Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Thời tiết tháng 6 rất nóng , bên dưới  cổng trường phụ một đám nam nữ sinh đang tụ tập ....

" Lệ Lệ , không nhảy qua nổi đâu .... chúng ta hay là bỏ đi " Nữ sinh khuôn mặt khả ái giờ đây trên trán đã lấm tấm lớp mồ hôi , có chút e dè kéo nhẹ tay áo nữ sinh bên cạnh .

" Im miệng chút đi , phiền phức ! " Nữ sinh bên cạnh vì nóng mà gắt lên một cái , cô nàng trông xinh đẹp nhưng khuôn mặt lúc này lại thảm hại vô cùng , lớp trang điểm trên mặt theo mồ hôi chảy dọc xuống cổ .

Cô nàng nhắm mắt , hít một hơi , kiềm chế sự tức giận " Mày ngu nó vừa thôi , đấy là tiết của cô hai tao , mày thích thì cút trước đi "

Không thèm liếc nữ sinh kia một cái , cô quay ngoắt người lại , cáu bẳn chỉ tay vào đám đồng bọn còn thảm hại hơn " Làm lại , lần này chúng mày làm cho cẩn thận vào "

Nữ sinh khác đang nằm dưới đất  ngoái đầu ngước nhìn bức tường cao lớn  lại nhìn nữ sinh đang đứng ngạo nghễ chỉ huy bọn họ , trong lòng lập tức bừng lửa giận " Tần Lệ , mày đừng có quá đáng , chính mày nhảy không qua còn trách bọn tao ? Vì cái gì bọn tao phải cực khổ xếp chồng lên nhau để mày nhảy qua ? Còn mày đứng đấy thích thì tức giận . Mày đừng có ức hiếp người quá đáng !"

Nữ sinh  gọi là Tần Lệ kia chợt ngớ người " Mày ..... "

Ức hiếp bọn họ ?

Tần Lệ tức tới bật cười , khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng , chỉ tay vào nữ sinh vừa nói , hừ mũi khinh thường , nói " Hừ ! Ức hiếp mày ?Yến Phỉ , mày ăn của tao , lấy tiền của tao , giờ nói tao ức hiếp mày ? Mày ngu à ? Nói mày biết có giỏi thì ban đầu đừng có đi theo tao , còn giờ mày làm chó dưới chân tao thì phải nghe lời , tao nói mày làm thì mày phải làm , uỷ khuất ? CÓ GIỎI NÔN TIỀN RA ĐÂY ! "

Đám người nghe thế lại nhanh nhanh chóng chóng làm việc  , nhắm mắt làm ngơ , không có ý gì định nói đỡ cho Yến Phỉ kia .

Yến Phỉ nhìn khí thế của Tần Lệ khẽ cụp mắt , tay nắm thành quyền , trong lòng hận không sao tả xiết , chẳng phải cũng chỉ có chút tiền thôi sao ? Lúc nào cũng nghĩ mình hơn người !

Yến Phỉ tự thôi miên mình phải bình tĩnh , chưa phải lúc lật mặt với cô ta .

Lúc sau , Yến Phỉ cố nở nụ cười cứng nhắc nhìn Tần Lệ , nói " Mày nói đúng lắm! " . Nói xong quay đầu tiến về đám người đang xếp lên nhau cạnh bức tường lớn , ánh mắt nhìn họ đầy lạnh lùng .

Chẳng phải đây cũng chỉ là một đám chó ngu ngốc sao ? Lúc cần thì  xưng chị gọi em , lúc không thì .... A! Cứ chờ tới lúc tao trở mình xem !

Nữ sinh khả ái bên cạnh Tần Lệ mím môi nhìn cô ta , mặc dù đã quen với tính tình của Tần Lệ nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở , nhỏ giọng nói " Lệ Lệ tức giận với bọn cũng chẳng tốt đẹp gì , cứ để mình gọi An Hạ " nói rồi nhanh chóng rút điện thoại từ trong cặp ra bấm số .

Nghe giọng của cô gái bên cạnh cũng không làm Tần Lệ bớt tức giận  , bực dọc cất lời nhưng ngữ khí đã giảm vài phần , còn mang vài phần trách cứ " Lộc Manh à , mày nóng tới ngu rồi sao ? Nó nghỉ ốm từ hôm trước rồi "

" Ồ ... "

Lộc Manh bối rối gãi đầu , nhìn số điện thoại chưa được kết nối lại nói " Vậy ... vậy để mình gọi cho Khương Ninh "

Mắt Tần Lệ chợt tối sầm . Khương Ninh con nhóc chết tiệt ! Gọi hàng trăm cuộc cũng không thèm bắt máy ! Chờ tới lúc gặp được tao xử mày !

Thực ra bọn họ cần Khương Ninh cô chỉ để nhờ trộm thang từ phòng bảo vệ cho bọn họ vào trường mà thôi . Đối với việc này Khương Ninh đặc biệt ấn tượng trong ký ức của nguyên chủ .

Phía cây to không xa , Khương Ninh vân vê cằm , nheo mắt nhìn đám trẻ trâu lộn xộn phía trước . Cô ngước nhìn những tia nắng chói chang qua kẽ lá lại nhìn đám phía trước chép miệng . Nóng cả mắt ! Cái thời tiết này mà cái lũ này còn vui múa được , quả nhiên trẻ trâu đầu óc không bình thường .

Chuông điện thoại rung liên hồi , cô cũng chưa vội bắt máy , cho bọn họ chờ thêm chút nữa , bản cô nương sẽ xuất hiện như một vị thần dùng hào quang ban phát tình yêu cho bọn họ .

Cô nhíu mày đôi mày mảnh khảnh lại , chống eo quan sát Tần Lệ , ừm , mặc dù có chút ngỗ nghịch nhưng cô phát hiện con bé trẻ trâu này còn có lúc rất .... cool ngầu !

Mé ! Nãy cái gì mà ' Có giỏi nôn tiền ra đây ' , cái khí thế mẹ thiên hạ này đúng là rất cool , tôi có tiền tôi đúng đấy , dùng tiền của tôi , có giỏi nôn trả đây !

Khương Ninh không thấy phản cảm chút nào , ngược lại rất thưởng thức cái tính khí này , thực ra Tần Lệ cũng không sai mà . Mới lại cô nhìn người bao năm nay , liếc mắt một cái còn không biết Yến Phỉ là loại nào sao ?

Nói đến Yến Phỉ cô lại có chút tức giận , hôm qua ẩn cô ngã một cái còn cố tình nghiến chân cô , mẹ nhà nó , chó má !

Thực ra Tần Lệ cũng không xấu xa như cô tưởng , lần nào ra lệnh cho đám đàn em bắt nạt nguyên chủ thì đều tìm một góc cúi đầu chơi điện thoại , cô thừa nhận hành động này không chấp nhận được nhưng cũng không phải trực tiếp bắt nạt nguyên chủ , cùng lắm lôi ra dìm xuống nước một trận cũng không đáng lưu tâm , cái đứa cần dạy dỗ chính là con Yến Phỉ kia , lúc không đi cùng đám Tần Lệ nó lại âm thầm tìm nguyên chủ trút giận . Mẹ nó , cái đứa kém sang !

Trừ 10 điểm thanh lịch !

Buồn cười nhất là Khương Ninh cảm thấy nói nguyên chủ ngây thơ đúng là không sai , mặc dù luôn tỏ ra không để ý sự đời nhưng đầu óc lại là thánh nữ , bỏ qua cho Tần Lệ cũng thôi đi , còn bỏ qua cho cả Yến Phỉ này . Luôn nghĩ rằng nhịn xuống sẽ bớt chuyện , cũng không lộ thân phận .

Với suy nghĩ này Khương Ninh thực sự bó tay , đối với chuyện thân phận cứ chém bừa vài câu xem nào , có nói thì chắc gì đám lâu la này đã tin .

Khương Ninh nghĩ ngợi một hồi , cảm thấy thời cơ đã chín muồi , đến lúc thiên thần phải hạ cánh rồi .

Bước ra từ bóng râm , cô vươn vai cảm nhận không khí trở lại làm học sinh , đôi môi đỏ mọng nở nụ cười ngọt ngào , nhanh chóng tiến về phía trước ...

" Chơi trò gì vui thế ? Mình tham gia nữa nhé ? " thanh âm trong trẻo vang lên .

Giữa bầu không khí nóng nực , một nhóm người chồng lên nhau nóng không chịu được , không hẹn mà cùng nhìn về phía người vừa nói .

Cả đám liền im bặt , hít vào một ngụm khí lạnh , trố mắt nhìn người đang tới chỗ bọn họ .

" Khương Ninh ? " Tần Lệ ngớ người một chút nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần .

" Không phải nghi hoặc là mình đây" Thiên thần của mấy người . Chói mắt không ?

Khương Ninh cười khúc khích , hướng Tần Lệ phóng ánh mắt yêu thương .

Tần Lệ lập tức nổi da gà , con nhỏ này hôm nay rất khác , vẫn là khuôn mặt này nhưng lại giống như một người khác .

Rõ ràng là có bệnh !

Đám con trai nhìn Khương Ninh cười thì trong lòng lập tức kinh diễn , mặc dù bọn họ biết cô rất xinh , nhưng cảm thấy tính cách của cô rất nhàm chán , hơn nữa còn là người của Tề Khởi , nói thật bọn họ không dám .

Lộc Manh cũng không nghĩ sẽ gặp Khương Ninh trong tình huống này , cô lặng lẽ tắt điện thoại đi , người thật ở đây còn gọi cái gì nữa .

Thực ra bọn họ cùng ngớ người vì đều không nghĩ rằng một học bá cũng sẽ có ngày cúp tiết giống bọn họ . Giờ này cô ta phải ở đâu ? Câu trả lời là phải ở trên lớp học .

" Con khốn này biết tao gọi mày bao cuộc không ?" Tần Lệ trèo được một nửa không để ý chút nào mà tháo giày quăng thẳng về phía Khương Ninh .

Nhìn vật thể lạ bay tới phía mình , Khương Ninh phản ứng rất nhanh nhạy , sợ hãi né người một cái , nhìn chiếc giày bay qua một bên lại ôm ngực mình .

Mẹ ! Kinh hãi quá đi ! Có người muốn ám sát bản cô nương !

Cô bĩu môi một cái , không vui nhìn về phía Tần Lệ " Không nghĩ cậu lại nhớ mình như thế đấy . Là thục nữ hành xử như vậy là không được đâu "

" Hả ???" Cái gì mà thục nữ ?

" Có phải bức tường này cậu nhảy không qua phải không ? " lại làm bộ lắc đầu một cái " Không sao mình dạy cậu "

Nói rồi cô cong cong khéo môi khẽ cười , cả người lùi về sau vài bước , rất nhanh lấy đà chạy , rồi bật nhảy xoay người lên bờ tường , động tác vô cùng thành thục , không có nửa điểm thừa thãi nào , đến tà váy bay lên bọn họ còn không kịp nhìn thấy .

Tần Lệ cùng cả đám há hốc mồm không tin nổi .

Bọn họ vốn là mấy cậu ấm cô chiêu ăn sung mặc sướng quen rồi , lúc trước khi nhà trường chưa xây lại tường bọn họ vẫn còn có thể nhảy qua , giờ thì .... nói ra đúng là làm khó bọn họ . Vậy mà con nhỏ Khương Ninh nhà quê lại nhảy qua được .

Khương Ninh đứng trên cao nhìn xuống , nhếch mày nhìn bọn họ cười  rất gợi đòn " Các cậu phải nhanh lên nhé , sắp vào tiết rồi đấy , nhìn các cậu thế này mình thực sự lo lắm đấy "

Xong xuôi cô lại nở một nụ cười thân thiện khuyến mãi rồi nhẹ nhàng nhảy xuống tường bên kia .

Cô vừa đi vừa cười haha . Rất muốn xem đám nhóc con không có người giúp này thì giải quyết thế nào .

Tần Lệ bên kia tức điên người , gân cổ gào lên " Khương Ninh mày đừng có đắc ý quá sớm , mai tao sẽ lập tức cho người dỡ tường , mẹ ....... Á! " còn chưa nói hết câu đám người bên dưới chịu không nổi nữa nên cả bọn liền ngã xuống .....

——————

Cô giáo môn trước vừa mới đi ra , bây giờ đang là giờ chuyển tiết ngắn ngủi , Khương Ninh lên vừa kịp lúc .

Mọi người đều dồn ánh nhìn vào người vừa bước vào , còn tưởng cô Tần , thì ra là Khương Ninh .

Nhìn xuống lại lập tức ngước lên .

Khương Ninh ?

Trong đầu mọi người đều có chung một suy nghĩ , học bá của bọn họ sao hôm nay tươi thế ? Còn cúp học trốn tiết nữa chứ , đúng là hiếm thấy , hiếm thấy !

Khương Ninh đi qua chỗ nào là gật đầu cười tươi với mấy người ở đấy một cái . Vô cùng thân thiện .

Đám nam sinh không nhịn được cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô . Mấy nữ sinh thấy thế liền mỉa mai " Tính tình kỳ kỳ lạ lạ , có khi bị đánh cho đầu thần kinh luôn rồi ấy ...."

" Đúng là hồ ly tinh "

" Đám Tần Lệ lại cúp học sao ?"

.....

Lời của mấy người này Khương Ninh  cũng chẳng mấy để ý , đi một mạch về bàn của mình .

" Hôm nay có chuyện vui ?"

Tay đang treo cặp của cô chợt khựng lại , sao lại quên mất cái tên này ngồi cạnh nhỉ ?

Cô khoanh tay , quay ra nhìn hắn  cười lạnh lùng , nói" Xem bói thấy cậu sắp cút ra khỏi tầm mắt tôi "

" A? " Tề Khởi có chút ngỡ ngàng , lúc sau như hiểu ra liền bật cười , ngón tay thon dài ẩn nhẹ gọng kính , thanh âm có chút khàn , hỏi " Nên vui sao ?"

Đối với kiểu hỏi như không này cô bĩu môi không trả lời , không hiểu sao luôn có cảm giác đặc biệt chán ghét với tên này ?

Tề Khởi ngờ ngợ cảm nhận được ý chán ghét của người bên cạnh , nhưng vẫn mặt dày bắt chuyện với cô , mãi tới khi cô giáo vào lớp mới thôi .

Cô Tần vào lớp , khí thế rất lớn , đôi mắt sắc bén sau chiếc kính gọng đen quét ngang lớp học một lượt , lại híp mắt một cái , giọng không nghe ra vui giận , hỏi " Hôm nay nhiều học sinh có nhã hứng cúp tiết nhỉ ?"

" Cúp tiết của tôi ? Giỏi thật !"

Cô dừng một lúc , liếc khuôn mặt của từng học sinh .

Quả nhiên , cả lớp đều im bặt , không dám có tiếng ho he nào .

Cô Tần lại cúi đầu , tay nhẹ nhàng giở cuốn sổ vừa mở miệng , nói " Điểm danh "

Lời nói nhẹ như gió bay , vậy mà làm bọn họ ai nấy đều nổi da gà , trong lòng đều âm thầm mặc niệm cho đám người Tần Lệ , bạn học Lệ , chết sớm siêu sinh sớm , nam mô a di đà phật !

Bọn họ thực sự cũng không ưa nổi cô Tần , thủ đoạn trị học sinh của cô là vô biên , dương đông kích tây , không biết khi nào sẽ ra chiêu gì . Còn khí thế .... Ặc , khí thế lúc nào cũng lớn như thế , áp bức chết bọn họ , học hành đáng sợ thế này bọn họ đều muốn nghỉ còn hơn . Hơn nữa với cái gia thế đó bọn họ cũng chẳng thể đấu nổi .

Đáng đời bà cô già giờ này còn chưa lấy được chồng !

"An Hạ? "

" Thưa cô , An Hạ nghỉ ốm !"

Tề Khởi vừa hay là lớp trưởng , Khương Ninh liếc người bên cạnh một cái lại âm thầm cúi đầu nghịch điện thoại .

" Tốt!"

....

" Thích Minh ?"

Cả lớp: " ....." làm bạn học cảm thấy phải che chở cho nhau . Hạnh kiểm cũng rất quan trọng nữa !

Thực ra ở trường bọn họ có luật , lớp nào bị trừ hạnh kiểm nhiều nhất , cả tuần đều bị cô Tần dạy dỗ , mà thủ đoạn ..... Ặc , không muốn nói . Mà điều làm người ta học máu chính là , cái luật này là cô Tần xin nhà trường thông qua ! Bọn họ chỉ biết cảm thán cuộc đời thôi !

" Khụ .... thưa cô .... Thích Minh bụng dạ không được tốt nên đang nằm phòng y tế ạ " làm lớp trưởng chính là đứng nơi đầu sóng ngọn gió , giúp cũng chỉ được thế  ,Tề Khởi cũng chỉ biết cầu nguyện cho đám người trốn tiết kia mau trở lại lớp .

Cô Tần chỉ liên tục gần đầu ,  ' ừm ' một tiếng , không tỏ vẻ gì , mọi người nhìn thế chỉ thấy rất đáng sợ.

" Thích Niệm Niệm ? "

"Thưa cô ... cũng đang nằm phòng y tế ạ "

Cả một đám người Tần Lệ đều bị điểm danh một lượt , Tề Khởi đều lấy lý do như thế . Cuối cùng , tới phiên Tần Lệ , hắn lại chẳng biết nên lấy lý do thế nào , thế này khác gì đang đùa giỡn cô giáo .

" Tần Lệ ? "

" ....." Bọn họ lấy lý do gì đây ? Cả đám đều quay xuống nhìn lớp trưởng đại nhân .

Tề Khởi:  "....."  mấy người nhìn tôi chăm chú như thế làm gì . Tôi cũng khó nói mà .

" Tần Lệ ?" Mặt cô Tần dần trở nên không tốt , mày nhíu lại .

Tề Khởi liếm môi , thôi vậy phóng lao theo lao , hắn còn chưa kịp nói , ngoài cửa liền truyền tiếng động ....

" Hộc .... hộc ...."

Cả một đám người Tần Lệ mệt như chó , thở hổn hển đứng trước cửa lớp .

" Thưa cô .... CÓ!"  Tần Lệ ôm ngực , mồ hôi nhễ nhại , nói không ra hơi , không nhìn đâu ra dáng vẻ tiểu thư xinh đẹp ngày thường .

Cô ta quay lại nhìn học sinh ngồi đầu bàn đang nói khẩu hình miệng với mình , khẽ khàng gật đầu .

" Sao thế ?" Cô Tần nhìn bọn họ , ngữ khí lạnh lùng .

" Em giúp các bạn mua thuốc , ngồi đấy chờ các bạn khỏi mới về lớp ạ " lý do rất hợp lý , Tần Lệ ngoan ngoãn gãi đầu cười vô hại .

Mọi người trong lớp vốn đã quen với việc này , liên tục gật đầu phụ hoạ , khen bạn thật tốt , rất nghĩa khí .

Cô Tần không biết nghĩ gì , chỉ thấy nhếch miệng một cái , tay vừa đóng sổ vừa nói " Tốt ! Thì ra là vậy , đều đủ rồi , về chỗ đi "

Mọi người thở phào nhẹ nhõm , chỉ riêng Tần Lệ biết là không ổn , cô nàng cười cứng nhắc về chỗ , ngồi ngay phía bên còn lại của Tề Khởi , ánh mắt nhìn Khương Ninh đầy lửa giận , chết cô ta rồi , về nhà cô lại chết chắc rồi .

Khương Ninh đang chăm chú tra thông tin nên không để ý nhiều như thế , cô hôm nay chợt nhớ ra một chuyện , đến lúc tra lại không có kết quả , trên mạng hầu như đều không có hình ảnh gì của thái tử nhà họ Ngôn kia . Phải ! Nguyên chủ chính là chưa nhìn thấy mặt người ta !

Khương Ninh ôm trán , tên này sống rất kín tiếng , chỉ cần hình ảnh lộ ra , rất nhanh đều bị xoá , hơn nữa nguyên chủ đều ở nước ngoài nên rất ít khi để ý tin tức trong nước .

Cô còn tính tra chuyện ông cụ nhà họ Ngôn , chỉ sợ vì chuyện của nguyên chủ mà phát bệnh đi luôn ấy chứ , thế thì trên lưng cô tự dưng gánh một mạng người rồi , nhưng tiếc là trên mạng đều không có tin gì .

Thở dài một cái , nói không để ý chuyện cô xuyên qua là không đúng , thực ra cô rất để ý , cô không hiểu nổi mình làm cái quỷ gì mà đang đi vệ sinh thì xuyên qua .

Cô chỉ vừa đón  sinh nhật của mình , đáng nhẽ phải may mắn , đằng này xui muốn chết , nếu đây là món quà ông trời muốn tặng cho cô thì cô xin không nhận nhé , mẹ !

Không biết được cô ở đây 2 ngày thì bên kia thế nào , thời gian trôi qua hay dừng lại ?

" Khương Ninh , tập trung !" giọng nói khẽ khàng vang lên.

Tề Khởi không nhìn nổi nữa , tiết của cô Tần mà dám tuỳ tiện chơi điện thoại thế này , không biết sợ là gì mà !

Khương Ninh bị giọng nói của Tề Khởi kéo lại , lơ đãng quay qua nhìn hắn , lúc sau nhíu mày khẽ gắt "Nhiều chuyện !"

"...." hắn là thực tâm nhắc nhở muốn tốt cho cô thôi có được không ?

Hắn trố mắt cạn lời " Cậu ...."

Cốp!

Cả lớp nghe tiếng động đều quay lại nhìn , viên phấn chuẩn xác rơi từ trên trán Tề Khởi lăn xuống đất .

Cả lớp :".....," lớp trưởng đại nhân , cậu đã làm gì ?

" Tề Khởi , Khương Ninh , từng tưởng học giỏi thì thích làm gì thì làm , giờ của tôi không nghe giảng có thể xuống cuối lớp " của cô Tần giờ đây như thực sự tức giận , giọng nói vang khắp lớp .

Khương Ninh nhìn Tề Khởi đứng dậy cũng đứng dậy theo , tay âm thầm ẩn điện thoại vào hộc bàn .

Lúc này mặt Tề Khởi đã hơi đỏ , hắn thực sự xấu hổ , chưa bao giờ bị thế này , hắn cụp mắt , giọng có phần mất tự nhiên " Thưa cô , không có gì ạ , em chỉ là giải đáp thức của bạn Khương Ninh thôi ạ "

Khương Ninh sờ sờ mũi , khuôn mặt cúi gằm tỏ vẻ ăn năn , hình như cô hại người ta ?

Cô Tần liếc hai người , lại liếc Khương Ninh lâu hơn một chút , xoay người,  nói " Thích giảng bài vậy cứ đứng đấy đi , vừa hay nghe tôi giảng rõ hơn , hết tiết tự động lên phòng gặp tôi "

Tề Khởi ' dạ ' một cái , Khương Ninh trong lòng thì than ngắn thở dài , lại chuốc phiền phức vào người rồi , hừ , lo sợ cô bị bắt vì nghịch điện thoại ? Cả đời cô còn chưa lần nào đâu !

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro