Chương 93: Tình cảm niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Vậy kêu tiểu Kiều nói thế nào đây? Giảng đạo lý với nương mình, con chồn sóc này không phải đại tiên? Vậy không nói rõ được, nói không chừng Ngô thị còn có thể hỏi ngược lại, sao con biết những thứ lộn xộn lung tung này?

Nói là đắc tội hoàng đại tiên, vậy về sau trong nhà nhất định gặp xui xẻo, cho dù bây giờ tiểu Kiều không tranh cãi với Ngô thị, nhưng khẳng định trong lòng vẫn có điều cố kỵ, về sau nếu như trong nhà thật sự xảy ra chuyện, sẽ liên tưởng lên chuyện này.

Cho nên để không xảy ra chuyện như vậy, tiểu Kiều quyết định vẫn nghe theo nương mình, dâng hương thì dâng hương đi, chỉ cần có thể khiến nương yên tâm. Đáng tiếc, da tốt như vậy, đoán chừng có thể bán hơn trăm văn tiền đó. Cứ chôn như vậy.

Còn trộm của mình vài con gà nữa, không tiện tính sổ. Nếu đây thật sự là đại tiên, đại tiên như vậy không tôn kính cũng được.

Được rồi, một chỗ tốt trong chuyện này là gà của nhà không phải bị trộm, nói rõ tường rào nhà mình vẫn rất an toàn, tiểu Kiều chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Bởi vì tiểu Kiều giết một đại tiên, cho nên trong lòng Ngô thị còn hơi sợ, tìm một chỗ tốt, rất cung kính chôn hoàng đại tiên này, còn đốt tiền vàng, sau đó tìm cơ hội mang tiểu Kiều đi thắp hương bái Phật, hy vọng có thể hóa giải vận rủi này.

Tiểu Phượng không biết nguyên nhân, bởi vì Ngô thị không cho tiểu Kiều nói ra, cho nên cũng muốn đi theo, nhưng Ngô thị không cho, kêu nàng ở nhà trông nhà, sau đó mang theo hương đã mua, đến thẳng trong một miếu Bồ Tát cách vài chục dặm bái Phật.

Ngô thị rất thành kính, từ cửa miếu đã bắt đầu quỳ xuống vái, còn kéo cả tiểu Kiều cùng vái lạy theo, tiểu Kiều cảm thấy lần này mình thật sự khiến Ngô thị lo lắng, nàng nào nghĩ đến một con chồn sóc sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy? Đây gọi là có khổ mà không nói được.

Ngô thị không chỉ bái Phật, còn mua bùa bình an cho tiểu Kiều, người trong miếu kia thật hiểm ác, một bùa bình an đòi mười mấy văn tiền, đúng là dễ kiếm tiền.

Vì để Ngô thị yên lòng, tiểu Kiều sẽ mang theo bùa bình an này bên người, Ngô thị lại thỉnh một tượng Bồ Tát về nhà, tốn bao nhiêu tiền, tiểu Kiều không biết, nhưng khẳng định còn đắt hơn giá da con chồn sóc, haizzz, được không bù nổi mất, được không bù nổi mất.

Nhưng nếu hỏi tiểu Kiều có hối hận không, nàng nhất định sẽ không hối hận, kể cả tới một lần nữa, nàng vẫn sẽ chuẩn bị bẫy chuột, nếu không để con chồn sóc này trộm gà của mình, trộm sạch gà rồi, còn phải nói hoàng đại tiên này làm rất tốt.

Tuyệt đối không thể nào! Khó khăn vất vả nuôi gà, để một con chồn sóc chà đạp hết rồi, đánh chết tiểu Kiều đều sẽ không đồng ý, mặc dù lần này để Ngô thị cảm thấy khinh nhờn đại tiên, nhưng con chồn sóc này dù sao đã không còn, chết toi rồi, gà của tiểu Kiều không sợ sẽ mất nữa.

Đây là do sau khi con chồn sóc này chết, gà trong chuồng không bị thiếu nữa, tiểu Kiều mới xác định, được rồi, coi như tiêu chút tiền, mua một yên tâm là được. Đại nhân có suy tính của đại nhân, theo bọn họ, cũng tránh cho bọn họ lo lắng.

Mà buổi tối mỗi ngày tuần tra trong thôn đều trong thôn, hiệu quả vẫn rõ ràng, còn có tên trộm cả gan định lại tới trộm, kết quả bị tóm, khiến người trong Diệp gia thôn tương đối yên tâm, đúng, tên bị tóm không phải là nhị muội của Diệp gia thôn, vẫn là người thôn khác, cho dù như thế nào, nếu trong thôn xuất hiện một tên trộm, đó không hề dễ nghe, lý chính Diệp ngũ gia cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thương nghị với người trong thôn của tên trộm này, rốt cuộc nên xử trí như thế nào, cũng không thể đưa lên nha môn, như vậy chẳng phải không cho đối phương mặt mũi sao, huyên náo lớn, ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai thôn, huống chi giữa thôn với thôn còn có rất nhiều quan hệ thân thích đấy.

Bí mật giải quyết, tất cả đều dễ nói chuyện, khiến người trong thôn đối phương tự xử trí, như vậy cũng coi như cho người ta ân tình, dĩ nhiên, vậy phải công bằng, không thể coi như không có chuyện gì, đã thả người ta đi.

Chuyện lần này qua đi, Diệp gia thôn yên tĩnh rất nhiều, khi trên trời bắt đầu tuyết bay, người trong thôn bắt đầu chuẩn bị cuối năm.

Hiện giờ trồng nhiều nhất trong ruộng chính là cải trắng, mùa đông không có nhiều rau dưa màu xanh, rất nhiều người đều chuẩn bị một đống cải trắng, hoặc đặt trong hầm ngầm, đến lúc đó hầm cùng thịt mỡ, hoặc muối thành dưa chua, tích trữ thời gian dài, thêm nữa cũng khai vị, mùa đông hàng năm Ngô thị đều sẽ muối rất nhiều dưa chua, trừ mình ăn ra, còn đưa tặng cho các thân thích.

Bởi vì Ngô thị làm dưa chua cải trắng ăn rất ngon, cũng đã làm mười mấy năm rồi, trước kia còn chưa phân gia, Quách thị đều để Ngô thị làm, đại khái trong lòng bà ta cũng biết rõ ràng ai làm tốt rồi.

Tiểu Kiều muốn đi theo Ngô thị học làm dưa chua cải trắng, biết nhiều một chuyện là một chuyện, nữ công của mình không được, vậy nấu ăn phải tốt mới được.

"Tiểu Kiều, cùng chúng ta đi bắt chim sẻ đi." Hồng Mai đến tìm tiểu Kiều, ca ca Hồng Mai là Binh tử cũng ở ngoài cửa chờ, cầm một cái hốt rác trên tay, tuyết rơi, nhét hốt rác vào trong đống tuyết, sau đó bỏ vào chút lương thực, bố trí xong cơ quan, chim sẻ đói bụng sẽ ra ăn đồ, đến lúc đó kéo sợi dây, chim sẻ sẽ bị tóm, đây là một trong những niềm vui của oa tử nông thôn.

Ngô thị thấy có tiểu bằng hữu đến tìm tiểu Kiều, nên cười để tiểu Kiều cùng đi, tiểu Phượng thì Ngô thị không cho đi, nói là tuổi tác nàng càng lúc càng lớn, luôn buông thả như vậy không được, mặc dù Ngô thị biết giữ cũng không giữ được nàng.

Tiểu Phượng không thể làm gì khác hơn đành thất vọng ngây ngốc trong phòng, "Muội, đến lúc đó lư lại cho tỷ một con chim sẻ nướng, tỷ biết sau đó các muội sẽ nướng trong ruộng. Haizzz, ăn ngon thật, đáng tiếc tỷ không thể đi." Tiểu Phượng muốn chảy nước miếng, tiểu Kiều được nàng nhắc nhở, nên vội vào phòng bếp cầm chút muối, dùng giấy bọc, mặc dù thịt nướng không có muối cũng ngon, nhưng dù sao đều kém hơn có rắc muối, có chút muối, mùi vị sẽ ngon hơn rất nhiều, đáng tiếc lúc này không có thì là, nếu không mùi vị còn ngon hơn.

Ở trên đường lại hội họp với Gia An ca, Gia An ca nhìn xem, hỏi, "Sao tiểu Phượng không ra vậy? Không phải nàng thích những chuyện này nhất sao?"

Tiểu Kiều còn chưa nói, Hồng Mai đã nói: "Thím không để tiểu Phượng tỷ ra ngoài chứ sao, muội đoán thím cảm thấy tiểu Phượng tỷ lớn tổi rồi, để tỷ ấy ở trong phòng ngây ngốc đấy, hi hi. Trước kia đại nương muội để tỷ muội ngây ngốc như vậy, muội biết rõ vì sao, chính là về sau bàn mối hôn sự tốt cho tỷ muội chứ sao." Hồng Mai cười hì hì nói.

Tiểu Kiều thầm nghĩ, được rồi, ngươi nói đúng rồi, bước sang năm mới tỷ tỷ tiểu Phượng đã mười ba rồi, đã có thể đính hôn, nhưng vừa nghĩ tới tỷ tỷ của mình còn nhỏ như vậy sẽ sắp trở thành nàng dâu của người khác, thật sự cảm thấy không tốt, thêm với mình chỉ nhỏ hơn tỷ tỷ hai tuổi, đến lúc đó có phải nhanh chóng đến lượt mình rồi không? Thật đáng sợ, hoàn toàn còn là vị thành niên, ở hiện đại chính là học sinh lớp mười, sụp đổ.

Nhưng mà Gia An ca có vẻ mặt gì kia, chờ chút, mỗi lần khi đều có tỷ tỷ mình ở đây thì Gia An ca mới có thể đến, mặc dù hai người thích cãi vã, tỷ tỷ còn nói khi còn bé đã từng đánh một trận với hắn, nhưng mà, chẳng lẽ thật sự như mình nghĩ? Gia An ca này có ý tứ với tỷ mình? Chỉ có điều, Gia An ca ngươi mới bây lớn, vì sao trưởng thành sớm vậy chứ? A, người lúc này thường trưởng thành sớm, Diệp Tiểu Kiều à, ngươi đầu óc ngu si rồi.

Gia An ca và tỷ tỷ mình? Tiểu Kiều thầm nghĩ, Gia An ca này ngược lại ở rất gần, thêm nữa không phải họ Diệp, vậy không thể nói cùng nhà, về lý thuyết là có khả năng, nhưng chỗ cha nương nghĩ sao chứ? Còn có cha nương Gia An ca, nói không chừng người ta có tính toán khác đó, với quan trọng nhất, lỡ như tỷ tỷ tiểu Phượng không có ý tứ với Gia An ca thì sao? Đó chẳng phải một bên đơn phương à?

Nói không chừng là mình nghĩ bậy, tình cảm tuổi trẻ, tới nhanh đi nhanh. Vẫn đừng suy nghĩ nhiều như vậy, quan tâm cũng vô ích, cha và nương chắc chắn sẽ không thích tỷ tỷ đính hôn sớm như thế, tối thiểu phải chờ một hai năm, trên đầu còn có đại ca chưa cưới tức phụ đấy. Thật là bận lòng mù quáng.

Kỹ thuật của Binh tử ca thật sự không tệ, không bao lâu, đã bắt được một chuỗi chim sẻ, bọn họ tìm một chỗ tương đối rộng rãi, lại nhặt chút cành khô xung quanh, rồi xiên chim sẻ đã làm sạch sẽ lên nướng, trong chốc lát mùi thơm đã bay lên, thật sự thơm quá, tiểu Kiều không cảm thấy lạnh nữa, thật muốn hiện giờ ăn một con.

"Cho, ăn con này trước, con này nướng xong rồi." Binh tử ca cười đưa cho tiểu Kiều một con chim sẻ đã nướng xong, tiểu Kiều vội nói: "Muội còn mang theo bọc muối, vừa đúng dùng tới."

"Hi hi, tiểu Kiều, ngươi nghĩ thật chu đáo, giờ có muối, khẳng định ăn ngon hơn lần trước, lần trước ta ăn nhạt thếch. Ca, giờ cũng quá thiên vị đi, trước kia đều cho muội đầu tiên, hiện giờ lại cho tiểu Kiều, chẳng qua muội sẽ không tức giận. Tiểu Kiều còn nhỏ hơn muội, nàng nên là người ăn đầu tiên."

Tiểu Kiều cười cười với Hồng Mai, tiểu cô nương này thật sự đáng yêu.

Một lát sau, tất cả mọi người ăn xong chim sẻ nướng, trên đống lửa còn có mấy con đang nướng. Có muối mùi vị thật không tầm thường, không phải trước kia bọn họ không cần muối, mà đối với người nông dân mà nói, muối cũng cần tiền mua, để các tiểu oa tử mang đi lãng phí, sao có thể, hiện giờ nhà tiểu Kiều không quan tâm chuyện này, thêm với Ngô thị và Diệp Trụ rất sủng ái mấy oa tử, cho nên tiểu Kiều cầm gói muối vốn không có vấn đề gì.

"Gia An ca, các ngươi đang nướng chim sẻ à, cho ta ăn chút được không?" Vừa nghe giọng nói này, tiểu Kiều khó chịu trong lòng, đây chính là Diệp Quế Hoa kia, chính là đã từng đánh nhau một trận với tiểu Kiều tiểu Phượng, còn có đệ đệ của nàng ta Nhị Ngư đã từng tìm tiểu Kiều phiền toái.

Ban đầu cô cô nàng ta gây chuyện, khiến thanh danh Diệp gia thôn đều thúi, từ đó về sau Diệp Đại Hương chưa từng về một lần nào nữa, bộ mặt thật bị vạch trần, nàng ta nào dám trở lại.

Chính là cả nhà Diệp Vạn Phúc đều không ngóc đầu lên được, Diệp Vạn Phúc hoàn toàn bị muội tử của mình lừa, thật sự cho rằng lần đó muốn nhận nuôi khuê nữ, ai nào biết muốn khuê nữ của người ta ở trong miếu cả đời làm thế thân?

Gia An không nhịn được nhíu mày, nói: "Chim sẻ này không phải do ta kiếm được! Sao tìm ta đòi chứ?"

Dựa vào trực giác vô cùng mẫn cảm của tiểu Kiều, nàng cảm thấy Quế Hoa này có ý tứ với Gia An ca, nhìn thần thái đó, trước kia khi đánh nhau với mấy người tiểu Kiều, ngang ngược như vậy, hiện giờ nói chuyện trước mặt Gia An ca lại như con cừu nhỏ, đúng là khó có được, nhưng mà, thái độ của Gia An ca, rõ ràng không ưa Quế Hoa.

Tiểu Kiều bát quái trong lòng, lần đó Quế Hoa muốn đánh nhau với tỷ tỷ, có phải vì Gia An ca không? Ngừng, khi đó mới bao lớn chứ, quả thật quá biết suy nghĩ.

Hồng Mai không muốn gặp Quế Hoa này, chuyện cô cô nàng ta lần trước, sau lưng không biết Hồng Mai đã mắng bao nhiêu lần rồi, nói rằng: "Đây là ca ta bắt được, không có phần!"

Quế Hoa nghe xong nói: "Không ăn thì không ăn, ta ngồi đây không được sao, chỗ này không phải là nhà ngươi, ta muốn ngồi thì có thể ngồi đi." Nói xong đặt mông ngồi xuống bên cạnh Gia An ca, Gia An ca vội vàng dịch qua, cách Quế Hoa xa xa.

"Gia An ca, sao ca ngồi xa vậy chứ, muội đâu phải con cọp, mọi người ngồi gần ấm áp chút chứ sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan