Chương 13: Mở màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con mắt trong đêm tối đang nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng gian xảo lóe lên không che dấu.

Con người lại tiếp tục lao vào vòng xoáy yêu ghét hận thù, nuốt chửng đi chính lương tâm của chính bản thân mình...

"Bẩm hoàng thượng, binh lính có chuyện gấp cần bẩm báo." – Thái giám Tiểu Vũ Thịnh nghiêng người nhỏ giọng nói vào tai Mặc Linh Đế.

Mặc Linh Đế đang vùi đầu trong đám tấu chương dày đặc chữ khẽ ngẩng mặt lên, hơi giấy mực vẫn còn thoang thoảng đọng nơi chân mày chưa kịp tan.

"Có chuyện gì? Chuẩn vào." – Hắn nhíu mày nói

Một lát sau, từ cửa Thừa Càn Cung bước vào một vị tướng sỹ mới ngoài ba mươi, trông khá trẻ và có vẻ khá vừa vặn trong bộ giáp tướng sỹ bằng sắt sáng bóng nặng trịch. Hắn nhanh chóng bước vào, bước đi nhanh nhẹn và chắc nịch, dáng con nhà võ chỉ cần liếc qua một cái đã thấy.

"Thuần đội trưởng, thực ra đã có chuyện gì mà khiến khanh đến tìm trẫm từ sáng sớm như vậy?" – Mặc Linh Đế trầm giọng hỏi

"Bẩm hoàng thượng," – Thuần đội trưởng không một lời thừa quỳ xuống chắp tay tâu –"Nhu thái phi đã mất trong lãnh cung từ đêm hôm qua. Sáng nay bởi vì có cung nữ đi ngang qua đưa đồ ăn đến nên mới phát hiện được."

Hắn hơi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tràn ngập hàn ý của hoàng thượng.

"Là thắt cổ tự tử chết." – Hắn e dè mở miệng

Toàn Thừa Càn Cung bỗng chốc như lạnh xuống mấy độ, cả tiền sảnh rộng rãi rơi hẳn vào im lặng. Lặng im tới nỗi có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở hoang mang của Mặc Linh Đế như mạnh mẽ đập vào màng nhĩ.

Rất ít người biết, mà chính hắn cũng chỉ vừa mới được biết, Nhu thái phi chính là cô ca kỹ ngày xưa đem lòng yêu thái tử đương triều. Người ta vốn tưởng vị bảo lâm đó đã thực sự chết rồi, nhưng thực ra khi nàng vừa hạ sinh Mặc Linh Đế, khi sát thủ tràn vào cướp đi con của nàng và định giết nàng thì nàng đã nhanh chóng lăn ra vườn sau bằng đường cửa sổ. Sau đó thậm chí không rời khỏi hoàng cung mà lại thay da đổi thịt lần nữa, đóng giả làm một Canh Y cửu phẩm, tiếp tục lưu lại hậu cung. Nàng biết nàng sẽ mãi mãi không được gặp lại người nàng yêu nữa, nhưng nàng muốn được đi tìm và đòi lại con trai của nàng. Đứa con trai của nàng và người đàn ông nàng yêu nhất đời.

Nhưng thực ra nàng vẫn là một tiểu cô nương rất ngây thơ. Hậu cung nguy hiểm như rắn độc không bao giờ chịu thành toàn cho ước nguyện của nàng. Có người đã phát hiện ra thân phận thật của nàng, là em gái ruột của hoàng hậu hiện giờ là quý phi nương nương. Ả ta biết nếu lộ ra chuyện hoàng hậu cướp con trai kẻ khác thì cả dòng tộc sẽ bị chu di cửu tộc ngay lập tức, thế nên ả đã uy hiếp nàng. Nói bây giờ ả đồng ý không giết nàng chỉ bởi vì không mong muốn chuyện này sẽ trở thành chuyện bất lợi cho ả. Nhưng ả lại cắt mất cái lưỡi của nàng, nói nàng cả đời này cũng không được mở miệng ra nói chuyện nữa, rồi lại tiếp tục đẩy nàng xuống làm cung nữ phục dịch hèn kém.

Nàng vốn chỉ là một ca kỹ nhỏ bé một chữ cũng không biết, nếu nàng không thể nói thì cũng không thể nào giao tiếp với người khác. Thế nhưng nàng cũng là một cô bé nhanh nhẹn, nàng làm cung nữ phục dịch cho thư phòng của hoàng cung. Thi thoảng nàng sẽ chốn sau những kệ sách cao quá đầu, nghe những tiểu hoàng tử và tiểu công chúa được thầy giáo dạy trong thư phòng và học lỏm vài chữ.

Rất nhiều năm sau đó, hoàng thượng khi ấy đã rất già rồi và chuẩn bị nhường lại ngôi báu cho con trai trưởng Mặc Linh Đế, để quay trở về cung điện của mình và tiếp tục gặm nhấm nỗi ân hận vì hại chết người con gái ngài yêu. Một ngày nọ, ngài ngự giá đến thư phòng đọc sách, lại gặp một cung nữ già rất giống người con gái năm đó của chàng. Hai người bọn họ, một thân áo bào rực rỡ sang trọng cùng một thân áo cung nữ hèn kém cùng đứng dưới nắng nhìn nhau. Và họ mỉm cười. Qua bao nhiêu năm tháng, chàng đã già thiếp cũng đã già, nhưng giữa đường đời của chúng ta vẫn có thể nhận ra nhau. Và rồi đến cuối cùng, chúng ta vẫn nhận ra là tình yêu của chúng ta dành cho nhau chưa vào giờ chết, vẫn tươi mới và sống nguyên trong trái tim ta như thuở ban đầu.

Một Canh Y cửu phẩm được thăng lên làm một thiếp chỉ sau một đêm, ở cái tuổi thật khiến người ta kinh ngạc vô cùng. Và trước khi tiên hoàng băng hà, ngài đã kể cho Mặc Linh Đế nghe câu chuyện của người. Và ngài đã nói cho hắn biết, tiên hậu đã qua đời không mẹ ruột của hắn, mẹ ruột của hắn thực ra là vị thái phi già cỗi kia. Đương nhiên, hắn đã bị sốc, và hắn hận người rất nhiều vì sao không nói cho hắn biết từ sớm. Từ trước tới giờ hắn vẫn còn nghĩ mình là con ruột của tiên hậu đã qua đời mà ngài đã rất mực thương yêu kia. Nhưng rồi năm tháng dần qua đi, thù hận cũng phai nhạt dần, hắn bắt đầu tìm đến lãnh cung nơi mẹ ruột hắn còn sống.

Và lần đầu tiên cất tiếng gọi mẫu hậu...

Hắn ngẩn người nhìn ra hiên trước cung điện, nắng sớm vàng nhạt dịu dàng như kẹo ngọt, tiếng chim non lích rích ngoài cửa và hương nắng dịu dàng như đang tràn ngập cả cung điện. Mẹ ruột của hắn, như vậy mà đã ra đi rồi. Ra đi không từ biệt hắn lấy một câu. Cứ như thế đi tìm phụ thân hắn mà không cho hắn biết....Người thật quá ích kỷ rồi mẫu hậu của ta à...

"Hoàng thượng..." – Thuần đội trưởng e dè gọi một tiếng, lôi hắn từ trong bi thương vô bờ trở lại

Hắn đảo mắt, đoạn trầm giọng lên tiếng.

"Ngự giá đến lãnh cung!"

Mây mù vẩn đục trời xanh. Một chút nắng ấm lúc sáng đã bị che khuất hoàn toàn bởi những đám mây xám xịt dày nặng như len rối. Bầu trời tối sầm lại, gió gào thét như đang phẫn nộ, quấn tung bụi đất lên cao, rồi đảo lộn và chơi đùa với tất thảy những thứ ấy tựa như những món đồ chơi. Lộp bộp lộp bộp vài tiếng, những hạt mưa tròn to như hạt đậu đập xuống nền đất như tiếng bước chân ai mạnh mẽ gõ xuống sàn. Một cơn mưa rào mùa hạ hoàn toàn không báo trước ghé thăm cả hoàng cung rộng lớn, làm che bớt những ánh sáng chói mắt của mái lưu ly sàn cẩm thạch, của những cột trụ mạ vàng cao quý vô cùng.

Mưa lạnh ngắt rơi vô tình, lòng người còn vô tình hơn mưa.

Mặc Linh Đế nghiến chặt răng, hai bàn tay còn hơi ẩm nước mưa run run đưa lên chạm vào tấm vải trắng phủ lên trên cái xác lạnh ngắt mẫu hậu hắn. Những đường nét kiên cường đầy run rẩy trên mặt hắn thấm đẫm nước, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt, cũng có thể là nước mưa cùng nước mắt hòa lẫn với nhau.

Lãnh cung nhỏ bé ngày thường vắng hoe vắng hoắt như chốn bỏ hoang, nay có đại sự lại đông nghèn nghẹt như có hội. Ba ngàn mĩ nhân dù có phải chuyện liên quan đến mình hay không nhưng nghe nơi có chân thiên tử đến thì vẫn cật lực chạy tới ra sức diễn trò hòng câu lấy trái tim thiên tử. Chỉ là những cái đầu óc ngu muội bị son phấn dìm chết ấy vốn không hiểu hắn ngày thường đã đủ phiền chán, gặp chuyện làm đầu óc hắn không tỉnh táo, những hình ảnh đáng ghét thường ngày lại càng như muốn chọc nát tim hắn. Đau đớn cùng chán ghét cùng hòa quyện, hắn như muốn phát điên luôn rồi.

Ánh mắt hắn vô hồn nhìn vào cái xác không còn hơi ấm trước mặt, cổ họng đặc nghẹt lại làm hắn khó thở. Tai hắn ù đặc đi, thứ hắn nghe thấy duy nhất là tiếng đập dồn dập của mạch máu như muốn nổ tung ra. Thân thể hắn run rẩy kịch liệt như phải bệnh. Hắn mồ côi rồi. Mẹ hắn đã đi mất rồi...

Tầm mắt bắt đầu nhòe đi, những giai nhân trước mặt lại tựa như những con quỷ từ địa ngục trồi lên không ngừng gào thét vào tai hắn như muốn kéo hắn xuống tận mười tám tầng địa ngục.

"Hoàng thượng, hít thở sâu. Kiềm chế lại chút đi, thần thiếp ở đây, ngay bên cạnh người đây." – Mộng Tiểu Viện bất chấp việc tứ phi cùng hoàng hậu đang đứng cạnh, nhào lên giữ chặt đầu hắn, ép cho hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ánh sáng kiên định của mình.

"Láo xược, lùi xuống! Ngươi không thấy hoàng hậu vẫn còn đứng đây hay sao?" – Lương Tu Dung thấy hành động này thì vội vã gào lên, ả còn chưa có dám lao đến, một tài nhân nho nhỏ như cô thì lanh chanh cái gì?

Hắn hoang mang ngẩng mặt lên, hình ảnh cô lại như nổi bật lên hẳn so với cái phông nền nhòe nhoẹt xấu xí đằng sau lưng cô. Mái tóc vẫn còn ẩm nước mưa của cô xòa xuống mặt hắn, che chắn tất thảy những hình ảnh đáng ghét mà hắn nguyện không muốn nhìn thấy cả đời, hương hoa nhài từ tóc cô hòa lẫn với mùi mưa nhàn nhạt đọng trên tóc, bỗng chốc lại thơm lạ lùng. Hắn đưa tay lên chạm vào trái mặt cô, vuốt đi những giọt nước mưa chưa kịp lau đi trên má cô, màu nâu trong mắt hắn dần bị nhúng ướt, hắn không kìm được run giọng nói:

"Trẫm ở lại đây trông linh cữu cho Nhu thái phi. Ngoài trừ Mộng tài nhân, các nàng không có việc gì thì đều trở về cung của mình đi. Tránh cho mưa lạnh ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Chúng thần thiếp xin cáo lui." – Một đám nữ nhân không cam lòng nghiến răng nói, ánh mắt như hổ đói thấy mồi lườm Mộng Tiểu Viện.

Đợi cho một đám nữ nhân oanh oanh yến yến rời đi xong, Mộng Tiểu Viện cúi nhẹ người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đã bắt đầu hơi ướt đi của Mặc Linh Đế. Từ khi đến đây, cô chưa lần nào thấy dáng vẻ yếu đuối này của hắn. Trong cái vẻ giả bộ kiên cường của hắn lại lẫn những tia yếu đuối nhợt nhạt. Hắn trông như đã mỏi mệt lắm rồi, hai tay của hắn vòng ra sau lưng túm nhẹ lấy vạt áo cô, khuôn mặt đáng thương ngấn nước, bộ dạng đáng thương như một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ.

Cô mỉm cười nhè nhẹ. Đoạn cất giọng dịu dàng.

"Hoàng thượng, người thật ra mít ướt như trẻ con vậy."- Cô đưa tay vuốt những món tóc rối của hắn ra đằng sau, một hành động được xem như vô phép tắc bậc nhất –"Ta biết ngài đang rất buồn, thế nên nếu ngài muốn, ta sẽ để ngài khóc trong lòng ta. Yên tâm đi, nơi này chỉ có ta với ngài, sẽ không ai biết ngài đã khóc đâu. Ta hứa sẽ giữ bí mật mà."

Hắn bị dáng vẻ dịu dàng của cô làm cho mềm lòng, đoạn cánh tay hắn ôm chặt lấy thắt lưng cô, vùi cả đầu vào trong lòng cô, giống như hành động mà những đứa trẻ khờ dại ngày xưa dụi đầu vào lòng mẹ khóc. Chỉ khác là hắn không oa oa khóc to như trẻ con, hắn khóc một cách không tiếng động. Tuy nhiên tiếng thở dốc nặng nề cùng cảm giác ấm nóng của những giọt nước mắt thấm vào da thịt cô qua lớp áo mỏng manh vẫn cho cô biết là hắn đang khóc.

Cô nở một nụ cười an ủi đầy cảm thông.

Mộng Tiểu Viện hơi nghiêng người về phía trước một chút, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng, giọng trầm tư như đang hồi tưởng về một chuyện rất xa:

"Mẹ ta cũng đã mất từ khi ta còn rất nhỏ. Ta không biết cha ta là ai, từ nhỏ đã chỉ có ta ở với mẹ ta. Bà ấy là một người rất dịu dàng và rất cưng chiều ta. Thế mà có một ngày, những người lớn kia chỉ lạnh lùng nói với ta một câu, mẹ ta đã đi xa rồi, không thể quay về với ta được nữa. Không thể ở bên ôm ta và mua đồ chơi cho ta nữa. Lúc ấy ta vẫn còn ngây thơ hỏi lại bọn họ, mẹ ta đi xa bao giờ mới trở về? Họ lại cười khẩy vuốt đầu ta nói, mẹ ta không bao giờ quay về nữa, ta thành đứa mồ côi không cha không mẹ rồi." – Cô hơi dừng lại, giọng giễu cợt cười một tiếng –" Những người ở bên cạnh ta họ lạnh lùng như thế đấy, còn có thể tỉnh bơ như không nói như thế với trẻ con, họ vốn không còn biết đến hai chữ nhân tính viết như thế nào nữa."

"Thế nên ta rất hiểu cảm giác của ngài. Chỉ là ta còn cảm thấy ngài còn may mắn hơn ta rất nhiều. Đối với một đứa trẻ không biết cha là ai như ta, mẹ là tất cả những gì ta có. Mất mẹ rồi, ta sẽ không còn gì cả. Ta nhớ lúc đó, một đứa bé gái không cha mẹ bị đẩy tới nhà chú bác nuôi, lại không ai nhận nuôi, bị đẩy qua đẩy lại như một con chó con rách rưới. Mỗi khi đến nhà họ, họ đều coi khinh nói với ta, con gái của một ả điếm thì hẳn cũng vô học như mẹ nó thôi. Ta lúc đấy vốn còn không biết điếm là gì, chỉ biết đó là một từ rất xấu. Nhưng ta vẫn thấy bà là người tốt nhất đời, bà đã nuôi ta lớn bằng tình thương vô bờ của bà. Và cho dù chịu bảo nhiêu lời xỉa xói của người thân và hàng xóm, bà vẫn kiên trì nuôi ta."

Những tiếng thở dốc nặng nề của hắn dần tắt ở cổ họng, hắn im lặng siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo cô, tựa như đang an ủi. Tiếng mưa vẫn mạnh mẽ vang lên trên mái cung điện, đều đặn vang vào tận tim.

"Nhưng còn ngài thì khác, mất mẹ rồi ngài vẫn còn cả giang sơn và hàng nhìn mĩ nữ đang đợi ngài" – Nàng kiên định nói với hắn –" Hơn nữa ta cảm thấy trong sự việc mẹ ngài mất có điều gì đó không đúng."

"Điều gì đó không đúng?" – Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên khỏi lòng cô, khàn giọng hỏi

"Phải, có một điều gì đó rất không ổn trong chuyện này. Ta nghĩ đó là về lý do mà Nhu thái phi tự tử chết. Một thái phi sắp gần đất xa trời thì có đều gì tác động mạnh mẽ đến nỗi bà ấy phải quyết định tự tử? Hơn nữa ta đã từng nghe một vài cung nữ nói chuyện với nhau, bà ấy kể từ sau khi tiên hoàng qua đời vẫn luôn luôn sống bình lặng trong lãnh cung, ngày ngày tưởng niệm tiên hoàng đã mất, nhưng xem ra Nhu thái phi rất hài lòng với cuộc sống bình thản ấy. Một người như vậy vì sao lại chọn cách tự tử?" – Cô nghi hoặc nói

"Trừ phi..." – Hắn ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu nâu sáng rực rỡ như được ánh mặt trời gột rửa.

"Ngài đang nghĩ đến một điều giống ta rồi, Nhu thái phi căn bản không phải tự sát. Mà là có kẻ hại chết. Nhưng đến đây lại xuất hiện một câu hỏi nữa, ai lại rảnh rỗi đi hại chết một bà già chứ?" – Cô thâm trầm nhìn hắn

"Người đó giết bà ấy vì người đó..... muốn che dấu một bí mật nào đó mà Nhu thái phi đang nắm giữ."

Cả hai người nghiêm trọng nhìn nhau, sau đó ánh mắt hoang mang nhìn đến bên linh cữu sơ sài đặt toàn hoa hồng trắng của Nhu thái phi.

Có lẽ câu chuyện giờ đây mới chính thức mở màn.

p3�_��+��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro