Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem chừng là muốn biểu hiện thật tốt, khi Thời Mộ và Phó Vân Thâm đến trường, Chu Thực ở đã đến từ sớm, hơn nữa còn đem phòng ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.

Thấy hai người bước vào cửa, cậu tiến lại như dâng bảo vật: "Hai người đến rồi, tôi đem thịt bò khô đặt trên giường cho hai người. Đúng rồi, còn có một ít sách, giấu đi, đừng để lúc kiểm tra phòng bị phát hiện."

Ánh mắt của Thời Mộ chuyển lên người Chu Thực, trên giường hai người đều đặt một túi to màu đen, trong túi có nhiều món ăn nhẹ khác nhau, và một vài cuốn sách được bọc lại ép bên dưới. Cô cầm lên, trang bìa ghi "Tư tưởng chủ nghĩa Marx Lenin", lật trang đầu tiên thì thấy "Đam mê trong căn phòng bí mật với một cô gái nóng bỏng ngực bự." 

Thời Mộ nhìn quyển sách trên tay Phó Vân Thâm.

"Tôi nên làm gì nếu bị tiểu đệ của tôi đè?" ! “

Thời Mộ : “ ...... ”

Thời Mộ cười cười, ý vị thâm trường: “ Sách cậu tặng không tệ nha.”

Chu Thực cười xấu xa: "Mộ ca, cậu thích là được. Thâm ca, cậu thì sao? Tôi đã lấy trộm nó từ em gái tôi đấy. Nó thích nhất bộ truyện này, nội dung là về tình yêu và sự hận thù của em trai và anh trai. Thâm ca, cậu đừng hiểu nhầm, tôi khẳng định sẽ không đè cậu." 

Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm liền đem quyển sách vỗ vào mặt cậu, còn hung hăng đá vào mông cậu hai cái. Chu Thực liên tục kêu đau đớn, phải nói xin lỗi vài lần Phó Vân Thâm mới buông tha cậu.

Phó Vân Thâm hừ lạnh, đưa tay sửa quần áo có chút lộn xộn: “Nếu cậu còn đưa loại đồ này cho tôi nữa, tôi liền giết chết cậu.”

Bả vai Chu Thực run run, ủy khuất trốn sau lưng Thời Mộ.

Thấy cháu trai lớn bị dọa không nhẹ, Thời Mộ không đành lòng nói: “Cháu trai cũng chỉ muốn đối tốt với cậu, cậu hung dữ như vậy làm gì?”

Phó Vân Thâm cười lạnh, cầm quyển sách kia đưa qua: “Vậy tặng cho cậu?”

“Không được, không được nha, đấy là quả tặng cậu.”

Cậu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu dọn dẹp đống bừa bộn trên giường, không để ý đến hai người nữa.

Nửa ngày sau, mặt trời lên cao, ba người bọn họ cũng không muốn đi ra ngoài ăn cơm trưa, trùng hợp là Chu Thực có mang theo mấy túi mì gói, họ liền úp mì ăn với cải bẹ.

Chu Thực húp sùm sụp nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Thời Mộ. Sau một hồi im lặng, cậu ta phun ra một ngụm mỳ, thần sắc khiếp sợ: "F*ck, Mộ ca, chuyện gì xảy ra với khuôn mặt của cậu vậy?!"

Tay Thời Mộ đang cầm đũa liền khựng lại: “Đã nửa ngày rồi, bây giờ cậu mới phát hiện ra sao?”

Cung phản xạ bằng một vòng trái đất sao?

“Mẹ kiếp, có người đánh cậu à?” Chu Thực vươn tay chọc vào mặt cô, sau khi nghỉ ngơi một ngày lại sử dụng thuốc dị ứng, mặt của Thời Mộ không còn nghiêm trọng như ngày đầu, nhưng nhìn gần vẫn rất đáng sợ, vết phát ban đỏ chi chít khiến Chu Thực nổi da gà.

Nhưng...

“Mộ ca, mặt cậu mềm quá.”

Tầm mắt cậu đi xuống, lại không nhịn được nhéo nhéo ngón tay Thời Mộ “Sao tay cậu lại mềm thế này, như bột vậy.”

Hai mắt Phó Vân Thâm dần dần híp lại, thần sắc cũng trở nên nguy hiểm. Chu Thực không hề phát hiện, vẫn tiếp tục xoa xoa tay của Thời Mộ.

Cạch.

Phó Vân Thâm lấy dĩa nhựa chọc thẳng vào tay phải của Chu Thực. Chu Thực hét lên, nắm chặt tay phải bị thương, tức giận trừng mắt nhìn Phó Vân Thâm: “Cậu bị điên à?”

Cậu nói, "Hai thằng con trai cứ lôi lôi kéo kéo thành cái dạng gì."

Thời Mộ không để ý xua xua tay: “Đều là con trai, không sao cả.”

Cô cảm thấy mấy nam sinh kề vai bá cổ, lâu lâu hồ nháo một chút cũng bình thường, nếu cứ cố ý kiêng dè, tỏ vẻ khác người sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.

Ngay khi cô dứt lời, sắc mặt Phó Vân Thâm như bầu trời tháng Tư, nháy mắt chuyển từ mây mù sang giông bão, vậu thu dọn và cầm hộp mì ăn liền rỗng đi vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm.

“Cậu ta điên thật à?” Chu Thực có chút không giải thích được, “Đang ở thời kỳ dậy thì à?”

Thời Mộ vừa ăn mì vừa nhìn điện thoại: “Đừng có chọc cậu ta, cậu mà bị đánh lần nữa là tôi không cứu đâu.”

Chư Thực cười hì hì, tựa đầu lên vai cô: "Vẫn là Mộ ca đối với tôi tốt nhất,. Sau này liền đi theo cậu.”

Cảnh tượng này tình cờ bị Phó Vân Thâm nhìn thấy, thiếu niên cau mày, cúi đầu trầm giọng nói ghê tởm.

Thời Mộ liếc cậu một cái rồi vươn tay đẩy Chu Thực ra, “Cậu tránh xa tôi ra, định chơi gay à .”

Đùa gì thì đùa, Chu Thực cũng tự biết chừng mực. Sau khi thu dọn hết rác trên bàn, cậu mở máy tính xách tay của mình, bắt đầu chơi game.

Mùa xuân nắng ấm, buổi trưa cũng rất ấm áp.

Không khí trong ký túc xá khá tốt, khi Thời Mộ chuẩn bị ra ngoài chạy hai vòng, thuận tiện tắm nắng thiên nhiên một lúc thì điện thoại reo, WeChat thông báo ai đó kết bạn. Từ khi đăng bài lên diễn đàn, mỗi ngày đều có không ít người kết bạn, nhưng đều không phải mục đích đứng đắn,  không phải S tìm M thì cũng là muốn chơi gái, nhưng lại không có người nào tìm cô ăn quỷ, à không, bắt quỷ.

Lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Thời Mộ thậm chí còn không thèm nhìn, chuẩn bị từ chối.

[Thông tin xác minh: Tiểu đạo sĩ gợi cảm, thật sự có thể bắt được ma sao? ]

...... Hả? ? ?

Thế nhưng thật sự tìm cô bàn chuyện kinh doanh a?

Hai mắt Thời Mộ sáng lên, nhanh chóng đồng ý.

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Tiểu đạo sĩ gợi cảm, bạn có thực sự gợi cảm không? ]

[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: ...]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Ồ không, anh thực sự có thể bắt ma sao? ]

[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: Tất nhiên, nhưng tôi sẽ lấy thù lao, bạn nghĩ kỹ chưa? ]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Tôi, tôi chỉ có mười vạn tiền tiêu vặt ở đây, bình thường đều là mẹ tôi giữ tiền. Có thể không đủ, nhưng tôi thực sự cần giúp đỡ. ]

Chỉ...Chỉ có mười vạn...?

Cô thật sự không hiểu nổi thế giới của kẻ có tiền a, đồng thời cũng thở dài một tiếng, may là người Cao Sơn Trà tìm là cô, nếu mà gặp phải thần côn chắc chắn sẽ bị lừa.

[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trước. ]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Tôi nghĩ rằng có một con ma trong phòng ngủ của chúng tôi, bạn có thể, có thể ghé qua xem vào hôm nay hoặc cuối tuần không? Bởi vì trường tôi là trường nội trú, chỉ Chủ Nhật mới mở cửa.]

Nội trú...

Bối Linh...

Thời Mộ chậm rãi gõ vào khung chat: [Bối Linh, 10A1? ]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Ai vậy? ]

Thế giới này thực sự rất nhỏ.

Thời Mộ tiếp tục: [Bối Linh, que cay hôm đó có ngon không? ]

Cô gái nhỏ hiển nhiên rất sửng sốt, chậm chạp không có nhắn lại, thật lâu sau Thời Mộ nhận được tin nhắn là một loạt dấu chấm than. Thời Mộ cảm thấy cô bé gái nhỏ có chút điên cuồng!

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Em, em, em, em, em chưa ăn! ! Gói que cay anh, anh cho, em vẫn luôn bảo quản tốt.]

[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: ?]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Bình thường em kích động thì sẽ nói lắp. Nhưng mà, anh thật sự có thể bắt ma ạ? QAQ]

[ Tiểu đạo sĩ gợi cảm: Cậu ở ký túc xá nào, tôi đi ngay. ]

[Bối Linh Cao Sơn Trà: Phòng 415 tòa nhà phía Bắc ạ. ]

Hóa ra là 415.

Thời Mộ không dám chậm trễ, đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị qua xem.

Cô cầm theo kiếm gỗ đào, vài tấm bùa, kiểm tra trang bị. Chu Thực đang nằm chơi game thấy vậy liền nhảy xuống: "Mộ ca, cậu đi đâu vậy?"

Thời Mộ thản nhiên đáp: "Bắt quỷ."

Nói xong, nhìn cậu bỡn cợt: “Sao, cậu muốn đi với tôi?” 

Chu Thực co rụt cổ lại lắc đầu: “Không, không, tôi chỉ là phàm nhân, vẫn không nên đi xem thần tiên mấy người đánh nhau. Bảo Thâm ca đi cùng với cậu đi."

"Ồ." Thời Mộ nhìn Phó Vân Thâm, thuận miệng hỏi một câu: "Phó Vân Thâm, cậu có muốn đi với tôi không?"

Cậu vốn không thích tiếp xúc với mọi người, cũng không thích lo chuyện bao đồng nên Thời Mộ cũng không trông mong Phó Vân Thâm sẽ đồng ý. Dù vậy, cô vẫn hy vọng rằng cậu sẽ đi cùng. Dương khí của cậu rất nặng, giống như ánh bình bình rực rỡ, quỷ hồn có năng lực yếu nếu đến gần sẽ bị dương khi trên người cậu cắn nuốt sạch sẽ.

Cậu nhướng mày: "À? "

Thời Mộ: "Không xa đâu, là ký túc xá nữ."

Ký túc xá nữ sinh!

Hai mắt Chu Thực phát sáng, nắm chặt tay Thời Mộ:" Tôi, tôi, tôi, tôi có thể! ! ! Mộ ca, tôi có thể! ! ! "

Nhìn hai người đang nắm tay, lông mày của Phù Vân Thâm nhíu chặt, cậu đứng dậy, dùng sức đá Chu Thực một cái: "Cút, cậu thì có thể làm cái quái gì. "

"F*ck, Thâm ca, sao cậu lại có thể nói như vậy? Đấy là ngôn ngữ thô tục, cậu có hiểu không hả?"

  

Phó Vân Thâm: "Cút!"

Căn bản là lười phản ứng với cậu ta.

Rốt cuộc Chu Thực vẫn mặt dày đuổi theo, còn có cả Phó Vân Thâm đi cũng cô đến ký túc xá nữ.

Lúc này, Bối Linh ở ký túc xá đang hồi hộp chờ đợi.

Cô mặc áo croptop màu vàng và quần đùi màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng đan dây, dây buộc tóc còn đính một cái nơ nhỏ khiến cô trở nên thanh tú và đáng yêu hơn.

Bối Linh cau mày, ánh mắt lo lắng.

Ký túc xá của cô là phòng bốn người, trong đó có một người bị ốm đã về nhà, còn hai người khác mặt mũi ử rũ đang cuộn mình trong chăn.

Hiện tại là giữa tháng Tư nhưng trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo. Điều kỳ lạ là, ngoại trừ bọn họ ra, không ai khác có thể cảm giác được chút nào.

"Bối Linh, người mà cậu tìm có thực sự ổn không? Đó không phải là thần côn lừa đảo tiền chứ?" Lý Vi Vi ở giường trên sắc mặt tái nhợt, giọng nói hoài nghi.

Triệu Tuyết Chân ngủ ở giường dưới cũng nói: "Cẩn thận, lừa đảo giờ nhiều lắm."

Bối Linh Lắc đầu, giọng cô trong trẻo lại đầy tin tưởng: "Thời Mộ là một người tốt, sẽ không nói dối chúng ta. Anh ấy nói làm được thì nhất định sẽ làm.

"Thời Mộ ?" Lý Vi Vi suy tư một lúc "Là người mà cậu suốt ngày khen là giống thần tiên đó hả?"

Bối Linh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Triệu Tuyết Chân thở dài: "Dù sao cũng cẩn thận hắn ta lừa cậu, ngốc ạ."

"Bộ dáng Thời Mộ đẹp như vậy hẳn là có nhiều người thích, việc gì anh ấy phải lừa tớ chứ."

Trong khi mấy cô gái trong ký tức xá đang thảo luận xem Thời Mộ có phải tên lừa đảo hay không thì ba người Thời Mộ đã đứng dưới sân ký túc xá nữ sinh.

Bình thường nam sinh không được vào ký túc xá nữ, lúc có quản xá thì đến gần còn không được. May hôm nay là chủ nhật, quản xá chưa đến, học sinh cũng chưa tới. Tuy nhiên, sự có mặt của họ vẫn thu hút sự chú ý của một số cô gái.

Hầu hết đều nhìn chằm chằm Phó Vân Thâm.

Cũng không thể trách họ, ai bảo cậu ta lớn lên đẹp vậy.

Phó Vân Thâm rất cao, không vạm vỡ như Chu Thực, khiến người ta cảm thấy vừa đủ, nếu không phải tay cậu từng dính máu, ước tính những người theo đuổi đã xếp hàng ra tận cổng Anh Nam.

Ba người lên lầu, đi đến trước cửa phòng 415.

Chu Thực dẫn đầu, sốt sắng gõ cửa phòng.

“Đến đây!”

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa mở ra.

Nhìn Chu Thực đang nở nụ cười ngốc nghếch, Lý Vi Vi hừ một tiếng: "Đây là….Thời Mộ?"

Thời Mộ đẩy Chu Thực ra, giọng nói có chút khàn khàn nhưng rất nhu hòa: "Cậu có khỏe không?"

Thanh âm vang lên vô cùng dễ nghe khiến hai người trên giường nhìn sang, nhưng khi đối mặt với mí mắt sưng tấy và phát ban đỏ chi chít trên mặt Thời Mộ, các cô nháy mắt thất vọng, hơn nữa vóc dáng cô lại không cao, trong lòng không khỏi xem thường.

"Bối Linh, Thời Mộ này có chút hữu danh vô thực.” Lý Vi Vi chế nhạo.

Hai người vốn không tin tưởng mấy thần côn trên mạng, nhất là khi người kia còn là sinh viên, nếu đẹp thì các cô còn có thể nhìn thêm một cái, nhưng vì quá xấu nên chả có gì xem.

Khuôn mặt của Bối Linh đỏ bừng, cô ấy liếc nhìn Thời Mộ một cách thận trọng, và lắp bắp; "Thời, Thời Mộ, anh đừng bận tâm, anh … anh vẫn siêu đẹp trai ngay cả khi có mụn! Mụn của anh siêu đáng yêu !”

? ? ? ?

Cô gái này bị hỏng não à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro