Chương 7: NGƯỜI MẠNH CÒN CÓ NGƯỜI MẠNH HƠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cánh tay đang giơ cao, đối nghịch ánh sáng, chủy thủ mỏng như cánh chim lóe ánh sáng màu lam lạnh như băng, sắc bén đứng thẳng chỉ hướng cổ họng chính mình, chỉ cần nhích một chút xuống dưới, không nghi ngờ gì sẽ trực tiếp mất mạng.

Y Y gian nan nuốt ngụm nước miếng, tiểu hài tử vài tuổi mà tâm địa ác độc giết người như ngóe, chỉ sợ sau khi lớn lên sẽ coi mạng người như cỏ rác.

"Chờ, từ từ đã!" Mắt thấy hắn sẽ đâm, nàng lớn tiếng hô to.

"Ngươi còn có cái gì cần nói?" Hắn lạnh lùng nhìn con giun nhỏ sắp chết, muốn xem nàng lại có trò gì mới.

Hoàng Thục phi trên mặt tuy là âm trầm, vẫn là không hé răng, trầm mặc nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng đang vung loạn tay chân, đáy mắt cất dấu sợ hãi thật sâu.

"Ngươi rất muốn biết vì cái gì ta không có trúng thuật pháp của hoàng Thục phi?" Liếm liếm môi, nàng thở sâu.

Mày căng thẳng, hắn hạ chủy thủ xuống, nhìn thân mình gầy yếu chỉ còn lại có da bọc xương, sợ tới mức phát run , hai tay như cũ ôm lấy chân mẫu hậu một khắc không chịu lơi lỏng.

Nàng, vì cái gì muốn bán mạng cho tên Hoàng thượng còn chưa có ý thức kia? Hắn không hiểu.

"Chỉ... chỉ cần ngươi thắng ta, ta liền nói cho ngươi, nhưng là, nếu ta thắng ngươi, các ngươi hãy bỏ qua cho Hoàng Thượng." Cố gắng ổn định thân thể chính mình run run, nàng quật cường nhìn tiểu vương gia.

Thắng hắn? Nàng dựa vào cái gì có thể thắng hắn? Thật sự là thiên đại chê cười(chuyện cười lớn nhất trong trời đất).

Bất quá, có lẽ nàng thật sự có thể nói cho hắn biết, làm như thế nào phá giải thuật pháp mẫu hậu......

"Đấu như thế nào?" Thu hồi chủy thủ, hai tay đặt trước ngực, hắn biểu tình như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tay, vô luận là võ học hay là văn, ở trong cung đã là dị thường nổi tiếng, mấy tiểu oa nhi cùng trang lứa không ai có thể theo kịp.

"Đối mặt không nháy mắt." Nàng như cũ ôm chân hoàng Thục phi vẫn không nhúc nhích, hai mắt dật ra một cỗ thản nhiên.

"Quy tắc." Trò chơi hạ lưu của hạ dân tuy không biết rõ, nhưng hắn vẫn là nắm chắc phần thắng trong tay, không nháy mắt? Nghe cũng biết là trò chơi trẻ con.

"Hai người hai mắt nhìn nhau, nếu như có một người nháy mắt trước, sẽ thua." Tuy là đơn giản, nhưng là ẩn giấu trong đó lại vô cùng ác, nàng lên tiếng, lộ ra nụ cười không có răng cửa .

Bất quá chính là không nháy mắt, chuyện đơn giản như vậy, nàng cũng có thể nghĩ ra được, thật đúng là một cái đầu óc thảo dân.

"Bắt đầu." Thấy hắn không hé răng, Y Y trực tiếp cho hắn là ngầm đồng ý , bắt đầu trận đấu, hai mắt trừng lão đại, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi nhăn mặt.

Cười không cười?

Hừ! Hừ lạnh một tiếng, hắn mặt không chút thay đổi nhìn tiểu cô nương như tên hề không ngừng làm ra đủ loại mặt quỷ trong thiên hạ, thật sự không rõ, sao nàng lại có bộ dạng nhàm chán như vậy, càng buồn cười là chính mình, cũng cùng nàng nhàm chán.

"Hoàng nhi, chớ cùng nàng kéo dài thời gian vô nghĩa." Nhận thấy được tiếng bước chân cách đó không xa, hoàng Thục phi lập tức hạ lệnh.

"Trò chơi chấm dứt, trước hết người chết cũng chính là người nháy mắt trước là ngươi, ngươi thua." Lại lấy ra chủy thủ, hắn giương lên thắng lợi mỉm cười.

Cái gì! Thế nhưng còn có cách chơi khác, Y Y đoán mò , xem ra chính mình là không thể không chết.

"Nàng sẽ không chết, nếu muốn sống, liền buông Hoàng Thượng rời đi đi." Thân ảnh tránh ở chỗ tối màu đen rốt cục đi ra, cái nón to lứn che khuất khuôn mặt hắn, giữa mười ngón tay dắt vô số sợi tơ trong suốt, phất phới ở không trung, tựa như vô số mạng nhện rối rắm quấn quanh,loáng một cái, đã không tiếng động bám vào cổ tiểu vương gia, chỉ sợi hơi dùng lực một chút nữa, sẽ xuất hiện một cái đầu người lăn trên đất.

"Hoàng nhi!" Hoàng Thục phi kinh hô, oán hận đem tiểu nãi oa trong tay đặt trên mặt đất,"Chúng ta đi."

Chủy thủ trong tay trực tiếp chặt đứt sợi tơ trên cổ, tiểu vương gia rõ ràng biết chính mình không phải đối thủ của hắn, cúi đầu, đối tiểu hoàng phi đang xụi lơ cười nhạo nói:"Trò chơi này, chúng ta lần tiếp tục."

"Rầm." Y Y gian nan nuốt nước miếng một cái, sờ sờ cổ chính mình.

Hoàng Thục phi kéo tiểu vương gia thi triển khinh công, thân ảnh hai người chốc lát đã không thấy.

"Mộc Diệp, làm tốt lắm." Thanh âm từ ái truyền đến từ chỗ rẽ, mang theo tia vui mừng cùng cảm động. Tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên không , từ cô gái mười bảy biến thành một tiểu cô nương ba tuổi? Cái gì mà phi tử với chẳng phi tử , nàng đây không nghĩ sẽ chết già trong cung, mới nhìn cái cung rộng tới nỗi không thấy tường thảnh , cổng cung là có thể tưởng tượng vcuộc sống sau này sẽ vất vả thế nào ,một là bị hạ độc,hai là bị hạ kế, hoặc là trực tiếp bị đoản kiếm cắm vào lồng ngực , nhưng mà chết kiểu gì nàng cũng không muốn , vì thế , nàng quyết định trốn ra ngoài ...... Lúc 3 tuổi: Này, tiểu hài tử này là ai? Sao lại kéo quần nàng quyết không buông? "Nhất, nhất......" Tay tiểu hài tử dần dần nâng lên, thêm tý sức lực sau đó bò đứng dậy ,"Tất tất", rồi nó hít mạnh nước miếng. Ừ? Quần bị nó kéo? Không sao, không sao, dù sao nàng mới 3 tuổi, bị một tiểu hài tử nhìn cũng không sao. "A A......" Môi của tiểu hài tử trực tiếp đặt trên cặp mông khả ái của nàng. "Ta, muốn, ra, ngoài!" Nàng lớn tiếng hét. Lúc 10 tuổi : "Đi đâu?" Hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh lén la lén lút. "Nhà vệ sinh." Đem túi đồ ném ra ngoài tường , nàng bắt đầu dựng thang, tốc độ lưu loát đó là do nàng không ngừng tích lũy kinh nghiệm trong bảy năm qua. "Đi nhà vệ sinh bên ngoài cung?" Gân xanh ùn ùn kéo tới trên trán. "Không đúng, phải đi nhà vệ sinh ở kỹ viện, nhìn xem thế nào." Nàng một thân nam trang hứng phấn leo lên. "Trở về ngủ." Một nhát kiếm chém đứt cây thang,hắn ôm lấy thân ảnh nhỏ yêu kiều ngã xuống,sau đó biến mất...... Lúc 17 tuổi : "Ái phi, lại bị mộng du?" Hắn ngồi trên nhuyễn kiệu, chậm rãi phe phẩy quạt. "A,có tên Vương gia nói muốn dẫn ta ra ngoài." Thực rõ ràng, nàng trốn tránh trách nhiệm, coi như chuyện không liên quan mình, tiếp tục trèo tường. "Lôi vương gia đi chém, ái phi, lần sau đừng như vậy, trang điểm đậm thế này, ai thấy cũng nói nàng là hoàng phi, vốn rât xấu, cho nên đừng đi ra ngoài dọa người mà." Nghiêng mặt, nàng âm ngoan cười cười. Nàng ,vẫn là, muốn, ra, ngoài !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro