Chương 51.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp gia.

Phương Từ sau khi xuống máy bay liền phát sốt, bác sĩ kiểm tra nói là cảm lạnh dẫn đến phát sốt.

Sau khi uống thuốc xong bé nằm trên giường, Diệp Vi Vi chỉnh chăn cho Phương Từ, ôn nhu nói, "Uống thuốc xong thì ngủ một chút, tỉnh dậy sẽ không khó chịu nữa."

Phương Từ gật đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Diệp Vi Vi xuống lầu, bà Diệp cùng ông Diệp đều đang ở dưới phòng khách chờ.

Bà Diệp Hà Hồng Hoa thấy con gái mình đi xuống, hỏi, "Tiểu Từ ngủ rồi?"

Diệp Vi Vi gật đầu, "Vâng."

Hà Hồng Hoa thở dài nói, "Thân thể của nó cũng kém quá đi, luôn mắc bệnh, thời tiết như vậy cũng có thể phát sốt."

Diệp Vi Vi ngăn lại, "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy."

Hà Hồng Hoa nói, "Con gấp cái gì, cũng không phải con ruột, còn không được nói vài câu, mỗi ngày chăm sóc như vậy. Đình Sâm đi công tác, con đều đem nó về nhà chăm, nhà bọn họ cũng không phải không có bảo mẫu."

Ánh mắt Diệp Vi Vi lóe qua vẻ không vui.

Diệp Xương Thịnh đúng lúc ngăn lại, "Được rồi, bà ít nói vài câu đi."

Hà Hồng Hoa bẹp miệng, không nói nữa.

Diệp Xương Thịnh hỏi, "Lúc trước nhờ con chuyển lời, con đã nói với Diệp Vân Linh chưa?"

Diệp Vi Vi nói, "Con nói rồi, em ấy đáp ứng hôm nay sẽ tới."

Diệp Xương Thịnh nghe vậy, thở phào một hơi.

Hà Hồng Hoa thấy ông như vậy, không khỏi nói, "Ông sợ cái gì, chẳng lẽ còn lo lắng nó dám không tới? Nếu nó dám không tới, ta sẽ đem chân nó đánh gãy."

Diệp Xương Thịnh nói, "Lần trước ồn ào có chút khó coi, ta sợ nó còn đang tức giận."

Nói tới đây, ham muốn nói chuyện của Hà Hồng Hoa vừa áp xuống liền đi lên, bà khinh thường nói, "Nó là cái gì mà dám tức giận với ta. Chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, ăn của chúng ta mặc của chúng ta, có chỗ nào có lỗi với nó. Nói cắt đứt liền cắt đứt, thật cho rằng chính mình gả cho người có tiền là có thể phủi sạch quan hệ với chúng ta? Nếu từ lúc nhỏ đã biết nó là người như vậy, ta đã không nuôi nó. Cũng chỉ là gặp người tốt như chúng ta, nếu không trước kia với cái tính im lặng không nói gì của nó, khi còn nhỏ đã bị người khác đuổi ra ngoài."

"Hơn nữa tính nó xưa nay ông còn không biết sao, từ nhỏ chỉ hướng đông nó không dám đi hướng tây. Nếu biết được chân tướng thì sao? Ông cảm thấy nó thật sự dám đoạn tuyệt quan hệ cùng chúng ta sao? Chỉ đơn giản dám nói ngoài miệng thôi."

Diệp Xương Thịnh nói, "Cái gì mà chỉ hướng đông không dám đi hướng tây, bà không nhớ lần trước nó đập cửa mà đi sao?"

Hà Hồng Hoa nghĩ đến chuyện lần trước, có chút không nhịn được, nhớ tới còn tức muốn chết.

Diệp Xương Thịnh khuyên, "Được rồi, bà đừng tức giận nữa. Lần trước nháo thành như vậy cũng vì bà nói chuyện quá trực tiếp. Lần này chúng ta tìm nó có việc, bà nhớ nói chuyện uyển chuyển một chút."

Hà Hồng Hoa nói, "Nó ngốc như vậy, nếu không nói thẳng, ta sợ nó không hiểu."

Diệp Xương Thịnh trừng mắt nhìn bà một cái, Hà Hồng Hoa cuối cùng đáp ứng lát nữa nói chuyện uyển chuyển một chút.

Diệp Vi Vi ở một bên uống trà nhẹ giọng nói, "Em ấy cũng chỉ tức giận một chút, chờ sau này giải thích với nó là được."

Hà Hồng Hoa bĩu môi nói, "Giải thích cái gì, làm gì có chuyện bố mẹ giải thích với con cái."

Dặn dò như vậy, Diệp Xương Thịnh vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Hà Hồng Hoa cảm thấy không cần thiết, suy nghĩ lại, chỉ là một bữa cơm, ngay khi cô đang còn chút có ích, hôm nay để cô ở lại ăn bữa cơm đi.

Ba người ngồi chờ từng hừng đông đến tận tối, mãi đến kim đồng hồ chỉ đến 8 giờ cũng không thấy bóng dáng Diệp Vân Linh xuất hiện.

Diệp Xương Thịnh lại hỏi Diệp Vi Vi lần thứ N, "Con đã chuyển lời tới nó rồi sao?"

Diệp Vi Vi bị hỏi có chút không kiên nhẫn, áp xuống lửa giận, bình thản trả lời, "Đã nói rồi, không tin bố xem thử lịch sử trò chuyện."

Nói xong liền ném điện thoại mình qua. Diệp Xương Thịnh nhìn lịch sử trò chuyện, xác định Diệp Vân Linh đã gửi tin thúc giục cô, lướt lên trên thấy Diệp Vi Vi bảo cô về nhà, Diệp Vân Linh xác thật nói tối nay sẽ đến.

Mọi người bất giác nhận ra, bọn họ đã bọ Diệp Vân Linh cho leo cây. Chủ yếu là không nghĩ đến chuyện này sẽ phát sinh trên người họ, mọi người ban đầu không nghĩ đến hướng này.

Hà Hồng Hoa lấy điện thoại ra nói, "Ta gọi cho nó thử, ta muốn xem một chút, Diệp Vân Linh rốt cuộc muốn làm gì."

Di động vang lên tiếng máy móc, "Số điện thoại liên lạc hiện đang trong cuộc gọi khác."

Hà Hồng Hoa có chút không dám tin tưởng, bà bị kéo vào danh sách đen?

Diệp Vân Linh ở trong công ty điện ảnh Tinh Thần, người đại diện của cô là đại diện kim bài Bạch Hòa, vừa vào ngành liền có tài nguyên khiến nhiều người hâm mộ.

Cố tình cô lại thích làm trái, đối ngược với người đại diện của mình, dẫn tới giữa hai người rất bất hòa.

Mọi người có ấn tượng với Diệp Vân Linh là lớn lên rất xinh đẹp cùng vận may cứt chó đầy tài nguyên, mà lại rất thích làm bình hoa.

Nhưng hôm nay bình hoa xuất hiện ở công ty làm rất nhiều người kinh ngạc.

Diệp Vân Linh chưa bao giờ có mặt đã tới công ty, cũng không biết văn phòng của Bạch Hòa ở đâu, may là có trợ lý tới đón cô.

Sau khi vào văn phòng, Diệp Vân Linh liền nhìn thấy Bạch Hòa ngồi trên ghế, trước mặt đặt một cái máy tính, đang xem tiết mục 'Mẹ ơi tiến lên', vừa xem vừa ghi chép cái gì đó.

Bạch Hòa sau khi thấy người tới, ấn nút tạm dừng, nhìn về phía cô đi thẳng vào vấn đề, "Biểu hiện của cô ở tiết mục này không tồi, chị ở bên này nhận được lời mời của vài chương trình cùng đại ngôn, cô nhìn xem có hứng thú không?"

Đem tư liệu đã chỉnh sửa tốt cho Diệp Vân Linh, cô tiếp nhận xem một chút, nhận ra chương trình đều có quan hệ với con cái, còn đại ngôn đều có liên quan đến ngỗng.

"Ngỗng ngâm tương Hồ Thị, cơm ngỗng tự sôi Hương Bảo Bảo, chân ngỗng nướng mật Thúy Bình." Diệp Vân Linh nhìn thấy tất cả đại ngôn đều liên quan đến ngỗng, nhịn không được hỏi, "Em đã làm gì ngỗng a."

Bạch Hòa mở mấy số liệu gần đây cao nhất, nói, "Cảnh cô một đánh bốn ngỗng, gần đây rất hot, người xem cũng gia tăng rất nhiều, các app video lớn như Douyin cùng B trạm đều lan truyền hình ảnh của cô, cái này xem như nổi tiếng ra khỏi ngành. Tư bản nghĩ rèn sắt khi còn nóng tìm cô làm đại ngôn cũng hợp lý."

Diệp Vân Linh hỏi, "Vậy chị thấy thế nào?"

Bạch Hòa không biết Diệp Vân Linh hỏi cái này vì muốn thử hay gì, trước kia Diệp Vân Linh rất không thích cô an bài công việc, luôn nói chính mình khống chế cô ấy.

Cứ như vậy, khi đối phương hỏi, Bạch Hòa vẫn làm hết phận sự nói, "Trước mắt danh tiếng của cô đang phát triển tốt, giai đoạn này ổn định danh tiếng tẩy trắng rất quan trọng, không cần thiết nóng lòng quan tâm đến đại ngôn. Những chương trình về con cái, cô đã tham gia một cái, trong thời gian ngắn tham gia tiếp cũng không ổn."

Diệp Vân Linh, "Nghe chị."

Bạch Hòa kinh ngạc, "Xác định nghe tôi?"

Diệp Vân Linh, "Em cảm thấy chị nói rất có đạo lý a."

Bạch Hòa nói, "Hình như cô đã thay đổi không ít."

Diệp Vân Linh, "Con người không phải luôn trưởng thành sao?"

Bạch Hòa nhớ lại một số lời đồn đợt trước về Diệp Vân Linh, nghĩ có lẽ có quan hệ cùng chuyện kia đi.

Nếu Diệp Vân Linh nguyện ý phối hợp, Bạch Hòa bắt đầu vạch ra đường đi tiếp theo của cô, lại nói thêm một ít ý kiến của cô, Diệp Vân Linh đều đồng ý tiếp thu, cho dù một số ý kiến không trùng nhau, cũng sẽ nói ra quan điểm chính mình, không như trước kia phản bác không lý do.

Trò chuyện hơn hai giờ, sắc trời bắt đầu tối.

Bạch Hòa dọn đồ của mình, hỏi, "Muốn ăn tối cùng nhau không?"

Diệp Vân Linh cự tuyệt, "Không, em muốn trở về nghỉ ngơi."

Bạch Hòa gật đầu, không tiếp tục mời.

Hai người đi cùng thang máy xuống tầng, Bạch Hòa nhớ ra gì đó, nghĩ chút vẫn nhắc, "Chị không biết có nên nói không, nhưng không phải tất cả cha mẹ đều lo cho con gái, chị hy vọng lần sau hỏi ý kiến của em, em có thể cân nhắc xem điều này có tốt với mình không."

Nếu là trước kia, Bạch Hòa sẽ không nói với Diệp Vân Linh nhiều như vậy, cảm thấy hiện tại cô có chút khác, liền nhắc nhở một chút, có nghe hay không cũng tùy thuộc vào cô.

Trên đường trở về, Diệp Vân Linh vẫn tự hỏi lời Bạch Hòa nói ở thang máy.

Xem ra Bạch Hòa cũng biết một ít chuyện của nguyên chủ và gia đình, lúc ấy cô sợ lộ nên không hỏi.

Rốt cuộc nguyên chủ cùng gia đình đã xảy ra cái gì?

Lấy điện thoại ra chơi game đỡ chán, kết quả thấy hết pin. Sạc pin liền thấy có không ít cuộc gọi đến, còn có tin Wechat của Diệp Vi Vi.

Nhìn một chút đều thấy hỏi lúc nào cô đến.

Diệp Vân Linh nhớ rõ mình đã nhắn cho đối phương tối nay có việc không đến. Lướt lên trên một chút thấy tin nhắn của mình gửi đi không thành công.

Lúc này có cuộc gọi đến, là số gọi đến nhiều lần không nghe kia, chắc do mình khởi động máy, bên kia nghe được thông báo.

Diệp Vân Linh có dự cảm, người này có liên quan đến Diệp gia.

Nghe điện thoại, Diệp Vân Linh còn chưa kịp nói, bên kia đã trực tiếp mắng lên, "Diệp Vân Linh, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở đâu rồi, gọi nhiều cuộc điện thoại vậy mà không nghe máy, thiếu chút nữa ta lập bia cho ngươi rồi. Gả đi cánh đều cứng rồi đúng không, đến số ta còn dám kéo vào danh sách đen, ngươi cũng không xem mình là cái thứ gì, dù gì ta cũng nuôi ngươi lớn như vậy."

Diệp Vân Linh giơ điện thoại ra xa lỗ tai, duỗi tay trực tiếp ngắt cuộc gọi, tiếp theo liền cho số này vào danh sách đen.

Trùng hợp như vậy, xem ra nguyên chủ kéo đen số này cũng hợp lý.

Sau khi về đến nhà, Diệp Vân Linh bảo nhà bếp làm ít thức ăn, ăn xong liền lên giường đi ngủ.

Cả một buổi chiều vừa đi dạo phố vừa đi bàn công việc, mệt mỏi.

Vừa mới ngủ chưa được bao lâu, liền cảm giác được có người tiến vào phòng, sự cảnh giác nhiều năm làm Diệp Vân Linh sờ đến cái bút bi dưới gối.

Căn cứ vào hô hấp và tiếng bước chân của đối phương, tính ra khoảng cách đối phương với mình, đương nhiên cảm giác được đối phương cách mình chưa đến 1m.

Diệp Vân Linh một cái cá chép lộn mình, từ trên giường nhảy dựng lên, cầm lấy bút bi hướng về phía đối phương đâm tới, bị chặn.

Diệp Vân Linh phản ứng nhanh duỗi chân đá tới phía dưới của đối phương.

"Diệp Vân Linh." Thanh âm đối phương vang lên, thanh âm mang ba phần nghiến răng nghiến lợi cùng bảy phần đau đớn.

Ánh đèn sáng lên, Diệp Vân Linh thấy rõ mặt đối phương, lúc này đối phương có vẻ đau đớn lại có thể từ mặt đối phương thấy rằng, 'Người này thật soái.'

Ngũ quan tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt này chắc chắn không thể là trộm, lại thấy đối phương mặc quần áo ở nhà, chân đi dép lê trong nhà, cùng khuôn mặt có vài phần tương tự Lục Tử Hạo, Diệp Vân Linh theo bản năng hỏi lại, "Anh là Lục Mặc?"

Gân xanh trên trán Lục Mặc nổi lên, mặt nghẹn đến đỏ bừng, khó nhịn lắm mới không làm ra động tác che háng.

Thật đau.

Lại nghe được câu hỏi của Diệp Vân Linh, sắc mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, âm thanh vang lên chứa vài phần lạnh lẽo, "Cô đừng nói mình mất trí nhớ chỉ sau khi tôi đi công tác một tháng, quên luôn mặt chồng mình?"

Diệp Vân Linh, 'Không đến mức mất trí nhớ, nhưng cũng không khác lắm, trong đầu chỉ kế thừa tình tiết trong sách, những cái khác đều không có.'

Nhưng thật ra có ký ức về Lục Mặc, nhưng vừa rồi quá đột nhiên, không nhớ đến diện mạo của hắn.

Lục Mặc hỏi, "Cô nhớ lại, đây là giường của ai?"

Diệp Vân Linh nhìn lại, nói, "Giường của tôi."

Lục Mặc vỗ trán, lúc này đầu cũng đau.

Đúng lúc này Đức thúc cùng chị Vương cũng chạy lại, hiển nhiên bị đánh thức bởi động tĩnh bên họ.

Sau khi Đức thúc giải thích, Diệp Vân Linh mới biết được, phòng ngủ chính trước nay đều là Lục Mặc ngủ, mà nguyên chủ ngủ ở phòng ngủ phụ cách vách. Ngày đầu tiên Diệp Vân Linh xuyên tới, hỏi được phòng ngủ chính ở đâu, rất tự nhiên mà đi vào ở. Tuy hai người trước đây đều chia phòng ngủ, nhưng hiện tại phu nhân muốn về phòng chính ngủ, người làm bọn họ cũng không có quyền can thiệp, cho nên vẫn không nhắc nhở.

Vì thế liền có chuyện xảy ra hôm nay.

Lục Mặc ngồi phi cơ đã về từ buổi chiều, sau khi trở lại đầu tiên là trở về công ty xử lí công việc, về nhà thì luôn ở thư phòng tăng ca.

Cố tình hôm nay Diệp Vân Linh cũng rất bận, tối muộn mới trở về, căn bản không biết việc Lục Mặc trở về.

Rạng sáng 1 giờ, Diệp Vân Linh xám xịt ra khỏi phòng ngủ chính đi đến phòng ngủ phụ.

Trước khi đi còn nói thầm vài câu, "Không phải nói hắn quanh năm suốt tháng không về sao? Thế nào ta vừa trải qua không tới mấy ngày sinh hoạt của hào môn phu nhân, hắn đã trở lại rồi."

Lục Mặc nhìn người đang ôm gối đầu lẩm bẩm rời đi, cặp mắt chim ưng hơi nheo lại.

Người phụ này lại không quấn lấy đòi phòng ngủ này?

Khi nhìn thấy Diệp Vân Linh ngủ ở phòng mình, Lục Mặc cũng không thấy lạ, việc này trước kia cô cũng làm, chỉ xem như cô giống như trước đây.

Không nghĩ tới Diệp Vân Linh lại tấn công hắn, cũng là không kịp đề phòng nên trúng chiêu.

Nghĩ đến đây, Lục Mặc cảm thấy giữa háng lại đau thêm một chút.

Chờ đến khi Diệp Vân Linh ra khỏi phòng, Lục Mặc liền đóng cửa phòng, tiếp theo liền gọi điện cho bác sĩ tư nhân, "Bây giờ ông đến đây một chút, người tôi không thoải mái. Không phải cảm mạo phát sốt, là bị người khác đá một phát."

Nửa đêm qua Lục Mặc nháo như vậy, sau nửa đêm mới ngủ, buổi sáng ngủ dậy muộn hơn so với ngày thường một chút.

Ban đầu muốn đến nhà ăn chủ bên kia dùng cơm, thuận tiện quan sát một chút vì sao Diệp Vân Linh lại thay đổi. Lần trước Lục Tử Hạo gọi đến, nhờ hắn xử lý chuyện ở tiết mục, Lục Mặc liền phái người xử lý. Ngoài ra cũng thông quan hệ mua lại đoạn phim đánh nhau từ tổ tiết mục, cũng kiểm tra lại toàn bộ thôn dân một lần, phòng trừ vạn nhất.

Lúc đầu nghĩ rằng là Diệp Vân Linh gây sự trước, sau khi xem video hoàn chỉnh, Lục Mặc mới phát hiện thật đúng là không phải Diệp Vân Linh gây sự trước. Thậm chí cô động thủ là vì Lục Tử Hạo cùng Lục Ngữ Nịnh.

Điều này làm Lục Mặc rất kinh ngạc, rốt cuộc trước kia Diệp Vân Linh có vẻ không thích hai đứa nhỏ, ngay cả tham gia chương trình cũng là lấy ơn cứu mạng để ép buộc.

Người như vậy có thể nói thay đổi liền thay đổi?

Vừa nghĩ vừa đi đến nhà ăn, phát hiện nhà ăn căn bản không có người.

Hỏi người làm mới biết, Diệp Vân Linh đang ỏ nhà ăn bên kia ăn cùng hai đứa nhỏ.

Khi Lục Mặc đến nhà ăn bên kia thấy hai nhỏ một lớn đang ăn cơm, Diệp Vân Linh toàn chọn thịt ăn, Lục Ngữ Nịnh cũng không yếu thế gắp thịt vào bát mình. Lục Tử Hạo tìm cơ hội gắp rau cho vào miệng Lục Ngữ Nịnh.

Lục Mặc nghi hoặc, quan hệ giữa bọn họ từ khi nào trở lên tốt vậy?

Đức thúc phát hiện ra Lục Mặc, "Tiên sinh, ngài đến rồi."

Lục Mặc sửa tay áo, bước chân qua, "Ừ."

Lục Ngữ Nịnh vừa thấy Lục Mặc liền vui vẻ nhảy từ ghế xuống, chạy đến bổ nhào vào ngực Lục Mặc, thanh âm mềm mại nói, "Ba ba."

Lục Mặc duỗi tay bế Lục Ngữ Nịnh, sắc mặt vốn lạnh lẽo liền trở nên ôn hòa hơn nhiều, nói, "Có nghe lời ca ca không? Có ngoan ngoãn ăn sáng không?"

Lục Ngữ Nịnh làm nũng nói, "Ta thật dũng cảm, hôm nay ăn hai cọng rau."

Nói xong liền há miệng cho Lục Mặc kiểm tra, bộ dáng đáng yêu trực tiếp làm Lục Mặc cười lớn.

Lục Tử Hạo đứng lên từ trên ghế, thân mình thẳng tắp đến cạnh Lục Mặc, nói, "Ba ba."

Ôm Lục Ngư Nịnh ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Hạo, nói "Ta xem qua tiết mục của mấy đứa, con chăm sóc em gái vất vả rồi."

Lục Tử Hạo lắc đầu, "Không vất vả."

Phía đối diện đang diễn cảnh phụ tử tình thâm lại không ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của Diệp Vân Linh.

Lục Mặc chỉ vào bát cháo hải sản đối diện Diệp Vân Linh, nói, "Lấy cho tôi một bát cháo giống cô ấy đi."

Người làm nói, "Cái kia, hết rồi ạ."

Đức thúc tiến lên giải thích, "Vì không nghĩ tới ngài sẽ ăn sáng ở nhà nên phòng bếp đã không làm phần của ngài." Lục Mặc ít khi trở về, nếu trở về thì cũng đến công ty từ sáng sớm, không có thời gian ăn sáng.

Lục Mặc hỏi, "Không làm nhiều thêm sao?"

Đức thúc nói, "Có làm, nhưng đều bị phu nhân ăn hết rồi."

Đầu bếp khi nấu đều nấu thêm lượng ăn của một người, để ngừa vạn nhất, hôm nay hắn đoán được Diệp Vân Linh sẽ ăn sáng bên này, còn cố ý làm nhiều thêm hơn lượng của một người, nhưng cũng không chịu nổi Diệp Vân Linh một người ăn lượng của hai người.

Diệp Vân Linh bị nhắc tới, nhìn trong bát mình còn nửa bát cháo, không nói hai lời liền hai ba thìa ăn hết.

Lục Mặc, 'Người phụ nữ này nghĩ là mình sẽ ăn cháo còn lại trong bát cô ta?'

Đức thúc nói, "Hay là để tôi bảo nhà bếp làm thêm cho ngài một phần?"

Lục Mặc vẫy tay nói, "Không cần, tôi đến công ty ăn."

Lại cùng hai anh em trò chuyện vài câu, Lục Mặc liền đứng lên chuẩn bị đến công ty.

Diệp Vân Linh cũng đứng dậy theo.

Lục Mặc ngước mắt nhìn đối phương, hỏi, "Cô muốn ra ngoài?"

Diệp Vân Linh gật đầu, "Ừ, đi Diệp gia."

Hai vợ chồng nói chuyện ngắn gọn như hai người xa lạ hỏi đường.

Khi Lục Mặc nghe Diệp Vân Linh muốn đi Diệp gia, lông mày không phát hiện mà nghiêm túc lên, động tác nhỏ này bị Diệp Vân Linh nhìn thấy.

Lục Mặc nói, "Cô muốn làm gì tôi không ngăn cản, nhưng tôi hy vọng cô đừng mỗi lần bị người khác lợi dụng đều không biết, trước khi quyết định cần suy nghĩ trước."

Diệp Vân Linh hỏi, "Có ý gì?"

Lục Mặc cho rằng cô không nghe lời khuyên, trả lời, "Tùy tiện cô muốn nghe theo hay không." Nói xong ngồi vào xe của chính mình.

Diệp Vân Linh, '...'

Hiện tại mọi người nói chuyện đều nói một nửa sao? Nói thẳng ra thì thế nào, còn hại cô phải lo lắng đoán.

Tuy nhiên Diệp Vân Linh suy đoán chắc cũng là việc bên Diệp gia đi.

Vậy nên Diệp gia đã làm cái gì mà xung quanh nguyên chủ một người hai người đều nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro