Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c162-166 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162: Mỗi người một ngả (III)

Thần bí Hắc y nhân rời đi khiến bọn họ yên tĩnh vài giây, đúng lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một đám sương khói, mấy người nhìn nhìn lẫn nhau trong lòng cảnh giác mãnh liệt, chẳng lẽ họ lại gặp phải tai ương rồi? Chắc không phải như vậy chứ? Mấy người bọn họ vội đề phòng.

Màn sương khói cứ như vậy chậm rãi bay lại, mấy người cầm chặt kiếm trong tay cảnh giác nhìn hướng màn sương khói quỷ dị này, đúng lúc này màn sương khói chậm rãi tán đi, trong sương mù một đám 'người ' xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mấy người kinh ngạc nhìn nhìn lẫn nhau, đứng ở trước mặt bọn họ đúng là quỷ sai của Địa phủ .

Tên cầm đầu quỷ sai nhìn về phía Nhất Khắc nói: "Mộc lâm! Cha ngươi và mẹ ngươi vì ngươi cầu phúc nên thời khắc đầu thai của ngươi tới sớm, canh giờ đã đến ngươi mau theo chúng ta trở về đầu thai đi" mà từ đầu tới cuối đám quỷ sai này cũng không nhìn về phía Thất Dạ cùng Quỷ Tịch.

Nhất Khắc nghe vậy nhìn về phía Ngữ Diên, Ngữ Diên cũng là giật mình nhìn hắn, mấy người toàn bộ trầm mặc, không ai nói chuyện, bởi vì bọn họ căn bản không biết nên nói cái gì, thời cơ đến thì phải đi đầu thai .

"Nhất Khắc. . . . . ." Ngữ Diên luyến tiếc, thật sự luyến tiếc hắn, tuy nói ở chung không lâu nhưng có bọn họ làm bạn nàng đã sớm thành thói quen, nay đột nhiên phải chia lìa trong lòng nàng có chút luyến tiếc nhưng nàng có tư cách nói cái gì đâu?

"Nương tử. . . . . ." Nhất Khắc vẻ mặt cầu xin nhìn về phía nàng, Ngữ Diên nghe vậy vội đứng trước mặt hắn, Nhất Khắc thấy thế liền ôm lấy cổ nàng, Ngữ Diên cũng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thiên ngôn vạn ngữ không thể nào nói lên cảm xúc của nàng lúc này.

"Nương tử, Nhất Khắc không muốn rời nương tử. . . . . . Không muốn a" Nhất Khắc có chút nghẹn ngào nói.

" Nhất Khắc. . . . . ." Ngữ Diên nghe vậy tâm muốn nát, nhưng nàng có thể làm sao? Nàng còn có thể ích kỷ sao? Hiền, Xinh đẹp đều là ví dụ không phải sao? Nàng chính là một cái tai ương, Thất Dạ vì theo nàng mà không may cũng bị xuyên qua, Hiền cùng Xinh đẹp đều hồn phi phách tán, nàng còn có thể lựa chọn sao? Bắt hắn lưu lại? Nhưng thời cơ đầu thai một khi bỏ lỡ thì sẽ phải chờ đợi rất lâu mà có khi đời này cũng không có khả năng đầu thai nữa, hắn còn nhỏ như vậy nếu theo nàng sẽ phải làm cô hồn dã quỷ cả đời sao? !

"Nương tử. . . . . . Nhất Khắc không muốn đi, ngươi lưu ta lại được không, Nhất Khắc không muốn rời đi. . . . . ." Nhất Khắc ôm lấy nàng bắt đầu khóc thút thít, nước mắt theo gương mặt rơi xuống cổ nàng.

Ngữ Diên tâm theo nước mắt của hắn mà đau lòng , nàng kéo Nhất Khắc nhìn nhìn hắn vội lấy khăn tay ra thay hắn lau nước mắt nói: " Nhất Khắc! Ta cũng rất luyến tiếc ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể bắt đầu một lần nữa, cha và mẹ ngươi vì ngươi tích đức như thế ngươi nên đi đầu thai,nếu bỏ qua cơ hội này có lẽ đời này ngươi cũng không có cơ hội đầu thai nữa"

Nhất Khắc nghe vậy nức nở nói: "Nhưng là ta luyến tiếc ngươi, ta nguyện ý cả đời không đầu thai, chỉ cần ở bên cạnh nương tử , ô ô. . . . . ."

Hài tử ngốc! Ta cũng rất luyến tiếc nha, nhưng là, nhưng là đi theo nàng, nàng căn bản không thể cam đoan sự an toàn cho hắn, nàng không phải một khu Ma Sư chân chính, đã có hai Quỷ Hồn chết vì nàng, nàng không có quyền lựa chọn càng không có tư cách ích kỷ.

" Nhất Khắc nghe lời a! Chỉ cần ngươi đầu thai trở thành người, tỷ tỷ mới có thể gả cho ngươi a, dù sao ngươi bây giờ là quỷ, tỷ tỷ lại là người, người làm sao có thể gả cho quỷ được, nha, ngươi nghe lời tỷ tỷ đi đầu thai, tỷ tỷ sẽ ứng chờ ngươi được không? Ngươi xem a, tỷ tỷ còn trẻ như vậy nếu ngươi sớm đi đầu thai lời thì...tỷ tỷ cũng không đến mức hoa tàn ít bướm, đến lúc đó Nhất Khắc có thể mang kiệu đến thú ta nha" nàng vội tới bên hắn khuyên bảo nói.

"Ngươi gạt ta, chỉ cần. . . . . . Chỉ cần đầu thai ta sẽ không nhớ gì cả" Nhất Khắc nghe vậy khóc lại càng thương tâm, tựa hồ như nàng muốn vứt bỏ hắn vậy.

Ngữ Diên thấy thế liền đem hắn ôm vào lòng nói " Nhất Khắc! Tỷ tỷ không lừa ngươi, chỉ cần ngươi trong lòng có tỷ tỷ thì..., thì sẽ không có cái gì có thể cách trở chúng ta, trừ khi trong lòng của ngươi không có tỷ tỷ" nàng giả ý chu miệng nói.

"Có, Nhất Khắc trong lòng có nương tử " Nhất Khắc ôm nàng thật chặt nói gấp, như sợ nàng không biết.

Ngữ Diên nghe vậy chua sót cười cười "Tốt lắm! Nếu như vậy ngươi mau đi đầu thai đi, tỷ tỷ chờ ngươi được không?" Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi nói, ông trời, ngươi đây là muốn làm gì, cho nàng nhiều bằng hữu như vậy rồi lại làm cho bọn họ nhất nhất rời đi sao? Hay là vì nàng không thuộc về nơi này cho nên không thể có được bằng hữu?

Nhất Khắc nức nở một hồi rồi ngước mắt nhìn về phía nàng nói: "Ngươi không gạt ta chứ?"

"Không lừa ngươi" Ngữ Diên lại giúp hắn lau nước mắt nói.

Nhất Khắc nhìn nhìn nàng, lại nhìn mọi người một chút rồi đi tới trước mặt Sở Hạo chỉ vào hắn nói: "Uy, ngươi đừng chiếm lấy nương tử của ta, chờ ta đầu thai ta sẽ đến tìm nàng" hắn tuyên thệ nói.

Sở Hạo nhìn về phía hắn cười cười gật gật đầu nói "Tiểu quỷ, vậy ngươi phải nhanh nhanh lớn lên, nếu không ta sợ chính mình không được cầm giữ "

Nhất Khắc vội vàng gật đầu, "Ta sẽ , ta sẽ rất nhanh lớn lên, ta sẽ đưa kiệu lớn bốn người nâng thú nàng" nói xong hắn lại nhìn nhìn các nam tử còn lại nói: "Các ngươi cũng vậy nga, nương tử là của ta"

Mọi người toàn bộ mỉm cười gật đầu.

Nhất Khắc thấy thế cuối cùng cũng cười cười, rồi đi tới bên Ngữ Diên lôi kéo tay nàng nói: "Nương tử ngươi phải chờ ta nga, nhất định nha"

Ngữ Diên nhẹ nhàng véo mũi hắn nói: "Vậy ngươi phải nhanh lên một chút a, ta chờ ngươi" .

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Nhất Khắc rốt cục cũng theo quỷ sai đi, trước mặt bọn họ lại nổi lên một đám sương khói, quỷ sai lôi kéo tay Nhất Khắc tiến vào màn sương khói, Nhất Khắc ngoái đầu nhìn lại Ngữ Diên, trong mắt vẫn không tha cùng lưu luyến, nhưng hắn biết nàng sẽ chờ hắn cho nên hắn muốn nhanh nhanh đi đầu thai, nhanh nhanh lớn lên, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ không quên nàng, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.

Nhất Khắc rời đi làm cho tâm tình của mọi người có chút thương cảm, lúc này Phượng Ly Ca nhìn về phía bọn họ nói: "Ta cũng phải cùng mọi người cáo biệt, ta còn có chuyện phải xử lý"

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: "Ngươi cũng muốn rời đi?"

Phượng Ly Ca đi tới bên người nàng cười cười "Cuộc vui nào cũng có hồi kết thúc, chúng ta sẽ còn gặp lại còn nữa cừu nhân của ta hiện tại không biết tung tích, chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau lần nữa cùng nhau chính tay đâm cừu địch " nói xong hắn nhìn nhìn Sở Hạo thâm ý cười cười.

Quỷ Tịch thấy thế vội nói với Phượng Ly Ca: "Ai, Phượng đại sư, ta cùng ngươi đi Di hoa cung đi, ta muỗn dưỡng thương ở Di hoa cung, ta nghĩ hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, thuận tiện còn muốn đi thỉnh giáo ngươi một ít tri thức a" Quỷ Tịch trêu ghẹo nói.

Phượng Ly Ca gật đầu, "Tốt, cùng đi" Quỷ Tịch nghe vậy gật đầu ngoái đầu nhìn Ngữ Diên lấy tay ra hiệu ý bảo ngươi là nương tử của ta ngươi cần phải nhớ kỹ, sau đó liền cùng Phượng Ly Ca rời đi.

Lúc này, nơi này cũng chỉ còn lại Sở Hạo, Ngữ Diên, Thất Dạ cùng với Dịch Hiên.

"Các ngươi có tính toán gì không?" Dịch Hiên nhìn về phía bọn họ hỏi.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn vạn phần áy náy nói: "Thực xin lỗi Dịch Hiên, ta nghĩ ta không thể đồng hành cùng ngươi rồi, ta muốn trở lại kinh thành, ta có việc phải xử lý" đúng vậy a, nàng còn có chuyện rất trọng yếu phải xử lý.

Dịch Hiên nhìn về phía nàng cười cười nói: " Không sao nhưng không thể đồng hành với ngươi thực sự có chút tiếc hận, dù sao đi cùng các ngươi ta gặp được một số chuyện rất thú vị" hắn cười cười.

"Thú vị? Trời ạ, Mấy lần chúng ta đều thiếu chút nữa là đi đời nhà ma a" Ngữ Diên kinh hô nói, người này làm sao có thể dùng từ thú vị để hình dung những việc vừa xảy ra? !

"Nhân sinh do trời định, ta tình nguyện đặc biệt chết theo kiểu này, dù sao không phải ai cũng có thể có may mắn gặp được " thật ra hắn không đem những chuyện ngẫu nhiên gặp này trở thành tai nạn, ngược lại cảm thấy đó là trăm năm mới gặp, có thể gọi là kỳ tích trong kỳ tích.

Ngữ Diên nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, vì thế nói: "Được! Đã như vậy ngươi đi trước đi, khi ngươi trở lại kinh thành nhớ tới tìm ta, nga không, nói không chừng ta xử lý xong chuyện vẫn sẽ đi Tây Thiên, đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau lần nữa " nàng trở lại kinh thành cũng chính là muốn lấy Tử Bối Xác mà thôi, nếu như lấy được rồi, nàng còn muốn tiếp tục đi tìm bảo khố còn lại nữa!

Dịch Hiên nghe vậy vội vàng gật đầu, "Tốt lắm! chờ ta lấy được Huyết Bồ Đề xong ta chắc chắn sẽ tới tìm các ngươi, ta thực tràn ngập chờ mong lần gặp tới, ta nhất định sẽ lại cùng các ngươi bước trên các hành trình thần bí " nói xong hắn ôm quyền nói tạm biệt rồi cũng biến mất.

Hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ cộng thêm một Quỷ Hồn, Ngữ Diên nhìn về phía Thất Dạ lấy ra Huyết Linh Đang nói: "Thất Dạ ngươi vào đi"

Thất Dạ gật đầu chui đi vào, hắn mệt mỏi lâu như vậy nên nghỉ ngơi thật tốt a, mà với bầu không khí lúc này sự xuất hiện của hắn tựa hồ có chút không ổn !

Đêm rất yên tĩnh rất yên tĩnh, ánh trăng mông lung chiếu vào trong rừng rậm làm cho khu rừng tràn ngập sắc thái thần bí tựa hồ còn có một chút lãng mạn, chẳng qua là không khí có chút xấu hổ, dù sao giờ cũng chỉ có hai điều này làm cho bọn họ hiện tại đối mặt với nhau thật có chút xấu hổ.

"Khụ khụ" Sở Hạo ho nhẹ một tiếng hóa giải không khí xấu hổ.

"Này. . . . . . Ngươi phải về nhà sao?" Sở Hạo hỏi .

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: "Về nhà! Chúng ta. . . . . . Về nhà" đúng vậy a, bất kể như thế nào, kinh thành ít nhất còn có nhà mình, mà nàng phải trở về tìm kiếm Tử Bối Xác, chỉ cần kiếm đủ ba thứ này nàng thật sự có thể trở về nhà.

Sở Hạo nghe vậy vui sướng không thôi, nàng cuối cùng cũng nguyện ý về nhà, chính là nàng thật sự có thể nhìn thấu lòng mình, thật sự có thể lưu lại sao? !

Chương 163: Mỗi người một ngả (IV)

Bọn họ đột nhiên trở về thực làm cho lão nhân béo cùng Tiểu Hương hưng phấn không thôi, Sở phủ cao thấp đắm chìm trong không khí vui sướng, tất cả mọi người đều thực vui vẻ, Vương gia đã trở lại điều làm cho Sở phủ trở nên không lãnh mạc nữa, điều cũng làm cho lão nhân béo cao hứng ăn thêm vài chén cơm hơn nữa còn uống thêm chút rượu.

Lão nhân béo đem toàn bộ hạ nhân phái đi ra ngoài rồi liền quấn quít lấy bọn họ hỏi lung tung kia, Ngữ Diên thấy hắn cao hứng như thế liền đem tất cả những điều trải qua nói cho hắn, bất quá Hắc Tuyết Liên cùng với Thiền gia gia nàng không có nói tới, chuyện có thể bớt đi một chuyện thì cũng có khi bớt đi một chút rắc rối.

Lão nhân béo nghe chuyện xưa thì phấn khích không thôi,rượu không ngừng rót, trong lòng dị thường hưng phấn cũng dị thường hối hận, nếu lúc đấy hắn tại đó thì tốt kia tốt biết bao, tuy rằng rất nguy hiểm hơn nữa còn hy sinh Hiền cùng Xinh đẹp, nhưng một màn kích thích phấn khích như thế cũng không phải dễ dàng có thể gặp được, nếu thật sự mất mạng hắn cũng không oán không hối hận.

Ngữ Diên cười cười, chuyện còn đáng giá để chờ mong sao? Nàng cả đời cũng không nghĩ gặp lại chuyện như vậy .

Lão nhân béo gặp hai người hòa hảo thì trong lòng vui vẻ không thôi, Ngữ Diên cũng vui vẻ cười, lúc đây trở về nghiễm nhiên không phản cảm giống như lần trước "Cái kia. . . . . . . Các tiểu thiếp của ngươi đâu?" Ngữ Diên nhìn về phía hắn hỏi.

Sở Hạo ăn một miếng rồi nhìn về phía nàng nói: "Trừ bỏ Tình nhi ra còn lại đều hưu"

"Tình nhi? Nàng còn ở lại?" Ngữ Diên theo bản năng hỏi, mà nàng cũng không biết mày của mình lúc vô tình đã nhăn lại .

"Nàng dù sao cũng đã theo ta nhiều năm rồi, ngay cả khi nàng có muôn vàn sai nhưng ở kinh thành nàng không chỗ để về cho nên ta liền để nàng tiến vào Cô uyển" Sở Hạo nói.

"Cô uyển?" Nơi không phải là nơi trước kia nàng phải ở đấy sao? Thật không nghĩ tới nàng cư nhiên thật sự đổi vị trí với nàng, tục ngữ nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, lời thật không sai chẳng qua nàng bây giờ mới cảm nhận được, đạo lý gần vua như gần cọp là đạo lý nghìn năm qua, làm bạn với Vương gia cũng giống như vậy.

Sau đó nàng không hề nhắc tới các nàng nữa, khi nàng nghe được tin các nàng bị hưu nàng vẫn còn có chút vui vẻ, nhưng khi biết Tình nhi vẫn còn tại đây lòng của nàng vẫn có chút buồn bực vì thế nàng không muốn thảo luận cái đề tài nữa .

Một lúc sau, bữa tối cuối cùng kết thúc, mọi người không chỉ ăn thực no mà còn thực khoái trá, Ngữ Diên bảo hắn chính mình mệt nhọc vì thế liền theo Tiểu Hương trở về phòng, trong một thời gian dài không thấy Ngữ Diên, Tiểu Hương thực có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, điều Ngữ Diên cũng nhìn ra chính là nàng vẫn còn có chuyện phải làm vì thế nói với Tiểu Hương mình mấy ngày không được ngủ rồi cho nên muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ cùng nàng hảo hảo tâm sự.

Tiểu Hương nghe vậy vội giúp nàng chuẩn bị chăn cùng nước .

Ngữ Diên rửa mặt chải đầu xong liền lệnh cho người hầu lui xuống, Tiểu Hương liền đem chăn nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

Nhưng khi nàng vừa bước chân rời khỏi Ngữ Diên liền từ trên giường trượt xuống mở tủ lấy túi màu đen ra, sau đó lắc lắc Linh Đang, Thất Dạ liền đi ra.

"Di? Đây là cái gì?" Ra tới nơi Thất Dạ nhìn về phía vật tròn trịa trong bọc tò mò hỏi.

Ngữ Diên ánh mắt nhìn về phía ghế ý bảo hắn ngồi xuống, Thất Dạ vội ngồi xuống, Ngữ Diên cũng ngồi xuống, "Thất Dạ. . . . . . Ngươi muốn về nhà không?"

"Về nhà?" Thất Dạ khó hiểu nhìn nàng, lời là có ý gì? Về nhà? Đây không phải là đã trở về sao?

"Đúng, về nhà, quay về thế kỷ 21" Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói.

Nghe vậy, Thất Dạ sợ hãi trừng lớn hai mắt khó hiểu nhìn nàng, "Vu bà, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể xuyên việt trở về sao?" Nói thật hắn cũng muôn trở về, dù sao nơi đó mới là thế giới của hắn, bất quá chỉ cần có thể đi theo nàng thì dù ở nơi nào hắn cũng nguyện ý .

"Ta không hay nói giỡn, ngươi xem " nói xong, nàng vội mở cái ra Hắc Tuyết Liên lập tức hiện ra.

"Đây là cái gì?" Thất Dạ khó hiểu nhìn cái vật màu đen ' Bạch Thái (cải trắng) '.

Ngữ Diên nghe vậy liền đem chân tướng mọi vội nói ra một lần.

Một canh giờ sau

"Ngươi nói là tập hợp đủ bốn bảo vật là có thể trở về?" Thất Dạ nghe vậy trên mặt khó có thể che dấu sự vui sướng.

"Đúng vậy, cho nên ta mới hỏi ngươi muốn trở về không, Thất Dạ, thời gian chúng ta tới đây cũng không phải là ngắn, quanh đi quẩn lại cửu tử nhất sinh, cũng bởi vì ta mất đi hai Quỷ Hồn kia tới cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình ngươi theo giúp ta, bởi vậy ta càng thêm kiên định nơi chắc chắn không thích hợp với ta, cũng không thuộc về ta" Ngữ Diên sâu kín nói.

"Nhưng là. . . . . . Nhưng là ngươi bỏ được bọn họ sao? Đã ở chung lâu như vậy" Thất Dạ băn khoăn nói.

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, vài giây sau nhìn về phía hắn nói: "Thất Dạ, nơi thật sự không thuộc về chúng ta, nhà của chúng ta ở thế kỷ 21, những người xuyên không trước kia không phải là không muốn trở về mà là không có cách nào trở về, ta không giống họ, ta có cơ hội trở về , cho nên. . . . . . Ta không muốn bỏ qua cơ hội "

Thất Dạ nghe nói vậy gật đầu nói: "Ta cũng muốn trở về, không biết Nhất Dạ, Nhất Khắc bọn họ bây giờ như thế nào?"

Ngữ Diên nghe vậy nhẹ nhàng cười cười "Đúng vậy a, ta muốn trở về sau đó tra tấn bọn họ"

Thất Dạ nghe vậy cũng cười cười, đây là chủ đề trước kia bọn hắn hay nói tới.

"Được, nếu ý kiến đã thống nhất như vậy thì ta phải nắm chặt cơ hội tập hợp đủ ba thứ còn lại, thời giờ của ta không còn nhiều, Thất Dạ vì về nhà ta nhất định sẽ thật cố gắng " nàng thề nói, Thất Dạ thấy thế gật gật đầu, sau đó hắn lại tiến vào Bên trong Linh Đang.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Ngữ Diên, nàng kinh ngạc nhìn Hắc Tuyết Liên,cái đến tột cùng là có năng lực gì? Đúng lúc , nàng đột nhiên thoáng nhìn lá Hắc Tuyết Liên thì thấy tựa hồ hơi khô khô, " không đúng nha" nàng rõ ràng nhớ rõ lúc cầm về nó thật tiên diễm , giờ sao lại thế ?

Suy nghĩ vài giây, Ngữ Diên trừng lớn hai mắt trong lòng thầm nghĩ, trời ạ, thứ sẽ không phải dùng máu để nuôi đi? ! Tuy rằng nàng không biết kết quả sẽ ra sao nhưng lá Tuyết Liên bắt đầu khô vàng, nếu tiếp tục như vậy Hắc Tuyết Liên không phải chết đi sao? Không được! Nàng còn trông cậy vào Hắc Tuyết Liên mang nàng trở về a.

Trong lòng mâu thuẫn vài giây, nàng rốt cục bất đắc dĩ vươn ngón tay ra nhịn đau cắt vào ngón tay, trong khoảnh khắc máu tươi từ miệng vết thương từng giọt từng giọt rơi xuống Hắc Tuyết Liên, đúng lúc kỳ tích xuất hiện, chiếc lá đang dần khô vàng chỉ trong một thời gian ngắn liền khôi phục, Ngữ Diên chỉ có thể trừng lớn hai mắt nhìn một màn kỳ quái , trời ạ! Hắc Tuyết Liên a, rõ ràng chính là một Vampire!

Làm cho huyết nhỏ một hồi, chiếc lá đang dần khô vàng của Hắc Tuyết Liên cũng đã khôi phục trở lại, nàng vội đem ngón tay bị thương đặt vào miệng liếm liếm, sau đó lấy băng gạc ra bó lại, mà Hắc Tuyết Liên sau khi được tưới máu giờ phút nhìn qua tràn đầy sức sống.

Ngữ Diên chu miệng nhìn về phía Hắc Tuyết Liên không khỏi nói: "Ngươi thật đúng là khó nuôi a, ngươi quả thực chính là Quỷ hút máu" Hắc Tuyết Liên vẫn không nhúc nhích, Ngữ Diên không khỏi cười cười "Mộng Ngữ Diên ngươi đang ở đây làm cái gì vậy, ngươi thật ngốc a! Ai lại đi nói chuyện với bông Tuyết Liên , nó dâu phải người mà có thể nghe hiểu a" cứ thế trào phúng bản thân, nàng bưng Hắc Tuyết Liên đi tới tủ, nàng không dùng mảnh vải đen bọc Tuyết Liên nữa mà đem miếng vải đen quăng xuống dưới mặt đất, nàng muốn Hắc Tuyết Liên được hấp thu không khí, làm như vậy có thể sẽ tốt hơn.

Vài giây sau, nàng nhẹ nhàng khóa tủ lại, kỳ thật ở trong mỗi ngăn tủ đều có khóa nhưng rất ít khi khóa mà nàng lại đem ngăn tủ khóa lại như vậy sẽ không an toàn lỡ như bị người ta tò mò rồi phát hiện mở ngăn tủ ra thì xong đời, vì thế nàng quyết định ngày mai sẽ làm một cái hộp nhỏ rồi để ở cuối giường, đặt Hắc Tuyết Liên vào bên trong bên ngoài dùng giấy niêm phong lại, như vậy một ' Tiểu Kim kho ' bí mật liền ra đời!

Nghĩ đến chiêu đó Ngữ Diên không khỏi cười cười, một giây sau nàng duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi nằm trên giường lấy tay đắp chăn lên bắt đầu suy ngẫm, kim khố đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ còn phải lo cung cấp dinh dưỡng cho Tuyết Liên, xem ra ngày mai nàng phải chuẩn bị một ít máu gà rồi, nhưng không biết máu gà có hữu dụng hay không? !

Ai, kệ đi, sống ở đâu thì yên ở đấy, vì tránh gặp phiền toái nàng phải chuẩn bị sớm vào cung gặp hoàng thượng một chút, nghĩ kỹ hết thảy nàng liền nhắm mắt đi vào giấc ngủ, chỉ vài giây sau nàng liền tiến vào mộng đẹp.

Đêm rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi qua tán lá cây phát ra âm thanh xào xạc, Sở phủ cao thấp đều đắm chìm trong yên tĩnh bên trong, ngay cả con sâu nhỏ, con chim nhỏ trên cành đều tiến vào mộng đẹp.

Chính là giờ tý vừa mới qua trong tủ của nàng liền phát ra những tiếng vang nhỏ, chỉ tiếc Ngữ Diên thật sự quá mệt mỏi cho nên căn bản không nghe được, cũng không ai ngờ tới Hắc Tuyết Liên trong tủ như kỳ tích bắt đầu động đậy!

Chương 164: Cung tâm kế ( I )

Hôm sau

Đang lúc Ngữ Diên rối rắm nên dùng cái cớ gì để đi hoàng cung thì thái giám trong cung đến báo nói là hoàng hậu cho mời Cung Vương Phi tới ngắm hoa, tin tức thực làm cho Ngữ Diên giật mình không thôi, nàng cùng hoàng hậu cũng không phải quá quen thuộc, nàng chỉ nhớ trước khi rời đi hoàng hậu có nói qua muốn nàng vào cung cùng trò chuyện, thôi thôi, có cơ hội đi tới hoàng cung như vậy gặp hoàng thượng nhất định sẽ dễ dàng a.

"Ngươi! Nha đầu kia thật sự là người bận rộn a" lão nhân béo chu miệng có chút không vui nói, vốn trước kia vì giúp ngoại tôn tạo cơ hội, giúp hắn làm cho Diên nhi không rời đi nữa, cơ hội cũng đã cho rồi, hắn đang muốn lôi kéo nàng tâm sự, ai ngờ hoàng hậu lại muốn gặp nàng.

Ngữ Diên thấy thế cười cười nói: "Gia gia! Chờ ta trở về a, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi đi dạo chợ " nàng vội dỗ nói.

Nghe vậy, lão nhân béo chu miệng nói: "Ai cần ngươi đi với ta, ta cũng có thể tự đi một mình, hừ" nói xong liền quay người bỏ đi nhưng mới đi được một đoạn hắn đột nhiên quay đầu nói: "Diên nhi! Ta chờ ngươi trở về a, đừng quá lâu" nói xong, vội rời đi.

Ngữ Diên thấy thế không khỏi cười cười, mọi người thường nói cải lão hoàn đồng thật không sai a, gia gia đã hơn tám mươi vậy mà còn trẻ con như thế, bất quá nàng thích!

Vì thế, nàng cùng Tiểu Hương đi xe ngựa vào hoàng cung.

"Tiểu Hương ngươi thấy được Vương gia sao?" Ngữ Diên sáng sớm sẽ không nhìn thấy hắn có chút không quá thói quen, ở bên ngoài ở chung thời gian cũng đủ dài rồi, mỗi ngày đều có thể gặp được vài mặt, mà mỗi ngày chuyện làm thứ nhất đó là hắn tới hỏi hậu, lúc đến đột nhiên cải biến, còn thực tại mời nàng có chút không quá thói quen.

"Tiểu thư a! Vương gia sáng sớm đã vào triều rồi, Vương gia cùng ngươi đi ra ngoài du chơi nhưng là nói với hoàng thượng là đi quan sát dân tình, nay tiểu thư đã trở lại Vương gia tất nhiên phải báo lại với hoàng thượng " Tiểu Hương vội vàng cười nói, ở nàng thấy hiện tại tiểu thư cùng Vương gia không giống với lúc trước, không biết Vương gia có phải đã yêu tiểu thư hay không? Nếu như vậy, thật sự tốt quá, thực là trai tài gái sắc nha!

"Ngươi ngây ngô cười cái gì?" Ngữ Diên thấy Tiểu Hương ngồi trong xe ngây ngô cười không khỏi buồn cười hỏi.

Tiểu Hương bị la lên thì ngượng ngùng cười cười, "Không có việc gì , ha ha"

Ngữ Diên thấy thế cũng không hỏi nhiều, vài giây sau nàng lấy tay xốc rèm cửa xe ngựa lên, xem ra sắp tới hoàng cung rồi, nghĩ nghĩ vài phút nàng than nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Hương, chút nữa chúng ta trở về thăm cha mẹ đi"

"Ân" Tiểu Hương vội vàng gật đầu.

Ngữ Diên buông rèm xuống bắt đầu như đi vào cõi thần tiên hư ảo, nếu như nàng thật sự đi trở về chỉ sợ cái thân thể sẽ trở thành một cỗ thi thể! Ai, bề ngoài tốt như vậy a, nếu có thể mang về thì tốt quá rồi! Ngay khi nàng còn đang miên man suy nghĩ thì xe ngựa đã tới hoàng cung, bởi vì ngồi phía trước là thái giám trong cung hoàng hậu, mà xe ngựa lại là của Sở phủ tất nhiên không phải hỏi nhiều liền tiến thẳng vào hoàng cung.

"Cung Vương Phi mời" thái giám một mực cung kính nói.

Ngữ Diên nghe vậy cười cười cùng Tiểu Hương theo sau thái giám đi tới ngự hoa viên, nghe nói hoàng hậu đang ở tại ngự hoa viên ngắm hoa, ai, những người a, thật sự là ăn no rỗi chuyện, hoa có gì đẹp a? !

Đi không bao lâu nàng liền nhìn thấy rất nhiều cung nữ đứng ở một bên hầu hạ một vị nữ tử ăn mặc rất hoa lệ, không cần nghĩ nàng cũng biết đó chính là hoàng hậu, từ phía sau cũng có thể thấy được y phục hoa lệ cùng vàng bạc châu báu cài trên đầu của nàng.

"Hoàng hậu nương nương! Cung Vương Phi đã tới" thái giám đi tới bên cạnh hoàng hậu nói.

Hoàng hậu nghe vậy cười cười xoay người nhìn về phía Ngữ Diên, Ngữ Diên vội cúi người thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương Cát Tường" Tiểu Hương cũng vội thỉnh an, đây không phải Vương Phủ, đây là hoàng cung, bên trong hoàng cung tất nhiên là có nhiều quy củ.

Hoàng hậu thấy thế vội đi tới bên người Ngữ Diên nâng nàng dậy bĩu môi nói: "Muội muội! Ngươi đang làm cái gì vậy, chúng ta là tỷ muội không cần phải giữ lễ như vậy, mau mau đứng lên đi"

Ngữ Diên nghe vậy thì mỉm cười gật đầu đứng dậy, liền nhìn thấy một tiểu nam hài đứng bên cạnh hoàng hậu hắn có bộ dạng tương tự bộ dạng của nàng ta, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người "Hoàng Hậu nương nương! Tiểu soái ca đây là?" Trời ạ, bộ dạng hắn thật sự rất giống hoàng thượng nga!

Hoàng hậu thấy thế nói gấp: "Đây là tam hoàng tử, năm nay mới ba tuổi, Diệu nhi mau mau chào tỷ tỷ a" hoàng hậu cười vuốt ve đầu hắn trên mặt hiển thị rõ Từ mẫu.

Tam hoàng tử từ từ đi đến trước mặt nàng ngại ngùng cười nói " Chào tỷ tỷ "

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng vui như hoa nở vội ngồi xổm xuống vuốt đầu của hắn cười cười "Tam hoàng tử trông rất anh tuấn a"

Hoàng hậu thấy thế không khỏi cười cười, sau đó nhìn Sao Sao bên cạnh nói: "Lý Sao Sao mang Tam hoàng tử đi xuống chơi đi"

Lý Sao Sao thấy thế vội vàng gật đầu ôm Tam hoàng tử đi xuống, ánh mắt Ngữ Diên vẫn nhìn theo thân ảnh của các nàng, đôi cha mẹ gien thật tốt a, tiểu hài tử sinh ra cư nhiên khả ái anh tuấn như thế.

"Muội muội ngươi làm sao vậy?" Hoàng hậu thấy nàng vẫn nhìn về phía tam hoàng tử rời đi không khỏi cười nói.

Ngữ Diên nghe vậy vội phục hồi lại tinh thần ngượng ngùng cười cười, "Hoàng hậu nương nương! Tam hoàng tử thật anh tuấn, hơn nữa còn rất hiểu lễ phép, thật sự là một đứa trẻ ngoan a" nàng không hề keo kiệt khích lệ nói.

Nghe vậy, hoàng hậu cười vô cùng hạnh phúc nói "Muội muội cứ kêu ta là tỷ tỷ đi, đừng mở miệng một tiếng hoàng hậu hai tiềng hoàng hậu như vậy, đúng rồi, muội muội gả cho Vương gia khá lâu rồi, ngươi tính khi nào thì cho Vương gia một tiểu bối lặc đây?"

"A. . . . . . a, ách. . . . . . Cái , cứ thuận theo tự nhiên thôi " Ngữ Diên vội vàng cười nói.

Hoàng hậu nghe vậy nhìn về phía nàng thấm thía nói: "Muội muội! Tỷ tỷ đối với ngươi rất có hảo cảm, đừng trách tỷ tỷ lắm miệng, người chúng ta được gả cho không phải người thường, áp lực tất nhiên cũng không phải nhỏ, ngươi xem tỷ tỷ mặc dù là hoàng hậu, là mẫu nhi một nước nhưng có thể gặp hoàng thượng cũng không phải chuyện dễ dàng, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần toàn bộ đều là nữ nhân của hoàng thượng, ai, nếu không suy nghĩ cho hoàng thượng thì cũng nên vì chính mình suy nghĩ ngươi nói có phải không, lỡ như hoàng thượng không ở bên người thì có một đứa nhỏ cũng sẽ không tịch mịch nha, cho nên muội muội ngươi cần phải nỗ lực"

Ngữ Diên nghe vậy nhìn về phía nàng ngượng ngùng cười cười, "Nếu có thể ta tình nguyện làm một người bình thường, muội muội tâm nguyện rất đơn giản, đó chính là một đôi chung sống một đời" nàng nói rất thành khẩn, bởi vì ở hiện đại tư tưởng của nàng tuyệt đối không cho phép một chồng nhiều vợ.

"Hay cho một câu một đôi chung sống một đời, chỉ tiếc chúng ta không có lựa chọn nào khác!" Nàng lại thương cảm nói.

Ngữ Diên nhìn về phía nàng hơi hơi cười nói: "Tỷ tỷ! Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ngươi bây giờ có tam hoàng tử, hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng sủng ái ngươi" thấy nàng có chút thương cảm, nàng vội chuyển hướng đề tài nói.

Hoàng hậu nghe vậy thì cười nói: "Đúng vậy a! Cho dù hoàng thượng không đến, tỷ tỷ cũng có tam hoàng tử làm bạn, tỷ tỷ cũng rất thỏa mãn, ngươi phải biết rằng tam hoàng tử chính là đứa nhỏ thứ ba của tỷ tỷ"

"A? Tỷ tỷ còn có hai nhi tử nữa sao? Là hoàng tử hay là công chúa?" Nàng hưng phấn hỏi, nếu là công chúa nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Hoàng hậu nghe vậy lơ đãng nhìn về phía trước rồi nhẹ than vài tiếng, Ngữ Diên thấy thế trong lòng tựa hồ đoán được một chút, quả nhiên hoàng hậu đi vài bước rồi ngoái đầu nhìn về phía nàng trong mắt lộ vẻ thương cảm nói "Ai. . . . . . Hai tiểu hài tử trước đều chết non " nói xong, mày nhẹ nhàng chau lên vẻ mặt thương cảm.

"Tỷ tỷ. . . . . ." Nàng thật sự không biết nên an ủi nàng như thế nào.

Hoàng hậu lúc xoay người lại nhìn về phía nàng lôi kéo tay nàng nói: "Muội muội! Ngươi có từng nghe qua câu thâm cung sâu tựa biển chưa?" Nói xong, nàng than nhẹ một tiếng vẫn chưa nói tiếp, Ngữ Diên là một người biết chuyện, không cần nghĩ nàng cũng biết những đứa nhỏ nhất định là bị người khác làm hại, từ xưa đến nay hoàng cung chính là một nơi nguy hiểm!

Đúng lúc , thái giám thân cận của hoàng thượng Tào công công vội chạy tới.

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"

"Miễn lễ " hoàng hậu mỉm cười xua tay nói.

"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nghe nói Cung Vương Phi đến hoàng cung nên sai lão nô thỉnh Cung Vương Phi đi qua đó một chuyến, cung Vương gia cũng đang ở đó" hắn nói gấp.

Hoàng hậu nghe vậy vội vàng gật đầu nhìn về phía Ngữ Diên nói: "Muội muội ngươi mau mau đi qua đó đi"

Ngữ Diên nghe vậy mỉm cười nhìn hoàng hậu nói: "Tỷ tỷ! Vậy muội muội xin cáo lui, lần khác ta sẽ trở lại thăm ngươi, thuận tiện đến xem tam hoàng tử, hắn thật sự rất đáng yêu a"

Hoàng hậu nghe vậy vội vàng gật đầu mỉm cười vẻ mặt luyến tiếc nhìn nàng, Ngữ Diên dưới sự thúc giục của Tào công công liền cùng hắn rời đi.

Chính là các nàng vừa mới đi khỏi, nha hoàn bên người hoàng hậu Bạc Chi liền đi tới bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Nương nương! Cung Vương gia đã rời khỏi hoàng cung nửa canh giờ trước "

Hoàng hậu nghe vậy khóe miệng lập tức hiện lên một tia cười lạnh, "Bổn cung tất nhiên biết"

"Nương nương! Mặc dù nàng đã thành thân nhưng như vậy vẫn không an ổn, không bằng chúng ta làm cho nàng.....miễn cho nàng đi câu dẫn tâm hoàng thượng " Bạc Chi trong mắt xuất hiện sát ý.

"Không cần! Bây giờ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Bổn cung thấy nàng còn rất ngốc nghếch, xem ra cũng không đáng lo, còn nữa nàng còn có giá trị lợi dụng, Bổn cung có thể mượn tay nàng trừ bỏ phiền toái" nói xong, khóe miệng nàng hiện lên một tia tươi cười, Mộng Ngữ Diên nếu ngươi ngoan một chút.....Bổn cung có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống! Nếu không cho dù ngươi là Vương phi Bổn cung cũng có thể cho ngươi chết!

Chương 165: Cung tâm kế (II)

Ngữ Diên dưới sự dẫn dắt của Tào công công rất nhanh đi tới Tàng Thư Các, nàng ngước mắt vô cùng cẩn thận nhìn ba chữ to màu vàng rực rỡ một chút, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách đều có Nhan Như Ngọc, xem ra đúng là như vậy, nếu không tiêu đề sẽ không khoe khoang như thế đi!

"Vương Phi! Hoàng thượng đang ở bên trong, ngài mau vào đi thôi, lão nô sẽ đứng ở ngoài cửa " nói xong, hắn vội đứng sang một bên Ngữ Diên nhìn hắn có tinh thần nghề nghiệp như thế không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi, quả nhiên rất lợi hại.

"Vương Phi! Hoàng thượng ở bên trong" Tào công công thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình không có ý đi vào vì thế lại nhắc nhở nói.

Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu cười cười "Đã biết" sau đó vội đi vào, lần này là lần thứ hai nàng đi vào nơi này, bất quá lần đầu tiên nàng căn bản không có tâm tư đi thưởng thức, bởi vì lúc ấy nàng một lòng một dạ muốn hưu Sở Hạo, tất nhiên không rảnh bận tâm tới nơi này, bất quá trở lại nơi đây lúc này chỉ sợ cũng không cơ hội thưởng thức, Tào công công không phải đã nói Vương gia đang ở đây sao? ! Xem ra, lúc này nàng nói chuyện nhất định phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần không thể cho hắn bắt được nhược điểm!

Vì thế, nàng vội đi vào bên trong "Wa. . . . . ." Xuất hiện trước mặt nàng là mênh mông vô bờ giá sách cùng với vô số bộ sách, điều này khiến nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, lần trước vội vã tới đây cũng chưa nhìn kỹ hóa ra nơi này to lớn như thế a! Quả thực so với Đồ Thư Quán Bắc Kinh còn lớn hơn rất nhiều, ai!

Dừng một chút nàng mới nhớ tới hoàng thượng cùng Vương gia không phải ở trong này sao? Nhưng là bọn họ đâu? !

"Hoàng thượng?" Không thấy ai nàng chỉ có thể nhẹ nhàng la lên một chút tiếp tục đi vào bên trong.

"Hoàng thượng. . . . . ." Lại la lên vài tiếng nhưng vẫn không có âm thanh đáp lại như trước, di, hoàng thượng đi nơi nào rồi? ! Chẳng lẽ thật sự bị Nhan Như Ngọc trong sách câu dẫn rồi? !

"Đang tìm trẫm?" Đột ngột phía sau nàng truyền đến thanh âm của Sở Thiên khiến Ngữ Diên bị hù liền ' a ' một tiếng kinh thiên động địa.

Sở Thiên thấy thế cười cười nhìn nàng "Như thế nào? Trẫm dọa người vậy sao?"

Ngữ Diên lặng vài giây, vội vỗ vỗ ngực sau đó ngượng ngùng cười cười "Không phải a! Ta. . . . . . Ta chỉ bị đột ngột nên mới bị sợ nhảy dựng lên như thế, ngài anh tuấn như thế nhiều tiền như thế ta làm sao có thể bị dọa được, ha ha ha ha" nàng vội cười nói, trong lòng thì khinh bỉ không thôi, kháo, ngươi dọa ai a, nếu ngươi không phải là hoàng thượng ta đã sớm cho một quyền rồi!

"Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đi gặp hoàng hậu vậy?" Sở Thiên tùy tay cầm lấy một quyển sách lật qua lật lại thuận miệng hỏi.

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc nói: "Ách. . . . . . Bởi vì lần trước Hoàng hậu nương nương nói nếu không bận gì thì tới hoàng cung chơi đùa , nga, đúng rồi ta gặp Tam hoàng tử rồi, hắn thật đáng yêu rất đẹp trai khí phách nha" nàng cười nói, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì lại bổ sung thêm một câu, "Hắn và hoàng thượng rất giống nhau a! Cả hai đều rất anh tuấn, hắc hắc hắc" nàng tiếp tục cười cười.

Sở Thiên nghe vậy ngây ra một lúc rồi không khỏi sang sảng cười, "Ngươi thật đúng là, ngươi gặp được Diệu nhi rồi?"

Ngữ Diên vội vàng gật đầu "Đúng vậy a! Đúng là cha nào con nấy, hoàng thượng anh tuấn mê người như thế chắc chắn tam hoàng tử về sau nhất định là vạn người mê a" nịnh hót, tiếp tục nịnh hót, đầu năm nay nịnh hót chính là quy tắc ngầm, ai bảo nàng sống phải cái niên đại thích dối trá a, đang nói rồi, lời nói chẳng mất tiền mua, nàng nịnh hót cũng sẽ không thiếu đi một khối thịt!

Sở Thiên nghe vậy khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười, tựa hồ rất là hưởng thụ.

Ngữ Diên tuỳ thời cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng. . . . . . Cái kia. . . . . . Vương gia cũng ở nơi đây sao, như thế nào. . . . . . Như thế nào lại không thấy đâu?" Nói xong, nàng nhìn nhìn chung quanh, nha không phải lại quen thói thích trốn nghe lén đi!

Sở Thiên khép sách lại nhìn về phía nàng cười cười "Như thế nào? Muốn gặp Sở Hạo sao?"

"A? Không không ta chỉ là. . . . . . ."

Sở Thiên thấy nàng sốt ruột biện giải không khỏi cười ha hả "Ngươi tới muộn, hắn đã trở về trước rồi" nói xong, khóe miệng vẫn chứa đựng mỉm cười, kỳ thật hắn vẫn chưa nói cho Sở Hạo nàng ở trong cung .

"Trở về rồi?" Ngữ Diên lẩm bẩm ba chữ bất tri bất giác khóe miệng ý cười càng ngày càng rõ ràng.

Sở Thiên thấy thế cũng khó dấu tươi cười hỏi: "Nghe nói ngươi cùng hoàng đệ đi du ngoạn giang hồ? Lần này đi có thu hoạch gì không?"

"A? Thu hoạch a?" Ngữ Diên trong lòng thầm nghĩ, thu hoạch rất lớn, đây chính là bảo vật mà người người trong giang hồ đều mong có được Hắc Tuyết Liên, nhưng là nàng không thể nói ra khỏi miệng vì thế nàng vội cười cười "Ách. . . . . . Giang hồ chơi rất vui nhưng lại quá nguy hiểm, bất quá còn rất kích thích" nói xong lại ngượng ngùng cười cười.

Sở Thiên nghe vậy cũng không nói gì, một lúc sau lại nhìn về phía nàng hỏi: "Trẫm nhớ không lầm thì hình như còn thiếu ngươi một điều kiện, ngươi cần phải nghĩ kỹ muốn cái gì ?" Hắn rất có ý tứ hàm xúc nhìn nàng cười nói.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng câu đầu tiên muốn nói được đã vậy ngươi đem Tử Bối Xác cho ta đi, bất quá tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, nàng biết vật đó thực trân quý, đột nhiên nói ra chỉ sợ có chút không ổn, nhưng nàng thực sự cần vật đó.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn chưa nghĩ kỹ sao?" Sở Thiên hỏi.

"Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ta....Ta chỉ sợ vật đó quá trân quý. . . . . ." Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn không muốn buông tha cơ hội này, chính là nàng nhất định phải tìm ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, lý do tốt nhất chính là làm cho chính hắn tự đoán ra.

"Nha? Trân quý đến mức nào? Trẫm thật muốn nghe xem" Sở Thiên nhìn về phía nàng cười nói, thực ra hắn đã sớm biết nàng muốn cái gì, mà hắn cũng là cố ý hỏi như vậy, hắn thật sự muốn biết nàng đến tột cùng là có mục đích gì, mà âm mưu của nàng là như thế nào? !

"Ách. . . . . . Vật kia màu tím . . . . . . rất trân quý " nàng dừng một chút nói.

"Da chồn tía?" Hắn giả vờ hỏi.

" Da chồn tía?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, lại còn có chồn lông màu tím sao? Chẳng lẽ cổ đại cũng thích nhuộm màu như vậy? !

"Như thế nào? Chẳng lẽ không đúng?" Hắn giờ vờ giật mình hỏi.

"Ách. . . . . . . . . . . ." đến tột cùng nên nói như thế nào đây? ! Nếu nàng nhớ không lầm Sở Hạo cũng đã nói qua, hoàng thượng rất quý trọng vật đó, dù sao đấy cũng là thánh vật, như vậy hắn nhất định coi nó là bảo bối, nàng nên lấy cớ gì để lấy đây? !

"Không sao, trẫm sẽ chờ ngươi nghĩ kỹ rồi nói " Sở Thiên đem sách đặt trên giá sách nói.

Ngữ Diên nghe vậy có chút mất mát, nhưng lại không biết nên nói cái gì, trong lòng phiền chán nàng liền tùy tay cầm lấy một quyển sách tùy ý mở ra nhìn nhìn, không nhìn còn khá, ai biết nàng vừa cúi đầu xuống đã thấy hình ảnh Hắc Tuyết Liên, vì thế nàng vội lật xem bìa sách, hiện trong mắt nàng đó chính là bốn chữ lớn《 tiên vật tứ bảo 》 , vì thế nàng lại mở bộ sách ra, phía trong không chỉ có hình ảnh mà còn có chữ viết giới thiệu, trang đầu bộ sách đó chính là giới thiệu chung về tứ linh vật cùng với truyền thuyết.

"Sách hay không?" Sở Thiên nhìn nàng si mê đọc bộ sách không khỏi cười cười, trong lòng lại có chút dị thường, đây thực quá trùng hợp đi, nhiều bộ sách như vậy nàng không lấy mà lấy đúng quyển sách về tứ bảo, hay là hắn nên nhờ lực lượng của nàng đi tập hợp bốn thánh vật? !

Ngữ Diên vội ngước mắt nhìn về phía hắn nói: "Hoàng thượng. . . . . . sách này có thể cho ta mượn đọc được không?" Tuy nàng biết bốn bảo vật đều rất quý giá, nhưng sự hiểu biết của nàng về chúng thật sự quá ít! Có được một quyển sách như thế này có lẽ nàng có thể hiểu rõ hơn một ít, có lẽ nàng có thể càng thêm hiểu biết vật sẽ giúp chính mình sớm ngày về nhà!

"Như thế nào? Ngươi cảm thấy hứng thú với truyền thuyết trong bộ sách?" Sở Thiên nhìn về phía nàng hỏi.

Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bộ sách.

Sở Thiên thấy thế hỏi: "Nếu ngươi có tứ bảo ngươi muốn làm chuyện gì nhất?"

"Về nhà" Ngữ Diên theo bản năng nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền ngây ngẩn cả người, hoảng sợ ngước mắt nhìn về phía Sở Thiên khờ khờ cười cười "Ách. . . . . . Ta thuận miệng. . . . . . Thuận miệng nói" nói xong vội cúi đầu che dấu nội tâm kích động.

Sở Thiên nghe nói như vậy mày nhẹ chau lên, về nhà?

Hắn tin tưởng lời nói theo bản năng của nàng nhất định sẽ không phải dối trá, chẳng lẽ nàng thật không phải là nữ nhi của Mộng tướng quân? Khó trách nàng đặc biệt như thế, như vậy nàng đến tột cùng là ai? Mà nhà của nàng ở đâu? Tại sao về nhà mà cần sức mạnh của tứ bảo giúp đỡ? ! Liên tiếp nhiều vấn đề chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên.

"Hoàng thượng! Ta muốn mượn quyển sách này?" Ngữ Diên phá vỡ sự trầm tư của hắn nói.

Sở Thiên ngây ra một lúc nói: "Ngươi thích thì cứ lấy mà xem "

Ngữ Diên nghe vậy thì nhìn hắn cười ngọt ngào "Cám ơn hoàng thượng"

Sở Thiên thấy thế cũng chỉ là hơi hơi cười cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, có lẽ nàng thật sự có thể giúp hắn tập hợp đủ tứ bảo! Mà hắn cũng muốn nhìn xem nàng đến tột cùng muốn làm cái gì!

Chương 166: Nàng đến tột cùng là ai (I)

Ngữ Diên vừa từ trong cung trở lại Sở phủ liền gặp Sở Hạo đang vội vã chuẩn bị rời đi, hắn thiếu chút nữa là làm hại nàng ngã sấp xuống cũng may Sở Hạo kịp đỡ được .

"Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì thế! Đột nhiên chạy ra làm ta giật cả mình" Ngữ Diên vội vỗ vỗ ngực hoàn toàn quên mất chính mình đang nằm trong lòng ngực hắn.

Sở Hạo nhìn về phía nàng nói: " Sao ngươi đi vào cung lâu như vậy? Ta còn tưởng ngươi. . . . . ." Sở Hạo nói một chút đột nhiên cảm giác mình trong lời nói có chút không ổn, vì thế liền đem nàng nâng dậy.

Ngữ Diên đứng thẳng người nhìn về phía hắn nói: "Tưởng cái gì?"

Sở Hạo nhìn về phía nàng một chút rồi nói tiếp, "Nếu đã trở lại thì mau vào thôi" nói xong hắn dẫn đầu đi trước, Ngữ Diên thấy thế ngây ra một lúc, di, chẳng lẽ hắn không nữa? sau đó nàng liền theo hắn cùng nhau đi vào.

Lão nhân béo vừa thấy nàng trở về vội đã đi tới nói: "Ngươi! Nha đầu kia! Không phải ngươi nói sẽ trở về sớm một chút ư, làm hại Hạo Nhi sốt ruột muốn đi tới hoàng cung tìm ngươi"

Nghe vậy, Ngữ Diên vội nhìn về phía Sở Hạo mà hắn cũng xấu hổ ho khan một tiếng, rồi vội hỏi bọn nha hoàn: "Cơm trưa chuẩn bị xong chưa?"

Nha hoàn nói gấp: "Thưa Vương gia đồ ăn đã chuẩn bị xong"

Sở Hạo nghe vậy nhìn về phía Ngữ Diên nói: "Cùng gia gia dùng cơm đi" nói xong liền vội rời đi.

Ngữ Diên thấy thế không khỏi mỉm cười, trong lòng một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua,thái độ của hắn như vậy nàng thật sự có chút không quen bất quá loại cảm giác này cũng không tệ.

"Nha đầu! Ngươi nhìn cái gì vậy, hắn đã đi xa rồi, gia gia đã nói với các ngươi rồi, các ngươi nha! Lang cố tình muội cố ý tại sao phải ở riêng như vậy, ta rất mong muốn được ôm Tôn Tử a" nói xong liền cười cười, khiến Ngữ Diên mặt mày đỏ bừng lên.

"Đúng a! Tiểu thư! Ngươi không phải rất thích Tam hoàng tử đấy sao, không bằng ngươi cùng Vương gia cũng sinh một tên đi, Tiểu Hương tin tưởng cục cưng của các ngươi nhất định đẹp hơn " Tiểu Hương cũng vội xen vào nói.

"Uy! Hai người các ngươi nói cái gì đó?" Ngữ Diên vội nhìn bọn họ liếc mắt một cái, hai má đã đỏ bừng, nàng vội ngượng ngùng dậm chân rời đi.

Lúc xế chiều

Ăn cơm trưa xong Ngữ Diên muốn đi đọc sách nhưng nàng lại lỡ đáp ứng với gia gia cùng hắn đi dạo phố rồi, đành để buổi tối đọc a, còn nữa ban ngày đọc sách không bằng ban đêm tĩnh lặng!

Chính là nàng không ngờ rằng, nàng cùng lão nhân béo chỉ mới đi dạo một hồi hắn liền gặp người quen cũ, Ngữ Diên thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ cũng không tiện quấy rầy vì thế đành nói với lão nhân béo để nàng về nhà mẹ đẻ một chuyến, dù sao nhà nàng cách Sở phủ không xa.

"Được! Ngươi đi đi, có người đi theo ta ngươi cứ yên tâm" lão nhân béo không hề che dấu nói, mỗi lần lão đi dạo phố Sở Hạo luôn tìm rất nhiều người ẩn trong bóng tối bảo vệ hắn bởi vậy hắn hoàn toàn yên tâm .

Ngữ Diên tất nhiên không biết Sở Hạo phái người bảo hộ hắn vì thế vẫn dặn dò hắn vài câu rồi nàng một thân một mình về nhà mẹ đẻ, vì an toàn nàng không mang theo Tiểu Hương, đột nhiên một mình trở về nhất định sẽ thực xa lạ nhưng nếu không tìm cơ hội trở về một chuyến chỉ sợ nàng sẽ không có thời gian trở về.

Đến Mộng phủ, gia đinh thấy nàng đều nhiệt tình la hét muốn đi báo cho lão gia cùng phu nhân nhưng lại bị Ngữ Diên cản lại.

"Đừng kêu cha mẹ! Ta muốn cho bọn họ ngạc nhiên" Ngữ Diên thần bí cười cười.

Quản gia thấy thế vội vàng gật đầu, cười cười chỉ dẫn phương hướng cho nàng, Ngữ Diên gật đầu cảm tạ rồi đi vào bên trong, vừa đi nàng vừa thưởng thức phong cảnh, chỗ này chính là nhà của nàng sao? Thật đúng là đủ khí phái a !

Đi chưa được bao lâu, xa xa nàng liền nghe được phía trước sân truyền đến từng đợt thanh âm, Ngữ Diên hơi hơi nhăn mày, thanh âm của cha mẹ tại sao lại nghe như đang tranh chấp cái gì, dừng một chút nàng vẫn lặng lẽ đi vào nhà, trong sân không có một bóng người nào, không có một hạ nhân nào, xem ra bọn họ chắc bị cha nàng cho lui xuống .

Nàng vội lắc lắc đầu cười cười, cha mẹ đều đã lớn tuổi như vậy mà còn tranh chấp nhau? Vì thế nàng cười cười đi vào bên trong, chỉ một lúc nàng đã đi tới cửa phòng đang nửa mở , ngay khi nàng vừa định đẩy cửa bước vào lại bị một câu làm cho giật mình.

"Diên nhi mặc dù không phải nữ nhi ruột thịt của ta, nhưng ta đã sớm coi nàng như con đẻ" những lời nương nói ra khiến Ngữ Diên chậm rãi thu chân về nhích thân mình lại.

"Ta đối xử với Diên nhi chẳng lẽ không như vậy, nhưng nàng đã lập gia đình rồi, ta cảm thấy nàng có quyền biết thân thế của mình " Mộng tướng quân thở dài nói, nếu không bị bức đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nói cho nàng biết nha!

"Biết cái gì? Biết nàng là cô nhi sao? Hay là biết ngươi trong rừng nhặt được, Diên nhi hiện tại rất hạnh phúc, ngươi vì sao còn muốn dây dưa chuyện này, mặc kệ Diên nhi là đứa nhỏ của ai, nàng cũng đã kêu ngươi là cha mười mấy năm rồi, ngươi nhẫn tâm phá hư gia đình hoàn mỹ trong nội tâm nàng sao?" Mộng phu nhân nói gấp, trong lòng nàng Diên nhi chính là con nàng , chính là sinh mệnh của nàng.

"Nhưng là. . . . . . Nhưng là bây giờ có người bắt đầu hỏi thăm thân phận của Diên nhi " Mộng tướng quân thở dài nói.

"Cái gì? Ai, ai hỏi thăm thân phận của Diên nhi ?" Mộng phu nhân nghe vậy giật mình không thôi.

"Ai biết được! bất quá ta nghĩ thân phận của Diên nhi định không đơn giản, ngươi xem có nữ hài tử có vẻ đẹp khuynh thành như nàng không? Ngươi xem chúng ta đã cho nàng đeo mặt nạ da người suốt mười mấy năm rồi, mà vẫn không che dấu được hết dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ta sợ...."

"Ngươi sợ cái gì?" Mộng phu nhân vội hỏi.

"Ta sợ hình dáng thật sự của Diên nhi mà lộ ra thì thiên hạ sẽ đại loạn nha" hắn thở dài nói.

"Làm sao có thể như vậy, ngươi đừng dọa ta, Diên nhi chính là hình dạng tương đối khá thôi, ngươi đừng nói khoa trương như vậy!" Mộng phu nhân vội quát hắn nghĩ nhiều.

"Khoa trương? Lúc ba tuổi ngươi nên biết nàng so với các nữ hài tử khác xinh đẹp hơn rất nhiều, lúc năm tuổi ta mang nàng đi các phủ đệ khác chơi, có công tử nào không phải là vì lấy lòng nàng đánh đầu rơi máu chảy? nay nàng mang trên người mặt nạ mà còn xinh đẹp động lòng người như thế, nếu mặt nạ da người lộ ra, Diên nhi chắc chắn vô cùng nguy hiểm, từ xưa tới nay hồng nhan thường bạc mệnh, ta làm sao có thể để Diên nhi bị thương tổn a!" Mộng tướng quân thở dài nói.

". . . . . . Diên nhi không phải đã mang mặt nạ sao, mà ngươi nghĩ xem Diên nhi là tiên nữ hay là thần nữ a, nếu không nàng làm sao có thể xinh đẹp như vậy, ngươi nói đúng không, ai, ngươi a, làm sao lại không nghĩ đến hướng tốt " Mộng phu nhân trách cứ nói.

"Ai, ta sợ nàng xinh đẹp thái quá, lỡ như mặt nạ rớt ra thì..., dung nhan tuyệt mỹ của nàng chắc chắn sẽ rước lấy mầm tai vạ a, ta nghĩ nói cho nàng biết cũng là muốn nàng phải chú ý an toàn a" Mộng tướng quân có chút lo lắng.

"Lão gia ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, mặt nạ da người Thiên sơn đại sư đưa làm sao có thể rớt ra được, ngươi yên tâm đi, Thiên Sơn đại sư không phải đã nói rồi sao Diên nhi mang mặt nạ sẽ không quá diễm lệ a, bất quá Diên nhi chính là quá xinh đẹp, tuy rằng mang mặt nạ nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp, ngươi xem bộ dạng nàng bây giờ tuy rằng không tính là cực kỳ mỹ lệ nhưng cũng không phải thực kém cỏi, ngươi xem nàng hiện tại rất hạnh phúc, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều "

Ngữ Diên nghe vậy nỗi băn khoăn trong lòng dần dần lớn lên, Thiên Sơn đại sư đưa mặt nạ da người? Chẳng lẽ cái thân thể này trước kia đã từng gặp thiên sơn đại sư hơn nữa còn bị hắn làm phép? Như vậy không phải Thiên Sơn đại sư cũng biết nàng là ai? Như vậy, Nàng đến tột cùng là ai? ! Tại sao phải mang mặt nạ suốt mười mấy năm? ! Thân thể này đến tột cùng có bao nhiêu bí mật? !

"Tiểu thư ngươi ở trong này làm gì vậy? Tại sao lại không đi vào?" Đột nhiên một nha hoàn đi ngang qua nhìn thấy Ngữ Diên tựa vào cạnh cửa không đi vào vì thế lớn tiếng nói, mà lời của nàng tất nhiên làm cho hai người trong phòng rành mạch, một giây sau Mộng tướng quân cùng Mộng phu nhân vội đi ra.

Ngữ Diên xoay người nhìn về phía bọn họ lặng người nửa ngày mới yếu ớt la lên một tiếng "Cha. . . . . . Nương. . . . . ."

Hoàng Cung

"Tra được chưa?" Sở Thiên vừa viết chữ vừa lơ đãng hỏi Tào công công vừa mới tiến đến.

Tào công công nghe vậy vội cúi người nói: "Bẩm hoàng thượng, quả nhiên không ngoài dự đoán của ngài, lão nô trăm phương ngàn cách hỏi thăm được một lão bộc đã từng ở Mộng phủ nhiều năm về trước, Cung Vương Phi quả nhiên không phải là nữ nhi của Mộng tướng quân "

Sở Thiên nghe vậy liền dừng bút một chút, ngước mắt nhìn về phía hắn nói "Nha? Vậy thân phận thật sự của nàng là gì?"

Tào công công nghe vậy liền quỳ xuống xin lỗi nói: "Lão nô đáng chết! Cung Vương Phi thân thế rất thần bí mặc cho lão nô sử dụng bao nhiêu biện pháp chung quy chỉ tra được nàng là cô nhi, theo lão bộc kia nói Mộng tướng quân cũng không biết thân phận đứa nhỏ đến tột cùng là gì, tóm lại chỉ biết Mộng tướng quân khi đi săn bắn ở trong rừng cây thì nhặt được, khi đó Mộng phu nhân bởi vì không thể sinh con cho nên Mộng tướng quân mới đưa đứa bé trở về" Tào công công nói.

Sở Thiên nghe vậy khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, rồi chậm rãi viết trên giấy hai chữ ' thú vị' , viết xong hắn đem bút cất đi rồi đứng thẳng người lầm bầm nói nhỏ: "Nàng nói nàng muốn về nhà" về nhà?.

Tào công công nghe vậy trên mặt cũng lộ vẻ khó hiểu, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện nói tiếp, càng cũng không dám tùy ý nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng.

Đúng lúc này Sở Thiên đột nhiên cười cười, trên mặt hiển thị rõ thần sắc giảo hoạt, Mộng Ngữ Diên! Ngươi quả nhiên rất thần bí cũng rất lợi hại, nàng đã thành công gợi lên hứng thú của hắn, làm cho hắn có một loại khát vọng tìm tòi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro