Chương 6: Trung tâm Hồng Hoang Sơn Lâm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Ngạc Huyên do dự vài giây, rồi thở dài, tiếp tục bước về phía trước. Bởi vì ngoài tiếp tục đi, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Hiện tại, ngay cả xác định đông-tây-nam-bắc nàng cũng không thể, nói gì đến việc quay trở lại.

Văn Ngạc Huyên chắc chắn rằng, ở sâu trong Hồng Hoang Sơn Lâm này, có thứ gì đó rất quỷ dị. Nói đúng hơn là khủng khiếp.

Trong lớp sương mù không có khái niệm thời gian, chỉ biết cứ đi như vậy. Đi thật lâu.

Xương cốt như tan ra, giống hệt 2 năm trước khi tham gia huấn luyện: Chạy bộ 100 km đường địa hình. Sau đó liền nửa tháng không thể đi lại.

Văn Ngạc Huyên ở dị giới, tu luyện, cả nhục thân và tinh thần đều được cường hóa.

Lúc này, nàng có thể chắc chắn rằng mình đã đi không dưới 100 km.

Phạm vi nhìn thấy là xung quanh 1 m.

Nhiều lần rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, Văn Ngạc Huyên thu lượm dược liệu, tùy tiện luyện chế đan dược cầm cự.

Xung quanh vẫn là cả vùng tĩnh lặng, cũng không thấy bóng dáng của bất kì một yêu thú nào.

Tĩnh lặng đến đáng sợ.

Luyện chế và phục dụng Bá thể đan, 10 ngày liền có thể không ăn, không uống, Văn Ngạc Huyên lại đi thêm một đoạn đường dài.

Đến khi cơ thể cảm thấy vừa đói vừa khát, Văn Ngạc Huyên mới biết đã qua 10 ngày.


Càng tiến sâu vào trong, cảm giác bị áp chế càng nặng nề. Phía trước có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, tỏa ra khí tức cực kì nguy hiểm, Văn Ngạc Huyên nhấc một bước chân cũng cảm thấy khó khăn nhưng so với việc chết không rõ ràng ở đây, nàng càng muốn đi tiếp để nhìn rõ thứ kia rốt cuộc là cái quái quỷ gì?

Lại đi thêm một một đoạn đường rất xa, rất xa, Văn Ngạc Huyên chưa từng nghĩ bản thân có thể đi xa đến thế, cơ thể hoàn toàn mất đi cảm giác, quần áo rách rưới, thân thể vì cây gai mà đầy vết thương...


Sương mù dần tan ra, phía trước đẹp tựa như tiên cảnh, bốn bề trăm hoa đua nở.

Một căn nhà nhỏ bên cạnh hồ nước.

Thượng nguồn của hồ là một thác nước lớn chảy qua ngọn núi.

Văn Ngạc Huyên để ý đến thác nước, ba động nguyên khí mãnh liệt, dòng nước chảy xuống có cảm giác như là dòng chảy của sinh mệnh.

Văn Ngạc Huyên thầm nghĩ:

"Nếu ta không nhầm thì đây chính là Linh Tuyền trong truyền thuyết, có thể giúp võ giả thoát thai hoán cốt, loại bỏ tạp chất tích tụ trong quá trình tu luyện. Bản chất Linh Tuyền là một Tụ Linh trận quy mô lớn, hấp thụ linh khí xung quanh, cường giả tu luyện trong phạm vi chịu tác dụng của Tụ linh trận thì tu vi sẽ tăng nhanh..."

Khóe môi Văn Ngạc Huyên khẽ cong lên, con ngươi nhìn Linh tuyền đầy hứng thú.

"Gầm".

Trời đất như rung chuyển. Văn Ngạc Huyên nhìn lên phía trên-nơi phát ra tiếng động.

Con ngươi khẽ rụt lại.

Là long?

Một con hắc long?

Hắc Long to lớn, che kín bầu trời, tỏa ra một luồng nguy hiểm.

Cường.

Thật sự rất cường đại.


Sau đó vài giây.

Hắc Long biến thành một nam tử kiều diễm.

Đẹp.

Đẹp đến kinh thiên động địa.

"Xoạt" một tiếng, nam nhân một thân hắc y đã đến bên cạnh Văn Ngạc Huyên.

Ngọc thủ bóp chặt cổ nàng, nâng lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua.

Văn Ngạc Huyên cảm nhận rõ áp bức kinh người mà y mang đến.

Hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Y nhàn nhạt lên tiếng:

-Nói. Ai phái ngươi đến đây. Mục đích là gì?

Văn Ngạc Huyên giãy giụa một hồi, nam tử hắc y kia mới buông nàng ra.

"Phịch".

Cả thân thể Văn Ngạc Huyên rơi mạnh xuống đất.

Nàng ho mấy tiếng, ngước lên nhìn nam tử trước mặt rồi nói:

-Ta là tu luyện giả, tiến vào Hồng Hoang Sơn Lâm lịch luyện, vô tình mạo phạm tiên sinh. Xin tiên sinh lượng thứ.


Hiện tại, Văn Ngạc Huyên và Hồng Băng bị mất liên lạc, sức lực bản thân cũng cạn kiệt. Văn Ngạc Huyên tất nhiên hiểu cái gọi là mềm nắn rắn buông, muốn sống, liền không thể cứng đối cứng với người này.

-Tại sao ta phải tin ngươi? _Y lạnh lùng nói, ánh mắt thờ ơ, giống như trong mắt y nàng chỉ là một con kiến nhỏ, tùy tiện liền có thể giết chết.


"Oanh" một tiếng.

Căn nhà nhỏ bên bờ hồ nổ tung.

Nữ nhân một thân lam y, lơ lửng trên bầu trời.

Ánh mắt sắc nhọn nhìn Văn Ngạc Huyên, đôi môi giương lên ý cười.


Lãnh.

Nữ nhân này mang đến cho người ta cảm giác vô tận lãnh khốc.

Ngọc thủ khẽ động, trong tay nữ nhân kia xuất hiện trường tiên đỏ rực, hung hăng phóng về phía Văn Ngạc Huyên.

Khoảnh khắc đó, Văn Ngạc Huyên cảm thấy sinh mệnh của bản thân tựa như không thuộc về mình, không thể tự nắm giữ.

Nam nhân thân vận hắc y chắn trước chắn trước mặt nàng, trường tiên quất tới như xé nát cả không gian, lại bị y nhẹ nhàng bắt lấy.

Nữ nhân kia từ trên không hạ xuống, bước đến chỗ nam nhân, cất tiếng:

-Triệt, tại sao lại không để ta bắt nàng?

Long Vũ Triệt nhìn nữ nhân vận lam y, ánh mắt đầy ôn nhu lại có chút bi thương:

-Hiên, y là người vô tội.

-Nhân loại không đáng tin, bỉ ổi vô sỉ. Ai chứng minh y đến đây không có mục đích xấu? Huống hồ... Cho dù y là người vô tội, ta cũng nhất định không để y sống sót rời đi. _Trình Tử Hiên giận dữ nói, ánh mắt chuyển dần sang màu đỏ rực. Long Vũ Triệt con ngươi khẽ run lên, quay lại hướng Văn Ngạc Huyên quát lớn:

-Chạy đi.

Văn Ngạc Huyên cố gắng đứng dậy, thân thể chao đảo mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững.

Bây giờ, nàng đứng còn khó khăn, nói gì đến chạy trốn?

Trình Tử Hiên điên cuồng cười lớn, hung hăng đánh một chưởng vào Long Vũ Triệt khiến y lui lại mấy bước, trường tiên nhanh chóng quấn chặt người y lại.

Nữ nhân thân vận lam y chớp mắt đã đến chỗ Văn Ngạc Huyên, trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm nhằm đúng tim Văn Ngạc Huyên mà đâm tới...

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro