(Xuyên không) Công công đào hoa - Thần Vương Tiên Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tác phẩm: Công Công Đào Hoa

Tác giả: Thần Vương Tiên Anh

Thể loại: Xuyên không, ngôn tình......

Đánh giá: 16+

Giới thiệu nhân vật : 

*Tên: Lăng Vũ (cảnh sát Hồng Kông)

Tuổi: 21

Tính cách: hòa đồng, vui vẻ.

Biệt tài: nấu ăn, (đai đen) karate.

Đặc điểm: đẹp trai, học giỏi, luôn coi con gái là thứ rắc rối.

*Tên: Giả Thiên Tịnh (quận chúa Hạ Quốc)

Tuổi: 17

Tính cách: Quậy phá, nghịch ngợm, ham vui chơi

*Tên: Hoa Anh Tử (công chúa Hạ Quốc)

Tuổi: 16

Tính cách: bướng bỉnh nhưng lương thiện

.*Tên: Hoa Trạc Thần (hoàng đế Hạ Quốc)

Tuổi: 22

Tính cách: sủng thần

*Tên: Sở Như (Sở Phi)

Tuổi: 20

Tính cách: độc ác, sẵn sàng mưu hại người khác để thoát tội bản thân.

*Tên: Khuynh Tố Điệp (Khuynh Phi, sống trong cung 1 năm nhưng không hề biết mặt vua)

Tuổi: 19

Tính cách: Hiền lành, ôn nhu.

* Đôi nét về truyện.

Lăng Vũ - cảnh sát Hồng Kông, trong lần đi làm nhiệm vụ đã bị lĩnh trọn phát đạn. Khi mở mắt, anh thấy quanh mình tràn ngập màu hắc ám. Bỗng một nam nhân thân bạch y nhuốm huyết, đầu tóc rối bời từ đâu xuất hiện tiến lại gần Lăng Vũ không ngừng dặn dò anh "bảo vệ, trả thù" nếu làm xong sẽ trả anh về thế giới hiện đại.

Lăng Vũ lại một lần nữa mở mắt. Chứng cảnh không gian lạ lẫm xa lạ cùng lời reo tiếng hét bên ngoài với cả sự khẵng định của Trạc Thần, anh hiểu ra rằng, anh - giờ là thân phận một hoạn quan. Để tìm cách tiêu diệt các gian thần, Lăng Vũ đã vờ chịu khuất làm công công.

Liệu Lăng Vũ khi đã vạch trần được mưu tâm, quỷ kế của Sở Phi anh có trở về thế giới hiện đại không khi mà trong anh đã vướng vào tình duyên.

............♪♪♪..............

" ♥ Thích là gì ?

Thích là khi cảm thấy vui vẻ bên một người nào đó

Vậy còn yêu là gì ?

Yêu phải chăng là sự ngộ nhận từ thích.

Ta cũng không biết nữa, bởi lẽ ta chưa từng yêu ai nên không thể hiểu được cái cảm giác khi yêu và được yêu là như thế nào.

♥ Ta khiến người yêu ư ? Ta khiến người buồn ư ? Xin lỗi, ta thực sự không biết người sẽ dành tình cảm cho ta.

♥ Thời gian trôi theo một vòng tuần hoàn nhất định, con người cứ luẩn quẩn theo vòng tuần hoàn đó để rồi vô tình vướng vào chữ "yêu" lúc nào không hay. Khi đó trái tim là bất giác loạn nhịp, tâm niệm trong đầu luôn là muốn bảo vệ, muốn che chở cho người mình yêu. Ta có hay không vấn vào chữ "tình" chữ "yêu".

♥ Ngực ta có lúc đau nhói, khổ sở, có lúc lại reo lên sung sướng vì những chuyện không đâu. Hạnh phúc và khổ đau cùng nặng trĩu trong lòng. Phải chăng là ta đang yêu ?

♥ Ta bỗng hiểu được rằng: yêu chính là sự ấm áp từ con tim.

♥Ta nhận ra rồi, ta..........."

*************************************

Chap 001: Sự biến mất kì bí !

***

Hôm nay tiết trời mát mẻ, chọn thư viện làm nơi để nghỉ chân quả là thích hợp.

Từ đằng xa có thể thấy một người thanh niên dáng cao gầy, khuôn mặt sáng lạng hút hồn người đi về phía thư viện, đẩy cửa bước vào. Đó không ai khác chính là Lăng Vũ. Anh nhẹ đến gần kệ sách, đưa mắt lướt tìm quyển "Tâm lí học tội phạm". Khẽ mỉm cười, anh rút quyển sách ra cầm trên tay, hướng về phía khoảng bàn trống không người. 

Từ nhỏ, Lăng Vũ đã rất say sưa với các bộ phim, bộ truyện với những vụ án hóc búa, đòi hỏi con người phải quan sát tỉ mỉ, tìm hiểu một cách tinh tế, tâm lí của từng con người, nguyên do dẫn đến một bước sai lầm. Thế nên anh luôn chăm chỉ học tập cần cù với ước mơ trở thành một cảnh sát. Và cuối cùng anh cũng đã thực hiện được khát vọng đó của mình.

Đang chăm chú đọc sách, bỗng một thân người yểu điệu từ đâu xuất hiện, ngồi sát cạnh anh.

Sảnh Sảnh mặc trên mình chiếc áo T - shirt trắng, tôn gọn vùng eo thon, kết hợp với chiếc quần dài đồng màu thật ăn ý. Hất những lọn tóc dài mượt mà,cô quay người, chống mặt nhìn anh. Trước một thiên sứ vẻ đẹp rạng ngời, bao nhiêu người xung quanh ước ao chinh 

phục vậy mà riêng ai kia vẫn vô tâm, không buồn liếc nhìn dù chỉ là một cái.

Sảnh Sảnh lay tay Lăng Vũ.

- Lăng Vũ, anh xem xem em đẹp không ?

- Ừ, đẹp._Mắt anh không rời khỏi trang giấy.

Sảnh Sảnh phụng phịu, xong tiếp tục hỏi.

- Có phải em xinh lắm lắm lắm không ?

-Ừ, xinh.

- Thế em làm bạn gái anh nhé ?

- Ừ, làm.

Nghe đến đây, Sảnh Sảnh mừng rỡ.

- Anh nói, là anh nói đấy nhé. 

- Ừ, nói.

Bỏ ngoài tai lời trên của anh, cô đứng dậy, nói lớn.

- Ngày mai chúng ta hẹn hò luôn, anh nhớ chưa. Địa điểm là công viên XX , thời gian 7 giờ sáng. 

Đoạn rồi, Sảnh Sảnh rời khỏi thư viện, cô thầm nhủ: "Sảnh Sảnh này mà đã ra tay, thì anh đừng mơ thoát khỏi".

Còn Lăng Vũ ở lại, anh chịu cảnh hàng trăm đôi mắt gườm nhìn mình, gán mác anh tội 

không biết bảo bạn gái giữ yên lặng chung.

***

Sáng sớm hôm sau, Sảnh Sảnh diện cho mình bộ váy hồng diễm lệ, tóc ánh tím xoã, dài tới chấm eo. Đôi má phớt hồng, đôi môi son đỏ, đôi mắt long lanh được tôn lên trên nước da trắng ngần. 

Sảnh Sảnh cứ đứng đợi, đợi cho đến khi trời đổi sắc, ánh nắng chiếu xuống như thiêu đốt người, cô mới rời gót, vẫy taxi đi khỏi công viên XX.

Về phần Lăng Vũ, do được ngày nghỉ, đâm ra anh ngủ nướng. Trong lúc vùi mặt mình 

trong chăn, thoả cơn giấc nồng thì anh bị tiếng chuông reo ngoài cửa làm tỉnh. Nhăn mặt ngồi dậy, dụi dụi mắt, anh liền mở cửa, xem thủ phạm nào phá tan giấc ngủ của anh.

Sảnh Sảnh thấy Lăng Vũ còn ngáp ngắn ngáp dài, cô có phần bực. Nếu anh đã không đến được, chí ít cũng gọi điện bảo cô. Đằng này thì, hại cô đứng trưng da dưới trời suốt ba tiếng đồng hồ. Lăng Vũ thờ ơ, buông lời.

- Em đến tìm anh có việc gì ?

- Có ai như anh không ? hẹn đi chơi, cuối cùng lại để bạn gái chờ, còn mình thì nằm ngủ. 

Lăng Vũ tròn mắt.

- Hẹn, bạn gái. Là sao ?

- Thì là giờ em là bạn gái của anh. Hôm qua anh vừa nhận lời còn gì nữa.

- Có à.

Sảnh Sảnh gật đầu thay cho câu trả lời. Kế, cô bày biện thức ăn đã mua sẵn trên đường đến đây lên bàn. Lăng Vũ vệ sinh cá nhân xong anh ung dung cầm quyển "Tâm lí học tội phạm" ra, vừa ăn vừa đọc. Cứ thế cô nhìn anh, anh nhìn sách. Đến chiều, cô đương vẫn ở lại, đương vẫn lặp lại tình trạng như hồi trưa.

Xực nhớ ra đã tối, anh hỏi cô.

- Muộn rồi, em còn chưa về à ?

Sảnh Sảnh vờ nũng.

- Em không về đâu, anh cho em ngủ lại đây một đêm.

Lăng Vũ không nói gì cầm sách tính bước ra phòng khách chỗ ghế sôpha, nhường cho cô phòng mình thì Sảnh Sảnh đã nhanh chân đứng chặn, đóng phòng lại. Cô giựt lấy quyển sách từ trong tay anh để trên bàn. Còn mình thì tiến chỗ anh, kiễng chân lên, đặt môi mình vào môi anh và bắt đầu mơn trớn.

Lăng Vũ khó chịu trước hành động "mời anh ăn" này của cô. Anh chau mày, càng đẩy cô thì cô lại càng lấn tới. Để rồi đôi gò bồng đào của ai kia hơi lộ ra tự kề chặt người anh. Mức kiên nhẫn của anh có giới hạn, Sảnh Sảnh làm vậy khác gì nghĩ anh thuộc hạng người thấy sắc bày dọn sẵn thì nổi ham muốn dục vọng. Lăng Vũ kéo mạnh cô ra, vớ lấy quyển sách, mở cửa mà đi. Bị thất bại nặng nề, Sảnh Sảnh xấu hổ xen lẫn tức giận, cô cười lớn.

- Haha......đọc sách cho lí do là công việc, rồi có ngày anh chết vì nó thôi Lăng Vũ à. Ha ha....

Dứt lời nói cay nghiệt, Sảnh Sảnh xỏ giày ra về. 

Lăng Vũ ngao ngán thở dài. Bỗng chuông điện thoại anh reo lên.

- Alô.....

- Lăng Vũ, cậu đến đường YY ngay, ở đây đang xảy ra vụ án cướp vàng bạc đá quý._Người đầu dây bên kia hớt hải nói.

Chỉ nghe có vậy, Lăng Vũ vội vàng chạy ngay đi. 

Anh dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm, đi về phía hiện trường.

- Tình hình thế nào rồi Gia Lượng ?

Gia Lượng lo lắng nói:

- Đã thâu tóm được gần như toàn bộ bọn cướp, duy chỉ có một tên chạy trốn.

Lăng Vũ lắc vai Gia Lượng.

- Sao lại để trốn thoát dễ dàng vậy, còn không mau đuổi theo ?

Gia Lượng chỉ tay về phía con hẻm nhỏ.

- Hiện Madam đang đuổi theo hắn.

- Một mình Madam ?

- Phải, Madam không cho chúng tôi theo và bảo rằng tự lo liệu được.

Chưa kịp nói hết câu thì Lăng Vũ đã chạy biến vè phía con hẻm: "Madam thật đúng là người hám công". 

Tại bên Madam, cô vừa rượt theo tên cướp vừa bắn súng cảnh cáo cho đến khi còn viên đạn cuối cùng thì dồn được hắn vào ngõ cụt.

- Đầu hàng đi, anh hết đường thoát rồi. Muốn được khoan hồng thì ngoan ngoãn theo tôi về đồn cảnh sát.

Tên cướp vênh mặt nói.

- Mày đừng hòng dụ ông nữa, ông đây biết tỏng, ngu gì mà đồn để quanh năm bóc lịch à. 

Chúng mày đúng là một lũ dog không hơn không kém. Haha....

Madam giận dữ, cô chĩa súng về phía hắn.

- Phiền anh ăn nói cho tử tế. Nếu anh còn cố ngang bướng thì đừng trách súng đạn vô tình.

- Mày thích dọa tao à._Tên cướp nghiến răng nghiến lợi rồi lao thẳng Madam, giằng súng.

Đúng lúc ấy, Lăng Vũ tìm tới, chứng cảnh trước mắt, anh liền tiến đánh cướp phụ cô.

Bỗng súng cướp cò, nổ lên tiếng "đoàng" vang trời. 

Có người ngã...

Có máu chảy...

Nạn nhân nằm dưới đây chính là Lăng Vũ, anh đã lãnh trọn viên đạn.

Viên đạn cuối cùng cũng hết, Madam dồn hết sức vào tay nắm chặt vai tên cướp, tung cú vật ngửa khiến tên cướp đập mạnh xuống đất rồi xỉu.

Madam ngồi khuỵu xuống, lay lay người Lăng Vũ, nhưng anh vẫn lặng thinh. Cô hốt hoảng lấy điện thoại gọi cấp cứu xong nhìn xuống thì bất giác cả kinh bởi anh đã biến mất, ngay cả một vệt máu cũng không còn.      Chap 2: Ta giờ là ai

***

Không gian trước mắt Lăng Vũ toàn một màu đen kịt. Anh lân lê, mần mò cố tìm lấy nơi có ánh sáng. Bỗng cơn gió từ đâu thổi đến, nó ào ạt và dữ dội. Cơn gió này thật điên cuồng như muốn nhấn chìm Lăng Vũ vậy.

Khi gió ngưng cũng là lúc âm khí ở đâu tràn ngập không gian nơi đây. Chợt Lăng Vũ thấy có một đốm trắng đỏ dần dần tiến gần. Giờ anh mới nhìn rõ, đó là một nam nhân thân bạch y, đầu tóc rối bời, và kì lạ hơn trên khuôn mặt, tay...và cả y phục nam nhân ấy nhuốm màu đỏ huyết bi thảm.

Dù gì Lăng Vũ cũng đã qua trường đào tạo cảnh sát, chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án giết người nên khi đối mặt với con người này thoạt đầu anh có chút giật mình nhưng sau đó đã trấn tĩnh được.

- Anh là ai ?

- Ta là ai không quan trọng. Nay ngươi chỉ cần biết rằng sứ mệnh của ngươi là bảo vệ hoàng đế Hạ Quốc khỏi gian thần và báo thù cho ta._Nam nhân sắc lạnh nói.

Lăng Vũ tròn mắt.

- Cái gì mà hoàng đế Hạ Quốc ? Cái gì mà gian thần. Anh bị nhiễm phim cổ trang nặng quá đấy. Thôi tốt nhất là anh về nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung không người ta bắt vào trại tâm thần đấy.

Nam nhân trừng trừng nhìn.

- Số phận ngươi đã định.

- Không nói chuyện với anh nữa, tôi về nhà tôi đây.

Lăng Vũ định quay đi thì nam nhân nói lớn.

- Ngươi không thể trở về thế giới của mình được nếu như không hoàn thành nhiệm vụ.

Nam nhân vừa dứt lời, Lăng Vũ bỗng sững sờ. Không làm xong nhiệm vụ, không thể trở vế là sao ? Và còn đây nữa, đây là đâu, vì cớ gì mà anh lại có mặt ở nơi này.

Anh lay lay nam nhân.

- Chuyện này là sao? Anh biết được gì ? Nói đi..........

Nam nhân gạt tay Lăng Vũ.

- Ngươi đang ở một không gian hoàn toàn khác xa với thế giới của ngươi. Hiện tại là ở trong phạm vi lãnh thổ của Hạ Quốc. Xung quanh hoàng đế ngự trị đầy rẫy gian thần, chỉ ngươi mới giúp được.

Lăng Vũ ngồi bệt xuống, ánh mắt hoang mang.

- Sao lại là tôi, sao lại chọn tôi cơ chứ ? Tôi phải về, còn công danh sự nghiệp nữa.

Bỗng Lăng Vũ túm lấy vạt áo nam nhân.

- Tôi không muốn......

Nam nhân dứt khoát.

- Hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ, được quay trở lại thế giới của ngươi hay không thì phụ thuộc vào ngươi cả đấy.

Đoạn nam nhân dần một biến mất, nhưng miệng không ngừng căn dặn.

- Bảo vệ, phải bảo vệ hoàng đế Hạ Quốc, trả thù cho ta.....

Lăng Vũ với tay hét lớn.

- Khoan.......A.....a........a......

....Rầm.....

Lăng Vũ cảm giác người đau ê ẩm. Chau mày, mở mắt...hóa ra anh bị ngã xuống giường và mọi lời đối thoại kia chắc chỉ là trong mơ. Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng dậy, bước xuống đi lấy cốc nước thì tự dưng thấy lạ. Căn phòng này, đồ đạc này.... tất cả đều không phải của anh, kì lạ hơn mọi vật dụng, kể cả căn phòng đều được thiết kế theo phong cách cổ trang.

Lăng Vũ nhìn lên người, thảm nào anh cứ thấy nóng nóng, thì ra bộ đồ trên người anh cũng là đồ cổ trang.

Anh xoay qua, xoay lại, tặc lưỡi.

- Chậc, bộ y phục này đẹp phết. À không là dáng mình đẹp nên mặc gì cũng đẹp.

Cười đắc chí thoả mãn với thân hình mình, xong Lăng Vũ lại quay về với vẻ mặt chán nản.

- Chẳng lẽ giấc mơ kia là lời tiên báo thật sao ? Rốt cuộc nam nhân đẫm máu kia là ai ? 

Lăng Vũ nguẩy đầu mấy cái, anh bước ra khỏi cửa cho tỉnh táo. Vừa ló mặt, anh thấy mấy con mắt nhìn anh chằm chằm rồi cười hả hê, giọng nói của mấy người đó ỏng ẻo, ẽo ợt như nữ nhi.

- Nhìn kìa, nhìn kìa....Hắn chịu mặc rồi đó._Công công 1.

- Cuối cùng tướng quân uy danh lừng lẫy cũng chịu quy thuận làm công công. Haha....._Công công 2.

Lăng Vũ suy nghĩ một hồi.

- Công công......chịu mặc.......chịu làm....., chả lẽ y phục kinh khủng này là y phục thái giám.

Lăng Vũ tức giận đóng sầm cửa lại. Đã bị đẩy đến nơi này, không quen không thân ai, vậy mà lại có người thù oán như kiểu ghen ăn tức ở với anh. Cuộc sống thế này, anh biết sống sao, chấp nhận sao được.

........Cộc...cộc........

Có tiếng gõ cửa. 

"Bọn họ định giở trò gì nữa đây ?".

Anh mở cửa tính sẽ nói xối xả vào mặt cái tên hâm hâm gõ cửa. Chợt anh bắt gặp khuôn mặt ôn nhu.

- Dương Kỳ, ngươi trở về rồi....

.Dương Kỳ là ai, sao nam nhân này miệng gọi Dương Kỳ, chả lẽ trong phòng này còn một người nữa. Lăng Vũ ngó qua ngó lại vẫn không thấy ai. Anh giơ tay trỏ vào mặt mình, ý hỏi "Anh đang nói với tôi".Nam nhân khẽ gật đầu.

Lăng Vũ xua tay

.-Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Dương Kỳ.

- Khuôn mặt của ngươi, sao ta có thể nhầm lẫn được. Có phải ngươi đang hận ta. Ta biết ngươi vẫn còn đau buồn sau vụ xảy ra trong đại lao. Là lỗi do ta, ta nên thả ngươi sớm hơn thì có lẽ ngươi sẽ không thành thế này.....

Lăng Vũ tẩn ngẩn.

- "Thành người thế này" ?

- Ngươi không nhớ gì sao ? Chỉ trong một đêm kẻ gian đã mưu hại ngươi, cho ngươi uống tà độc để truất hết võ công của ngươi và......

Lăng Vũ vẫn im lặng lắng nghe. Nam nhân tiếp.

- Và....khiến ngươi trở thành hoạn quan....Sau vụ đó ta đã dành một phòng trong cung đặc biệt dành cho ngươi. Mỗi lần ta đến thăm, ngươi luôn không ra mở cửa tự nhốt mình trong phòng. Mới hôm qua đây, ngươi bỏ đi mất tăm. Ta phải cho người đi tìm. May là sáng nay thị vệ thông báo ngươi đã trở về, nếu không ta sẽ mất mất một tri kỉ là ngươi.

Nghe xong Lăng Vũ lặng người, rồi cố đính chính.

- Tôi...tôi không phải Dương Kỳ. Tôi tên Lăng Vũ chứ không phải Dương Kỳ hoạn quan.

Nam nhân sửng sốt, lo lắng.

- Dương Kỳ, ngươi mất trí rồi ư ? Chả lẽ cả ta ngươi cũng không nhận ra. Ta là Hoa Trạc Thần, hoàng đế Hạ Quốc, ngươi nhớ không ?

"Hoàng đế Hạ Quốc" - cái tên này được nhắc đến trong giấc mơ của Lăng Vũ. Anh bỗng rùng mình: "Ta là hoạn quan sao. Không....ta không muốn....".

Chap 003: Sự thật là...... ~

***

Cú sốc này thật quá nặng, Lăng Vũ đường đường là đàn ông ngời ngời thế mà bạch y nhân kia lại cho anh trở thành nam không ra nam, nữ không ra nữ. Miệng nãy luôn nói bảo vệ, trả thù thì chí ít cũng phải cho anh hóa thân vào một người có quyền có uy chứ ?

Trạc Thần lay vai anh.

- Dương Kỳ, có lẽ tâm trạng ngươi đang bị tổn thương vây lấy nên tạm thời chưa thích ứng được, chưa nhớ ra ta ?

- Đừng, đừng gọi tôi là Dương Kỳ. Tôi là Lăng Vũ._Anh một lần nữa khẳng định, phủ đi sự thật này trong mình.

- Dươ...ng, à không Lăng Vũ. Hãy cứ ở lại, dù ngươi có thành thế nào đi nữa thì ngươi vẫn sẽ là trung thần, tri kỉ của ta.

- Tri kỉ, ở đây tôi có tri kỉ sao ? Thế thì cảm ơn, may mắn hơn việc bị tẩy chay, bị dòm ngó._Tuy không thích thân phận này nhưng nghe Trạc Thần kể vụ nguyên cớ dẫn đến là hoạn quan, anh cũng thấy tức thay cho người tên Dương Kỳ kia. Nếu mà đã tin thì có lẽ sẽ không bắt nhốt. Hại anh cũng lây làm hoạn quan luôn.

Đôi mày Trạc Thần khẽ chùng xuống. Nghe giọng anh có phần uất hận, chàng có thể làm gì hơn đây ngoài đợi tâm bệnh anh dần hết.

Trạc Thần đi về phía cửa, khẽ thở dài, không nói gì thêm mà rời bước.

Lăng Vũ thẫn thờ, than thở.

- Con trai bất hiếu, không làm tròn đạo con, khiến gia đình mình tuyệt tử tuyệt tôn.

...Rầm....

Cửa một lần nữa mở nhưng lần này cách mở thô bạo hơn.

Một nữ nhân thướt tha trong xiêm y đỏ nở nụ cười nham hiểm.

- Haha.....Bình Nam đại tướng quân Dương Kỳ có ngày suy tàn thế sao....haha....Thật không ngờ đấy.....

Lăng Vũ còn chưa kịp hiểu rõ sự tình thì tên công công bên cạnh nữ nhân đó đã tiến gần, lấy chân đạp mạnh vào người anh.

- Sở phi đến, còn không mau quỳ xuống....thật vô lễ quá à....

- Quế Tử......người đây là đại tướng quân anh dũng lừng danh, mà dám nói vậy ư ?_ Sở phi mặt chu choa.

Quế Tử hiểu ý, liền lấy tay đánh nhẹ vào mặt mình.....

- Thuộc hạ có lỗi, thuộc hạ có tội....

Sở phi nhếch môi.

- Kẻ không biết không có tội, nhưng vẫn là phải hỏi xem tướng quân Dương Kỳ có tha ngươi không đã.

Ả nhìn Dương Kỳ tiếp.

- Chắc tướng quân không chấp kẻ người dưới đâu phải không....haha....haha....

Dương Kỳ ngẩn người hỏi:

- Cô là ai ? 

Sở phi đang ngạo nghễ cười bỗng nghe câu hỏi của anh, lửa giận của ả bắt đầu lên đến đỉnh điểm. Cho dù ả không là một trang khuynh thành, nhưng ít ra cũng được coi là mỹ nhân, thế mà anh lại đương hỏi ả là ai ? 

Sở phi trấn mình.

- Tướng quân thật không nhớ ta cũng phải thôi....haha..... Âu cũng là do tinh thần bất định....haha....Thôi ta không phiền ngài dưỡng tâm nữa.

Ả hất tay áo đi.

Còn Lăng Vũ, hàng loạt dấu chấm hỏi được hiện lên trong đầu anh. Đang suy nghĩ mơ hồ gì đó, chợt Lăng Vũ cảm thấy khó chịu trong người, hóa ra là anh đang mắc nhu cầu cần thiết hàng ngày ai cũng phải làm, đó là....đi vệ sinh.

Xoay qua xoay lại dòm quanh phòng, không thấy nhà vệ sinh đâu hết, cuối cùng anh lại phải hỏi mấy tên công công gần đó.

Chỉ Lăng Vũ xong, bọn người công công còn nói lớn thêm vào kiểu chế nhạo.

- Dương Kỳ tướng quân.... đứng có mà đứng cẩn thận ra quần......haha...haha.......

Lăng Vũ đâu có để tâm lời, vội chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.

Trong lúc hành xử, bất giác Lăng Vũ phát hiện ra điều gì đó.

- Á...........cậu nhỏ......vẫn..........còn......

Chap 004: Giả Thiên Tịnh

***

Có thể nói một trang nam nhi đường hoàng bỗng dưng mà bị hóa thành hoạn quan thì đương nhiên sẽ có phần không phục, hay nói đúng hơn là không thể nào chấp nhận được. Giờ đây, trong tình cảnh này, Lăng Vũ rất đỗi ngạc nhiên, vui mừng bởi thân xác này hoàn toàn là của anh. Vẫn cái nốt ruồi ở đây, ở kia và ở đó. Có một điều anh không hiểu, con người tên Dương Kỳ rốt cuộc đã mất dạng ở đâu rồi ???

Thắt quần lại, Lăng Vũ mặt mày hớn hở đi ra khỏi nhà vệ sinh. Qua mấy tên công công khi nãy, anh không chỉ gật đầu chào mà còn vẫy tay hồ hởi, nồng nhiệt.

- Ngày mới tốt lành, ngày mới tốt lành.

Bọn họ, người cười mỉa, người không biết làm gì thì vẫy tay lại

***

Nữ tì chạy theo gọi với.

- Quận chúa, quận chúa.....đợi nô tì với......

- Ngươi lề mề quá.

Đến trước một căn phòng, Thiên Tịnh hùng hổ đi vào.

- Vấn an thái hậu....Thiên Tịnh có chuyện cầu kiến a....

Thái hậu mỉm cười ôn nhu, nói.

- Tịnh nhi, lần nào con đến thăm bổn cung ắt phải có lí do.

- Ơ, a dạ.....không có đâu người. Chả qua là....vì....a dạ......thật con chưa có nghĩ ra. Nhưng thái hậu giúp con với.....Huhu.....-Thiên Tịnh dùng chiêu nước mắt.

Ai đó cũng đã mủi lòng. 

- Có phải vấn đề giao hôn đúng không ?

Thiên Tịnh nức nở.

- Người cứu con với, cái tên họ Diệp kia có tiếng lăng nhăng lắm, với lại con chỉ lấy ai mà con thích thôi....huhu....chả lẽ người đành lòng nhìn con lấy hắn ta chịu khổ ạ.....huhu.....

Thái hậu ôn tồn.

- Chuyện này do hoàng thượng sắp đặt, phải có lí gì thì hoàng thượng mới làm thế...

Thiên Tịnh nước mắt giàn giụa.

- Vậy là người mặc con thế này sao.....huhu....

Đoạn rồi nàng bỏ đi, nữ tì chạy theo nhưng không kịp, nàng đã dùng khinh công, phi thân biến đâu mất.

..................................

Lăng Vũ bụng đói cồn cào, từ sáng giờ chưa có miếng cơm nào vào bụng.

Đi lang thang, bất giác anh nhìn thấy một nữ nhân ngồi bên bờ hồ uống rượu, mặt đầy vẻ uất ức. 

Thiên Tịnh hai má hồng đỏ lên vì say, liếc nhìn người đằng xa đang nhòm trộm mình. Cô vẫy vẫy, ý gọi anh.

Lăng Vũ thấy nữ nhân kia dùng tay ra hiệu, cũng tò tò tiến lại.

- Ai......cho.....ngươi ngắm....ta...a..a.... ?

Lăng Vũ ngồi xuốn, không để ý đến lời nói của Thiên Tịnh, mà quay sang hỏi.

- Cô phận cung nữ nên bị người ta bắt nạt à ?

Thiên Tịnh nhấp một ngụm rượu.

- Cung nữ.....haha.....đúng....đúng...mà tệ hơn thế......cơ....ơ..... Còn ngươi.....(chăm chăm nhìn bộ y phục của anh)

....là công công hả......

Lăng Vũ im lặng. Bởi trong này có bao người là đang thù oán Dương Kỳ. Càng chống chế thì càng mang họa vào thân. Trước hết anh phải tìm cách tìm cho ra tung tích Dương Kỳ, mới có thể thoát khỏi danh phận hoạn quan.

Thiên Tịnh chìa bầu rượu ra trước mặt anh.

- Uống....

Lăng Vũ xua tay.

- Tôi không uống rượu, hại sức khoẻ lắm.

- Hở.......Hừm......ngươi thật là......thật...là.....là.....- Rượu bắt đầu ngấm, nàng ngà ngà say, dựa đầu vào người bên cạnh mà ngủ.

Lăng Vũ giật mình bởi cái dựa của Thiên Tịnh, anh bỏ đầu nàng ra. Nhưng cái đầu ngoan cố kia vẫn cứ dựa. Đến lần thứ năm, anh khiến nàng suýt nữa úp mặt xuống hồ. 

Lăng Vũ đành bó tay, đành để nàng dựa mình. Nhưng chả lẽ lại ngồi ở đây suốt, cứ thế này sẽ bị dòm ngó mất. 

Anh đỡ nàng dậy, cõng nàng về tạm gian phòng nơi anh ở hiện giờ.

***

.......Cốc....cốc.....

Lăng Vũ nghe tiếng cửa, anh liền chùm chăn kín mít vào Thiên Tịnh, rồi mới ra mở cửa.

- Cô là.....

- Tướng quân, ngài không nhớ nô tì ạ....nô tì là tì nữ của Sở Phi....

Lăng Vũ ngẫm nghĩ một hồi.

- À, Sở Phi là cái người hôm trước đến gây hấn với tôi à. Và cô được sai đến cũng mục đích đó hả ?

Tiểu Nguyệt lắc đầu.

- Ngài đừng hiểu nhầm, mặc dù là tì nữ bên cạnh, nhưng người luôn bắt nạt, đánh đập nô tì. Có một lần nô tì xém mất mạng dưới tay người, may là lúc đó ngài đến và cứu nô tì không thì.....

Tiểu Nguyệt đưa Lăng Vũ một gói thức ăn.

- Nô tì chẳng biết làm gì ngoài chuyện nấu ăn, ngài ăn đi, hãy còn nóng. Nô tì xin phép cáo lui.

Tiểu Nguyệt nhìn quanh không thấy ai mới một mạch chạy nhanh đi.

Đang đói, có cơm bưng tới tận miệng, tội gì mà không nhận.

Lăng Vũ mở gói thức ăn, tính định anh thì chợt nhớ ra Thiên Tịnh, nếu ngồi ăn hết một mình kể cũng kì. Nghĩ gì làm thế, anh đến phía giường, lay lay nàng dậy.

Thiên Tịnh dụi dụi mắt.

- Ồn ào quá, để ta ngủ...

Thiên Tịnh xoay người, sờ trên giường tìm cái gối ôm của mình. Cô bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh

- Gối ôm của ta đâu....kẻ nào dám....

Nàng dừng mắt tại Lăng Vũ, đờ người 5s rồi nàng nhòm người mình.

- Ngươi....ngươi đã làm gì.....ta.....

Lăng Vũ chau mày.

- Cô nghĩ tôi làm gì cô ?

- Ngươi....ngươi...ta chém.....ta chém.....-Thiên Tịnh lớn tiếng.

Lăng Vũ vội vàng nói bừa, mong để cái volum kia vặn nhỏ xuống.

- Hoạn quan thì làm được cái gì.

Thiên Tịnh trố mắt, hoạn quan mà nhìn lại khôi ngô thế này sao, ai ngu mà chịu làm thân phận này chứ.

- Hoạn quan....ngươi nói dối.....chém....chém đầu ngươi....a....a....

- Vậy cô có cần phải kiểm tra không ?

Nói rồi, Lăng Vũ đưa tay đặt tại cặp quần.

Chap 005: Chỉ cần ngươi giúp ta

***

Thiên Tịnh hoảng sợ.

- Ngươi.... ngươi đừng có mà giở trò ở đây......ta.....ta...sẽ la lên....đấy.

Lăng Vũ chau mày, anh vẫn tiếp tục hành động nãy.

Thiên Tịnh nhắm tịt mắt, xua tay.

- Được, ta tin ta tin.... 

Anh xoay người, thản nhiên ngồi ăn.

.....Ọt....ọt.......

Tiếng kêu đầy cảm xúc vang lên từ ai đó.

Lăng Vũ chìa miếng đùi gà ăn dở qua Thiên Tịnh. Nàng một mực lắc đầu, ai mà dám ăn cái ăn dở kia chứ.

....Ọt.ọt.........ọt...............

Bụng nàng réo lên không đồng tình mạnh mẽ.

Thiên Tịnh liếc mắt nhìn Lăng Vũ, e ngại nói.

- Không còn cái gì khác thật à ???

Thấy Lăng Vũ im lặng, Thiên Tịnh tức tối đứng dậy, nàng định sẽ về phủ đánh chén một trận no nê ai ngờ tay châ bủn rủn không đi nổi. Nguyên nhân cũng bởi hôm nay nàng chưa ăn gì mà đã tu một đống rượu, hỏi sao không cồn cào.

Lúc bước xuống giường, nàng đã kịp hỏi thăm đất mẹ. Nhòm người vô tâm kia, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, ít ra là nên ngừng ăn mà đỡ người ta dậy. À quên, cũng phải thôi, đấy đâu phải nam nhân mà là nửa này nửa kia.

Lần thứ hai, Lăng Vũ đưa chiếc đùi gà cắn dở cho Thiên Tịnh. Nàng vẫn kiên quyết không ăn. 

Đến lúc duy chỉ còn xương gà thì nàng òa lên khóc.

Lăng Vũ lắc đầu : “Con gái thật rắc rối, khó hiểu mà”.

Lăng Vũ đặt bên cạnh nàng bát cơm trên có rau và miếng giò.

Anh lạnh lùng nói:

- Ăn đi.

- Không, ta không muốn ăn chung kiểu này...........huhuuuuuuuuuuuuuuuuuu......

- Cô là cung nữ mà cũng đòi ăn sang nhỉ ?

Thiên Tịnh tròn mắt.

- Cung nữ, ai bảo với ngươi ta là cung nữ ?

Anh trỏ Thiên Tịnh.

- Chính cô.

- Ồ, thế hả ? Mà cung nữ thì sao ? Ngươi miệt thị hả ?

Lăng Vũ thở dài đáp.

- Một người là công công, một người là cung nữ, miệt thị cô, tôi được lợi gì. Tôi còn phải lo bản thân tôi, mấy ngày sau chắc chỉ gặm rơm sống qua ngày.

- Sao lại thế ?

- Không biết, bị kì thị, có lẽ thế.

Thiên Tịnh đăm chiêu suy nghĩ một hồi.

- Chúng ta đều có thân phận hèn mọn giống nhau. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.

- Giúp. Không cần, lo cho cô trước đi.

- Ngươi không tin ta.

Anh im lặng.

- Đợi mà xem, chỉ cần, với một điều kiện.

- Điều kiện ?

- Ngươi làm muội muội của ta.

Lăng Vũ nhếch môi cười nụ cười khinh khi. Nhưng hình như người trước mắt anh lại bị hớp hồn bởi nụ cười đó. Thiên Tịnh đờ người, lần đầu tiên nàng thấy một công công lại toát lên khí chất mà chỉ nam nhân bình thường mới có.

Quay trở về thực tại, nàng hất hàm.

- Sao, chịu không, ta nói được là làm được.

Lăng Vũ quay mặt.

- Hỏi dư thừa.

Thiên Tịnh bỗng nghĩ ra gì đó, nàng liền nói.

- Ngươi nhìn không đến nối nào, chắc cũng chả ai nhận ra ngươi là công công đâu. Thôi thì, chỉ cần ngươi giúp ta, đóng giả làm phu quân của ta thì ta sẽ giúp lại ngươi.

- Cung nữ cũng cần có phu quân sao ?

Thiên Tịnh ngớ người, giờ nàng mới nhớ ra nàng mạo thân phận cung nữ. Nàng đành bịa, kể lể than khổ.

- Hix...hix......tại hoàng thượng đáng ghét ấy. Ta và quận chúa Hạ Quốc vốn rất thân nhau, coi nhau như tỉ muội. Chỉ vì hôn ước với họ Diệp, quận chúa phải thành thân với hắn. Nhưng hắn cứ khăng khăng đòi lấy ta, ta không chịu, hắn tuyên bố, chỉ cần ta có ý trung nhân khác, đẹp hơn hắn, tốt hơn hắn, hắn sẽ từ bỏ....Hix....hix......Mà cái tên này nổi tiếng lăng nhăng, thường xuyên lui tới kĩ viện...........hix..........

Lăng Vũ đăm chiêu: “Cô ta nói thật không, thân với quận chúa ? Có thể giúp được mình sao ? Dù gì cũng đường cùng thôi thì giúp cô ta, coi như lợi cả đôi đường.”

Anh gật đầu chấp thuận.

Thiên Tịnh vui mừng.

- Hứa rồi đấy nhé.  

Chap 006: Yêu là phải thế nào ?

***

Thiên Tịnh đang hí hửng, chợt nàng tròn to mắt nhìn Lăng Vũ.

- Á, ơ....ngươi làm gì thế....?

Lăng Vũ giơ miếng giò bị cắn mất một phần lên.

- Ăn.

- Rõ ràng ngươi mời ta ăn mà ?

Lăng Vũ thản nhiên đáp.

- Cô chê không ăn thì tôi ăn hộ.

- Ta không có chê.

Anh nghe vậy liền mở tay Thiên Tịnh, đặt bát cơm vào.

- Không chê thì ăn đi, tôi mà đổi ý là thôi đấy.

Thiên Tịnh tức run người.

- Ngươi...... ai thèm ăn đồ dư chứ.

Nàng ngay lập tức trả bát cơm cho Lăng Vũ.

- Đồ nhỏ nhen..............- Thiên Tịnh hét lớn.

Lăng Vũ nhanh tay đưa thìa cơm vào miệng Thiên Tịnh.

- Ngon không.

Thiên Tịnh lườm Lăng Vũ, nàng hận không thể nhổ hết cơm trong miệng ra tại bụng nàng hiện giờ đang đấu tranh dữ quá. Thôi thì cứ “ực” cũng chả chết ai.

***

Như giao hẹn, sáng sớm Thiên Tịnh đã đứng đợi Lăng Vũ sẵn ở trước cửa. Nàng không ngừng gõ gọi anh.

- Này....này.........dậy đi......................

Lăng Vũ ngáp ngắn ngáp dài y phục xộc xệch ra mở cửa.

- Gọi gì, oa (ngáp)....tôi đang bận.

Thiên Tịnh chống hai tay.

- Hôm qua ngươi vừa hứa sẽ cùng ta gì cơ mà ?

- Gì là gì ? À, tôi là hoạn quan, sao gì cô được.

- Rốt cuộc ngươi không nghĩ bậy bạ không chịu được hả. Mau thay y phục đi, ta và ngươi xuất cung.

Nghe đến hai từ “xuất cung”, Lăng Vũ tỉnh hắn.

- Cô , tôi.... ra ngoài cung.... tức không phải ở trong đây nữa........

Thiên Tịnh ậm ừ, dúi vào tay Lăng Vũ một bộ bạch y.

Mãi lâu sau, Lăng Vũ mới thay xong.

- Trông thế nào ?- Giọng anh vang lên từ sau lưng nàng.

- Có mỗi thay mà cũng...... – Thiên Tịnh quay lại, nàng đứng hình. 

Khi anh luộm thuộm trong trang phục công công nàng đã thấy đẹp rồi nhưng đến khi khoác trên mình bạch y trông anh càng có khí chất nam nhân hơn. Nàng phải khẳng định một điều rằng : “ Anh là công công nhưng không hề giống công công chút nào”.

Lăng Vũ cười đùa, lần đầu tiên anh cười với nữ nhân, chính anh cũng không hiểu sao nữa.

- Nhìn mặt cô thế kia là biết. Chắc tôi bảnh lắm hả !

Thiên Tịnh chống chế.

- Mặt ta lúc nào chả thế, mà đẹp hay không đẹp thì có ai thèm nhìn đâu.

- Là sao ? – Lăng Vũ ngơ ngác.

- Ngươi bịt cái khăn đen này vào ? 

Lăng Vũ nhăn mặt.

- Có khác gì ăn trộm đâu ?

- Không làm thì không ra được khỏi cung rồi. – Thiên Tịnh chẹp lưỡi.

Tuy không phục nhưng anh đành bất đắc dĩ thuận theo vậy.

***

Được Trạc Thần ban cho lệnh bài có thể ra vào cung tự do nên Thiên Tịnh dễ dàng cùng Lăng Vũ xuất cung một cách thuận lợi. Nhiều binh lính gác cổng còn thấy nghi ngại tại nàng đi cùng một nam nhân dị thường, trời còn hửng sáng mà lại bịt mặt giống thích khách nhưng không ai dám hỏi, bởi nàng là quận chúa.

Thiên Tịnh dẫn Lăng Vũ đến “Xuân Thanh Lâu”. Nàng đập mạnh chân lên ghế, hét to:

- Diệp Thanh. Ngươi ra đây cho ta.........

Nghe giọng nói Thiên Tịnh, Diệp Thanh dừng phát tiết cùng nữ nhân dưới người mình kia, hắn vội vàng đứng dậy chỉnh y phục.

Diệp Thanh thong thả bước xuống lầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. 

- Tịnh Nhi, nàng đến thăm ta sao ?

Thiên Tịnh rút thanh kiếm bên mình, kề sát cổ Diệp Thanh.

- Im, ta cấm ngươi gọi ta “Tịnh Nhi” .

- Được rồi, quận chúa, nàng có thể bỏ thanh kiếm ra không ? – Diệp Thanh sợ hãi.

“Quận chúa ư ?” Lăng Vũ chợt tự hỏi.

Nàng kéo Lăng Vũ, giới thiệu.

- Đây là phu quân mà ta đã chọn. Tên là..... – Thiên Tịnh nhìn Lăng Vũ, tiếp – Phu quân, chàng tên gì ?

- Lăng Vũ.

- À, đúng rồi, Lăng Vũ. Giao kèo của chúng ta, chỉ cần ta tìm được một người yêu ta, chịu làm phu quân của ta thì ta và ngươi không còn bất cứ mối quan hệ gì hết.

Diệp Thanh trợn mắt, tức giận nói nhỏ với tên nô bộc A Tiêu.

- Ta đã dặn ngươi thế nào rồi, người quyền quý thì bỏ ngân lượng ra mua chuộc, dân thường thì hăm dọa giết nếu ai chịu lấy quận chúa cơ mà.

A Tiêu hốt hoảng.

- Công tử, nô tài có làm như vậy mà....

- Ngươi........

Hướng mắt về Thiên Tịnh và Lăng Vũ, Diệp Thanh ôn tồn nói.

- Quận chúa, có phải nàng đang đùa, nhìn hai người, không giống chút nào là đang yêu nhau cả.

Thiên Tịnh nói dõng dạc.

- Được, ta sẽ cho ngươi thấy ta và chàng yêu nhau là thật.

Nàng hùng hổ nắm chặt tay Lăng Vũ, ngước nhìn anh, khẽ hỏi.

- Ây, yêu là phải thế nào ?

Lăng Vũ không kịp suy nghĩ mà ngây ngô nói.

- Không biết, có lẽ là phải hôn.

Chap 007: Khởi đầu mối họa

***

Thiên Tịnh nhíu mày.

- Này, có thật không đấy ? Ngươi đừng hòng lừa ta.

Lăng Vũ thản nhiên.

- Tin hay không tùy cô, mà có đúng thì tôi cũng không hôn.

Thiên Tịnh gườm anh rồi lại liếc Diệp Thanh. Hắn nhếch môi cười đắc ý, tay phẩy phẩy chiếc quạt, trên cổ còn in vệt môi hồng đỏ càng làm lộ rõ sự sở khanh.

Thiên Tịnh lay lay Lăng Vũ.

- Kìa….

- Kìa cái gì ?- Anh mặt tỉnh bơ.

- Thì…….thì là……..hôn đấy…….

Nghe nàng nói vậy, bất giác anh cười thành tiếng.

Diệp Thanh điềm nhiên ngồi xuống ghế, tay đưa tách trà kề miệng uống một hơi. Chén cạn,  hắn rành mạch nói.

- Đủ rồi Tịnh nhi, nàng suy cho cùng cũng không thể tìm được lang quân nào tốt hơn ta đâu. Hahahaha……hahahaha…..- Hắn nhìn về phía Lăng Vũ,tiếp – Còn tên dân thường kia, nói xem quận chúa đã mua chuộc ngươi bao nhiêu, ta bằng lòng trả gấp đôi.

- Ngươi……- Thiên Tịnh tức giận, tay nắm chặt tính đáp thẳng vào cái bộ mặt đáng ghét bỉ ổi của Diệp Thanh, nhưng chưa kịp làm thì đã bị Lăng Vũ nắm lấy tay.

-Tình yêu của ta dành cho Thiên Tịnh không nhất thiết phải thể hiện bằng hành động, chỉ cần trong tâm ta có nàng, trong tâm nàng có ta thế là đủ. Chả lẽ Diệp thiếu gia ngươi cho rằng cứ lên giường với nữ nhân gọi là tình yêu sao. Thế thì ta dám chắc tất cả nữ nhân trong Xuân Thanh Lâu này ngươi đều yêu hết rồi.

Diệp Thanh đỏ mặt, đập mạnh tay vào bàn, đứng dậy chỉ thẳng mặt Lăng Vũ.

- Thứ hạ cấp như ngươi, ngươi có tư cách hạ nhục bổn thiếu gia ta sao. Ngươi nên nhớ, chỉ cần một lời nói của ta, ngươi có thể bị phanh thây, chết không lết được đường về.

Thiên Tịnh lên tiếng.

- Chàng là phò mã, là tướng công của ta. Sao lại không có quyền chứ.

- Tịnh nhi, ta không lấy được nàng thì thứ hạ cấp như hắn cũng đừng mong có được. Ta sẽ bẩm báo việc này lên thái hậu, để xem nàng và hắn được vui vẻ bao lâu.

Lăng Vũ bình thản.

- Vậy ta sẽ đợi xem.- Anh kéo tay nàng.- Nương tử, chúng ta đi.

Thiên Tịnh mỉm cười, híp mắt lộ vẻ vui sướng trêu tức Diệp Thanh.

- Ừm,tướng công.

***

Đi được một đoạn dài, hai người dừng chân tại một quán ăn.

Thiên Tịnh xuýt xoa.

- Chà, nãy ngươi nói oai quá.

……Im lặng……

- Này, ngươi nói gì đi chứ ?

- Trời đánh còn tránh miếng ăn, cô không ăn thì cũng phải để tôi ăn. OK?

- Hả ô cê ? Mà ta là quận chúa đấy, ngươi không ngạc nhiên sao.- Thiên Tịnh tròn mắt.

- Dù cô có là thái hoàng thái hậu tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần cô giữ lời hứa với tôi là được.

Thiên Tịnh nghĩ ngợi gì đó một hồi rồi nói.

- Bổn quận chúa ta lời nói đáng giá ngàn vàng, ngươi yên tâm. Nhưng việc bây giờ phải giải quyết là giải thích với thái hậu thế nào, tên Diệp Thanh đấy thủ đoạn lắm.

Mặc kệ Thiên Tịnh nói, Lăng Vũ vẫn bình tĩnh ngồi ăn như chưa hề nghe thấy gì.

***

Hàn Trạc Thần cùng Hàn Anh Tử đi dạo mát quanh hồ. Hai người nói đủ thứ chuyện rồi cùng nhau cho cá ăn. Anh Tử là muội muội ruột duy nhất của chàng, thế nên chàng nhất mực thương yêu.

- Thần thiếp bái kiến hoàng thượng…….- Sở Như từ đâu đi tới,cung kính hành lễ.

- Nàng đến đây làm gì ? 

- Thưa, thần thiếp muốn báo cho hoàng thượng chuyện về Bình Nam đại tướng quân Dương Kỳ.

Trạc Thần lo lắng.

- Dương Kỳ lại gặp gì bất trắc à ?

- Hôm nay, thiếp có sai Quế Tử đến mang thức ăn đến cho Dương Kỳ vì dù gì thiếp cũng biết người coi hắn là huynh đệ, tri kỉ nên thiếp làm vậy để giảm bớt nỗi lo cho người. Nhưng khi Quế Tử đến lại không hề thấy hắn trong phòng. Thiếp e hắn sợ tội bỏ trốn đúng hơn.

Chàng hất vạt tay áo.

- Nàng lui đi, ta không muốn nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ nói không tốt về Dương Kỳ nữa.

- Hoàng thượng……người………

- Nàng muốn kháng lại lời ta.- Chàng dứt khoát,nghiêm giọng.

Sở Như ấm ức.

- Vậy thần thiếp cáo lui.

Sở Như vừa đi, chàng đã thở dài.

- Chuyện này đến bao giờ mới có thể chấm dứt đây.

Anh Tử quan tâm.

- Hoàng huynh đừng lo nghĩ nhiều quá. Người tốt hay người xấu đều có nhân quả của nó. À mà Dương Kỳ có phải người mà huynh thường nói đến, hắn lập nhiều chiến công cho Hoa quốc ta, xong bị vu là có âm mưu hãm hại huynh nên bị nhốt vào nhà giam và giờ thành…. .

Trạc Thần gật nhẹ.

Anh Tử thắc mắc.

- Đã tội nghiệp lắm rồi mà Sở phi còn…. Muội thật muốn gặp hắn một lần xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro