Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c109-110_Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109: Tò mò hại chết mèo ( V )

Mấy ngày nay không khí Sở phủ có chút áp lực, Sở Hạo vì không tìm thấy bất cứ thông tin nào của Ngữ Diên nên trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng điều hắn không ngờ tới chính là ông ngoại cư nhiên mang theo Tiểu Hương đi tìm nàng hội hợp chỉ để lại cho hắn một phong thư ly biệt.

"Vương gia! ta đã phái thiên la địa võng toàn lực điều tra tung tích của gia gia và Vương Phi" Nhất Kiếm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sở Hạo nghe vậy gật đầu nói: "Mọi chuyện trong phủ giao cho quản gia xử lý, bổn vương phải đi ra ngoài một thời gian, ngươi đi theo ta!"

"Thuộc hạ hiểu "

Trong cung...

"Hoàng thượng! ngươi muốn đi đâu vậy?" Lão thái giám Tào công công nhìn hắn mặc thường phục không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Ngự đệ vừa xin phép ta nói là tình hình dân chúng có vấn đề, muốn đi xem xét, làm vua của một nước trẫm sao có thể trơ mắt ngồi nhìn?" Sở Thiên vừa chỉnh đốn lại quần áo vừa nói.

Tào công công nghe vậy vội khom lưng nói: "Hoàng thượng! nô tài biết ngài là vì nước vì dân là bậc chí tôn trăm năm mới gặp nhưng ngài là cửu ngũ chí tôn sao có thể làm cho ngài mệt nhọc như vậy, phía dưới quan viên còn rất nhiều! không bằng. . . . . ."

Sở Thiên nghe vậy mày chau lên, tức giận nói: "Như thế nào? Trẫm làm việc còn cần ngươi tới dạy dỗ sao?"

Tào công công nghe vậy liền biết hắn đang giận vội vàng quỳ xuống đất dập đầu "Hoàng thượng tha mạng! nô tài đáng chết! nô tài đáng chết!" hắn vừa nói vừa vả vào miệng mình.

"Thôi thôi! ngươi đứng lên đi" Sở Thiên xua tay nói.

Tào công công nghe vậy vội đứng lên chờ hắn sai phái.

"Trước đây ngươi theo phụ hoàng, hiện tại lại cùng trẫm, ngươi có thể coi như là tâm phúc của ta nhưng có một số việc ngươi làm nô tài thì không nên quan tâm cũng đừng quan tâm, ngươi đi chuẩn bị một chút đi! lần này trẫm cải trang vi hành không hy vọng có ai biết, cho nên một mình ngươi đi cùng trẫm là được rồi" Sở Thiên hạ lệnh nói.

Tào công công nghe vậy vội khom lưng hiểu được, có hắn đi cùng hoàng thượng nhất định sẽ không bị thương tổn, tuy rằng hắn đã lớn tuổi nhưng công phu của hắn cũng rất bí hiểm cho dù là Ngự Lâm quân cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ là hắn vẫn có chút lo lắng, dù hắn cũng có chút bản lĩnh nhưng một mình bảo hộ hoàng thượng trong lòng vẫn có chút sợ hãi .

Sở Thiên thấy hắn đi thu thập đồ, thì hai tay chắp sau lưng ánh mắt thâm thúy nhìn về phương xa, hắn sao không biết Sở Hạo vì sao xin phép đi, hắn đã sớm tính ra nàng nhất định sẽ rời nhà trốn đi nhưng không ngờ rằng lại nhanh như vậy, nàng có hứng thú đối với giang hồ như thế sao? hắn thật muốn nhìn một chút xem nàng thật ra muốn làm cái gì, mà lần này hắn cũng muốn nhìn xem hắn và Sở Hạo ai vận khí tốt hơn, có thể gặp được nàng trước.

Sau khi làm cho tất cả mọi người vướng bận, người nào đó lúc này đang nhàn nhã ở vùng ngoại thành điền dã ăn lương khô, Linh Đang phát ra tiếng vang rất nhỏ, Ngữ Diên biết chăc bọn họ muốn ra rồi vì thế nàng liền đi đến dưới bóng cây lấy Linh Đang ra quơ quơ, bốn tên Quỷ hồn lập tức ngã xuống mặt đất.

"Nương tử! nương tử" tiểu Chính Thái vừa xuống tới mặt đất liền chạy tới hai tay ôm lấy Ngữ Diên.

"Cái gì mà nương tử! gọi là tỷ tỷ" nàng véo mũi hắn cười nói.

"Vu bà! ngươi thật sự cùng hắn bái đường sao?" Thất Dạ tò mò hỏi. Trong thời đó tại sao bọn họ đều không hề cảm giác được gì? !

"Nói thì dài dòng lắm! tóm lại chỉ là bốn chữ, đánh bậy đánh bạ" nói xong, nàng lấy trong bao quần áo ra rất nhiều đèn cầy (nến) và một chút đồ ăn của quỷ đưa cho bọn họ "Lại đây! ăn đi"

Mấy người thấy thế vội cầm lên bắt đầu ăn, Ngữ Diên nhìn tiểu Chính Thái khả ái như thế nói: "Tiểu Mộc Lâm! ta sửa tên cho ngươi được không? tên của ngươi nghe thật nhàm chán"

Tiểu Chính Thái nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng cười cười "Tướng công đều nghe theo nương tử "

Những lời này vừa ra khỏi miệng, ba quỷ hồn cười thiếu chút nữa phun hết ngọn nến trong miệng ra, Hiền bình thường là người cực kỳ ổn trọng cho nên một nam nhân yên lặng như thế cũng có thể cười thoải mái như vậy thì chuyện này đối với bọn hắn mà nói, là buồn cười cỡ nào .

Ngữ Diên nhéo nhéo mặt hắn nói: "Về sau không được nói như vậy! tỷ tỷ sao có thể gả cho quỷ được, hơn nữa ngươi nhỏ như vậy, ngươi nha. . . . . ." Nàng chỉ chỉ vào đũng quần của hắn cười nói: " Nơi này của ngươi lông mao còn chưa dài! ngươi đã muốn thú lão bà sao?" nói xong, nàng đột nhiên nở nụ cười.

". . . . . ." Vù vù vù vù, một trận gió nhẹ thổi qua, không ai cười.

Ngữ Diên thấy thế ngoái đầu nhìn nhìn bọn họ, Thất Dạ cùng Hiền sắc mặt cực kỳ xấu hổ, sau đó hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn về phía đũng quần của mình, Ngữ Diên thấy thế lập tức hiểu ra vội nói gấp: "Ta. . . . . . Ta không phải cố ý! ý của ta là lông mao cũng chưa đủ dài đã nghĩ muốn nương tử a"

". . . . . . ?" Lại trừng mắt nhìn nàng.

"Nga! không không không, ý của ta là cho dù các ngươi phía dưới lông mao đủ dài cũng không thể lấy vợ"

". . . . . . ?" Lại trầm mặc không nói gì.

"Ai nha! các ngươi biết ta không phải có ý này mà, kỳ thật. . . . . . Kỳ thật ta rất đơn thuần , ta không biết các ngươi có thể có lông rậm hay không, ta cũng chỉ là nghe người khác nói, dù sao. . . . . . Dù sao ý của ta là, người không thể cùng quỷ thành thân, như vậy các ngươi hiểu chưa!" Ngữ Diên giải thích một hồi mồ hôi đã ướt đẫm.

"Sớm nói như vậy không được sao! ngươi cứ nói như vậy thật làm cho chúng ta bị đả kích nặng nề " Thất Dạ liếc mắt nhìn nàng khinh bỉ nói.

Ngữ Diên thấy thế bất đắc dĩ cười cười, lôi kéo tiểu Chính Thái nói: "Ta sẽ nghĩ cho ngươi một cái tên nha! về sau ngươi gọi là Nhất Khắc được không, như vậy sẽ tương đối dễ nhớ, giống như Thất Dạ ca ca của ngươi "

Tiểu Chính Thái nghe vậy tỏ ra cực kỳ có hiểu biết gật đầu "Được rồi! nương tử nói cái gì thì là cái đó! đại trượng phu nếu vi phạm lời của nương tử như vậy...sẽ không ngoan rồi, về sau các ngươi cũng gọi ta là Nhất Khắc đi" tiểu Chính Thái sang sảng nói.

Ngữ Diên nghe vậy nhất thời xấu hổ không thôi, nàng hiện tại thu thập đều là cái quỷ gì vậy? !

"Nhanh chút! nhanh chút! Lưu gia thôn mỗi năm tổ chức đại hội thi đấu thơ một lần, ngày mai sẽ bắt đầu" đột nhiên một chiếc xe ngựa đi qua bọn họ rất nhanh, giọng nói trong xe có vẻ đang vô cùng sốt ruột, không bao lâu cũng xuất hiện rất nhiều chiếc xe ngựa như vậy liên tiếp chạy qua tất cả đều đi về cùng một hướng, tất cả mọi người đều có vẻ hưng phấn , chờ mong , thậm chí là kích động . . . . . .

"Bọn họ nói là có thi đấu thơ?" Ngữ Diên lẩm bẩm nói.

"Sư phó! chúng ta đừng đi tới đó! Ta nghĩ chúng ta tốt nhất nên nhanh nhanh chạy đi, lỡ Vương gia đuổi kịp thì sao!" Xinh đẹp có chút bận tâm nói.

"Đúng vậy a! vu bà! lòng hiếu kỳ của ngươi hại chết ngươi bao nhiêu lần rồi tại sao ngươi đến giờ vẫn không biết hối cải a" Thất Dạ cũng nhắc nhở.

". . . . . . ?"

"Vu bà. . . . . .!"

Ngữ Diên nghe vậy rốt cục cũng nhìn về phía bọn họ, sắc mặt đột nhiên trở nên rất thâm trầm: "Các ngươi làm sao có thể nói như vậy! Cái gọi là không có việc gì không thể tìm việc, có việc thì không thể trốn, đạo lý này các ngươi không rõ sao? Hiện tại xem ra phía trước có đại sự, nếu là đại sự, chúng ta sao có thể tránh thoát được? Tốt lắm! đừng nói nữa chúng ta mau chạy nhanh đi xem một chút đi, nói không chừng chúng ta còn có thể phát hiện ra một số chuyện quan trọng" nói xong, nàng không chờ bọn họ phản ứng đã đem mọi thứ thu thập xong.

Mọi người nghe vậy thì hắc tuyến đầy đầu, Trời ạ! thích đi xem náo nhiệt còn nói ' đường hoàng ' như thế, thật ra ai chẳng biết nàng chính là loại nhàn cư vi bất thiện điển hình !

Chương 110: Quỷ dị Lưu gia thôn ( I )

Ngữ Diên sau khi kiếm được lý do đường hoàng chính đáng để đi Lưu gia thôn liền cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo đám người kia.

Nàng tìm một cái khách sạn bất kỳ đem ngựa đưa cho tiểu nhị, sau đó xoay người đi vào đại sảnh.

"Chưởng quầy! Mau chuẩn bị cho bổn thiếu gia một gian phòng" Ngữ Diên đi vào đại sảnh nói với chưởng quầy.

Chưởng quầy thấy thế vội cười nói: "Khách quan! thật là xin lỗi a, bổn điếm đã đầy người ở rồi" nói xong liền khom người xin lỗi.

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc rồi nhìn nhìn những người xung quanh không khỏi nói: "Thật sao! có nhiều người ở trọ như vậy sao? Hay là ngươi xem thường bản công tử?"

Chưởng quầy nghe vậy vội vàng gật đầu cúi người nói: "Công tử! ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẽ ta lại muốn đuổi khách ra ngoài sao? Ai, ngày mai sẽ là đại hội thi đấu thơ mỗi năm tổ chức một lần, khách sạn trong trấn toàn bộ đã sớm chật ních người rồi, tiểu điếm nửa tháng trước cũng đã bị thuê "

Nghe chưởng quầy nói như vậy Ngữ Diên không khỏi tò mò hỏi: "Đây tột cùng là đại hội thi đấu thơ gì? tại sao mới bắt đầu mà đã có thể làm cho quan khách từ khắp nơi tìm đến? "

Chưởng quầy nghe vậy vội hỏi: "Công tử! ngươi là người từ phương xa đến phải không?"

Ngữ Diên gật gật đầu.

"Aiii... vậy ngươi không biết là đúng rồi, Lưu gia thôn của chúng ta thoạt nhìn chỉ là một thôn nhỏ, nhưng trong thôn chúng ta lại có đủ có Bảng Nhãn, Trạng Nguyên, nơi này hàng năm đều xuất hiện thơ Vương, không những được thôn trưởng trao cho năm trăm lượng bạc mà còn có thể ăn ở miễn phí ăn ở tất cả khách sạn trong Lưu gia thôn vòng một năm "

"Cái gì? Điều kiện tốt như vậy sao! Vậy Lưu gia thôn chẳng phải sẽ mệt chết?" Nàng kinh hô.

Chưởng quầy nghe vậy thì cười cười nói: "Hàng năm trận đấu sẽ tổ chức trước nửa tháng, mấy ngày này tiền kiếm được còn nhiều hơn làm bình thường hai năm ".

"Nga,Đúng là lông cừu mọc trên thân cừu a!" Ngữ Diên thấp giọng nói "Có thể nghĩ ra được điều này chắc người đó là một người tài ba"

"Tất nhiên rồi! Lưu gia thôn chúng ta mấy trăm hộ gia đình người mà chẳng biết thôn trường rất lợi hại, chúng ta có thể làm giàu cũng đều là nhờ công lao của hắn, thôn trường chúng ta rất rất lợi hại!" Chưởng quầy không chút keo kiệt ca ngợi.

Ngữ Diên nghe vậy thì gật gật đầu, trong lòng lại tràn ngập tò mò đối với vị trưởng thôn này, hắn thật ra là một lão nhân như thế nào? Nhưng chỉ vài giây sau nàng lại bắt đầu phiền lòng ca thấn " Tất cả phòng trọ đều đầy rồi sao? không có nơi nào khác sao? hoặc là ở lại trong nhà của người dân cũng được, tóm lại ta sẽ trả tiền " nàng muốn tìm một nơi có thể nghỉ ngơi thật tốt.

"Aiiiii... công tử! ngươi không biết a, tất cả nhà của người dân trong thôn đều đã chật cứng người rồi, hôm nay sợ rằng sẽ không có nơi nào cho ngươi nghỉ chân đâu, nếu công tử không chê thì ngài chịu khó ở tạm sài phòng (phòng dành cho người hầu) một đêm đi? Không phải tiểu nhân nói láo! hiện tại mỗi nhà đều đã chật ních người, nếu muốn tìm thôn khác dừng chân cũng không thể bởi vì trong vòng ngàn dặm chỉ có mỗi Lưu gia thôn chúng ta thôi, hay. . . . . ." Đột nhiên chân mày của hắn cau lại tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên nói hay không.

"Hay cái gì?" Thấy hắn do dự, nàng vội hỏi.

Chưởng quầy nhìn nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Trong thôn còn có một nhà không có ai ở, đó chính là nhà của thôn trưởng,nhưng thôn trưởng lại không thích cùng người xa lạ nói chuyện! cho dù là những người dân quen thuộc trong thôn hắn cũng không nguyện ý cho tá túc qua đêm, hơn nữa chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn mỗi năm một lần còn bình thường căn bản là không cho gặp " hắn chậc lưỡi nói.

Ngữ Diên nghe vậy mày dần dần cau lên, một năm chỉ thấy một lần! dây thật sự là một lão nhân kỳ quái, hắn thật sự đang làm cái gì? Tạm dừng vài giây, nàng cười nói: "Cám ơn chưởng quầy đã nhắc nhở, đây là chút tiền tiền thưởng cho ngươi " nói xong nàng lấy ra một ít bạc vụn đưa cho hắn, chưởng quầy thấy thế vội cúi đầu khom lưng cười nói tạ.

Đợi nàng tìm hiểu rõ ràng mọi việc rồi ăn chút cơm thì sắc trời cũng đã tối, hôm nay nàng đã cưỡi ngựa suốt cả một ngày cho nên cũng đã rất mệt mỏi, ngày mai là thi đấu thơ cho nên nàng muốn nghỉ ngơi tốt để có thể tham gia, nghĩ nghĩ nàng đột nhiên nở nụ cười, chưởng quầy không phải đã nói là còn có một nhà sao!

Một lúc sau, Ngữ Diên đã đi ra khỏi Lưu gia thôn đoạn rất xa đến một ngọn núi cao mới dừng lại , kỳ quái vì sao nhà của thôn trưởng lại ở trên sườn núi? tuy rằng phủ đệ thoạt nhìn vô cùng lớn nhưng xung quanh đều không có dân cư , như vậy chẳng phải là rất tịch mịch sao?

Nhưng ngay sau đó một ý niệm liền xuất hiện trong đầu nàng, người ta là thôn trưởng nha! Tất nhiên là không muốn giống với người thường rồi! làm như vậy mới có vẻ cao quý nha! vì thế nàng đi tới trước cửa nhẹ nhàng gõ ' cốc cốc cốc ', không bao lâu một thanh âm hùng hậu truyền tới "Ai ?"

"Ta muốn gặp thôn trưởng" Ngữ Diên ở ngoài cửa la lên.

Lúc này cửa được mở ra, một lão nhân đã có tuổi đi tới nhìn nàng chằm chằm đầy nghi hoặc hỏi "Ngươi là ai ?"

Ngữ Diên thấy thế nói gấp: "Chào thôn trường! ta là Mộng Thiếu! ta tới đây để tham gia thi đấu thơ nhưng tiếc là tất cả các khách điếm đều đã đông khách rồi, ta muốn. . . . . ."

"Muốn cái gì! không biết quy củ của nơi này sao?" Lão nhân đột nhiên ngắt lời của nàng tức giận trừng mắt nói.

Ngữ Diên thấy vẻ mặt của hắn không được thân thiết cho lắm vì thế không tươi cười nữa nghiêm túc nói: "Tứ hải giai huynh đệ! đạo lý đó mà thôn trường cũng không hiểu sao! Tại sao ngươi có thể đón tiếp bằng hữu như vậy?" Nàng cực kỳ bất mãn nói.

"Mau đi đi! đừng gây trở ngại cho giấc ngủ của ta" nói xong hắn liền đóng cửa, xem ra lời nói của nàng không làm cho hắn cảm thấy áy náy hay xúc động nào.

"Lão nhân! ngươi làm như vậy là không có đạo đức! ta tới nơi này tá túc đâu nói là không trả tiền! hơn nữa lần thi đấu thơ này là các ngươi tổ chức đáng lẽ các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi các bằng hữu tới chứ, ngươi làm như vậy là sao?" Nàng vươn tay ngăn cửa lại nói.

"Bản thôn có quy củ của bản thôn! ngươi không hiểu thì đi tới nơi khác mà hỏi khắc biết, ta không cho ngươi ở tất nhiên là có lý do của ta, phong tục của Lưu gia thôn này đã có từ rất nhiều năm rồi! lão phu cũng không phải nhằm vào một mình ngươi" lão nhân tức giận giải thích, sau đó tiếp tục kéo cửa đóng lại.

"Ai ------ quy củ đều là do con người đặt ra , nếu ta đã đến đây như vậy ta chính là khách!" Nàng tiếp tục nói, tóm lại lý do chỉ có một đó chính là muốn tá túc mấy ngày, nàng không muốn ngủ ở đầu đường xó chợ.

"Ai, ngươi. . . . . ."

"Để cho nàng vào đi" đột nhiên trong phòng bỗng truyền ra một thanh âm ôn nhu như nước .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro