Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ mang theo đồ đạc quay về ký túc xá, Thời Mộ liền thấy Phó Vân Thâm đang ăn mì tôm.

Để đồ xuống, cô lấy ra một gói que cay, lại bóc một hộp sữa đưa tới: “Ăn mì tôm nhiều không tốt đâu, cho cậu này.”

Phó Vân Thâm hơi nhướng mi: “Tôi không uống sữa có đường.”

Thời Mộ: “…”

Cô gãi gãi đầu: “Vậy… que cay?”

Phó Vân Thâm rũ mắt: “Dạ dày không tốt.”

“… À.”

Thời Mộ ngượng ngùng thu tay lại, chợt nhớ tới mình có mua cho cậu ta một món quà,  chớp mắt đã quên mất rồi. Thời Mộ xoay người lấy túi sách màu đen đặt trước mặt cậu, mỉm cười hòa nhã: “Đây là quà gặp mặt tôi mua cho cậu, cậu xem xem có thích không.”

Phó Vân Thâm cuối cùng cũng có động tĩnh, cậu buông đũa xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo lười nhác nhận lấy bộ truyện tranh. Thời Mộ mím môi nhìn cậu trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi.

Cậu chậm rãi mở đóng gói, đưa tay lật một trang, trong nháy mắt, sắc mặt Phó Vân Thâm hoàn toàn biến hóa.

Thiếu niên híp mắt, con ngươi màu đen lóe ánh sáng nhạt: “Tôi trông rất gay sao?”

Thời Mộ ngớ người: “… Hả?”

Khớp ngón tay tinh xảo của Phó Vân Thâm lật vài trang, đưa đến trước mặt cô, “’Người anh em giường trên’, hả?”

Âm cuối được nhấn mạnh, tràn ngập hương vị lạnh lùng và nguy hiểm.

Trên trang truyện, thiếu niên nõn nà lộ đang đè lên một chàng trai tóc đen, tầm mắt đi xuống, là một bộ phận khó miêu tả của họ.

Thời Mộ thu lại nụ cười, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Đam...Đam mỹ? Còn có kiểu truyện tranh thế này sao? Bây giờ siêu thị thoáng vậy sao?

Nhìn vẻ mặt của cô, Phó Vân Thâm nhếch môi: “À.”

“…”

Cô hiểu điều này, hoàn toàn là đang thể hiện thái độ khinh bỉ và chế giễu của mình.

Thời Mộ lấy lại tinh thần, cầm lại quyển tranh, nghiêm túc nói: “Tôi còn tưởng rằng là thể loại nhiệt huyết sôi nổi, không ngờ tới siêu thị còn bán thể loại này. Phó Vân Thâm, cậu đừng hiểu lầm, tôi không cảm thấy cậu gay, cậu rất có khí phách đàn ông, khẳng định không phải là đồng tính.”

Phó Vân Thâm nheo mắt, không đếm xỉa tới Thời Mộ, cứ thế dọn đồ trên bàn rồi bỏ đi.

Thấy cậu không tiếp tục chất vấn, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, thiếu niên đi tới cửa đột nhiên dừng bước: “Truyện tranh để ở đó đi.”

“…”

Giọng nói của cậu đầy ẩn ý: “Nhiệt huyết lắm đấy…”

“…”

“… … …”

Cạch.

Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân đi xa dần.

Thời Mộ cau mày, thế nào lại có cảm giác… gay gay nhỉ?

Chính xác mà nói, có cảm giác cô cũng là gay…

*

Tám giờ tối, trường học chính thức đóng cửa, tất cả học sinh trở về trường, hành lang bên ngoài ký túc xá có tiếng ồn ào, náo nhiệt, có tiếng mấy đứa con trai đùa giỡn trò chuyện. So với phòng của hai người, dường như là hai thế giới, yên tĩnh, nghiêm túc, có hơi trầm mặc.

Ngay cả trong ngôi trường như vậy, Phó Vân Thâm cũng là một "dị nhân” bị bài xích, không ai muốn nói chuyện với cậu, không ai muốn làm bạn cùng phòng với cậu, dù chỉ là đi ngang qua, đều sẽ cảm thấy dính phải thứ xui xẻo.

Thời Mộ từng bị cô lập lúc học tiểu học. Cô biết rõ sự đáng sợ và tuyệt vọng khi đó, vừa nghĩ tới thiếu niên trước mắt lớn lên trong môi trường này, cô không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

Ngồi trên giường đọc sách, Thời Mộ cẩn thận liếc mắt nhìn Phó Vân Thâm đang ngồi ở bàn học, gõ gõ bàn phím máy tính, không biết đang chơi trò chơi hay đang tán gẫu với ai đó, vẻ mặt rất nghiêm túc và tập trung.

Thời Mộ đảo mắt, để sách xuống, ho nhẹ: “Phó Vân Thâm.”

Cậu nói: “Tôi không có ở đây.”

Thời Mộ cắn môi: “Nhàm chán quá, hai chúng ta có thể chơi game không?”

Phó Vân Thâm: “Không.”

“…”

Thật không biết giữ thể diện cho người ta.

Thời Mộ đi chân trần xuống giường, nhẹ nhàng bước đến phía sau Phó Vân Thâm: “Cậu đang làm gì thế?”

Vừa mới đưa mắt nhìn màn hình, cô đã nhìn thấy thiếu niên nhanh chóng đóng trang web, chỉ còn lại trang chủ trình duyệt.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Vân Thâm không có biểu cảm gì, cậu liếc nhìn qua, “Cậu có chuyện gì à?”

Thời Mộ vỗ vai Phó Vân Thâm cười cười, “Không sao đâu, đều là đàn ông, tôi hiểu rồi.”

Anh cười như không cười: "Cậu thì hiểu cái gì?"

" Chú chim nhỏ dễ thương, à không, mấy tiểu muội dễ thương, tất cả mọi người đều thích a. "

Hiện tại là thế kỷ 21, con trai phát triển sớm, hơn mười tuổi đã bắt đầu đọc truyện tranh màu của Nhật Bản, cũng bắt đầu chú ý đến cô gái nào có ngoại hình đẹp, cô gái nào có thanh âm dễ nghe, cho dù là Phó Vân Thâm cũng không ngoại lệ, Thời Mộ rất hiểu điều đó.

Lông mi Phó Vân Thâm run lên, “Cậu thích mấy tiểu muội dễ thương sao?”

Cô không nhận ra ý tứ sâu xa trong giọng nói của Phó Vân Thâm, gật gật đầu: “Đương nhiên là thích rồi. Này, tôi có rất nhiều "đồ" của Hatano và Maria Ozawa đấy. Đưa mail cho tôi, để tôi gửi cho anh. Mà nói đến mail, Phó Vân Thâm, hãy thêm WeChat đi. ”

Sau đó, cô quay đầu, cầm lấy điện thoại đang đặt trên giường.

Nhìn xuống dưới, mở WeChat lên bấm thêm bạn bè: “Phó Vân Thâm, tôi thêm bạn bè nha.”

Phó Vân Thâm không hề hứng thú: “Tại sao lại thêm tôi?”

Thời Mộ cũng không nhìn lên : “Cho tiện nha, nhờ cậu mua cơm hay gì đó chẳng hạn. "

Không đúng, nhờ lão đại mang cơm có phải là coi thường cậu không.

Thời Mộ vội vàng sửa lời: “Tiện thể mang bữa cơm cho cậu.”

Nói xong, cô yên lặng chờ câu trả lời của Phó Vân Thâm.

Lúc này, Thời Mộ cảm thấy mình như một con chó hèn mọn khiêm tốn, háo hức chờ đợi phản ứng của "nữ thần", à không, phản ứng của lão đại.

 “Tôi không có WeChat.”

Thời Mộ vốn nghĩ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời có hoặc không, nhưng cô không ngờ nó lại có lệ như vậy, cô trừng mắt: “Cậu đang đùa tôi sao?” 

  

Màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, và ánh trăng rơi trên mặt bàn, sườn mặt cậu thanh tú, ánh mắt thản nhiên, thanh âm hờ hững tùy ý: “Ta không có bạn bè, thì dùng WeChat làm gì.”

Thời Mộ giật mình, và những suy nghĩ khó tả bỗng bao trùm tâm trí cô.

Sau một hồi im lặng, Phó Vân Thâm đóng máy tính, cầm một cuốn sách và leo lên giường.

Thời Mộ lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi trên giường Phó Vân Thâm, cô không chút cố kỵ đến ánh mắt cảnh cáo của cậu, cố nói thêm: "Tôi mới chuyển đến trường và không có bạn bè ở đây. Chúng ta bây giờ là bạn cùng phòng, thân hơn cả bạn bè, cậu có thể đăng ký WeChat bây giờ, thuận tiện liên lạc sau này, cậu nghĩ sao?"

Phó Vân Thâm rũ mắt, hàng mi dày che đi một đường màu xanh lam dưới mí mắt. Một lúc sau, Phó Vân Thâm ném điện thoại cho Thời Mộ: "Cậu làm đi."

"......"

À, lão đại đây là không biết dùng đồ công nghệ sao?

Thời Mộ mở điện thoại của cậu. Phó Vân Thâm không cài đặt bất kỳ ứng dụng nào trên điện thoại, thậm chí còn không đặt khóa mật khẩu. Cô nhấp vào WeChat, dựa theo hướng dẫn để chỉ cậu từng bước sử dụng, cuối cùng nhập biệt danh.

 “Phó Vân Thâm, cậu định để biệt danh là gì vậy?”

Cậu thản nhiên trả lời: “ Sao cũng được .”

Cái gì cũng được...

Mấy nam sinh ở tuổi này đều thích khoe khoang trâu bò, lại trêu đùa chọc ghẹo một chút. Đương nhiên nếu không trâu bò thì sẽ không làm nổi bật khí phách của Phó Vân Thâm.

Kết quả là Thời Mộ chậm rãi gõ vài từ rồi đưa ra quyết định cuối cùng.

"Cậu nhìn xem, có phải là độc nhất vô nhị không? Tôi thấy rất hợp với khí chất của ngươi!"

Phó Vân Thâm liếc mắt nhìn, trầm mặc một lát.

Trên màn hình điện thoại di động, những phông chữ nhỏ màu đen kia nhấp nháy, chói mắt.

 [ご 謌 、 憱 ⒋ 传 竒 ご]

"... Cậu không thích sao?"

Anh ấy nhướng mắt: "Cậu cảm thấy tôi có thích không?"

Thời Mộ chẹp chẹp miệng, cúi đầu xuống nhập lại, đưa cậu xem bản chỉnh sửa "Cái này thì sao?"

[QAQ].

Ba chữ cái, mặc dù cậu cũng không biết chúng có nghĩa là gì, nhưng tốt hơn nhiều rồi.

Phó Vân Thâm cuối cùng cũng gật gật đầu: “Cái này đi.”

Lão đại cuối cùng cũng hài lòng, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm trở về giường.

Phó Vân Thâm dường như không thích nói chuyện cho lắm, hầu hết thời gian cậu đều im lặng làm việc của riêng mình. Có điều, Thời Mộ là một người không thể ở yên, đặc biệt là khi mọi người bên ngoài đang làm ồn, lại càng không thể ngồi yên.

Thời Mộ đảo mắt, mở WeChat và gửi cho Phó Vân Thâm tin nhắn đầu tiên, đó là một gói biểu tượng cảm xúc.

[mộc mộc mộc đầu gỗ: Cô bé đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện. JPG. ]

Ting.

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.

Cậu liếc mắt nhìn, đặt nó xuống, lật trang tiếp theo bắt đầu đọc.

[mộc mộc mộc đầu gỗ: A? Ha ha? ]

Bụp.

Phó Vân Thâm đóng sách lại: “11 giờ thì tắt đèn, cậu không đi tắm rửa sao?”

Lúc này Thời Mộ mới chú ý đã hơn mười giờ, nghĩ đến việc đi tắm thì mí mắt giật giật, lắc đầu: "Tôi đã tắm buổi sáng rồi, cả ngày hôm này mệt chết đi được vì vậy tôi sẽ không tắm nữa."

"Ừ." Cậu đặt sách xuống, quay lưng và cởi quần áo T- Shirt, Thời Mộ không thể không nhìn đi chỗ khác.

Phó Vân Thâm phát triển tốt hơn hầu hết các bạn cùng trang lứa, mặc quần áo thì có chút gầy yếu, vừa cởi ra liền có thịt, đặc biệt là cơ lưng rất đẹp, nhìn một chút, Thời Mộ liền cảm thấy cổ họng mình hơi khô.

Phó Vân Thâm, người đang cởi quần áo, dường như cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Thời Mộ, đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt không giấu giếm của cô.

Phó Vân Thâm lấy bộ đồ ngủ của mình ra thay, chuẩn bị cởi quần, ngón tay cậu dừng lại, sau đó kéo chăn bông lên, sột soạt một hồi, chiếc quần thể thao được kéo ra, quần áo Phó Vân Thâm chỉnh tề, gấp gọn đồ xếp lên đầu giường. Tiếp đó cậu đưa tay tắt đèn và nằm xuống, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.

 “Buổi tối dù có nghe thấy gì đi nữa, cũng đừng mở mắt.”

 Cô chớp mắt; “Ồ, tôi, tôi đi rửa mặt đã.”

Xoa xoa vành tai nóng rực, cô đi vào phòng tắm.

Đánh răng, rửa mặt, nới lỏng vải bó ngực hơi chật một chút, nháy mắt như trút được gánh nặng, thoải mái không ít. Sau một hơi thở dài, cô mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm.

Phó Vân Thâm dường như đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.

Cô lên giường và từ từ nhắm mắt lại.

Thời Mộ hôm nay mệt mỏi một ngày, không lâu sau liền ngủ say. Đến nửa đêm, cô mơ màng nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn. Thời Mộ nheo mắt, qua ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy một người phụ nữ đầy máu đang đứng bên giường Phó Vân Thâm.

Gió thổi từng đợt, người phụ nữ xõa tóc, sắc mặt tái mét, giơ con dao nhọn trên tay chém sâu vào người Phó Vân Thâm đang say ngủ không chút do dự.

Cô mở to mắt, chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, cô đã nghe thấy tiếng cạch cạch dưới thân, giây tiếp theo, chiếc giường nghiêng về bên trái.

Rầm.

Nhìn chiếc giường sập ở một góc, Thời Mộ, nửa mê nửa tỉnh lăn khỏi giường, ngón chân đập mạnh vào chân giường.

Sau khi hét lên một tiếng chói tai, Thời Mộ tỉnh dậy vì đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro