Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe buýt có vài học sinh cũng tới trường Trung học Anh Nam, ngày thường chuyến tàu này không có nhiều người, thậm chí cả ngày chủ nhật cũng chỉ có vài hành khách.

Xe lăn bánh, cả đoạn đường đều yên tĩnh

Đột nhiên, Chu Thực giật nảy, vỗ đùi: "Chết thật."

Thời Mộ bị cậu làm cho giật mình, vội vã hỏi: "Sao thế?"

Chu Thực tiếc nuối nói: "Tôi để quên ổ USB ở trường, còn tính mang về nhà cùng xem với nhau."

Thời Mộ đảo mắt nói: "Có vậy cũng lớn tiếng. Ngồi xuống, ồn ào thật khó coi. "

Chu Thực bụm miệng, ủy khuất:" Tôi chỉ muốn biết bên trong có cái gì. "

Cậu đắn đo suy nghĩ mấy ngày, đến thứ Sáu lại quên mất. Bây giờ nghĩ đến, lại bắt đầu bứt rứt, muốn biết bên trong có gì.

Xe dừng lại ở trạm tiếp theo, chỉ có hai người lên xe.

Nữ sinh đi trước mặc váy hoa, đội mũ trắng che nắng, trông rất không vui, miệng nhếch cao, đằng sau là nam sinh gầy gò, cúi đầu trầm mặc.

Thời Mộ liếc mắt, có chút kinh ngạc: "Bối Linh?"

Lúc này, Bối Linh cũng phát hiện ba người Thời Mộ ngồi ở phía sau, ánh mắt sáng lên, không còn vẻ u ám lúc trước, nở nụ cười rạng rỡ: "Đàn anh Thời Mộ. "

Cô khẽ gọi, dễ thương khỏi nói.

"Ngồi đằng trước đi." Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, vừa vặn có hai chỗ trống trước mặt.

Bối Linh vui vẻ đồng ý, vừa quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên gầy gò, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngồi vào trong đi."

Cậu không nói lời nào, tiến vào trong.

Bối Linh ngồi xuống và quay lại nhìn Thời Mộ.

"Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây."

Có thể thấy Bối Linh thực sự rất vui khi được gặp Thời Mộ, thậm chí còn tự động loại bỏ Phó Vân Thâm và Chu Thực.

"Thật là trùng hợp." Thời Mộ gật đầu, liếc nhìn nam sinh ngồi trong.

Cậu ấy xách một chiếc túi vải đã rất cũ, mặc thường phục, để tóc ngắn, không nhìn rõ mặt, chỉ nghĩ cậu ta thật sự u ám. Nếu không nhầm, cậu chính là nam chủ của truyện tranh《 người thi ngữ 》.

Truyện tranh mô tả nam chủ vừa đến thành phố không hòa nhập được với mọi thứ, thậm chí còn bị các nam sinh trong cùng ký túc xá bắt nạt, cậu ấy không muốn bộc lộ khả năng của mình mà chỉ muốn yên ổn trải qua cuộc sống trung học của mình. Nhưng cậu không ngờ những người không quen không biết đó lại ra tay với Bối Linh. Nam chủ nói không thích Bối Linh khi cô bị tổn thương, cậu lại không chuuts do dự bảo vệ, nhờ đó mà nhận ra tình cảm của mình.

Nam chủ Hạ Hàng Nhất đã sử dụng năng lực của mình để cứu Bối Linh, cuối cùng giành được tình yêu của cô gái...

Nói một cách đơn giản, nam chủ trong truyền thuyết là một người phúc hắc, giả heo ăn thịt hổ, không thể chọc.

"Này, Bối Linh." Chu Thực khoát tay lên lưng ghế trước, khinh thường liếc nhìn Hạ Hằng Nhất hỏi: "Đây là ai? Bạn em à."

Bối Linh bĩu môi, nhỏ giọng: "Cậu ấy là Hạ Hàng Nhất, con trai của bạn mẹ em, vừa chuyển tới đây, hiện đang sống trong nhà của em. "

" Hả? " Chu Thực trợn tròn mắt khó tin: "Không phải nói bố mẹ đi công tác rồi..."

"Vâng." Cô gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu: "Không, đừng hiểu lầm, nhà em còn có bảo mẫu, không phải chỉ có hai người. "

Chu Thực nhanh mồm nhanh miệng, không để ý người trước mặt, hỏi thẳng: "Vậy bạn mẹ em cũng không phải rồi, làm sao có thể con trai lớn như vậy ở nhà người khác, thật là nhiều tâm tư."

Bối Linh cau mày không nói gì.

Trong lòng cô không vui.

Trước khi Hạ Hàng Nhất đến, cha mẹ cô đã lén nói chuyện, lúc đi lấy nước, Bối Linh vô tình nghe được cuộc trò chuyện, họ nói: có ơn với nhà họ Hạ, Hạ Hàng Nhất và cô, tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều lắm, nếu có thể, liền kết thông gia.

Thời đại nào rồi, sao còn chuyện con dâu nhỏ vậy chứ.

Sau đó Hạ Hàng Nhất đến, lần đầu tiên gặp, cô đã không có cảm tình với cậu, cô cảm thấy anh nhạt nhẽo, không nói chuyện, trông rất lầm lì, cô thích những chàng trai gọn gàng cởi mở, nụ cười như mặt trời, hoàn toàn trái với Hạ Hàng Nhất, từ tính cách đến nội tâm đều nhàm chán, phải, nhàm chán.

Dù sao cũng là chuyện ba mẹ giao cho, dù Bối Linh không thích nhưng cô cũng không thể từ chối, cô đã đưa cậu đi khắp thành phố, mua sắm quần áo. Kết quả là ba mẹ biết chuyện và gọi điện tới dặn họ hòa thuận với nhau. Bối Linh luôn cảm thấy trong lời nói của ba mẹ có ý gì đó, thậm chí còn liên quan tới Hạ Hàng Nhất.

Dọc đường mọi người đều im lặng.

Thời Mộ cẩn thận liếc nhìn Phó Vân Thâm, cậu chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, lúc này đang nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, một tay chống cằm, hàng mi dài của cậu thỉnh thoảng rung rung.

Đến trường, ba người về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước, Bối Linh dẫn Hạ Hàng Nhất đến phòng giáo vụ báo cáo, lát nữa sẽ bố trí ký túc xá.

Chuyện đầu tiên vào phòng 415 là thông gió.

Cô mở rộng hai cửa sổ, giặt sạch đống ga giường vừa thay ra. Trái với Thời Mộ siêng năng, Chu Thực lười biếng nằm trên giường với ổ USB trong tay, muốn xem ở trong có gì, nhưng lại rất sợ vi rút... Chẳng mấy chốc, Thời Mộ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ, gần 12 giờ.

"Buổi trưa chúng ta ăn cái gì."

Chủ nhật thức ăn trong căng tin không ngon lắm, đa số học sinh đều không muốn ăn, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Chu Thực vò đầu: "Mì ăn liền?"

"Ai sẽ mua."

"..."

Đây là một câu hỏi trí mạng.

Ba người vừa mới từ bên ngoài trở về, đều không cam lòng đi ra ngoài.

Đang im lặng thì tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Thực hét lên: "Ai?"

"Tôi." Giọng của quản lý ký túc xá vang lên .

Chu Thực nhảy từ giường tầng trên xuống, miễn cưỡng mở cửa.

Quản lý ký túc đứng ngoài cửa, phía sau có một người, nhìn kỹ, không phải là người sống cùng Bối Linh sao.

"Phòng các cậu còn trống một giường? Từ nay Hạ Hàng Nhất sẽ là bạn cùng phòng mới của các cậu. Cậu ấy vừa tới đây có điều gì chưa biết, các cậu chiếu cố một chút."

Nói xong, quản lý rời đi.

"Chờ đã, chờ đã." Chu Thực nhanh tay giữ quản lý lại, "Phòng trống nhiều như vậy, tại sao lại để cho cậu ta ở chung với chúng em?"

Chu Thực có ấn tượng không tốt với Hạ Hàng Nhất, giờ cậu ấy còn ở chung với bọn họ, trong lòng càng không vui.

Quản lý hất tay Chu Thực ra, kiên nhẫn nói: "Vì phòng này là phòng bốn, hiểu chưa?"

Cuối cùng, liếc nhìn Hạ Hàng Nhất, để lại chìa khóa rồi rời đi.

Thời Mộ thu mình lại một góc, không dám nói gì. Nam chủ trong cuốn sách gốc là một người cứng đầu, trẻ tuổi nhưng khôn khéo, có thể kéo Phó Vân Thâm xuống ngựa, vạn lần không nghĩ tới nam chủ sẽ ở chung phòng với bọn họ.

Thời Mộ cau mày liếc nhìn phía trên giường mình, chỉ còn giường trống đấy, có vẻ cậu ấy ngủ bên trên rồi.

Khẩn cấp.

Không, giường tầng trên dường như có gì đó của mình, tuần trước có ném cái gì lên ? ? ?

Thời Mộ không nhớ ra.

Ngay khi Hạ Hàng Nhất xách hành lý lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng Thời Mộ cũng nhìn rõ mặt cậu.

Vì theo ba mẹ làm người đuổi thi lại thêm công việc đồng áng quanh năm nên Hạ Hàng Nhất không trắng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, đeo một gọng kính đen dày cộp, đôi mắt ẩn dưới kính có màu nâu như cà phê. Các đường nét trên khuôn mặt sắc nét, trông giống như người Tân Cương. Hơn nữa lại trầm tính, cảm giác thật thà dễ bị bắt nạt.

Nhưng Thời Mộ biết cốt truyện, biết mọi thứ chỉ là giả, thậm chí cả cặp kính cùng là cố tình đeo. Nam chủ làm vậy để trông mình vô hại, nhưng thẩm phán Thời Mộ cho rằng đó là đạo cụ diễn xuất.

Hạ Hàng Nhất kéo hành lý đến bên giường, ném chăn ga gối đệm rồi leo lên.

Lúc này, Thời Mộ mới nhớ ra thứ mình đã ném lên đó.

"Chờ đã ..."

"Cái này ..." Hạ Hàng Nhất quay đầu, cầm trong tay "cốc tự sướng" màu hồng.

Thời Mộ vỗ trán, cảm thấy xấu hổ.

"Cậu, cậu cứ ném nó lên bàn."

"Ồ." Anh nhìn trái nhìn phải , trầm giọng nói: "Cậu có cái cốc thật đặc biệt."

Trước khi Thời Mộ kịp nói gì, Chu Thực đã cười: "Vậy tặng cậu. "

Giọng điệu mỉa mai của cậu thật đậm.

Hạ Hàng Nhất nghiêm túc lắc đầu: "Không ổn, vô công bất thụ lộc."

Xem ra cậu ấy tưởng thật

Chu Chí nghẹn họng, lập tức im lặng.

Cậu cẩn thận đặt cái cốc xuống bàn, lại đi lên bọc đệm giường cẩn thận.

Mỗi ký túc xá có một cái tủ, bởi vì phòng này chỉ có ba người, cái tủ trống kia đã bị Chu Thực chiếm mất, bên trong để đôi giày thể thao với đầy đồ lặt vặt.

Thời Mộ đẩy Chu Thực: "Đi dọn tủ cho người khác đi."

"Đợi lát nữa dọn." Chu Thực rung chân nhìn Hạ Hàng Nhất như đang nghĩ tới điều gì: "Này, anh bạn, cậu đã ăn trưa chưa? "

"Vẫn chưa."

"Đúng lúc, chúng tôi cũng chưa ăn."

Hạ Hàng Nhất nhảy ra khỏi giường, mở hành lý, lục bên trong có một túi vải màu đen, mở ra lấy một cái bình.

"Đặc sản nhà làm, mời các cậu ăn trước, tôi xuống mua cơm."

Chu Thực đang định làm khó Hạ Hàng Nhất, thấy vậy có chút xấu hổ.

Cậu mở hũ ra ngửi thì thấy rất thơm, bên trong có thịt khô, bên ngoài bọc ớt đỏ khiến người ta thèm ăn.

Chu Thực không khách sáo, lấy ra một cái bỏ vào miệng nhai, thịt khô và cay, ăn rất ngon, Chu Thực thích ăn cay không nhịn được ăn thêm vài miếng, mãi mới hỏi: "Ngon đấy, thịt gì vậy? "

Hạ Hàng Nhất: "Thịt chuột khô."

À, thịt chuột khô.

........? ? ?

Thịt chuột khô? ! ! ! ! ! !

Sắc mặt Chu Thực tái nhợt, bụng lập tức nhộn nhạo khó chịu, nhảy khỏi ghế lao vào phòng tắm, nôn ra toàn bộ thức ăn vừa ăn.

Lúc quay vào phòng, Chu Thực âm trầm, túm lấy cổ áo Hạ Hàng Nhất: "Mẹ nó chơi tôi à?"

Tình hình có chút nghiêm trọng.

Phó Vân Thâm im lặng hồi lâu nhướng mày cầm lấy miếng thịt chuột, nhìn kỹ một lượt, cắn một miếng, nhai.

"Chu Thực, đừng gây chuyện."

Giọng nói thản nhiên của thiếu niên vang lên, ngọn lửa trong lòng Chu Thực lập tức bị dập tắt.

Nhìn thấy cậu vẫn ăn thịt chuột, Chu Thực lại cảm thấy đau bụng: "Thâm ca, cậu không nghe cậu ta nói gì sao, cậu vẫn ăn?"

Phó Vân Thâm nuốt xuống: "Cậu là người Thinh Châu?"

Hạ Hàng Nhất chỉnh lại quần áo: "Là bà ngoại."

Phó Vân Thâm cười: "Khô chuột Ninh Hoa là đặc sản nổi tiếng ở đó, trước đây tôi đã ăn ở đó một lần, cậu làm như này chưa có đậm đâu."

Hạ Hàng Nhất nhếch môi, trong mắt có chút vui mừng: "Có cơ hội tôi mời cậu ăn đồ chính thống."

Phó Vân Thâm liếc nhìn Thời Mộ, lấy một miếng thịt đuôi đưa lên miệng cô: "Ăn thử đi."

" ... " Phó Vân Thâm muốn cô chết! Cô là con gái, cho dù có can đảm đến đâu cùng không ăn thịt chuột!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro