Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c172-176 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 172: Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi

Lúc này đã là nửa đêm, nhưng bên trong hoàng cung vẫn bận rộn ồn ào như cũ, Thái y cung nữ không ngừng đi qua đi lại trong Trữ cung, thần sắc mỗi người đều vô cùng căng thẳng, Thái Hậu thì sốt ruột không thôi đi đi lại lại ở trong phòng.

Mà quỳ bên ngoài Trữ cung là Mộng tướng quân cùng với Mộng phu nhân, bọn họ nghe Ngữ Diên xảy ra chuyện vội đến trong cung cầu kiến, nhưng vừa đến nơi đây Thái Hậu lại cự tuyệt không gặp bọn họ, điều này làm cho hai người lo lắng không thôi.

"Thái Hậu tha mạng! Thái tử. . . . . . Thái tử chỉ sợ. . . . . . Không qua khỏi. . . . . ." Mười mấy Thái y quỳ gối xuống không ngừng dập đầu, người nào cũng run run.

Thái Hậu nghe vậy run run ngã xuống, Sở Thiên vội vươn tay đỡ lấy nàng "Thái tử nếu không sống được, ai gia sẽ cho toàn bộ các ngươi chôn cùng" Thái Hậu thanh âm run run vô cùng u oán.

Sở Thiên vội đi tới bên giường nắm tay Lăng nhi la lên: "Lăng nhi! Phụ hoàng ở đây, ngươi phải cố gắng gượng, gắng gượng a" nhìn khuôn mặt thái tử không hề có sinh khí tim của hắn lại đau đớn không thôi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không ở bên cạnh hắn, nhưng làm như vậy cũng để cho hắn được an toàn, hắn không chỉ thông minh mà còn đặc biệt nhu thuận, vận mệnh không nên bi thảm như vậy .

"Đi! Mau đi mang Cung Vương Phi đến đây, ai gia muốn nàng quỳ gối trước mặt Lăng nhi " Thái Hậu tức giận nói.

Phượng Loan cung

"Nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . ." Bạc Chi vội chạy tới, làm cho đang hoàng hậu đang ngủ say hơi hơi nhíu mi.

"Có chuyện gì mà vội vàng không có quy củ như vậy?" Thanh âm của nàng có vẻ vô cùng khó chịu, bộ dạng cũng cực kỳ bất mãn.

Bạc Chi nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất nói "Nương nương tha mạng! Nô tỳ sai rồi" nàng biết hoàng hậu khi cảm xức tốt sẽ như một pho tượng Phật, nhưng khi nghiêm khắc sẽ như rắn rết bình thường, nàng theo hoàng hậu lâu như vậy, chỉ cần nhìn qua liền biết .

"Nói đi" hoàng hậu nói.

"Nương nương! Vừa mới rồi có người báo tin thái tử sắp hoăng rồi " Bạc Chi nói gấp. ( chú thích: hoăng có nghĩa tương đương với chết )

"Cái gì?" Hoàng hậu nghe vậy liền ngồi bật dậy hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy! Nô tỳ không dám nói dối, toàn bộ Thái y đều thúc thủ vô sách, mà thái tử cũng đã tắt thở rồi, Thái Hậu giờ phút này đang phái người đi Thiên Lao mang Cung Vương Phi tới" Bạc Chi vội cười cười nói.

Nghe vậy, hoàng hậu liền vui vẻ không thôi, vì thế đứng dậy nói: "Hầu hạ Bổn cung thay quần áo! Bổn cung muốn đi xem kịch vui"

"Vâng" Bạc Chi vội đáp.

Bên kia

Thị vệ nghe vậy vội đi Thiên Lao đem Ngữ Diên dẫn tới, Ngữ Diên vừa ra khỏi liền gặp Sở Hạo, hắn vẫn không trở về, nhìn thái tử khuôn mặt trắng bệch hắn đã cảm thấy sự tình không ổn, nhưng Thiên Lao cũng không đi được, cho nên hắn quyết định ở trong coi chừng dùm quả nhiên nàng vẫn bị dẫn ra.

"Ngữ Diên! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì " Sở Hạo vội đi tới hỏi, hắn cảm giác chuyện này không đơn giản.

"Vương gia thực xin lỗi! Thái Hậu muốn dẫn Vương Phi đi" bọn thị vệ nói.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn thấy hắn sốt ruột trong lòng bao lời muốn nói lại không thể nói ra, thôi, hết thảy tùy duyên đi, giải thích cũng sẽ không có người nào tin tưởng , hết thảy liền xem thiên ý đi.

"Diên nhi. . . . . ." Sở Hạo đau lòng la lên một tiếng, lại muốn đi tới nhưng bị bọn thị vệ ngăn cản lại "Vương gia! Ngài đừng có gấp, hoàng thượng chắc chắn sẽ vì Vương phi cầu tình " một thị vệ lớn tuổi nói.

Sở Hạo thấy thế vội đi theo, chính là vừa tới Trữ cung, Sở Hạo lại bị cự tuyệt phải ở ngoài cửa, Ngữ Diên nhìn cha mẹ mình quỳ trên mặt đất nước mắt liền chảy ra.

"Diên nhi. . . . . ." Hai người vội la lên.

Ngữ Diên vội nâng bọn họ dậy rồi nói : "Nữ nhi bất hiếu lại làm cho cha nương lo lắng" nhìn về phía bọn họ, Ngữ Diên trong mắt tràn đầy xin lỗi.

"Đứa nhỏ có ủy khuất gì thì phải nói với hoàng thượng, cha không tin ngươi muốn hại thái tử, cha mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc ngươi " Mộng tướng quân dường như già đi rất nhiều khiến Ngữ Diên đau lòng không thôi, lúc này thị vệ lại bắt đầu thúc giục, Ngữ Diên chỉ có thể ngoái đầu nhìn bọn họ một cái rồi đi vào.

Trong phòng toàn bộ mười mấy Thái y đang quỳ xuống, mỗi người đều không nói được một lời, Ngữ Diên lập tức cảm thấy không khí có chút áp lực, đi tới phía trước liền thấy Sở Thiên khuôn mặt rối rắm, mà thái tử trên giường giống như tử thi không hề nhúc nhích, Ngữ Diên thậm chí còn cảm thấy được hơi thở tử vong.

"Quỳ xuống" Thái Hậu thanh âm nghiêm nghị đột nhiên vang lên.

Ngữ Diên nghe vậy ' bùm ' một tiếng quỳ gối xuống, chuyện này ít nhiều gì cũng có có quan hệ với nàng, nếu như nàng không lui về phía sau..., nếu như không cho hoàng hậu có cơ hội hãm hại, nhìn thái tử trên giường, lòng nàng áy náy không chịu nổi.

"Ngươi! Nữ nhân này sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, thái tử cùng ngươi không oán không cừu ngươi sao có thể hạ thủ đẩy hắn xuống nước như vậy, hiện tại ngươi đã hài lòng chưa, hắn sắp chết rồi, ngươi chắc đang rất cao hứng đi?" Nàng thanh âm lạnh như băng khiến mỗi người nghe được đều kinh hãi khiếp đảm.

"Ngữ Diên! Lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Sở Thiên đột nhiên hỏi, trong lòng hắn hắn thật hy vọng chuyện này không phải nàng làm, nếu không hắn định sẽ không tha nàng.

Ngữ Diên nghe vậy trầm mặc không nói, nàng có thể nói cái gì, nói là hoàng hậu hại nàng? Nếu như vậy sẽ càng khiến nhiều người chỉ trích đi, ai sẽ tin tưởng hoàng hậu ' gầy yếu ' như thế sẽ hại nàng đây!

"Ngươi còn hỏi cái gì, ai gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ là giả, ngươi xem, nàng cũng không nói gì đấy sao?" Thái Hậu đối với hoàng thượng hiển nhiên bất mãn vô cùng.

Sở Thiên nhìn về phía Ngữ Diên trầm mặc, trong lòng không biết nên nói sao, Mộng Ngữ Diên quả nhiên là ngươi làm hại Lăng nhi sao? Hay là sau lưng ngươi thật sự có một thế lực cường đại, bọn họ muốn làm như vậy với mục đích gì? ! Sao có thể nhẫn tâm xuống tay với một đứa nhỏ như vậy?!

"Cho nàng chôn cùng, cho nàng chôn cùng Lăng nhi " Thái Hậu tức giận nói, một giây sau nàng chạy đến bên giường thái tử lôi kéo bàn tay lạnh như băng của hắn khóc nói : "Lăng nhi! Lăng nhi ngoan của ta. . . . . . Làm sao ngươi có thể bỏ hoàng tổ mẫu lại?".

Ngữ Diên nước mắt cũng chầm chậm chảy xuống, đều là do nàng sai, lỗi của nàng. . . . . .

"Lăng nhi ngươi yên tâm, hoàng tổ mẫu sẽ không để cho ngươi cô đơn , hoàng tổ mẫu sẽ bắt người hại ngươi chôn cùng" Thái Hậu nói xong, lại hung ác trừng mắt nhìn về phía nàng.

Đúng lúc này một đứa nha hoàn ở bên tai Thái Hậu nói nhỏ, Thái Hậu nghe xong liền nói "Để cho nàng vào đi "

Ngay sau đó hoàng hậu liền vội vội vàng vàng chạy tiến vào, vừa đi vào nàng liền nhào tới bên người Lăng nhi khóc nói : "Lăng nhi! Lăng nhi ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh a, mau mở mắt nhìn mẫu hậu " nói xong vội cầm lấy tay hắn, một giây sau lại nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, người không biết còn tưởng rằng đây là con trai của nàng, kỳ thật nàng sờ mặt của hắn cũng chỉ là muốn xem xem hắn có còn hô hấp hay không mà thôi.

Khi xác định hắn không còn hô hấp, khóe miệng hoàng hậu liền hiện lên vẻ đắc ý tươi cười, nhưng nụ cười chỉ trong chớp mắt, một giây sau vội đi tới bên người Sở Thiên quỳ trên mặt đất cầm lấy ống quần của hắn nói: "Hoàng thượng đều là lỗi của nô tì, Ngữ Diên muội muội là vô ý , ngài phải tha thứ cho nàng a, ngài phải cùng Thái Hậu cầu tình a. . . . . ." Nói xong còn lau nước mắt, người không biết còn tưởng rằng Mộng Ngữ Diên là muội muội của nàng!

"Hoàng hậu! Ngươi không cần vì cái nữ nhân kia cầu tình, ai gia nhất định phải khiến nàng chôn cùng Lăng nhi" Thái Hậu nghiêm khắc nói

"Thái Hậu. . . . . ."

"Đủ rồi" Thái Hậu phiền chán khoát tay không muốn nghe hoàng hậu 'thiện ý' giải thích.

Sở Thiên vào thời khắc này không nói được một lời nào, hắn không biết mình nên nói cái gì, nhìn nhi tử lúc sang còn hoạt bát đáng yêu, giờ phút này lại trở thành thi thể lạnh như băng, tim của hắn sớm khó chịu vạn phần, nếu không phải tồn tại lý trí, chỉ sợ hắn đã sớm đem nàng bầm thây vạn đoạn.

"Hoàng thượng! Ngươi còn chờ cái gì nữa! Ai gia muốn nàng chôn cùng Lăng nhi " Thái Hậu thấy hoàng thượng vẫn nhíu mi không nói được một lời không khỏi tức tối reo lên.

Ngữ Diên nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế trong lòng ẩn ẩn đau, hắn làm sao vậy?! Mà hiện tại hắn nên làm như thế nào đây? !

"Khụ ----- khụ khụ ------" đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng tiếng ho khan làm cho mọi người hoảng sợ không thôi, tất cả đều ngây ngẩn cả người, một giây sau mọi ánh mắt toàn bộ đều hướng phía giường nhìn lại, 'thi thể' nằm trên giường đột nhiên giật giật. Toàn bộ mọi người liền ngây ra.

"Mau ----- Thái y mau -----" Sở Thiên vội sai Thái y.

Mười mấy Thái y nghe vậy vội đi lên vây quanh thái tử bắt mạch, vài giây sau Lưu ngự y quỳ trên mặt đất nói: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thái Hậu, trời thương hại làm cho thái tử trở về "

"Cái gì?" Thái Hậu nghe vậy giật mình không thôi, một giây sau vội nói với bọn họ: "Mau, mau xem bệnh cho Lăng nhi "

Hoàng hậu kinh ngạc nhìn nơi đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhíu mày, tại sao lại như vậy? Hắn rõ ràng đã không hô hấp nữa! Làm sao có thể sống lại được? !

"Khụ khụ, đừng. . . . . . Đừng vây quanh ta" Lăng nhi thức tỉnh vội đẩy đám người ra, chính mình chậm rãi ngồi dậy.

Thái Hậu thấy thế lập tức đem hắn ôm vào trong ngực "Lăng nhi! Lăng nhi! Ngươi hù chết hoàng tổ mẫu "

Lăng nhi ho khan một tiếng nói: "Hoàng tổ mẫu Lăng nhi bây giờ không phải rất tốt đấy sao?"

Hoàng hậu thấy thế không nói được một lời, nàng cũng không biết nên nói cái gì, một màn quỷ dị như vậy đủ để cho thần kinh của nàng bị đình chỉ.

Thái Hậu nghe vậy nhìn về phía Ngữ Diên đang quỳ nói: "May mắn là Lăng nhi sống lại, nếu không ai gia nhất định sẽ xử tử ngươi"

Lăng nhi nghe vậy nhìn về phía nàng nói: "Hoàng tổ mẫu! Không phải nàng đẩy ta xuống nước "

"A? Cái gì?" Mọi người càng thêm nghi ngờ.

Lăng nhi từ từ tới bên người Ngữ Diên sau đó nhìn về phía mọi người nói: "Ta chính mình tự ngã xuống nước, nàng vừa vặn muốn cứu ta " hắn nói gấp, Thái Hậu nghe vậy không khỏi nhíu mày, thật sự như vậy sao? Nhưng rõ ràng nàng thấy là nàng đẩy hắn nha? !

Ngữ Diên nhìn về phía Lăng nhi nước mắt chảy xuống, run run nói "Cám ơn. . . . . . Cám ơn thái tử. . . . . ."

Nói nhỏ một câu, nghe xong, thân mình Ngữ Diên đột nhiên chấn động, ánh mắt sợ hãi trừng lớn, hắn. . . . . . Hắn vừa nói cái gì?!

"Nương tử đừng sợ! Nhất Khắc đã hứa sẽ bảo vệ ngươi!"

Chương 173: Tá Thi Hoàn Hồn (I)

Ngữ Diên hoảng sợ trừng mắt nhìn thái tử, hắn vừa mới nói cái gì? Bảo vệ nàng? Nhất Khắc? . . . . . . Nhất Khắc. . . . . . Hắn là Nhất Khắc? ! Nghĩ đến đây lòng của nàng liền hoang mang một chút, không biết nói gì.

Thái tử nhìn nàng cười cười rồi lập tức chạy tới bên người Thái Hậu nói: "Hoàng tổ mẫu! Nàng không có hại ta, nàng là muốn cứu ta a" hắn vội cười nói tiếp tục nói: "Hoàng tổ mẫu nàng là người tốt "

Ngữ Diên nhíu mày nhìn hắn, Nhất Khắc, nếu hắn thật sự là Nhất Khắc thì tại sao trên người hắn không hề có khí của Quỷ Hồn, hay là. . . . . . Hay là hắn cũng là Tá Thi Hoàn Hồn? ! Ngữ Diên nhất thời bị ý nghĩ này làm cho khiếp sợ hít vào một hơi, hiện tại cũng chỉ có một lời giải thích, nếu không Quỷ nhãn của nàng không thể không nhìn thấy Nhất Khắc !

Thái Hậu nghe vậy nhìn nhìn thái tử trong lòng, vẻ mặt hiền lành nói "Ngươi đứng lên đi! Cũng là do ai gia quá nóng vội mà ngươi lại không chịu giải thích nên mới khiến ai gia hiểu lầm" Thái Hậu nói gấp, trên mặt lúc này lại hiện lên tươi cười.

Ngữ Diên nhìn nàng trong lòng tràn đầy tức tối, nàng đã cho nàng cơ hội giải thích sao? !

Trong phòng không khí lập tức hòa hoãn rất nhiều, nhưng chỉ có Sở Thiên vẫn không nói gì, đối với đạo hạnh cao thâm như hắn mà nói, một màn kia thực quá mức quỷ dị, Lăng nhi rõ ràng đã chết tại sao lại đột nhiên sống lại, hơn nữa cảm giác lại có chút không giống với ngày trước? !

Chỉ tiếc đạo hạnh của hắn có cao tới đâu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy Quỷ Hồn, mà Nhất Khắc hiện tại đã không phải là Quỷ Hồn, hắn đã thành thái tử, hắn đã có thân xác, có sinh mệnh, một màn Tá Thi Hoàn Hồn chỉ sợ trừ Ngữ Diên ra ai cũng sẽ không tin tưởng .

"Lăng nhi. . . . . . Ngươi hù chết mẫu hậu " hoàng hậu thấy thế cũng vội chạy tới ôm hắn nói.

Lăng nhi nghe vậy vội đẩy ra nàng "Ta không thích bị người khác ôm" hắn không lưu tình nói.

Hoàng hậu nghe vậy ngây ngẩn cả người, đứa nhỏ này tại sao lại thế ? Chẳng lẽ bị dìm nước nên đầu óc trở nên thông minh sao?! Chính là hoàng hậu thật không ngờ khi nàng còn đang mải suy tư thì khóe miệng Lăng nhi hiện lên một tia tươi cười giảo hoạt, nụ cười chỉ trong chớp mắt nhưng lại bị Ngữ Diên nhìn thấy, trong chốc lát nàng đột nhiên cảm thấy vận mệnh bi thảm của hoàng hậu tựa hồ sắp bắt đầu. . . . . .

Thái Hậu nghe vậy vội cười cười "Hoàng thượng, Lăng nhi được trời phù hộ a, chờ trời sáng chúng ta tổ chức yến tiệc chúc mừng Lăng nhi, đúng rồi, Cung Vương Phi cùng Vương gia cũng cùng nhau tới a" nàng vuốt đầu Lăng nhi cười nói.

Kỳ thật, Ngữ Diên rất muốn từ chối nhưng nàng lại bức thiết muốn biết, thật sự chuyện gì đã xảy ra, Nhất Khắc làm sao có thể mượn xác thái tử sống lại? !

Sau một hồi sợ bóng sợ gió Ngữ Diên liền rời hoàng cung, Mộng tướng quân cùng với phu nhân thấy thế lệ nóng chảy dòng dòng, bọn họ biết con gái mình sao có thể làm những việc như vậy, nàng thiện lương như thế lại đơn thuần như vậy, làm sao có thể làm thương tổn thái tử! Cũng may nhờ trời phù hộ thái tử tỉnh lại rửa sạch tội lỗi cho nàng.

Sau khi hàn huyên vài câu, Sở Thiên liền báo cho bọn họ hừng đông tiến cung chúc mừng thái tử, Mộng tướng quân tất nhiên không dám chậm trễ, sau đó Ngữ Diên liền cùng Sở Hạo trở về.

"Ngươi vẫn không chịu nói thật với ta sao?" Sở Hạo nắm tay nàng đi trên con đường yên tĩnh hỏi.

Ngữ Diên nhìn hắn một cái hỏi: "Vì sao không ngồi xe ngựa?"

Sở Hạo vẫn chưa trả lời, nắm tay nàng càng chặt, hắn vẫn đi ở phía trước mà nàng tùy ý cho hắn nắm tay chậm chạp đi theo phía sau.

"Nếu. . . . . . Nếu ta cho ngươi biết là hoàng hậu hại ta mà ta vô ý va vào thái tử, ngươi tin sao?" Một lúc sau Ngữ Diên bỗng nói ra những lời này.

Nghe vậy Sở Hạo ngây ra một lúc rồi ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, mà nàng nhíu mi theo dõi thái độ của hắn, trong lòng của nàng thực không yên, nàng không biết có thể có người tin tưởng mình hay không, dù sao hoàng hậu... hiện tại làm cho người ta cảm giác là người dịu dàng hiền thục không phải là người có tâm địa độc ác, hơn nữa nàng ta vốn rất gầy yếu làm cho người ta cảm giác nũng nịu yếu ớt, nàng tin tưởng mọi người đối với cái vị nữ chủ nhân của hậu cung kia đều là vô cùng kính nể!

"Ta tin tưởng ngươi" Sở Hạo nhìn về phía nàng vô cùng chân thật nói.

". . . . . . ?" Ngữ Diên cảm giác giống như mình nghe nhầm, hắn nói cái gì?

"Ngươi nói gì ta đều tin tưởng, với lại ngươi ngốc như vậy lại chẳng có cái lý do gì để hại thái tử" Hắn đột nhiên nhìn về phía nàng cười cười nói.

Ngữ Diên nghe vậy chu miệng không them để ý tới hắn tiếp tục đi lên phía trước nhưng trong lòng của nàng lúc này vô cùng ấm, thật tốt, cảm giác có người tin tưởng thật tốt!

Trở lại Kim Uyển hai người có chút xấu hổ, Ngữ Diên ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta muốn nghỉ ngơi " nói xong vội đi vào trong uyển, Sở Hạo thấy thế cũng chưa đi, hắn biết trong lòng của nàng lúc này nhất định là đang khổ sở, thôi, để nàng nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!

Trở lại phòng Ngữ Diên vội đem cửa đóng lại, sau đó đi tới bên giường đem Huyết Linh Đang dưới gối lay động vài cái Thất Dạ liền đi ra.

"Ai u" bởi vì Ngữ Diên dao động quá mau, Thất Dạ vốn đang ở bên trong Huyết Linh Đang tắm rửa sửng sốt mặc quần đùi đi ra, hắn vừa xuống tới mặt đất lập tức hiện ra dấu vết của nước, Thất Dạ lấy tay xoa xoa sợi tóc chưa khô trên đầu nói: "Vu bà! Ngươi làm cái gì vậy, ngươi có biết nếu ngươi rung Linh Đang trước đó 1 phút thì..., ngay cả quần đùi ta cũng không kịp mặc a"

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn vươn tay lấy khăn mặt trên kệ đưa qua "Lau đi"

Thất Dạ vội nhận lấy khăn mặt rồi ngồi trên ghế bắt đầu lau đầu, vừa chà lau vừa nói: " Tối hôm qua sao ngươi đi cả một đêm không trở về, ngươi đi đâu vậy ?" Hắn tò mò hỏi.

Ngữ Diên nghe vậy lập tức nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, một giây sau vội ho khan một tiếng che dấu sự kích động trong lòng "Cái kia. . . . . . Cái kia ta cùng Tiểu Hương nói chuyện phiếm , kết quả là ngủ quên ở chỗ nàng, đúng rồi ta có chuyện muốn nói cho ngươi" nàng vội chuyển hướng đề tài, đem sự tình xảy ra hôm nay nói với hắn.

Thất Dạ càng nghe mày càng nhíu lại, vài giây sau tóc của hắn cũng đã lau xong, hắn lấy tay sờ sờ cằm nói: "Ý của ngươi là Nhất Khắc với ngươi giống nhau đều là Tá Thi Hoàn Hồn? !"

"Đúng vậy! Nếu hắn là quỷ, ta sao lại không nhìn ra lại còn không hề có chút cảm giác gì, ngươi phải biết rằng quỷ có hơi thở của quỷ, bất kể là lợi hại hay là vừa mới chết thì trên người đều có mùi, nhưng Nhất Khắc hiện tại không hề có mùi của quỷ, nếu không ta cũng sẽ không kinh ngạc như thế " nàng càng lúc càng rối rắm, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? !

"Cái này thực kỳ quái, quỷ sai không phải đã nói đưa Nhất Khắc đi đầu thai đấy sao, làm sao có thể làm cho hắn mượn thân sống lại?" Thất Dạ vô cùng khó hiểu.

Ngữ Diên cũng vô cùng khó hiểu, hai người hàn huyên vài câu rồi cũng không nghĩ ra cái gì, nàng liền nói : "Được rồi! Mấy canh giờ nữa trời sẽ sáng, đến lúc đó ta đi hỏi là hiểu được ngay, đúng rồi, ta quyết định sẽ rời đi"

"Rời đi? Tử Bối Xác ngươi lấy được rồi?" Thất Dạ nghe vậy vui sướng hỏi.

"Không có! Nhưng ta không muốn đợi nữa" Ngữ Diên nói thẳng, nàng sợ chính mình nếu đợi nữa, nàng sẽ không khống chế nổi lòng mình.

"Ngươi nghĩ mượn công ' cứu ' thái tử để yêu cầu?" Thất Dạ một câu liền nói toạc ra.

Ngữ Diên đứng dậy đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, mùi hoa sen trong ao liền theo gió thoảng đến, Thất Dạ thấy thế đi tới bên người nàng, Ngữ Diên xoay người nhìn về phía hắn nói: "Dạ! Nếu không được, ta sẽ đi trộm" nàng nghiêm túc nói, trên mặt không mang theo ý cười, nàng không muốn chờ đợi thêm nữa, cũng không muốn lại tốn thời gian nữa .

Thất Dạ nghe vậy nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Chính là không biết hoàng thượng có đáp ứng hay không"

Ngữ Diên nghe vậy thì im lặng, ai biết được, nhưng nàng nhất định phải lấy được, phải!

Cùng Thất Dạ hàn huyên một canh giờ, nàng bảo Thất Dạ mau mau quay về bên trong Linh Đang để tránh bị cảm lạnh, Thất Dạ an ủi nàng vài câu rồi tiến vào Linh Đang, lúc này Ngữ Diên đột nhiên nhớ tới suốt một ngày nàng không nhìn Hắc Tuyết Liên rồi, không biết nó thế nào, vì thế vội mở ra thầm nghĩ đem Hắc Tuyết Liên đặt ở bên cạnh cửa sổ, mà khi nàng nhìn kỹ Hắc Tuyết Liên nàng nhất thời ngây ra một lúc tuyết liên sao lại thế này?

Lúc này lá bên ngoài Tuyết Liên héo rũ, toàn bộ Tuyết Liên trong trạng thái suy yếu, nhưng kỳ quái hơn nữa là bên trong bắp Tuyết Liên lại trưởng thành? ! Không biết sao lại thế nàng vội cầm lấy bộ sách lật tìm trang, trong sách rõ ràng viết Tuyết Liên mỗi ngày đều phải dùng máu nuôi nấng một lần, mà bắp Tuyết Liên một khi héo rũ thì toàn bộ Hắc Tuyết Liên cũng sẽ bị chết.

Ngữ Diên vỗ vỗ đầu, trời ạ! Nàng quên mất, nàng từng nói muốn mua máu, nhưng hiện tại chỉ sợ không kịp nữa rồi, vì không muốn Tuyết Liên chết nàng chỉ có thể lại cắt ngón tay của mình cho máu rơi trên mặt Tuyết Liên, vài giây sau Hắc Tuyết Liên đột nhiên phát ra ánh sáng dị thường, tuy rằng rất yếu nhưng lại rõ ràng xuất hiện, đúng này một màn kỳ quái xảy ra, lá bên ngoài Tuyết Liên đột nhiên thành từng mảnh rơi xuống.

"A. . . . . . Sao lại thế ?" Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, sao lại thế này, nàng vội muốn dùng tay ngăn lá rơi xuống, nhưng căn bản không hề có tác dụng, vài giây sau, toàn bộ lá của Hắc Tuyết Liên đều mất sạch chỉ còn lại một cái bắp không rơi xuống.

Trời ạ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhanh chóng lật bộ sách lên nhìn nhìn nàng mới phát hiện mặt trên ghi chú nhất định phải dùng máu nữ tử để nuôi nấng, a tối hôm qua chẳng phải nàng đã phá thân rồi sao, trời ạ, nàng ảo não vỗ vỗ đầu, nàng làm sao có thể quên mất chuyện trọng yếu như vậy? ! Làm sao bây giờ? Tuyết Liên có phải sẽ chết hay không?

Một giây sau nàng lại nhìn lại ghi chú trên sách thấy chỉ ghi dùng máu nữ tử để nuôi nấng còn lại cũng không nói thêm gì, ngay cả bắp Tuyết Liên kia cũng không có giới thiệu kỹ, Ngữ Diên bỏ bộ sách ra nâng bắp lên sờ sờ nói: "Thực xin lỗi a! Ta quên mất, ngươi trăm ngàn lần không được chết a" cảm thán vài giây, nàng chỉ có thể đem Tuyết Liên lại bỏ vào ' kim khố ' sau đó hai tay chập lại mặc niệm, làm ơn đừng chết a, ta còn trông cậy vào ngươi để trở về, sau khi cầu nguyện một hồi nàng đem lá trên bàn ném vào bên trong thùng rác, sau đó đắp chăn ngủ.

Ngay khi nàng thấp thỏm lo âu tiến vào mộng đẹp, lá Tuyết Liên trong thùng rác trong nháy mắt liền biến mất, sau đó trong kim khố đột nhiên truyền ra tiếng cười' khanh khách ', đó là tiếng cười của tiểu hài tử, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, chỉ ba giây ngắn ngủn sau đó liền dừng lại . . . . . .

Chương 174: Tá Thi Hoàn Hồn (II)

Hừng đông Ngữ Diên vẫn ngủ ở trên giường, tối hôm qua trở về quá trễ hơn nữa lại xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến nàng thực mệt mỏi, nàng thậm chí cảm giác mình mới vừa ngủ đã bị Tiểu Hương la lên gọi dậy.

"Tiểu thư a! Vương gia đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay ngươi không phải sẽ đi hoàng cung sao?" Tiểu Hương lại ở bên tai nàng khuyên nhủ.

Ngữ Diên đem chăn trùm lên trên đầu ngủ tiếp tựa hồ không có chuyện gì có thể khiến nàng thức dậy.

"Tiểu thư a! Ngươi mau dậy đi, ngươi xem chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, người ta đã nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nói không chừng hôm nay hoàng thượng cùng Thái Hậu sẽ thưởng cho tiểu thư rất nhiều thứ a" Tiểu Hương lại nói.

Nghe thấy vậy, Ngữ Diên đột nhiên vén chăn ngồi dậy làm Tiểu Hương giật mình hoảng sợ.

"Đúng nga! Sẽ có thưởng " lúc này nàng mới nhớ ra hôm nay nàng muốn đi yêu cầu Hoàng Thượng thưởng cho Tử Bối Xác, chỉ là cứ nghĩ đến việc phải gặp hoàng hậu tâm tình nàng lại khó chịu bất quá phải biết khôn ngoan nhìn xa trông rộng a, lần này nàng sẽ không cho nàng ta cơ hội tiếp tục làm chuyện xấu, nghĩ đến đây nàng vội rời giường rửa mặt, sau đó để cho Tiểu Hương giúp sửa sang lại tóc cho nàng.

"Đúng rồi Tiểu Hương, Thái Hậu vì sao lại để ý thái tử như vậy?" Nàng thắc mắc hỏi.

Tiểu Hương nghe vậy thì cười cười nói: "Tiểu thư a! Ngươi mất trí nhớ ngay cả điều này cũng không nhớ rõ sao, thân mẫu(mẹ đẻ) thái tử là Liễu Phượng hoàng hậu, nàng là cháu gái ruột của Thái Hậu, chính là mạng nàng quá mỏng,sau khi sinh hạ thái tử liền đi đời nhà ma rồi, cho nên Thái Hậu mới quan tâm săn sóc thái tử nhiều như vậy" nàng vừa chải đầu cho Ngữ Diên vừa nói.

Ngữ Diên nghe vậy trong lòng liền hiểu ra, hóa ra còn có một tầng quan hệ như vậy a, thái tử. . . . . . Thái tử. . . . . . Đúng rồi! Từ xưa đến nay đều là thái tử lên nối ngôi, chẳng lẽ hoàng hậu muốn mượn đao giết người trừ bỏ thái tử? Nàng nhớ rõ con trai của nàng ta là Tam hoàng tử, như vậy Nhị hoàng tử là ai? !

"Tiểu Hương a! Thái tử là hoàng tử thứ mấy?"

Tiểu Hương giúp nàng chuẩn bị tóc thật tốt, sau đó giúp nàng hoá trang "Thái tử là đại hoàng tử, nhị hoàng tử là nhi tử của Nguyệt phi chỉ tiếc Nhị hoàng tử mới sinh ra một tháng thì chết, hiện tại chỉ còn đại hoàng tử, Tam hoàng tử phía sau là tứ Hoàng Tử cùng Ngũ hoàng tử, còn có hai công chúa" Tiểu Hương nói gấp.

Nghe vậy Ngữ Diên càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, hoàng hậu nhất định là muốn trừ bỏ thái tử, mà con trai của nàng đứng thứ ba, tất nhiên là người xứng đáng nhất với vị trí thái tử, nàng ta thật là ngoan độc nha.

"Tiểu thư a! Ngươi nói xem tại sao hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậy, tại sao mới chỉ có mấy hài tử?" Tiểu Hương vạn phần khó hiểu, người nào cũng biết nữ nhân của hoàng thượng chính là hơn một ngàn a, nhưng tại sao nhiều nữ nhân như thế mà mới có mấy hài tử như vậy? !

Ngữ Diên nghe vậy vẫn im lặng, nàng không thể nói cho Tiểu Hương trong cung giả dối đến cỡ nào, bất kể là trong tiểu thuyết hay là trên TV cũng vậy chỉ cần phi tử mang thai thì những người còn lại đều nghĩ biện pháp trừ bỏ, có thể thuận lợi sinh ra và nuôi lớn thì sau lưng phải có thực lực rất cường đại hoặc là có đủ quyền lợi nếu không phi tử bình thường sớm sẽ bị những nữ nhân kia tính kế giết chết.

"Tiểu thư xong rồi" Tiểu Hương cười cười nhìn dung nhan mĩ lệ của nàng nói: "Tiểu thư a! Làm sao ngươi trông đẹp như vậy a, thực giống các phi tử trong cung " Tiểu Hương cười nói.

Ngữ Diên cười cười nghĩ may mà nàng không thấy được dung nhan đích thực của nàng, nếu không nàng sẽ nói nàng là thần nữ a.

Hoàng Cung

Hôm nay Tiểu Hương, Sở Hạo toàn bộ cùng nàng đồng hành, ở trên xe Sở Hạo liền dặn dò Tiểu Hương, những lúc hắn không ở bên người nàng thì Tiểu Hương nhất định phải đi theo bên cạnh nàng, Tiểu Hương nghe vậy vội vàng gật đầu, nàng lần định sẽ không để cho tiểu thư bị ủy khuất nữa.

Hôm nay yến hội cử hành ở Nhạc Hưởng cung, Nhạc Hưởng cung nghĩa là nơi hưởng thụ sung sướng, nơi này có một cái vũ đài rất to, bình thường trong cung có hoạt động gì thì sẽ cử hành ở nơi này, trên đài hôm nay đều là các gánh hát nổi tiếng được chọn lựa kỹ lưỡng, màn hát hí khúc kia quả thực tương tự với tiết mục cuối năm ở hiện đại.

Ngữ Diên cùng Sở Hạo ngồi ở ghế phía trên xem biểu diễn, nơi này có rất nhiều rất nhiều bàn, trên từng mặt bàn đều có nước trà cùng điểm tâm, nơi này chính là nơi giải trí trong hoàng cung, mà bên cạnh Nhạc Hưởng cung có một cổng vòm hình tròn, bên trong có mấy trăm bàn tròn nhỏ, Ngữ Diên thậm chí có thể nhìn thấy các ngự trù không ngừng đi tới đi lui thậm chí rất bận rộn, không có cách nào a, bình thường sau khi xem hết biểu diễn mọi người sẽ tiến vào bên trong ăn cơm, ngự trù tất nhiên rất bận rộn.

Ngữ Diên liếc xung quanh một chút, nơi này hôm nay mọi người tới rất đông, nàng hướng đối diện nhìn nhìn lập tức liền thấy cha và nương, mặc dù bọn họ ngồi ở đối diện nàng nhưng lại bị ngăn cách bởi vũ đài xa hơn mười thước, hoàng thượng, Thái Hậu cũng ngồi chính diện vũ đài, cái này cũng khó trách người ta là hoàng đế tất nhiên chỗ ngồi không thể giống như bọn họ, lúc này nàng thoáng nhìn hoàng hậu bên cạnh hoàng thượng, nàng ta nhìn nàng liếc mắt một cái, trong mắt chứa đựng ý cười, Ngữ Diên oán hận trừng mắt nhìn nàng ta sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn nàng ta, miễn cho chút nữa ăn không ngon.

Đúng lúc này màn biểu diễn thứ nhất kết thúc, kế tiếp đi lên chính là pháp sư tương tự với Tát Mãn pháp sư, bọn họ là Thái Hậu cố ý mời đến, nói là giúp thái tử trừ tà, mà thái tử giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, còn các hoàng tử công chúa còn lại đều ngồi ở phía dưới, xem ra thái tử được đãi ngộ rất cao khó trách hoàng hậu trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ hắn, giờ phút này biểu diễn phía trên vô cùng phấn khích, phía dưới các đại thần toàn bộ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà Ngữ Diên lại không có tâm tư đi xem trò vui, làm sao lại nhiều người như vậy, nàng đang muốn tìm cơ hội gặp một mình hoàng thượng để nói ra yêu cầu của nàng!

Lúc này thái tử ghé sang bên người Thái Hậu bên tai nói thầm vài câu, Thái Hậu ha ha cười, một giây sau hắn liền chạy chậm lại đây, vòng qua đám người đi tới bên người Ngữ Diên "Cung Vương Phi! Có thể đưa Lăng nhi đi nhà xí không?"

Ngữ Diên nghe vậy thì cười cười, hắn rốt cuộc đã tới, nàng đợi thời cơ này đã lâu rồi, một giây sau nàng nói với Sở Hạo hứa sẽ lập tức quay lại sau đó liền nắm tay Lăng nhi đi về phía trước, Sở Hạo vội bảo Tiểu Hương đi theo.

"Tiểu Hương! Ngươi đứng ở đây, có ai đến liền thông báo cho ta biết một tiếng" đi tới con đường vắng bóng người, Ngữ Diên liền nói.

Tiểu Hương gật gật đầu, tuy rằng nàng không biết tiểu thư tại sao lại có chuyện muốn nói cùng thái tử nhưng chỉ cần là lời nàng nói nàng nhất định sẽ nghe theo.

Nắm tay Lăng nhi đi vào bên trong sau đó nhìn chung quanh một chút khi không thấy ai, Ngữ Diên liền ngồi xổm bên cạnh hắn hỏi: "Ngươi là Nhất Khắc?"

Nhất Khắc cười cười nói: "Đúng vậy a! Thật khéo đi, tên thân thể này gần giống tên ta trước a, trước kia ta gọi là Mộc Lâm, cha mẹ đều gọi ta là Lâm nhi!"

Ngữ Diên vội hỏi: "Đây tột cùng là chuyện gì, ngươi không phải đã đi đầu thai sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể Tá Thi Hoàn Hồn?"

Nhất Khắc nghe vậy ngây ngẩn cả người, một giây sau liền chau mày nhỏ lên hỏi: "Làm sao ngươi biết đây là Tá Thi Hoàn Hồn?"

"A. . . . . . Ta nghe. . . . . . Nghe nói" Ngữ Diên bối rối nói.

Nhất Khắc cười cười nói: "Ban đầu ta là muốn đầu thai , giờ đầu thai là trước giờ tý một khắc đồng hồ, nhưng mà lũ quỷ sai lại ngủ quên mất, chờ khi bọn hắn tỉnh canh giờ đầu thai của ta cũng đã lỡ, nhưng ta hôm nay bắt buộc phải đầu thai nếu không bọn họ sẽ bị trách mắng, đúng lúc đó thái tử chết, lũ uỷ sai liền tính canh giờ cùng bát tự thì thấy ta hoàn toàn phù hợp vì thế liền cho ta trực tiếp tới đây, ta nghĩ đây quả thực là trời an bài , thứ nhất ta không mất trí nhớ, thứ hai ta đúng sáu tuổi rồi, như vậy thời điểm để ta trưởng thành sẽ càng gần hơn" hắn vui vẻ không thôi, thật tốt! Chờ hắn lớn một chút nữa là có thể thú nàng.

"Kia. . . . . . Vậy ngươi làm sao có thể biết Thái Hậu?" Nếu nàng không nhớ lầm thì khi hắn tỉnh dậy liền la Thái Hậu là hoàng tổ mẫu .

"Cái này a, là lũ quỷ giúp! Bọn họ vì không muốn ta làm lộ nên nhanh chóng kể cho ta những điều hắn trải qua trong cuộc sống suốt mấy năm, cho nên khi ta...tỉnh lại liền biết bọn họ là ai" hắn cười cười.

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, hóa ra là như vậy, nàng chỉ biết hắn nhất định là Tá Thi Hoàn Hồn, nếu không Quỷ nhãn của nàng không có khả năng nhìn không tới .

"Nương tử, Nhất Khắc nhớ ngươi" nghe vậy, hắn vội ôm lấy cổ nàng nói.

Ngữ Diên nghe vậy vội bỏ hắn ra nói: "Nhất Khắc! nga không, Lăng nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, từ giờ trở đi ngươi chính là Lăng nhi, ngươi chính là thái tử, ở trong trí nhớ của ngươi không thể có cái tên Nhất Khắc biết không?" Nàng đột nhiên nghiêm khắc nói.

Nhất Khắc nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng, vài giây sau hắn liền khóc chu miệng nói "Nương tử. . . . . . Ngươi không cần Nhất Khắc nữa?"

Ngữ Diên thấy thế vội sờ sờ đầu của hắn nói: "Tỷ tỷ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, suốt đời này tỷ tỷ cũng sẽ không quên ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ngươi bây giờ là thái tử, ngươi sẽ dùng thân phận thái tử để sống sót, trong cung không thể so với bên ngoài, muốn đẩy ngươi vào chỗ chết có quá nhiều người, ngươi nhất định phải luôn luôn chú ý, tỷ tỷ không hy vọng ngươi vừa sống lại đã phải gặp cảnh âm dương chia cách hiểu chưa? Cho nên ngươi phải làm một nam tử hán dũng cảm, một thái tử thật tốt để tương lai còn làm một hoàng đế tốt" nàng vô cùng thân tình nói.

Nhất Khắc nghe vậy vội vàng gật đầu "Nhất Khắc! nga, Lăng nhi cam đoan, tuyệt đối sẽ bình an lớn lên, nhất định nhớ kỹ lời ngươi nói, ta muốn làm nam tử hán, làm một nam tử hán dũng cảm, ta sẽ cố gắng thực cố gắng, từ nay về sau ta không phải Mộc Lâm, cũng không phải Nhất Khắc, ta là thái tử, hoàng đế tương lai, ta muốn làm một vị hoàng đế tốt, như vậy mới có tư cách cưới ngươi" đôi mắt nhỏ của hắn lộ ra khí phách.

Ngữ Diên nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, đứa nhỏ này sao lại vẫn muốn thú nàng a? !

"Bất quá. . . . . . Muốn làm tốt thái tử thì trước hết ta nhất định phải giải quyết một việc" đột nhiên hắn cười gian.

"Cái gì?" Ngữ Diên nhíu mi hỏi.

Hắn nhìn về phía nàng đột nhiên lạnh lùng cười cười sau đó nói: "Phế - hoàng - hậu!"

Chương 175: Đưa tay cho ta, ta mang ngươi đi

Lời của hắn vừa ra khỏi miệng lập tức làm Ngữ Diên kinh hãi hít vào một hơi kinh ngạc nhìn hắn nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi vừa mới cái gì?" Giờ khắc này nàng tình nguyện chính mình nghe nhầm.

"Làm sao vậy? Có cái gì kinh hãi sao? Nàng hại ngươi như vậy, hơn nữa lại là người độc ác như thế phế nàng có gì sai sao?" Lăng nhi nhìn về phía nàng khó hiểu nói.

"Ngươi cho là hoàng hậu dễ dàng có thể phế bỏ như vậy sao? Còn nữa, ngươi phế đi một người chẳng phải sẽ có người thứ hai không phải sao?" Ngữ Diên nhíu mi ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay nắm lấy bờ vai của hắn nói.

Lăng nhi nhìn về phía nàng bĩu bĩu môi nói: "Nàng không phải là người tốt, bất kể người nào làm hại ngươi đều không phải người tốt, mà nếu ta phế được nàng như vậy hoàng hậu thứ hai chẳng phải sẽ đối với ta khách khí rất nhiều hoặc khiếp đảm rất nhiều sao?" Hắn nhìn về phía nàng nói.

Ngữ Diên bị lời nói của hắn làm ngây ngẩn cả người, lời hắn nói không phải không có lý, nhưng hắn nhỏ như vậy làm sao lại có thể biết nhiều như chuyện như thế? Vì thế nàng vội hỏi: "Làm sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?" Hắn đến cùng có phải đứa trẻ năm tuổi không a! Nàng thực hoài nghi.

"Vì ta thông minh a" hắn đơn thuần cười cười.

"Thật sao. . . . . ." Ngữ Diên nhìn hắn ngượng ngùng nói, ở hiện đại trẻ con trưởng thành sớm là vì trên TV, phim hoạt hình có tình tiết tình yêu hơn nữa các tiết mục đó lại quá mức bại lộ, cho nên mới trưởng thành sớm, nhưng trẻ con cổ đại cũng sớm trưởng thành như vậy sao? ! Hắn mới chỉ năm tuổi ai!

"Nương tử! Về sau ta sẽ bảo vệ ngươi" Lăng nhi sáng lạn cười.

Ngữ Diên sờ sờ đầu hắn nói: "Lăng nhi! Ngươi nghe ta nói, từ nay về sau chuyện phế hậu không cần nói đến lần thứ hai, về sau đừng nhắc lại nữa, ngươi nhớ kỹ phải an phận giữ mình miễn cho rước họa vào thân hiểu không?" Một đứa bé đấu với một người tâm cơ nặng như hoàng hậu, đây chẳng phải là lấy trứng chọi với đá sao? !

Lăng nhi nhìn về phía nàng cười cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta còn không sợ a" hắn chu miệng nói.

"Lăng nhi! Đây không phải chuyện sợ hay không sợ, ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện ngươi căn bản không thể hiểu rõ ràng, tóm lại ngươi nhớ kỹ, an phận làm thái tử, trăm ngàn lần không được gây thù hằn, hiểu chưa?" Nàng lại dặn dò, nàng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, nhưng nàng hi vọng hắn an toàn bình an .

Lăng nhi nghe vậy cười cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta hiểu, nhưng nếu ta không trừ bỏ nàng, nàng sẽ tìm cơ hội trừ bỏ ta không phải sao? Tốt lắm, chuyện này cứ giao cho ta làm, ngươi yên tâm, nếu nàng an phận thủ thường...Lăng nhi cũng không bướng bỉnh như vậy a, còn nếu là nàng vẫn xấu xa như vậy thì Lăng nhi cho dù chết cũng nhất định phải kéo nàng xuống cùng" hắn quyết ý nắm tay nói.

"Tiểu thư. . . . . . Có người đến đây" Tiểu Hương lúc này vội từ phía xa chạy tới, Ngữ Diên nghe vậy vội dặn dò hắn phải cẩn thận, sau đó lôi kéo tay hắn đi ra phía ngoài.

"Thái tử a! Ngươi thật đáng yêu, về sau phải cố gắng đọc thêm nhiều sách nha" Ngữ Diên vừa cúi đầu vừa cùng hắn cười nói, mục đích nàng làm như vậy tất nhiên là không muốn cho người khác hoài nghi.

"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế" Tiểu Hương vội quỳ xuống la lên.

Ngữ Diên vừa ngẩng lên liền thấy khuôn mặt hoàng hậu đang cười lạnh, bên cạnh nàng còn có Bạc Chi.

"Muội muội! Ngươi mang thái tử đi đâu vậy? Thái Hậu đang rất sốt ruột a" Hoàng hậu vội cười cười đi tới cạnh nàng nói.

"Phải không? Vậy muội muội mang thái tử trở về" Ngữ Diên trào phúng tươi cười.

Hoàng hậu thấy thế không khỏi cười cười, nói với nàng: "Muội muội ngươi làm sao vậy? Khi Thái Hậu hiểu lầm oan uổng ngươi, không phải tỷ tỷ cũng đã cầu tình cho ngươi đấy sao, biểu hiện của ngươi bây giờ thực làm cho tỷ tỷ thất vọng đau khổ a"

"Cung Vương Phi chúng ta đi thôi" Không đợi Ngữ Diên mở miệng, Lăng nhi đã mở miệng trước rồi, Ngữ Diên thấy thế gật đầu kéo Lăng nhi bỏ đi khiến hoàng hậu sững sờ đứng đó.

"Nương nương! Nàng rất quá đáng" Bạc Chi nhìn bóng lưng của các nàng oán hận nói.

Hoàng hậu xoay người nhìn về phía trước khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh "Nàng cho là có thái tử làm chỗ dựa là có thể cùng ta đối kháng sao? Nàng cũng không thân quen thái tử nhiều lắm mà thái tử thì có bao nhiêu năng lực? Truyền lệnh của ta tới hắc ám sứ giả triệu tập sát thủ, chỉ cần nàng không ở cùng Vương gia một chỗ, bọn họ hãy tùy lúc ám sát, ai có thể giết chết nàng ta ban cho hoàng kim vạn lượng" nàng lãnh huyết nói.

"Nô tỳ tuân chỉ" trên mặt Bạc Chi đầy đắc ý.

Hôm nay biểu diễn thực phong phú, cơm trưa bữa tối đều vô cùng hấp dẫn, chỉ tiếc tâm tư Ngữ Diên vẫn không ở nơi đó, nàng rất muốn tìm cơ hội ở một mình cùng hoàng thượng, chỉ cần lần một mình gặp mặt nàng nhất định sẽ nói với hắn nàng muốn Tử Bối Xác, chính là nàng căn bản không hề có cơ hội gặp riêng hắn, biểu diễn sôi nổi suốt một ngày mà nàng lại như rối gỗ cô đơn ngồi một ngày.

"Ngữ Diên ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Sở Hạo nhìn ra biểu hiện dị thường của nàng không khỏi hỏi.

"A? Không. . . . . . Không có gì" nói xong, nàng nhấp một ngụm nước trà nói.

"Ngươi thật sự không sao?" Sở Hạo không yên tâm hỏi.

"Thật sự không có việc gì" Ngữ Diên nhìn nhìn hắn tươi cười nói.

Sở Hạo thấy thế tuy vẫn nghi hoặc nhưng cũng không truy hỏi nữa "Chịu khó đợi một chút, đây là tiết mục cuối cùng rồi, xem xong chúng ta cũng nên trở về, ngươi ngồi một ngày chắc cũng đủ mệt " Sở Hạo ôn nhu nói.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn khẽ gật đầu cười cười, hắn như vậy làm nàng có chút mê luyến, bởi vì hắn thật ôn nhu.

Vũ khúc kết thúc, biểu diễn cũng đã xong, toàn bộ mọi người hướng hoàng thượng quỳ xuống sau đó tất cả đều đi về, Sở Thiên ngồi một ngày cũng đủ mệt, khi thấy Ngữ Diên chậm chạp cùng Sở Hạo đi về Sở Thiên mới la lên gọi nàng.

"Ách? Hoàng thượng còn có chuyện gì sao?" Ngữ Diên nhìn về phía hắn hỏi.

Sở Thiên nhìn về phía nàng cười nói " Tặng cho ngươi vì đã có công cứu thái tử" nói xong hắn liền đưa cho nàng một cái túi gấm.

Ngữ Diên nhìn túi gấm màu vàng hơi cười cười, trong lòng thầm nghĩ người trong hoàng cung thật sự có tiền a, tùy tiện một cái túi hương cũng xa xỉ rực rỡ như vậy, ai, chỉ tiếc hiện tại hoàng kim đối với nàng đã không còn hấp dẫn, đáng tiếc hắn cho nàng cũng không thể cự tuyệt đi? Vì thế, chỉ có thể cười tạ ơn rồi cùng Sở Hạo hồi phủ .

"Ngữ Diên! Ngươi. . . . . ."

"A" nàng ngáp một cái thật to, Sở Hạo thấy thế khẽ cười cười " nghỉ ngơi sớm một chút đi"

Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy về phòng, nàng không dám một mình cùng hắn ở chung, đặc biệt là buổi tối, không phải sợ hắn khống chế không nổi mà là sợ chính nàng khống chế không nổi, quên đi, thực không nghĩ ở cùng hắn lâu dài lại thành hay suy nghĩ nhiều như vậy, trở lại phòng Tiểu Hương giúp nàng rửa mặt chải đầu một chút sau đó nàng kêu mệt mỏi bảo Tiểu Hương đi ra ngoài.

Tiểu Hương vừa rời đi, nàng vội mở kim khố ra nhìn Tuyết Liên một chút, khi nhìn thấy bắp Tuyết Liên bộ dạng tiên diễm đầy sức sống, lòng của nàng liền khoan khoái hơn, nhưng một giây sau mày của nàng lại chau lại vì sao nàng lại cảm giác cái bắp này lớn lên? !

Lặng vài giây nàng ngẫm lại, quên đi, để ý trông nom làm gì,nhưng nó lớn lên chẳng lẽ bên trong còn có cái gì sao? ! Nghĩ đến đây, nàng lại dùng máu nhỏ một chút lên Tuyết Liên, xem ra nàng nhất định phải ăn bổ huyết gì đó, nếu không máu sẽ bị Tuyết Liên hút sạch .

Cho Tuyết Liên ăn xong nàng lại nó bỏ vào hộp rồi vô lực nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nàng đột nhiên nhớ tới túi gấm hoàng thượng ban, vì thế liền lấy túi gấm ra nhìn nhìn, mà khi tay nàng đụng vào túi gấm lại phát hiện bên trong phình to, di, sao trước đó không phát hiện ra, một giây sau nàng liền ngồi dậy mở túi gấm ra nhìn nhìn.

"A. . . . . ." Nàng kinh ngạc bịt miệng, đây là cái gì? Bối Xác? Tử Bối Xác? !

Đúng vậy, nho nhỏ Bối Xác nàng đang nắm trên tay đúng là có màu tím, hơn nữa trên Bối Xác còn tản mát ra nhiều ánh hào quang, trời ạ! Nàng không tin lại lăn qua lộn lại nhìn nhìn, Bối Xác này thực sự màu tím, nhưng là hoàng thượng làm sao có thể đem một vật quý trọng như vậy thưởng cho nàng?

Chẳng lẽ là lúc trước nàng có nói qua muốn lễ vật màu tím? Nhưng cũng không đúng a, hắn làm sao mà biết thứ nàng muốn chính là Tử Bối Xác? thật sự rất kỳ quái, ngồi suy tư nửa ngày nàng cũng nghĩ không ra được cái gì vì thế chỉ có thể thở dài không suy nghĩ nữa, mặc kệ nó, tóm lại tìm được Tử Bối Xác rồi, nàng liền cách nguyện vọng gần hơn một bước.

Ba bảo vật! ba bảo vật, ha ha, còn thiếu một bảo vật nữa là có thể về nhà, nhưng vào lúc này nàng đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, mày càng ngày càng chau, không đúng a Thiền gia gia đã nói chỉ có ba bảo vật, thứ nhất là Hắc Tuyết Liên, hai là Lam Bồ Đề, ba là Tử Bối Xác, nhưng trên bộ sách tại sao lại viết tiên vật tứ bảo?

Nghĩ mình đọc nhầm vì thế nàng vội đem bộ sách dưới gối đem ra, lại nghe thấy Thất Dạ đang hô hoán, "Uy , vu bà ngươi trở về chưa?"

Ngữ Diên thấy thế vội lắc Linh Đang, Thất Dạ liền đi ra, hắn vừa định hỏi tình hình chiến đấu hôm nay một chút nhưng lại thoáng nhìn thấy Tử Bối Xác bên cạnh nàng đang tỏa ánh sáng, vì thế ngồi ở bên người nàng cầm lấy Bối Xác quan sát .

Mà Ngữ Diên trực tiếp cầm lấy bộ sách đọc lại, đúng vậy, trên sách rõ ràng viết tứ bảo, vì thế nàng vội mở bộ sách ra nhìn nhìn, nhưng quyển sách trên thực tế chỉ giới thiệu ba bảo vật, Hắc Tuyết Liên, Tử Bối Xác, cùng với Lam Bồ Đề, mà bảo vật thứ tư chỉ có ngắn ngủn một câu' vật ấy chưa từng có người thấy qua, theo truyền thuyết uy lực vô cùng '.

Ngữ Diên khép sách lại bắt đầu suy ngẫm , cổ nhân có phải là có tật xấu hay không? Bảo vật thứ bốn chưa từng có người gặp qua vậy tại sao lại được biết đến? Chẳng lẽ là bọn họ tự tưởng tượng sao? Nghĩ nghĩ, quên đi, dù sao Thiền gia gia chỉ nói ba bảo vật vẫn chưa nói tứ bảo, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? !

"Vu bà, chỉ còn một bảo khố nữa là chúng ta có thể trở về phải không?" Thất Dạ hiển nhiên so với nàng còn hưng phấn hơn, dù sao ở thế kỷ hai mươi mốt có Computer, có trò chơi, có thức ăn ngon, so với cổ đại tất nhiên tốt hơn nhều, yêu ma quỷ quái ở nơi này so với hiện đại nhiều hơn nhiều, hơn nữa, người người đều âm lãnh làm cho người ta phát run.

"Ân, dựa theo cái tốc độ này, ta nghĩ chúng ta sẽ rất nhanh trở về" nói xong câu đó, trong lòng nàng đột nhiên nhớ tới Sở Hạo, đây là có chuyện gì? Tại sao nàng động một chút là nhớ tới hắn? !

"Vu bà. . . . . . Vu bà?" Thất Dạ lại la lên một tiếng.

"A? Làm sao vậy?" Ngữ Diên ngây ra một lúc vội nhìn về phía hắn hỏi.

"Ngươi có khỏe không? Ngươi đang tưởng cái gì vậy?" Hắn nhìn về phía nàng khó hiểu hỏi.

"Không. . . . . . Không có gì, ta chỉ đang nghĩ cuối cùng. . . . . . Bảo vật cuối cùng trong ba bảo vật ở nơi nào?" Nàng vội làm cho mình không suy nghĩ thêm nữa mà chuyên tâm đi tìm bảo vật cuối cùng.

"Đúng rồi! Ngươi làm như thế nào mà khiến cho hoàng thượng đem Bối Xác đưa cho ngươi?" Hắn thưởng thức Bối Xác trong tay nói.

Ngữ Diên nghe vậy vội đem mọi việc kể lại.

Thất Dạ nghe nàng kể trong long càng ngày càng rối rắm, sau khi nàng nói xong, Thất Dạ đột nhiên nói: "Ta cảm thấy chuyện này rất khả nghi a" Thất Dạ nhíu mi rối rắm nói, sau đó đem Bối Xác đặt ở bên giường.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn hỏi: "Cái gì? Cái gì khả nghi?"

"Ta cảm thấy hai bảo vật này lấy quá đơn giản" hắn chi tiết nói.

"A? Đơn giản?" Ngữ Diên nghe hắn nói như vậy thì ngây ra một lúc, hắn làm sao có thể nói là đơn giản được? !

Thất Dạ đứng dậy đi bộ qua lại nói: "Ngươi nghĩ a, tất cả mọi người đều mong ước có được bảo vật, vậy mà ngươi không tốn chút sức lực nào liền có được? Hắc Tuyết Liên là chi bảo của lãnh thổ Quỷ Vương, ta nghĩ dù hắn bị thương hắn quả quyết sẽ không buông tay để bảo vật một mình rời đi , còn nữa ngươi suy nghĩ một chút, ược?" Hắn phân tích nói.

Ngữ Diên nghe vậy thì vô cùng khó hiểu, Thất Dạ nói không phải là không có lý, ba bảo vật trong chốn võ lâm làm cho mọi người đều tham lam, nàng làm sao có thể dễ dàng có được như thế?

"Ta sợ. . . . . ."

"Ngươi sợ cái gì?" Thấy Thất Dạ càng ngày càng rối rắm, Ngữ Diên vội hỏi.

"Ta sợ đây là một âm mưu, chờ cho chúng ta vừa vặn tìm kiếm được ba bảo vật bọn họ liền cướp đi, khi đó chúng ta thật sự là mất nhiều hơn được"

"Ý của ngươi là bọn họ mượn tay ta để tìm ba bảo vật?" Ngữ Diên xem như nghe rõ.

Thất Dạ gật gật đầu "Vu bà! Cổ nhân rất gian trá, ngươi không thể không đề phòng, ngươi nha tuy nói so với bọn hắn sống ngàn năm, nhưng người ở thế kỷ 21 tuyệt đối không như cổ nhân luôn tính kế, ta nói rồi,trước kia là ngươi ở thôn trang nhỏ nên mỗi người đều thực giản dị hòa ái, bọn họ đối với ngươi đều tốt lắm, ngươi từ nhỏ sống trong môi trường như vậy nên không hay đề phòng kẻ khác, ta sợ ngươi bị bọn hắn lợi dụng, đến lúc đó chúng ta thì mệt chết còn bọn họ thì được ăn sẵn " Thất Dạ nói.

Ngữ Diên càng nghe càng cảm thấy có lý, lúc này nàng đột nhiên nói: "Ta bất chấp tất cả, chỉ cần ba bảo vật tụ tập lại một chỗ ta sẽ lập tức cho chúng xác nhập, sau đó mang theo ngươi trở về" nàng quyết tâm nói.

"Ngươi có biết xác nhập như thế nào không?" Thất Dạ thấy nàng có vẻ nắm chắc như thế thì vội hỏi.

"Không biết" nàng trả lời vô cùng là lưu loát.

Thất Dạ nghe vậy vỗ vỗ cái trán thực hết chỗ nói rồi, Ngữ Diên thấy thế nói: "Tốt lắm không nói nữa, đi được bước nào thì tính bước đó, ta sau khi tìm kiếm đủ 3 vật kia sẽ tìm Thiền gia gia hỏi rõ ràng, được rồi, ngươi cũng đừng đắn đo lo lắng nữa, đi vào ngủ đi"

Thất Dạ nghĩ nghĩ một hồi sau đó liền đi vào bên trong Linh Đang ngủ.

Ngữ Diên thấy Huyết Linh Đang không nhúc nhích, liền biết Thất Dạ đã tiến vào, một giây sau nàng đem Linh Đang đặt lại dưới gối, còn nàng thì ngồi ở trên giường cầm lấy Tử Bối Xác quan sát, nàng vừa xem vừa suy nghĩ lời Thất Dạ nói, hắn nói rất có lý, mọi việc hết thảy đều quá đơn giản, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ nàng thật sự bị lợi dụng?

Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên có một bóng đen tiến vào làm Ngữ Diên hoảng sợ.

"Nương tử, vi phu rất nhớ ngươi nha" cà lơ phất phơ một tiếng vui cười làm cho Ngữ Diên lập tức biết người đến là ai.

"Quỷ Tịch! Ngươi làm gì thế! Mỗi lần ngươi xuất hiện đều làm ta giật cả mình" nàng vội oán giận nói, một bên oán giận, một bên vội đem Tử Bối Xác giấu vào trong chăn, Quỷ Tịch thấy thế liền cười nói: "Ngươi giấu cái gì vậy?"

"Không, không có gì" nàng nói gấp, chuyện này nhất định không thể để cho người khác biết.

Quỷ Tịch nhìn về phía nàng đột nhiên dừng cười nói: "Không cần dấu, Tử Bối Xác đang sáng lên a"

"A?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, hắn làm sao biết được? !

Ngữ Diên thấy hắn biết đây là Tử Bối Xác vì thế cầm lên nói: " Bối Xác này thật lạ, cứ sáng lên như vậy, hơn nữa bên trong Bối Xác không biết là cái gì?" Nàng chỉ chỉ vào bụng Bối Xác nói.

Quỷ Tịch duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, một giây sau đột nhiên xoay người một cái đi tới bên người nàng đem nàng kéo vào ngực sau đó cười nói: "Tiểu ngu ngốc! bên trong Tử Bối Xác tất nhiên là bảo vật nga, bất quá trăm ngàn không thể mở ra trừ khi chính nó tự mở, nếu ép buộc nó thì...Tử Bối Xác sẽ chết , mặt khác, nó sáng lên là vì nó đang đói bụng"

Ngữ Diên bị hắn ôm vào trong ngực thì cảm thấy không được tự nhiên, "Uy! Ngươi đừng nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta a"

"Ăn đậu hủ của ngươi thì như thế nào? Ngươi từng nói chỉ cần ta không hồn phi phách tán ngươi chính là nương tử của ta" nói xong hắn đột nhiên cúi xuống hôn môi nàng.

". . . . . . ?" Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, tuy nói không phải lần đầu tiên bị Quỷ Tịch hôn, nhưng những lần đó là hôn má, hôn môi như thế này là lần đầu tiên! Bất quá, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn một chút liền buông lỏng nàng ra "Làm sao vậy? Hôn ngươi một cái mà ngươi ngây dại như vậy sao? Hay là nụ hôn của ta làm cho ngươi thực lưu luyến? Nếu nương tử thích, vi phu có thể lại cống hiến sức lực " đôi mắt lục sắc của hắn lóe lên vẻ giảo hoạt.

"Uy! Ngươi.....Ngươi là đại sắc quỷ, ngươi dám hôn ta?" Ngữ Diên giờ mới kịp phản ứng liền đánh lên người hắn.

"Ai, nương tử! Ngươi đừng đánh ta nữa, ta đã chết lâu rùi a, còn nữa ta hôn ngươi, ngươi cũng đâu thiếu đi một khối thịt, uy, cùng quỷ hôn môi có cảm giác gì?" Hắn lại nhìn về phía nàng cười cười.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi cùng tử thi hôn môi một chút là biết cảm giác gì ngay?" Nụ hôn của hắn thực lạnh, đại khái môi người chết đều rất lạnh a, bất quá nụ hôn lạnh lẽo như vậy nàng một chút cũng không ghét, trời ạ, nàng làm sao vậy? Cư nhiên trăng hoa như thế? !

"Nương tử! Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Quỷ Tịch thấy nàng lặng im suy nghĩ không khỏi hỏi.

"A? Không. . . . . . Không có gì" nàng nói gấp, một giây sau không muốn dây dưa tới chuyện nụ hôn nàng liền hỏi: "Làm sao ngươi biết Tử Bối Xác đang đói bụng?"

Quỷ Tịch thấy thế cười cười hỏi: "Ngươi muốn biết?"

Ngữ Diên gật gật đầu, không khỏi than thở "Ngươi nói như vậy không phải thực vô nghĩa sao?"

Quỷ Tịch nghe vậy cười ha ha, sau đó lại đem nàng ôm vào lòng nói "Cho vi phu ôm ngươi một cái, ai, đừng nhúc nhích a, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi, không nói cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ trở lại thế giới của ngươi"

"Cái gì?" Ngữ Diên kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt xuất hiện hoảng sợ, cũng không giãy dụa nữa.

"Như thế nào? Ngươi không phải muốn trở về sao?" Hắn buồn cười nhìn nàng.

"Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết ?" Ngữ Diên nghi hoặc nhìn hắn, hắn làm sao có thể biết được chuyện này ?

Quỷ Tịch ôm lấy nàng ở nàng bên tai nói: " Chuyện của ngươi ta cũng đã biết hết, thật xin lỗi, lần trước ta nghe lén ngươi cùng Thiền lão nhân nói chuyện" hắn xin lỗi nhìn nàng, Ngữ Diên thì bị những lời của hắn làm cho khiếp sợ không nói được một lời nào, hắn. . . . . . Hắn đã biết hết rồi? !

Lúc này Quỷ Tịch buông lỏng nàng ra khoanh tay nói: "Ta luôn thắc mắc ngươi làm sao có thể hấp dẫn ta như thế, hóa ra ngươi không phải người của thế giới này, nói như vậy chúng ta lại càng xứng đôi, ngươi chẳng phải là một luồng u hồn sao?" Hắn tươi cười nói.

Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái nói "Ngươi có biết nghe lén người khác nói chuyện là vô đạo đức cỡ nào không? Còn nữa, bây giờ ta là người đúng không? Ngươi là quỷ ai, môi của ta có độ ấm , môi của ngươi thì lạnh như băng, đây chính là sự chênh lệch" nàng nói gấp.

"Nha? Vậy không phải lại vừa vặn sao? Cái gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, khó trách vừa rồi hôn ngươi ta lưu luyến như thế " hắn lại cà lơ phất phơ nói.

"Uy! Ngươi nghiêm túc cho ta được không?"

"Được, ta thật sự rất nghiêm túc! A ngươi mau cầm lấy" hắn đưa cho nàng một cái bình nhỏ.

Ngữ Diên nhìn cái bình nhỏ trong tay, mở ra nhìn nhìn bên trong là vô số viên thuốc nho nhỏ "Đây là cái gì?"

"Bổ huyết hoàn, ta cố ý đi theo Phượng Ly Ca để trộm nó" nói xong, hắn cười cười.

"Bổ huyết hoàn?" Ngữ Diên lẩm bẩm ba chữ kia.

"Ngươi xem ngươi nuôi Hắc Tuyết Liên nên giờ sắc mặt trở nên trắng như thế, nếu ngươi không dùng bổ huyết thì.....chờ tới lúc ngươi tìm được đủ ba bảo vật kia, ngươi sẽ mất máu mà chết a" Quỷ Tịch nói.

"A? Ngươi cũng biết?" Ngữ Diên ngạc nhiên há to miệng, Quỷ Tịch đến tột cùng là người như thế nào, vì sao cái gì hắn cũng biết? !

"Đúng vậy a! Ngươi mau nuốt một viên đi, hiệu quả vô cùng tốt, ngươi mất đi bao nhiêu máu thì có thể bổ sung bấy nhiêu máu trở về, không hiểu Phượng Ly Ca sau khi phát hiện ra ta trộm đồ của hắn, hắn có giết ta hay không a" nói xong lại cười cười.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn hỏi: " Tại sao ngươi muốn giúp ta?"

"Bởi vì ngươi là nương tử của ta a, chỉ cần là ngươi muốn ta đều giúp ngươi hoàn thành" một giây sau, hắn đột nhiên vươn tay ra, vạn phần chân thành nói: "Ngươi đã không lưu luyến thế giới này như vậy thì mau đưa tay cho ta, ta mang ngươi đi, dẫn ngươi đi tìm Lam Bồ Đề, mang ngươi về nhà"

Ngữ Diên nghe vậy thì hoàn toàn ngây dại. . . . . .

Chương 176: Yên tâm! Cho dù chết ta cũng đi cùng ngươi

"Làm sao vậy? Hay là ngươi yêu ta nên không muốn trở về?" Quỷ Tịch thu tay lại nhìn về phía nàng cười cười hỏi, nếu thật sự như vậy, đây chính là tin tuyệt vời nhất, bất quá hắn biết điều này không có khả năng !

"Làm sao có thể như vậy a, nhà nhất định là phải về " nhắc tới nhà, nàng lại trở nên vô cùng chân thật nói, nhà, thế giới kia tràn ngập ánh sang đèn nê ông thế giới đó thật đẹp thật tốt!

Quỷ Tịch nhìn về phía nàng đột nhiên nói: "Chẳng lẽ, nơi này không có gì đáng giá cho ngươi lưu luyến sao?"

Ngữ Diên nghe vậy dừng một chút nói: "Không phải lưu luyến hay không lưu luyến, mà là căn bản nơi này không thuộc về ta, mà ta cũng không nghĩ tham lam ở lại nơi này, cũng không muốn yêu quý nơi này, mục tiêu của ta rất đơn giản, đó là trở về về nhà mà thôi"

Nàng thủy chung không thể quên vì mình mà làm phiền hà người khác, còn nữa, cái thân thể còn có một bí mật, nàng không muốn biết, càng không muốn đi tìm hiểu, cái gì mỹ nữ, cái gì cực phẩm, những điều đó đều là mây bay mây bay a, nàng chỉ muốn một điều vô cùng đơn giản là sống sót, là trở lại bên trong thân thể của chính mình, cho dù không phải nữ nhân đẹp nhất, nhưng nàng lại vui vẻ nhất không phải sao? !

Quỷ Tịch nghe nàng nói vậy đành nói "Vậy được rồi, nếu ngươi quyết định phải rời khỏi thì......như vậy, đêm nay hãy cùng ta đi thôi, bằng không về sau ngươi có muốn rời đi chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, còn nữa bảo vật thứ hai cũng đã ở trên tay của ngươi, nơi này đã không còn lý do để ngươi lưu lại không phải sao?"

Nghe hắn nói như vậy, trong đầu Ngữ Diên điều thứ nhất xuất hiện là Sở Hạo, đã quyết định như vậy rồi, nếu đã không muốn lưu lại còn rối rắm làm cái gì? Nàng cùng hắn chỉ sợ sẽ là oan nghiệt, nghĩ đến đây nàng gật đầu nói: "Ngươi chờ ta thu thập một chút rồi lập tức đi cùng ngươi "

Một lúc sau nàng đã ngồi ở trên xe ngựa, Ngữ Diên vừa lên xe, phu xe đã bắt đầu cho xe chạy, Ngữ Diên có chút nghi hoặc người phu xe này biết nàng sao? Vì sao nàng vừa lên xe hắn đã bắt đầu cho xe chạy rồi? Trong lúc đang khó hiểu bỗng trong đầu Ngữ Diên đột nhiên nghĩ ra cái gì, một giây sau nàng liền hỏi: "Ngươi không phải đã đi dọa nạt phu xe chứ?"

Quỷ Tịch ngồi đối diện nàng nói: "Đúng vậy a! Bằng không làm sao lại có ngựa xe như thế a, chẳng lẽ người cho ai cũng đều giống người có thể nhìn thấy quỷ sao! Mà ai bảo hỏa diễm của người kia thấp như vậy, đụng tới quỷ đó là tất nhiên ".

"Trước đó có phải ngươi nói với phu xe chỉ cần có một nữ tử lên xe liền cho xe chạy? !" Nàng rối rắm nhìn hắn.

"Nương tử a! Ngươi thật là thông minh " Quỷ Tịch cười hì hì ca ngợi .

"Kia. . . . . . Kia vậy thủ hạ đắc lực Nhất Kiếm của Sở Hạo cũng là do ngươi đuổi đi ?" Nàng tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy a! Hắn nha, võ công xác thực rất lợi hại, chỉ tiếc hắn không nhìn thấy ta, cho dù trên người hắn có bùa khiến ta không thể tới gần nhưng hắn cũng không có cách nào nhận ra được cái gì, cho dù mang đi ngươi cũng vậy, đừng quên ta là quỷ, tất nhiên biết từ chỗ nào rời đi có thể né qua sự phát hiện của hắn " Quỷ Tịch cười cười nói.

"Ngươi làm như thế nào ?" Nàng thật sự khó mà tin được Nhất Kiếm sẽ không phát hiện ra?

"Người có võ công cao thâm thính giác đều rất linh mẫn, ta chỉ cần triệu tập mấy tên thủ hạ bảo bọn họ tùy ý ở trong bụi cây phát ra tiếng vang, làm vậy có thể nhẹ nhàng dẫn dắt hắn rời đi, thế nào? Vi phu ta rất thông minh đi?" Quỷ Tịch vì sự thông minh của mình không khỏi vỗ tay khen hay.

Ngữ Diên than nhẹ một tiếng liếc mắt nhìn hắn, lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì, vì thế vội hỏi: "Quỷ Tịch! Ngươi có biết bảo vật thứ bốn trong tứ bảo là gì không? Thiền gia gia lúc trước chỉ có nói tới ba bảo vật, nhưng bộ sách bên trong hoàng cung lại viết có bốn bảo vật, ngươi nói đây là có chuyện gì?" Nói xong, nàng lấy bộ sách đưa cho Quỷ Tịch, hi vọng hắn có thể cho nàng một đáp án.

Quỷ Tịch nhận lấy bộ sách sau đó cười cười nói: "Nói không chừng ngươi chính là bảo vật thần bí thứ bốn trong tứ bảo a"

Ngữ Diên nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Uy! Ngươi đứng đắn một chút được không, ngươi mới là bảo vật thứ bốn trong tứ bảo a!" Nàng tức giận than thở.

Quỷ Tịch thấy thế vội ha ha cười cười, đem bộ sách khép lại đưa cho nàng nói "Được rồi được rồi, ta đứng đắn, ta chỉ là muốn đùa để không khí dịu đi một chút thui nha, được rồi ngươi cũng đừng chu miệng nữa, nếu không ta liền hôn ngươi a?"

Ngữ Diên nghe vậy thì vội không chu miệng nữa, động tác của nàng khiến Quỷ Tịch lại thoải mái cười to, sau đó hắn nhìn về phía nàng nói: " bảo vật thứ bốn trong tứ bảo rất ít người nhắc tới, người thì nói chưa từng có người gặp qua, người lại nói có người từng gặp qua, dù sao bảo vật thứ bốn không có tên, hành tung của nó không xác định, phải biết rằng bảo vật thứ bốn trong tứ bảo là một vật rất lợi hại, nghe nói có được bảo vật thứ tư là có thể thống lĩnh ba bảo vật kia, nói cách khác bảo vật thứ tư giống như Huyền Vũ kiếm, Huyền Vũ là thanh kiếm lợi hại nhất trong tứ kiếm nhưng ba thanh kiếm kia đều tự có linh tính, nhưng nghe ông nội của ta nói gia gia của gia gia , ai nha, cũng chính là tổ tiên , hắn nói bảo vật thứ bốn trong tứ bảo có thể thống lĩnh ba bảo vật, nó có thể hô mưa gọi gió."

"Lợi hại như vậy sao? Ý của ngươi nói là chỉ cần chiếm được bảo vật thứ bốn thì có thể triệu hồi ba bảo vật kia đến?"

"Ân, cũng có thể coi là như vậy, nhưng bảo vật thứ tư rất ít người gặp qua, nếu không tìm thấy bảo vật thứ tư nhưng lại tìm đủ ba bảo vật còn lại thì ba bảo vật ở trong tay ai thì sẽ nghe theo mệnh lệnh của người đó, ba bảo vật sau khi hoàn thành ước nguyện của chủ nhân sẽ lại biến mất phát tán trong nhân gian chờ đợi trăm năm sau tụ tập lại, tuần hoàn thực hiện các ước nguyện, ai, những điều này đều là ta nghe nói, sự thật như thế nào chỉ sợ không có ai biết, mà ngươi muốn ba bảo vật tụ tập a?"

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, "Đây tột cùng có phải cổ đại không? Vì sao lại có nhiều điều thần bí như thế? Đúng rồi, Lam Bồ Đề ngươi có biết ở nơi nào không? Thiên hạ to lớn như vậy biết đi nơi nào mà tìm a?"

"Hỏa Diễm Cốc"

"Gì?"

"Hỏa Diễm Cốc, ở trên cùng ngọn núi lửa, nơi đó không người tới bởi vì trên đó có một cái động, một khi ngươi leo lên sẽ bất thần ngã xuống, bên trong đó chính là Hỏa Diễm Cốc" Quỷ Tịch nói.

Ngữ Diên nghe vậy nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Thực là một nơi âm trầm a, ngươi nắm chắc có thể đi sao?"

Quỷ Tịch nhún nhún vai nói: "Bởi vì không ai tới đó cho nên không có nắm chắc, bất quá ngươi yên tâm, cho dù chết ta cũng sẽ chết cùng ngươi" hắn nhìn về phía nàng chân thật nói.

"A?" Nghe vậy Ngữ Diên hơi nhụt chí, trời ạ, đường về nhà vì sao lại gian khó như vậy a? Mới sống chết từ Quỷ Vực về, giờ lại muốn đi Hỏa Diễm Cốc, nàng không muốn bị hỏa thiêu a! Bi ai một hồi lâu, nàng đột nhiên nhớ tới Tử Bối Xác vì thế vội cầm lấy cái bao đem Tử Bối Xác ra, mà Tử Bối Xác vẫn như trước phát ra ánh sáng nhàn nhạt, "Quỷ Tịch, ngươi nói nó đói, Vậy cho nó ăn kiểu gì? Nếu không ăn có thể sẽ chết phải không?"

"Dùng máu a! Ngươi không phải đã rất quen thuộc với việc này sao?" Quỷ Tịch nói như việc đó là đương nhiên, hơn nữa còn ném cho nàng một cái ánh mắt khinh bỉ.

"Máu? Lại là máu? Trời ạ, ta chết mất, tại sao lại muốn hút khô máu trên người ta a? Đây là cái linh vật gì bảo vật gì, ta nhổ vào, đều là Vampire!" Nàng hờn giận than thở.

"Ngươi đừng lo lắng, không phải ta vừa đưa cho ngươi Bổ Huyết Hoàn sao! Ngươi mau ăn một viên sẽ thấy hiệu quả ngay a, ngươi không tin ta thì nên tin tưởng Phượng Ly Ca đi, phải biết rằng thuốc của Di Hoa Cung làm ra có thể so với thần dược nga, ngươi xem lần trước ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ngươi xem hiện tại không phải ta rất tốt sao! " Quỷ Tịch vươn cánh tay ra cho nàng nhìn nhìn nói.

Nghĩ nghĩ một hồi Ngữ Diên liền chuẩn bị cắn nát ngón tay để lấy máu, nhưng vừa mới chuẩn bị cắn nàng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Tịch yếu ớt hỏi: "Cái kia. . . . . . Cái kia cho Tử Bối Xác ăn vậy. . . . . . Cũng muốn là máu.....sao?"

"Như thế nào? Ngươi không phải sao?" Quỷ Tịch hí mắt nhìn nàng hỏi.

"A? Ta. . . . . . Ta chỉ phải . . . . . Chính là. . . . . ."

"Ngươi yên tâm đi, một khi máu của ngươi không hợp khẩu vị của nó thì khi ngươi nhỏ máu xuống máu rơi trên Bối Xác sẽ chảy xuống, nếu nó tiếp nhận máu của ngươi, máu dĩ nhiên sẽ dung nhập trong cơ thể của nó"

Quên đi, dù sao nàng cũng đã không phải nữa rồi, cho dù bị phát hiện thì cũng chẳng sao? Nhưng nếu Tử Bối Xác không ăn máu của nàng.....như vậy, nàng nhất định phải đi tìm máu không sẽ khiến nó đói chết, vì thế nàng không hề do dự cắn nát ngón tay của mình làm cho máu rơi vào Bối Xác .

Một giọt, hai giọt, ba tích. . . . . .

Máu đọng lại trên Bối Xác, ngay khi Ngữ Diên buồn bực là lúc, vết máu nháy mắt tiến vào bên trong Bối Xác, mà bên ngoài Bối Xác lại bóng loáng lên, vì thế nàng lại nhỏ thêm máu cho đến khi hào quang biến mất, may mắn Bối Xác không kén ăn nếu không nàng sẽ rất mất mặt! Thấy Tử Bối Xác đã mất đi hào quang, nàng vội cất nó vào trong túi, một giây sau, nàng đem túi sửa sang lại cho tốt, sau đó đưa tay lên sờ sờ đầu nói: "Trời ạ! Vài ngày hiến máu làm đầu ta sắp hôn mê a"

"Mau mau ăn Bổ Huyết Hoàn" Quỷ Tịch nhắc nhở.

Ngữ Diên nghe vậy vội cầm lấy cái chai đổ ra một viên nuốt xuống, một giây sau, liền tựa vào trong xe ngựa nghỉ ngơi vài giây.

"Thế nào? Có hiệu quả sao?" Quỷ Tịch nhìn về phía nàng vội hỏi.

Vài sau, Ngữ Diên cảm giác trong cơ thể mình có một cỗ dịch dồn dập chảy tới, ngay sau đó đầu nàng không còn choáng váng nữa, một giây sau nàng nâng cổ tay của mình lên nhìn nhìn, miệng vết thương như kỳ tích biến mất .

"Nương tử, mặt của ngươi đã hồng nhuận rùi a, xem ra toàn bộ máu ngươi mất đi đã trở lại" Quỷ Tịch vội cười nói.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn vẻ mặt không tin nói " Dược này tại sao lợi hại như vậy, không những bổ máu ma miệng vết thương trên người của ta cũng có thể trị liệu?"

"Tất nhiên rất lợi hại rùi, đây chính là đan dược mà Phượng Ly Ca nghiên cứu, ta là mượn gió bẻ măng mới có được"

"Tê ------"

Quỷ Tịch vừa nói xong, con ngựa đột nhiên hí một tiếng, xe ngựa thiếu chút nữa đổ về phía sau, khi Quỷ Tịch tức tối phát hỏa thì xe ngựa đột nhiên vững vàng dừng lại, sau đó màn xe bị xốc lên ------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro