Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17 :


-Hoàng thượng hiện nay tính thì cũng đã 54 tuổi . Sinh được 3 thái tử và 1 công chúa .


Tiểu Mai bắt đầu kể cho nàng nghe .


-Dừng .


Nàng chả muốn nghe nữa . Hoàng thượng hiện nay đã 54 tuổi , chắc hẳn cũng tuyển đầy đủ Hoàng hậu , vương phi , quý phi , chiêu nghi hết cả rồi .


Nếu mà nàng cam chịu làm người của hoàng thượng thì quả thực là … không thể được , có chết nàng cũng chẳng muốn làm vợ hoàng thượng đâu .


Nhưng mà hoàng thượng còn có 3 người con mà , phải không ? Hà hà , nếu như vậy thì chắc hẳn là nàng sẽ làm vợ của thái tử , rồi sau này nàng sẽ lên làm hoàng hậu .


Chậc , nàng chép miệng , làm phụ nữ đẹp đã khó , làm người đứng đầu thiên hạ cùng với vua lại càng khó hơn . Nàng không muốn sống trong cảnh ganh đua ghen ghét một chút nào .


Mà tóm lại là nàng cũng chỉ đoán già đoán non chứ nàng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này mà . Thôi thì đành chờ phụ thân vào nói chuyện rồi hẵng tính .


-Tiểu Đông .


Doãn Thiên Hàn bước vào cửa , gọi nàng .


Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện , quả là linh nghiệm đó .


-Chào phụ thân .


Nàng lễ phép .


-Ừ , phụ thân có một số chuyện muốn nói với con .


-Vâng .


Nàng gục đầu nhẹ , đồng thời nhìn Tiểu Mai .


Tiểu Mai dường như cũng hiểu được ý nàng nên cũng lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại .


-Chuyện thành thân của con ..


Doãn Thiên Hàn mở miệng , tuy nhiên lại không hề dám nói nặng lời , cũng không dám nói thẳng ra , chỉ mở lời một chút .


Quả là nàng đoán không sai , nàng sẽ phải lấy chồng . Thật là … nàng không hề muốn điều đó một chút nào .
Mà có lẽ là vì chuyện này nên Doãn Tiêu Đông mới bỏ nhà lên núi tìm đường chết . Chậc , quả là gay cấn đó .


Nhưng mà nàng muốn được tự do , việc gì phải vào cung rồi sống một cách khổ cực cơ chứ .


Đúng , không đời nào .


-Sao ạ ? Phụ thân cứ nói tiếp đi .


Nàng tuy không vừa lòng với chuyện này nhưng vẫn không muốn làm Doãn Thiên Hàn phật ý .


-Ta muốn nói chuyện của con là tứ thái tử .


Doãn Thiên Hàn chỉ nói từng đó rồi dừng lại xem xét nàng , có lẽ là xem xét tâm tình .


-Vâng .


Nàng gục đầu như đã hiểu .


-Vậy ý con thế nào ?


-Con nói không có được không ?


Nàng nhẹ nhàng nói , mặt tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra .


-Con gái à , con muốn ta phải chịu khổ sao ?


Doãn Thiên Hàn nhăn nhó nhìn nàng . Trông mặt chẳng khác gì một con khỉ .


Nàng thở dài , thực tình nàng chẳng biết tứ thái tử là cái giống gì , trông như thế nào . Nhưng nghiễm nhiên
với hoàng tộc là nàng đã không muốn đụng vào rồi . Trừ phi là nhiệm vụ , còn không nàng không muốn dính dáng đến thứ gì hết .


Chỉ mong rằng ngày qua ngày , được ở bên chăm sóc cho phụ thân và phụ mẫu , làm trọn bổn phận của một người con , rồi sẽ đi hành tẩu dang hồ . Chậc , đó quả là một lí tưởng cao đẹp mà nàng đã tự đặt ra cho bản thân mình .


-Nhưng phụ thân muốn con phải làm sao bây giờ ?


Nàng bây giờ mới thể hiện rõ điều mà mình muốn nói trên khuôn mặt , dáng vẻ và giọng nói của mình .


-Ta biết , tuy con không thích tứ thái tử . Nhưng đây là bổn phận của chúng ta , chỉ biết làm theo thôi con à
. Tiên đế đã hạ chỉ từ nhỏ con đã phải làm vợ tứ thái tử rồi . Con không nên hành động như thế .


Chậc , hôn ước này đã có từ lúc nàng mới sinh ra ư ? quả là chuyện li kì đó . Đúng là thời xưa cổ hủ thật , cứ cha mẹ đặt đâu là con cái phải chấp hành chứ chả như hiện đại .. rất tự do .


-Nhưng mà …


Nàng phân vân .


-Con gái à , con hãy đồng ý hi sinh vì gia đình một lần đi , chả nhẽ con muốn phụ thân và mẫu thân phải quỳ lạy dưới chân con ư ?


Haizz, nàng thở dài , thực sự là nàng muốn làm một người con có hiếu chứ không hề muốn mang tiếng bất hiếu một chút nào . Một tí cũng không .


Nhưng mà vào cung , rồi lỡ như nếu tứ thái tử không ra gì , nàng chỉ sẽ sống những tháng ngày chán ngắt rồi chết sao ? Thế thì phí lắm .


Tuy nhiên nàng chẳng biết làm gì hơn . Có lẽ là nên tìm hiểu sâu hơn một chút rồi hãy đưa ra quyết định .


-Phụ thân để cho con suy nghĩ .


Nàng đứng dậy khỏi ghế .


Doãn Thiên Hàn dường như cũng hiểu được ý nàng nên cũng đứng dậy .


-Thôi được , ngày mai hãy nói cho ta câu trả lời .


Nói xong , Doãn Thiên Hàn thở dài bước ra khỏi phòng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro