Phần 18:Tân Nương Bỏ Trốn(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trốn đâu mà trốn-_-)

Tiếng kèn trống ngày đại hôn náo nhiệt cả một vùng trời.Người ra kẻ vào đông nườm nượp,cỗ bàn vô cùng hoành tráng.

Trái ngược với cái không khí đại hôn đó,thì tân nương đang ngồi thu lu trong góc phòng,bất kì ai cũng không dám động đến nàng ta,chỉ cần tiến đến 1 bước là nàng ta dọa tự tử.

-"Tam tiểu thư,người hãy bỏ kéo xuống,nguy hiểm lắm!"

-"Cút đi,tất cả các người cút đi.Ai dám bước lên,ta chết cho các người xem!"

Đám nô tỳ mặt xám ngoét lại,hết lời khuyên ngăn thì Dao Cầm vẫn cầm kéo kề sẵn ở cổ,xem ra.....nàng ta chán sống rồi.

-"Để đấy cho ta!"

Ái Nguyệt từ tốn bước vào,nàng không hề biểu cảm một cảm xúc gì cả.Dao Cầm thấy nàng thì như phát điên phát dại,cầm kéo xông về phía Dao Cầm,miệng hét:

-"Là do ngươi,ta phải giết ngươi!"

Đám nô tỳ dạt hết ra,ôm nhau sợ hãi co dúm người.Mũi kéo chỉ còn cách tim Ái Nguyệt vài phân,nàng ngay lập tức túm lấy cổ tay Dao Cầm,bẻ ngược lại,đánh rơi cây kéo.

Nàng nhanh tay điểm huyệt Dao Cầm,nàng ta ngay lập tức bất động.Có lẽ do mấy ngày tuyệt thực nên sức lực không còn,tuy bị bất động nhưng Dao Cầm lại ngay lập tức ngã vào lòng Ái Nguyệt.

-"Các người ra ngoài đi,ta sẽ đích thân chuẩn bị cho tam tiểu thư!"

Nô tỳ đều rời ra ngoài,Ái Nguyệt giữ Dao Cầm trong lòng mình.Dao Cầm đột nhiên bật khóc:

-"Tỷ tỷ.....ta sai rồi....."

-"Muội sai chuyện gì?"

-"Từ nhỏ đến lớn,ta luôn chỉ biết nghe theo mẫu thân.Phụ thân và đại phu nhân đều không ưa muội.Trong khi....tỷ...tỷ....."

Dao Cầm khóc nấc lên,những giọt nước mắt như viên trân châu lăn trên gò má mỹ nhân.Ái Nguyệt không cầm được lòng mà đưa tay lau nước mắt trên má Dao Cầm.Nàng dìu Dao Cầm ngồi xuống ghế,lấy lược chải tóc cho nàng ta.

Dao Cầm mất một lúc để bình tĩnh lại,khi bình tĩnh lại thì nàng ta nhận ra Ái Nguyệt đã trang điểm xong cho mình.

Dao Cầm quay lại,cầm tay Ái Nguyệt,khẩn khoản:

-"Tỷ tỷ....giúp muội,muội cầu xin tỷ....muội....muội....muội không hề yêu hắn ta"

Ái Nguyệt ôn nhu vuốt mái tóc Dao Cầm,hỏi:

-"Vậy tại sao muội lại muốn làm hoàng hậu?"

-"Muội vì nghe theo mẫu thân,bà muốn muội làm thế...vả lại muội rất ngưỡng mộ bệ hạ!"

-"Dao Cầm,ngưỡng mộ không phải yêu!"

-"Thật...thật....sao?"

Ái Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu,Dao Cầm siết chặt đôi tay đang nắm tay Dao Cầm:

-"Tỷ tỷ,giúp muội,muội xin tỷ"

Ái Nguyệt nhìn Dao Cầm,có vẻ Dao Cầm đã không còn thù hằn gì với nàng nữa,nàng ta thật sự đã hối hận.

-"Dao Cầm,muội còn ghét ta không?"

-"Muội chỉ là đố kị với tỷ thôi..."

Dao Cầm cúi gằm mặt,Ái Nguyệt đưa tay nâng cằm nàng ta lên.Dao Cầm nhìn nàng,nói với giọng khẩn khoản:

-"Tỷ,xin tỷ hãy giúp muội!"

-"Nhưng muội muốn ta giúp việc gì?"

-"Muội không muốn thành hôn!"

-"Ca này khó à nha,chờ tỷ nghĩ cách!"

Nàng đi lòng vòng trong phòng suy nghĩ.Đột nhiên có tiếng gõ cửa:

-"Nguyệt Nhi,Nguyệt Nhi!"

Là giọng Nguyên Vũ.

Nàng vội mở cửa,lập tức thấy hắn mặt mày cau có.Dao Cầm thấy thế vội vàng hành lễ:

-"Hoàng th....."

-"Không cần!"

Hắt phất bay ra hiệu cho Dao Cầm đứng lên,hắn kéo Ái Nguyệt lại gần,xoay trái xoay phải nhìn từ đầu đến chân.

-"Ê chàng khùng à?"

Quá chóng mặt,Ái Nguyệt liền hét lên.Hắn lườm Dao Cầm rồi quay sang nghiêm nghị nhìn nàng:

-"Ta xem nàng có bị sao không.Nhưng sao nàng lại ở một mình với ả,nhỡ ả làm gì nàng thì ai đền mẫu thân của con ta cho ta?"

Dao Cầm mặt lập tức trở nên buồn bã,Ái Nguyệt véo tai hắn,lớn giọng:

-"Ai cho chàng gọi muội muội ta là ả?"

Nguyên Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn Ái Nguyệt:

-"Muội muội?Nhưng ả...."

-"Chuyện cũ dẹp hết,chàng đừng tiểu nhân như vậy!"

-"Được,nếu vậy ta nghe nàng!"

Nguyên Vũ ngồi xuống ghế,Ái Nguyệt lại gần Dao Cầm,cầm tay nàng ta lên,nói:

-"Muội gọi nô tỳ rồi vào phòng trong thay hỉ phục đi đã để ta tính tiếp!"

-"Nhưng...."

-"Thay đi!"

Dao Cầm gọi nô tỳ rồi vào phòng trong,Ái Nguyệt vẫn bù đầu rối óc suy nghĩ.Nguyên Vũ đưa tay kéo nàng lại gần, ôm nàng vào lòng:

-"Nàng nghĩ gì vậy?"

-"Ta nghĩ...."

Nói đến đây,nàng nhếch lên ở khóe miệng một nụ cười tinh quái.Nàng ghé miệng thì thầm vào tai Nguyên Vũ.Hắn liền bật cười,rồi gật đầu.

*Đón đọc chap 19 nha~ hết chap 18 òi ~






















































































































~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có ai bị Chan troll mà tin thật ko đấy😂😂😂😂😂😂😂😂
Đùa thôi,chap 18 còn,đọc ở dưới nè *chỉ xuống dưới*

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đoàn rước dâu từ phủ tể tướng kèn trống náo nhiệt hết cả đoạn đường.Tân lang hớn ha hớn hở vẫy chào mọi người.Đột nhiên có một đám dân nữ chặn đoàn rước dâu.

Một dân nữ vác bụng bầu to lớn quỳ trước ngựa tân lang,gào khóc:

-"Lâm Hà,tại sao chàng nỡ bỏ con,bỏ thiếp để đi lấy vợ?Chàng đã hứa sẽ đưa ta về làm thê của chàng mà tại sao chứ?"

Tân lang vội vàng xuống ngựa đỡ dân nữ kia dậy,mặt hốt hoảng:

-"Điêu dân,ngươi nói láo,ta có con với ngươi lúc nào?"

Dao Cầm từ trong kiệu hoa nói vọng ra:

-"Duyệt nhi,đưa dân nữ ấy lại gần đây!"

Duyệt nhi đỡ dân nữ ấy lại gần kiệu Dao Cầm,nàng hỏi từ trong kiệu ra:

-"Phu quân ta hứa sẽ cưới cô làm chính thất ư?"

-"Vâng,chính miệng ngài ấy đã hứa vậy!"

Bình Lâm Hà như phát điên,hắn rút kiếm từ hông xông về phía dân nữ,Dao Cầm hét lớn:

-"Bình Lâm Hà!"

Lâm Hà giật mình đứng sững lại,tuột tay đánh rơi kiếm.Dao Cầm bước xuống kiệu hoa.Giật phắt khăn hỉ trên đầu xuống,đưa cho dân nữ kia,quay là nhìn Lâm Hà nói:

-"Nếu không làm chính thất,ta sẽ không lấy chàng,theo lý nếu chàng lấy cô ấy thì cô ấy sẽ là chính thất.Ta làm lẽ sao?"

-"Không,cô ta sẽ làm lẽ mà!"

-"Thế vừa nãy chàng vừa làm hành động gì?Chàng còn định giết cô ấy,nếu là ta thì sao?"

-"Ta....ta....ta....."

-"Ta muốn hủy hôn!"

Dao Cầm kiên quyết nói,Lâm Hà vội vàng kéo tay nàng:

-"Không được,bệ hạ sẽ không đồng ý đâu,người sẽ chém đầu chúng ta mất!"

-"Hủy hôn đi!"

Giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.Thần Nguyên Vũ cùng xa giá tiến đến gần.

-"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Người dân cùng đoàn rước dâu quỳ xuống hành lễ,hắn nhìn lướt qua một lượt rồi cất giọng:

-"Đứng lên đi!"

Mọi người đều đứng lên,Nguyên Vũ nói tiếp:

-"Ta chấp nhận để tam tiểu thư hủy hôn!"

Dao Cầm liền quỳ xuống:

-"Tạ ơn bệ hạ!"

Nguyên Vũ lại quay sang Lâm Hà,lạnh giọng:

-"Còn nha ngươi,dân nữ kia dù gì cũng mang giọt máu của ngươi,hãy cưới hỏi cho đàng hoàng vào!"

-"Vi thần tuân chỉ!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hậu viên phủ tể tướng lanh lảnh tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ,Nguyên Vũ ngồi nhàn nhã uống trà cùng nhạc phụ đại nhân vừa tiện ngắm nữ nhân của lòng mình.

-"Hây,đỡ nè tỷ!"

-"Á à,nha đầu khá gớm,xem ta đây!"

-"Tỷ tỷ chơi xấu!"

Quả cầu được bay qua bay lại chỗ hai cô gái,nét rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt.

Ái Nguyệt đột nhiên hụt chân,không đỡ được quả cầu của Dao Cầm.Dao Cầm hí hửng như trẻ con được kẹo:

-"Muội thắng tỷ rồi,muội thắng rồi!"

Ái Nguyệt cười khổ đứng dậy,đi đến gần cha và Nguyên Vũ uống trà lấy sức.Dao Cầm hí hửng đến ngồi cạnh chỗ phụ thân:

-"Cha,Cầm nhi thắng rồi!"

Ông cười xòa xoa đầu Dao Cầm,Nguyên Vũ ghé tai Ái Nguyệt thì thầm:

-"Có vẻ mọi chuyện đang dần tốt lên"

-"Dao Cầm chỉ là quá thiếu hụt tình cảm của cha nên mới vậy,giờ thì tốt rồi!"

Đột nhiên nàng nhớ đến cha nàng ở hiện đại,không biết giờ như nào trồi,anh nàng đã chia tay ả hồ ly đó chưa,nàng vừa lo lắng nàng lại rất nhớ nhà.

Nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt nàng,Nguyên Vũ hôn nhẹ lên trán nàng thủ thỉ:

-"Nàng đừng buồn,cha vẫn thương nàng mà,mà kể cả không thương còn có ta đây!"

Ái Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng,là nụ cười của nữ thần,một nụ cười làm mọi con tim đều tan chảy.

-"E hèm,ta chưa chết đâu!"

Cha nàng đắng hắng rồi lên tiếng.Đã vậy,Dao Cầm còn phụ họa:

-"Tỷ tỷ,muội còn nhỏ nha!"

Kẻ hầu người hạ xung quanh đều khúc khích cười.Tiểu Ý đứng sau lưng ghế Nguyên Vũ nguýt dài Ái Nguyệt:

-"Muội chết rồi!"

-"Ơ hay,cả nha đầu này cũng trêu ta"

Nguyên Vũ xoa xoa đầu nàng đầy cưng chiều.

Đột nhiên Ngô Kiến hồng hộc chạy vào:

-"Tâu bệ hạ,không ổn rồi!"

-"Có chuyện gì mà không ổn"

-"Thái hậu trúng độc rồi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lần này hết thật rồi!!!!!

Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê
Ê

Ô đã bảo hết rồi mà vẫn cố kéo à?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro