(Xuyên không) Anh nhi ! Nàng chọn ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥Anh Nhi ! Nàng chọn ai ?♥

***

♥ Tên tác phẩm: Anh Nhi ! Nàng chọn ai ?

♥ Author: Thần Vương Tiên Nguyệt

♥ Thể loại: Xuyên không, ngôn tình.

♥ Cassting:

* Tên: Ngọc Anh (Ckip)

Tuổi: 16

Tính tình: luôn cho mình là đúng, ghét nhất chờ đợi và ghét bị người khác coi thường.

Biệt tài: cãi giỏi, nói nhiều, nói luôn mồm.

Không biết vì lý do gì cô xuyên không nhập hồn vào xác Thượng Quan Kỳ Anh, tiểu thư nhà tể tướng.

* Tên: Vương Thiên Ý (hoàng đế Long Anh quốc).

Tuổi: 21

Một nam tử khôi ngô tuấn tú, hào hoa phong nhã, là niềm mơ ước của biết bao nữ nhân.

* Tên: Vương Thiên Cơ (vương gia Long Anh quốc)

Hiệu: Cơ Thân Vương.

Tuổi: 19

Mang vẻ đẹp lạnh lùng, tính tình cứng như tảng đá, ghét nữ nhân yếu đuối. Là hôn phu của Thượng Quan Kỳ Anh, do chính tiên đế chỉ phúc vi hôn.

* Tên: Âu Dương Lãnh Tuyết.

Tuổi: 20

Một sát thủ có tiếng trên giang hồ là bất khả chiến bại. Chỉ vì bị Vương Thiên Cơ chém một nhát mà từ đó căm hận chàng ta.

Mang vẻ đẹp lãnh khốc với ánh mắt sắc như muốn giết người.

* Tên: Trịnh Diên Hàn

Tuổi: 19

Là một thầy thuốc tốt bụng, chuyên đi cứu chữa cho những người dân nghèo.

Mang vẻ đẹp ôn nhu, trầm lắng.

Chap 1: Tỉnh dậy với thân phận mới.

***

Anh Anh tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

” Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi sao? Em mừng quá”. Một cô gái vừa

thấy Anh Anh mở mắt đã cấm chặt lấy tay cô, nước mắt rưng.

Anh Anh chợt nhận thấy có điều gì kì lạ đang diễn ra, sao cô 

gái đó lại mặc đồ cổ đại, và cả cô cũng vậy, thật không 

giống là mơ. Anh Anh ngồi dậy, dụi dụi hai con mắt rồi mà mở 

ra vẫn thấy như vậy. 

Chả lẽ là XUYÊN KHÔNG?

Vị phu nhân đang ngồi khóc lóc thấy cô tỉnh lại cũng vội sà 

đến bên giường, ôm lấy cô.

” Anh Nhi, con đã tỉnh rồi, con làm ta lo quá”.

Anh Anh ngơ ngác không hiểu gì, cô khẽ liếc về phía trước thấy 

còn hai người nữa, một bá bá vẻ mặt rầu rầu và một tên nam 

nhân đang ngồi chống cằm, khuôn mặt hắn nhìn nghiêng quá ư là 

ấn tượng, chắc hẳn hắn rất đẹp trai.

Anh Anh nhẹ gạt tay vị phu nhân ra, lên tiếng hỏi:

” Đây là đâu? Mấy người là ai?”.

Vị phu nhân nghe vậy liền òa khóc to hơn.

” Anh Nhi, con không nhận ra ta sao? Ta là mẫu thân của con…”

Vị bá bá cũng lại gần.

“Ta là phụ thân con đây.”.

Vị cô nương ban nãy cũng nức nở.

” Tiểu thư không nhớ gì hết sao, tiểu thư tên Thượng Quan Kỳ Anh,

phu nhân là Liễu Hồng Mai cùng lão gia Thượng Quan Kỳ đây là 

thân sinh của tiểu thư. Em là Tiểu Mễ, nha hoàn của tiểu thư. 

Còn…”. Tiểu Mê đưa tay về phía nam nhân nãy giờ vẫn ngồi đó 

như pho tượng với vẻ mặt không chút biểu cảm, ngập ngừng.

” Đó là ai?”. Anh Anh hỏi.

Tiểu Mễ tiếp.

” Ngài là Cơ thân vương, vị hôn phu của tiểu thư.”.

Anh Anh còn chưa kịp vui mừng vì có được vị hôn phu đẹp trai 

thì đã thấy Thiên Cơ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên đứng 

dậy, tay đập mạnh vào bàn.

” Ta không phải hôn phu của cô ta, ta đã nói rồi, ta ghét nhất 

nữ nhân yếu đuối, chỉ biết bám theo nam nhân, lấy nam nhân làm 

chỗ dựa.”

Thượng Quan Kỳ giận dữ lên tiếng.

” Ngài đừng tưởng ngài là vương gia mà có thể sỉ nhục Kỳ Anh.

Tại ai mà nó như bây giờ, đến tên của mình nó còn chẳng 

nhớ.”

Thiên Cơ nhìn Kỳ Anh tỏ vẻ khinh miệt.

” Tự làm tự chịu, ai bảo cô ta thích quỳ gối trước cửa Vương 

phủ trong lúc trời đang mưa to. Muốn ta không từ hôn? Không thể 

nào. Nếu không vì lượng tình cô ta là ái nữ của tể tướng như 

ông thì ta sẽ không đưa cô ta vào đây khi cô ta bị ngất.”

Thượng Quan Kỳ vẻ mặt tối sấm lại, tay vung lên trước mặt Thiên

Cơ.

Chàng ta vẫn không chút bận tâm, lại khinh khỉnh.

” Ông dám? Đừng quên ta là Vương gia. Mà chắc gì cô ta đã mất 

trí nhớ, cop thể cô ta chỉ giả vờ mong nhận được sự thương hại

của bổn vương.”

Thượng Quan Kỳ cố nén giận, bỏ tay xuống, lại xuống nước.

” Giờ Vương gia muốn sao?”.

” Ta muốn từ hôn, hoàng huynh ta cũng đã chấp thuận.”

” Không thể được, chẳng phải hôn ước này là do tiên đế trước 

khi băng hà đã tác thành hay sao?

Thiên Cơ ung dung ngồi xuống bàn rót trà uống.

” Đó là một sai lầm của phụ hoàng ta lúc đó, ta rất tiếc là 

không thể vâng theo.”.

Vừa nhấp được một ngụm trà, chàng ta lại đứng lên, bước về 

phía giường. Thấy Kỳ Anh đang mở to mắt nhìn mình, chàng lấy 

từ trong người ra một phong thư, đưa ra trước mặt nàng.

” Nhận lấy.”. Thiên Cơ lạnh lùng nói.

” Đây là gì?”. Kỳ Anh hỏi.

” Thư từ hôn”. Chàng đáp gọn lỏn.

Thượng Quan phu nhân nức nở ôm chặt lấy nữ tử của mình, sợ 

nàng sẽ không chịu nổi mà nghĩ quẩn vì biết nàng rất yêu 

Thiên Cơ.

Một hồi không thấy nàng nói cũng như nhận phong thư trong tay 

mình, Thiên Cơ cười nhạt nhìn Kỳ Anh.

” Muốn khóc sao?”

Đáng lẽ nếu là Kỳ Anh thật nàng ta sẽ không ngần ngại gì mà 

khóc lóc đập đầu van xin chàng nghĩ lại nhưng bây giờ người nữ

nhân trước mặt Thiên cơ không phải Kỳ Anh mà là Anh Anh trong 

thân phận của Kỳ Anh.

Nhận thấy tên nam nhân trước mặt có ý coi thường, sỉ nhục 

mình, nhanh như cắt, nàng đưa tay giật lấy thư từ hôn trong tay 

chàng. Nước mắt không nhỏ một giọt, nàng mở to mắt” không biết

cô Kỳ Anh kia lụy vì hắn ta như thế nào nhưng Anh Anh này nhất 

định là không.”

” Nhận thì nhận, ngươi tưởng ngươi là gì mà có thể dùng lời 

lẽ đó nói về ta. Ngươi nghĩ ta yêu ngươi ư? Không hề.”.

Chap 2: Được nam nhân cõng đi vòng vòng

***

Thiên Cơ không tin vào tai mình nữa, nữ nhân kia lại dám nói với 

chàng như vậy, lại còn thản nhiên nhận thư từ hôn của chàng. 

Nhưng như vậy cũng tốt, chàng càng dễ vứt bỏ nàng ta.

Thượng Quan phu nhân tưởng con mình sốc quá nên mới có hành động như 

vậy, bà lo lắng.

” Anh nhi, con không sao chứ?”

Anh Anh bình thản.

” Mẫu thân, hắn là người không ra gì, con thực sự chẳng có chút tình cảm

gì với hẳn.”

” Con nói thật?”. Thượng Quan Kỳ hỏi

” Con có thể chắc chắn.” Anh Anh khẳng định.

Nàng chỉ tay vào mặt Thiên Cơ, dõng dạc.

” Ngươi nhớ cho kĩ, ta và ngươi không có quan hệ gì hết, trước cũng vậy 

và sau này cũng vậy.”

Thiên Cơ chau mày, lại khẽ nhếch môi.

” Câu này phải để ta nói mới phải.”

Anh Anh bực dọc đứng dậy khỏi giường.

” Phụ thân, phụ mẫu, chúng ta không nên ở lại nơi quái quỷ này,

chúng ta về thôi.”

Không để cho phu phụ Thượng Quan kịp lên tiếng, nàng một mạch 

xông ra khỏi cửa, đi thẳng. Cứ cắm mặt cắm mũi mà đi, một lúc

sau Anh Anh mới phát hiện mình đã bị lạc.

” Trời ơi, cái phủ này, thật là chủ nào tớ nấy mà, bắt nạt 

ta. Nơi đây là mê cung chắc, sao rộng thế cơ chứ, biết ra thế 

nào đây. Mà sao một mống người cũng chẳng thấy?”

Nhìn ngang, nhìn dọc, ngó đông ngó tây một hồi chẳng may Anh Anh

bị vấp ngã, cứ tưởng mình sẽ mau chóng đáp mặt đất nhưng 

thật may sao có người chạy lại đỡ nàng.

” Vị cô nương không sao chứ.”. Vị nam nhân lên tiếng.

Nàng chưa kịp xem người đó như thế nào đã vội cảm ơn rối rít.

” Cảm ơn, cảm ơn.”

” Không có gì.”

Bấy giờ Anh Anh mới ngước lên nhìn người đã giúp mình. Trước 

mặt nàng là một nam nhân dung mạo khôi ngô, anh tuấn, phong thái 

đĩnh đạc, đường hoàng.

” Nàng là ai vậy?”. Chàng ta cất tiếng hỏi.

” Tôi… tôi là… À đúng rồi, tôi tên Thượng Quan Kỳ Anh.”

” Nàng chính là ái nữ của tể tướng Thượng Quan Kỳ, vị hôn thê

của Thiên Cơ.” Chàng nhìn nữ nhân trước mặt thật không không có

gì là ít nói, nhu mì, nết na như lời đồn.

Anh Anh ngạc nhiên.

” Sao huynh biết, đúng rồi, huynh là gia nhân trong phủ này đúng 

không, nhưng nói cho huynh biết là tôi với tên vương gia ấy chẳng 

có quan hệ gì đâu. Huynh xem.”. Anh Anh chẳng ngại ngùng lấy thư 

từ hôn trong người ra đưa cho nam nhân xem.

” Sao, Thiên Cơ đã đưa thư từ hôn và nàng nhận rồi?”

” Lại còn không à? Cái tên chỉ biết coi thường nữ nhân ấy, tôi 

khinh.”

Chàng nhếch môi cười, cứ tưởng tiểu thư nhà tướng gia nhàm 

chán ai ngờ lại thú vị vậy, không những thế sắc đẹp của nàng

cũng khỏi chê. Một vị hôn thê thế này sao Thiên Cơ lại một mực

muốn từ hôn chứ?

” Này, huynh biết cửa ra ở đâu phải không?”. Anh Anh hỏi.

” Biết.”

” Vậy huynh có thể dẫn tôi ra được không, nơi này lớn quá tôi 

không biết đường.”

” Nàng lên đây ta cõng ra.”

Anh Anh ngượng ngùng xua tay.

” Ấy, sao phải thế?”

Chàng lại cười.

” Không phải nàng đang đau chân do vấp ngã vừa nãy sao, nếu nàng

không để ta cõng ra chắc ta có chỉ đường thì nàng cũng không 

theo kịp.”

” Sao huynh biết hay vậy, tôi đâu có kêu đau?”

” Nhìn vẻ mặt đang cố chịu đau của nàng là ta biết.”

Anh Anh đành để chàng cõng ra. Dù gì nàng vốn là người hiện 

đại nên cái vụ nam nữ thụ thụ bất thân đối với nàng cũng 

không là gì.

***

” Này huynh, sao đi mãi mà chưa tới cửa vậy?”. Anh Anh hỏi.

Chàng ta ậm ừ.

” Sắp đến rồi.”. Thực ra là từ khi để Anh Anh lên lưng mình, 

không hiểu sao chàng lại không muốn để nàng xuống, vì vậy 

chàng tìm cách đi vòng vòng kéo dài thời gian.

” Hình như chỗ này nãy qua rồi mà?”. Anh Anh kêu lên.

” Đâu có, tại bài trí trong này giống nhau quá thôi.”. Chàng chống chế.

Một tiếng ho khẽ đằng sau hai người, tiếp theo là một giọng nam nhân cất lên:

” Hai người đang làm gì vậy?”

Chap 3: Không phải ngươi muốn đuổi ta sao?

***

Anh Anh giãy nảy đòi xuống, cả hai quay 

lại, quả nhiên phát hiện người đằng sau không ai khác chính là Thiên Cơ.

Thiên Cơ khẽ nhếch môi nhìn nam nhân đang đứng cạnh Anh Anh.

” Hoàng huynh, người cũng rảnh quá, đến Vương phủ chơi sao không báo cho

đệ đây một tiếng để đệ còn biết mà tiếp đãi.”

Anh Anh tròn mắt quay qua nhìn người nam nhân đang đứng cạnh 

mình.

” Huynh, không phải gia nhân ở đây sao?”

” Huynh ấy là hoàng đế Long Anh quốc cũng chính là hoàng huynh 

ta tên Vương Thiên Ý, đừng bảo là cô không biết.”

” A…”. Anh Anh hét toáng lên, cái tên hoàng đế thối dám lừa 

nàng, lợi dụng để cõng nàng.

Anh Anh tức giận dùng chân đạp cho Thiên Ý mấy cái nhưng đạp 

xong mới nhận ra mình dùng chân đau đau để đạp.

” Á… chân ta…”. 

Nàng ngã phịch xuống đấy, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

” Dám lừa ta, đúng là huynh đệ cùng một ruộc, bắt nạt ta.”

Thiên Ý cúi xuống đỡ Anh Anh đứng dậy thì bị nàng gạt ra.

” Không cần, không cần, đồ người xấu.”

” Ta đâu phải vậy.”. Thiên Ý cố giải thích.

Thiên Cơ thấy vậy thì tiến lại chỗ Anh Anh, không thương tiếc 

chàng tóm lấy một tay nàng kéo cho đứng lên.

” Tính ăn vạ ở đây sao, giỏi thì về phủ tể tướng nhà cô mà ăn

vạ. Ta biết cô còn chưa dứt tình nên muốn làm khó bổn vương 

đúng không?”

Anh Anh bặm môi nhìn chàng.

” Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì mà ta phải có tình cảm với 

ngươi cơ chứ… Ta… ta thà có tình cảm với hoàng huynh ngươi 

còn hơn, ít ra ngài ấy cũng không đến nỗi như ngươi.”. Anh Anh 

rối quá liền nghĩ ra cái gì thì nói đấy.

” Ta thì sao?”. Máu nóng trong Thiên Cơ dồn lên não, từ lúc tỉnh

dậy đến giờ nử nhân này không ngớt chỉ trích, mạt sát nàng. 

Chẳng nhẽ nữ nhân này vì tình mà điên thật rồi, đã thế thì 

Thiên Cơ đây sẽ cho cô biết cô ta đã thích ta như thế nào.

Chàng ngay lập tức kéo nàng lại ép sát cơ thể mình, đôi môi 

nàng cũng nhanh chóng bị chàng chiếm hữu bất kể việc đang có 

Thiên Ý bên cạnh.

” Để đến khi cô nhớ ra cô thích ta như thế nào thì lúc đó đừng

có mơ ta động lòng thương tiếc, đừng có hối hận vì đã xúc 

phạm ta.”. Chàng lấy làm đắc ý với suy nghĩ của mình.

… Bốp…

Thiên Cơ lãnh trọn cái tát của Anh Anh. Do dùng hết sức mình 

tát Thiên Cơ, chân lại đang đau nên Anh Anh suýt ngã ra đằng sau, 

may có Thiên Ý kịp thời ôm lấy nàng.

” Cô, cô dám…”. Thiên Cơ một tay ôm mặt, một tay chỉ vào mặt 

Anh Anh.

Anh Anh hất hàm.

” Sao ta lại không dám, ngươi dám vô lễ với bổn tiểu thư, bị ăn 

một tát là còn nhẹ đó. Sau thử động vào bổn tiểu thư đây lần

nữa xem.”

Lúc này Anh Anh mới để ý mình đang bị Thiên Ý ôm lấy. Mặt 

nàng khẽ ửng đỏ, dù gì bị một nam nhân khôi ngô ôm chặt lấy, 

nữ nhân nào mà chả bối rối.

” Huynh, sao lại ôm tôi?”

Thiên Ý lúng túng buông nàng ra.

” Ta sợ nàng ngã.”

Thiên Cơ nóng mắt, Thiên Ý đồng ý cho phép chàng được từ hôn 

với Thượng Quan Kỳ Anh để bây giờ lại ôm nàng ta ngay trước mắt

nàng há chẳng phải có ý với nàng ta từ trước. Nhưng sao trông

thái độ của Anh nhi lại giống như hai người mới quen nhau.

Anh Anh chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Cơ hỏi:

” Tên kia, phụ thân phụ mẫu ta đâu?”

Thiên Cơ chắp tay ra sau lưng.

” Họ tưởng cô đã về nên cũng về rồi.”

” Cái gì? Ta còn đang không biết đường ra ngoài mà họ lại đã 

về trước, thế này thì ta biết kiếm đường về như thế nào đây?”

Thiên Ý ngỏ lời:

” Nàng có muốn tới hoàng cung thăm thú không, ta cũng sẽ sai 

thái y chữa chân đau cho nàng.”

Anh Anh cười gượng gạo.

” Ấy, không cần đâu, huynh chỉ cần làm ơn đưa tôi về phủ tể 

tướng là được rồi.”.

Thiên Cơ cười nhạt lên tiếng.

” Đúng đó hoàng huynh, cô ta chỉ bị trặc chân nhẹ sao phải 

phiền đến thái y trong cung, cứ tạm thời để cô ta ở vương phủ của đệ là được rồi.”

Anh Anh méo miệng nhìn Thiên Cơ:

” Không phải ngươi muốn đuổi ta đi ngay sao?”

Chap 4: Cô phải theo ý ta

***

Thiên Cơ thản nhiên 

nhếch môi.

” Đương nhiên là ta muốn cô đuổi cô đi nhưng dù gì cô cũng từng 

là hôn thê của ta, cô lại đang bị đau chân, chả nhẽ ta đây không 

giúp được cô hay sao mà phải nhờ đến hoàng huynh của mình kia 

chứ?”

Anh Anh chắc mẩm ” có lẽ hắn đang vô cùng tức giận, sinh lòng 

đố kị, người từng rất yêu hắn nay lại coi hắn không ra gì, đã 

thế lại còn được hoàng huynh hắn để ý, chắc hắn mất thể 

diện lắm. Đã thế ta sẽ không theo ý ngươi.”

Anh Anh vung tay.

” Không cần nói nữa, ta theo huynh ấy.”._ Nàng chỉ vào Thiên Ý.

Thiên Ý vui mừng ra mặt, tính dìu nàng ra xe ngựa đang chờ sẵn 

ở ngoài thì Thiên Cơ đột nhiên đứng ra ngăn lại.

” Hiện tại cô đang đứng trong Vương phủ của ta nên phải theo ý 

ta, xin lỗi hoàng huynh.”. Chàng quay qua khẽ gật đầu cáo lỗi 

với Thiên Ý, cùng với hành động ấy, chàng bế bổng Anh Anh 

lên,cứ thế đi về phía một dãy phòng.

Anh Anh giãy giụa.

” Ngươi vô lí vừa vừa thôi, ta theo ai là quyền của ta chứ. Bỏ 

ta ra, ta không muốn ở đây.”

Thiên Cơ cúi sát tai nàng, khẽ gằn giọng.

” Khôn ngoan thì biết điều một chút.”

Anh Anh không nói với Thiên Cơ nữa, quay qua nhìn Thiên Ý đã cách

mình một quãng.

” Giúp tôi với, huynh chẳng phải là hoàng đế sao?”

Thiên Ý khẽ mỉm cười sau đó nói lớn.

” Yên tâm, ta sẽ đến thăm nàng, chờ ta nhé.”

Chàng tuy là vua nhưng dù gì hai người họ đã từng có hôn ước. 

Có lẽ chàng ra lời đề nghị hơi quá, chạm vào lòng tự trọng 

của Thiên Cơ nên chàng ta mới có thái độ như vậy. Là huynh đệ 

với nhau chả lẽ chàng lại không hiểu tính cách hoàng đệ mình.

Thiên Cơ không có tình cảm với Anh nhi vì vậy chàng tin chàng 

ta sẽ không làm điều gì thất lễ với nàng. Việc bây giờ là 

phải đợi cho Thiên Cơ nguôi ngoai, lúc ấy chàng có thể đường 

đường chính chính mà đón nàng về cung. Thượng Quan Kỳ Anh, một

cô nương thật thú vị.

***

Thiên Cơ không thương tiếc, ném Anh Anh xuống giường.

” Ái”. Nàng đau quá kêu lên.

” Ở đó mà yên nghỉ đi.”. Chàng cao giọng.

Anh Anh tròn mắt nhìn.

” Cái gì? Yên nghỉ?”

Thiên Cơ nói lại.

” À ta nhầm, là nghỉ ngơi đó, thôi ta đi đây, ta sẽ gọi đại phu 

cho cô.”. Nói rồi chàng ra ngoài và đóng cửa lại.

Anh Anh tức mình lẩm bẩm.

” Cái tên chết bầm kia, ném ta rỏ đau lại còn kêu ta yên nghỉ, 

tính rủa ta chết đây mà, đã thế thì ta rủa ngươi chết trước, 

chết đi tên xấu xa.”

Xong nàng lại tủm tỉm cười.

” Kể ra hoàng huynh hắn cũng được quá chứ nhỉ, rất ư đẹp trai 

lại phong độ, không cộc cằn thô lỗ giống hắn. Chuyện vừa nãy 

cũng coi là huynh ấy nhường nhịn đệ đệ mình để không làm mất hoà khí giữa hai bên. Thật là một nam nhân tốt nha.”

Chap 005: Thừa nhận đi, cô thay đổi vì ta.

***

Sau hai hôm, cuối cùng chân Anh Anh cũng khỏi hẳn, nàng quyết định 

không hỏi Thiên Cơ mà sẽ dò hỏi từ gia nhân trong phủ để tìm 

đường về.

Một nữ tì mang đồ ăn tới, nàng chạy ngay lại hỏi chuyện.

” Cô biết đường ra khỏi chỗ này và về tướng phủ không? Chỉ cho

tôi với?”.

Cô nữ tì chỉ khẽ gật đầu nhưng không đáp trả.

Anh Anh nỉ non.

” Giúp tôi đi mà, phụ thân phụ mẫu tôi chắc giờ đang lo cho tôi 

lắm, tôi xin cô đấy.”.

Cô nha hoàn buột miệng.

” Vương gia đã cho người qua đó báo tin và thu xếp cả rồi, tiểu

thư không phải lo đâu.”.

Anh Anh méo mặt nhìn cô ta. 

” Cô nói sao cơ? Hắn… hắn đã xin với phụ thân, phụ mẫu ta, và

họ đã đồng ý chứ?”.

Cô nữ tì khẽ gật đầu.

Anh Anh ôm trán sốc nặng.

” Trời ơi, chắc họ lại nghĩ con gái họ muốn ở lại đây lắm 

chắc?

Trong lòng nàng bỗng suy nghĩ tới khả năng tệ hại nhất là 

Thiên Cơ muốn giam lỏng nàng ở đây để nàng buồn đến chết, không

thì là muốn nàng không có cơ hội qua lại với nam nhân khác và

kết cục là ê sắc ế suốt đời. Thật đúng là một tên thâm độc 

mà, không được, nàng nhất quyết phải ra khỏi đây.

Đợi cho cô nữ tì đi rồi, Anh Anh rón rén mở cửa chạy ra nhưng 

rồi chân nàng khựng lại. Trước mặt nàng là một hoa viên rộng 

lớn, tìm đường ra đâu phải dễ, đi hướng nào đây?

” Thôi thì chọn đại một hướng vậy, trúng thì trúng.”. Nàng tự

nói với mình rồi nhằm một hướng mà đi.

***

Rốt cục là sau một hồi luẩn quẩn Anh Anh vẫn không tìm thấy 

lối ra. Gặp được tên gia nhân nào hỏi thì cũng chỉ nhận được 

cái lắc đầu, thật là khiến nàng bực chết.

Mỏi chân, Anh Anh phát nản ngồi xuống trước rìa hồ cá, nhìn 

xuống nước mà tâm trạng não nề. Ngó lũ cá dưới hồ, nàng thở

dài.

” Khổ thân tụi mày sao trông còi cọc vậy, chắc tên vương gia ác 

ôn đó không cho tụi mày ăn đúng không?”.

Thiên Cơ không biết từ đâu xuất hiện, bước tới, khẽ hắng giọng.

” Cô không biết thật hay giả vờ không biết là lũ cá này là cá

con mới thả vào hồ, có cho chúng ăn nhiều cũng chưa chắc 

chúng đã lớn nhanh được.”.

Anh Anh vẫn chưa đứng dậy, chỉ quay mặt ra.

” Thì sao? Ta thích nói vậy đấy, ngươi cấm à?”.

Thiên Cơ cau mày.

” Đã thế thì cô xuống dưới đó làm mồi cho cá nó lớn đi.”. 

Nói rồi chàng tiện tay đẩn luôn Anh Anh xuống hồ.

Anh Anh do không đề phòng nên sặc sụa nước, nhưng rồi nàng nghĩ 

ra kế trả thù lại. Nàng vờ vung tay tứ tung đập nước như kiểu 

sắp chết đuối.

” Cứu với, tôi không biết bơi.”.

Vì nữ tử đang gần bờ nên Thiên Cơ không nhảy xuống cứu mà chỉ 

đưa tay ra.

” Nắm lấy tay ta.”. Chàng nói.

Anh Anh đắc ý đưa hai tay tóm lấy tay chàng, dùng sức kéo chàng

xuống dười hồ.

… Tõm…

Giờ thì cả hai cùng dưới hồ. Anh Anh vênh mặt.

” Thích chơi ta á, bổn tiểu thư biết bơi, chỉ đùa ngươi chút 

thôi.”.

” Cô…”. Thiên Cơ tức không nói lên lời.

Anh Anh không thèm để ý, nhanh chóng bám vào thành hồ, ngoi lên 

bờ. Y phục ướt đẫm dính vào người nàng làm tôn lên nước da 

trắng hồng và thân hình với những đường cong gợi cảm. Thiên Cơ nhìn nàng có đôi chút rung động.

Anh Anh còn chưa lên tới bờ đã bị cháng kéo lại xuống, vòng tay qua eo ôm chặt lấy.

” Tên này, tính lợi dụng ta à? Bỏ ta ra ngay.”. Nàng hét lên.

Tiếng Thiên Cơ khẽ vang lên.

” Cô thay đổi đến nhường này không phải vì muốn thế này sao?”.

Thiên Cơ quay người nàng lại cho đối diện mình, chàng nhếch môi cười.

” Chỉ cần cô thừa nhận cô thay đổi thế này là vì bổn vương, bổn vương có thể niệm tình chấp nhận cô.”.

Chap 6: Lần này sét đánh to hơn.

***

Anh Anh trợn tròn mắt nhìn Thiên Cơ, chỉ cần nàng nhận mình thay đổi là vì hắn, hắn sẽ chấp nhận nàng ư? Never, không bao giờ 

có chuyện đó. Nàng vốn không phải cái cô Kỳ Anh gì đó, nàng 

vốn từ xưa tới nay vẫn vậy. Cái tên trước mặt nàng dù có 

đẹp, đẹp nữa thì cũng không bao giờ nàng chịu hạ mình vì 

hắn. Mà cái cô Kỳ Anh đó yêu thích hắn ở điểm gì nhỉ, ở cái

tính cao ngạo ư? Điên khùng, nàng thoáng nghĩ.

” Thế nào, cô có thừa nhận không?”. Thiên Cơ trậm giọng hỏi lại

lần nữa.

Anh Anh vênh mặt lên, không thèm đếm xỉa tới Thiên Cơ.

” Đương nhiên là không rồi, ta vốn là vậy, ta chẳng phải thay 

đổi vì ai cả. Mà nếu có thay đổi thì chắc chắn cũng không 

phải vì ngươi. Ngươi nghe cho rõ lần cuối, ta không yêu ngươi, vì vậy 

ngươi không phải hành ta nữa. Trả ta về tướng phủ đi.”

Thiên Cơ bỗng chốc bàng hoàng, chàng còn ngỡ nàng ta như vậy sẽ mau 

chóng vồ vập lấy, lúc đó chàng thú tạm nàng ta về chơi cũng được. Chàng

không ngờ nàng lại chối bỏ thẳng thừng như vậy, không yêu 

chàng? Vậy những gì trước đó, có thể sống chết vì chàng, 

tất cả đều là giả dối sao?

Thiên Cơ không tự chủ nổi, chàng thực sự đang rất giận dữ, bị 

một nữ nhân trêu ghẹo mà tới giờ chàng mới biết, thật mất 

mặt nam nhân mà. Hai bàn tay chàng vì thế cũng xiết chặt lấy 

hai vai Anh Anh.

Anh Anh đau quá kêu lên.

” Này, ngươi làm cái gì đấy, đau tay ta, không phải ngươi đang 

định dìm chết ta đó chứ? Chẳng lẽ vì ta không yêu ngươi nên 

ngươi muốn giết ta?”.

Thiên Cơ cố lấy lại bình tĩnh, thả lỏng tay ra, lại lạnh lùng.

” Ngươi không yêu ta? Hẳn phải có người khác?”

Anh Anh ngơ ngác một hồi mới hiểu ra.

” Ta không yêu ngươi… vì ta có người khác? Đúng rồi, ta có 

người khác đấy, ta yêu ngươi khác đấy, người đó là hoàng huynh 

ngươi.”. Trong đầu Anh Anh bỗng chốc nghĩ ngay tới Thiên Ý.

Thiên Cơ lại mốt lần nữa không tin vào những gì mình vừa nghe 

thấy.

” Là huynh ấy? Hai người quen nhau được bao lâu?”

Anh Anh lúng túng, sau cùng quyết định đã phóng lao thì phải 

theo lao.

” Thì mới gặp một lần, nhưng… nhưng đó là tình yêu sét 

đánh.”

Thiên Cơ nhếch môi.

” Trước đó cô cũng nói yêu ta do tình yêu sét đánh.”.

Anh Anh luống cuống, không ngờ cái cô Kỳ Anh đó cũng sét đánh 

với hắn.

” Thì… thì lần này sét đánh to hơn, được chưa, hỏi nhiều, 

thôi bỏ ta ra đi.”.

Thiên Cơ không những không buông

mà còn giữ nàng chặt hơn, đầu chàng lại cúi xuống, và khi môi

chàn còn chưa chạm tới môi nàng thì một tiếng nói cất lên đã

ngăn hành động đấy lại.

” Vương đệ.”.

Thiên Cơ quay ra, nhận thấy là Thiên Ý, tới lúc nào không tới 

lại tới đúng lúc này, mà lần nào tới cũng không báo trước. 

Chàng bỏ Anh Anh ra, nàng mừng rỡ lóp ngóp leo lên bờ thì Thiên Ý lại đỡ.

” Cảm ơn huynh.”. Anh Anh vui mừng khi thấy Thiên Ý.

Thiên Ý mỉm cười.

” Hai người xuống đó, bắt cá sao?”.

Anh Anh khẽ liếc sang Thiên Cơ, lại quay Thiên Ý, cười nhã nhặn.

” Đâu có đâu, tôi với hắn xuống đây tính làm mồi cho cá, không thấy cá rỉa nên mới đành lên thôi.” 

Thiên Ý cười lớn hơn.

” Làm mồi cho cá? Thật hay a, mà một người đẹp như nàng, cá đâu nỡ ăn.”

Anh Anh khẽ đỏ mặt.

” Huynh đừng đùa chứ.”

Thiên Cơ vẫn đứng đó nhìn hai người, lửa giận ngày một sôi lên.

Chap 7: Anh nhi, theo ta nhé?

***

” Hai người có thể ngừng những câu

nói nghe phát ớn đó đi được không?”. Thiên Cơ hét lên.

Anh Anh trừng mắt nhìn trả.

” Chính ngươi mới trông phát ớn đó, đồ phát ớn.”

Thiên Cơ hận không thể kéo Anh Anh xuống, dìm nàng trong nước.

Hình ảnh một soái ca đầm mình trong nước, còn gì đẹp bằng,

vậy mà nàng dám kêu chàng phát ớn.

Thiên Ý lại can ngăn.

” Thôi, đừng gây với nhau nữa.”

Rồi chàng quay sang Anh Anh.

” Ta đưa nàng về phòng thay đồ.”

Anh Anh mặt đỏ lựng, gật đầu đồng ý, không quan tâm tới thái

độ của Thiên Cơ, dù gì chàng với nàng cũng không còn quan hệ

gì.

***

Vừa tới cửa, Thiên Ý định vào thì Anh Anh ngăn lại.

” Ấy, tôi là nữ nhi thay đồ, huynh vào đâu tiện.”

Thiên Ý biết mình thất lễ vội cười trừ.

” Ta xin lỗi, ta quên mất.”

Anh Anh mỉm cười dặn dò:

” Huynh đứng ngoài này nhé, đừng cho nam nhân nào lại gần.”

Thiên Ý gật đầu. Anh Anh đóng cửa phòng lại, yên tâm vào trong

thay đồ, không lo đang thay dở thì gia nhân tới nữa.

Đứng bên ngoài, Thiên Ý khẽ lắc đầu cười:

” Nàng ấy thật đáng yêu mà, không cho nam nhân nào lại gần, vậy

ta chẳng phải nam nhân sao?”

Anh Anh vừa thay xong y phục màu lục nhạt, tóc nàng đã ướt nên

nàng buông xõa hết ra cho mau khô. Vừa mở cửa cho Thiên Ý, nàng đã suýt

xoa.

” Huynh vào đi, thật may là nãy tôi không đem theo hưu thư.”

” Sao lại may?”. Thiên Ý ngạc nhiên.

” Sao lại không may cơ chứ, nãy tôi mà mang thì đã ướt hết rồi,

giữ thế này vẫn hơn, để có bằng chứng tôi và hắn không có

quan hệ gì hết.”

Thiên Ý hơi e ngại hỏi:

” Không phải nàng rất yêu vương đệ sao?”.

Anh Anh đáp lại gọn lỏn:

” Có sao?”

” Vậy là không có?”. Thiên Ý nghi hoặc nhìn nàng, rõ ràng

chàng nghe Thiên Cơ nói Kỳ Anh từng đòi sống đòi chết vì chàng

ta cơ mà.

Anh Anh nhanh chóng gật đầu.

” Đương nhiên rồi, huynh nghĩ một người xấu xa như hắn tôi làm

sao có thể yêu, so với yêu hắn tôi nghĩ yêu huynh còn tốt hơn

đấy.”

Anh Anh nói xong nghĩ lại sao mình nói gì mà vô duyên thế không

biết. Nàng quên mất nữ nhi thời này phải biết giữ ý tứ.

Để sửa sai ngay lập tức Anh Anh xua xua tay nhìn vẻ mặt Thiên Ý

lúc đó đang rất khó hiểu.

” Tôi… tôi nói nhảm đấy, huynh đừng để ý.”

Thiên Ý nhếch môi cười, ngay lập tức nắm chặt lấy tay nàng,

đặt trước ngực mình.

” Lời nói nói ra thì dễ nhưng rút lại không dễ dàng vậy đâu.”

Anh Anh luống cuống không hiểu gì, chỉ nhận thấy tim Thiên Ý

đập rất nhanh qua bàn tay hãy còn đang đặt trên ngực chàng.

Lúc bấy giờ Thiên Ý lại tiếp.

” Anh nhi, theo ta nhé, ta sẽ cho nàng một danh phận.”.

Anh Anh mặt đỏ lựng, không tin vào tai mình, nàng có thể hiểu đây là một lời tỏ tình hay đúng hơn là một lời cầu hôn không?

Chap 8: Tôi nói chơi thôi.

***

Anh Anh cố lấy lại bình tĩnh, vuốt

xuôi ngực, đưa hai tay chống nạnh, nàng lên giọng.

” Huynh tính cho tôi danh phận gì mà kêu tôi theo huynh?”.

Thiên Ý mỉm cười, nhìn nàng bằng đôi mắt đằm thắm.

” Bất kì danh phận nào nàng muốn ta đều có thể đồng ý, chỉ

cần nàng theo ta.”.

Anh Anh suy nghĩ giây lát rồi mạnh mồm:

” Tôi là tiêu chuẩn cao lắm, tôi muốn làm hoàng hậu, huynh đồng

ý thì tôi theo.”

Thiên Ý nhìn vẻ mặt nàng khi nói câu ấy có vẻ hùng dũng lắm

nhưng thật ra đang vô cùng lúng túng thật dễ khiến người đối

diện nhìn ra. Chàng phì cười.

Anh Anh nhăn nhó không hiểu, chỉ tay vào mặt chàng.

” Huynh cười gì, không đồng ý thì thôi, khỏi nói chuyện.”

Thiên Ý ngay lập tức nắm lấy tay nàng, giọng trầm ấm:

” Chỉ là ta đang thấy nàng là cô nương rất thẳng thắn, được, ta

đồng ý, nàng sẽ là hoàng hậu của ta.”

Anh Anh mặt tái xanh.

” Huynh chưa có hoàng hậu?”

” Ta có rồi.”

” Vậy sao còn muốn lấy tôi?”

Thiên Ý nhếch môi.

” Thì chính nàng là hoàng hậu của ta.”

Anh Anh run run, vốn nghĩ rằng Thiên Ý chắc có hoàng hậu rồi

nên nói vậy để chàng rút lui, ai dè… chưa ai ngu như nàng,

biết thế từ chối thẳng cho xong. Vã mồ hôi, nàng ấp úng:

” Tôi… tôi chơi đấy, huynh đừng tin là thật.”

Thiên Ý nghiêm mặt.

” Nàng nói chơi trước mặt vua sao?”.

” Tôi… tôi…”

…………………

” Ngươi nói mau, có đồng ý tỷ thí với ta không?”

Một giọng nam nhân vang lên từ phía ngoài không xa làm đứt đoạn

cuội nói chuyện giữa hai người. Anh Anh lấy cớ là ra ngoài xem

rồi lẹ chân chuồn.

Ra tới nơi liền thấy một nam nhân tường mạo đẹp, lãnh khốc, mắt mở to. trừng trừng nhìn vào Thiên Cơ.

Thiên Cơ ra vẻ khinh miệt, vung tay.

” Ngươi đi đi, ta không có hứng thú chơi mấy cái trò tỉ võ với ngươi.”.

Âu Dương Lãnh Tuyết bặm môi.

” Lâng trước ta thua ngươi chẳng qua ta hơi bị chủ quan, cũng lại ngươi ăn may, phải chăng ngươi sợ nên không dám tỉ thí lại với ta.

Thiên Cơ cười nhạt.

” Nực cười, vậy thì ngươi cứ cho là vậy đi. còn đến cầu xin ta tỉ thí cùng ngươi làm gì?”.

Chap 9: Ngươi nhất quyết phải tỷ thí với ta.

***

Âu Dương Lãnh Tuyết mặt tối xầm lại, không nói không rằng chàng ta hướng 

về phía nữ tử đang đứng xem với vẻ thích thú, tóm gọn nàng ta 

rồi kề kiếm vào cổ ra điều uy hiếp.

” Nữ nhân này chắc hẳn là hôn thê của ngươi? Giờ ngươi đồng ý tỉ thí hay

để nàng ta chết?”.

Thiên Ý chẳng kịp trở tay, chỉ biết nhìn nàng bị Âu Dương Lãnh Tuyết 

khống chế.

Anh Anh mặt tái xanh, sợ hãi, giọng run run:

” Huynh đẹp trai gì đó ơi, chắc huynh hiểu nhầm rồi, tôi đâu 

phải hôn thê của hắn đâu.”

Âu Dương Lãnh Tuyết cười nhạt.

” Vị cô nương thật khéo nói đùa, vậy xin hỏi cô có phải tên 

Thượng Quan Kỳ Anh?”

“Đúng.”. Anh Anh gật đầu.

” Vậy thì đúng rồi, cô nương không phải hôn thê của hắn thì còn

ai được nữa chứ?”

Nói rồi Âu Dương Lãnh Tuyết lại quay sang Thiên Cơ.

” Tỷ thí hay không?”

” Ta…”. Nét quan tâm, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Thiên Cơ.

” Ngươi chưa nghĩ ra phải không? Thôi được, ta cho ngươi ba ngày để

suy nghĩ, như thế là quá nhiều rồi. Trong thời gian ấy vị cô 

nương này sẽ tạm thời ở chỗ ta.”

Anh Anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy thân mình bị nam nhân 

dùng khinh công mang khỏi vương phủ. Hai nam nhân bần thần đứng 

đó, nhưng dù sao họ cũng biết rằng Anh nhi sẽ không nguy hiểm 

tới tính mạng, chỉ cần Thiên Cơ đồng ý yêu cầu của hắn.

***

Mùa hè một năm trước.

Âu Dương Lãnh Tuyết đang ngồi nhâm nhi chút rượu trong một tửu 

lầu thì một nam nhân gương mặt đẹp, dáng vẻ nho nhã, thư sinh ôm

theo quyển sách lại hỏi chuyện:

” Huynh đài có phải Âu Dương Lãnh Tuyết, kiếm khách nổi 

tiếng…”

Âu Dương chỉ mới nghe vậy đã mỉm cười đắc ý.

” Phải, chính ta, huynh đài đây xin hỏi tìm ta có chuyện gì 

sao?”

Âu Dương Lãnh Tuyết chắc mẩm nhìn bộ dạng thư sinh yếu đuối 

của nam nhân trước mặt, có lẽ hắn đang định nhờ vả chàng điều

gì.

Thiên Cơ nhếch môi cười.

” Xin lỗi nhưng nãy tôi chưa nói hết, tôi định hỏi xem huynh có 

phải cái tên nổi tiếng tự cao tự đại lúc nào cũng cho võ công

của mình là nhất?”

Âu Dương Lãnh Tuyết mặt đỏ gay.

” Ngươi là ai mà dám nói vậy với ta, không sợ ta kết liễu mạng

ngươi sao?”

” Tôi là Vương Thiên Cơ, tam hoàng tử của Long Anh quốc, đến đây 

muốn tỷ thí với huynh đài.”

Âu Dương Lãnh Tuyết cười lớn, đầy vẻ giễu cợt.

” Ngươi nghĩ mình sẽ thắng ta?”.

Thiên Cơ khẳng định.

” Không phải nghĩ mà là chắc chắn.”

” Ngươi quá tự tin đấy, ta chấp nhận lời thách đấu, sau đó 

đừng có mà cầu xin ta tha cho, ta sẽ không nương tay cho kẻ sấc 

xược như ngươi đâu, tưởng là tam hoàng tử là to lắm hả.”

Thiên Cơ vẫn bình thản.

” Chỉ đấu một lần là đủ, sau này đừng cầu xin tôi tỷ thí lần hai với huynh đài.”

Chap 10: Vị cô nương rắc rối.

***

Dừng lại trước cửa một hang động,

Âu Dương Lãnh Tuyết bước vào, chẳng ngại ngần, chàng ném Anh Anh đang

trên vai mình vào một

ngóc hang. Anh Anh vốn dĩ đang ngủ gật trên vai chàng, nay bị

vứt xuống không thương tiếc, nàng đau đớn kêu lên.

” Á, đau tôi.”. Vừa kêu, nàng vừa đưa tay quệt dãi chảy đầy mồm

còn đang ngái ngủ.

Âu Dương Lãnh Tuyết trông thấy thì lắc đầu, mỉa mai.

” Thật không thấy nữ nhân nào vô ý tứ như cô.”

Anh Anh vênh mặt lên.

” Vô ý vô tứ cái gì, nãy huynh bắt tôi rồi phi thân bằng khinh

công bỏ đi. Tôi giãy giụa đòi thả để chẳng may rơi xuống mà

chết à? Thế nên tôi nghĩ rồi, tốt nhất là làm một giấc cho

khoẻ người để chốc nữa mới chạy trốn được chứ.”

” Cô định trốn?”. Âu Dương Lãnh Tuyết hỏi rồi đưa tay giật đứt

đám dây leo trong hang, lấy trói chân, tay Anh Anh lại. Xong xuôi

chàng nhìn lại.

” Thế này thì có chạy bằng trời nhé?”.

Quả nhiên Anh Anh bị trót chặt cứng, không thể nào cựa quậy.

” Đồ chết tiệt, thả tôi ra.”. Nàng gào thét.

Âu Dương Lãnh Tuyết trợn trừng hai mắt, lại gần bóp lấy miệng

Anh Anh, giọng đe nạt:

” Cô vừa nói ai là chết tiệt?”

Anh Anh mặt xám ngắt, cố giữ bình tĩnh, trong lòng tự nhủ

mình là con tin, hắn sẽ không làm hại mình, nàng lấy hết sức

bình sinh mà dịu giọng:

” Huynh đài, tôi muốn uống nước.”

Âu Dương Lãnh Tuyết bỏ tay ra, lại một góc hang khác, lấy ra một

bầu nước, đổ vào chén, đặt trước mặt Anh Anh.

” Đấy, uống đi.”

Anh Anh nhăn mặt.

” Huynh định bảo tôi uống nước như chó à?”.

” Thế bây giờ thế nào?”. Chàng ta hỏi.

” Một là huynh cởi trói tay cho tôi, hai là huynh cầm cho tôi

uống.”.

Âu Dương Lãnh Tuyết nhíu mày, lát sau cũng đành cấm cho Anh Anh

uống.

Vừa uống nước được vài phút, Anh Anh lại tiếp tục ngoác miệng

kêu:

” Tôi đói, cho tôi ăn.”.

Âu Dương Lãnh Tuyết tuy tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nại. Bắt

nàng ta về đây làm con tin mà giờ chả khác gì chàng là nô tài

cho nàng ta sai khiến.

” Đây, ăn đi”. Chàng cầm màn thầu đưa nàng ăn.

” Này, sao huynh thích ở nơi hang hốc này à?”. Vừa nhai bánh,

Anh Anh vừa tò mò hỏi.

Âu Dương cười mỉa mai.

” Tại ta thích, ở đây dễ làm một số chuyện.”

Anh Anh nghe xong chột dạ hỏi.

” Không phải huynh định…”. Nàng lùi sát hơn vào góc.

Âu Dương nhét nốt miếng bánh cuối vào miệng Anh Anh rồi đứng

dậy.

” Ta nói là dễ tịnh tâm tu luyện võ công. Nữ nhi như cô

thật…”.

***

” Á, tôi muốn đi nhà xí.”

” Cô đòi hỏi vừa thôi.”

Cuối cùng thì Âu Dương Lãnh Tuyết cũng chịu cởi trói cho Anh

Anh đi giải quyết, do là chuyện này chàng không thể giúp cho

nàng được.

” Vào trong đó đi, ta đứng ngoài này, đừng mong mà chạy được.”

Anh Anh hớn hở nhưng rồi nhận ra quả nhiên là nàng không chạy

được. Xung quanh là đường cụt, không có lối đi ra. Anh Anh đàng

kiếm tạm vật gì hơi sắc sắc một chút dưới nền đất, cho trong

tay áo rồi mặt ỉu xìu đi ra.

” Xong rồi à?”. Âu Dương Lãnh Tuyết hỏi.

Anh Anh hầm hầm chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong hang, đưa tay chân cho chàng trói vào.

” Ngoan nhỉ.”. Chàng nói.

” Cám ơn đã khen, tôi ngoan từ nhỏ rồi.”

Chap 11: Rắn cắn.

***

Vờ đi ngủ, Anh Anh đã lừa được Âu Dương Lãnh Tuyết là nàng đã ngủ say. Đợi Âu Dương Lãnh Tuyết mệt mỏi vì cả ngày trông nàng nên thiếp đi, nàng mới bèn lấy trong tay áo vật nãy mới nhặt ra, dùng sức chà, cứa vào dây đang trói cứng mình. Cuối cùng thì sau một hồi hì hục, Anh Anh đã cắt được hết đám dây trói. Nàng hí hửng đứng dậy. Vươn vai mấy cái vì mỏi do bị trói lâu, nàng khẽ liếc về phía nam nhân đang nằm đấy, nhíu mày quan sát một

cách kĩ lưỡng Anh Anh chép miệng, lại lắc đầu:

” Kể ra hắn cũng khá đẹp, phải chi hắn tốt một tì thì bảo mình ở lại đây với hắn mấy ngày cũng được.”

Dứt ánh mắt ra khỏi Âu Dương Lãnh Tuyết, Anh Anh nhấc đuôi váy áo lên, bước thật nhẹ đi qua chàng đang ngồi ngay lối ra vào hang.

Vừa ra khỏi, còn chưa kịp vui mừng thì Anh Anh đã phải hốt

hoảng khi nhìn thấy một con vật phía trước đang trườn tới phía nàng.

” Á, rắn!”. Anh Anh la lên thất thanh.

Luống cuống lùi lại, chân nam đá chân chiêu, nàng vấp phải Âu

Dương và ngã nhào xuống.

” Rắn, rắn.”. Anh Anh vẫn tiếp tục kêu.

Âu Dương Lãnh Tuyết choàng tỉnh, còn chưa hiểu gì đã thấy một

con mãng xà nhe nanh chỉ một chút nữa thôi là cắm răng vào chân

nữ nhân đang ngã nhào dưới đất, đầu đâm vào ngực chàng.

” Tránh ra.”. Chàng hét lên và ngay lập tức đẩy Anh Anh ra.

Anh Anh bị ẩn ra, chẳng hiểu sao, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

” Sao đẩy tôi?”

” Á.”. Âu Dương Lãnh Tuyết kêu lên đau đớn.

Anh Anh nhìn lại sự tình, nhận ra chàng vì đẩy mình ra đã

lãnh trọn nhát cắn của con mãng xà. Nhanh chóng sau đó chàng

một kiếm chém chết con rắn.

Nàng lúng túng nhìn nam nhân vì giúp mình mà chịu thay nhát

cắn.

” Huynh… huynh không sao chứ?”

Âu Dương Lãnh Tuyết không nói gì, mặt từ bình thường dần

chuyển sang tái nhợt đi.

” Huynh không sao chứ?”. Anh Anh lo lắng nhìn chàng, trong lòng có

chút áy náy, lại đưa tay lay chàng.

” Ngốc, rắn có độc, đừng lay để ta ép chất độc ra ngoài.”

” Cô làm gì đấy?”. Chàng hét lên, trong khi đó Anh Anh đã kịp

cúi xuống hút máu độc ở chân chàng.

” Yên tâm, có tôi ở đây, huynh sẽ không chết đâu.”. Nàng trấn an

chàng.

Âu Dương Lãnh Tuyết nhíu mày.

” Bỏ ra không người có thể chết chính là cô đó.”

Anh Anh vỗ ngực.

” Huynh đã cứu tôi, lẽ nào tôi lại vô ơn?”

***

Anh Anh uể oải tình dậy, thấy Âu Dương Lãnh Tuyết đang ngủ gục

cạnh mình, vẻ mặt đã tươi tỉnh nhưng hình như đang mệt mỏi.

Thấy động, chàng tỉnh dậy, thấy Anh Anh đang nhìn mình, chàng

hỏi, vẻ quan tâm:

” Cô không sao chứ?”

Nàng ngây ngô.

” Tôi tưởng người bị

Chap12 : Phải chăng là nàng?

***

Âu Dương Lãnh Tuyết cười khinh miệt:

” Ngươi đấu với ta, chỉ bằng quyển sách đó? Đúng là muốn tự sát.”

Thiên Cơ điềm tĩnh, không thèm để ý tới nụ cười mia mai, khinh thường của Âu Dương.

” Cứ đánh đi rồi tới lúc đó ngươi sẽ biết, xem có đúng là ta muốn tự sát hay không, hay là ngươi kém cỏi, ngay cả người có ý tự sát này cũng không giúp nổi tự sát thành công.”

Âu Dương Lãnh Tuyết đỏ mặt tía tai:

” Ngươi…”

” Bắt đầu luôn đi, đừng nhiều lời.”._ Thiên Cơ nói.

Âu Dương đang đà tức giận, xông vào như vũ bão, muốn một kiếm đoạt mạng kẻ đã không coi mình ra gì nhưng dường như lại không thể ra chiêu trúng vào người đối phương. Âu Dương Lãnh Tuyết ra chiêu nào, Thiên Cơ tránh chiêu ấy, dường như chàng không có ý đánh trả. Thật nực cười, đòi người ta tỷ thí mà mình chỉ có né và tránh ư? Thật không đúng?

Âu Dương Lãnh Tuyết điên tiết, không ngờ tên hoàng tử với dáng vẻ thư sinh yếu ớt này thân pháp của hắn lại linh hoạt, lại nhanh đến vậy. Chàng đã ra chiêu nhanh như vậy rồi mà chiêu nào Thiên Cơ cũng tránh được. Cằng chém không trúng lại càng hăng, cứ thế chàng ra chiêu dồn dập.

Âu Dương Lãnh Tuyết không hiểu dụng ý của Thiên Cơ, thật ra chàng có thể ra chiêu bất cứ lúc nào, chỉ là chàng chưa muốn. Âu Dương đã giễu cợt chàng, khinh thường chàng, chàng muốn cho tất thảy dân chúng nãy giờ đang đứng xem một màn kịch trước khi chàng xuất chiêu thật. Đó là đệ nhất kiếm khách võ lâm nay có ra tay trăm chiêu cũng không một chiêu đánh trúng một người trông thư sinh như chàng. Quả thật có tác dụng, chỉ một lúc người đến xem đông hơn, dân thường có, quan lại địa phương có, và cả phần lớn là các kiếm khách giang hồ. Tất cả đều lắc đầu và chỉ trỏ về phía Âu Dương với vẻ mặt khinh thường, vẻ mặt mà kucs nãy Âu Dương vừa dùng để nhìn chàng. Chàng chỉ bị nhìn bởi một cặp mắt, còn hắn sẽ phải bị nhìn bởi hàng trăm, hàng nghìn con mắt.

Âu Dương lát sau mới phát hiện ra mình đã mắc lỡm, chàng vung kiếm thật mạnh. Lần này Thiên Cơ không tránh mà mở quyển sách ra, đợi khi lưỡi kiếm nằm gọn nơi giữa quyển thì chàng gập sách lại. Thật kinh ngạc, chỉ có thế, thanh kiếm trên tay Âu Dương giờ đã bị khóa, muốn rút ra cũng không được, mà đâm lên cũng không xong. Quyển sách không phải sắt thép, chỉ bằng giấy thường, chính nội công của Thiên Cơ đã khiến quyển sách giữ được lưỡi kiếm và không bị rách khi kiếm chạm vào. Âu Dương Lãnh Tuyết bất lực nhìn mình có kiếm mà giò cũng như không có, thật xấu hổ, chả lẽ bây giờ chàng buông kiếm ra rồi tiếp tục đấu bằng tay không? Nối nhục nhất của một người kiếm khách đó là để mất kiếm, kiếm khách không cầm kiếm còn cầm gì? Buông ra? Liệu sau này chàng còn chỗ đứng trên giang hồ?

Thấy Âu Dương Lãnh Tuyết cương quyết không buông kiếm, hai người cứ đứng giằng co nhau như thế một hồi. Bỗng nhiên Thiên Cơ nhếch môi cười, một lát đưatay trái về phía lưỡi kiếm của Âu Dương, nhẹ nhàng bẻ gẫy mũi kiếm.

… Vụt…

Lưỡi kiếm bay về phía Âu Dương nhưng Thiên đã cố ý phi không trúng chàng, chỉ muốn dằn mặt, cảnh cáo. Âu Dương Lãnh Tuyết đứng đờ người, chàng đã quá coi thường đối thủ. Chàng thật sự đã thua.

Lát rồi Thiên Cơ quay người bước đi, trước khi đi, chàng quay lại ném quyển sách về phía Âu Dương Lãnh Tuyết:

” Tặng ngươi.”

Âu Dương nhận lấy, ra là một quyển “Tam tự kinh” mở trang giữa ra, quả nhiên không có chút dấu vết xây xước của lưỡi kiếm

***

” Chỉ vì thế mà huynh hận hắn đến bây giờ?”._ Anh Anh nghe xong mới hỏi.

” Đúng vậy.”._ Âu Dương Lãnh Tuyết không ngại ngần công nhận.

Anh Anh xùy xùy:

” Thật là chấp mê bất ngộ, hắn lúc đó là có ý tốt muốn huynh sửa đổi bản tính, vậy mà huynh lại hận hắn.”

Âu Dương Lãnh Tuyết mặt đỏ gay, có lẽ vì giận:

” Như thế thì hắn cũng đừng nên làm lăng nhục ta trước bàn dân thiên hạ.”

” Chẳng phải trước lúc đó huynh cũng coi thường, khinh thường hắn đấy thôi, huynh cũng đâu coi người ta ra gì?”

” Cũng phải? Ta… Đúng rồi, lần này vì cô hắn sẽ đồng ý tỷ võ với ta, ta sẽ thắng hắn, lấy lại danh tiếng đã mất.”

Anh Anh chán nản lắc đầu, nàng thật điên cả đầu với Âu Dương:

” Tôi bảo rồi, hắn sẽ không vì tôi mà đông ý tỉ võ với huynh đâu, hắn và tôi hận nhau, ghét nhau còn chưa hết, vả lại tôi thự sự không còn là hôn thê của hắn nữa rồi.”

” Là sao? Không còn là hôn thê?”

” Đây, huynh xem đi.”._ Anh Anh lại tìm kiếm trong người, lát sau lôi ra được một tờ giấy hơi nhàu đưa cho Âu Dương Lãnh Tuyết xem.

Cầm tờ giấy đó trên tay, Âu Dương Lãnh Tuyết thật không tin vào mắt mình.

” Hưu thư? Cô và tên đó thực sự đã không có quan hệ gì nữa?”

Mãi mới thấy Âu Dương Lãnh Tuyết hỏi đúng chủ đề, Anh Anh gật đầu lia lịa.

Âu Dương Lãnh Tuyết mặt tối sầm lại, thật sự là hết hy vọng sao?

Anh Anh thấy vậy mới nhẹ nhàng an ủi:

” Danh tiếng có là gì chứ, thật ra thì vui sướng lớn nhất của một người đó là có một gia đình hạnh phúc, huynh cũng không còn nhỏ, sao không kiếm người mình yêu thương mà thành gia lập thất, sống cuộc sống yên bình, vui vẻ, sao cứ phải đánh đá nhau?”.

Âu Dương Lành Tuyết xuôi đi, chẳng hiểu sao nghe nàng nói gì cũng thấy lọt tai.

Tìm kiếm hạnh phúc? Một gia đình? Trước hết phải có nữ nhân mình yêu thương? Nàng ấy đâu?

Phải chăng đang ở ngay trước mặt?

Như thế thì lần này thật không thể nào để vuột mất như cái danh hão huyền kia được.

 sao là huynh chứ?”

Chap 13: Là Anh nhi?

*************

Âu Dương Lãnh Tuyết nói, giọng hơi trầm xuống nhưng vẫn đủ để Anh Anh nghe thấy:

- Nàng quả thật không có gì với tên Thiên Cơ đó? Vậy nàng theo ta nhé, ta sẽ chăm sóc cho nàng.

Anh Anh hai mắt tròn xoe, hốt hoảng, tưởng mình nghe nhầm:

- Này, huynh đang nói gì vậy? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ.

Âu Dương Lãnh Tuyết một lần nữa khẳng định:

- Nàng không hề nghe nhầm đâu, mới gặp nàng ngày một ngày hai nhưng ta biết người mà nàng bảo ta tìm kiếm, không ai khác chính là nàng.

- Thôi đi nhé, tôi không đùa đâu đấy._ Anh Anh vẫn cho là chàng nói đùa.

Âu Dương Lãnh Tuyết điềm tĩnh lắc đầu:

- Ta thật sự không đùa, điều ta nói là thật lòng, ngày mai là đến hạn, ta sẽ từ bỏ, sẽ không đến đó, dù hắn có đồng ý khiêu chiến với ta hay không. Đó là vì nàng.

- Cái gì mà vì tôi, tôi chỉ và huynh mới quen nhau chỉ có mấy ngày, huynh đừng nên ngộ nhận sớm như vậy chứ._ Anh Anh cố giải thích rằng nang không phải nữ nhân của Âu Dương Lãnh Tuyết.

Chàng vẫn một mực không nghe:

- Không, nàng không phải nói gì thêm nữa. Ta tin vào cảm nhận của ta, ta tin cảm nhận của ta là đúng.

Rồi không để Anh Anh kịp phản bác, chàng gán chặt môi mình vào môi nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng. Một cảm giác ấm áp, nâng nâng trong lòng. Nàng đúng là người nữ nhân đáng lẽ ra chàng nên có từ lâu.

Anh Anh sợ hãi, dùng hết sức giãy giụa. Vốn nghĩ khuyên giải cho chàng, làm người tốt một phen, ai ngờ lại bị chàng coi là đối tượng. Thật khó chịu, nàng đang bị cưỡng hôn. Con người này, sao lại lúc nóng, lúc lạnh? Rõ ràng kêu nàng phiền toái, khó chịu, giờ lại đang làm gì đây. Ôi, nàng không dám nghĩ nữa. Nam nhân cổ đại thật tùy tiện, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡng hôn người khác.

Đến lúc Anh Anh gần như nghẹt thở bởi nụ hôn, Âu Dương Lãnh Tuyết mới buông nàng ra, nhìn thấy nàng rời mình là thở hổn hển, chàng tỏ vẻ quan tâm:

- Nàng… không sao chứ?

Anh Anh mặt đỏ gay giận dữ nhìn chàng:

- Huynh muốn giết tôi bằng cách này sao?

- Ta không cố ý…_ Âu Dương Lãnh Tuyết lúng túng đáp lại.

Nàng không như nữ nhân thời này, một nụ hôn đâu thể nói lên gì, coi như tặng đi một nụ hôn đi, nàng chẳng để tâm nữa, vuốt xuôi ngực:

- Thôi thì bỏ qua đi, nhưng nói trước tôi muốn về nhà, tôi sẽ không theo huynh.

***************************

Mới sáng sớm, Thiên Cơ đã dậy sớm, đứng ngóng tin tức của Âu Dương Lãnh Tuyết, nói đúng hơn là tin tức của Anh Anh. Đúng lúc đang đợi thì Thiên Ý tới, chàng cũng sốt ruột không kém:

- Sao rồi? Hắn chưa đến sao, chẳng phải hắn rất coi trọng việc này cơ mà, sao lại chưa tới? Hay…_ Trong đầu chàng, bao nhiêu lý do được vạch ra.

Thiên Cơ cố bình tâm:

- Chắc hắn sắp đến thôi.

- Ta cũng mong là như vậy._ Thiên Ý lo lắng thở dài.

… Ph…ph…

Tiếng đập cánh của một con chim nhỏ, nó sà xuống xuống chỗ Thiên Cơ, bắt được con chim, thấy có một mảnh giấy nơi chân nó, chàng nhẹ nhàng tháo nó ra, trong lòng chợt thấy có điềm không hay.

- Đó là gì?_ Chàng chưa kịp mở Thiên Ý đã hỏi.

- Hình như là một mảnh giấy, để đệ mở ra xem.

Mở mảnh giấy ra, cả Thiên Ý lẫn Thiên Cơ đều bất ngờ bởi nội dung bên trong:

“ Xin lỗi nhưng ta sẽ không đến nữa dù ngươi có đồng ý tỷ thí với ta hay không. Có người đã giải thích cho ta hiểu điều đó là không phải, ta ngẫm cũng thấy đúng và rồi chính ta lại nhận ra rằng mình có tình cảm với nàng ấy. Ta rất hối hận khi bắt lầm nàng không phải hôn thê của ngươi nhưng nhờ thế ta mới biết được thực sự điều ta cần là gì. Thật sự cảm ơn vì nhờ có ngươi ta đã biết nàng.”.

- Hắn nói vậy là có ý gì?_ Thiên Ý không chịu được thốt lên.

Thiên Cơ cầm mảnh giấy, chợt tay bủn rủn khiến mảnh giấy trên tay rơi xuống:

- Người hắn nói… là Anh nhi?

Chap 14: Tôi muốn về nhà.

***

Tờ giấy trên tay Thiên Cơ tuột rơi xuống dưới, rõ ràng Âu Dương 

Lãnh Tuyết là một kiếm khách bấy lâu nay không màng đến chuyện

nam nữ, luôn theo hướng sống cô độc, làm bạn với đao kiếm, sao 

có thể?

Rốt cuộc là nàng đã làm thế nào mà thay đổi được hắn? Bước 

vào trái tim của hắn và khiến hắn muốn có nàng? Chàng vò 

đầu bứt trán nhưng cũng không ra.

Nhưng sao thế này? Chẳng phải chàng không ưa gì nàng sao? Vậy 

tại sao chàng phải quan tâm đến vậy chứ? Một tình cảm le lói 

trong chàng từ lúc nào chính chàng cũng không biết.

Quay sang Thiên Ý, chàng cũng tỏ ra sốt sắng và lo lắng không 

kém:

" Sao có thể vậy? Có gì nhầm lẫn ở đây chăng?"

Thiên Cơ buồn bã lắc đầu:

" Không đâu, có lẽ hắn nói thật."

Thiên Ý hiểu ra vấn đề lập tức nổi xung lên. Câu mà chàng hỏi 

Anh nhi, chàng còn chưa được nghe nàng đồng ý, vậy mà có kẻ 

muốn nẫng tay trên của chàng. Một cô nương đáng yêu như nàng, chàng vẫn 

biết là sẽ có chuyện mà.

Đường đường là hoàng đế một nước, chẳng lẽ chàng ngồi im để nữ nhân mình

yêu thích bị người khác cướp mất mà không làm gì?

" Vương đệ có biết hắn ở đâu?". Chàng hỏi.

Thiên Cơ lại lắc đầu bất lực. Âu Dương Lãnh Tuyết là kiếm 

khách sống ẩn dật, sao chàng có thể biết hắn đang ở đâu.

" Không". Chàng nói.

Thiên Ý mất bình tĩnh, vung tay.

" Dù có phải lật tung cả Long Anh Quốc này lên ta cũng sẽ nhất

định tìm ra nàng."

" Hoàng huynh thực sự yêu thích nàng đến vậy?"

" Đệ còn không tin ta?". Thiên Ý có chút ngạc nhiên khi nghe Thiên

Cơ hỏi.

" Vậy nếu đệ nói đệ cũng yêu thích nàng?"

***

Anh Anh ngồi thu lu một góc, nàng vốn định không tin những lời 

Âu Dương Lãnh Tuyết là thật nhưng dường như sự thật lại đang 

khẳng định điều ấy là đúng.

Quả nhiên là chàng không đả động tới việc đi tỉ thí mặc dù 

hôm nay đã là ngày giao hẹn, chàng cũng không nói sẽ trả nàng 

về. A! Chả lẽ nàng sẽ bị nhốt ở đây mãi sao?

Thấy Âu Dương Lãnh Tuyết đi tới, Anh Anh chạy lại chỗ chàng.

" Bao giờ thì huynh trả tôi về phủ đây?". Nàng hỏi.

Âu Dương Lãnh Tuyết nhìn nàng, xong lại trả lời bâng quơ:

" Nàng sẽ ở lại đây, đây sẽ là nhà của chúng ta."

" Này, huynh đừng đùa nữa mà.". Anh Anh nhăn nhó.

Chàng gương mặt vẫn bình thản, trả lời lại chậm rãi, rõ ràng:

" Ta nói thật, ta không có đùa. Ta thực sự yêu thích nàng."

Anh Anh bất lực ôm đầu.

" Yêu thích? Người cổ đại có thể yêu một ai đó nhanh vậy sao?"

Âu Dương Lãnh Tuyết không hiểu:

" Người cổ đại?"

hap 15: Đi cùng ta.

***

Hôm nay đã là ngày thứ tư, Trời tờ mờ sáng, Anh Anh ẫm ức trong lòng thầm nghĩ hai cái tên chết tiệt kia sao không biết đường mà tìm tới đây cứu ta. Hức, chẳng lẽ cuộc đời Anh Anh này phải làm thê tử của một tên kiếm khách giang hồ ăn thì không biết sẽ ăn gì nhưng ở thì lại ở lỗ ư? Không đấu, nàng không muốn, không phải nàng không chịu được cảnh khổ, không phải Âu Dương Lãnh Tuyết không tốt, vấn đề chính là nàng đâu có tình cảm với chàng ta, mà phải có tình cảm thì mới ở với nhau được chứ? Đằng này, mới quen nhau tới hôm nay là vừa hơn ba ngày, hiểu về chàng ta nàng còn chưa kịp hiểu bảo sao yêu được? Cũng chỉ tại nàng thích làm người tốt, khuyên răn người ta, ai ngờ lại hại mình.

- Nàng đang nghĩ gì vậy?_ Âu Dương Lãnh Tuyết hỏi.

Anh Anh chán nản gạt đi, nàng đã nói hết lời rồi, giờ có nói nữa chắc cũng không được thả đi.

- Chẳng có gì đâu, huynh đừng bận tâm.

Chàng dường như đọc được một phần trong suy nghĩ của Anh Anh:

- Nếu nàng không thích ở đây, chúng ta có thể chuyển đi nơi khác, ổn định hơn.

Anh Anh tròn mắt nhìn chàng:

- Chuyển đi? Chuyển đi đâu?

- Chúng ta sẽ tới Phù Nhai, nơi đó ta có một ngôi nhà.

Nàng lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Huynh có nhà sao? Nhưng tôi không thích ở nhà nhỏ đâu, phải nhà to tôi mới thích._ Nàng lại giở tính cũ.

Âu Dương Lãnh Tuyết nghe nàng nói liền cười:

- Nhà cha mẹ ta để lại cho ta, bấy lâu nay ta bôn tẩu giang hồ nên không dùng tới, tuy không ta nhưng cũng có thể gọi đó là một biệt viện.

Anh Anh lại méo mặt không nói lên lời, biệt viện thì là to rồi còn gì. Lần trước nói với Thiên Ý là muốn làm hậu thì ngay lập tức chàng đồng ý, nay nói với Âu Dương Lãnh Tuyết là muốn có nhà to thì lại có nhà to, ôi phải chi bây giờ nàng nói mình muốn trở về thế giới của mình thì ngay lập tức được trở về.

- Vậy đến đó bằng gì?

- Bằng ngựa._ Âu Dương Lãnh Tuyết điềm nhiên trả lời.

Anh Anh chắc mẩm hiện giờ chưa có sẵn ngựa, trong thời gian chàng đi kiếm ngựa, thể nào mà nàng chả trốn được. Nghĩ vậy nàng sung sướng lắm, nhưng con chưa kịp hưởng cái niềm vui ấy thêm một giây thì nó ngay lập tức đã bị Âu Dương Lãnh Tuyết dập tắt một cách nhanh chóng.

- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Anh Anh vô cùng bất ngờ.

- Sao lại ngay bây giờ? Còn ngựa? Ngựa lấy đâu ra?

Chàng thản nhiên.

- Ngựa đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu.

- Vô lý, rõ ràng huynh không có ngựa, sao lại…

- Ta đi mua ngựa đêm qua trong lúc nàng đang ngủ.

Nghe câu trả lời của Âu Dương Lãnh Tuyết mà Anh Anh suýt ức máu dồn lên não. Thì ra chàng đã sớm mua ngựa từ đêm qua, chuẩn bị chỉ chờ sáng nay nàng tỉnh dậy. Cũng chỉ tại nàng ngủ quá say, nếu nàng không mê ngủ thì đâu đến nỗi, có lẽ bây giờ nàng đã thoát được.

- Nào, chúng ta mau đi thôi._ Không đợi cho Anh Anh kịp phản ứng, Âu Dương Lãnh Tuyết đã kéo nàng ra ngoài.

Quả thật bên ngoài có ngựa thật nhưng lại chỉ một con, Anh Anh trố mắt ra nhìn không biết Âu Dương Lãnh Tuyết tính làm gì thì chàng lại đã leo lên ngựa và ngay sau đó kéo bổng nàng lên ngồi phía trước mình.

Anh Anh hốt hoảng:

- Này, đi ngay bây giờ thật á? Có thể đợi cho trời sáng hẳn được không, vẫn còn hơi tối, tôi sợ lắm.

Dường như câu nói ấy lại phản tác dụng, Âu Dương Lãnh Tuyết thậm chí không đổi thời gian mà còn kéo sát Anh Anh vào mình, nói với nàng.

- Có ta đây nàng không phải sợ gì hết.

Chap 16: Gặp nạn.

***

Thiên Ý gương mặt lãnh đạm, từ hôm qua tới giờ chàng ăn ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh tên kiếm khách ấy đang ức hiếp nàng. Chàng phải làm sao đây? Chàng là hoàng đế một nước, chả lẽ đến nữ nhân mình yêu thích cũng không có được, phải chống mắt ra nhìn nàng bị kẻ khác bắt đi mà không làm được gì hơn? 

Không lẽ chàng phải lật tung cả thiên hạ nàng lên mới có thể tìm thấy nàng?

" Phải rồi, Thiên Cơ, đến bây giờ đệ ấy lại nói là có tình cảm với nàng sao? Trong giờ phút này nói vậy thì phỏng có ích gì? Không được, phải tìm nàng, bằng bất cứ giá nào."_ Thiên Ý lẩm bẩm.

Lòng chàng đang nóng như lửa đốt, sao người nữ nhân ấy lại có sức hút khiến cho ai gặp cũng yêu thích. Sao nàng lại không thể chỉ cuốn hút mình chàng thôi, sao nàng lại không phải là của chàng?

Cùng thời điểm đó, tại phủ vương gia, Thiên Cơ cũng tâm trạng bất an không thôi, không những lo lắng cho Anh nhi, chàng còn không biết phải giải thích sao với thân phụ thân mẫu nàng. Chẳng lẽ nói thật ra là do chàng nên nàng bị tên kiếm khách Âu Dương bắt đi, rồi không biết vì sao hắn đâm ra yêu thích nàng rồi giữ nàng luôn không trả về nữa? 

Không thể được, dù là vậy chàng cũng không thể để nó xảy ra, phải có cách nào đó chứ? Cách nào đó biết nàng ở đâu? Tìm được nàng?

Nếu trước đó chàng không quá cố chấp, chịu thuận theo ý tiên hoàng, có lẽ bây giờ nàng đã là người của chàng rồi. Tên Âu Dương Lãnh Tuyết ấy đâu còn cơ hội nữa chứ? 

Chàng thật ngu ngốc mà.

Cũng bởi chàng đâu biết mọi việc sẽ thành ra như bây giờ. Người nữ nhân ấy, chàng từng ghét, rất ghét, không bao giờ nghĩ mình lại có thể có tình cảm với nàng, vậy mà giờ phút này nó lại xảy ra.

" Anh nhi, nàng đang ở đâu chứ?"

***

Anh Anh dường như vẫn chưa chịu buông xuôi mặc cho số phận. Trong khi Âu Dương Lãnh Tuyết dừng ngựa nghỉ dọc đường, nàng cố gắng đảo mắt xung quanh xem có đường nào dễ trốn chạy không.

Dường như đoán được suy nghĩ của nàng, Âu Dương Lãnh Tuyết lên tiếng.

" Nàng đừng nghĩ sẽ trốn được khỏi ta, xung quanh đây chỉ có vực núi sâu thẳm, chẳng may là mất mạng như chơi. Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lát chúng ta tiếp tục khởi hành."

Anh Anh như hết hy vọng, vẻ mặt xị xuống, ngoan ngoãn đón lấy màn thầu Âu Dương đưa cho.

Chàng mỉm cười.

" Như thế có phải tốt không?"

Rồi vẫn còn hoài nghi, đợi Âu Dương không chú ý, nàng tới sát rìa vực, ngó thử xem nó có sâu như lời chàng nói không.

Chỉ khi nhìn ra đúng là nó sâu không thấy đáy, nàng thở dài, chép miệng.

" Đúng thật là rất sâu"._ Nàng thất vọng nói.

Âu Dương Lãnh Tuyết đã tới sau lưng nàng từ bao giờ.

" Biết là ta không nói đùa rồi chứ?"_ Chàng nói.

Anh Anh giật mình quay ra. Thật đúng là con người nham hiểm mà, không chừa cho nàng con đường sống.

Âu Dương Lãnh Tuyết nhếch môi cười, lại quay lại, chân đi về chỗ cũ.

" Nào, lại chỗ ngồi đi, chúng ta chuẩn bị tiếp tục rồi, nàng đừng ngó nghiêng nữa, ta thấy không nên đâu, nguy hiểm lắm."

Anh Anh làm gì? Cũng chỉ biết bất lực bước theo chàng. Thế nhưng vừa mới bước một bước, chân nàng đã chới với. Chỗ nàng đứng đang lở ra. 

Không phải chứ? Số phận nàng đã tới ngày tận thế rồi sao.

" Á... cứu tôi."_ Anh Anh kêu lên.

Âu Dương hốt hoảng quay ra, mau chạy lại, lại đưa tay mình ra, mặt cắt không còn giọt máu.

" Anh nhi, mau nắm lấy tay ta."

Chap 17: ...

***

Không kịp nữa, Âu Dương Lãnh Tuyết đã cố chạy nhanh đến nhưng không thể nào nắm kịp tay Anh Anh. Chàng bất lực đứng nhìn nàng cứ thế rơi xuống vực núi sâu thẳm tới khi mất hút. Hai chân khuỵu xuống, chàng đau đớn đập tay xuống nền đất đá cho đến khi cả hai tay bật máu. Chàng đang tự dằn vặt mình.

Tại sao? Tại sao?

" Ta đã hại nàng rồi."._ Âu Dương Lãnh Tuyết hét lên trong đau đớn.

Là chính chàng, nếu như chàng không dừng chân tại nơi quỷ quái này, nếu như chàng cứ thế một mạch, không nghỉ lại giữa chừng thì nàng đã chẳng sao rồi. Tại sao chứ? Chàng rõ ràng là muốn yêu thương, chăm sóc nàng suốt đời, đâu phải là muốn mọi chuyện trở nên như thế này?

Chàng rõ ràng là biết tính nàng không dễ dàng chịu khuất phục ai, nhất định nàng sẽ còn tìm cách trốn khỏi chàng, sao chàng lại đến nơi nguy hiểm như thế này chứ?

Là do chàng quá tự tin vào bản thân, nghĩ mình hoàn toàn có thể bảo vệ nàng. Giờ thì sao chứ?

Thật sự nàng đã...?

***

Không thể để yên, Thiên Ý quyết định đăng cáo thị tìm Anh nhi khắp nơi. Gia đình Tể tướng Thượng Quan Kỳ cũng đã biết chuyện. Họ vô cùng lo lắng bất an. Anh nhi ở trong tay một tên kiếm khách giang hồ liệu có được an toàn? Họ tự giận bản thân sao hôm đó lại không đưa nàng về phủ, sao lại nghĩ là nàng vẫn còn vương vấn tình cảm với ai kia? Cứ theo như lời hoàng thượng nói thì Thượng Quan Kỳ Anh đã hết tình cảm với Thiên Cơ rồi, và hình như nàng còn chiếm được tình cảm của hoàng thượng. Thật! Sao mọi chuyện lại rắc rối vậy chứ?

Rốt cuộc Anh nhi hiện giờ đang nơi đâu?

Trong ngoài thành xôn xao việc thiên kim của tể tướng mất tích được đích thân hoàng đế ra chỉ thị tìm kiếm. Ai tìm ra nàng hoặc biết nàng ở đâu mà báo đều được trọng thưởng hậu hĩnh. Nhưng nghe đâu thiên kim của tể tướng là hôn thê của Cơ thân vương, nhẽ ra phải là ngài sốt sắng trước nhất mới phải chứ, sao lại là hoàng thượng? Dù gì cũng không quan trọng, quan trọng là món tiền thưởng hậu hĩnh được treo, đâu đâu dân chúng cũng đổ xô đi tìm nàng. Gây ra cảnh hỗn loạn trước giờ chưa từng có.

***

Tại một khe suối nhỏ, một nam nhân đang loay hoay hái mấy cây thuốc cho vào giỏ hái thuốc của mình. Sau khi xong xuôi, chàng quay về căn nhà nhỏ nằm ẩn sâu dưới chân núi của mình.

Mới đi được một chặp, chàng đã ngạc nhiên bởi phát hiện một xác người dưới xuối đã trôi dạt vào bờ bởi lúc nãy đi qua rõ ràng là chàng không thấy. Nhanh chạy lại chỗ cái xác, chàng ngồi xuống bắt mạch xong thốt lên.

" Vẫn còn mạch.".

Chap 18: Trịnh Diên Hàn.

***

Anh nhi tỉnh dậy, ngơ ngơ như người ở trên mây. Thấy mình đương ở trong một căn nhà gỗ, nàng ngồi dậy ngó nghiêng. Lại để ý thấy phong cảnh bên ngoài non nước  đẹp như trong tranh nàng lấy làm sung sướng mà ồ lên:

” Trời thương tình mình dưới trần làm nhiều điều tốt nên sau khi chết cho làm tiên rồi sao? Ôi vui quá, cảnh vật thật đẹp mỗi tội căn nhà hơi lụp xụp.”

” E hèm, đó là nhà của tôi.”

Tiếng một nam nhân cất lên. Anh nhi quay ra thấy nam nhân kia phong tư cao nhã, tướng mạo có phần đẹp hơn người, nàng lại tiếp tục lầm tưởng:

” Huynh là tiên sao? Tên gì vậy?”

” Trịnh Diên Hàn…”

” Ôi, đúng là thần tiên có khác, tên đẹp thế”_ Chàng ta chưa kịp nói xong Anh nhi đã lại nhanh nhảu.

Nhướn mày lên khó chịu, Diên Hàn lại đưa tay ra trước yêu cầu nàng im lặng.

” Tôi đã nói hết đâu, tôi không phải là tiên.”

” Ờ mà nghĩ lại tên này cũng chẳng đẹp.”_ Chỉ nghe vậy, Anh nhi ngay lập tức trong đầu đã thay đổi thái độ.

Diên Hàn lại tiếp:

” Cô nương là được tôi cứu nên chưa chết chứ không phải tiên hay gì cả. Còn đây là nhà tôi, thật xin lỗi vì nó có vẻ lụp xụp.”

Anh nhi xấu hộ cụp mắt nhìn xuống. Tiên gì chứ, nàng lại đang mơ mộng hão huyền rồi. Đương nhiên là ở thời cổ thiếu gì cảnh đẹp.

” Thật ngại quá. Vậy huynh là người cứu tôi. Thật cảm ơn. Tôi tên Thượng Quan Kỳ Anh, năm nay 17 tuổi, nhà ở đâu thì tôi cũng không biết…”

Trịnh Diên Hàn ngạc nhiên khi thấy nàng cứ thao thao bất tuyệt, bèn ngắt lời, thắc mắc:

” Cô nương nói hết như vậy làm gì?”

” Thích nói thì nói thôi.”_ Mặt nàng lại tỉnh bơ.

Chàng thở dài ngao ngán, không hiểu nàng ta bị làm sao.

” Cô nương tỉnh rồi thì mau trở về nhà của mình đi. “

Anh nhi lắc đầu, nàng thực tình đâu biết trở về đâu. Nhỡ đi lung tung gặp cướp sắc chắc nàng chết. Vả lại có biết đường nàng cũng không về.

” Tôi đã nói không biết nhà ở đâu rồi còn gì.”

” Thế bây giờ cô nương định làm sao?”

” Ở lại đây.”

Diên Hàn gương mặt có chút phớt hồng. Chàng khá khôi ngô nên không ít các cô nương trong vùng thầm thương trộm nhớ, nhưng đòi ở cùng chàng thì…

” Tôi… thực sự không có tình ý với cô nương…”_ Giọng chàng ấp úng.

Nàng nhận ra chàng đang nghĩ gì, cười sặc sụa.

” Huynh đang nghĩ đi đâu vậy, huynh nghĩ tôi thích huynh? Thật buồn cười. Bao nhiêu nam nhân đẹp xếp hàng chờ tôi đồng ý mà tôi còn không thèm kìa. Tôi chỉ là muốn tá túc tại đây một thời gian thôi.”

Diên Hàn gượng ngập, không ngờ mình lại hiểu lầm ý của nàng. Chỉ tại nàng rất đẹp, lại mặc thứ lụa đắt tiền, nhìn thế nào cũng là tiểu thư quyền quý nhưng nàng lại tự nhiên nói thế khiến chàng nghĩ ra như vậy. Hít một hơi dài, chàng lấy lại bình tĩnh.

” Nhưng tôi đâu biết cô nương.”

” Không nói chuyện đấy. Bây giờ huynh nói thử tên tôi xem nào.”

” Tên cô nương?…”_ Diên Hàn nhớ vừa nãy nàng có nói.

” Là… Thượng Quan Kỳ Anh.”_ Chàng trả lời.

” Còn tuổi?”_ Nàng hỏi tiếp.

” 17.”_ Câu này dễ hơn, chàng liền trả lời ngay.

Anh nhi thấy chàng trả lời hết thì vui mừng lộ ra mặt.

” Đúng hết rồi. Vậy là huynh biết tôi còn gì, sao lại nói không biết. Thế nhé tôi ở lại đây. Tôi tiếp tục lấy cái giường này còn huynh nằm đâu thì nằm.”

” Cô nương…”_ Trịnh Diên Hàn vừa giận vừa buồn cười. Vị cô nương này thật láu cá. Thôi thì đành cho cô nương ấy ở lại vậy.

” Thế nào thì tùy cô. Coi như làm phúc thêm một lần nữa. Nhưng cô đừng có gây rối đấy. Tôi là lang y nên hàng ngày sẽ có nhiều người tới đây.”

” Biết rồi._ Nàng mỉm cười gật đầu.”

Chap 19: Chút cảm xúc mơ hồ nhưng rất thực.

***

Thiên Ý điều quân ngày đêm đi tỉm thiên kim của tướng phủ nhưng hình như càng tìm càng bặt vô âm tín. Chỉ một người nữ nhân thôi mà chàng cũng không tìm nổi. Vậy chàng còn làm vua làm gì nữa.Đã nhiều đêm thức trắng. Dáng vẻ Thiên Ý tiều tụy đi trông thấy.

Chàng chưa từng gặp người nữ nhân nào đáng yêu như vậy. Có thể thẳng thắn nói nếu muốn nàng gả cho chàng nhất định nàng phải là hoàng hậu. Vậy mà chàng còn chưa kip phong cho nàng tước hiệu ấy thì nàng đã bị kẻ xấu bắt đi mất. Hắn ta thích nàng? Môt nữ nhân như thê ai chẳng yêu thích. Ngay cả Vương đệ Thiên Cơ của chàng lúc trước kiên quyết muốn chối bỏ hôn ước với nàng vậy mà bây giờ lại đã bắt đầu có tình cảm. Không biết rồi sẽ có thêm bao nhiêu nam nhân xiêu lòng trước nàng đây. Không được. Chàng phải mau chóng tìm ra nàng.

” Hoàng thượng xin người hãy tìm Anh nhi cho lão thần.”

Có tiếng khóc cầu xin bên ngoài ngự thư phòng. Thiên Ý đoán biết là lão tể tướng, vội chạy ra mời vào.

” Tể tướng hãy đứng lên đi. Trẫm sẽ cố gắng hết sức. Trẫm sẽ không để nàng ấy biến mất như thế đâu.”_ Thiên Ý nói môt giọng cương quyết.

” Lão thần sẽ tin ở bệ hạ.”_ Thượng Quan Kỳ gật đầu. Trong lòng ông đã nghĩ nếu ái nữ mình có thể trở về. Nếu như hoàng thượng có ý yêu thích nó. Ông sẽ nhất định gả cho ngài chứ không bao giờ để tên vương gia vô tình động đến con ông.

Thiên Ý cảm thông cho người cha đang đau lòng nhớ con. Nhưng hiện giờ  chàng thực chẳng thể làm gì hơn ngoài viêc động viên, an ủi:

” Tể tướng hãy về phủ nghỉ ngơi chờ đợi tin tức. Chuyện còn lại cứ để ta lo. Ta nghĩ trong nay mai sẽ có hồi báo tốt lành thôi.”

” Mong là như vậy.”_ Thượng Quan Kỳ giọng buồn.

Thượng Quan phu nhân ở nhà đang khóc ròng chờ đợi tin con. Vậy mà ông chỉ có thể trở về nói với bà là hãy chờ. Chắc bà sẽ đau lòng lắm. Nhưng biêt làm sao được bởi ông cũng không thể làm gì hơn.

Khẽ nén tiếng thở dài, cố ngăn những giọt nước mắt đang chập chừng chuẩn bị rơi. Ông cúi chào Thiên Ý đê ra về.

” Anh nhi, con nhất định phải không sao đấy.”_ Ông lẩm bẩm rồi bước đi.

***

Thượng Quan Kỳ cứ mải lo âu, không biết rằng Thượng Quan Kỳ Anh đang vô cùng thoải mái sống ở nhà một nam nhân lạ mặt mới quen biết.

Trịnh Diên Hàn vừa tới đầu làng mua ít đồ, vậy mà khi trở về đã có một đám nữ nhân bám theo chàng. Giọng trêu ghẹo:

” Người ta đang bị bệnh này, chàng mau khám cho người ta đi”.

” Người ta cũng bệnh nữa này.”

Vì mải chú ý Diên Hàn nên họ không để ý tới trong căn nhà Diên Hàn đang đi về có một vị cô nương đang khuôn mặt hằm hằm đứng đó.

Anh nhi nhướn mày nhìn khuôn mặt khổ sở của Diên Hàn thật tội nghiệp. 

” Đám nữ nhân kia thật không biết vô liêm sỉ, dám ngang nhiên bám theo một nam nhân.”_ Nàng lẩm bẩm mà không nghĩ ra rằng mình còn hơn họ, không chỉ bám mà ở lại hẳn nhà nam nhân ấy.

Chạy lên trước giải cứu vòng vây. Anh nhi vờ giọng ngoan hiền:

” Tướng công, sao chàng về muộn thế. Thiếp chờ mãi.”_ Cùng đó nàng choàng lấy tay Diên Hàn.

” Cô…”_ Diên Hàn lúng túng trước thái độ của Anh nhi.

Nàng kéo đầu chàng xuống, ghé sát tai thì thầm:

” Yên nào, để tôi giải quyết.”

Cả đám nữ nhân thấy Anh nhi nhận Diên Hàn là tướng công thì tròn to con mắt chỉ tay vào nàng.

” Cô là thê tử của chàng.”

” Phải.”_ Anh nhi nhanh gọn.

” Không đúng mới mấy hôm trước chúng tôi cũng có tới đây nhưng đâu thấy cô.”_ Đám kia nghi hoặc, lắc đầu không tin.

” Chúng tôi mới thành thân hôm qua. Vậy không được chắc? Không thì chúng tôi ở cùng nhau làm gì.”_ Anh nhi dõng dạc, lại ngả đầu vào vai Diên Hàn vờ thân mật.

” Tướng công nhỉ?”

Diên Hàn đâm ra đỏ mặt ngượng ngập, không hiểu sao lại nghe theo lời nữ nhân kia gật đầu một cái nhanh lẹ. Trong lòng chàng lúc này đang dấy lên một thứ cảm xúc. Tuy còn mơ hồ, chưa thực sự rõ ràng nhưng chàng vẫn có thể nhận ra đó là gì.

Đối với người nữ nhân này. Chàng thực sự đã có chút rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro