡ đầy màu sắc vang lên trên bầu trời đen kịt, rồi nhanh chóng tan biến. Ngay lúc đó cậu đã hiểu rằng trên thế giới này ... không có mặt trời.

Nghĩ đến những điều chính mình đã phải chịu đựng, tâm trạng Phó Vân Thâm chỉ có sự lãnh đạm.

Cậu lần mò tìm thanh kiếm gỗ đào dính máu từ mi tâm nằm dưới gối. Khi Lưu Ái Liên đến gần, cậu không chút do dự đâm thanh kiếm vào mi tâm của bà. Động tác của anh rất gọn gàng lưu loát, không hề do dự, giống như ngày mùng 1 tháng Giêng năm đó.

Sau khi thanh kiếm được cắm vào hoàn toàn, cơ thể Lưu Ái Liên phát ra một luồng sáng đỏ như máu, Thời Mộ nheo mắt và nhanh chóng kéo chăn bông lên.

Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết: “Phó Vân Thâm, sao mày dám—!”

“Mày nghĩ rằng tao sẽ chết sao? Tao sẽ bị mày giết lần thứ hai sao?!”

“Tao nguyền rủa mày! Tao nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp, vô tâm vô tình, nguyền rủa mày không có người nương tựa, già không có ai lo."

 “ Phó Vân Thâm!!! ” 

Lưu Ái Liên vô cùng oán hận cậu, tất cả những lời nguyền rủa ác độc nhất đều đặt trên người cậu. 

Phố Vân Thâm cười lạnh: “Bà cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?” 

Nói xong, liền rút dao đâm lại.

“A -!”

Bà ta hét lên thảm thiết, rốt cuộc không có thêm động tĩnh gì. Chờ kim quang tản đi,  Thời Mộ cẩn thận chui ra khỏi chăn. 

Chấp niệm của Lưu Ái Liên rất sâu, dù bà ta có bị trúng một nhát kiếm chí mạng cũng không tiêu tan hoàn toàn. Bà ta đau đớn giãy giụa giữa không trung, thân thể xé thành vô số mảnh vỡ, có lúc tụ lại có lúc tách ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, thực sự kinh người.

Đột nhiên, hai tròng mắt đỏ tươi của Lưu Ái Liên nhìn chằm chằm vào Thời Mộ, bà ta nghiến răng: “Là mày-- !” 

Lưu Ái Liên không cam lòng, bà ta giương nanh múa vuốt, dùng hết sức lao về phía Thời Mộ. Bà rõ ràng đã có kế hoạch giết cá lưới rách, cho dù hồn bay phách lạc cũng sẽ đoạt đi một người, để Phó Vân Thâm ân hận cả đời.

[Ăn bà ta...]

[Ăn bà ta...]

[Chủ nhân, ăn bà ta đi...]

Một giọng nói trầm thấp mị hoặc vang lên trong đầu cô, tim cô đập loạn xạ, và ý thức dần dần mờ đi.

Giây tiếp theo khi Lưu Ái Liên đang đến gần, Thời Mộ không khống chế được hành động, duỗi tay ra ôm lấy đầu bà ta, sau đó cô làm một động tác mà cô thậm chí không hề nghĩ đến. 

Thời Mộ dùng hai tay siết chặt cơ thể đối phương thành một quả bóng rồi một ngụm nuốt đối thủ vào bụng.

Ừng ực.

Thế giới rơi vào im lặng.

Phó Vân Thâm ngồi ở giường đối diện ngẩn ra, hai tay không vững, kiếm gỗ đào rơi xuống đất.

Qua một lúc lâu, Thời Mộ mới có động tĩnh, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ màng, “Phó, Phó Vân Thâm , tôi phải làm sao, tôi… Tôi ăn mẹ cậu mất rồi.. .”

“Được rồi, ổn không?”

Trong bóng đêm,  Phó Vân Thâm trầm giọng nói, ngữ điệu có chút kinh hãi. 

Thời Mộ ôm bụng, môi run run, há miệng ợ lên một tiếng.

Cuối cùng Thời Mộ cũng ý thức được mình đã làm gì, vẻ mặt dần trở nên kinh hoàng, cô khóc không ra nước mắt: "Rất, rất ổn, mẹ kế của cậu ... là vị thịt gà."

"..."

Phó Vân Thâm: ". ..Không, tôi không hỏi cậu vị như thế nào. Ý tôi là, cậu có sao không? ”

Ánh mắt cậu phức tạp, tâm trạng lại càng thêm phức tạp.

Phó Vân Thâm đã hình dung ra 10.000 khả năng cho sự biến mất của mẹ kế, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bà ta sẽ ... biến mất trong bụng người khác.

“Tốt, tốt lắm.” Khóe mắt ngân ngấn nước mắt "Chỉ là, chỉ là ăn nhanh quá, có chút nghẹn.” 

Nói xong, cô xốc chăn xuống khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh như một cơn gió, cúi xuống bồn cầu nôn như điên. 

Nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm và những vết sẹo của mẹ kế, bụng cô càng buồn nôn.

Thời Mộ đã ăn rất nhiều thức ăn lạ trong cuộc đời, thậm chí cả con cá trích đóng hộp ghê tởm nhất trong truyền thuyết cũng vững như núi Thái mà ăn,  đây là lần đầu tiên cô cảm thấy kinh tởm đến mức nôn ra. 

Sau khi dạ dày trống rỗng, Thời Mộ gục xuống bên cạnh nhà vệ sinh.

Phó Vân Thâm đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn cô: “Cậu có sao không?”

“Tôi ăn thịt mẹ cậu rồi.”

Cô lặp lại lần nữa.

Phó Vân Thâm gật gật đầu: "Tôi biết."

Thời Mộ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: "Cậu mà còn đuổi tôi đi thì cậu không còn là người nữa."

"..."

 Phó Vân Thâm: "Còn có thể đứng dậy không?"

"Cậu nói cái gì? ”

Cô vừa cảm thấy ghê tởm, lại bị dọa sợ, đầu óc trở nên trống rỗng, toàn thân không còn một chút sức lực.

Từ khóe mắt, cô liếc nhìn Phó Vân Thâm ở cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên, và giọng cô khàn khàn: "Phó Vân Thâm,  cậu có thể ôm tôi dậy không?  Tôi không đứng dậy nổi… "

.. ôm.

Phó Vân Thâm cau mày, ánh mắt đấu tranh dữ dội.

“Quên đi.” Cô xua tay, gượng đứng lên, “Không phiền toái cậu.”

Nhìn thân thể gầy yếu của Thời Mộ, Phó Vân Thâm cuối cùng vẫn đi vào. Cậu không nói gì, cúi người ôm Thời Mộ vào trong lòng… 

Chàng trai thân hình gầy gò nhưng không yếu ớt, lồng ngực cường tráng, ấm áp, không lạnh lùng vô tình như bề ngoài. Thời Mộ thành công vùi đầu vào ngực cậu, mím môi cười trộm. 

 [Ting! Xin chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ cấp cao ''ôm công chúa", nhận được 1500 điểm huynh đệ.]

     

 Vốn chỉ muốn lấy 500 điểm thôi, Thời Mộ cảm thấy mình phát tài rồi!! 

Bốn bỏ năm lên, đây con mẹ nó là một trăm triệu đấy! Thắt lưng không còn đau nữa, chân cũng không còn mỏi nữa, và cô không ngại ăn ma nữa.

Khi đến giường, Thời Mộ như một củ khoai nóng hổi, ​​bị Phó Vân Thâm nhanh chóng buông ra.

Phó Vân Thâm xoay người cho cô một bóng lưng : "Ngủ ngon."

 ......Thằng nhóc này là đang ngại ngùng, đúng không?

Thời Mộ vuốt bụng lặng lẽ suy nghĩ. 

Cô chớp chớp mắt, không có ý định ngủ, cẩn thận lăn qua lăn lại, nhẹ giọng nói: “Phó Vân Thâm, chuyện cậu đáp ứng tôi thì sao?”

Thật lâu sau, khi cô nghĩ cậu sẽ không trả lời nữa, cô nghe thấy cậu thản nhiên nói: "Vẫn tính."

Một lúc sau: “Cảm ơn.” 

Hai chữ rất nhẹ và đơn giản nhưng cứng khiến lòng Thời Mộ vui sướng.

Nhưng bây giờ không phải lúc để vui vẻ.

Cô hoàn toàn là bị ép ăn nữ quỷ kia,  mi cổ có thể mê hoặc điều khiển hành động cô khiến cô cảm thấy rất đáng sợ, có lẽ đây là cách mà nữ nhân vật phản diện trong truyện tranh bị khống chế, từng bước một bị hủy diệt. 

Thời Mộ cau mày, đưa hai tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình, cô không biết có phải là ảo giác của mình không, sau khi nuốt chửng nữ quỷ thì mi cổ trở nên khá ôn hòa, bên cạnh đó Thời Mộ cảm thấy chân tay mình dần dần có khí lực.

Ông ngoại từng nói rằng, mị cổ của cô là trời sinh,  là trái tim thứ hai của cô,  cổ sinh cô sinh, cổ tử cô tử. 

Để cô không bị nó điều khiển, không lâu sau khi Thời Mộ được sinh ra, ông ngoại đã hạ một cổ trùng khác lên người cô, gọi là triền đằng cổ. 

 Cô liếc nhìn Phó Vân Thâm trên giường bên cạnh, rón rén đứng dậy, lật cuốn sách ông ngoại để lại, rồi chui vào chăn với cuốn sách trên tay. Thời Mộ bật chức năng đèn pin của điện thoại di động và lật qua lật lại những trang sách cũ nát, cuối cùng tìm thấy thông tin về triền đằng cổ.

Triền đằng cổ là một loại thiện cổ, tác dụng của nó là trấn áp độc cổ, thường được dùng cho những người đã bị hạ tình cổ, kim tầm cổ,… Mục đích là để ức chế độc cổ và ngăn chặn chúng làm hại vật chủ.

Triền đằng cổ chỉ có tuổi thọ mười tám năm, sau mười tám năm sẽ tự độ rụng đi, muốn nó tiếp tục phát triển và ức chế độc cổ thì cần phải thường xuyên cho ăn máu thịt ác quỷ. 

Một lưu ý nữa: Phương pháp này rất độc, sẽ làm cho song cổ tranh giành thức ăn, nếu không cẩn thận thì vật chủ sẽ chết bất đắc kỳ tử. 

Nói cách khác ... Lưu Ái Liên mà Thời Mộ nuốt trước đó đã bị mi cổ và triền đăng cổ ăn chia nhau ăn!

Trong khi mị cổ tăng cường sức mạnh, triền đằng cổ đã ăn vào máu thịt của ác linh cũng tăng cường khả năng của nó, thế tục ức chế sự phát triển của mị cổ.

Thời Mộ không giấu được sự vui mừng khi biết tin, nếu như vậy thì sau này cô có thể tiếp tục ăn ma, tuy có hơi kinh tởm nhưng vẫn tốt hơn là bị mị cổ điều khiển.

Vả lại, nếu hôm nay một ác ma mạnh mẽ như vậy mà không sao, sau này nếu có ăn thịt mấy con quỷ nhỏ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Thời Mộ đặt cuốn sách xuống,  vui vẻ nhắm mắt lại. 

Không lâu sau khi họ chìm vào giấc ngủ, bốn bóng ma xuất hiện trong góc phòng. 

Một trong số đó nhìn chằm chằm vào chiếc giường và rùng mình: "Lão đại, chúng ta ... chúng ta có tiếp tục đuổi bọn hắn không?? "

"Đuổi cái rắm! Tranh thủ trời chưa sáng thu dọn đồ rồi biến nhanh lên! "

Mẹ kiếp, thật khó khăn mới có người ở phòng 415 kết quả lại là một tên có thể ăn quỷ, thật sự doạ chết quá rồi, đầu năm nay thế nhưng lại có người ăn ma, không phải đều là quỷ doạ người sao??

Chao ôi, ma càng ngày càng khó lăn lộn mà… 

Bốn tên nam quỷ trẻ tuổi cẩn thận liếc nhìn chạng Thời Mộ trên giường, vội vàng mang theo đồ đạc chạy trốn, thề không bao giờ trở lại cái nơi người ăn quá đầy thị phi này nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro