Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c132-136 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 132: Truyện Võ lâm ( I )

Cho đến CDEF đi không còn nhìn thấy bóng dáng, Ngữ Diên trong lòng vẫn đang phấn khởi như trước, một giây sau, nàng đột nhiên nhìn về phía Sở Hạo thần thần bí bí nói: "Lời vừa rồi của bọn họ ngươi cũng đã nghe thấy?"

Sở Hạo gật gật đầu.

"Trời ạ! Những người bọn họ vừa nói đều là những nhân vật độc bá trong chốn võ lâm a" Ngữ Diên hưng phấn nói, thật sự không thể tưởng tượng được ông trời có thể hậu đãi nàng như thế, không chỉ cho nàng đẹp như thiên tiên mà còn giúp nàng may mắn gặp được những đại hiệp dưới ngòi bút Kim Dung, trời ạ! thật là kích động, không biết nữ nhi của Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung, đã sinh ra chưa? còn có Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông nữa, đây đều là các đại nhân vật a!

"Xem ra ngươi rất hưng phấn?" Sở Hạo nhìn về phía nàng nói.

Ngữ Diên vội vàng gật đầu "Ngươi biết không! Ba người bọn họ đều là những tuyệt thế cao thủ! Như thế nào? Ngươi chưa từng nghe nói qua sao?"

Sở Hạo nhìn về phía nàng nói thẳng: "Chưa từng nghe qua"

Ngữ Diên nghe vậy thì khinh bỉ nói: "Nhìn xem! Trừ bỏ chuyện của triều đình ta nghĩ ngươi căn bản là không biết chút nào về các nhân vật trong chốn võ lâm! Có thể ngồi trên ghế minh chủ võ lâm thì người đó chắc chắn là vô cùng lợi hại , chẳng qua nếu so với ba người ta vừa nói thì Minh Chủ sao có thể sánh bằng"

Sở Hạo cười cười không đáp bởi vì ba người nàng nói hắn thực sự chưa nghe nói qua.

"Nga, đúng rồi! Võ lâm đại hội khi nào thì bắt đầu a? Cử hành ở nơi nào?" Nàng bắt đầu biểu hiện bản chất tò mò hỏi.

"Ngươi muốn đi?"

"Ân" nàng gật đầu thật mạnh, đại sự náo nhiệt như thế nàng làm sao có thể bỏ qua được?

"Nhưng Võ lâm đại hội rất không an toàn" Sở Hạo một chút cũng không muốn theo ý của nàng.

"Không có việc gì! Không phải có ngươi ở đây sao! ngươi nói ngươi sẽ theo ta hành tẩu giang hồ, hiện tại giang hồ đang ở ngay trước mắt, tất nhiên không thể buông tha, đúng không?" nàng muốn đi vì vậy giọng có hơi chút khách khí cho nên thanh âm của nàng cũng trở nên uyển chuyển.

"Chỉ sợ cao thủ tập hợp đông ta không thể bảo đảm an toàn cho ngươi"

Nghe vậy Ngữ Diên liền ngây ra một hồi, thật hay giả vậy? Võ lâm đại hội dọa người như vậy sao? Nhưng nhiều người nàng muốn gặp đều ở đó nàng không đi chẳng phải thật là đáng tiếc sao! còn nữa nàng cũng muốn đi gặp minh chủ võ lâm xem hắn bộ dạng như thế nào! Vì thế nàng nói: "Người hành tẩu giang hồ có ai là chưa từng bị chém! ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Thấy nàng vẻ mặt kiên quyết hắn liền biết nàng đã quyết định rồi, cũng tốt, võ lâm đại hội là nơi vô cùng nguy hiểm nếu có thể cho nàng thấy giang hồ hung hiểm cỡ nào kinh khủng bực nào thì..., có lẽ nàng sẽ không còn muốn đi ra ngoài nữa.

"Được!"

"Thật sự?" Ngữ Diên biết mình nếu năn nỉ cầu xin có lẽ hắn sẽ đáp ứng, nhưng nàng thật không ngờ rằng hắn lại đáp ứng như vậy nhanh, ách. . . . . . Hắn khi nào trở nên tốt như vậy?

Sở Hạo vừa thúc giục ngựa vừa nói: "Đi nhanh đi! nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì ba ngày sau có thể tới được Anh hùng thành"

Ngữ Diên ngây ra một lúc "Anh hùng thành!? Wow, cái tên này thực uy vũ nha? Nơi đó chắc rất rộng lớn !?"

Sở Hạo ngoái đầu nhìn nàng nói "So với Lạc Thành thì nơi đó lớn hơn gấp đôi"

Ngữ Diên nghe vậy cả người run lên, theo bản năng tán thưởng, "Nơi của anh hùng quả nhiên không giống với các nơi khác!"

Ba ngày sau? Anh hùng thành

Ngữ Diên ngồi ở trên ngựa ngước nhìn ba chữ lớn 'Anh hùng thành', trong lòng không khỏi bội phục, không thể tưởng tượng được trên giang hồ còn có một nơi đẹp đẽ như vậy, xem ra giang hồ rất thần bí a!.

Cảm thán một hồi, nàng liền đi theo Sở Hạo tiến vào trong thành, vừa tiến vào nơi này Ngữ Diên bỗng có cảm giác như đang tiến vào kinh thành, vì thế tò mò hỏi: "Vì sao nơi này giống kinh thành như vậy?" Bất kể là không khí, cách bố trí, đều cùng kinh thành không sai biệt nhiều lắm.

Sở Hạo xuống ngựa rồi ra hiệu ý bảo nàng cũng xuống rồi nói " Ở đây nhiều người, cưỡi ngựa không an toàn" sau đó lại nhìn nhìn chung quanh nói: "Anh hùng thành mọi cảnh vật, bố cục trên cơ bản đều là bắt chước kinh thành "

Ngữ Diên gật gật đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ vì sao người cổ đại lại thích bắt chước như vậy a? Một chút sáng tạo đều không có!

Đi được một lúc,Ngữ Diên mới phát hiện từng khách sạn, từng quán trà ở đây đã chật kín người, đây quả thực so với kinh thành còn đông đúc hơn "Tiểu Tam! Tại sao ở đây lại nhiều người như vậy a! Xem ra những người này đều là cao thủ?"

Sở Hạo nhìn thoáng qua nàng rồi nói: "Võ lâm đại hội bốn năm mới tổ chức một lần tất nhiên sẽ hấp dẫn những kẻ yêu thích võ thuật từ khắp nơi tới hơn nữa những kẻ thích xem náo nhiệt giống ngươi cũng tới rất nhiều" nói xong khóe miệng hắn liền nhếc lên cười cười.

Ngữ Diên thấy thế cũng không nói thêm gì, nàng là lười so đo với hắn, xem náo nhiệt có gì sai sao? Lòng hiếu kỳ có gì sai sao? Kỳ thật là nàng ngượng ngùng không muốn nói, nàng là cầm thần, thực thần, trinh thám như thần, lại mang đại danh đỉnh đỉnh nữ hiệp! Nhưng chính là nàng không biết nhiều về võ công cũng không biết võ công của người cổ đại đến tột cùng là như thế nào vì thế nàng muốn xem trước một chút rồi nói sau.

"Trước hết chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút đã! ba ngày nay chúng ta đều chưa được nghỉ ngơi thật tốt, trên người ta đều ngứa ngáy muốn chết " Ngữ Diên chịu không nổi gãi gãi.

Sở Hạo gật gật đầu rồi bắt đầu tìm kiếm khách sạn.

"Tiểu nhị! Mau chuẩn bị cho ta hai phòng" Sở Hạo đi vào nói với tiểu nhị.

"Đại gia! Thật sự rất xin lỗi a, toàn bộ phòng trọ của chúng ta đều kín người rồi " tiểu nhị vô cùng có lỗi nói.

"Không phải vậy chứ?" Ngữ Diên la lên

"Ngài không biết a! Bọn họ nửa tháng trước đã tới đây rồi, hay là ngài đi hỏi các nơi khác một chút đi?" Tiểu nhị xin lỗi cười cười nói.

Vì thế, hai người lại kéo ngựa tiếp tục đi hỏi các nơi khác. . . . . .

Nhà thứ hai, nhà thứ ba, nhà thứ tư, nhà thứ năm, nhà thứ. . . . . .

"Khách quan! thật sự xin lỗi! Khách điếm của chúng ta đã hết phòng rồi" hỏi qua hàng chục khách điếm hai người đều nhận được một đáp án giống nhau .

"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ở trên đường cái !?" Ngữ diên nhìn về phía hắn uể oải nói.

Lúc này, tiểu nhị bỗng nói gấp: "Ở đây còn có một nơi có khả năng còn phòng"

"A? Ở đâu?" Ngữ Diên nghe vậy thì vui sướng hỏi.

Tiểu nhị nhìn nhìn nàng rồi lại nhìn Sở Hạo một chút rồi thấp giọng nói: "Là kỹ viện lớn nhất ở đây, Khởi Hương lâu"

"A? Ngươi. . . . . . Ngươi bảo chúng ta tới ở kỹ viện?" Ngữ Diên bàng hoàng nói, phải biết rằng nàng hiện tại là nữ hài tử sao lại có thể tới đó!?

Tiểu nhị áy náy nói: "Nhưng không còn có nơi khác a! Khởi Hương lâu là kỹ viện lớn nhất nơi này, bên trong phòng cũng rất nhiều, nhưng hiện giờ chỉ sợ nếu ngươi đến trễ thì ngay cả nơi đó cũng không còn phòng"

"Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ thực sự có người đến kỹ viện trọ sao?"

"Xem ngươi nói kìa! Ta chẳng lẽ muốn hù dọa ngươi sao! Phái Nga Mi, Côn Luân đều vào nơi đó ở" tiểu nhị nghiêm trang nói.

"Xem ra vài năm không qua lại số lượng người trong giang hồ càng ngày càng nhiều " Sở Hạo nói.

"Đúng vậy a! Ngài không biết nơi này sắp tổ chức võ lâm đại hội bốn năm mới tổ chức một lần sao!? Võ lâm đại hội lần này vô cùng long trọng a! Mọi người trên khắp cả nước đều lục tục tới đây từ rất sớm, có người còn tới đây từ ba tháng trước! Ngươi xem phái Thiếu Lâm tới tham gia trận đấu mang đến hai trăm đồ đệ rồi cả phái Võ Đang cũng dẫn theo gần hai trăm người, còn có các môn phái khác nữa, ngay cả các môn phái bàng môn tả đạo cũng tới, hơn nữa người tới xem náo nhiệt cũng nhiều vô số các khách điếm tất nhiên rất hút hàng rồi, cho dù ngươi có tiền cũng không thuê được phòng nha!" tiểu nhị nói.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng âm thầm tán thưởng, đây quả thực là rất giống thế vận hội Olimpic bốn năm một lần ở thế kỷ 21 a!

Lặng người một lát rồi Ngữ Diên bỗng xoay người nhìn về phía Sở Hạo nói: "Đi! Chúng ta mau đi tìm Khởi Hương lâu, ở đó so với ăn ngủ đầu đường thì còn tốt hơn, mà võ lâm đại hội cũng không thể kết thúc trong một thời gian ngắn" nàng nói gấp.

Tiểu nhị nghe vậy cười nói: "Cô nương thực thông minh a! Võ lâm đại hội ba ngày sau mới bắt đầu, sau đó sẽ liên tục tranh đấu chừng một tháng mới có thể tìm ra võ lâm minh chủ "

"Lâu như vậy a?" Ngữ Diên tò mò hỏi.

"Đúng thế! Cô nương! Ngươi cũng không nên cảm thấy buồn, trong Anh hùng thành có rất nhiều nơi có thể chơi đùa, như đi thuyền trên Thiên Hồ, xem hoa đăng còn có thể nghe rất nhiều câu chuyện về các cao thủ trên chốn giang hồ, không những thế ở đây đồ ăn ngon rất nhiều ngươi có thể từ từ thưởng thức, ngươi xem xem nếu không có gì thú vị thì ở đây sẽ không nhiều người như vậy " tiểu nhị nói gấp.

Ngữ Diên nghe vậy vui vẻ không thôi, nàng một lòng muốn hành tẩu giang hồ, hiện tại giang hồ ngay ở dưới chân, nàng nhất định phải nhân cơ hội này để bái sư học nghệ, ân! Cứ quyết định như vậy đi! Sau đó, nàng thưởng cho tiểu nhị một chút tiền rồi cùng Sở Hạo đi tìm Khởi Hương lâu.

Khởi Hương lâu.

"Ai u! công tử, cô nương ngài đây là muốn ở trọ hay là. . . . . ." giọng nói tú bà có vẻ mê đắm cười cười.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn nàng một cái nói: "Chúng ta muốn ở trọ"

Tú bà nghe vậy cầm khăn lụa hồng che miệng cười nói: "Ha ha....ở trọ a! ở đây còn một gian phòng thượng hạng giá một ngàn lượng"

"Cái gì? Một ngàn lượng? Ta dựa vào, ngươi là đồ xảo trá a!" Ngữ Diên nghe vậy giận tím mặt, quả thực là xảo trá.

Tú bà nghe vậy cười cười nói: "Ai u! cô nương lời này của ngươi thực làm cho người ta thất vọng đau khổ nha, một ngàn lượng này là một tháng tiền thuê nhà cùng tiền ăn a! Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi trả một ngàn lượng ta cam đoan các ngươi có thể sống vô cùng thoải mái hơn nữa các ngươi có thể tùy ý gọi món ăn, còn nữa nếu các ngươi nguyện ý chúng ta còn có thể cho cô nương hầu hạ các ngươi ăn uống" nói xong tú bà cười càng thêm giảo hoạt.

"Nhưng là giá của ngươi cũng quá cao đi!" Ngữ Diên vẫn rất không phục nói.

"Cô nương! Giá ta ra cũng không phải cao a! Ngươi xem ở đây còn có nơi nào cho thuê phòng nữa đâu? Mà Khởi Hương lâu chúng ta ở Anh hùng thành có vị trí rất thuận lợi a! Ngài muốn đi ra ngoài chơi đùa hoặc ăn uống mua sắm cái gì đều rất thuận tiện nha! Ngươi xem phái Thiếu Lâm, Thiên Sơn, Cái Bang, phái Nga Mi, Võ Đang, phái Tiêu Dao, Nhật Nguyệt phái, phái Cổ Mộ, Toàn Chân giáo, Đào Hoa Đảo, Bạch Đà sơn trang, Côn Luân phái, Tuyết Sơn Phái, phái Hoa Sơn, Thiết Kiếm môn, phái Thiết chưởng, Hiệp Khách đảo, phái Thiên Sơn,....không người nào là kêu giá đắt a" tú bà ba hoa nói.

"Ngươi. . . . . ."

"Cho ta hai phòng hảo hạng!" Sở Hạo trực tiếp ngắt lời các nàng nói.

Tú bà nghe vậy nói gấp: "Thật sự rất xin lỗi! Chỗ ta chỉ còn lại một gian "

"Một gian?" Ngữ Diên nghe vậy thoáng nhăn mày.

"Đi! Mau dẫn đường cho chúng ta!" Sở Hạo nói thẳng.

Ngữ Diên nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn. . . . . . Hắn đây là ý gì? Bọn họ cô nam quả nữ ngủ chung một gian? Kia. . . . . . Có thể hay không gặp chuyện không may nha? !

Chương 133: Võ lâm đại hội ( II )

Dưới sự dẫn dắt của tú bà bọn họ rất nhanh chóng đi tới trước một căn phòng gọi là ' Nhu Hương phòng', Sở Hạo liền ném cho tú bà một ngàn lượng, nàng ta cười sung sướng không sao khép miệng lại được, trước khi đi còn thân mật dặn dò hai người có gì phân phó cứ việc nói.

Ngữ Diên thấy thế chỉ có thể bĩu môi, biết rõ bị nàng ta ép giá nhưng trong hoàn cảnh hiện tại chỉ có thể chịu hố.

Tú bà vừa rời đi bên trong căn phòng liền trở nên im lặng, Ngữ Diên cúi đầu xấu hổ tính toán nên làm sao bây giờ? Lỡ hắn nổi thú tính lên thì biết làm sao đây?

Sở Hạo đem tất cả đồ đạc buông xuống nói với nàng : "Buổi tối ngươi ngủ trên giường ta ngủ ở ghế, ta đi xuống gọi thứ ăn, ngươi tắm rửa xong thì xuống ăn" nói xong hắn liền đóng cửa rời đi.

Ngữ Diên nghe vậy thì thất thần, hắn. . . . . . Hắn tại sao có thể như vậy? Cảm giác thực không giống hắn trước kia!

Một lúc sau

Ngữ Diên thay đổi quần áo, trên mặt nàng tạo thêm rất nhiều vết rỗ mục đích đương nhiên là sợ người khác có rắp tâm bất lương đối với nàng, khi nàng vừa mới đi ra khỏi cửa liền nghe được các nữ hài tử đang nghị luận về những người dưới lầu, theo ánh mắt của các nàng, nàng liền nhìn thấy Sở Hạo đang tao nhã ăn cơm, lúc này bên cạnh nàng nữ tử A nói: "Aiiii... hắn rất đẹp trai a!Hắn là ai mà nhìn rất có khí chất như vậy " nói xong liền cầm cây quạt che miệng cười.

Nữ tử B liền gật đầu nói: "Thật là suất a! Chính là trên mặt lại bị rỗ nhiều như vậy hơn nữa nốt rỗ lại đen trông thực nốt ruồi mấu chốt là bị dày đặc, nếu mà hôn môi thì chắc cảm giác như đang ăn Hắc chi ma (Hắc chi ma: tên 1 vị thuốc; còn gọi là mè đen, vừng đen) a" nói xong liền cầm khăn tay lên che miệng run run cười.

Nữ tử A nghe vậy bĩu môi nói: "Điều này có là cái gì! Như vậy mới có cảm giác đáng yêu a"

Nữ tử B khinh bỉ nói: "Đúng vậy a! Thật là đáng yêu, buổi tối ngươi không ngủ được có thể ghé vào trên mặt hắn đếm nốt rỗ"

Ngữ Diên nghe vậy nhịn không được vụng trộm cười cười, vội đi xuống lầu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn ăn cơm.

"Cười cái gì?" Sở Hạo nhìn về phía nàng hỏi.

"Trên lầu các tiểu thư đang nghị luận nốt rỗ đen trên mặt ngươi, aiii.... ta cảm thấy ngươi nên xóa các nốt rỗ trên mặt đi, nói không chừng ở trong này ngươi có thể gặp được nữ hài tử khiến cho ngươi tâm động!" nàng trêu ghẹo nói.

"Cạch" một tiếng, Sở Hạo quăng chiếc đũa lên trên mặt bàn rồi nói "Ngươi ăn đi!" sau đó xoay người rời đi, để lại Ngữ Diên với vẻ mặt mờ mịt , làm sao vậy? Nàng nói sai cái gì sao?

Sau khi cơm nước xong, Ngữ Diên thấy hắn như trước không có ra khỏi cửa phòng không khỏi bĩu môi ngầm mắng hắn keo kiệt, quên đi! không để ý tới hắn nữa nàng tốt nhất vẫn là đi ra ngoài đi dạo phố đi, nghĩ đến đây, nàng liền vui vẻ chạy ra ngoài mà hoàn toàn quên mất câu nói của Sở Hạo ' giang hồ quá nguy hiểm! không được tùy tiện chạy lung tung'.

Ra khỏi cửa, nàng liền hiểu được cảm giác chen chúc, nơi này sao lại có nhiều người như vậy? Đi được một quãng nàng liền nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang vây xem vì thế nàng tò mò từ từ tới "Nhường một chút! nhường một chút!"

"Mặt rỗ kia! Ngươi chen chúc cái gì " một đại thúc bị nàng chen lên vô cùng khó chịu nói.

Ngữ Diên liếc vị đại thúc này một cái rồi reo lên: "Mặt rỗ thì làm sao? Ngươi có sao? Ngươi có bản lĩnh sinh ra vài cái mặt rỗ cho ta xem nào!"

"Ngươi. . . . . ."

"Ngươi ngươi cái gì! Một đại nam nhân mà lại thích đi xem náo nhiệt đã vậy lại còn đi tranh chấp với một tiểu nữ nhu nhược như ta sao? Thật không biết xấu hổ!"

Đại thúc nhất thời bị nàng nói cho ngây ngốc.....

Ngữ Diên hừ một tiếng rồi lại chen chúc hướng vào bên trong, nhưng lần này toàn bộ các vị đại thúc lại nhanh chóng nhường đường cho nàng bởi vì tất cả mọi người đều không muốn bị nàng nói như thế, cứ như vậy không bao lâu nàng liền đi tới bên trong.

Lúc này trước mắt nàng xuất hiện một bạch y mỹ nữ, nàng nhìn kỹ một chút rồi thầm tán thưởng thật là một mỹ nữ a! khuôn mặt khéo léo, trắng nõn, ánh mắt lúc này chứa đầy lệ quang trong suốt, thanh kiếm trong tay nàng đang chỉ vào một nam nhân nhu nhược nằm trên mặt đất.

"Hứa Tiên! Ngươi thật khiến cho ta thất vọng! Ngươi làm sao có thể phản bội ta như vậy?" Mỹ nữ chảy nước mắt nhìn hắn nói.

Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Hứa Tiên? Hắn là Hứa Tiên? !

"Bạch Tố Trinh! Ta không thể để cho ngươi chấm dứt hương khói nhà Hứa gia! hai năm rồi, suốt hai năm rồi, ngươi ngay cả cái rắm cũng chưa sinh ra " nam tử tên ' Hứa Tiên ' vô cùng buồn bực nói.

Cái này, Ngữ Diên lại hoảng sợ rồi, Bạch Tố Trinh? Hứa Tiên? Nhưng là. . . . . . Tình cảnh này tựa hồ có chút không đúng a? Trời ạ, chuyện này là thế nào! Nàng thực không hiểu a vì thế nàng lại hướng phía trước đi tới cho đến khi tới trước mặt bọn họ nhìn bọn họ chằm chằm, nàng không có địch ý! Nàng thật sự chỉ muốn nghe một chút bọn họ đến tột cùng là đang nói cái gì mà thôi.

Mỹ nữ 'Bạch Tố Trinh' nghe vậy thì giận tím mặt nói "Liên quan gì đến ta? Muốn trách thì trách ngươi, cái gì mà Hứa Tiên? Lúc đầu ta nghĩ ngươi gọi là Hứa Tiên chắc có thể làm cho ta sinh ra mấy hài tử như tiên nhưng thật không ngờ ngươi chính là vô dụng, được rồi cứ cho là ngươi không gặp được thời đi nhưng là vì sao ngay cả bộ phận phía dưới của ngươi cũng vô dụng như vậy, điều này có thể trách ta sao?"

Nam nhân tên 'Hứa Tiên' đột nhiên đứng bật đậy tức giận nói: "Trách ta? Buồn cười, sao ngươi không xem lại ngươi đi? Tố Trinh? Buồn cười, trước khi cưới ngươi ta cũng là bởi vì tên ngươi là Tố Trinh mới xin cưới, mẹ ta nói ngươi có thể nhanh chóng sinh vài nhi tử cho ta nhưng là thật không ngờ ngươi hai năm mà cũng không sinh được cho ta lấy một đứa"

"Cái gì? Ngươi trách ta! xem ra ta không bóp chết ngươi, ngươi vẫn sẽ đi tìm tiểu thiếp?" Tố Trinh nhanh chóng xắn tay áo tiến tới chuẩn bị ra chiến trường.

"Đến đây! Ta đã muốn hưu ngươi từ lâu rồi, đồ thiếu phụ lớn tuổi" nghe vậy Hứa Tiên cũng đem tay áo kéo lên.

"Đợi chút ------" Ngữ Diên đột nhiên hét lên ngăn bọn họ.

"Làm gì?" Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn về phía nàng vô cùng khó hiểu.

"Các ngươi biết Pháp Hải không?" Ngữ Diên thật cẩn thận hỏi, tuy rằng nàng biết có thể nàng toan tính sai rồi nhưng là đột nhiên gặp được một đôi vợ chồng có tên tương tự với các nhân vật trong truyện đồng thoại khiến nàng liền cảm thấy vô cùng kỳ lạ cho nên nàng muốn làm rõ ràng mọi chuyện xem tại sao lại thế này.

Lời của nàng vừa dứt hai người kia liền kỳ quái nhìn nàng một chút rồi đề phòng hỏi: "Ngươi là ai?"

Ngữ Diên thấy bộ dạng bọn họ đề phòng như thế trong lòng cũng đã đoán được quan hệ của bọn họ nhất định là không đơn giản, vì thế nói: "Tiểu nữ tử tên là Tiên Tiên, tục xưng thần tiên tỷ tỷ"

Mọi người nghe vậy liền hỏi: "Nga, là người xử án như thần ở Lạc Thành thần tiên tỷ tỷ?"

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, không phải chứ!Danh tiếng của nàng lan nhanh như vậy sao, vì thế vội ngượng ngùng ôm quyền nói: "Không dám nhận! Tiểu nữ tử mới vào giang hồ còn có rất nhiều quy củ không rõ ràng"

Hai vợ chồng lại đánh giá nàng, lúc này Hứa Tiên bỗng nói: "Làm sao ngươi quen được nhạc phụ của ta?"

Ngữ Diên nghe vậy thì chấn động bất giác hỏi: "Nhạc phụ của ngươi?"

Tố Trinh thấy nàng giật mình như thế không khỏi nói: "Như thế nào? cha ta với ngươi quen biết sao?"

" Ý của ngươi là nói là Pháp Hải là cha của ngươi, là nhạc phụ của hắn?"

"Ngươi thật ra muốn tìm cha ta là có chuyện gì? Trả thù hay là đòi nợ? Nha! ta cho ngươi biết a! cha ta đã làm hòa thượng rồi, pháp danh là Pháp Hải, từ khi hắn nhập vào Phật Môn thì bất cứ chuyện gì liên quan tới hắn ta đều không có quan hệ " Tố Trinh nói gấp trong lòng thì thầm nghĩ chắc chắn con lừa già ngu ngốc kia lại là tán gái không trả tiền nên người này mới tìm tới tận cửa!

Ngữ Diên nhất thời bị ngây ngốc, hóa ra là vậy! thế mà nàng còn tưởng mình gặp được bạch xà? Aiiii....hết thảy đều là mây bay, nàng không nên tin tưởng mấy câu truyện đồng thoại đó, hết thảy truyện đồng thoại đều là nói bừa vì thế nàng liền vội vàng rời đi.

Vừa mới còn cãi nhau hai người họ lúc này nhìn nhìn lẫn nhau, ý nghĩ trong lòng đều cùng nhất trí đó chính là nữ nhân mặt rỗ vừa rồi nhất định bị bệnh thần kinh nha? Như thế nào lại hỏi nhiều vấn đề vô nghĩa như vậy?

Ngữ Diên trong đầu không khỏi suy nghĩ ngẫu nhiên gặp được việc này quả thực là làm cho người ta mở rộng tầm mắt nha, không được! Nàng nhất định phải đem mấy cái chuyện xưa này ghi chép lại, nói không chừng sau khi trở về nàng có thể trở nên nổi tiếng! Ân, kịch bản này sẽ tên là 'Pháp Hải là cha ta' nghĩ đến đây nàng không khỏi cảm thán vạn phần sự thông minh của bản thân, nhưng khi nàng còn mải đắc ý vênh váo thì bỗng thấy phía trước mặt là tường chắn vì thế nàng vội ngước mắt nhìn nhìn chung quanh mới phát hiện chính mình không may đi vào trong một cái ngõ cụt. Nàng bất đắc dĩ cười cười rồi xoay người định trở về nhưng lại không ngờ tới lúc xoay người lại ánh sáng mặt trời trước mặt nàng đột nhiên bị che khuất.

Đứng trước mặt nàng là bốn năm hắc y nam tử che mặt, trong tay bọn họ đều cầm Trường Đao, tuy rằng không thấy rõ bộ dạng nhưng ánh mắt hung ác của họ đã cho thấy hết thảy ý đồ.

"Các ngươi là ai?" Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ hỏi.

"Đại ca! Chính là nàng" một nam nhân thấp bé đứng phía sau mở bức họa ra nhìn nhìn nàng vài cái rồi nói.

Lúc này, tên là được gọi là đại ca cười nói: "Chúng ta đến là muốn lấy mạng của ngươi?"

Ngữ Diên nghe vậy nhìn đám Hắc y nhân trước mắt khó hiểu hỏi: "Ta và các ngươi không thù không oán tại sao các ngươi lại muốn giết ta?" Chẳng lẽ đây là giang hồ sao?

"Mộng tiểu thư! Ngươi chẳng lẽ không biết quy củ giang hồ? Tôn chỉ của chúng ta là lấy tiền tài thay người khác tiêu diệt tai họa, chúng ta làm sao có thể nói cho ngươi biết tên của người kia" tên đại ca tức giận nói.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng lập tức suy nghĩ, ai muốn giết nàng? Lý gia phụ tử? Không đúng! Bọn họ căn bản là không biết nàng họ Mộng, như vậy người này nhất định là người nàng quen biết.

"Các huynh đệ! Chúng ta giết nữ nhân này là có thể có năm ngàn lượng" tên đại ca hưng phấn reo lên.

Ngữ Diên thấy thế dừng suy nghĩ nhìn về phía bọn họ hỏi: "Năm ngàn lượng? Con số thật lớn a! Các ngươi cũng biết ta đáng giá như thế sao?"

"Đúng vậy đại ca! Xấu nữ này làm sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy được?" vài tên phía sau khó hiểu hỏi.

Ngữ Diên thấy bọn chúng có điều hoài nghi, liền vội ho khan một tiếng nói: "Các ngươi biết diện mạo thật của ta?"

Mọi người lắc đầu.

"Vậy các ngươi không muốn sống nữa sao! Ta đây liền nói thật cho các ngươi biết, kỳ thật ta chính là đệ nhất Thị Huyết ma đầu trong võ lâm, ta từng giết chín trăm chín mươi chín người nhưng mấy năm này ta đã thay đổi không muốn giết người, nhưng nếu là các ngươi nguyện ý thì làm nạn nhân thứ một ngàn..., thì ta cũng không phản đối" nói xong nàng liền hung ác nhìn bọn họ, ánh mắt trừng lớn như muốn dùng ánh mắt giết chết các ngươi!!

Chương 134:Truyện võ lâm ( III )

Mấy hắc y nhân nghe vậy đều bị dọa cho khiếp sợ hỏi: "Ngươi chính là Thị Huyết ma đầu giết người không chớp mắt? Hạc Đỉnh Hồng?"

Ngữ Diên ngây ra một lúc nghĩ nghĩ, Hạc Đỉnh Hồng? Trời ạ! Chẳng lẽ nhân vật này có thật? Nhưng Hạc Đỉnh Hồng không phải chuyên về độc dược sao? Ân, xem ra người này so với độc dược còn độc hơn!

Mấy hắc y nhân lui về phía sau vài bước nhìn về phía nàng nói: "Nhưng là.....Nhưng là cái kia....Thị Huyết đại ma đầu Hạc Đỉnh Hồng là nữ sao?" Có chút chần chờ, có chút nghi hoặc.

Ngữ Diên thấy thế vội quát lớn: "Ngu xuẩn! Ai nói cho các ngươi Thị Huyết ma đầu nhất định là nam nhân? Mà trong tên Hạc Đỉnh Hồng, không phải có chữ Hồng sao? Nam nhân có ai kêu là Hồng sao? Hừ, các ngươi thật sự là rất ngu xuẩn, nàng không phải phái các ngươi tới giết ta mà là muốn các ngươi đi tìm đường chết a" nói xong nàng chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc hận, trong lòng cũng đang bi ai, Phật tổ a! Ta rất cảm tạ ngài, như vậy mà cũng có thể thoát được!

"Đại. . . . . . Đại ca! Nhân vật lợi hại như thế, chúng ta. . . . . . Chúng ta không thể trêu vào nha" mấy tên hắc y nhân phía sau rõ ràng bắt đầu run rẩy, Ngữ Diên thấy thế liền hiểu Hạc Đỉnh Hồng này nhất định là một nữ nhân vô cùng lợi hại!

Nam tử cầm đầu nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng có chút khiếp đảm, nhưng là mua bán tới tay như vậy rồi đột nhiên lại đánh mất thực làm cho hắn vạn phần thương tâm .

"Đại ca. . . . . . Đại ca! Ở Thanh Sơn không sợ không có củi đốt nha" mấy tên hắc y nhân phía sau không khỏi khuyên nhủ, cái mạng này nếu mà mất đi thì về sau còn làm được cái gì!

Ngữ Diên nhìn thấy bọn họ sợ hãi như vậy không khỏi thâm trầm nói: "Ta nhắm mắt đếm đến ba, nếu khi ta mở mắt các ngươi còn không đi thì nơi đây sẽ phơi thây các ngươi" nói xong nàng liền nhắm mắt bắt đầu đếm "Một, hai...." chữ hai này rõ ràng là âm thanh của nàng bắt đầu kéo dài ra, không hiểu bọn họ có đi hay không a, nàng bất an nghĩ.

"Ba" vừa đếm xong trên mặt nàng đột nhiên cảm thấy ẩm ướt, nàng vội mở to mắt đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt sau đó đưa tay xuống nhìn lại, a. . . . . . Máu?! Nàng nhanh chóng nhìn lại mấy hắc y nam tử vô Danh kia thì thấy toàn bộ đều ngã xuống chết trên mặt đất miệng đầy máu tươi, Ngữ Diên rốt cuộc không khống chế nổi chuẩn bị hét to một tiếng nhưng đáng tiếc nàng còn chưa kịp la lên thì một thanh kiếm đã gác ở trên cổ nàng.

"Dám mạo danh ta! Lá gan của ngươi cũng khá lớn nha" một thanh âm lạnh như băng bỗng vang lên.

Ngữ Diên sợ hãi ngước mắt nhìn lại chỉ thấy người vừa tới đeo mặt nạ màu bạc không thể thấy rõ diện mạo, Ngữ Diên yếu ớt nói: "Bọn họ là do ngươi giết ?"

"Ngươi cũng sẽ rất nhanh theo chân bọn họ " vẫn là thanh âm lạnh như băng.

Ngữ Diên nghe vậy thì nuốt một ngụm nước bọt trong lòng vạn phần khẩn trương, không phải thế chứ! Võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu mà nàng đã tử sao? Quả nhiên là giang hồ rất nguy hiểm, hành tẩu phải cẩn thận nha!

"Đại hiệp! Ta không phải cố ý giả mạo ngài " nàng không muốn chết a! Nàng còn chưa kiếm được soái ca, còn chưa du ngoạn được tứ phương, lại càng chưa hành hiệp trượng nghĩa!

Nam nhân đeo mặt nạ đưa kiếm lại sát cổ nàng hơn, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ xuyên thấu lớp mặt nạ đầy nốt rỗ của nàng, hắn nói: "Tại sao muốn giả mạo ta? Ngươi chẳng lẽ muốn trở thành thi thể thứ hai ngàn sao?" Hắn lạnh lung nói.

Ngữ Diên cả người run lên, hai ngàn? Trời ạ! Quả nhiên là ma đầu giết người không chớp mắt, nàng vội nhìn nhìn thanh kiếm đang đặt tại cổ mình rồi lại bắt đầu tính toán, lúc này thanh kiếm chỉ còn cách cổ họng nàng 0. 01 cm, nhưng là chỉ một lúc nữa thôi chủ nhân thanh kiếm kia sẽ hoàn toàn buông tha nàng bởi vì nàng quyết định nói dối, tuy rằng trong cuộc đời bản nhân nàng nói dối vô số lần nhưng lần này chắc chắn là hoàn mỹ nhất....

Vì thế. . . . . .

Ngữ Diên ánh mắt đột nhiên đẫm lệ bi thương nói: "Từng có một tình yêu chân thành đặt ở trước mặt ta nhưng ta không có quý trọng, đến khi ta mất đi tình yêu đó ta mới hối hận nhưng đã không kịp, trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Ngươi mau dùng kiếm kết liễu ta đi! Không cần phải do dự! Tuy rằng ta hâm mộ ngươi đã lâu lắm rồi, tuy rằng ta chưa từng gặp qua ngươi nhưng những câu chuyện về ngươi khiến ta không thể khống chế lòng mình, aiiiii------" nàng sâu kín nói.

Nam nhân đeo mặt nạ nghe vậy quả nhiên cả người run lên, thanh kiếm cũng khẽ run rẩy, hắn khó tin nhìn nàng, Ngữ Diên thấy thế vui vẻ không thôi, xem ra nam nhân nào cũng thích chính mình trở thành người được vạn người mê .

Đúng lúc này, nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên nói một câu "Câu này ngươi học ở đâu?"

"A? Cái gì?" Ngữ Diên nghe hắn hỏi như vậy thì khó hiểu vội hỏi.

"Nếu ông trời có thể cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ nói với người kia ba chữ: XXX, nếu có thể thêm kỳ hạn cho tình yêu, ta hy vọng là......Một vạn năm!" Hắn bổ sung đầy đủ những lời này, chính là ba chữ ta yêu ngươi bị hắn thay đổi vì hắn thực không muốn nói.

Ngữ Diên nghe vậy tâm lập tức rơi xuống đáy cốc, hắn nói cái gì? Hắn...... Hắn làm sao có thể biết được?

Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng nói "Không thể tưởng tượng được bí quyết tán gái của tổ tiên ta ngươi cũng biết"

" Tổ tiên ngươi?" Ngữ Diên loáng thoáng cảm thấy sự tình tựa hồ có chút không hay.

"Tổ tiên của ta chỉ sợ ngươi chưa từng nghe tới, nhưng hắn là một nhân vật vô cùng lợi hại, hắn chính là Chí Tôn Bảo"

"Chí Tôn Bảo?" Ngữ Diên lại giật mình, một giây sau, nàng bỗng nói gấp: "Vậy ngươi càng không thể giết ta! "

"Vì sao?"

"Bởi vì tổ tiên ta cũng là Chí Tôn Bảo" nàng nói thẳng, a di đà Phật! xin bồ tát phật tổ tha thứ cho những lời nói của nàng!

"Nha? Xin chỉ giáo cho?"

Ngữ Diên nghe vậy khó hiểu nhìn hắn nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết mọi người đều từ khỉ tiến hóa mà ra sao?" Cho nên ý tứ của nàng là tổ tiên của ngươi chính là một con khỉ.

Nghe vậy kiếm của hắn lại dựng lên nói: "Tổ tiên của ngươi mới là khỉ! Tiếp chiêu"

"A! Cứu mạng!" Ngữ Diên thấy thế lớn tiếng hét.

' Keng keng' trước mặt nàng giờ toàn đao quang kiếm ảnh, Ngữ Diên ngây ra một lúc rồi nhìn lại liền thấy hai thân ảnh đang đánh nhau, người kia không phải là Sở Hạo sao? Hắn tại sao lại tới nơi này? Nhưng dù sao hắn đến thật là đúng lúc nha! Lúc này nàng thầm quyết định từ nay sẽ không so đo hay làm hắn tức giận nữa, ít nhất hắn sẽ bảo vệ nàng.

' Vút ' một tiếng nam nhân đeo mặt nạ kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

"Ngươi có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" Sở Hạo đi tới trước mặt nàng hỏi.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: "Không có! Sao ngươi lại tới đây? cái tên vừa rồi thực quá tàn nhẫn nha" ngẫm lại nàng vẫn còn có chút sợ hãi.

"Làm sao ngươi lại gặp phải hắn?" Sở Hạo trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Ngữ Diên thấy thế vội đem mọi chuyện đã xảy kể lại cho hắn, kể xong nàng không khỏi thầm nói "Không hiểu ai muốn mạng của ta như vậy?" Nàng bình thường làm người cũng không phải rất kém cỏi nha!

Mà Sở Hạo nghe vậy trong đầu hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh, có lẽ hắn biết người muốn hại nàng là ai rồi!

Ban đêm

Sau khi trải qua sự việc bực mình này, Ngữ Diên quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi sớm một chút có kế hoạch gì ngày mai làm tiếp, chính là Sở Hạo sau khi đem nàng trở về phòng liền đi ra ngoài mãi cho đến khi trời tối mới trở về.

"Ngươi còn chưa ngủ?" Thấy nàng ghé mặt trên mặt bàn, hắn không khỏi hỏi.

"Nga! Ta chờ ngươi! Ngươi đi làm cái gì thế?" Nàng tò mò hỏi.

"Không có việc gì! Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta nằm trên ghế có việc gì thì bảo ta" Sở Hạo nói xong liền dọn dọn cái ghế rồi nằm xuống.

Ngữ Diên nghe vậy thì đắp chăn nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ nhưng nàng không hiểu sao nằm mãi nàng cũng không ngủ được, tuy rằng cái tên kia thực đáng ghét nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng đã cứu mạng nàng vài lần, mà nàng là người của thời đại mới sao lại có thể để ý mấy cái tục lệ cổ hủ ở đây, vì thế nàng ngồi dậy gọi hắn: " Sở Hạo! "

Sở Hạo nghe vậy thì ngây ra một lúc, đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi tên hắn! "Có việc?" hắn vội hỏi

Ngữ Diên nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Cái kia. . . . . . Lại đây ngủ chung đi"

"Cùng nhau ngủ?" Sở Hạo giật mình hỏi .

Ngữ Diên thấy thế vội nói gấp: "Ai, ngươi đừng có hiểu lầm a! Ta chỉ là sợ ngươi ngủ trên ghế không được thoải mái nên mới bảo ngươi đi lên giường ngủ, nhưng ngươi cần phải có quy củ nga! nếu ngươi dám làm xằng làm bậy thì ta liền tự sát".

Sở Hạo nghe vậy liền đáp ứng yêu cầu của nàng, hai người nằm cùng một giường đắp chung một chăn.

Không khí lúc này tựa hồ có chút quỷ dị, Ngữ Diên nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Cái kia. . . . . . buổi tối lúc ta ngủ, ngươi trăm ngàn lần không được ăn đậu hủ của ta!"

"Bổn vương cũng không có hứng " trái tim của hắn bỗng nhảy lên nói.

Ngữ Diên nghe vậy ân một tiếng rồi tiếp tục nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi theo ta hành tẩu giang hồ mà không sợ Tình Nhi ghen sao?" Nàng thật cẩn thận hỏi, phải biết rằng nàng còn nhớ rõ lần trước hắn vì Tình Nhi mà lớn tiếng với nàng!

"Không cần lo lắng!" hắn đột nhiên nói.

"A? Tại sao vậy?"

"Toàn bộ đã bị hưu rồi"

"Cái gì?" Ngữ Diên nghe vậy liền ngồi bật dậy hỏi: "Ngươi đem toàn bộ tiểu thiếp của ngươi hưu rồi?"

Sở Hạo nhắm mắt ân một tiếng.

Ngữ Diên nghe vậy thì nhìn nhìn hắn như đang tìm hiểu quái vật, nàng tiếp tục hỏi: "Hỏi ngươi nói đâu?"

Hắn đột nhiên mở mắt nhìn về phía nàng hỏi: "Ngươi muốn biết?"

Ngữ Diên vội gật đầu.

"Nếu ta nói ta làm vậy vì ngươi, ngươi tin sao?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện một tia tươi cười, hắn cười như vậy làm cho Ngữ Diên lập tức chột dạ , hắn đang nói cái gì vậy? !

"Không tin sao? Vậy ta ngủ trước đây" nói xong, hắn liền nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Ngữ Diên nghe vậy thì chau mày lên, cái gì mà gọi là bởi vì nàng? "Ai, ngươi.... người này sao nói chuyện chỉ nói một nửa thôi vậy, cái gì mà gọi là bởi vì ta nha!" tuy rằng không biết vì sao hắn lại nói như vậy nhưng trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hồi hộp chờ mong, cảm xúc quỷ dị như vậy thực dọa nàng không nhẹ.

Không lên tiếng.

"Ai, ngươi...người này sao có thể như vậy a? Chẳng lẽ ngươi không nói hết lý do được sao?" Nàng vô cùng bất mãn nói.

Nghe nàng nói như vậy hắn lại mở mắt ra nhìn về phía nàng nói "Ngươi không phải từng nói các nàng đều là người sống hai mặt sao?"

"Này. . . . . . Mặc dù là, nhưng bởi vì lý do này mà ngươi liền hưu các nàng sao?"

"Người sống hai mặt không đáng sợ nhưng một khi bị ghen tị làm cho mờ mắt sẽ phạm phải những sai lầm không thể tha thứ cho nên các nàng tất nhiên phải trả giá thật nhiều! Phải biết rằng bổn vương cũng không muốn nuôi hổ gây họa trong nhà"

Ngữ Diên nghe vậy bắt đầu phỏng đoán được lời của hắn, một lúc sau nàng đột nhiên nói: "Ngươi nói như vậy nghĩa là sát thủ hôm nay ta gặp là do các nàng phái tới ?" Nàng vì ý nghĩ này mà cảm thấy giật mình không thôi, trời ạ! Nữ nhân ghen tị thật là đáng sợ a, lại còn muốn thuê người giết nàng!

Sở Hạo nghe vậy trên miệng lại xuất hiện một tia tươi cười, hắn không hề đáp lại lời của nàng mà nhắm mắt ngủ.

Chương 135: Truyện võ lâm ( IV )

Một luồng ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa chiếu vào trên bệ cửa sổ khiến cửa sổ giống như được dát bạc. . . . . .

Cảnh sắc đẹp đẽ duyên dáng như thế nhưng có một người vẫn ngủ không yên, hắn thực sự không thể nhịn được nữa liền giận giữ nói: "Mộng Ngữ Diên! Ngươi câm miệng cho ta!"

"Ân. . . . . . Đừng cãi, ta muốn ăn móng giò" người nào đó vẫn mơ mơ màng màng reo lên, tiếp theo lại bắt đầu truyền ra những thanh âm giày vò ' khò khò khò khò.... ' vài giây sau lại ' phù phù phù phù.... '.

Sở Hạo không thể chịu đựng được nữa liền ngồi dậy nhìn về phía người nào đó một chân vẫn còn gác lên trên đùi của hắn, đầu lệch qua một bên miệng há to ra tựa hồ còn chảy cả nước miếng, cảnh tượng như vậy thật sự khó có thể khiến cho người ta có ý nghĩ xấu với nàng.

' thùng thùng thùng ' ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

Sở Hạo ngây ra một lúc rồi vội đem chân nàng dịch sang một bên sau đó đi ra ngoài cửa mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người xa lạ, hắn nhìn về phía Sở Hạo vô cùng áy náy nói: "Đại ca! Phiền ngươi làm cho huynh đệ của ngươi ngáy nhỏ một chút được không? Ngươi cũng biết tường kỹ viện không dầy, hắn mà cứ tiếp tục ngáy như vậy, thì đêm nay chắc ta phải thức trắng đêm ".

Sở Hạo nghe vậy cười cười xấu hổ, gật đầu đáp "Được!Ta đã biết"

Sau khi tiễn người kia đi Sở Hạo thật sự không nín nhịn được liền hét lớn một tiếng, "Mộng Ngữ Diên! Ngươi mau tỉnh dậy cho ta!"

Mộng Ngữ Diên bị tiếng hét của hắn làm cho tỉnh lại, một lúc sau nàng quay đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức cảnh giác đem chăn kéo lên tận cổ rồi reo lên: "Ngươi. . . . . . Ngươi định làm gì ta?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Hạo lập tức phủ một tầng mây đen, hắn nói thẳng: "Ta mà có ý gì thì ta tình nguyện làm lúc ngươi tỉnh cũng không cần chờ tới khi ngươi đang ngủ"

"Ngươi đây là có ý gì?" Ngữ Diên nhìn về phía hắn khó hiểu hỏi.

"Người ở cách vách sang đây trách cứ "

"A? Trách cứ? Trách cứ cái gì?" Ngữ Diên vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Trách cứ tiếng ngáy của ngươi quá lớn! rất vang! quá ồn ào!" Sở Hạo nhìn về phía nàng nói.

Nghe vậy, mặt Ngữ Diên lập tức đỏ bừng lên, nàng nói gấp: "Ta. . . . . . Ta từ nhỏ đã có tật xấu này, chỉ cần....Chỉ cần không được nghỉ ngơi tốt sẽ bị ngáy ngủ, mà ta cũng không phải cố ý " khi ở thế kỷ 21, chỉ cần nàng liên tục hai ngày không ngủ được sẽ bị ngáy ngủ, lúc mới đầu mấy Quỷ Hồn bị nàng thu phục kia đều tưởng đó là động đất nhưng sau khi biết là nàng ngáy liền trách cứ nhiều lần!

" Này! Gối cái này lên chắc sẽ tốt hơn một chút" Sở Hạo đem gối đầu của mình đưa cho nàng nói.

"A? Vậy ngươi làm sao bây giờ?"

Sở Hạo lại nằm xuống nhắm mắt nói: "Không được gối đầu so với phải nghe tiếng ngáy của ngươi thì.....thì ta thà không gối đầu " nói xong hắn liền nhắm mắt ngủ mặc kệ cho người nào đó oán hận theo dõi hắn.

Một lúc sau, thật là....sao ngủ cũng phải đẹp trai như vậy a! Vì sợ chính mình khống chế không nổi ăn đậu hủ của hắn nàng đành xoay người nhắm mắt ngủ.

Thụ Hưởng khách điếm

"Nha? Sở vương gia và Ngữ Diên cũng tới?" Đứng trước cửa sổ Phượng Ly Ca bưng chén lên thưởng trà không chút để ý hỏi.

"Đúng vậy thưa cung chủ" một bạch y nữ tử vội báo.

Phượng Ly Ca bưng chén trà cười cười nói "Đã rất lâu hắn không có tới giang hồ " nói xong, lại nhấp một miếng nước trà, xem ra lực hấp dẫn của Ngữ Diên rất lợi hại, có thể khiến một người rời bỏ giang hồ như hắn lại trở lại giang hồ.

"Cung chủ! Thuộc hạ còn tra được năm nay có rất nhiều cao thủ đều đến đây, số lương cao thủ nhiều như vậy thật sự từ trước tới giờ chưa từng thấy, như ma đầu giết người không chớp mắt Hạc Đỉnh Hồng cũng tới" bạch y nữ tử lại báo cáo.

Nghe vậy vẻ mặt Phượng Ly Ca lại càng trở nên khá hơn "Vậy sao! Hắn đã tới rồi sao?"

Bạch y nữ tử ngây ra một lúc rồi vội báo: "Không có tra được tung tích của hắn"

Phượng Ly Ca nghe vậy xua xua tay ý bảo nàng có thể rời đi, bạch y nữ tử thấy thế ' vụt ' một chút đã không thấy tăm hơi.

Phượng Ly Ca nhìn về phía ánh trăng không khỏi cười nói: "Xem ra võ lâm đại hội năm nay chắc chắn vô cùng náo nhiệt " thực là làm cho người ta chờ mong!

Hôm sau

Khi Ngữ Diên tỉnh lại, Sở Hạo đã không còn ở trong phòng, nàng đưa tay ra xia xoa cái lưng mệt mỏi rồi bắt đầu rửa mặt, mất một ngàn lượng đúng là rất đáng a! nước rửa mặt nha, nước tắm nha, mỗi ngày đều đưa lên đây đủ, thật tốt!

Hết thảy đã chuẩn bị tốt nàng liền định rời đi nhưng lại không ngờ rằng lại gặp được Hồng Y kỹ nữ đưa bữa sáng tới, nàng ta phe phẩy cây quạt nói: " Là mặt rỗ ca ca của ngươi gọi cho ngươi đấy !Mau ăn đi"

"Hắn ở đâu?" Ngữ Diên hỏi vội.

Hồng Y kỹ nữ thấy thế nói: "Mặt rỗ cô nương! Ta không phải người hầu của hắn, ta làm sao có thể biết mặt rỗ ca ca của ngươi đi nơi nào!?" nói xong nàng ta liền nhìn nhìn đánh giá nàng một chút, rồi thầm nghĩ khuôn mặt rất nhỏ nhắn rất tinh xảo a, chỉ tội trên mặt có nhiều nốt rỗ nếu không nhất định sẽ là tuyệt thế đại mỹ nữ!

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Ngữ Diên sờ sờ mặt hỏi.

Hồng Y kỹ nữ nghe vậy vội che miệng cười cười "Không có gì, ngươi cũng không phải nam nhân có cái mà xem a! nga, đúng rồi, cái tên mặt rỗ ca ca của ngươi dặn ngươi không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lung tung, hiện tại võ lâm đại hội sắp bắt đầu nên bên ngoài rất náo loạn nha" nói xong nàng ta liền uốn éo cái mông rời đi.

Ngữ Diên thấy nàng ta rời đi không khỏi liếc mắt nhìn bóng lưng của nàng ta rồi bĩu môi sau đó nhỏ giọng lặp lại lời nàng ta nói "Đừng ra ngoài đi lung tung a! Bên ngoài đang rất loạn " nói xong nàng lập tức đánh rùng mình một cái!

Ăn xong bữa sáng nàng lại bắt đầu không chịu ngồi yên, hắn bảo nàng không đi ra ngoài nàng liền không đi ra ngoài sao! Như vậy chẳng phải là rất mất mặt! Vì thế, nàng quyết định đi dạo xung quanh khách điếm, như vậy chắc sẽ không xuất hiện điều gì bất trắc!

Mấy phút đồng hồ sau? Bên ngoài

Đi ra ngoài khách điếm nàng liền thấy người người đi đi lại lại tấp nập, đông nghịt, thật nhiều người a! thật sự rất nhiều nha! Ngữ Diên nhìn thấy nhiều người như vậy tâm tình liền trở nên kích động, vô cùng hưng phấn!

Nàng thật muốn hét to nói với mọi người một câu, những đồng bào! chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, cùng nhau tranh hùng võ lâm đi!

"Ai u" vẫn còn đang chìm trong ảo tưởng nàng vô tình bị người nào đó va vào hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống.

Ngữ Diên thấy thế liền tức giận xoay người lại chỉ thấy đứng trước mặt nàng là một tên khất cái đầu tóc xoã tung, tay phải cầm một cây gậy, quần áo của hắn vô cùng rách rưới.

"Aiiii....Tuy rằng nghề nghiệp của ngươi cũng khiến cho ta kính nể nhưng là ngươi cũng không thể va vào ta như vậy chứ! Trên người ta không có tiền, ngươi va nữa cũng không có lấy được tiền đâu" Ngữ Diên nói gấp, trong TV những trường hợp va chạm như thế này thường là những tên móc túi ăn trộm ví tiền, chỉ tiếc là nàng không có!

Khiếu hóa tử nghe vậy thì đem mái tóc xoã tung hất ra sau, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, hắn nhìn nhìn Ngữ Diên nói: "Cô nương! Ta cũng là bị người khác đẩy nên vô tình va phải ngươi thôi, Ngươi sao có thể trách cứ ta như vậy?"

Ngữ Diên thấy thế reo lên: "Sao! Người khác đẩy ngươi thì ngươi nên đi tìm người khác mà tính sổ, còn ta thì tất nhiên là phải tìm ngươi tính sổ" nói xong nàng nhìn nhìn đánh giá hắn một chút rồi nói tiếp : "Nhìn ngươi trên người vô cùng bẩn cũng không có cái gì đáng giá, thôi quên đi! bổn cô nương là người tốt bụng không có ý định so đo với ngươi, cáo từ" nói xong nàng liền xoay người định rời đi.

Ai ngờ khiếu hóa tử kia lại chạy tới trước mặt nàng tức giận nói: "Làm sao ngươi có thể nói như vậy?"

"A?" Ngữ diên ngây ra không kịp phản ứng.

Khiếu hóa tử thấy thế vội kéo ống tay áo lên nói với nàng: "Thấy không! Ta là Thiếu bang chủ thông minh nhất, xinh đẹp nhất, trắng trẻo sạch sẽ nhất Cái Bang từ trước tới nay "

Ngữ Diên nghe nói như vậy nhất thời thất thần, những lời này. . . . . . Tựa hồ có chút quen thuộc. . . . . .

Vì thế nàng liền ngẫm nghĩ nhớ lại nhưng nghĩ mãi cũng không có nghĩ ra cái gì, nàng đành phải hỏi: "Vậy là ngươi ai?"

"Ta chính là bang chủ Cái bang, Hồng Thất Công" hắn lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Ngữ Diên lại giật mình không thôi, nhưng vì trước kia đã gặp phải nhiều truyện như vậy vì thế nàng thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, ba chữ trong tên của ngươi có ý nghĩa như thế nào?"

"Hồng là có nghĩa rộng lớn vô bờ như hồng thủy, Thất là thứ bảy, công là công việc" hắn nghiêm trang nói.

Lúc này Ngữ Diên đã không còn hoài nghi, hắn quả thật là đại danh đỉnh đỉnh Hồng Thất Công nha! Vì thế nàng vội cười nói: "Vãn bối từ lâu đã nghe danh của đại hiệp, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền" nàng cảm thán nói, trong lòng thầm nghĩ nếu nàng học được Hàng Long Thập Bát Chưởng thì người đó còn dám khi dễ nàng sao?

"Ha ha....Không cần phải khách khí" hắn ôm quyền nói.

Ngữ Diên thấy thế cũng ôm quyền nói: "Xin hỏi có phải ngươi có một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng hay không?"

"Nha, làm sao ngươi biết?" Hắn giật mình vội nhìn trái nhìn phải như sợ người khác nghe thấy.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng lập tức mừng thầm, quả nhiên là Hồng lão tiền bối, xem ra đây là hắn lúc còn trẻ.

"Tiểu bối nghe danh đã lâu, không biết có được vinh dự được nhìn thấy hay không?" Nàng ngượng ngùng cười cười, bộ võ công này nàng mới chỉ đọc trong tiểu thuyết và xem trên TV, không hiểu bộ dạng chân chính của nó như thế nào nữa !

Hồng Thất Công thấy thế cười nói: "Ta luyện còn chưa đủ uy lực sao có thể tùy tiện thử đươc? Ngươi yên tâm! Trong võ lâm đại hội, ta chắc chắn sẽ sử dụng "

Ngữ Diên nghe vậy lại gật gật đầu, đại hội này quả nhiên không tầm thường a!

"Tốt lắm! Ta còn có việc phải xử lý, trước hết xin cáo lui, đợi tới trận đấu cô nương có hứng thú thì xin tới xem" nói xong hắn liền rời đi.

Ngữ Diên bỗng có chút tiếc hận, nàng còn chưa kịp hỏi hắn về đả cẩu bổng a! cây gậy hắn cầm trên tay tựa hồ chính là đả cẩu bổng, chỉ tiếc còn chưa nhìn kĩ thì hắn đã đi rồi, nhưng không sao! nàng có thể đợi, dù sao bọn họ cũng đều là những nhân vật nổi tiếng!

Chương 136: Truyện võ lâm ( V )

Nhìn Hồng Thất Công rời đi, tâm tình Ngữ Diên vẫn rất cao hứng , dù sao ở nơi này mà có thể gặp được một nhân vật trong truyền thuyết thì nói thế nào cũng đều là làm cho người ta giật mình không thôi, hiện tại nàng thực chờ mong võ lâm đại hội bắt đầu.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ này thực làm cho nàng rối loạn tâm tình, vì thế nàng xoay người chuẩn bị đi về nhưng khi vừa xoay người lại mắt nàng liền bị một thân ảnh màu trắng xa xa hấp dẫn, người kia sao lại quen thuộc như vậy?

Vì thế nàng lại phát huy trí tò mò vội vã đi tới đó, nhưng khi tới nới thì người kia đã không biết đi nơi nào, đang lúc nàng chuẩn bị thở dài rời đi thì bên tai nàng lại vang lên một thanh âm quen thuộc.

"Ngữ Diên! Ngươi đang tìm ta sao?" Thanh âm ôn nhu vang lên khiến nàng giật mình quay lại thì thấy một chu sa bạch y mỹ nam đang tựa vào bên tường mỉm cười nhìn nàng.

Ngữ Diên ngây ra một lúc rồi vội đi tới cười nói: "Phượng Ly Ca? Thật là ngươi?"

"Như thế nào? Không vui khi nhìn thấy ta sao?" Hắn ra vẻ bi thương nói.

"Ai nha! Làm sao có thể như vậy, lần trước ta cũng nghe nói ngươi tới tham gia nhưng thật không ngờ giữa nơi đông người như vậy ta với ngươi lại có thể gặp nhau, wow! thật là duyên phận nha!" nàng nhe răng cười nói, ở trước mặt hắn nàng luôn biểu hiện tình cảm chân thực.

Phượng Ly Ca cười cười hỏi: "Hắn đâu? Sao lại không thấy?"

"A?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại nói: "Mới sáng sớm hắn đã đi ra ngoài rồi, làm sao ngươi biết hắn đến đây?"

Phượng Ly Ca nghe vậy cười cười nói: "Thủ hạ của ta có ở khắp nơi cho nên những người tiến vào Anh Hùng thành ta đều đã biết" những lời này hắn cũng không phải nói dối.

Ngữ Diên nghe vậy sợ hãi than một tiếng, sau đó nói gấp: "Vậy ngươi có thể cho thủ hạ của ngươi nhìn xem Dịch Hiên ở nơi nào không? Hắn có việc nên rời đi, hiện tại hắn thực sự không biết chúng ta ở nơi nào, ta sợ hắn tìm chúng ta khắp nơi, thủ hạ của ngươi nếu gặp được hắn có thể bảo hắn đến nơi này tìm chúng ta được không?"

Phượng Ly Ca nghe vậy gật gật đầu xem như là đáp ứng sau đó nói "Không có việc gì thì không nên đi lung tung, hiện tại chỗ này vô cùng loạn, ta ở tại Thụ Hưởng khách điếm, nếu rảnh ngươi cùng hắn hãy lại đó chơi một chút" nói xong hắn đứng thẳng người đóng cây quạt lại tựa hồ muốn rời đi .

Ngữ Diên nghe vậy chỉ có thể ồ một tiếng, nàng thực không biết nói cái gì, hắn luôn tới vô ảnh đi vô tung.

Lúc này, Phượng Ly Ca tựa hồ lại nghĩ tới cái gì liền xoay người nói: "Đúng rồi! Ngươi thay ta chuyển lời tới Sở Hạo bảo hắn tên kia cũng đã tới, bảo hắn chú ý an toàn"

"Ách? Tên kia hắn là ai vậy? Còn có, chú ý an toàn? Đây là ý gì? Có phải rất nguy hiểm hay không?" Ngữ Diên theo bản năng truy vấn.

Phượng Ly Ca không trả lời mà nói thẳng: "Ngươi cứ nói như vậy hắn tự khắc sẽ rõ" nói xong hắn nhanh chóng biến mất trong biển người.

Ngữ Diên buồn bực, đây là ý gì! Tên kia đến tột cùng là ai? !

Một lúc sau

Ngữ Diên rảnh rỗi định đi dạo thêm một hồi nhưng nàng lại không có tâm tư, không phải vì nàng không muốn đi xem náo nhiệt mà là không có ai bảo hộ nàng vì thế nàng cảm thấy có chút nguy hiểm, nếu so sánh vui chơi với sinh mệnh thì tất nhiên là sinh mệnh trọng yếu hơn.

Nhưng chờ hắn trở lại thì chắc là rất lâu a! Ai ngờ khi nàng vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Sở Hạo, hắn lập tức đem nàng kéo vào trong phòng, Ngữ Diên thấy thế reo lên: "Ngươi nắm cánh tay ta đau quá"

Sở Hạo thấy thế buông lỏng ra giận dữ nhìn nàng nói: "Ngươi đi đâu vậy ?"

"Đi ra bên ngoài dạo a!" nàng xoa xoa cánh tay vừa bị hắn nắm nói.

"Không phải ta đã bảo ngươi phải ở trong này đợi ta đấy sao? Ngươi vì sao không nghe lời, ngươi có biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào hay không?" Hắn một hơi gào thét.

Ngữ Diên nhìn hắn phát hỏa yếu ớt nói: "Này. . . . . . Này không phải! Ở trong này thực buồn chán nha, còn nữa ta chỉ đi dạo xung quanh khách điếm mà thôi" nàng có chút chột dạ nói.

"Đi dạo? Ngươi đi ra ngoài một mình như vậy lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Hắn vẫn còn đang rất tức giận nói, giang hồ căn bản không phải đơn giản như nàng tưởng tượng, những người tới nơi này đều không phải là những người đơn giản, dựa vào quỷ thuật của nàng căn bản là không thể cùng người khác so sánh.

Ngữ Diên ngước mắt nhìn hắn một chút, trong lòng cho dù tức giận cũng không nên nói ra, xem ra hắn thực quan tâm tới sự an toàn của nàng, được rồi con gái tốt không cùng nam nhân đấu, vì thế nàng cười cười nói: "Tốt lắm! Ta hiện tại không phải vẫn rất tốt đấy sao! đúng rồi, ta vừa gặp Phượng Ly Ca "

Nghe vậy, Sở Hạo lại chau mày lên, giọng nói vẫn có chút tức giận: "Hắn đến đây?"

"Ân! A đúng rồi! Hắn bảo ta gửi lời tới ngươi " lúc này nàng mới nhớ tới lời dặn của Phượng Ly Ca.

Sở Hạo nghe vậy nhìn nhìn nàng, Ngữ Diên thấy thế nói gấp: "Hắn nói, tên kia cũng tới đây, hắn bảo ngươi phải cẩn thận một chút, ách. . . . . . Tuy rằng ta nghe không hiểu hắn nói cái gì nhưng hắn nói ngươi nghe vậy sẽ hiểu, aiii... mà tên kia hắn là ai vậy nha?" Ngữ Diên tò mò hỏi.

Sở Hạo không trả lời vấn đề của nàng, Ngữ Diên tươi cười cũng dừng lại bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được sắc mặt Sở Hạo lúc này đã trở nên vô cùng khó nhìn, đây là có chuyện gì a!? Tên kia rốt cục là ai? Vì sao sắc mặt của hắn lại khó coi như thế?

"Từ giờ trở đi ngươi không được rời ta nửa bước, có nghe hay không?" Một lúc sau, Sở Hạo câu nói đầu tiên đã bá đạo như thế.

"A? Cái gì mà gọi là không được rời ngươi nửa bước,nếu ta muốn tắm rửa thì làm sao bây giờ?" Ngữ Diên thấy hắn bá đạo như thế thì bất mãn nói, sau đó còn nói thêm: "Ngươi phải rõ ràng thân phận của ngươi a, ta là chủ của ngươi, ngươi làm sao có thể ra lệnh cho ta như vậy?"

"Vì sự an toàn của ngươi" nói xong hắn cũng không để ý nàng lải nhải, liền kéo tay nàng đi ra bên ngoài.

"Ai, đi nơi nào vậy?"

"Ăn cơm!".

Cứ như vậy, sau khi nghe lời nhắn nàng mang về hắn thật sự không rời nàng nửa bước, việc này khiến nàng vô cùng bất mãn nhưng hắn trừ bỏ muốn luôn ở trong tầm mắt còn lại hắn thật sự không làm nàng khó xử.

Ban đêm

"Bên ngoài tại sao lại an tĩnh như vậy?" Ngữ Diên nằm ở trên giường bâng quơ hỏi.

"Hầu hết đều đã đi ra ngoài " Sở Hạo nhắm mắt nói, lúc này đây cái gối đầu hắn mua đã phải kính dâng cho nàng để tránh nàng ngáy ngủ.

"Đi ra ngoài? Đi nơi nào?" Ngữ Diên nghiêng người nhìn về phía hắn tò mò hỏi.

"Xếp hàng!" hắn không chút để ý nói, ánh mắt vẫn như trước không có mở.

Ngữ Diên nhìn nhìn một bên khuôn mặt hắn trong lòng cảm khái, rất đẹp trai nha! ngay cả lông mi cũng dài như vậy, khuôn mặt này thật sự là làm cho người ta muốn phạm tội. . . . . . Người như nàng bình thường nghĩ gì sẽ làm tất cả vì vậy tay nàng liền chầm chậm đưa tới, khi nàng sắp vuốt được chóp mũi cao của hắn khoảng cách chỉ còn 0. 01mm hắn đột nhiên mở mắt.

"Làm cái gì vậy?"

Ngữ Diên thấy thế hoảng sợ vội thu tay trở về, sau đó liền nói: "Ai nha! Vừa rồi có một con muỗi bay xung quanh đây, thiếu chút nữa thì bị ta bắt được! " Trời ạ! có chuyện gì đâu mà hắn phải trợn mắt dọa chết người như vậy! Nàng bất an nghĩ.

Sở Hạo nghe vậy thì trên khuôn tuấn mỹ liền xuất hiện một tia tươi cười nhưng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, Ngữ Diên cũng không có nhìn đến, lúc này nàng lại nghĩ tới lời của hắn vừa nói vội hỏi: "Ngươi vừa mới nói bọn họ đi xếp hàng là có ý gì?"

"Một tuần sau võ lâm đại hội sẽ thi đấu vòng loại, những người này đều là đi giành chỗ trước " Sở Hạo nói.

Ngữ Diên nghe vậy vội ngồi dậy nhìn về phía hắn hỏi: "A? Giành chỗ sớm như vậy sao? Đúng rồi! Võ lâm đại hội sao lại có thể chậm lại đến một tuần sau mới bắt đầu?"

"Thứ nhất, võ lâm đại hội đấu vòng loại vào ngày 22 tháng 8 nghĩa là chỉ còn 5 ngày nữa là tới, ta nghĩ chắc ngươi nghe lầm rồi, thứ hai đại hội võ lâm bốn năm tổ chức một lần tất nhiên sẽ hấp dẫn hơn vạn người đến xem thi đấu, để chiếm được vị trí xem thuận lợi bọn họ đương nhiên phải nhanh chóng đi xếp hàng giành chỗ trước" hắn thản nhiên nói .

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, nhưng chỉ một giây sau nàng bỗng nhớ ra điều gì liền nói gấp: "Chúng ta cũng phải mau mau đi xếp hàng nha! Nếu không chúng ta biết đứng ở chỗ nào mà xem?" Đứng xa làm sao có thể nhìn Hồng Thất Công thi triển thân thủ được? Đúng rồi! còn có Hoàng Dược Sư nữa nha!

Sở Hạo cũng không để ý nói: "Yên tâm ngủ đi! Điều này ngươi không cần phí công lo lắng " nói xong hắn liền nhắm mắt không để ý tới nàng.

Ngữ Diên nghe vậy hồ nghi nhìn nhìn hắn nhưng lại thấy hắn không có ý định nói tiếp vì thế nàng đành nhắm mắt nghỉ ngơi cho dù trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, quên đi! đến lúc đó nếu không nhìn được thì bắt hắn làm đệm thịt cho nàng dẫm lên, nghĩ như vậy nàng liền yên tâm nghỉ ngơi nhưng không quá vài giây sau nàng liền phát hiện ra một vấn đề, di, giường này sao lại lớn như vậy nha, hai người họ nằm ngủ song song mà nàng xoay chuyển người thế nào cũng không hề chạm vào hắn! Thật sự là bi kịch a, lúc này nàng cư nhiên lại hi vọng giường nhỏ đi một chút. . . . . .

"Ân........Ân.......Người ta ~~ người ta ~~~ muốn........A........A.... Thích......"

Đột nhiên một thanh âm xuyên qua màn đêm yên tĩnh truyền tới. . . . . .

"Tiểu nương tử! Thích sao? Sao ngươi không nói gì? Đại gia không làm cho ngươi thích thú sao?" Cách vách một giọng nam nhân vang lên. Vừa nghe thấy câu nói này Ngữ Diên nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

"Đại gia! Ngươi quá tuyệt vời........Đến đây đi........A a a a.....Nhẹ chút.......Người ta....người ta chịu không nổi......."

Cách vách một đôi nam nữ tựa hồ đang đến hồi kịch liệt, càng về sau tiếng rên rỉ ngày càng lớn.

"Ân" Ngữ Diên bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tình cảnh như thế rất xấu hổ a, thực làm cho người ta miên man bất định .

Sở Hạo nhắm mắt lại không để ý, nhưng tim của hắn cũng bắt đầu nhảy lên, cái nơi quái quỷ này cách âm sao lại kém như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro