Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Buổi tối, Thời Mộ là người đầu tiên đi tắm.

    Từ phòng tắm đi ra, cô hưng phấn dựa vào trên giường ngoắc ngoắc ngón tay với Phó Vân Thâm: “Nhanh lên, đại gia chuẩn bị xong rồi.”

   Phó Vân Thâm nằm trên giường, chân vắt chéo, ngạo nghễ: “Cậu có chắc muốn tôi massage."

   Thời Mộ nói: "Cũng có thể là tôi chà lưng cho cậu hoặc cậu rửa chân cho tôi."

    Phó Vân Thâm mím môi, đặt cuốn sách xuống, miễn cưỡng đến trước giường của Thời Mộ, cô vui vẻ đặt tay của mình dưới độn cằm, nhắm mắt lại, chuẩn bị tận hưởng sự phục vụ của lão đại tương lai dành cho cô.

    Thấy vậy, Chu Thực bắt đầu ghen tị: “Tại sao Thâm ca không massage cho tôi chứ, thật không công bằng!”

    Phó Vân Thâm: “Lát nữa tôi làm cho cậu.”

    Hai mắt Chu Thực sáng lên: “Thật sao?

    “Ừ.”

    Cậu không làm loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế xếp hàng chờ Phó Vân Thâm xoa bóp.

    "Bả vai tôi đau, cậu xoa bóp nhiều một chút, đúng rồi, cả thắt lưng nữa, người trẻ tuổi, dễ nóng giận, cậu hiểu mà."

    Thời Mộ quay lưng về phía Phó Vân Thâm, không thể thấy được nụ cười lạnh lùng, ánh mắt tà mị của cậu.

    Phó Vân Thâm lê dép lên giường. Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn, nháy mắt không gian trở nên chật hẹp. Cậu rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cô, trực tiếp vắt ngang người Thời Mộ, cảm nhận hình bóng và hơi thở nóng bỏng của thiếu niên, cơ thể cô đột nhiên cứng lại.

    “Cậu, cậu lên đây làm gì?” Giọng điệu của cô không còn thoải mái như trước, thậm chí còn có chút căng thẳng.

    Phó Vân Thâm nhướng mày: "Nếu không thì sao, cậu muốn tôi xoa bóp thế nào?"

    Thời Mộ lắp bắp: "Cậu cậu cậu đứng dưới đất được rồi, như này, như này kỳ quái lắm."

    Chung quy cảm giác......

    Chung quy cảm giác như bị “làm”......?

    Không, không, không, không, Phó Vân Thâm là thẳng. Làm sao một trai thẳng lại có thể cùng với bạn cùng phòng… cái này đâu giống cách làm việc của lão đại tương lai, đều là do người trưởng thành như cô có suy nghĩ không đứng đắn!

    “Đứng dưới đất không thoải mái, không cẩn thận còn bị đụng đầu.” Dù sao cậu cũng cao gần 1,8m, sạp giường dưới lại rất thấp, cậu khó mà cúi người lâu được.

    Thời Mộ nghĩ cũng đúng, gối lên hai cánh tay, từ từ nhắm mắt lại.

"A~! Thật hâm mộ, tôi cũng muốn được xoa bóp.” Chu Thực chống cằm, mắt nhìn theo, đầy mong chờ.

    Phó Vân Thâm cười thật sâu, và chậm rãi nói: "Đừng vội, một lát nữa sẽ đến lượt cậu."

    Giọng điệu này sao có vẻ không hợp lý, Thời Mộ biết rằng lát nữa Chu Thực có thể sẽ bị xử, nhưng Chu Thực bị xử thì liên quan gì đến cô.

    Lòng bàn tay của Phó Vân Thâm rộng, những ngón tay thon dài, từ từ ấn lên lưng Thời Mộ, cảm nhận được áo ba lỗ bên trong đồ ngủ, anh thản nhiên hỏi: “Cậu ngủ mà không cởi áo trong sao?” 

Thời Mộ đã đoán được cậu sẽ hỏi điều này, sớm đã chuẩn bị: "Tôi yếu ớt, không thể bị cảm lạnh vào mùa xuân và mùa hè, vì vậy tôi mặc thêm một chiếc nữa, nhất định không thể so sánh với mấy người to khỏe như các cậu.”

    Phó Vân Thâm ậm ừ, tay tìm vị trí giữa cột sống và bàng quang, ấn mạnh.

    Thời Mộ sững người, sau đó hét lên như heo bị chọc tiết: "Đau quá!! Chết tiệt!"

   Cậu cười càng đậm, sức lực không hề nhẹ bởi tiếng hét của nàng mà ấn càng lúc càng mạnh: "Điều này cho thấy kinh mạch của cậu không thông. Trong y học cổ truyền Trung Quốc có câu, đau người không thông, thông người không thông. Hơn nữa cậu là con trai, nếu kinh mạch bàng quang không thông thì rất khó đi tiểu.”

    Vứt cái thứ khó tiểu của cậu đi!

    Cô đi tiểu hơn chục lần một ngày, đặc biệt là lợi tiểu! !

    “Lão tử không cần xoa bóp nữa, cậu lăn xuống cho tôi——!”

    Thời Mộ bắt đầu vùng vẫy.

    Sức lực của Phó Vân Thâm rất lớn, trị cho cô ngoan ngoãn nghe theo, hai tay cậu hạ thấp xuống, tìm đúng huyệt ở eo, ngón tay hơi dùng sức, nhấn xuống một cái——

    "Chết tiệt, tên khốn Phó Vân Thâm !!"

    Thời Mộ đau đớn đá chân, nước mắt giàn giụa, khóc đến kêu cha gọi mẹ, một đường hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Phó Vân Thâm.

    “Cậu xuống cho tôi, tôi không xoa bóp nữa!”

    Ấn cái con khỉ, cô cảm thấy thắt lưng già sắp đứt lìa ra rồi.

    Nghe Thời Mộ kêu gào thảm thiết lại thấy mặt cô méo xệch, Chu Thực vốn đang mong chờ lập tức rụt cổ lại, lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng leo lên giường, trùm chăn kín đầu, làm như không biết gì, cái gì cũng chưa xảy ra.

    Ánh mắt Phù Vân hướng lên: “Chu Thực, đứng gấp, đến lượt cậu ngay thôi.”

    Thân thể trong chăn đã run cầm cập, giọng nói thấp thỏm của Chu Thực truyền đến: “Quên đi quên đi, không cần không cần, tôi rất khỏe, không cần…….... không cần xoa bóp.”

 Cười gượng hai tiếng, Chu Thực cảm thấy thật may cậu không đòi làm trước, nếu không nhất định sẽ bị ép chết.

    Sau một hồi la hét, Thời Mộ mất hết tinh thần, nằm trên giường rên hừ hừ.

    Phó Vân Thâm nắm hờ tay đập nhẹ vào chân cô, cảm giác đau nhức và tê dại khiến Thời Mộ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô lập tức quên đi cơn đau trước đó và bắt đầu chỉ đạo: "Chân và cổ của tôi đau, cậu giúp tôi xoa bóp kĩ một chút, phục vụ lão tử cho tốt, lão tử sẽ cho cậu tiền boa."

    " ... "

Tiêu chuẩn thật tốt, vết sẹo vừa lành đã quên đau.

   Phó Vân Thâm nhìn hai chân của cô, nhíu mày ghét bỏ, ngón tay tạo dáng lan hoa chỉ, cẩn thận kéo ống quần và nhấc chân cô lên, sau đó hung hăng ấn xuống—

    "A—!"

    “Phó Vân Thâm——!" 

“Ấn nhẹ chút thì cậu chết sao! ”

Thanh âm thê lương.

   Chu Thực như người mất hồn, hé mắt nhìn, lẩm bẩm: “Mộ, Mộ ca, bỏ, bỏ đi.” 

Người biết còn nói là xoa bóp, ai không biết còn tưởng là đang làm chuyện gì không thể tả nổi.

    “Không.” Thời Mộ bướng bỉnh: “Cậu ấy không xoa bóp cho tôi thoải mái, vậy đêm nay cũng đứng ngủ nữa.”

    Ngoại trừ 0,5 điểm huynh đệ tăng trong vòng một mét, cô cũng không tăng được gì nữa, vất vả lắm mới nắm bắt được cơ hội này, dù thế nào cũng không thể buông được, không có lời!

    Không kiếm lời cũng được, nhưng cũng không được lỗ quá nhiều!

    Phó Vân Thâm khẽ mỉm cười, xoay người đổi chân khác, lúc này mới thả lỏng sức lực thích hợp.

    “Ôi chao, con mẹ nó, lão tử mặc kệ, cút cho tôi.”

    Quên đi, không ấn nữa, chưa nói đến toàn thân ra rời, ngay cả nửa cái mạng này cũng không còn mất.

    Không sao, cô không thể có lời, nhưng cũng không mất gì.

    “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tôi nói sẽ xoa bóp cho cậu thì sẽ làm.” Xem ra Phó Vân Thâm vẫn không định tha cho cô.

    Thời Mộ ôm mặt khóc: “Quên đi quên đi, lão đại, tôi thực sự không cần.”

    Anh cười phá lên, hai tay hợp lại, chuẩn bị đập vào người Thời Mộ, cô tranh thủ lật người và chuẩn bị chạy trốn. Ngay lúc này, Phó Vân Thâm vô tình chạm phải nút bấm eo cô, Thời Mộ thầm kêu không ổn, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy giữa hai chân…… một cột hướng thẳng lên.

    Thời Mộ nhìn chằm chằm vào chiếc lều nhỏ xinh, không thể hoàn hồn.

   Phó Vân Thâm cũng sững sờ, tươi cười dần thu lại, một vết ửng hồng từ cổ lên mặt.

Thời Mộ cũng đỏ mặt, không phải là xấu hổ mà là vô cùng khó xử.

    “Phó, Phó Vân Thâm, nghe tôi giải thích, không phải… không phải như cậu nghĩ đâu.”

    Cậu im lặng, đứng dậy rời đi, nằm trên giường đối diện.

Thật chó má mà!

   Thời Mộ vò đầu, cô “cứng” với Phó Vân Thâm, thậm chí nếu cô nói mình không phải gay thì có lẽ đối phương cũng không tin.

    Phải làm sao đây, tình bạn vừa được thiết lập cuối cùng lại sắp đổ vỡ và tan rã.

   Cô khó chịu, cô ủy khuất, thật muốn khóc.

    Cô kéo chăn bông lên người, lặng lẽ ấn nút về vị trí cũ, nhướng mày, vẻ cô đơn nghĩ cách dỗ dành thiếu niên.

    Lúc này, một cái mông bị ném qua.

    Thời Mộ sửng sốt một lúc, nhìn lên, nhưng chỉ có bóng lưng hướng về phía mình.

    Cùng lúc đó, hệ thống vang lên.

    [Nhiệm vụ không thành công, bị trừ 500 điểm huynh đệ.] ? ? ?

    [Ngươi đừng có ranh ma, Phó Vân Thâm đã massage cho ta, điểm huynh đệ ta dày công kiếm được, sao ngươi lại trừ.]

    Hệ thống: [Thân ái, ta đề nghị ngươi xem chi tiết nhiệm vụ a.]

Nói xong, hệ thống nhiệm vụ nhảy ra, nhìn hai chữ toàn thân được in trong ngoặc kép, Thời Mộ lập tức rơi vào trầm mặc.

    [Toàn thân này bao gồm ...]

    Hệ thống: [Vâng, vâng, bao gồm. ]

    Thời Mộ cau mày: [Xin hỏi, ngươi có chắc rằng đây là nhiệm vụ để huynh đệ làm?]

    Hệ thống: [Đúng vậy, chúng ta rất chuyên nghiệp, có đầy đủ giấy tờ chứng nhận, ký chủ có thể lên tra xét thông tin, nhất định không phải kinh doanh bất hợp pháp. ]

   Thời Mộ gần như không kìm lại được trực tiếp hét lên: [Huynh đệ nhà ai massage gà cho nhau, hả? Ngươi nói xem, hả? Hả?]

    Cuối cùng hệ thống không nói gì nữa.

    Thời Mộ trợn tròn mắt: [Vậy thì tại sao lại bị trừ điểm huynh đệ của ta, phía trên cũng không nói, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị khấu trừ.]

    Hệ thống: [Thái độ của mục tiêu nhiệm vụ đối với ngươi cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nhận được điểm huynh đệ. Dường như hành vi của ngươi đã làm mục tiêu nhiệm vụ không hài lòng, vì vậy điểm huynh đệ hiện có sẽ bị trừ và mong ký chủ tiếp tục kiếm thêm, đã đến giờ ta tan ca, tạm biệt ký chủ.]

    Nói xong liền biến mất.

   Thời Mộ nằm trên giường, thực sự cảm nhận được mình đã bị lừa gạt.

    Cô đã chết một lần, hiện tại rất muốn sống, khoảng thời gian làm ma kia không tốt chút nào, thế gian rực rỡ, phồn hoa thịnh thế kia dường như hoàn toàn không liên quan đến cô, cho nên sau khi nắm bắt cơ hội này để sống lại, cô nhất định trân trọng nó.

    Thời Mộ bĩu môi, ném cái mông giả ra, trúng ngay gáy cậu: “Nếu cậu không ấn mạnh như vậy, tôi sẽ đau đến cương cứng sao?”

    Phó Vân Thâm im lặng một lúc lâu, rồi cầm cái mông, ném xuống bàn.

Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Thời Mộ buồn rầu, có lẽ là quá mức âu sầu nên nửa đêm bị đau bụng.

    Nửa đêm, Thời Mộ không ngủ được, lăn lộn qua lại, thi thoảng lại rên vài tiếng.

    Phó Vân Thâm vốn ngủ không sâu, lại thêm tiếng ngáy của Chu Thực ở giường trên, cậu đã không còn buồn ngủ.

Cậu mở mắt, tỉnh táo: “Cậu còn muốn à?”    

    Thời Mộ ôm bụng: “… Cậu có thể nghĩ tốt một chút được không?”

    Lạch cạch.

    Cậu bật đèn ngủ.

    Thiếu niên đứng dậy, ánh đèn vàng mờ ảo bao phủ lấy lông mày của anh ta như một tấm vải tuyn ấm áp, làm phai nhạt đi cái lạnh, trở nên dịu dàng và nhàn nhạt như một thanh niên.

    Thời Mộ cắn môi dưới, cau mày: "Đau bụng quá."

    "Cậu ăn gì rồi?"

    "Ừm ..."

    Cô nghĩ ngợi một lúc: "Mẹ kế của cậu và một cánh tay của Lục Phong."

    Phó Vân Thâm kiềm chế ý muốn phẫn nộ, kiên nhẫn nói: "Tôi đang hỏi cậu về đồ ăn bình thường."

    Thời Mộ nhỏ giọng thều thào: "Đối với tôi, mẹ kế của cậu là thức ăn bình thường ..."

    Cậu vừa nheo mắt lại, cô lập tức nghiêm túc: "Những cô gái đó đã cho tôi một ít đồ ăn nhẹ khi họ đưa thư tình cho tôi."

    "Cậu đều ăn hết?” Giọng điệu của Phó Vân Thâm có chút kinh ngạc.

    Ngồi sau Thời Mộ, tất nhiên là cậu biết những người đó tặng gì, chủ yếu là chocolate, đủ các hình dáng, hương vị, nhìn đã thấy ngọt ngấy.

    Thời Mộ có chút ngượng ngùng: “Vẫn còn một ít.”

    “… Còn lại bao nhiêu.”

    Thời Mộ đưa tay vẽ ra một vòng cỡ cục tẩy: “Chừng này.”

    “Con mẹ nó.” Cuối cùng Phó Vân Thâm cũng không nhịn được, thấp giọng mắng: “Cậu bị ngu sao?”

    Dáng vẻ tức giận của cậu có chút đáng sợ, giống như khát máu và lãnh đạm được miêu tả trong truyện tranh.

    Thời Mộ không khỏi co rụt cổ lại: "Các bạn ấy...đều là mượn phòng bếp, tự mình làm, tôi không nỡ từ chối." 

Thiếu nữ mềm mại dễ thương, có trái tim ngọt ngào, họ mang tình yêu của mình giao cho người khác, vậy cũng là tàn nhẫn đối với họ, thế nên cho dù từ chối tình cảm nhưng nhận quà của họ cũng là đã an ủi họ rồi.

   Phó Vân Thâm lười đáp lại cô.

    Lặng lẽ đứng dậy, nhặt quần áo trên bàn mặc vào.

    “Cậu, cậu đi đâu vậy?”

    Phó Vân Thâm khoác áo khoác: “Phòng y tế của trường có một giáo viên trực, tôi mời thầy qua khám cho cậu.”

    “Không cần.” Thời Mộ vội vàng xua tay, "Hiện tại tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Giờ đã nửa đêm rồi, cậu đánh thức cô quản lý ký túc xá, như vậy không tốt lắm......"

    Phó Vân Thâm liếc mắt một cái: "Cậu nằm im đi, nói nhảm nhiều vậy."

    Bị, bị ghét bỏ.

   Thời Mộ không dám nói nữa.

    Cậu rời khỏi phòng ngủ.

    Đồng hồ tích tắc chậm rãi, cô đang chìm vào giấc ngủ thì một đôi tay đánh thức cô, Thời Mộ chớp chớp mắt và đối diện với đôi mắt dài và hẹp của Phó Vân Thâm.

    Trên người cậu đầy hơi lạnh của màn đêm.

    Thời Mộ nửa tỉnh nửa mê, bị cậu kéo ngồi dậy, trên tay bưng một ly nước nóng, cùng với một ít viên thuốc màu trắng: "Tôi đã hỏi rồi, bác sĩ trong trường nói cậu ăn nhiều quá đồ ngọt, không có vấn đề gì. Cậu uống thuốc đi, tôi chuẩn bị cho cậu một túi chườm nóng, ủ một lúc là sẽ ổn.” 

Nói xong, Phó Vân Thâm đặt túi chườm nhỏ màu vàng lên bụng Thời Mộ.

    Nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lặng lẽ chăm sóc cô của thiếu niên, Thời Mộ chợt muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro