Chương 1: Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạnh...."

Đây là câu nói đầu tiên của Đường Tiểu Mạn khi tỉnh dậy, cô đang co ro trong góc với quần áo rách rưới.

Chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao? Sao đầu lại đau như thế này? Cô gượng cơ thể để xem thử, thì lại nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến một cuộc trò chuyện.

"Lão Tam, người thì ở bên trong, đã thỏa thuận năm lạng bạc, một xu không thiếu. Một tay giao tiền, một tay giao người!"

"Tam thúc, năm lạng bạc thật sự nhiều quá, thúc có thể bớt một chút được không?"

"Lão Tam, mày nghĩ cái gì vậy? Nếu mày không muốn, đừng ở đây lãng phí thời gian!"

Âm thanh trò chuyện ở ngoài phòng càng lúc càng nhỏ, Đường Tiểu Mạn cảm thấy có gì đó không đúng.

Căn phòng gạch ngói thô sơ với bốn vách xung quanh và khung cửa sổ đều đỗ nát, đây không phải là căn hộ cao cấp của cô.

Nhưng đây là đâu?

Hai người ở bên ngoài chuẩn bị đem mình bán sao?

"Được rồi, năm lạng thì năm lạng vậy!"

Đột nhiên, giọng nói dần dần lớn hơn, Đường Tiểu Mạn vừa nghe câu nói này, hai mắt bắt đầu bốc hỏa.

Thật không ngờ, vừa xuyên đến đây, liền đã bị người khác đem bán với giá năm lạng bạc.

Đường Tiểu Mạn đang muốn nhảy qua cửa sổ trốn thoát, đột nhiên có một người đàn ông vạm vỡ đi vào, kéo cô từ cửa sổ xuống, cô ngã xuống đất bất tỉnh.

Ngày hôm sau, Đường Tiều Mạn dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời mà tỉnh dậy, phát giác chỗ bị người ta ném không phải là căn hộ của mình. Nhìn thoáng qua căn phòng gạch nung này, thứ quý giá nhất có lẽ là chiếc giường nhỏ tồi tàn mà cô đang nằm.

Khi cô thức dậy, người vẫn còn nằm trên giường cũng bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy.

"Tiểu Mạn, nàng có sao không?"

"Anh là ai?"

Trước mặt là một người đàn ông tuấn tú, anh ta vốn định đưa tay sờ trán của Tiểu Mạn, nhưng lại bị Tiểu Mạn vô tình đẩy ra.

"Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"

"Nàng là nương tử của ta! Còn về việc nàng đến đây bằng cách nào..."

Người đàn ông không nói nữa.

"À, tôi hiểu rồi! Tôi được anh mua lại đúng không?"

Người đàn ông đi xuống đất, mặc quần áo vào, không để ý tới Đường Tiểu Mạn đang tự nói một mình.

Lúc này, trong con ngươi bình tĩnh của anh ta thoáng hiện lên một tia miễn cưỡng.

"Nếu nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này, đợi ta sau khi lên trấn đem những thứ kiếm được trên núi bán xong, trở về liền cùng nàng hòa ly. Nhưng nàng đừng lại đi tìm đường chết nữa!"

Nói xong, người đàn ông rời bước khỏi đây.

Đợi anh ta đi xa, Đường Tiểu Mạn mới nhìn kỹ căn nhà tồi tàn bị dột nước này, toàn bộ mái nhà dường như sắp sập, khi một cơn gió thổi từ ô cửa sổ vỡ vào, những mảng tường lớn bắt đầu sụp đổ.

Đây rõ ràng là một ngôi nhà nguy hiểm và nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào nếu không cẩn thận.

Cài này không quan trọng, quan trọng là sàn nhà được làm bằng đất, trộn lẫn với rác và một số cục đất, đơn giản chính là một bãi rác.

Đường Tiểu Mạn cố gắng hồi tưởng lại, nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy bạn trai của mình là Trần Hiểu đã lừa dối cô, sau khi xé xác tên cặn bã đó ròi say khướt, thì làm sao bây giờ cô lại xuất hiện ở nơi này một cách khó hiểu như vậy?

Mọi thứ đều không thể giải thích được, ở chỗ này cô bị xem như một món hàng hóa bị mua bán.

"Nương tử Lão Tam à, mặt trời đã chiếu tới mông rồi, sao cô lại còn ngơ ngác ở đây, khẩn trương ra đồng làm ruộng đi!"

Đường Tiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng, cửa liền bị người từ bên ngoài đẩy mở ra.

Người này vào phòng mà không gõ cửa sao?

Một bà lão lớn tuổi trên mặt đầy vẽ dữ tợn xuất hiện trước mặt cô, bà lão này cũng hơn 60 tuổi, tóc búi cao bằng một chiếc kẹp tóc gỗ, mặc một bộ váy vải thô.

Sau khi bà ta bước vào thì liền đối với Đường Tiểu Mạn mắng một trận.

"Cô mau đứng dậy đi! Đừng tưởng rằng bởi vì Lão Tam suốt ngày bảo vệ cô, cô liền có thể muốn làm gì thì làm, muốn lên trời sao? Vì hòa ly mà còn tìm đường chết nữa, tôi thấy cô trong mắt không chứa một ai! Cô chính là không để tôi vào mắt...."

Bà ta chưa nói xong, Đường Tiểu Mạn đã xoay người, nắm lấy cổ tay của bà ta, trực tiếp quật ngã bà ta xuống đất.

Với động tác như thế này, Đường Tiểu Mạn đã hạ gục rất nhiều huấn luyện viên nam trong câu lạc bộ Taekwondo.

Đối phó với bà lão trước mặt, thật dễ dàng.

Bà lão bị Đường Tiểu Mạn quật ngã xuống đất, bà ta sửng sốt một lúc, sau đó lập tức đứng dậy, vừa khóc rống vừa chạy ra ngoài.

Đường Tiểu Mạn tự hỏi, có phải mình đã quá đáng rồi không, lại đi đối phó với một bà lão như vậy, có chút thô bạo.

Sau khi bà lão rời đi, Đường Tiểu Mạn nhìn căn phòng bừa bộn, thật sự bất lực.

Cô bắt đầu thu dọn bát đũa đã để trên bàn không biết từ bao giờ, còn có một ít quần áo bẩn, đem toàn bộ chúng ra ngoài sân nhà.

Sau đó Đường Tiểu Mạn bắt đầu quét dọn căn nhà tồi tàn này, rác bị quét ở trên mặt đất xấp xỉ bằng một ngọn núi nhỏ.

Bụi bậm ở trên giường, trên bàn và bên trên bề mặt tủ được cô dùng giẻ lau sạch toàn bộ.

Nghĩ đến chủ nhân của cơ thể này, làm con dâu sao có thể để căn phòng bừa bộn như vậy được, cũng xem như là một điều kỳ lạ.

Có thể đây chính là cách mà cô ấy chuẩn bị dùng để buộc Lão Tam phải hòa ly với mình.

Đường Tiểu Mạn dành cả một buổi sáng để dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.

Lại cúi xuống nhìn quần áo của mình, chúng trông bẩn thỉu, cô liền lục lọi trong tủ quần áo cả nửa ngày, để lấy một bộ quần áo khác thay. Nhưng thật không ngờ, người chồng của chủ nhân cơ thể này đối với cô ấy cũng không tệ, thậm chí còn biết làm cho cô ấy một bộ đồ mới.

Nếu chủ nhận cơ thể này không tìm đường chết thì Đường Tiểu Mạn cũng không thể xuyên đến đây.

Cô đem quần áo bẩn trên người thay đi, lại đem chúng ra sân giặt.

Khi ra đến ngoài sân, Đường Tiểu Mạn phát hiện cái sân này tuy nhỏ nhưng cũng được xem là sạch sẽ, ở chính giữa của sân có một cái giếng, lại trông thấy một người phụ nữ rất gầy từ trong sân đi đến.

Đường Tiểu Mạn nhìn thấy bộ dạng đầy mỉa mai của người phụ nữ này, liền biết người phụ nữ này khẳng định không phải là dạng người dễ chọc.

Đặc điểm nổi bật nhất của người phụ nữ này là có một đôi mắt hình tam giác, cô ta quét mắt nhìn từ trên xuống dưới quần áo trên người của Đường Tiểu Mạn, sau đó cong môi nói: "Này, bộ quần áo này là đồ mới đúng không? Cô không phải cùng Lão Tam hòa ly à? Làm sao thúc ấy có thể may đồ mới cho cô thế?"

Đường Tiểu Mạn nói thầm trong lòng, chuyện này thì liên quan gì đến cô phải nhọc lòng?

"Đúng vậy! Đây chính là đồ mới mà Lão Tam may cho tôi, Chị xem có đẹp không?"

Đường Tiểu Mạn cố tình chọc tức cô con dâu lớn Lưu Thị, bà lão Vương Thị vừa rồi bị Đường Tiểu Mạn dọa cho bỏ chạy đã quay lại. Lần này đã có người đứng về phía bà ta nên sự kêu căng, ngang ngược lập tức bộc phát.

"Đây là quần áo của nhà họ Vương chúng tôi, cô không thể mặc nó!"

"Người đâu, đem quần áo của cô ta cởi ra!"

Nói xong lời này, lại thấy sắc mặt hoàn toàn biến đổi của Đường Tiểu Mạn, cô trừng mắt: "Tôi xem các người ai dám qua đây!"

Vương Thị nhớ đến lúc sáng bị cô quật té ngã, bây giờ eo nhường như sắp gãy, trong lòng bà ta vẫn còn sợ hãi.

Bà ta không dám ra tay, nhưng con dâu lớn Lưu Thị không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta cho rằng chủ nhân của cơ thể này không thể đánh trả hay mắng người, cô ta liền tiến tới lôi kéo quần áo trên người của Đường Tiểu Mạn.

Đường Tiểu Mạn vung tay trái, lúc sắp ra tay liền có âm thanh của một người đàn ông truyền đến.

"Dừng tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro