Chương XVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan sở, tổng biên tập Hwang đang dọn dẹp bản mẫu của kỳ báo mới thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Với tâm trạng rất vui vẻ, cô vừa nhấc máy nghe thì bên trong bỗng vẳng ra một giọng nói trầm trầm mà rất ngọt ngào.
"Anh đã đặt chỗ trong khách sạn bảy sao. 7h gặp."
"Khách sạn bảy sao? 7h gặp? Này này em..." Tiffany cầm điện thoại, vẻ mặt khó hiểu. Giọng nói này... Cô không nghe nhầm chứ? Cuốn hút như thế, quyến rũ như thế, lượng đường gấp cả chục lần, mà lại là Boss Im?
Trước kia anh chưa từng nói thế với cô, mà anh nói gì mà khách sạn bảy sao bảy giờ gặp... Lẽ nào... Lẽ nào là... Boss đang hẹn hò với cô?! Hẹn cô đến khách sạn bảy sao cùng ăn bữa tối?! Không thể nào!
Cạch.
Tút tút tút...
Boss đã cúp máy trước. Đúng là rất có phong cách của Boss.
Fany cầm điện thoại trong tay, ngẩn ngơ một hồi, rồi chụp lấy túi xách, chạy vù một mạch ra khỏi tòa soạn. Đến khách sạn bảy sao là vừa đúng bảy giờ.
Đây là lần đầu tiên hẹn hò với Boss sau khi cô xuyên không. Bình thường cô đều ở nhà chăm con xem tivi, thỉnh thoảng anh bận việc không về thì sẽ chiếm máy tính của anh để lên mạng.
Boss rất ít nói, cũng hiếm khi nhắc chuyện trước kia với cô, tuy cô cũng muốn hỏi nhưng hễ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh thì lại không dám mở lời. Nhưng không thể phủ nhận là người đàn ông của cô thật sự rất đẹp trai, làm việc hay nói chuyện lúc nào cũng có vẻ rất "ngầu", cho dù là người nào gặp anh lần đầu cũng bất giác bị anh thần phục. Không biết hẹn hò với dạng người này sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Trước kia lúc yêu nhau liệu họ có những buổi hẹn hò đẹp đẽ thế này không?
Cô tiếp tân đưa cô đến phòng mà Boss đã đặt trước, mở cửa ra mới thấy ngoài anh ra còn có dì Park và con gái.
Tiffany hơi thất vọng.
Nhưng dù sao cũng là bữa ăn gia đình, con gái đáng yêu như thế, thấy cô vào là lập tức chu mỏ, vươn hai tay đòi cô bế.Tiffany lập tức mềm lòng, liền ném cởi áo khoác rồi đến bế con gái đáng yêu.
Con bé cũng tươi cười giơ hai tay mũm mĩm ra, túm chặt áo của cô. Giống hệt một con ỉn nhỏ thấy mẹ cứ rúc vào lòng cô, miệng đầy nước bọt, sắp làm ướt cả khoảng áo trước ngực cô. Dì Park vội cười. "Để tôi bế cho, nó đói rồi đấy."
Choáng.
Fany suýt thì ngã, lẽ nào trong lòng con gái bảo bối, cô giống với "bò sữa" sao? Hay là dắt A Hoa tron nông trại của Boss đến đây?
Boss Im ngồi đối diện bàn ăn, nhìn vẻ mặt choáng váng của Fany, anh nhướng khóe môi hiếm lắm mới được chứng kiến, nói với phục vụ, "Dọn món đi."
Bữa này đúng là đại tiệc. Boss tự chọn món, không chỉ chay mặn có đủ mà còn Hàn Tây hợp bích, ngay cả con gái ăn bánh kem sô-cô-la cũng lem nhem cả mặt mũi, rồi uống canh trứng cà chua mà mặt mũi nhăn nhó rất đáng yêu.
Tiffany thấy bộ dáng dễ thương của con thì không kìm được đưa tay ra véo má con. "Con gái, có chua không? Ngon không?"
Con bé trong miệng toàn vị chua, gương mặt giống cái bánh bao, "a a" mấy tiếng xem như kháng nghị món canh đã làm nó nhăn mặt.
Tiffany cười lăn lộn, con bé thật quá đáng yêu. Dì Park cũng không nhịn được cười, vừa giúp con bé lau miệng vừa dỗ dành. "Ngoan nào, cục cưng, chúng ta ăn no rồi, nhỉ?"
Bữa ăn này rất thoải mái và lãng mạn, cả nhà vui vẻ bên nhau, so với thế giới chỉ có hai người thì còn có thêm cảm giác ấm áp khôn cùng.
Boss đứng lên. "Chúng ta đi thôi." Mọi người vội ra khỏi phòng.
Tiffany đùa với con gái, chuẩn bị cả nhà ra về.
Boss đứng cạnh bỗng bất ngờ ra lệnh, "Dì Park à, dì đưa con bé về trước, tài xế đang đứng ngoài đợi dì."
"Vâng, được." Dì Park bế con gái nhìn Boss và Fany một cái, cười vừa mờ ám vừa thú vị rồi quay người đi.
Tiffany có phần không hiểu. "Chúng ta không đi cùng sao?"
Boss quay sang nhìn Fany, gương mặt luôn có nụ cười nhẹ nhàng thoáng ẩn thoáng hiện, giọng nói cũng có chút gì đó khác biệt so với bình thường. "Chúng ta còn có việc khác phải làm."
Hử? Việc khác? Tiffany hơi tò mò mở to mắt.
Boss quay đi. "Theo anh."
Tiffany thật sự tò mò, không biết Boss đang lập lờ cái gì, nhưng thấy anh đi thật nhanh, cô cũng vội vàng đi như chạy theo. Họ lên mãi đến tầng 29 của khách sạn bảy sao. Khách sạn bảy sao thực ra không đạt tới tiêu chuẩn siêu bảy sao, khách sạn bảy sao duy nhất trên thế giới nằm ở bờ biển Dubai, khách sạn bảy sao nay đang cật lực học tập khách sạn siêu bảy sao đó, vì trang trí hoa lệ nên đại sảnh hào nhoáng đầy ắp sự lãng mạn xa xỉ.
Nhưng đến tầng 29 của khách sạn thì lại có một bức tường kính rất to để ngắm cảnh, và còn cả mấy giếng trời đang mở khiến gió đêm nhẹ nhàng thổi vào.
Tiffany lần đầu đến đây, kinh ngạc mở to mắt. "Ôi, đẹp quá!"
Xuyên qua bức tường kính, cả thàng phố đều thu vào tầm mắt.
Ánh đèn như con rồng lửa uốn éo, lượn theo từng con đường, từng ngôi nhà, kéo vào tận ngóc ngách. Trên bầu trời đen thẫm là ánh sao lấp lánh, hòa cùng với biển đèn dưới kia, có một vẻ đẹp cuốn hút khó tả. Gió đêm hơi lạnh phả lên mặt, cảm giác thoải mái và lãng mạn ấy thật sự có một ma lực khiến người ta khó thể chối từ.
"Sao anh phát hiện ra nơi này thế? Đẹp thật, chúng ta..." Tiffany hứng chí áp mặt vào cửa kính, ngạc nhiên nhìn cảnh đêm rực rỡ bên dưới.
Bất thần, bỗng có người phía sau tiến sát lại gần, mang theo hơi ấm bao bọc lấy cô. "Anh biết chắc em sẽ thích chỗ này."
Giọng anh trầm trầm, quyến rũ và cuốn hút. Tiffany cứng đờ người.
Cùng là cơ thể áp sát nhưng không giống lần trước ở nhà, tuy cũng có thể cảm nhận thấy nhiệt độ của anh xong khoảng cách rất gần nên nóng bỏng vô cùng. Gò má anh ngay sát sau gáy cô, như thể chỉ cần anh mở miệng thì môi sẽ nhẹ nhàng lướt qua tai cô, hơi thở ấm áp ấy đủ xuyên qua cổ áo cô, thấm vào cơ thể cô.
Tiffany trong tích tắc thấy người nóng bừng. "Boss... Im..."
"Đừng gọi anh là Boss gì cả", anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
"Trước kia khi chúng ta ở bên nhau, em thích gọi anh là Tiểu Yoong."
Tiểu Tiểu Tiểu... Yoong?
Trong đầu Fany bỗng hiện ra hình ảnh anh cười tươi khi bác nông dân gọi anh, lẽ nào cô cũng gọi anh như thế? Hơn nữa là khi họ ở bên nhau?
"Hoặc khi cao trào, em sẽ gọi anh là Yoongie...", tay Boss Im vòng ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng. Fany hoàn toàn đứng hình.
Cao... Cao cao cao... trào?!
Lẽ nào Boss Im đang ám chỉ... chuyện đó chuyện đó chuyện đó?! Anh phớt lờ trạng thái cứng đơ toàn tập của cô, đưa tay ra nắm tay cô, kéo sang bên. Fany đang ở trạng thái hóa đá, cứ thế bị anh kéo đi.
Boss Im kéo cô thẳng đến trước cửa phòng khách sạn, lấy thẻ ra quẹt nhẹ. Thẻ phòng "cách" một tiếng mở ra, Boss kéo tay cô, nhẹ nhàng đưa cô vào bên trong...
Tiffany trong tích tắc đần mặt ra. Anh, anh, anh đang làm gì thế? Lại cùng cô... thuê phòng khách sạn? Không lẽ Boss Im vừa nói họ còn việc để "làm"... Ối...
Gian quá, cái gì đó "...đãng" quá, đen tối quá! Gương mặt Fany đỏ bừng bừng, nóng hổi, cô quay sang định đáng trống lảng, "Yoon...ah ... Cái đó, chúng ta..."
Boss Im dựa vào cửa phòng, cà vạt nới lỏng, nút áo trên sơ mi đã cởi hai cái, hé lộ lồng ngực chắc khỏe, hàng lông mày nhướng lên, đôi mắt khẽ nheo, đôi môi mỏng cong lên thành một đường rất đẹp, vẻ mặt thích thú và thoải mái. Sao nhìn kiểu gì cũng giống như đang thưởng thức cảnh cừu non rơi vào mõm sư tử, thè lưỡi ra, chắc là đang suy nghĩ xem nên ăn thịt cô thế nào...
Fany thấy tim thắt lại, thình thịch thình thịch như có một con thỏ trong đó. Gì thế này, cô vừa quay lưng thì người đàn ông này đã bộc phát hormone, lộ vẻ nguy hiểm chết người sắp nuốt chửng lấy cô?
"Em... Muốn nói gì?", anh nhướng mày.
"A? Em em em em..." Fany bất giác nhìn môi anh, nào còn nhớ mình muốn nói gì nữa. Chuyện gì thế này, Boss Im hôm nay bị sao thế?
Từ sau khi cô xuyên không, họ đều ngủ riêng, kết quả hôm nay Boss đột nhiên "động dục", chuẩn bị "thi hành" bạo lực với cô? Không không không thể nào, cô cô cô cô còn chưa sẵn sàng! Cái đó cái đó...
Tuy nhìn môi Boss rất là quyến rũ, rất là muốn nếm thử vị của nó, nhưng miệng sư tử không thể tùy tiện nếm được chứ? Có lẽ vẫn chưa kịp lao đến thử thì cô đã bị anh tru một tiếng "a um..." ăn thịt sạch sẽ rồi! Ăn sạch rồi!
Fany bỗng giật bắn mình! Cô hoảng hốt túm tóc.
"Cái đó... Em nghĩ... Con gái và dì Park ở nhà có lẽ sẽ nhớ chúng ta lắm... Chúng ta về nhà nhé..." Boss Im bỗng bước một bước đến trước mặt cô.
Fany đần người. Anh chụp lấy tay cô, đẩy cô ra phía sau! Cả người anh lập tức áp sát.
"Á!", Fany hét lên, trái tim như hẫng mất một nhịp. Anh nhốt cô giữa anh và bức tường, hơi cúi xuống, khiến gương mặt cô không thể trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh, lắng nghe hơi thở của anh.
"Đừng hòng chạy trốn", anh nhìn cô, giọng trầm trầm mê hoặc. Fany bỗng thấy rối loạn, giống con thỏ bị điện giật, không động đậy gì được. Gương mặt Boss rất đẹp rất đẹp, đẹp đến nỗi như có ánh sáng phát ra từ gương mặt anh khiến cô không dám nhìn thẳng, nhưng lại không thể không nhìn. Đôi mắt anh sắc bén, nhìn cô từ một khoảng cách gần đến vậy, như một mũi tên trong tích tắc xuyên qua trái tim cô. Cô run rẩy, cô hoảng hốt, cô rối loạn.
"Cái đó... Ở đây... Hình như... rất đắt... Chúng ta... Chúng tá có nên về nhà không...", trong đầu Fany trống rỗng, gần như không biết mình đang lảm nhảm cái gì, suýt nữa thì ăn cả lưỡi của mình.
Boss Im nhìn vào mắt cô. "Ở đây không lãng mạn sao? Cảm giác lén lút trong khách sạn..."
A... A... A... Anh anh anh đang nói gì thế? Lén lút? Fany thấy đầu óc hỗn loạn cả lên. Gương mặt anh đã dần dần áp sát, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần! Chóp mũi anh sắp chạm vào cô, môi anh sắp chạm vào cô! Tim cô đã đập thình thịch không chịu nổi rồi, tay cô đang run lên, nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, mùi vị của anh sắp bao trùm lấy cô rồi! A a a, căng thẳng quá, a a a, tim sắp không chịu nổi rồi! A a a, sắp hôn rồi sắp hôn rồi! >_< Fany thấy chim chóc bay tán loạn trong đầu. Cô run đến không chịu nổi, bất giác quay ngoắt đầu sang bên trốn tránh.
"Không... Đừng..."
"Đừng?", Bos Im nhướng mày.
"Em... Em chưa sẵn sàng..." Fany không biết phải nói gì nữa.
Mặt Boss cứng đờ. Fany lén nhìn anh, tưởng anh đang giận. Sắc mặt anh không vui lắm, nhưng dần dần anh dịu lại, sau đó rất dịu dàng, rất thân thiết, rất hiền lành nheo mắt, cười tủm tỉm với cô.
"Được, anh cho em thời gian."
A?! Bingo!!!
Fany gần như hoan hô, không ngờ Boss lại hiểu lòng người đến thế, không có chuyện "dục hỏa xung thiên" mà "hành hạ" cô. Anh lại còn mỉm cười mà bảo, không sao?
A, Boss quá dịu dàng, quá hiền lành, quá đáng yêu! Nhưng Boss Im bỗng lùi ra sau một bước, khóe môi nhướng lên một cách quyến rũ. "Nhưng, ở đây chỉ có một cái giường!" A... Ừm? Một cái giường?! Đầu óc Fany như bị đứt dây.
Lén lút nhìn lướt qua cái giường trắng tinh duy nhất trong phòng, Boss đứng cạnh đó, sắc mặt rõ ràng nói "anh cho em thời gian nên chúng ta đương nhiên không thể ngủ với nhau rồi, còn em ngủ ở đâu thì tự em suy nghĩ".
Fany bối rối. Cũng may Boss là một người đàn ông rất thiện lương chính nghĩa, rất có lòng thương cảm người khác, nhìn bộ dạng lúng túng của cô, anh hơi mím đôi môi mỏng, "Ngoài ban công có ghế xếp."
"A, thế sao?" Fany thò đầu nhìn ra ban công. Á, mặt đầy vạch đen, cô rụt đầu vào. Ban công theo kiểu mở, không có cửa kính, ở độ cao 29 tầng này, lại vào đêm mùa thu, gió thổi phần phật, ngủ ở đó một đêm thì cóng chết mất!
Fany xị mặt, "Boss à, ban công..." Boss đang cởi nút áo sơ mi, hé lộ lồng ngực chắc khỏe quay lại nhìn cô, "Ban công thế nào?"
Ánh mắt Fany bất giác nhìn xuống phía dưới nơi cổ áo để hé của Boss ... Á, làn da quá trắng, lồng ngực quá chắc khỏe, cơ bắp rõ ràng làm sao... A a a, muốn nuốt nước bọt quá... Boss nhìn ánh mắt đứng hình của cô, hơi nheo mắt lại. "Hay là, em muốn ngủ ở đây?"
"A, không... Không... Không đâu, em ra kia ngủ." Fany rụt cổ lại, lập tức nhảy ra ban công. Huhuhu... Chuyện gì thế này?
Đến khách sạn bảy sao mà lại ngủ ban công? Gió thổi thế kia, thảm mỏng thế này, ghế cứng như vậy, tại sao lại đóng chặt xuống nền ban công chứ, tại sao không dời vào trong phòng, tại sao không thể ngủ trong căn nhà ấm áp, nhất định phải đến cái nơi quỷ quái này hò với chả hẹn! Boss Im ơi, có phải anh cố ý dạy dỗ em không?
Fany run run run túm chặt thảm, trừng mắt nhìn ánh sao trên trời mà ấm ức nhệch môi ra.
Thê thảm thê thảm thê thảm.
Gió lạnh thổi tới, lật bay bìa tạp chí " Soshi online" kỳ mới nhất trên bàn uống nước, vang lên tiếng "soạt soạt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro