Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c147-151 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147: Hành trình khủng bố ( VI )

"Nàng không thuộc về ngươi" đột nhiên một thanh âm lạnh như băng từ phía sau bọn họ truyền tới, Ngữ Diên nghe tiếng vội quay đầu lại, một giây sau nàng liền ngây ngốc nhìn về phía hắn.

Quỷ Vương lông mày chau cao nhìn hướng người nói chuyện, lúc này, Sở Hạo lãnh mạc từ cửa đi đến.

"Sở Hạo! Làm sao ngươi lại ở trong này?" Ngữ Diên thấy thế vội chạy vội tới lôi cánh tay của hắn vô cùng thân thiết hỏi, mà theo vẻ mặt của nàng xem ra nàng nghiễm nhiên coi hắn là chồng

Quỷ Vương nhìn về phía hắn lạnh giọng cười nói: "U, đây không phải Sở Hạo sao? Như thế nào! Hôm này không mang sư đệ của ngươi tới đây sao?" nói xong hắn liền liếc mắt nhìn Ngữ Diên đang tránh ở phía sau hắn một cái trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.

"Diên nhi! Ngươi có bị thương tổn gì không?" Sở Hạo cố ý vô cùng dịu dàng hỏi.

Ngữ Diên vội lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: "Làm sao ngươi lại chạy tới đây! Hắn rất nguy hiểm ngươi có biết hay không, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì thì ta làm sao bây giờ?"

". . . . . . ?" Nghe vậy Sở Hạo kinh ngạc nhìn Ngữ Diên, những lời này làm cho hắn không tự chủ được lộ ra tươi cười.

Quỷ Vương thấy thế tất nhiên tức giận không nhẹ, thừa dịp Sở Hạo chưa chuẩn bị hắn nghiêng người đánh một cái chưởng phong cứ như vậy quất tới, Sở Hạo vội ôm Ngữ Diên xoay tròn một cái rơi xuống một bên.

Quỷ Vương thấy thế cười cười nói: "U, không thể tưởng tượng được năm năm không gặp mà tốc độ của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy"

Sở Hạo nhìn về phía hắn lạnh lùng nói: "Mặc kệ đạo hạnh của ta thế nào, ta cũng muốn ngươi đền mạng"

Nghe vậy, Ngữ Diên liền kinh ngạc nhìn về phía Sở Hạo, trong mắt của hắn lúc này đã tràn ngập cừu hận, biểu hiện của hắn như vậy nàng chưa từng gặp qua , mà hắn cùng Phượng Ly Ca rốt cục có cừu hận với Quỷ Vương như thế nào?

"Giết ta? Năm năm trước là ta cho các ngươi tránh được một mạng, nhưng là ngươi không biết điều mà dừng lại! Đã vậy hôm nay bản đại vương sẽ thanh toàn cho ngươi" nói xong hai tay hắn bắt đầu vận công.

" Sở Hạo! Ngươi mau chạy đi a! Ngươi không phải là đối thủ của hắn" Ngữ Diên nói gấp, tuy rằng nàng không rõ ràng lắm năm năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng là năm năm trước hắn cùng Phượng Ly Ca đều thiếu chút nữa là bị giết chết không phải sao? !

"Ngươi mau tìm chỗ tránh đi!" Sở Hạo đặt nàng xuống rồi rút Thanh Long kiếm trên người ra .

Thấy thế Ngữ Diên liền kinh ngạc nhìn nhìn cây kiếm trong tay hắn, này. . . . . . Kiếm này tại sao lại ở trên người của hắn? Đây không phải kiếm của khu Ma Nhân sao? Trong chốc lát, trong đầu nàng liền xuất hiện rất nhiều nghi hoặc. Trong khi nàng còn nghi hoặc, hai người kia đã giao thủ với nhau .

Chỉ thấy Quỷ Vương thân mình hơi nghiêng tránh né đao lực của Sở Hạo, ngay sau đó Quỷ Vương đột nhiên hét lớn một tiếng trong không trung liền vang lên tiếng sấm sét hắn hữu chưởng đột nhiên phóng ra, bởi vì dáng người của hắn rất lớn, so với Sở Hạo ước chừng cao hơn nửa cái đầu vì vậy một chưởng này đối diện đúng lồng ngực của Sở Hạo, Quỷ Vương một chưởng này tới thật nhanh trong đó lại không ngừng biến hóa thủ thế, Sở Hạo liền bị ăn một quyền ngã xuống mặt đất.

Quỷ Vương nhìn theo thân mình Sở Hạo rơi xuống đất khinh thường nói: "Chỉ bằng chút sức lực của ngươi mà cũng đòi giết ta? Lão đầu kia còn không phải của ta đối thủ "

" Sở Hạo! Sở Hạo! Ngươi có làm sao không? Ngươi cảm thấy thế nào?" Ngữ Diên vội đi tới bên cạnh hắn nâng hắn dậy không ngừng hỏi han.

"Không có việc gì" Sở Hạo lau đi vết máu bên môi rồi vội đứng dậy.

Lời của hắn vừa dứt, Quỷ Vương lại lao đến, Sở Hạo vội đẩy Ngữ Diên ra, sau đó cũng xông tới, Ngữ Diên nhìn tình cảnh như thế trong lòng sốt ruột không thôi, mà nàng lại không làm gì để trợ giúp hắn.

Đúng lúc này, Quỷ Vương đột nhiên nhìn đến khu Ma Đao phiếm màu xanh nhạt trên tay Sở Hạo, trong đầu nàng liền tìm ra đáp án, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước? Đúng vậy, thanh kiếm hắn đang cầm trên tay đúng là Thanh Long kiếm, Vậy Sở Hạo đến tột cùng là có thân phận gì?

Chẳng lẽ thần bí khu ma nàng gặp lại chính là hắn sao?

Hắn bảo hộ nàng sao?

Nhưng hắn tại sao lại muốn làm như vậy?

Một loạt vấn đề không ngừng xoay vòng trong óc nàng, ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía hai người đang vật lộn trong không trung.

"Ngươi nghĩ rằng ta sợ Thanh Long kiếm của ngươi sao?" Quỷ Vương khinh thường cười nói, một giây sau hai tay hắn đột nhiên xuất hiện ánh sáng như màu máu, ánh sáng này lập tức làm cho hào quang của Thanh Long kiếm bị tiêu thất, đúng lúc này Quỷ Vương đột nhiên xuất ra chiêu ma đạo thuật, lập tức đánh trúng Sở Hạo.

"Phốc" Sở Hạo lại rơi xuống mặt đất miệng phun máu tươi.

"Đê tiện" Sở Hạo hai tay chống xuống đất đối mặt với hắn phun ra hai chữ, mà máu trong miệng hắn cũng thuận thế chảy xuống, tên đáng chết này cư nhiên dùng âm máu làm kiếm khí của hắn tan biến.

"Sở Hạo. . . . . ." Ngữ Diên vội chạy tới bên cạnh hắn đau lòng đau la lên, sau đó vội vươn tay lau vết máu đang không ngừng tràn ra bên môi hắn, thấy bộ dạng hắn như vậy Ngữ Diên thực đau lòng không thôi, tất cả đều là nàng làm hại hắn nghĩ đến đây nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống.

"Đừng khóc! Ta không sao. . . . . ." Sở Hạo không để ý tới vết máu bên môi, hắn cố hết sức nâng tay lên lau nước mắt cho nàng, một màn này ở trong mắt Quỷ Vương tất nhiên vô cùng chướng mắt.

"Muốn chết!" Quỷ Vương lại làm bộ muốn diệt trừ cái tên chướng mắt này.

"Không cần!" Ngữ Diên lập tức vươn hai tay ra nói "Cầu ngươi! Cầu ngươi! Ngươi đừng giết hắn" Ngữ Diên chảy nước mắt nói.

Thấy thế, Quỷ Vương thu hồi tư thế lãnh mạc nhìn nàng liếc mắt một cái nói: "Muốn bổn vương thả hắn cũng được thôi nhưng ngươi phải đáp ứng cam tâm tình nguyện gả cho ta, ta liền cho hắn một con đường sống" hắn nhíu mày nhìn về phía nàng, trong lòng đã có chủ ý mặc kệ nàng có đáp ứng hay không tên Sở Hạo chắc chắn phải chết!

"Không cần!" Sở Hạo vội nói, hắn nhanh chóng cầm lấy tay nàng.

Ngữ Diên ngoái đầu nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Quỷ Vương một chút, trong lòng liền suy tính, tên Quỷ Vương này giảo hoạt thế nào sao nàng không biết, nếu nàng thật sự đáp ứng hắn thì hắn định cũng sẽ không bỏ qua Sở Hạo, nhìn cách hắn xuống tay độ mạnh yếu với Sở Hạo khi nãy là có thể biết, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy .

"Được! Ta đáp ứng ngươi, vậy ngươi phải thả hắn" Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói.

"Không cần!" Sở Hạo vội nắm chặt tay nàng nói, hắn nắm tay nàng chặt hơn rất nhiều, Ngữ Diên bị hắn nắm cho đau nhức mày bất giác chau lên nhưng nàng không bỏ tay hắn ra.

"Được! Nhưng hắn nhất định phải ở trong đại lao cho đến khi chúng ta thành hôn mới thôi! Ta sẽ cho hắn giam chung một chỗ cùng với mấy người bằng hữu kia của ngươi, như vậy chờ chúng ta thành hôn xong bọn họ sẽ được rời đi cùng nhau " Quỷ Vương khẳng khái nói, hắn muốn nhìn bộ dạng thống khổ của Sở Hạo, chờ hắn thành hôn xong kết quả của tên Sở Hạo kia cũng chỉ có một chữ, đó chính là chết!

"Được! Ta đồng ý, nhưng hắn là chồng trước của ta, ta muốn cùng hắn nói chuyện một chút để làm cho hắn vứt bỏ ý nghĩ đối với ta" Ngữ Diên nhìn về phía hắn ánh mắt kiên định nói.

Quỷ Vương thấy thế cười nói: "Có thể! Nhưng các ngươi chỉ có thể nói ba câu thôi! Người tới" Hắn vừa dứt lời một hắc y nhân xa xa vội đi tới.

"Vương!" người tới cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh.

"Ngươi đứng ở chỗ này! Sau khi nàng nói đủ tam câu xong thì ngươi đem người nam nhân tới Tỏa Hồn gò đất giam chung hắn cùng với bằng hữu của hắn một chỗ, nhớ rõ phải hầu hạ nha" nói xong hắn cười cười rời đi.

Thấy Quỷ Vương rời đi, Sở Hạo ánh mắt nghi hoặc nhìn hướng nàng nói: "Không cần! Không cần gả cho ác ma này! Không cần vì ta mà gả cho hắn"

Ngữ Diên nhìn về phía hắn, cũng không biết tại sao mình làm vậy trong lòng lại đau như thế, một lúc sau nàng cười khổ một tiếng nói: "Sở A than! Ta còn chưa trừng phạt ngươi đủ đâu, ta còn chưa chỉnh ngươi đủ nữa! Ta sẽ không dễ dàng thả ngươi đi như vậy "

Sở Hạo nghe vậy thì trừng lớn hai mắt khó hiểu nhìn nàng.

Ngữ Diên nói gấp: "Ngươi nhớ kỹ! Khi ta còn chưa tra tấn ngươi đủ thì ta sẽ không thả ngươi rời đi, còn nữa ngươi còn theo giúp ta đi Tây Thiên " nàng ánh mắt khẳng định nhìn hắn.

" Ngữ Diên. . . . . ."

Ngữ Diên vội cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ "Mặt than! Ngươi đừng cảm động! Ta không phải vì ngươi mà đi gả cho cái tên ma quỷ kia đâu, còn nữa ngươi đừng quá xem ta, ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ cái tên Quỷ Vương kia ư! Ta cho ngươi biết, ta đã có biện pháp chỉnh hắn, ngươi cứ chờ mà xem hắn sẽ bị ta đùa chết , đúng rồi! Ngươi nhớ kỹ phải chữa thương cho tốt, ở nơi đó xem giúp ta bọn họ có được không, ngươi sau khi đem thương thế dưỡng tốt rồi thì tùy thời cơ chờ ta tới cứu ngươi, còn nữa Phượng Ly Ca! tình nhân trong mộng của ta cũng sẽ không thể không để ý tới sự an nguy của ta, hắn chắc chắn sẽ tới cứu ta " nói xong nàng liền đứng dậy đi theo một Hắc y nam tử.

"Mộng Ngữ Diên! Ngươi đúng là nữ nhân họa thủy " Sở Hạo ôm miệng vết thương tức giận nói.

Ngữ Diên nghe vậy ngoái đầu nhìn lại le lưỡi với hắn rồi vội chạy đi.

Sở Hạo thấy nàng rời đi hắn liền nhẹ nhàng thở dài, nàng không muốn làm cho hắn áy náy đã vậy hắn cứ tiếp tục làm ác nhân đi, vì thế hắn liền đi theo Hắc y nam tử, chính là không ai chú ý tới trước khi rời đi hắn ngước lên trên mái hiên liếc mắt một cái, sau đó liền đi theo Hắc y nhân.

"Ta có thể thở được chưa?" Dịch Hiên ngồi xổm trên mái hiên nghẹn đỏ mặt nói.

Phượng Ly Ca gật gật đầu, vì thế Dịch Hiên vội thở gấp, hắn vừa thở vừa nói: "Chúng ta khi nào thì cứu hắn nha?"

"Thực lực của Quỷ Vương ngươi đã thấy được" Phượng Ly Ca nói.

"Ân! Đúng là rất lợi hại nha! Chẳng qua chúng ta ở ngay tại đây mà cao thủ như hắn lại không nhận thấy được?" thở gấp một lúc, Dịch Hiên cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Phượng Ly Ca nghe vậy ngồi ở trên mái hiên nói: "Nếu không có Sở Hạo che dấu, ngươi cho là hắn sẽ không phát hiện ra chúng ta sao?"

"Cái gì? Ngươi nói Sở huynh che dấu cho chúng ta?" Dịch Hiên cũng không hay lui tới giang hồ cho nên đối với mấy cái kinh nghiệm này hắn vĩnh viễn không bằng Phượng Ly Ca.

"Đúng vậy a! Ngươi nghĩ rằng hai chiêu đó hắn không tránh nổi sao? Thanh Long Bạch Hổ đều có linh khí, chúng gặp phải máu nữ tử đều theo bản năng tránh né, mà Sở Hạo lại không có tránh né cứ như vậy nhận của hắn một chưởng, khi đó Sở Hạo là lưu ý thấy chúng ta đã đến, hắn làm như vậy là muốn làm cho Quỷ Vương mất cảnh giác, không dễ dàng phát hiện ra chúng ta, mà lý do ta bảo ngươi không hô hấp chắc ngươi cũng đã hiểu ra rồi" Phượng Ly Ca nói.

Nghe vậy, Dịch Hiên nhìn nhìn phía Sở Hạo biến mất lại nhìn nhìn Phượng Ly Ca một chút, hai người bọn họ cư nhiên so với hắn còn thần bí hơn!

Chương 148: Hành trình khủng bố ( VII )

Sở Hạo dưới sự dẫn dắt của Hắc y nam tử đã đi tới Tỏa Hồn gò đất cao trăm mét, nhìn gạch ngói cong cong vẹo vẹo của Tỏa Hồn gò đất Sở Hạo cũng không có ngạc nhiên lắm, chính là quanh thân nó cao thấp bị bao vây bởi một thứ khói màu đen khiến hắn bất giác nhíu mi.

Xem ra trong Tháp này nhất định là có rất nhiều yêu ma quỷ quái nếu không oán khí ngoài tháp sẽ không nặng như vậy, xem ra hắn đã thu thập rất nhiều hồn phách, dã tâm của hắn càng ngày càng lớn a!

"Lại mang hàng mới đến đấy? Di? Lần này tại sao là người?" Hai hắc y nam tử đứng ở ngoài cửa nhìn một thân bị thương Sở Hạo liền hỏi Hắc y nhân đi bên cạnh Sở Hạo .

"Đúng vậy a! Người đâu" Hắc y nam tử vừa nói vừa lôi Sở Hạo đi tới.

Hắc y nhân tới liền hỏi Hắc y nam tử kia: "Người không phải nên nhốt trong lao sao? Đây là Tỏa Hồn gò đất a" sợ Hắc y nhân lầm, hắn không khỏi hảo tâm nhắc nhở.

"Ha ha...Ta không có hồ đồ, hắn là người a! Quỷ Vương ra lệnh cho ta làm như vậy, từ giờ các ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố hắn a, Vương nói muốn làm cho hắn cùng các bằng hữu giam chung một chỗ cho nên mới phải đưa đến nơi này, đúng rồi chính là đám hồn phách được đưa tới gần đây nhất!" nói xong, vẻ mặt hắn rất có ý tứ hàm xúc nhìn hai hắc y nhân kia cười cười.

Hai người liền hiểu ý gật đầu, trong đó một tên nói với Sở Hạo: "Bằng hữu của ngươi ở tầng thứ sáu" nói xong liền lôi kéo Sở Hạo tới cánh cửa, không đợi Sở Hạo nói chuyện hắn liền đẩy Sở Hạo vào.

Cứ như vậy 'Ầm ' một tiếng cửa liền bị đóng lại.

"Không có lệnh bài rủa của Quỷ Vương hắn có thể bình an tới tầng thứ sáu sao?" Một tên cười nói.

Tên hắc y nhân vừa đẩy Sở Hạo nghe vậy liền nhún nhún vai nói "Vậy phải xem vận mệnh của hắn " nói xong, hai người cùng khoát khoát tay vui vẻ rời đi, không có ma khí của Hắc Tuyết Liên làm lệnh bài rủa thì đừng nói là tầng thứ sáu mà ngay từ tầng thứ ba cho dù là cao thủ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Bên kia ------

Ngữ Diên bị Hắc y nhân dẫn vòng vèo đi qua rất nhiều nơi, hơn nữa còn đi ngang qua một cái hoa viên rất to, cuối cùng hắn cũng đem nàng dẫn tới một căn phòng thoạt nhìn có vẻ rất hoa lệ, bên trong ánh đèn sáng ngời, Ngữ Diên có thể đoán ra đây chắc là phòng ngủ nha?

Lúc này, Hắc y nhân kia liền nói cho nàng biết bên trong chính là phòng ngủ được chuẩn bị cho nàng, sau đó hắn vô cùng lễ phép rời đi.

Ngữ Diên nghi hoặc nhìn nhìn những ngọn đèn phòng, đứng bên ngoài một hồi nàng liền đánh giá một chút tình huống chung quanh, ân, thật lớn a, ngay cả hoa viên của tẩm cung này cũng rất lớn nha, ghê gớm thật, đây chắc không phải là chỗ ở của Quỷ Vương chứ? Lặng một hồi, nàng mới đẩy cửa ra đi vào, vừa bước vào bên trong Ngữ Diên liền khẩn trương bắt đầu thăm dò xung quanh, ở đây có thể có mai phục hay không?

Bất quá, nàng xem một hồi liền yên tâm bởi vì trong này vốn trống rỗng căn bản không có ai cả, lúc này nàng mới bắt đầu đánh giá căn phòng này, ách, phòng này thoạt nhìn là nơi ở của nữ hài tử, cư nhiên dùng hồng nhạt, màn giường hồng nhạt, sàng đan hồng nhạt, trời ạ! Không thể tưởng tượng được thế giới của tên nửa người nửa quỷ này cũng có màu hồng nhạt? Hắn cũng thật hữu tình đấy chứ?

Lúc này, nàng lại đi vào sâu bên trong liền phát hiện bên trong có một thùng gỗ, trong thùng đã chuẩn bị đầy đủ nước, Ngữ Diên liền đi tới bên cạnh lấy tay chạm vào nước một chút, ân, là nóng, chẳng lẽ đây là vì nàng mà chuẩn bị sao? Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến nhiều tiếng bước chân, nghe tiếng nàng vội xoay người nhìn chỉ thấy mười mấy hoàng y nữ tử đang đi đến.

Các nàng vừa tiến vào trong phòng toàn bộ liền giống như các nha hoàn trong tivi đặt tay ở sườn biên nửa ngồi cúi đầu kêu lên: "Vương Hậu Cát Tường"

Vương Hậu? Ngữ Diên ngây ra một lúc, rồi cũng hiểu ý, cái tên biến thái này cũng thật quá nóng lòng đi, nói cho người khác nàng là Vương Hậu nhanh như vậy? !

Mười mấy nữ tử vẫn nửa ngồi cúi đầu như trước, động cũng không dám động, Ngữ Diên thấy thế nói gấp: "Tất cả mau đứng lên đi"

Mọi người nghe vậy mới dám đứng thẳng người lên, Ngữ Diên nhìn về phía các nàng thấy màu vàng xiêm y trong lòng đột nhiên có điểm ấm áp, dù sao thì tại cái thế giới đen thui này có thể nhìn thấy màu hồng nhạt cùng màu vàng vẫn làm nàng tương đối thấy thoải mái .

"Vương Hậu! Để chúng ta hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo " một nữ tử ăn mặc kiểu cách hơi khác so với những người còn lại lên tiếng, xem ra trong đãm nữ tử này cấp bậc của nàng ta là lớn nhất.

"Tắm rửa? Chẳng lẽ Quỷ Vương muốn cho ta thị tẩm sao? !" Ngữ Diên nghe vậy thì kinh hô.

"Sao? Nương tử khẩn cấp muốn cùng ta kết hợp như vậy sao?" Đột nhiên một âm thanh vang lên, Quỷ Vương bỗng từ bên ngoài đi vào, toàn bộ nha hoàn thấy thế vội hành lễ: "Tham kiến Quỷ Vương"

"Đều miễn lễ" ánh mắt hắn chăm chú nhìn Ngữ Diên, tay ra hiệu cho bọn nô tỳ .

Đám nha hoàn thấy thế thì toàn bộ si ngốc nhìn hắn, ánh mắt cũng không hạ xuống, thậm chí còn có loại thần thái si mê, Ngữ Diên liếc mắt nhìn các nàng một cái trong lòng thầm nghĩ thật là một đám háo sắc!

"Làm sao vậy? Ngươi đang ảo tưởng cái gì? Đêm tân hôn sao?" Quỷ Vương thấy nàng im lặng không khỏi nói.

Ta nhổ vào, ngươi sao không nhìn lại chính ngươi một chút xem thế nào! Ngữ Diên trong lòng cực kỳ khinh thường nói, nhưng hiện tại hắn nắm được nhược điểm của nàng trên tay, nàng tất nhiên phải chịu đựng không thể tức giận, vì thế nói: "Quỷ Vương nói lời này là có ý tứ gì! Ngươi phải biết ta không phải nữ hài tử bình thường, vì thế ngươi không cần đem ta cùng với các nàng nói nhập làm một" giọng của nàng có chút không vui nói.

Đám nha hoàn nghe thấy vậy thì toàn bộ kinh ngạc nhìn nàng, lá gan của nàng cũng quá lớn a, dám nói chuyện cùng Quỷ Vương như vậy?

Bất quá, Quỷ Vương cũng không để ý vẫn cười cười nói: "Ngươi yên tâm đi! Vì ngươi, ta đã đợi rất nhiều năm cho nên ta sẽ đối xử với ngươi không giống với người khác, bổn vương sẽ không miễn cưỡng ngươi làm bất cứ cái gì, nhưng đến đêm tân hôn, ta nghĩ ngươi nên thực hiện nghĩa vụ của một nương tử chứ" nói xong, hắn dùng ánh mắt đầy hàm xúc nhìn nàng.

Ngữ Diên nghe vậy cười nói: "Như vậy, Đại hôn đại vương định vào ngày nào?"

"Ba ngày sau là một ngày tốt lành, chọn ngày đó đi"

"Cái gì? Ba ngày sau?" Ngữ Diên nghe nói vậy mày lập tức chau lên, thật quá nhanh đi.

"Như thế nào? Ngại trì hoãn sao? Vậy ngày mai luôn đi" hắn quỷ dị cười cười.

"Không được!" Ngữ Diên đột nhiên lớn tiếng ngăn cản.

"Ách?" Quỷ Vương nghe nàng nói vậy mày liền chau lên, sắc mặt vô cùng hờn giận.

"Ách, ha ha, ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là....Ngươi xem a! ngươi muốn ta cam tâm tình nguyện gả cho ngươi, điều kiện của chúng ta đều đã thỏa thuận tốt, đầu tiên chồng trước của ta phải an toàn rời đi, hiện tại hắn bị trọng thương, thương thế cũng không nhẹ, ba ngày cũng không đủ để dưỡng tốt nha, vạn nhất lúc ngươi cho hắn đi những thủ hạ của ngươi ngộ sát hắn thì làm sao bây giờ, cho nên nha, thương thế của hắn tối thiểu phải dưỡng tốt một chút, còn có a, ta đột nhiên lại gả cho một quân vương, vì thế ta muốn thích ứng một chút , ta muốn nhìn xem mình có hợp với vị trí Vương Hậu hay ko a, còn phải nhìn xem chính mình có địa vị hay không, nếu phải làm một nữ nhân không có địa vị thì ta là khinh thường! Ta muốn ta là lớn nhất " nàng nói một hơi.

Quỷ Vương nhìn nhìn nàng, đột nhiên cười ha ha, thẳng thắn đáng yêu, quả nhiên hợp khẩu vị của hắn "Được! Vậy mười ngày sau đi! Mười ngày sau cũng là ngày lành, thời gian như vậy chắc đủ cho chồng trước của ngươi dưỡng thương rồi mà chắc cũng đủ cho ngươi hiểu được địa vị của mình "

Ngữ Diên nghe vậy thì im lặng ngẫm nghĩ, mười ngày? Thời gian mười ngày cũng không đủ nha, tốt nhất là phải chờ tới đêm trăng tròn! Như vậy bọn họ nếu muốn chạy trốn cũng có thể thành công a! Nhưng là, xem ra cũng không thể mặc cả với Quỷ Vương được nữa, quên đi, được bước nào tính bước ấy, nàng chắc chắn phải có biện pháp kéo dài thời gian!

"Được! Nhưng ngươi cũng không cần phải phái nhiều nha hoàn hầu hạ ta như vậy? Ta không phải loại nữ tử yếu ớt, nhiều nữ hài tử hầu hạ ta như vậy ta không được tự nhiên" Ngữ Diên nhìn nhìn đám nha hoàn nói.

"Ngươi là Vương Hậu tất nhiên phải có nhiều nha hoàn hầu hạ ngươi, nếu không sao có thể thể hiện thân phận cao quý của ngươi được" Quỷ Vương nhíu mày nói.

Thân phận? Chó má! Nàng không biết hắn đang nghĩ cái gì sao, hắn nhất định là muốn tìm người giám thị nàng, tên biến thái đáng chết này! Nếu hắn đã quyết định nàng sao có thể lặp đi lặp lại cự tuyệt hắn nhiều lần như vậy, vì thế nàng ho nhẹ một tiếng nói: "Được! Sự sắp xếp của ngươi ta nhận" nói xong nàng xoay người nhìn về phía đám nha hoàn nói: "Tốt lắm! Hiện tại ta muốn tắm rửa rồi! Phiền các ngươi mau làm cho Quỷ Vương đi ra ngoài đi" nàng cũng không quay đầu lại cứ thế đi một mạch vào bên trong.

Bọn nha hoàn nghe vậy thì giật mình, nàng đây là muốn đuổi Quỷ Vương đi sao?

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt a! Ngày mai ta tới thăm ngươi" Quỷ Vương lần đầu tiên nhượng bộ không chút tức tối nói, sau đó liền cười cười rời đi, để lại bọn nha hoàn với vẻ mặt kinh ngạc .

Quỷ Vương đi rồi, bọn nha hoàn vội đi vào phòng chuẩn bị cởi quần áo cho nàng tắm rửa, Ngữ Diên thấy thế vội che ngực reo lên: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Vương Hậu! Chúng ta muốn hầu hạ ngài " Nha hoàn đứng đầu nói.

Ngữ Diên nhìn nhìn mười mấy nha hoàn đứng ở bên trong phòng rồi chỉ vào nha hoàn đứng đầu nói: "Ngươi một mình ở lại hầu hạ ta là được rồi, còn lại đều đi ra ngoài đi"

Nha hoàn đứng đầu nghe vậy liền gật đầu cho những nha hoàn còn lại đều đi ra bên ngoài , còn nàng thì đóng cửa lại bắt đầu hầu hạ Ngữ Diên tắm rửa.

Cực khổ cả một ngày, nàng cuối cùng cũng có thể hảo hảo thư giãn một chút .

"Ách, ngươi tên là gì?" Ngữ Diên híp mắt nằm trong thùng gỗ nói.

"Nô tỳ gọi là Bích Thanh" nàng vội nói.

"Bích Thanh? Tên rất được a! Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Bị bắt đến sao?" Ngữ Diên híp mắt tiếp tục đề ra nghi vấn.

Bích Thanh nghe vậy tay rõ ràng dừng lại rồi hỏi tiếp: "Vương Hậu tại sao lại nghĩ như vậy? Bích Thanh là cam tâm tình nguyện ở tại chỗ này " nói xong lại giúp nàng chà lau phía sau lưng.

Ngữ Diên nghe vậy thì mở hai mắt nghi hoặc nhìn nàng, vài giây sau lại hỏi: "Là vì Quỷ Vương đúng không? Ngươi thích hắn?"

Bích Thanh nghe vậy ' bùm ' một tiếng quỳ xuống nói "Vương Hậu tha mạng! Bích Thanh không dám trèo cao, Bích Thanh cũng không dám suy nghĩ"

-------------

Chương 149: Hành trình khủng bố ( VIII )

Bích Thanh nghe vậy ' bùm ' một tiếng quỳ xuống nói "Vương Hậu tha mạng! Bích Thanh không dám trèo cao, Bích Thanh cũng không dám suy nghĩ"

Ngữ Diên cười cười nói: "Đứng lên đi! Ta vừa rồi không có trách ngươi, Ta không thích Quỷ Vương của các ngươi, ngươi thích hắn thì cứ tiếp tục thích đi, ta cũng có người trong lòng a" nàng không che dấu chút nào nói, dù sao Quỷ Vương cũng đã biết.

"Ách?" Bích Thanh ngước mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng nói nàng đã có người mình thích?

"Đứng lên đi! Ở chỗ của ta không cần động một chút là quỳ, ta nói cho ngươi hay nếu thích một người thì phải bắt lấy hắn nga, ngươi không nói, Quỷ Vương làm sao biết ngươi thích hắn? Thầm mến như vậy không khó chịu sao?" Nàng nói đạo lý rõ ràng, dù sao nàng cũng đã từng nói với Phượng Ly Ca, nàng thích hắn!

Bích Thanh nghe nàng nói như vậy thì không khỏi đối với nàng có vài phần kính trọng, khó trách Quỷ Vương lại thích nàng như vậy, nàng thật sự không giống với các nữ hài tử khác.

"Đúng rồi! Tỏa Hồn gò đất của các ngươi ở đâu nha?" Ngữ Diên không chút để ý hỏi.

"Tỏa Hồn gò đất ở phía Bắc, gò đất kia tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đều rất nguy hiểm bởi bên trong đó đều có nhưng quỷ hồn vô cùng lợi hại " Bích Thanh nói gấp.

" Vô cùng lợi hại?" Ngữ Diên lẩm bẩm mấy chữ này.

"Ân! Nếu muốn đi vào trong đó nhất định phải có lệnh bài rủa" Bích Thanh không chút tâm cơ nói, thấy Vương Hậu không phản đối nàng tiếp tục thầm mến Quỷ Vương, nàng liền cảm giác chính mình rất hạnh phúc .

"Cái gì là lệnh bài rủa?" Ngữ Diên xoay người nhìn về phía nàng hỏi.

Bích Thanh mày chau lên, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta cũng không biết lệnh bài rủa đến tột cùng là có bộ dạng gì nữa, nghe nói nó có linh khí, quỷ hồn dù có lợi hại thế nào cũng đều rất sợ nó, dĩ nhiên những quỷ hồn này chúng ta không thấy được, trong cung điện này nữ tử có thể nhìn thấy quỷ hồn chỉ có một mình công chúa "

"Công chúa? Hắn có nữ nhi sao?" Ngữ Diên kinh ngạc nói, nơi này còn có công chúa sao?

Bích Thanh nghe vậy vội cười cười nói: "Không phải là nữ nhi! Đó là muội muội của Quỷ Vương, chúng ta gọi nàng là công chúa "

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, trong lòng không khỏi suy nghĩ, quỷ công chúa này không biết có bộ dạng gì nữa? Không thể tưởng tượng được tên biến thái này còn có muội muội? !

"Lệnh bài kia rủa có khả năng đặc biệt gì?" Không thể tưởng tượng được nơi này lại có nhiều bí mật như vậy?

"Chỉ cần có lệnh bài rủa là có thể xuất nhập Tỏa Hồn gò đất bởi vì lệnh bài rủa có linh khí, nó có thể bảo hộ người giữ lệnh bài "

Ngữ Diên nghe vậy lập tức hiểu Tỏa Hồn gò đất kia nhất định là một nơi vô cùng nguy hiểm, nếu không tại sao lại phải mang theo lệnh bài rủa làm cái gì?

Bích Thanh thấy nàng bắt đầu trầm mặc thì nghĩ rằng nàng đang sợ, vì thế vội an ủi "Ha ha....Vương Hậu ngươi đừng quá lo lắng! Quỷ Vương nhất định sẽ không để cho ngươi đi vào chỗ nguy hiểm như vậy, ngươi cứ an tâm ở nơi này đi" nói xong lại bắt đầu giúp nàng chuẩn bị quần áo.

"Bích Thanh! ta muốn hỏi, lệnh bài rủa ở nơi nào?" Nàng đột nhiên cầm tay Bích Thanh sốt ruột hỏi.

Đột nhiên bị Ngữ Diên nắm lấy tay, Bích Thanh liền hoảng sợ, vội nói: "Lệnh bài rủa là vật tùy thân của Quỷ Vương, trừ công chúa có thể lấy ra những người khác đều không thể tiếp xúc tới nó " nói xong liền dùng khăn mặt giúp nàng lau người .

Ngữ Diên đứng dậy tùy nàng chà lau, trong lòng thực rối rắm không thôi, nàng nên làm gì bây giờ? Làm như thế nào mới có thể lấy được lệnh bài rủa, bọn họ đến tột cùng là ở nơi nào, bọn họ an toàn sao? Một loạt các vấn đề trong đầu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống.

"Công chúa thường xuyên đi Tỏa Hồn gò đất sao?" Ngữ Diên trầm mặc vài giây đột nhiên hỏi.

"Trước kia rất hay đi, nhưng hiện tại thì không đi" Bích Thanh nói, còn nữa công chúa cũng không phải người nàng có thể hầu hạ .

"Nha? Đây là vì sao?" Ngữ Diên lại tò mò hỏi.

Bích Thanh vừa giúp nàng mặc quần áo vừa nói: "Điều này nô tỳ cũng không biết! Bởi bên người công chúa đều là các nha hoàn ' cao cấp ' hầu hạ, chúng ta không tiếp xúc được " .

Nha hoàn cao cấp? Đến tột cùng là cao bao nhiêu cấp? ! Ngữ Diên trong lòng không khỏi suy nghĩ, lần sau nhất định phải đi thăm hỏi cô công chúa này, nếu quan hệ tốt với nàng không chừng nàng có thể hảo hảo lợi dụng nàng một phen!

U lam các -----

"Công chúa! Đã tới giờ sửu rồi, ngài nên nghỉ ngơi" một vị hắc y nữ tử xoay người nói với nàng.

Chỉ thấy, người nàng gọi là công chúa, mặc một thân hồng y, lúc này nàng đang ngồi trong đình viện, một đôi tay trắng bóc như Ngọc đích đang đặt ở trên bàn đá, làn tóc đen mượt được búi theo cung cách của công chúa, búi tóc được cài một cây trâm hoa, mặt trên buông xuống Lưu Tô, nàng đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh trăng u lam trên bầu trời kia.

"Ta đã biết, ta muốn ngủ, tự nhiên sẽ ngủ " nàng cũng không quay đầu lại nói.

"Công chúa ------" hắc y nữ tử vẫn không yên lòng nói, dù sao canh giờ cũng không còn sớm.

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Không cần phiền ta?" Nàng vẫn như trước không quay đầu lại nói, chính là giọng nói lúc này rõ ràng có chút không vui.

Nghe vậy, hắc y nữ tử chỉ có thể lặng yên rời đi.

Nàng vừa rời đi, trong đình viện liền lập tức im lặng, lúc này hồng y công chúa mới đứng lên xoay người, xem ra nàng đại khái tầm mười sáu mười bảy tuổi, thân hình thướt tha, sắc mặt trong sáng, làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt còn có một cái nho nhỏ má lúm đồng tiền, chính là trên khuôn thanh tú tuyệt tục của nàng lại phảng phất đau thương.

Nha hoàn đáng ghét kia cũng đã rời đi, nàng than nhẹ một tiếng chuẩn bị đi về phòng ngủ thì đúng lúc này một cái bóng đen chợt lóe lên ở trước mặt nàng, nàng ngây ra một lúc rồi vội đuổi theo.

"Đứng lại!" hồng y công chúa mắt thấy Hắc y nhân sắp biến mất ở hành lang thì vội la lên .

Hắc y nhân ngây ra một lúc, nhưng vẫn chưa xoay người.

Hồng y công chúa chậm rãi đi lên phía trước cho đến khi còn cách Hắc y nhân chừng năm thước nàng mới dừng bước, sau đó nước mắt nàng liền chậm rãi chảy xuống, môi run nhè nhẹ, một lúc sau mới la lên: "Quỷ tịch ca ca? Ngươi là Quỷ tịch ca ca đúng không?"

Hắc y nhân nghe vậy thân mình rõ ràng run lên.

Công chúa thấy thế che miệng khóc ồ lên "Quỷ tịch ca ca! Ngươi còn muốn rời ta đi nữa sao? Ngươi rời đi lâu như vậy còn chưa đủ sao?" nói xong nàng lại khóc thút thít.

Hắc y nhân than nhẹ một tiếng, xoay người lột cái khăn che mặt xuống, dung nhan tuấn mỹ lập tức hiện ra.

"Quỷ tịch ca ca. . . . . ." Công chúa thấy thế vội chạy tới bên hắn, gắt gao ôm lấy hắn như sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất.

Quỷ Tịch than nhẹ một tiếng nói: "Tiểu U! Thực xin lỗi"

Công chúa Tiểu U nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, "Không cần nói! Không cần nói chỉ coi ta là muội muội, ta không tin! Ta thật ra có chỗ nào không tốt, ta không cần làm muội muội, ta muốn làm nữ nhân của ngươi, nữ nhân của ngươi! Ngươi có hiểu không?"

Quỷ Tịch nhìn về phía nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng nói: "Chúng ta không thích hợp! Hiểu không?"

Tiểu U gắt gao lôi cánh tay của hắn nói: "Vì sao không thích hợp? Ngươi là quỷ, ta cũng là quỷ a, hai người chúng ta đều là quỷ vì sao không thích hợp?" Nàng gấp gáp hỏi.

"Ngươi phải biết! Ta đối với ngươi chỉ có tình cảm huynh muội" hắn ăn ngay nói thật nói.

"Không! Ta không tin! Cái gì mà muội muội! Ta không phải muội muội của ngươi vì sao ngươi vẫn đối với ta như vậy? Là bởi vì ca ca ruột của ta tìm thấy ta sao! Vì thế ngươi mới không cần ta nữa đúng không? Trước kia khi ta là cô hồn dã quỷ, đều là ngươi mang ta theo a, hiện tại vì sao không thể giống như lúc trước? Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là bởi vì ta bây giờ là công chúa rồi? Cho nên. . . . . ."

"Tiểu U! Ngươi bình tĩnh một chút, mặc kệ thân phận của ngươi là gì đối với ta mà nói đều không quan trọng! Ta thật sự coi ngươi là muội muội của ta, khi ngươi còn là cô hồn dã quỷ, không có ai chiếu cố ngươi, ta dứt khoát đem ngươi trở thành muội muội của ta, chiếu cố ngươi, lúc đó sự thiện lương của ngươi đã cảm động ta khiến ta muốn đem ngươi trở thành muội muội mà yêu thương, nay ca ca của ngươi đã tìm được ngươi, ta là rất vui vẻ"

"Ngươi gạt ta! Ta biết! Ngươi đang hận, hận ta để ca ca đem ngươi nhốt vào Tỏa Hồn gò đất phải không?" Nàng đột nhiên kích động nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà biến thành đỏ bừng.

"Tiểu U. . . . . ." Quỷ Tịch thật sự không biết nên làm sao bây giờ .

"Quỷ tịch ca ca! Ca ca ta không phải cố ý, hắn chỉ muốn thành toàn cho chúng ta mà thôi, hắn sợ ngươi rời đi nên mới đối với ngươi như vậy, hắn đều là vì yêu thương ta nên mới có thể làm như vậy, ngươi đừng giận hắn được không?" Tiểu U hai mắt đẫm lệ nói.

"Tiểu U! Nếu ngươi còn coi ta là Quỷ tịch ca ca của ngươi thì ta có một chuyện muốn nhờ" Quỷ tịch nhìn về phía nàng nghiêm túc nói.

"Chuyện gì?" Nàng lau nước mắt hỏi.

"Ca ca ngươi mới mang về một nữ nhân, muốn phong nàng làm Vương Hậu, ngươi hãy tìm cơ hội đem nàng ra khỏi nơi này, ta có lời muốn nói với nàng" Quỷ tịch nói.

Tiểu U nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt đầy bi thương nói "Ngươi. . . . . . Ngươi mất tích lâu như vậy đột nhiên lại đã trở lại là vì nữ nhân kia sao?" đôi mắt của nàng lại tràn ngập nước mắt.

"Ngươi đừng hiểu lầm! Nàng là nương tử bằng hữu của ta, bởi vì ca ca ngươi bắt hai người bọn họ đi, tướng công nàng bị nhốt vào Tỏa Hồn gò đất" lần đầu tiên hắn đối với nàng nói dối, hắn không thể nói cho nàng biết hắn làm như vậy cũng là bởi vì chính mình thực để ý Ngữ Diên, bởi vì hiện tại chỉ có nàng mới có thể giúp bọn họ, hắn nhất quyết không thể kích thích nàng.

Tiểu U nghe vậy liền lau nước mắt, gật đầu đáp ứng nói "Được! Ta sẽ giúp ngươi" chỉ cần không phải đến cướp Quỷ tịch ca ca của nàng thì nàng có thể hỗ trợ.

Quỷ tịch gật đầu nói: "Được! Vậy giờ hợi ba ngày sau ta sẽ dẫn bằng hữu của ta tới nơi này"

Tiểu U gật gật đầu.

Một giây sau, Quỷ tịch liền biến mất.

"Xong việc rồi?" Quỷ tịch vừa ra khỏi cung điện, Dịch Hiên vội hỏi.

"Dịch huynh! Ngươi quá coi thường Quỷ tịch rồi, mỹ nam kế của hắn thực rất cao minh a, đúng không?" Phượng Ly Ca cười cười nói.

Quỷ tịch liếc mắt nhìn hắn nói: "Vì nương tử! Ta lần đầu tiên phải trái lương tâm thừa nhận nàng là nương tử của Sở Hạo, hừ!"

Phượng Ly Ca nghe vậy đột nhiên dịu dàng nói: " Tâm Diên nhi không phải còn chưa quyết định được sao, nếu đã như vậy thì Dịch huynh chúng ta cũng gia nhập cuộc đấu, cùng tranh đoạt xem nàng đến tột cùng rơi vào nhà nào?"

Dịch Hiên nghe vậy liền gật đầu nói: "Tốt! Có vẻ rất thú vị a" nói xong liền vội vàng đi theo Phượng Ly Ca, Quỷ tịch thấy thế vội reo lên: "Hai người các ngươi sao có thể làm như vậy a? Nàng là của ta! Hai người các ngươi cũng thật quá đáng? !"

Chương 150: Hành trình khủng bố ( IX )

Hôm sau. Tỏa Hồn gò đất

Lạnh. . . . . .

Sở Hạo mông lung cảm giác toàn thân bỗng mát lạnh, một lúc sau hắn thong thả mở hai mắt ra mới phát hiện mình không hiểu sao lại nằm bên trong ao nước, đầu đau nhức hắn dùng cánh tay chống đỡ thân mình dùng hết sức dựa nửa người lên phiến đá.

Đây là nơi nào? Hắn lấy tay day day đầu, ách, tối hôm qua lúc tiến vào hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hắn ôm miệng vết thương cứ như vậy ngã xuống, chính là hắn không ngờ rằng khi tỉnh lại sẽ ở bên trong ao nước?

Hắn nhìn xung quanh thì thấy trừ bỏ cái ao to này ra thì các nơi còn lại đều là đá, mà nơi đây còn phảng phất một thứ mùi khiến hắn vô cùng buồn bực.

"Ngươi đã tỉnh?" Đúng lúc này, một giọng nữ tử sau lưng hắn truyền tới.

Sở Hạo vội ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có bảy nữ tử mặc y phục theo bảy màu hồng vàng lam lục tím đen trắng đang theo dõi hắn đầy ý tứ hàm xúc.

"Tỷ tỷ! Hắn trông thật khá nha!" trừ Hồng Y nữ tử không mở miệng ra thì các nữ tử còn lại đều chảy nước miếng nói.

Sở Hạo chau mày, nhìn chằm chằm các nữ quỷ trước mắt,.

"Ngươi hẳn là có thể nhìn thấy chúng ta?" Hồng y nữ tử nhẹ nhàng nhìn hắn cười nói.

Sở Hạo không để ý tới các nàng mà im lặng thầm vận công, đúng lúc này hồng y nữ tử khóe môi hơi nhếch lên cười quỷ dị sau đó nhìn về phía sáu nàng kia cười cười, sáu người kia thấy thế liền mỉm cười gật gật đầu sau đó thật cẩn thận đi xuống ao, lập tức Sở Hạo bị sáu người họ xúm lại bên cạnh tay các nàng bắt đầu sờ đông sờ tây trên người của hắn "Công tử! Để cho chúng ta hầu hạ ngươi đi" Hoàng y nữ tử đói khát nói.

"Hắn là của ta! Của ta" sáu nữ tử bắt đầu tranh giành tình nhân .

Sở Hạo mày càng ngày càng chau lại, ngay khi sáu nữ tử kia đều đặt tay lên trên người hắn, hắn đột nhiên vận công dùng công lực cường đại đem sáu nữ quỷ văng đi rất xa, sáu nữ tử đồng thời ngã xuống nước, sửng sốt nuốt nước miếng, nhưng ngay sau đó các nàng liền đứng dậy tức giận bất bình nhìn hắn.

Sở Hạo vẫn như trước khinh thường nhìn các nàng.

"Công tử! Chúng ta đối đãi với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi phải cự tuyệt như thế? Chẳng lẽ, là do chúng ta không đủ mị lực sao?" hồng y nữ tử đứng ở trên bờ khóe miệng mỉm cười nói, sau đó trước mặt Sở Hạo nàng ta không hề ngượng ngùng đem toàn bộ quần áo cởi ra, sáu muội muội của nàng ta thấy thế cũng đều noi theo, cứ như vậy bảy nữ tử toàn bộ đều trần truồng bày ra đủ các loại tư thế nhìn hắn cười vô cùng quyến rũ.

Sở Hạo cũng nhìn các nàng cười cười, chính là nét tươi cười của hắn chỉ là cười lạnh mà thôi.

Hồng y nữ tử từ từ đi xuống ao tới trước mặt hắn nói "Công tử! Ta không tốt sao?" Nàng ta không giống sau nữ tử kia động chạm tới người hắn mà chỉ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

Sở Hạo nhìn về phía nàng vẫn không nói gì, Hồng y nữ tử liền cười cười, sau đó đem ngón tay bỏ vào miệng bắt đầu liếm, bọn muội muội của nàng ta thấy thế toàn bộ cũng bày ra một động tác ít hạ lưu trước mặt hắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn phát ra một ít thanh âm dâm đãng.

Sở Hạo cứ như vậy nhìn các nàng, một lúc sau hắn chau mày nói: "Không sai! Biểu tình này có thể nói là thập phần hoàn hảo! Thanh âm này nha, nghe qua y như lũ mèo phát xuân, nói vậy trước đây các ngươi đều là làm kỹ nữ a! Nếu không làm sao có thể thuần thục như thế? Bất quá, ta muốn nói các ngươi biết, thân mình các ngươi ở trong mắt ta chẳng khác gì trư cả!" khóe miệng Sở Hạo hiện lên một tia du côn tươi cười.

Hồng y nữ tử nghe vậy, khuôn mặt vốn đang cười đột nhiên nghiêm túc nói "Ngươi nói cái gì? Chúng ta giống trư?"

Sở Hạo hít một hơi thật sâu sau đó lấy ra từ bên hông một cái bình nhỏ, hắn lấy một viên thuốc trong bình bỏ vào trong miệng nuốt xuống, đây chính là dược chữa thương loại tốt nhất, tiếp theo hắn hít sâu một hơi rồi vận công một chút, sau khi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều hắn mới nhìn về phía bảy vị nữ tử đang tức giận nói "Ta chưa nói các ngươi giống trư a! Đây là ngươi tự nói " nói xong hắn liền duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi.

"Ngươi muốn chết phải không?" Lam y nữ tử tức giận bất bình nói.

Hồng y nữ tử cũng tức giận không ít, nhưng chỉ vài giây nàng liền dịu đi sau đó đột nhiên cười cười nói: "Các tỷ muội! Chỉ sợ hôm nay chúng ta gặp không phải một nam nhân bình thường đi! Các ngươi nghĩ xem có nam nhân bình thường nào nhìn đến chúng ta mà không phản ứng không?" nói xong nàng ta kiền khoanh tay nhìn hắn châm chọc nói.

"Không có!" Sáu nữ tử cùng kêu lên.

Hồng y nữ tử nghe vậy tiếng cười lại càng khoa trương, tại nơi này nàng chưa từng gặp một nam nhân có thể cưỡng lại mị lực của bảy người bọn họ, xem ran am nhân bộ dạng anh tuấn này nhất định là một thái giám! Thật đáng tiếc! Đáng tiếc a! Vẻ ngoài tốt như vậy lại không dùng được.

"Công tử! Chắc ngươi là thái giám a?" Hồng y nữ tử vuốt thân thể của mình nhìn hắn cười cười.

Sở Hạo không tức giận chỉ cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi có thể nghi ngờ ta! Nhưng ta muốn nói ta không phải là thái giám, ta là một nam nhân chân chính, các ngươi phải biết rằng không phải tất cả nam nhân đều sẽ có hứng thú đối với một đám nữ quỷ xấu xí, như thế nào? Bảy các ngươi chắc là đã rất lâu không được nam nhân trìu mến rồi phải không! Các ngươi chắc đang đói khát không chịu nổi? Nếu vậy thì thật xin lỗi"

"Thật xin lỗi?" Hoàng y nữ tử khó hiểu lặp lại một lần.

Sở Hạo nhún nhún vai nói: "Đúng vậy a! Thật có lỗi! Ta không có hứng thú động tới các ngươi, làm hại các ngươi tốn công sờ lâu như vậy" Sở Hạo nói xong, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.

"Ngươi muốn chết!" Hồng y nữ tử gương mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên vô cùng dữ tợn , nàng vẫy tay một cái quần áo ' hưu ' một tiếng liền mặc trên người nàng, phía sau bọn muội muội của nàng ta toàn bộ cũng tức giận đem y phục mặc lại lên người .

"Chúng ta chỉ muốn cho ngươi một cái chết thoải mái, ngươi không cần phải sỉ vả chúng ta như vậy! Đã thế ngươi cũng đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt!" nói xong, Hồng y nữ tử xoay người nhìn về phía sáu nữ tử phía sau nói: "Các muội muội! Mỹ nhân kế của chúng ta đối với hắn không có tác dụng, đấy là hắn vô phúc hưởng thụ sung sướng chúng ta mang đến, đã như vậy chúng ta liền khiến cho hắn thống khổ mà chết đi" nói xong toàn bộ gật đầu.

Trong chốc lát, trong ao đột nhiên dâng lên một cột nước chặn tầm mắt của Sở Hạo, vài giây sau cột nước dần dần biền mất, lúc này bảy nữ tử đã biến thành lệ quỷ, móng tay mỗi người đều rất rất dài, khóe mắt, mũi, miệng, màng tai đều chảy máu, bộ dạng vô cùng đáng sợ nếu phàm nhân nhìn thấy cảnh này không bị hù chết cũng sợ đến cháng váng.

"U, giờ thì lộ ra hình dáng nha? Ân, xác thực xấu phát khiếp" Sở Hạo không hề e sợ nói.

"Nha! Ngươi mau chết đi" Hồng y nữ tử thẹn quá hóa giận lao đến, sáu cái nữ tử phía sau cũng lao đến.

Sở Hạo bật một cái cả thân mình từ trong ao bay lên, một giây sau hắn cầm lấy Thanh Long kiếm xông tới "Xấu như vậy còn bày đặt quyến rũ người khác! Ghê tởm" Sở Hạo thình lình lại thốt ra những lời này, bảy nữ nhân nghe vậy lại càng tức giận, có nữ nhân nào chịu thừa nhận chính mình rất xấu, có nữ nhân nào muốn làm chính mình xấu xí trước mặt một soái ca đâu?

Chẳng qua. . . . . .

Thật sự có một nữ nhân như vậy. . . . . .

"Hấp ~~~" trên bàn ăn sáng phát ra một thanh âm vô cùng kinh thiên động địa.

Toàn bộ nha hoàn ngây ngốc nhìn về phía thanh âm phát ra, đó chính là vương hậu của các nàng, Ngữ Diên lúc này chính đang khoa trương mút lấy mút để sợi mỳ hoàn toàn không thèm để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, mà Quỷ Vương ngồi đối diện với nàng trên mặt cư nhiên nhìn không ra bất cứ biểu hiện gì.

Đúng lúc này, Ngữ Diên đột nhiên xoay người, cúi thấp đầu xuống, tiếp theo tay đặt trên mũi bắt đầu "Xì ~~ Xì ~~" lắc lắc nước mũi, nàng làm như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra, nhưng sự tình vẫn không chấm dứt ở đó, bởi vì sau khi nàng xì nước mũi xong nàng cũng không có dùng khăn hay khăn mặt lau sạch đi mà đột nhiên hướng Quỷ Vương cười cười, tiếp theo lấy tay vắt nước mũi xuống rồi dùng tay đó cầm một cái chân gà đưa cho Quỷ Vương.

"Tặng cho ngươi ăn đó! Nhìn xem, ta rất hiền lành phải không" Ngữ Diên tay phải cầm chân gà đưa cho hắn, tay trái đột nhiên vung tay áo lên lau lau nước mũi, mọi người toàn bộ cúi đầu không dám thở.

Quỷ Vương đột nhiên cười cười nhận lấy chân gà trong tay nàng.

"Ăn nha! Vì sao không ăn? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta sao?" Nàng chu miệng có chút không vui nói.

Quỷ Vương vẫn như trước cười cười, thấy ánh mắt nàng không vui hắn rốt cục nhẹ nhàng cắn một miếng thịt gà, nhìn hắn động tác tao nhã cùng với cách ăn vô cùng duyên dáng trong lòng Ngữ Diên không khỏi thầm nghĩ yêu quái này thực suất kinh người nha, nàng thiếu chút nữa bị mặt nạ anh tuấn của hăn lừa dối, một giây sau nàng vội lắc lắc đầu ý bảo chính mình đừng có để vẻ bề ngoài của hắn mê mê hoặc.

"Ha ha" nàng nhìn hắn cười cười, sau đó nàng đột nhiên làm tay theo kiểu Lan Hoa Chỉ chậm rãi bưng cốc nước trước mặt lên nhẹ nhàng đưa đến bên môi, động tác này của nàng làm cho Quỷ Vương ngây ra một lúc, bộ dạng nàng uống nước cư nhiên tuyệt đẹp như thế, chính là. . . . . .

"Cô lỗ lỗ ~" Ngữ Diên ngửa đầu đem nước súc vài cái, tiếp theo lại phun vào bên trong chén, sau đó lại tiếp tục cô lỗ lỗ, tiếp theo tiếp tục phun vào bên trong chén.

Quỷ Vương thấy thế nhẹ nhàng đem chân gà để xuống, Ngữ Diên lúc này không súc miệng nữa mà là không hề để ý hình tượng ngáp dài một cái sau đó nhìn nha hoàn nói: "Bích Thanh, lấy cái khăn tay lại đây"

Bích Thanh nghe vậy vội quơ quơ mồ hôi trên đầu sau đó lấy khăn tay đưa tới, trong lòng thầm nghĩ, Vương Hậu a! Ngươi rốt cuộc cũng biết lấy tay khăn lau miệng sao? Nàng nếu tại đây mà làm như vậy thì Quỷ Vương chắc chắn sẽ tức giận giết chết các nàng .

' ngô ~'

Mọi người thấy thế trán không ngừng đổ mồ hôi, bởi vì ngọn nguồn thanh âm đang làm một chuyện vô cùng bất nhã, đó chính là lấy cứt mũi, được rồi! Lấy liền lấy đi, nhưng là nàng cũng không thể tay trái thì lấy cứt mũi, tay phải thì đem cứt mũi đặt trên khăn tay mặt chà xát thành một trái cầu nhỏ nha? Hành động ghê tởm như vậy mà nàng tựa hồ lại không có bất cứ cảm giác không ổn nào, còn đùa vô cùng hăng hái, Quỷ Vương thấy thế nhịn không được ho nhẹ một tiếng muốn nhắc nhở nàng, hành động của hắn như vậy khiến Ngữ Diên trong lòng cười thầm không thôi, hừ, nhìn đi! Nhìn đi! Xem ngươi còn dám mê luyến tỷ tỷ ta hay không, tỷ tỷ nhất định sẽ khiến ngươi tức hộc máu mà chết!

Chương 151: hành trình khủng bố (X)

Tỏa Hồn gò đất

"Không biết lượng sức!" nhìn bảy nữ nhân đang không ngừng hộc máu trên mặt đất, hắn khinh thường nói.

Bảy tỷ muội liếc nhìn nhau, tất cả lúc này đều đã bị trọng thương, dịu đi vài giây bảy người liền ra hiệu cho nhau chỉ trong giây lát một trận sương khói xuất hiện các nàng liền biến mất, mà các nàng vừa đi, Sở Hạo liền chống Thanh Long kiếm xuống đất một gối quỳ xuống, tay trái che miệng vết thương thở gấp, vốn miệng vết thương vẫn chưa được phục hồi hơn nữa hắn lại vừa mới vận động kịch liệt làm cho nội lực có chút tan rã, hắn nhất thời buồn bực.

May mà những nữ nhân này không có sống chết hợp lại đấu với hắn tới cùng nếu không thể lực của hắn nhất định là không đủ .

Hắn vội ngồi xuống bắt đầu vận công chữa thương, cũng không biết qua bao lâu trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng đã khá hơn nhiều rồi, lúc này hắn mới chậm rãi đứng dậy đánh giá chỗ này, nơi này bốn phía trừ bỏ đá ra thì căn bản không có động hay lối đi nào khác, nhưng hắn nhớ rõ bọn họ có nói qua bằng hữu của Ngữ Diên ở tầng thứ sáu, như vậy cửa vào đến tột cùng là ở nơi nào?

Đúng lúc này, hắn đột nhiên thoáng nhìn thấy những hình ảnh quỷ dị trên thạch bích, Sở Hạo từ từ đi tới, những hình ảnh quỷ dị trên thạch bích lại là một bức tranh màu, bên trong bức tranh có một hoa viên khổng lồ, bên trong khắp nơi đều là hoa tươi, đình viện, ao cá, hết thảy hết thảy đều nhìn trông rất sống động.

Sở Hạo cảm thấy bức tranh này tựa hồ không đúng lắm, theo đạo lý mà nói một nơi quỷ dị như thế này làm sao có thể có một bức tranh tiên diễm sống động như vậy? Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy bên trong có bảy đóa hoa cụp cánh lại còn các đóa hoa còn lại đều nở, mà toàn bộ bảy đóa cư nhiên đều tránh ở phía dưới các đóa hoa khác, tuy rằng rất khó nhận biết nhưng đối với con mắt tinh tường của hắn thì sao có thể trốn thoát, Sở Hạo mày dần dần chau lên, theo bản năng hắn vươn Thanh Long kiếm vào một đóa hoa trong đó, trong chốc lát bên trong tranh liền xuất hiện một làn sương, sau đó một lực cường đại xuất hiện hút hắn vào. . . . . .

Bên kia -----

"Vương Hậu! Ngươi hôm nay làm như vậy. . . . . ." Bích Thanh muốn mở miệng nhưng lại không dám mở miệng.

Ngữ Diên ngồi ở trong phòng ngủ nói: "Có cái gì thì mau nói a, ta không có ăn thịt ngươi "

Bích Thanh thấy thế mới nhỏ giọng nói: "Vương Hậu a! Ngươi nhất định phải chú ý một chút, hôm nay ngươi làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Quỷ Vương tức giận, hơn nữa làm như vậy thực mất vệ sinh a" nàng uyển chuyển nói.

Ngữ Diên không ngại nói: "Điều này có là gì! Đây là thói quen của ta a, ta trước kia chính là như vậy, chẳng lẽ lên làm Vương Hậu nhất định phải sửa sao? Vậy xin lỗi! Ta không làm được " Ngữ Diên nhún vai nói.

' chi ' một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Ngữ Diên cùng Bích Thanh vội nhìn sang, bên ngoài một lão thái thái đi vào, nàng thấy Ngữ Diên liền hành lễ nói: "Lão nô xin thỉnh an Vương Hậu "

"Đứng lên đi!" Ngữ Diên nói.

Nàng cười cười bưng một chén trà lên đưa cho Ngữ Diên nói "Vương Hậu! Đây là tổ yến Quỷ Vương sai lão nô chuẩn bị cho người, người mau nếm thử đi"

Ngữ Diên thấy thế nhận lấy chén trà ân một tiếng nhưng vẫn chưa uống.

Lão bà bà cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, Ngữ Diên thấy vậy liền nghĩ nàng đang đợi cái chén vì thế dốc cái chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái chén không đưa cho nàng "Tốt lắm! Ngươi có thể đi rồi" cũng không biết vì sao nàng nhìn thấy lão bà bà này lại không có chút hảo cảm nào.

Nhận lấy cái chén trống không, nàng ta đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Vương Hậu về sau người có thể kêu lão nô là Dung ma ma"

"Cái gì? Dung ma ma?" Ngữ Diên kinh ngạc lặp lại.

Dung ma ma cười cười gật đầu "Lão nô vâng lệnh Quỷ Vương đến đây để dạy Vương Hậu cách ngồi, đi, ăn, lễ nghĩa"

Ngữ Diên nhìn nụ cười của nàng giảo hoạt như thế, trong lòng không khỏi sợ hãi quả nhiên là Dung ma ma, bề ngoài gian trá như vậy định không phải người thiện lương, vì thế nói: "Không cần! Ngươi về nói với Quỷ Vương ta không cần người khác dạy ta"

"Thực xin lỗi Vương Hậu, Quỷ Vương nói vô luận ngươi phản đối như thế nào lão nô nhất định phải làm việc của mình, người tới" nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, bên ngoài lập tức xuất hiện bốn ác bà bà .

"Bích Thanh! Ngươi còn không mau đi ra ngoài ở trong này làm cái gì?" Dung ma ma vô cùng tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Bích Thanh vội vàng gật đầu xoay người rời đi, khi tới cửa nàng còn lo lắng liếc mắt nhìn Ngữ Diên một cái, trời ạ! Quỷ Vực ác bà bà! Họ lợi hại như vậy lỡ Vương Hậu bị dọa hỏng thì làm sao đây? !

"Ngươi muốn làm gì?" Ngữ Diên thấy bộ dạng nàng không có ý tốt, nàng tất nhiên cũng không vui mừng chào đón.

"Vương Hậu! Ngài về sau sẽ là nữ chủ nhân của nơi này, tất nhiên nhất cử nhất động của ngài cũng sẽ gây ảnh hưởng tới cách nhìn của mọi người dân trong Quỷ Vực, cho nên ngài nhất định phải làm thật tốt, như vậy Quỷ Vương cũng sẽ không bị mất mặt mà ngài cũng vậy dù sao mẫu nhi thiên hạ không phải dễ làm " Dung ma ma lạnh lùng nói.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng thầm mắng, cái gì! Mẫu nhi thiên hạ? Nàng đâu có thèm ở lại cái cái thế giới nửa người nửa quỷ này, thật sự là ghê tởm chết nàng, đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác thân mình có chút suy yếu, đầu cũng có chút choáng váng ù ù.

"Ngươi. . . . . . Ngươi bỏ thêm bên trong tổ yến cái gì?" Ngữ Diên một tay ôm đầu nói.

Dung ma ma cười cười nói: "Vương Hậu! Ngài không cần phải lo lắng, đây chỉ là Nhuyễn cốt tán mà thôi, đối thân thể không có hại , lão nô làm như vậy cũng chỉ vì sợ ngài không phối hợp với chúng ta, lỡ như chúng ta làm ngài bị thương thì bọn lão nô đáng tội đáng chết vạn lần nha, ngài nói có đúng hay không?" nói xong, nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

"Đê tiện! Ta muốn gặp Quỷ Vương. . . . . ." Ngữ Diên đầu óc càng ngày càng choáng váng.

"Yên tâm đi! Chúng ta sẽ cho ngài gặp Quỷ Vương, ngươi cũng đừng có gấp a" nói xong, nàng đột nhiên xoay người trừng mắt quát lớn: "Bốn người các ngươi còn lo lắng cái gì! Còn không thay quần áo cho nàng?" Nàng vung tay lên, bốn lão thái bà liền đi tới.

"Uy! Các ngươi muốn làm cái gì, cách ta xa một chút a" Ngữ Diên thân mình suy yếu nhưng ngoài miệng vẫn lớn tiếng reo lên.

"Vương Hậu! Ngài không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ muốn tắm rửa cho ngươi một chút, sau đó cho ngươi trang điểm, tiếp theo sẽ dạy ngươi một ít lễ nghi cơ bản nhất " Dung ma ma khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, ánh mắt hung hăng nhìn bốn người kia, bốn người vội đi tới cầm lấy y phục của nàng bắt đầu thoát.

"Nha! Các ngươi là đồ già lưu manh! Cút ngay a -----" Ngữ Diên lớn tiếng reo lên.

"Vương Hậu đừng sợ, chúng ta sẽ rất ôn nhu " nói xong, bốn người bắt đầu động thủ .

"A? Đừng đụng vào ta a! Nếu dám chạm vào ta liền xử các ngươi nga, a ------ ngươi! Con lừa già ngốc này làm sao ngươi dám nắm mông ta a, a ----- ngực của ta mà ngươi có thể động sao? A ----- tay ngươi làm gì vậy? A ----- nơi kia không cho phép chạm vào !" Ngữ Diên thanh âm bi thương từ trong phòng không ngừng vang lên.

Ngoài phòng Quỷ Vương đi ngang qua nghe tiếng liền cười cười, xoay người rời đi, Bích Thanh ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua phòng, thình lình run run một chút, bị Dung ma ma chỉnh thì sợ phải chết!

Trong khách sạn. Trong phòng chung

"Cái gì? Ngươi muốn đi Tỏa Hồn gò đất? Ngươi không điên chứ?" Quỷ Tịch nhìn về phía Phượng Ly Ca nói.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tỏa Hồn gò đất rất khủng bố sao?" Dịch Hiên khó hiểu hỏi.

Quỷ Tịch than nhẹ một tiếng rót một chén nước uống một ngụm nói: "trong Tỏa Hồn tháp quỷ nhi có tới hang ngàn, tổng cộng có sáu tầng, mỗi bên trong một tầng đều có các quỷ hồn rất lợi hại, tầng thứ nhất là mỹ nhân quan, nơi đó có bảy nữ nhân đẹp như thiên tiên, không biết có bao nhiêu quỷ nhi mắc mưu nghĩ các nàng tốt lắm, kỳ thật a! Các nàng chính là rắn rết chuyên môn đi hút tinh khí của nam nhân, các ngươi không biết cái tên Quỷ Vương kia ghê tởm thế nào đâu! Hắn thường xuyên đem người ném vào Tỏa Hồn gò đất kia, các ngươi nghĩ xem phàm nhân nhìn thấy nữ tử mĩ lệ như vậy sẽ không động tâm sao? Đợi cho bọn họ kịp phản ứng thì ba hồn bảy vía đã chỉ còn lại có một hồn một phách "

"Quỷ Tịch huynh! Chẳng lẽ phàm nhân cũng có thể nhìn thấy Quỷ Hồn bên trong ?" Dịch Hiên lại hỏi.

Quỷ Tịch gật đầu "Bất kể là người nào bị ném vào đó, cho dù không có Thiên Nhãn cũng có thể thấy rõ mọi thứ trong Tháp, đây là gò đất thần kỳ "

Phượng Ly Ca nghe vậy nhẹ lay động cây quạt nói: "Xác thực thần kỳ! Thần kỳ đến nỗi toàn bộ phàm phu tục tử đều đánh mất tánh mạng"

Quỷ Tịch gật đầu "Mỗi một tầng đều chứa một điều huyền bí, bên trong Tháp không có đường, muốn tiếp tục đi lên trên nhất định phải chính mình tìm đường, mà đường lại được giấu vô cùng kín đáo bên trong nó lại đầy rẫy nguy hiểm, thậm chí có thể lấy mạng của ngươi, bởi vậy lên càng cao, Quỷ Hồn bên trong lại càng lợi hại" Quỷ Tịch nói.

"So với ngươi còn lợi hại hơn?" Dịch Hiên hỏi.

Quỷ Tịch gật đầu nói: " Đạo hạnh của ta chỉ có thể đến được tầng thứ tư! Sau đó không thể đi lên tiếp được"

"Kia, nếu đến được tầng thứ sáu thì có thể rời đi sao? Hay rời đi cũng phải xuống đối mặt với từng tầng từng tầng một như lúc đi lên?" Dịch Hiên đột nhiên đối với Tỏa Hồn gò đất này vạn phần hứng thú, đây tột cùng là cái dạng gò đất gì a?

"Không! Còn có tầng thứ bảy"

"Tầng thứ bảy? Ngươi vừa rồi không phải nói tổng cộng chỉ có sáu tầng sao?" Phượng Ly Ca nhịn không được hỏi.

Quỷ Tịch đứng dậy nói: "Khó nhất chính là tầng thứ bảy, tầng này là ẩn hình , muốn rời khỏi nơi này trừ khi Quỷ Vương tự mình tới, trên người hắn có một lệnh bài rủa, không cần bất cứ pháp lực gì vẫn có thể từng tầng từng tầng tiêu sái đi lên, mang đi bất kỳ một Quỷ Hồn nào, chẳng qua. . . . . . Vật này là vật phẩm bên người của hắn, ngay cả khi tắm rửa hắn cũng không để nó rời khỏi người, trước kia Tiểu U có thể cầm lệnh bài đến gặp ta, nhưng về sau Quỷ Vương lại thu hồi lệnh bài này không cho Tiểu U dùng nữa, cho nên ta mới nói quỷ nhi muốn chạy khỏi nơi này nhất định phải tìm được tầng thứ bảy trong truyền thuyết, một khi vào được tầng thứ bảy. . . . . ." Quỷ Tịch đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy? Tiến vào tầng thứ bảy có phải là có thể đi ra hay không?" Dịch Hiên thấy hắn dừng lại, không khỏi hỏi.

Quỷ Tịch thở dài một tiếng "Tầng thứ bảy chính là sống hay chết.... sống chỉ có một đường hi vọng mà chết thì có 9 thành cơ hội, nói cách khác tầng thứ bảy sẽ là nơi ác quỷ tụ tập, tơi được nơi đó là đã thành công trên vạn Quỷ Hồn, nghe nói từng có một đạo sĩ đạo hạnh đặc biệt cao từng tiến vào tầng thứ bảy nhưng mà. . . . . . ngay sau đó bị ném xuống phía dưới chính là xương cốt của hắn, mà hồn phách của hắn cũng đã thành vong linh bên trong " Quỷ Tịch sâu kín nói.

Phượng Ly Ca nghe vậy, mày càng chau lên, hắn nghiêm túc đứng dậy nói: "Xem ra, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi!"

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro