[Xuyên không] Nghịch ngợm vương phi - update liên tục - Tbon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:Trong hoàng cung.

" Hoàng nhi, ta thấy thiên kim của đại học sĩ thật tốt, ôn nhu thanh lịch.” Hoàng hậu “hảo tâm” đề nghị.

" Đúng vậy, trẫm cảm thấy tiểu thư của thượng thư đại nhân cũng không tồi."

" Nhi thần cho rằng, tiểu thư nhà thị lang cũng tốt lắm." Duyên Dật mỉm cười. Ai! Việc Hoàng Hậu muốn diễn trò, hắn đã biết rõ.

“Vậy, nhi thần muốn đề cử vị tiểu thư của tri phủ.” Duyên Thần cũng không cam tâm yếu thế “Ai, dù sao mọi người đều cùng chết! Là ai đã làm sắc mặt của Tam đệ trở nên âm trầm thế kia? Nhưng nhổ răng cọp không phải chứng minh mình anh dũng sao?”

“ Việc này… việc này.” Duyên Tiêu do dự nửa ngày, nhưng là không dám nói. “Ô-.- ô, vì cái gì lại là hắn nói cuối cùng? Vì cái gì việc xấu cứ phải là ta làm!”

“Nói!” Mọi người trăm miệng nói một lời.

“Ta… Ta cảm thấy… Tiểu thư nhà Doãn tướng quân… cũng không tệ lắm… Ha ha…A…A” Duyên Tiêu cười gượng nhưng trong mắt không có ý cười.

Tiếp theo, Duyên Kỳ thư thái nhắm mắt. Mọi người đều biết kết cục nếu Duyên Tiêu không nhắc đến Tình Nhu nhưng không ai giúp cả.

" Nhi thần trước cáo lui." Duyên kỳ lắc lắc tay áo rời đi, hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng vừa rồi.

" Tất cả đều tại ngươi!" Hoàng hậu tức giận, chỉ trích Duyên Tiêu" Ta muốn chính hắn phải nói ra, ngươi lại nhiều mồn làm gì!!”

" Ta......" Duyên Tiêu muốn ngẩng đầu biện hộ cho mình, không ngờ rằng không có ai đứng về phía hắn cả.

“Mẫu hậu, người không thấy Tam ca cứ nhìn ta sao? Ta mà không đề cử Tình Nhu thì ta cam đoan hắn sẽ đạp thẳng ta ra ngoài đại điện!” Duyên Tiêu cứng rắn nói.

“Mẫu hậu biết.” Hoàng Hậu đảo mắt.

“Đã biết sao còn mắng ta.” Duyên Tiêu tức giận.

“Nhưng ngươi không làm theo ý của Tam ca được sao? Cùng lắm thì… chỉ là bốn tháng không xuống giường sao!”

“Mẫu hậu, nhi thần… Nhi thần muốn hỏi một câu… Ngươi là mẹ ruột của ta sao?” Duyên Tiêu ngẩng đầu, thành thật hỏi.

“Tiểu tử thối!” Hoàng Hậu nâng chân phượng “Hốt” một chút, đá Duyên Tiêu ra ngoài cửa.

“Tiểu tử thối, nương ngươi ngậm đắng nuốt cay mang thai ngươi mười tháng, ngươi sao lại dám hoài nghi ta không phải là mẹ ruột ngươi? A! Ngươi, ngươi lại đây cho ta!” Hoàng Hậu thở hổn hển, nhấc váy muốn đuổi theo, đá thêm một cước.

May mắn cho Tứ vương gia, Hoàng Thượng đúng lúc ôm lấy Hoàng Hậu.

“Lão bà yêu quý, Tiểu Tứ chỉ là nói giỡn thôi mà! Năm nay, hắn mới 14 tuổi, nên châm chước một chút.”

“Đáng giận, dám hoài nghi lão nương, ta đối với các ngươi tốt như vậy! Như thế nào lại không phải mẹ ruột của hắn chứ? Trừ phi…” Hoàng Hậu hồ nghi nhìn Hoàng Thượng “Nói, có phải ngươi mang con tư sinh về không?”

“Lão bà yêu quý, sao có khả năng này? Vi phu rất trung thành với ngươi, vi phu thủ thân như ngọc!” Hoàng Thượng lập tức giải thích.

“Còn các ngươi? Có tin thế không?” Hoàng Hậu nheo mắt phượng, tràn đầy nguy hiểm.

Các vị điện hạ dở khóc dở cười.

“Chúng ta có phải là con của người không, mẫu hậu thế nào lại không biết?” Duyên Dật cười nói.

“Vâng, đều bị tiểu tử thối kia làm hồ đồ hết rồi! Ta muốn đá thêm một cước nữa!”

“Vâng vâng, nhưng nếu đá tiếp thì người lại đau hơn! Đánh thân con, đau tâm mẹ!” Duyên Thần phụ họa.

“Ừ, nhưng vì tốt cho hắn, ta muốn đá thêm một cước?” Hoàng Hậu không cam lòng.

“Việc này! Không được không được, Hoàng Hậu, chúng ta còn có chuyện chưa xong xuôi, chúng ta trở về làm việc tiếp?”

“Việc gì?” Hoàng hậu mù mờ.

Hoàng Thượng thừa cơ ôm lấy nàng, mang về hậu cung, thuận tiện nháy mắt với mấy đứa con để họ mang Duyên Tiêu đi.

“Tiểu Tứ, vì sao ngươi lại không hiểu chuyện?” Duyên Dật quở trách.

“Đúng vậy, dám nói ra, mẫu hậu đạp cho ngươi một cước đã là rất khách khí rồi!” Duyên Thần phụ họa theo.

“Ô…ô, ta đã thê thảm như thế mà các người còn trách ta! Ô…ô”

Trên điện, hai người nhìn nhau không nói gì, ăn ý kéo người đi.

Điện thượng, hai người nhìn nhau không nói gì, ăn ý kéo điện hạ nhân rời đi.

......

Chương 44:

“Vương gia, có thánh chỉ từ trong cung.” Thị vệ bẩm báo.

“Cái gì?” Một âm thanh tức giận vang lên.

“Hoàng Hậu tuyên Vương gia tiến… tiến cung…” Thị vệ khúm núm, vì sắc mặt của Duyên Kỳ thực rất khó coi.

Duyên Kỳ tức giận, đập bàn, vậy cái bàn gỗ lim khắc hoa tốt nhất đã đến hồi chung kết! Bọn thị vệ đứng ngoài đều đứng thẳng lại, không dám quay đầu lại.

“Lão thái bà này!” Một âm thanh mắng chửi người từ trong bay ra.

Mà một bên, thị vệ đều coi như không nghe thấy. Đứng đờ đẫn hai bên, lời vừa rồi chỉ có Vương gia mới dám nói. Bọn họ có muốn cũng không dám cho nên coi như vào lỗ tai trái, ra lỗ tai phải thôi.

“Vương gia, có muốn đi không ạ?” Đứng một bên, Lý Chương trung tâm hỏi. Nếu Vương gia không muốn đi, ai đến nói cũng vậy thôi.

“Không đi!” Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Ai biết chuyện đều nói đây không phải là chuyện tốt.

“Vâng.” Lý Chương ra cửa từ chối.

Nhưng một lát sau, Lý Chương sợ hãi trở về.

“Vương gia.”

“Ừ.”

“Vừa rồi Tiểu Lục tử nói… nói Tình Nhu…”

Lý Chương còn chưa nói xong, Duyên Kỳ đã bay ra ngoài. Lý Chương nhanh chóng bay ra ngoài.

“Ai! Hình như tính đến giờ, chỉ có chuyện của Tình Nhu tiểu thư mới có thể làm cho Vương gia hốt hoảng như thế! Đúng vậy. có lẽ nên gọi là Vương phi tương lai! Vương phủ sắp có chuyện vui sao?”

“Nói!” Vọt tới cửa, Duyên Kỳ nắm lấy áo của Tiểu lục tử, từng chữ từ trong miệng hắn bay ra mang theo một cỗ hàn ý bức người.

“ Nói… nói cái gì cơ, Vương gia.” Tiểu Lục tử có vẻ rất trấn tĩnh. “Ai! Loại khổ sai này, về sau không nên làm, sẽ giảm thọ, bởi vì người khủng bố này!”

“Lão thái bà kia, muốn ngươi nói gì?”

Tiểu lục tử hiểu ngay từ nửa câu đầu.

“Vâng…Vương gia. Có thể buông tiểu nhân ra trước không? Nô tài không thể nói chuyện!” Tiểu Lục tử giãy dụa.

Duyên Kỳ không nói nhưng cũng buông hắn ra. Vì thế mà chân của Tiểu Lục tử có thể chạm tới đất bằng.

“Oa, cảm giác làm đến nơi đến chốn thật tốt!” Tiểu lục tử nghĩ trong lòng.

“Vương gia, Hoàng Hậu mời ngài tiến cung. Nhóm tú nữ được lựa chọn đã ở…”

" Không đi." Duyên Kỳ hừ lạnh.

" A...... Ha ha. Vương gia, Tình Nhu cô nương đang ở đó.”Tiểu lục tử nhớ đến lời nhắc nhở của Hoàng Hậu, bổ sung thêm.

" Nàng đã đến?" Duyên kỳ nhẹ giọng nói thầm, “mẫu hậu không phải không thích nàng sao? Như thế nào lại...... Chẳng lẽ muốn khó xử nàng sao?”

Duyên kỳ tức giận nhíu mày.

" Lý Chương." Duyên Kỳ phân phó.

" Có." Lý Chương xuất hiện.

" Chuẩn bị ngựa." Cước bộ có chút do dự.

" Vâng, gia." Bước nhanh về phía chuồng ngựa.

“Ha ha, giống như Hoàng hậu nương nương đã tiên liệu. Vương gia quả nhiên sẽ đi! Tiểu Ngũ tử, ngươi thua rồi! Chờ bỏ tiền đi! Nghe Hoàng hậu thật đúng!” Tiểu Lục tử vui vẻ cười.

Nhưng lập tức có một đạo ánh mắt phóng tới chỗ hắn. Tiểu Lục tử buộc phải đem tiếng cười nuốt lại bụng.

“Ai! Chủ tử khó hầu hạ!” Tiểu Lục tử cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro