Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c177-181 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177: Nơi kia thực thực thú vị, chúng ta cùng nhau đi!

Quỷ Tịch vừa nói xong, con ngựa đột nhiên hí một tiếng, xe ngựa thiếu chút nữa đổ về phía sau, khi Quỷ Tịch tức tối phát hỏa thì xe ngựa đột nhiên vững vàng dừng lại, sau đó màn xe bị xốc lên....

"A -----" một tiếng thét chói tai vang lên nhưng không phải xuất phát từ Ngữ Diên mà là từ Quỷ Tịch.

"Sao vậy? Quỷ Tịch huynh nhìn thấy ta liền giật mình như thế sao?" Phượng Ly Ca lắc lắc cây quạt màu trắng cười vô cùng tà mị, một giây sau, hắn cũng lên xe rồi nói với phu xe một câu, xe ngựa lại tiếp tục hành trình.

"Ha ha ha....Phượng huynh! Huynh. . . . . . Huynh sao lại ở chỗ a?" Quỷ Tịch nhất thời có tật giật mình.

"Quỷ Tịch huynh bất cáo nhi biệt (đi mà không từ biệt) thật sự là khiến tại hạ vướng bận, cho nên phải tới đây nhìn xem thân mình Quỷ Tịch huynh có tốt hay không " Phượng Ly Ca vừa nói vừa nhìn Ngữ Diên ôn nhu cười, hắn cười như vậy lập tức làm cho Ngữ Diên đỏ mặt, tất nhiên làm cho Quỷ Tịch ghen tị đỏ mắt.

"Được rồi! Cho dù là ta trộm của ngươi mấy viên thuốc nhưng ngươi cũng không nên trước mặt ta mắt qua mày lại với nương tử của ta a, uy , hai người các ngươi coi ta đã chết a?" Quỷ Tịch cực kỳ bất mãn nói.

"Đúng vậy, ngươi không phải đã chết sao" Phượng Ly Ca cười nói.

"Ngươi. . . . . . Đi, ngoan độc" Quỷ Tịch chỉ có thể câm miệng than thở liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ngữ Diên nhìn bọn họ cười nói: "Được rồi! Các ngươi cũng đừng trêu ghẹo nhau nữa, đúng rồi, Phượng Ly Ca làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Phượng Ly Ca phe phẩy cây quạt nói: "Còn ngươi? Ngươi vì sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ vừa hưu phu?"

Ngữ Diên nghe vậy cười cười xấu hổ nói: "Ách. . . . . . . . . . . . . . . . . ."

"Đúng vậy a, nàng đã hưu Sở Hạo để đi cùng ta nha, không là hai người chúng ta bỏ trốn nha!" Một giây sau, Quỷ Tịch đi tới bên người Ngữ Diên ôm lấy bả vai của nàng nói.

Ngữ Diên thấy thế cười cười vẫn chưa phản bác, bởi vì nàng căn bản không biết nên nói với hắn như thế nào,chẳng lẽ nói đi tìm Lam Bồ Đề sao?!

Phượng Ly Ca cười cười cũng không hỏi nữa, Ngữ Diên nhìn về phía hắn thầm nghĩ Phượng Ly Ca đến tột cùng là một người như thế nào, vì sao hắn luôn làm cho nàng có cảm giác thần bí như thế?!

"Uy , Phượng huynh a, ngươi tính đi theo chúng ta tới khi nào? Ngươi không trở về Di Hoa Cung sao?" Quỷ Tịch thấy thế hỏi.

Phượng Ly Ca nhìn về phía hắn cười cười nói: "Như thế nào? Không chào đón ta?"

"Đương nhiên a, có tên chướng mắt nhà ngươi ở trong này, ta cùng với nương tử ân ái như thế nào được!" Quỷ Tịch nói gấp.

Phượng Ly Ca nghe vậy nhìn về phía Ngữ Diên hỏi: "Diên nhi! Ngươi cũng cho là như vậy sao?"

Diên nhi? !

Nghe Phượng Ly Ca hỏi vậy đầu của nàng nhất thời trống rỗng, vội lắc lắc đầu.

Phượng Ly Ca thấy thế cười ha hả "Quỷ Tịch huynh thấy được chưa, Diên nhi không cảm thấy ta chướng mắt a"

"Uy! Cái gì mà Diên nhi! Quá đáng" Quỷ Tịch vội than thở một câu, bộ dạng vô cùng bất mãn.

Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca đột nhiên nói: "Ta không muốn giấu giếm ngươi, ta với Quỷ Tịch đang đi làm một chuyện rất quan trọng cho nên Quỷ Tịch mới nói như vậy, hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi"

"Ai nha, vẫn là nương tử hiểu biết" Quỷ Tịch vội vươn tay sờ sờ mặt nàng ca ngợi.

Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, đối với hành động thân mật của hắn nàng cũng tập mãi thành thói quen, thấy ánh mắt cảnh cáo của nàng hắn vội thu tay lại lựa chọn không lên tiếng.

"Nha? Các ngươi muốn đi làm chuyện gì? Ở chỗ nào?" Phượng Ly Ca hứng thú hỏi.

". . . . . . Chuyện này đối với ta rất trọng yếu, nhưng người không nên biết nhiều" nói xong, nàng vội cúi đầu.

"Ta đoán a. . . . . . Không cho ta đi có phải vì rất nguy hiểm hay không? Không cho ta đi có phải có nguyên nhân đặc biệt hay không? Không cho ta đi có phải không tín nhiệm ta hay không? !" từng tiếng từng tiếng lãnh mạc vang lên, Ngữ Diên nghe vậy vội nhìn về phía hắn lắc đầu nói: "Không phải, không phải không tín nhiệm ngươi, chính là quá nguy hiểm, ta không hy vọng ngươi đi mạo hiểm"

"Vậy ngươi hi vọng Quỷ Tịch huynh đi mạo hiểm sao?"

". . . . . ." Một câu này làm cho Ngữ Diên dừng lại, đúng vậy a, nàng chẳng lẽ không lo Quỷ Tịch gặp nguy hiểm? Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng làm sao có thể tàn nhẫn nhìn Quỷ Tịch gặp nguy hiểm đâu? Nàng không có bất kỳ lý do nào đi bóc lột tính mạng của bọn họ, huống chi Quỷ Tịch chỉ là một luồng u hồn!

"Nương tử! Ngươi đừng nghe lời hắn..., ta đã nói là ta nguyện ý đi cùng ngươi, dù sao thế giới này cũng không còn cái gì đáng lưu luyến, nếu vận mệnh thực như thế thì ta vẫn thực may mắn vì được chết cùng ngươi " Quỷ Tịch vội ôm lấy nàng an ủi.

Ngữ Diên nghe vậy thì nhìn về phía Quỷ Tịch nói: "Không! Ta không hy vọng ngươi chết, không hy vọng ngươi bị hồn phi phách tán, cho nên ta cũng không muốn ngươi đi, đây là chuyện của ta" Ngữ Diên đột nhiên nói.

"Ngươi đang lo lắng cho ta?" Thình lình Quỷ Tịch nói ra một câu, sau đó lại đột nhiên hung hăng ôm nàng nói: "Mặc kệ đi tới chân trời góc biển chỉ cần là ngươi muốn ta cũng sẽ nguyện ý đi cùng, cho nên ta nguyện ý cùng ngươi đi Hỏa Diễm Cốc " nhất thời vui vẻ Quỷ Tịch đột nhiên nói ra lời nói thật.

"Các ngươi muốn đi Hỏa Diễm Cốc?" Nghe vậy, Phượng Ly Ca giật mình không thôi.

Lúc này Quỷ Tịch buông ra Ngữ Diên cười cười xấu hổ, hắn hình như lỡ miệng nói ra, Ngữ Diên lại trừng mắt liếc hắn một cái rồi nhìn về phía Phượng Ly Ca nói: "Đúng vậy, là Hỏa Diễm Cốc "

"Ngươi muốn lấy Lam Bồ Đề? !" Phượng Ly Ca đột nhiên hỏi.

". . . . . . ? !" Ngữ Diên nhất thời giật mình, hắn. . . . . . Hắn làm sao lại đột nhiên hỏi như vậy? !

Quỷ Tịch ảo não vỗ vỗ đầu rồi nói với Ngữ Diên: "Ngươi không cần giật mình, bất kể người nào đi Hỏa Diễm Cốc đều có cùng một mục đích, đó chính là Lam Bồ Đề"

Ngữ Diên nghe nói vậy thì cúi đầu không nói gì nữa!

Phượng Ly Ca phe phẩy cây quạt trắng, một lúc sau đột nhiên nói: "Ta cũng cảm thấy rất hứng thú với nơi kia, không bằng chúng ta cùng nhau đi!"

"A? !" Ngữ Diên nghe vậy giật mình nhìn Phượng Ly Ca, mà hắn vẫn cười vô cùng ôn nhu như gió mát mùa xuân.

"Cạch" một tiếng, Sở Hạo đạp cửa phòng Ngữ Diên ra, trừ bỏ một phong thư ra thì nàng không còn lưu lại bất cứ thứ gì, mà nội dung trong thư trừ bỏ thật có lỗi thì chính là nói bọn họ thực không thích hợp, nàng không hợp với hắn, mà nàng cũng không thương hắn, cho nên nàng quyết định rời xa hắn.

Sở Hạo nhìn phong thư trong lòng lửa giận càng phát ra cường đại, nữ nhân đáng chết làm sao có thể không nói một lời mà rời đi như vậy? Huống chi nàng đã là nữ nhân của hắn rồi!

"Vương gia thuộc hạ đáng chết, vẫn không tìm thấy Vương Phi" Nhất Kiếm quỳ trên mặt đất nói.

Sở Hạo nghe vậy suy ngẫm vài giây nói: "Với võ công của ngươi không thể có khả năng nàng bị mang đi mà ngươi không hề phát hiện, nói như vậy mang nàng đi không phải là người, đi gọi Bạch Linh tơi đây, ta muốn bắt nữ nhân hồng hạnh xuất tường kia quay về "

"Tuân lệnh" Nhất Kiếm nghe vậy vội đi Lãnh uyển.

"Mộng Ngữ Diên! Cho dù ngươi không thương ta thì đời này kiếp này cũng chỉ có thể thuộc về mình ta, bổn vương cho dù chết cũng muốn kéo ngươi chôn cùng, đời này ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta, mơ tưởng ------" hắn tức giận vỗ lên mặt bàn, cái bàn nháy mắt dập nát.

Một lúc sau, hắn cỡi thiên lý mã ra khỏi phủ, lúc này nếu bắt được nàng, hắn chắc chắn cho nàng nếm thử cái gì gọi là cảm giác phản bội! Lần đầu tiên, trong mắt Sở Hạo xuất hiện không phải là ôn nhu mà là cường đại lửa giận, mặc cho ai lặp đi lặp lại nhiều lần muốn vứt bỏ hắn, huống chi tim của hắn đã muốn trầm luân! Mộng Ngữ Diên, bổn vương chắc là không bỏ qua cho ngươi!

Bên kia

"Hoàng thượng! Bọn họ quả nhiên đi về phía Hỏa Diễm Cốc" Tào công công một thân hắc y trở về hội báo.

Sở Thiên nghe vậy cũng đứng dậy nói: "Giúp trẫm đổi áo, trẫm cũng phải đi một chuyến"

Tào công công nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất dập đầu "Hoàng thượng! Ngài không thể đi, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nô tài đã từng phái nhiều người tới đó nhưng không có một người nào...không có một cái nào còn sống trở về , còn nữa nhiều người trong võ lâm, bọn họ đi xuống nơi đó cũng không có người nào đi lên, lão nô hoài nghi phía dưới căn bản không có cái gì gọi là Hỏa Diễm Cốc, chỉ sợ đó là người khác bịa đặt, cho nên hoàng thượng ngài cũng đừng đi" hắn vội phân tích nói.

"Đủ, trẫm làm cái gì thì đều nắm chắc, ngươi yên tâm, trẫm có Long thể hộ thân sao lại chết dễ dàng như vậy " hắn thấy Tào công công lo lắng vì thế liền an ủi, trên thực tế hắn cũng biết lão nô kia đối với hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm, là chủ nhân Huyền Vũ hắn há có thể bỏ qua chuyện như vậy, cứ coi đây là thiên ý đi!

"Nhưng là hoàng thượng. . . . . ." Tào công công còn muốn nói tiếp.

"Được rồi, trẫm không hy vọng nghe ngươi nhiều lời nữa, mau mau giúp trẫm đổi áo" hắn không muốn nghe nữa liền nói thẳng.

Tào công công nghe vậy đành đứng dậy đi lấy quần áo, trong long hắn thực rối rắm, hoàng thượng đến tột cùng là muốn đi lấy ba bảo vật hay là vẫn muốn đi cứu Mộng Ngữ Diên? Ai, Mộng Ngữ Diên nha Mộng Ngữ Diên, ngươi đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào? Ngươi đến tột cùng muốn hại chết bao nhiêu người mới dừng tay đây? ! Tào công công than thở nghĩ.

Nhìn Tào công công rời đi, Sở Thiên liền đi đến trước cửa sổ nhìn ra ánh trăng bên ngoài sâu kín hít một tiếng, Mộng Ngữ Diên, chẳng lẽ ngươi chính là kiếp nạn mà ta không tránh thoát sao?!

Chương 178: Bước vào nơi tử vong (I)

Hôm sau, sáng sớm, giờ phút này chim chóc vừa mới thức tỉnh, ánh sáng cũng mới vừa mới rơi xuống nhân gian, Ngữ Diên cùng Phượng Ly Ca lúc này đang đứng dưới chân núi lửa, vì Quỷ Tịch cố ý muốn đi nên Ngữ Diên chỉ có thể để cho hắn tiến vào Huyết Linh Đang.

"Phượng Ly Ca, kỳ thật. . . . . . Ngươi thật sự không cần giúp ta, nơi đó như Quỷ Tịch nói đều là truyền thuyết, đến tột cùng có Hỏa Diễm Cốc hay không còn là một ẩn số, ngươi tùy tiện đi đến như vậy, ta sợ. . . . . ." Nói tới đây nàng dừng lại một chút, trong lòng vô cùng bất an! Hắn đối với nàng thực tốt, hắn đã rất nhiều lần giúp nàng nhưng nàng thì sao, chỉ làm cho bọn họ gặp nhiều phiền toái, hơn nữa đều là phiền toái vô cùng nguy hiểm.

Phượng Ly Ca vẫn phe phẩy cây quạt như trước tươi cười nói: "Sống chết do trời định, còn nữa dựa vào những chuyện trước đây ngươi không thấy chúng ta rất hữu duyên sao? Ngươi không phát hiện bầu trời hai mươi tám tinh tú ta với ngươi có vị trí rất gần sao!" hắn cười cười nói.

"Nhưng là. . . . . . Nhưng là"

"Không cần nhưng là, ta đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ thay đổi" hắn kiên định nói.

Ngữ Diên nghe vậy cúi đầu không nói, trầm mặc vài giây nàng ngước mắt nhìn về phía hắn nói: "Ngươi thấy Quỷ Tịch mang theo một cái bao tiến vào Huyết Linh Đang không?"

Phượng Ly Ca gật gật đầu.

"Tại sao ngươi không hỏi trong bao là cái gì?" Nàng nhẹ nhàng nhăn mày hỏi.

Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nói: "Nếu ngươi muốn nói, tất nhiên sẽ nói, nếu ngươi không muốn nói thì hỏi chẳng phải cũng bằng thừa sao?" Hắn chính là người như vậy, cho tới bây giờ cũng không bắt buộc người khác làm cái gì.

"Vậy ngươi cũng không muốn biết ta là vì cái gì muốn tìm Lam Bồ Đề sao?" Nàng lại hỏi, vì bộ dạng không sao cả của hắn, nàng tình nguyện cho hắn hỏi một chút, làm như vậy trong lòng của nàng có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Phượng Ly Ca nhìn nàng rối rắm không khỏi cười cười, "Ta sẽ chờ ngươi trả lời, được rồi, đừng rối rắm nữa, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, làm gì phải nghĩ nhiều như vậy, ta nghĩ ngươi làm như vậy nhất định là có lý do, ta nguyện ý chờ ngươi nói, được rồi ôm chặt lấy ta, đi thôi" nói xong, hắn đột nhiên ôm lấy Ngữ Diên một giây sau, cây quạt vừa mở ra, hắn liền dùng khinh công bay lên đỉnh núi.

"A ----- a ------" một tiếng thanh âm hoảng sợ vang lên, tiếng kêu này chính là xuất phát từ trong miệng Ngữ Diên , tưởng nàng ' hiền lành ôn nhu ' như thế đột nhiên kêu giống như giết heo, nhất thời làm cho người ta sợ hãi than, mà tiếng kêu của nàng làm cho Sở Hạo phía xa xa đang đau đầu tìm kiếm nàng nghe thấy.

"Vương gia! Hình như là thanh âm của Vương Phi, hình như là từ phía bên kia" Nhất Kiếm chỉ về phía núi lửa nói.

Sở Hạo không nói gì trực tiếp đánh ngựa hướng núi lửa cấp tốc chạy đi, nữ nhân ngốc kia nếu để cho hắn bắt được thì....nhất định phải đánh gãy chân nàng, xem nàng còn chạy được không!

Phượng Ly Ca hơi hơi nhíu mi vì tiếng gào thét của nàng, vừa đến đỉnh núi Ngữ Diên bắt đầu nổi lên ghê tởm buồn nôn, Phượng Ly Ca thấy thế vội đỡ lấy nàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Hay là ngươi sợ độ cao?"

Ngữ Diên nghe vậy vội đứng thẳng người nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi xem ngươi nói, ai. . . . . . Ai sợ độ cao a, nhớ năm đó, ta còn bò qua Everest độ cao so với mặt biển hơn 8 ngàn thước, ta sẽ sợ độ cao sao?!" Ngữ Diên một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một bên gắt gao lôi y phục của hắn.

Năm đó vì không muốn cho các học sinh khác cười nàng sợ độ cao, nàng dứt khoát ngồi xe lửa tới nơi trong truyền thuyết Everest, nàng nghĩ đứng trên đỉnh núi chụp ảnh rồi trở về ngăn chặn miệng mọi người, có ai nghĩ được nàng chỉ leo đến 500m đã phản ứng, đi đứng như nhũn ra, cả người run run, kết quả nàng đành mất mặt nhờ nhân viên mang xuống dưới, đây cũng là một đoạn màu xám lịch sử mất mặt nhất của nàng !

" Everest?" Phượng Ly Ca nghe vậy mày càng lúc càng rối rắm, có ngọn núi gọi là Everest sao? !

Ngữ Diên nghe vậy mới nhớ ra đây là cổ đại, vì thế vội cười cười nói: "Ai, đừng nói cái kia nữa, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nàng lôi y phục của hắn nói, đây tột cùng là muốn đi vào trong miệng núi lửa mặt đâu rồi,hay là muốn đi xuống a, đứng ở đây chân của nàng muốn mềm nhũn ai!

Phượng Ly Ca nghe vậy cười cười lôi kéo tay nàng đi vào phía miệng núi, một cái miệng động hình tròn nằm ở trên đỉnh núi, chung quanh đều là trơ trụi vách đá, đứng ở trên diện tích đất nhỏ hẹp phía trên, Ngữ Diên chỉ cảm thấy nếu không cẩn thận nhất định sẽ ngã từ đỉnh núi xuống !

"Phượng. . . . . . Phượng Ly Ca a, . . . . . . Ngươi cần phải nắm chặt ta, đỉnh núi này như đỉnh đầu hòa thượng thực đáng sợ " Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt nói.

"Ngọn núi này hàng năm đều hoạt động một lần, cho nên dân cư chung quanh cơ bản đều bỏ đi, cũng bởi vì thường xuyên hoạt động cho nên chung quanh không có một ngọn cỏ nào, như vậy phía dưới nhất định là rất nóng" Phượng Ly Ca phân tích nói.

"Nếu như? Ngươi cũng không biết phía dưới đến tột cùng có đáy cốc hay không?" Nàng lại yếu ớt hỏi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ ai, lỡ như không có đáy cốc thì...bọn họ không phải là muốn đi chịu chết sao? !

Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng cười kéo tay nàng nói: "Muốn biết, đi xuống chẳng phải sẽ biết sao? Còn nữa, không gió sao có sóng, không thể không có mà mọi người lại truyền ra, ngươi nắm cho chắc, chúng ta đi xuống thăm dò xem như thế nào?!"

Ngữ Diên nhìn đôi mắt hắn ôn nhu , nàng chỉ có thể gật đầu.

"Tốt lắm, chúng ta nhảy nha" Phượng Ly Ca nắm chặt tay nàng, Ngữ Diên vội vàng gật đầu.

"Một hai tam nhảy" Phượng Ly Ca vừa nói xong, Ngữ Diên liền nhảy xuống theo hắn .

"Nữ nhân chết tiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta ------" xa xa thanh âm của Sở Hạo liền truyền tới.

"A ------" nhảy xuống một khắc kia, Ngữ Diên thấy rõ ràng Sở Hạo đang chạy vội tới chỗ bọn họ, trời ạ, đây chắc là ảo giác đi? !

"Ngữ Diên! Tỉnh! Tỉnh lại mau" Phượng Ly Ca ôm nàng nhẹ giọng la lên.

Ngữ Diên mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy thanh âm của Phượng Ly Ca, vài giây sau Linh Đang của nàng phát ra tiếng vang, bên trong truyền ra thanh âm kêu Phượng Ly Ca thả bọn họ đi ra, Phượng Ly Ca ôm Ngữ Diên hôn mê trong long kéo Linh Đang lay động, nhưng là rung nửa ngày bọn họ cũng không đi ra mà là bi thương quát to, "Đủ đủ, chúng ta choáng váng đầu lắm rồi, đừng rung nữa, ta muốn ói. . . . . ."

Phượng Ly Ca dừng lại nhìn nhìn Linh Đang, xem ra Linh Đang trừ nàng ra không có người có thể gọi đồ vật bên trong ra.

"Phượng Ly Ca! Vu bà không có sao chứ?"

"Uy , Nương tử của ta có khỏe không?"

Phượng Ly Ca bất đắc dĩ nói với Linh Đang: "Các ngươi yên tâm đi! Nàng không có việc gì, chỉ là hôn mê thôi" nói xong, hắn lại la lên gọi Ngữ Diên.

"Ngô. . . . . ." Ngữ Diên phát ra một tiếng nặng nề, vài giây sau thong thả mở mắt ra, ánh chiếu vào đôi mắt nàng, nàng không chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ của Phượng Ly Ca mà còn có cây cối.

Phượng Ly Ca thấy nàng tỉnh vội nâng nàng đứng lên, Ngữ Diên nhìn chung quanh nghi hoặc, "Đây là Hỏa Diễm Cốc trong truyền thuyết ? Hay là chúng ta ra bên ngoài? Tại sao lại có nhiều cây cối như thế?"

Phượng Ly Ca nghe vậy, tay chỉ chỉ hướng phương xa nói: "Ngươi nhìn bên kia"

Ngữ Diên theo tay hắn chỉ nhìn về phía xa xa, xa xa xuất hiện một mảnh lửa đỏ, cái loại hồng như lửa lại như máu, tóm lại vô cùng hồng, mà cả bầu trời bao la đều bị nhiễm sắc đỏ, chẳng lẽ nơi này chính là Hỏa Diễm Cốc trong truyền thuyết ? !

"Nói vậy, đây chính là Hỏa Diễm Cốc, nếu không sẽ không đỏ tươi như thế, đúng rồi ta nãy lúc chúng ta nhảy xuống dưới dường như ta nghe thấy thanh âm của Sở Hạo? Chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác? !" Hắn nhíu mày nhìn về phía nàng hỏi.

Ngữ Diên nhìn nhìn chung quanh không nhìn thấy Sở Hạo liền khoát tay nói: "Vừa rồi nhất định là ảo giác" nàng cũng cho rằng như vậy.

Phượng Ly Ca nghe vậy gật đầu, sau đó đem Linh Đang cho nàng "Hai người bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ, ngươi mau để bọn họ xuất hiện đi"

"Không được! Chúng ta đối với nơi này không quen thuộc, bọn họ đi ra sẽ rất nguy hiểm, cứ để cho bọn họ ở bên trong đi" nàng vừa nói xong bên trong Linh Đang lập tức truyền ra tiếng kêu la vô cùng bất mãn "Nương tử! Ngươi gạt ta, ngươi mau thả ta ra đi, ta cũng muốn nhìn thấy Hỏa Diễm Cốc, ngươi mau mau thả ta đi ra đi, nếu không....nếu không ta hôn chết ngươi nha" hắn uy hiếp nói.

"Vu bà! Ngươi không thể không giữ lời hứa như vậy a, không thể không đạo đức như vậy" Thất Dạ thanh âm cũng vô cùng bất mãn.

Ngữ Diên nghe vậy xấu hổ nhìn Phượng Ly Ca, vội lấy phù chú trên người dán lên Linh Đang, nháy mắt bên trong không còn thanh âm, Phượng Ly Ca cười cười "Ngươi che thanh âm của bọn họ không sợ bọn họ tạo phản a?"

Ngữ Diên nhún nhún vai đem Linh Đang gắt gao thắt ở trên người, "Tạo phản so với tử vong thì tốt, mà bọn họ cũng không thể lại trải qua tử vong nữa, nếu chết sẽ hoàn toàn tiêu thất, ngươi nói đúng không?" Nàng khẽ cười, trong lòng nàng cho dù là bất hảo thành tánh Quỷ Tịch, nàng vẫn như trước không muốn hắn biến mất, Thất Dạ thì càng không cần phải nói .

Phượng Ly Ca gật gật đầu, một giây sau hắn lôi kéo tay nàng ôn nhu nói: "Đi! Đi xem Hỏa Diễm Cốc đến tột cùng là chỗ nào như thế nào"

"Vương gia ----- Vương gia ------" Nhất Kiếm đứng ở trên đỉnh núi không ngừng hướng xuống phía dưới la lên, trừ bỏ thanh âm của hắn vọng lại thì không được bất kỳ thanh âm gì "Chiếu cố gia gia! Không được phép đi theo nếu không đừng trách ta trở mặt" hắn chỉ để lại những lời đó liền dứt khoát nhảy xuống, mà hắn muốn cùng đi nhưng lại nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Vương gia, hắn biết lựa chọn như thế nào? Một giây sau, hắn quỳ gối bên cạnh miệng động không ngừng dập đầu, "Vương gia! Ngươi nhất định phải bình an, đều. . . . . ." Lời của hắn còn chưa nói xong, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, hắn liền té xỉu.

Chương 179: Bước vào nơi tử vong (II)

"Đem hắn đưa đến Sở phủ" Sở Thiên một thân hắc y nói với Tào công công.

"Hoàng thượng! Chuyện này không ổn a" càng nghĩ, hắn càng cảm thấy không ổn, bọn họ đã sớm đến đây, không chỉ có nhìn thấy Mộng Ngữ Diên cùng áo trắng nam tử nhảy xuống, mà ngay cả Sở Hạo nhảy xuống một màn cũng xem rành mạch, mà hắn cảm giác phía dưới căn bản không có cái thế giới hư cấu kia , cho dù có cũng khó giữ mệnh mà trở về.

"Không có gì không ổn, trẫm tất nhiên tin tưởng bản thân, mà ba bảo vật cũng đã ở cùng một nơi rồi, ta thực muốn nhìn xem nàng đến tột cùng muốn ba bảo vật làm cái gì, ngươi cũng đừng quên nàng rất đặc biệt , nói không chừng, nàng có thể tìm được ' bảo vật thứ tư 'trong truyền thuyết, thực làm cho người ta chờ mong " Sở Thiên cười cười nói, trên mặt của hắn buộc một chiếc khăn màu đen, mà dung nhan dưới cái khăn che mặt cũng không phải hình dáng của hắn, mà là Dịch Dung Thuật, hắn làm như vậy cũng là để phòng bị lộ.

"Hoàng thượng! Không bằng để cho lão nô thay thế ngươi đi đi, nô tài tự nhận võ công không thấp, để cho nô tài đi trước xem xét đường đi đi" thấy khuyên bảo hắn không được, Tào công công chỉ có thể hết sức bảo vệ hắn bình an, đây là chức trách của nô tài, còn nữa hoàng thượng còn có thái thượng hoàng đều đối với hắn rất tốt, hắn sớm thề sẽ chân thành đối đãi hoàng thượng thề sống chết không có nhị tâm.

"Không cần! Ngươi đã lão già khọm rồi cũng đừng giằng co với ta nữa, ngươi đừng quên trẫm có Huyền Vũ kiếm hộ thể , còn nữa trẫm là Kim Thân sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy?" Hắn tức giận nói.

"Hoàng thượng. . . . . ."

"Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa, đưa hắn trở về, nếu trẫm thật sự không về thì đem ý chỉ của trẫm tuyên đọc ra, cho thái tử lên ngôi" hắn nhắc nhở.

"Hoàng thượng. . . . . . Ngài bất luận như thế nào cũng phải trở về a nhất định a" Tào công công nghe hắn nói như vậy thì bị dọa vội quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.

"Được rồi Tào công công, ta nói là lỡ như, cũng không nói không trở lại, trẫm làm hoàng đế còn chưa làm đủ a, làm sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy, tốt lắm, không nói nữa, cứ như vậy đi" hắn không muốn nói nhiều cái gì nữa, một giây sau hắn lấy Huyền Vũ kiếm ra cứ như vậy thả người nhảy xuống.

Hắn rời đi, Tào công công rơi lệ hô "Hoàng thượng. . . . . . Ngài nhất định phải trở về a"

--------

"Cốc chủ, nam nhân kia không chịu nghe lệnh" một vị nữ bộc ăn mặc tương tự 'quần áo lót ' quỳ trên mặt đất nói, trên thực tế, trên quần áo người nàng cũng chính là một cái áo ngực, phía dưới là váy dài đến đầu gối, quần áo các nàng tất cả đều là màu đen .

Người được gọi là cốc chủ chậm rì rì đi ra từ phía sau rèm trướng, bộ dạng nàng vô cùng đẹp đẽ, trên mặt lông mi thật dài, mặc trên người cái yếm màu lửa đỏ, phía dưới mặc váy ngắn, nàng cười cười nói: "Hắn nhúc nhích sao?"

"Có bảo vật của cốc chủ áp trận, hắn không thể nhúc nhích, nhưng tính tình hắn đặc biệt táo bạo căn bản không cho chúng ta tới gần" nữ bộc lại nói.

"Nha? Có chí khí? Tốt lắm, so với những tù binh trong lao kia còn tốt hơn rất nhiều đi, bọn họ với cẩu cũng đã không có khác nhau " nàng hiện lên vẻ đắc ý tươi cười!

"Cốc chủ! Bây giờ trực tiếp đem hắn dẫn vào động phòng sao?" Nữ bộc dò hỏi.

Cô gái xinh đẹp cười cười nói: "Đem hắn dẫn vào trong phòng, bản nữ vương muốn nhìn xem từ trên trời giáng xuống có chí khí nam nhân đến tột cùng bộ dạng trông như thế nào" nói xong còn cười vô cùng là quyến rũ.

"Tuân lệnh" nữ bộc cúi người dập đầu rời đi.

{ muội muội không nên dính vào, loại nam nhân lai lịch không rõ nên giết đi } chợt môi nữ tử đẹp đẽ kia đột nhiên động, mà bên trong nàng phát ra thanh âm là một tiếng vô cùng khó nghe nam âm.

"Câm miệng! Ta cho ngươi nói chuyện sao? Ngươi im lặng cho ta" loại quái thanh bất chợt vang lên, nàng hiển nhiên bất mãn vô cùng.

{ muội muội ta là vì muốn tốt cho ngươi, mấy nam nhân trong địa lao còn chưa đủ ngươi dùng sao? } môi của nàng lại động, thanh âm như cũ là giọng nam, hơn nữa còn vô cùng khó nghe thanh âm, bất quá cái thanh âm tựa hồ muốn khuyên nàng.

"Ta bảo ngươi câm miệng có nghe hay không? Ngươi nên thời thời khắc khắc nhắc nhở chính ngươi, ngươi đã chết, ngươi cũng đã bị ta ăn hết, có nghe hay không?" Nữ vương vô cùng bất mãn nói.

{ muội muội ta là vì yêu ngươi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? } giọng nam âm kia tựa hồ rất ủy khuất.

"Yêu ta? Ngươi dựa vào cái gì yêu ta? Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi đang ở trong bụng ta chỉ còn là một cái tâm can mà thôi, ngươi có thể cho ta hạnh phúc sao? Ngươi có thế khiến cho ta làm một nữ nhân khoái hoạt sao? Cũng là ngươi muốn loạn luân? Bản nữ vương nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi làm thế nào ngươi đều khó có khả năng cùng ta một chỗ, muốn trách thì trách ngươi cùng ta là cùng cha mẹ sinh ra, đây là quy định trăm ngàn năm qua lịch sử, ngươi đã đem trái tim ngươi hiến cho ta thì ngươi cũng nên chết đi, nếu ngươi còn ở đây phát ra thanh âm...bản nữ vương cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi, càng sẽ không tha thứ cho ngươi" nàng nắm chặt tay hung hăng nói làm cho tim hắn đều đau.

Khóe miệng của nàng lại giật giật nhưng không có phát ra âm thanh, vài giây sau, lòng của nàng cùng với tim của hắn đều khôi phục bình thường, mà nàng cũng đi về phía phòng ngủ.

"Cút ngay -----" thanh âm táo bạo của Sở Hạo từ bên trong truyền ra.

Đẹp đẽ cốc chủ từ rất xa đã nghe thấy thanh âm nổi giận bên trong, nghe tiếng nàng không khỏi che miệng cười cười, xác thực có tính cách, nhưng như vậy thì sao, ban đầu đến nơi đây hầu hết nam tù binh đều rất có chí khí nhưng cuối cùng không phải đều dịu ngoan như con cừu nhỏ sao! Nàng thật muốn gặp nhìn xem người nam nhân kia đến tột cùng có bộ dạng gì?!

"Tham kiến cốc chủ"

Đẹp đẽ cốc chủ xuất hiện đám nữ bộc toàn bộ quỳ trên mặt đất hành lễ, Sở Hạo nghe thấy tiếng ngước mắt nhìn về phía nàng liếc mắt một cái, nữ cốc chủ bị ánh mắt sắc bén của hắn làm đứng hình rồi, một giây sau nàng không khỏi liếm liếm môi, trời ạ, đây là nam nhân sao? Tại sao phải bộ dạng kinh diễm như thế? Vì sao bộ dạng anh tuấn như thế? Vì sao bộ dạng như thế làm cho người ta bị run rẩy? !

"Các ngươi cho ta phục dụng cái gì?" Sở Hạo nhíu mi nhìn chằm chằm nàng tức giận hỏi, hắn thực buồn bực, hắn chẳng qua là chậm hơn so với bọn họ một chút mà thôi, ai ngờ đến khi tỉnh lại cư nhiên không hiểu vì sao lại ở tại nơi quỷ quái này, hơn nữa thân thể hắn cư nhiên không thể động đậy.

Đẹp đẽ cốc chủ đi tới bên cạnh hắn tay đùa nghịch sợi tóc nói: "Ta gọi là Bội Nâng Nâng, ngươi dùng đó chính là dịch nước truyền gia chi bảo của ta Lam Bồ Đề, cho nên thân mình ngươi đột nhiên không thể động đậy" nàng quyến rũ cười đối với đám nữ bộc nói: "Các ngươi toàn bộ đi xuống"

"Vâng" đám nữ bộc lưu luyến không rời, phải biết rằng các nàng cũng thiếu nam nhân quan ái, cũng thiếu dễ chịu, từ khi các nàng lúc còn nhỏ tới nay nơi này rớt xuống rất nhiều đàn ông, nhưng lại không có một nam nhân anh tuấn mê người nào!

"Ngươi tên gì nha? Ta xem ngươi trông mê người như vậy, chỉ cần ngươi hầu hạ ta tốt, ta liền cho ngươi trở thành cốc chủ như thế nào, ta có thể trở thành cốc chủ phu nhân của ngươi " một giây sau, nàng khẩn cấp đem toàn bộ quần áo thoát hết, trên mặt không hề có ý xấu hổ.

"Ngươi nghĩ để cho ta an ủi ngươi?" Sở Hạo nhíu mi cười lạnh hỏi.

"Đúng vậy a! Như thế nào? Ta không đủ mê người sao?" Nàng trong nháy mắt cười nói.

"Có, ngươi rất mị lực, chẳng qua ta không thích bị động, không bằng ngươi cho ta giải dược, ta động đậy được tự nhiên sẽ thỏa mãn ngươi như thế nào?" Hắn nhìn về phía nàng mở miệng đưa ra yêu cầu.

"Ha ha ha, ngươi cho là ta ngu ngốc sao? Ta đem ngươi thả lỡ như ngươi chạy làm sao bây giờ?" Nàng chu miệng biểu hiện bộ dáng nũng nịu nói.

"Chạy? Nơi này chính là thiên hạ của ngươi, ta có thể chạy đi đâu?" Sở Hạo vẫn như trước mang theo vẻ mê người tươi cười nói, cốc chủ bị hắn cười như vậy mê man choáng váng đầu óc, sau đó chu miệng nói: "Tốt lắm đã như vậy, để phòng chuyện xấu ta liền cho tay phải của ngươi có thể động, như vậy, ngươi có thể dùng tay phải của ngươi sờ ta đúng không" nàng đói khát nói, sau đó nàng đi ra ngoài một hồi liền trở về, lúc này nàng lấy một cây châm nhỏ châm lên tay phải của hắn, vài giây sau tay phải của hắn dần dần có tri giác.

"Ta đến đây. . . . . . Người ta chờ ngươi đến yêu" trên thân trống trơn cốc chủ lập tức nhảy tới, bộ dáng của nàng như hận không thể đem Sở Hạo nuốt vào, Sở Hạo thấy thế đột nhiên lấy Thanh Long kiếm bên hông không hề nương tay hướng nàng bổ tới, một giây sau nàng bị hắn đánh rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi.

{ muội muội ngươi làm sao vậy, ngươi bị thương không, giết hắn đi } đột nhiên, cốc chủ nằm trên mặt đất lại phát ra thanh âm của nam nhân, thanh âm như vậy làm cho Sở Hạo ngây ngẩn cả người, sao lại thế như vậy?!

"Câm miệng! Chuyện của ta ta tự mình xử lý" Bội Nâng Nâng tức giận nói, một giây sau thanh âm của nam nhân ngừng lại .

Nàng đứng dậy lau miệng lạnh lùng cười cười "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Ngươi chờ đó, ta đi lấy dịch nước, đợi lát nữa cho dù là ném ngươi, ngươi cũng không thể động đậy, đêm nay, ta muốn ngươi hầu hạ, hừ" sau đó nàng tức giận xoay người rời đi.

Sở Hạo nghe vậy nhíu mi thở dài một hơi, hắn thế nào lại gặp phải tên bệnh thần kinh?

"Vương gia" đột ngột một tiếng vang lên, bên cạnh hắn vang lên một thanh âm quen thuộc, sau đó một nữ tử mĩ lệ hiện ra.

"Bạch Linh?" Sở Hạo khó hiểu nhìn nàng, nàng không phải cùng Nhất Kiếm trở về sao?

Bạch Linh nhún nhún vai nói: "Thật có lỗi a! Ta không cùng Nhất Kiếm trở về, trước đó ta liền bám vào ngọc bội bên hông ngươi, ngươi bởi vì thực lo lắng Vương Phi cho nên không phát hiện ra ta" nàng chu miệng có lỗi nói.

"Nơi này rất nguy hiểm, ngươi mau mau rời đi" hắn nói gấp.

Bạch Linh nghe vậy cũng vội vàng gật đầu phụ họa "Ân, xác thực rất nguy hiểm, chúng ta cùng đi đi"

"Cùng nhau? Ta hiện tại không thể động đậy như thế nào rời đi? Ngươi đi đi thôi" hắn nhìn nhìn thân mình cứng ngắc nói.

Bạch Linh nghe vậy cười cười, vươn tay nói: "Ngươi xem"

Sở Hạo nghi hoặc nhìn nàng một chút, theo ánh mắt của nàng nhìn sang chỉ thấy trong lòng bàn tay của nàng có từng dãy nho nhỏ ngắn ngân châm, mà ngân châm đó là cùng Bội Nâng Nâng vừa mới sở dụng giống nhau như đúc.

Chương 180: Nàng là nữ nhân của ta!

' bịch ' một tiếng vang thật lớn, trong phòng thứ gì đó nháy mắt bị ném dập nát, sau đó chợt nghe thấy thanh âm tức giận.

" Đào cho ta ba thước đất cũng phải đem hắn bắt về đây, dám ở trước mắt ta da trốn đi quả thực không muốn sống " Bội Nâng Nâng vô cùng tức giận reo lên.

"Là" nữ bộc vội vàng gật đầu nói, sau đó xoay người định bước đi.

"Đợi chút" Bội Nâng Nâng lại đột nhiên la lên.

"Cốc chủ còn có gì phân phó?" Nữ bộc một mực cung kính hỏi.

" Truyền lệnh cho chưởng quản cốc khẩu sai bọn thị nữ đem thiên khẩu che lại" Bội Nâng Nâng lại nói.

"Là" nữ bộc vội trả lời, một giây sau, nàng vội vã rời đi.

' Cạch ' Bội Nâng Nâng hung hăng vỗ vào mặt bàn, "Hừ! Một khi động khẩu đóng lại, ta xem ngươi có thể chạy trốn tới khi nào" theo bản năng nàng gắt gao nắm chặt hai tay, chỉ cần là nàng muốn thì không có thứ gì là không chiếm được , hắn cũng sẽ không ngoại lệ!

Ngữ Diên nhờ Phượng Ly Ca khinh công rất cao rất nhanh liền tránh thoát ' quần áo lót ' nữ nhân, thuận lợi tiến vào Hỏa Diễm Cốc, vừa tiến đến Ngữ Diên liền hỏi: "Vừa mới rồi những người đó đột nhiên mở cửa thành ra giống như đang tìm cái gì?"

Phượng Ly Ca nghe vậy gật gật đầu "Không biết trong nội bộ các nàng đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải họ đột nhiên mở cửa thành ra chúng ta cũng sẽ không nhanh chóng thuận lợi tiến vào như vậy, ngươi ôm chặt lấy ta, phải cẩn thận"

Ngữ Diên vội vàng gật đầu, sau đó nàng mà bắt đầu đánh giá nơi này, nơi này thật sự thực rất đặc biệt, kỳ thật đặc biệt không phải các nữ tử mặc quần áo lót mà là nơi này cứ cách nửa thước đều có một cái hỏa lò, mặt trên còn thiêu đốt hỏa diễm.

"Nơi này cơ bản nửa thước đều có một cái hỏa lò nên từng nơi ở đây đều bị chiếu sáng trưng, chúng ta mà bại lộ thì rất nguy hiểm " nàng nói gấp.

"Hai người các ngươi qua bên kia, còn lại theo ta ra khỏi thành, nhất định phải tìm ra người kia" đột ngột truyền đến từng tiếng bước chân cấp tốc, Ngữ Diên hoảng thần, nơi này trừ bỏ vách tường ra thì ở ngoài thật không còn có nơi có thể ẩn nấp, mà thanh âm kia chính là hướng tới nơi này, các nàng chẳng phải sẽ nhanh chóng bị phát hiện sao? !

"Ngô. . . . . ." Ngữ Diên tiếng gào còn chưa phát ra đã bị Phượng Ly Ca bịt lại, sau đó nàng cảm giác hai chân mình cách mặt đất, một giây sau chân của nàng đã rơi trên cao cao nhánh cây, mà Phượng Ly Ca giờ phút này chính là đang ôm lấy nàng nhìn nàng ra hiệu im lặng, Ngữ Diên vội vàng gật đầu, nuốt nước miếng cúi đầu nhìn phía dưới, một giây sau nàng nắm thật chặc cánh tay của hắn sợ bị ngã xuống.

Ngay khi bọn họ vừa mới lên cây kia một khắc, phía dưới hai cái quần áo lót nữ nhân liền tiến đến "Tiểu Vũ! Ngươi nói người nam nhân kia có thể chạy trốn sao?" Bên trái chính là nữ tử tên là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ nghĩ nghĩ nói: "Ngươi nghĩ hắn có cánh có thể rời đi sao? Còn nữa, tiến vào thì dễ đi ra ngoài thì rất khó a" .

"Ai, thực đáng tiếc a, nói thật ta rất coi trọng người nam nhân kia, ta chưa bao giờ thấy qua nam nhân anh tuấn như thế !"

"Tiểu Phượng! Ngươi mau tỉnh lại được rồi, đó là vật âu yếm của cốc chủ, ngươi đừng động tâm nữa, cẩn thận làm cho cốc chủ tức giận đốt chết ngươi" Tiểu Vũ đe dọa nói.

Tiểu Phượng nghe vậy vội bĩu môi nói: "Ngươi đừng khẩu thị tâm phi, ngươi chẳng lẽ sẽ không coi trọng người nam nhân kia? Ta lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua nam nhân anh tuấn như thế đâu, còn nữa, nữ vương có nhiều nam tù binh như vậy chẳng lẽ còn không đủ a, nếu để cho ta cùng hắn vui mừng một đêm, thì đừng nói là chết cháy cho dù là bị đánh chết ta đều cam tâm tình nguyện, ta không muốn như bộc nữ, đến chết vẫn không được chạm vào nam nhân" nói xong, vẻ mặt vô cùng u oán .

Tiểu Vũ nghe vậy nói: "Cốc chủ bây giờ không phải vẫn ban cho nam nhân cho các nàng sao, ngươi nha, cố gắng làm thật tốt nhất định có thể có cơ hội như vậy" nàng vội an ủi nàng.

"Ban cho? Ta nhổ vào, những nam nhân kia đều bị cốc chủ chơi đã, ban cho đều dùng không được, mà có thể được ban cho không phải đều là quan lớn sao, ngươi không thấy được cảnh quan nữ toàn bộ muốn đoạt lấy thượng bọn họ đâu, còn nữa chúng ta chính là nho nhỏ bộc nữ làm có thể có cơ hội nếm thử đâu" nói xong bĩu môi vô cùng bất mãn nói.

"Nhưng loại chuyện này phải xem cơ duyên, không chừng chúng ta có thể lên chức, ngươi nha cũng đừng nghĩ tới loại chuyện đó nữa " Tiểu Vũ lại an ủi nói.

Tiểu Phượng nghe vậy liếc nàng một cái, ánh mắt xuất hiện nghi ngờ, "ngươi thật thích nói dối a ngươi, ta cho ngươi biết, lần trước ngươi rửa mọi việc ta đều thấy được, ta chỉ là không muốn vạch trần ngươi mà thôi, không thể tưởng được, ngươi còn giả bộ?" Tiểu Phượng đối với nàng làm ra vẻ bất mãn vô cùng.

Tiểu Vũ nghe vậy, mặt đỏ lên than thở một câu"Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật ngươi nói cũng đúng, ngươi nói chúng ta nếu chưa có xem qua cũng sẽ không muốn, nhưng các quan nữ cố tình cho chúng ta ở bên cạnh nhìn họ được nam nhân hầu hạ, đây không phải làm khó chúng ta nha, ngươi không thấy được tiếng kêu của các nàng ai u quả thực khiến cho cả người đều tê dại " bị nàng vạch trần, nàng cũng không cần phải giả bộ .

Tiểu Phượng nghe nói như vậy cũng vội vàng gật đầu "Ta cũng vậy a, nhìn sáu bảy nữ nhân trên giường chỉ có hai nam nhân, các nàng thực hiện quả thực khó coi, nhưng là ta. . . . . . Ta lại muốn ngừng mà không được, tên ta gọi Tiểu Phượng, kỳ thật ý tứ chính là cùng nam nhân điên cuồng " nàng hạ lưu nói.

Trên cây Ngữ Diên nghe vậy sớm mặt đỏ tới mang tai, những nữ nhân này sao có thể như vậy? Sao lại không biết xấu hổ như vậy? ! Xấu hổ vài giây, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua Phượng Ly Ca, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt đen như bảo thạch của hắn, nhất thời, Ngữ Diên như tặc bị bắt hít vào một hơi, dưới chân trợt thiếu chút nữa té xuống.

"Ai? Ai trên tàng cây?" Đột nhiên nghe được tiếng vang Tiểu Phượng Tiểu Vũ hai người vội hướng trên cây nhìn lại, nhưng cây rất cao lá cây lại rất tươi tốt, căn bản thấy không rõ phía trên.

"Nắm chặt nhánh cây! Trăm ngàn lần không để rơi xuống" Phượng Ly Ca đem nàng hai tay kéo lên nhánh cây, một giây sau, hắn bật nhảy một cái phe phẩy cây quạt cứ như vậy hạ xuống.

"Ngươi. . . . . ."

Vừa mới còn đề phòng, hai nữ nhân vừa nhìn thấy Phượng Ly Ca dung nhan tuấn mỹ sớm ngu si không biết làm sao, trời ạ, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao một ngày lại xuất hiện hai cái cực phẩm nam nhân?!

Phượng Ly Ca mỉm cười, phe phẩy cây quạt nói: "Hai vị tiên nữ! Các ngươi muốn tìm ai vậy?" Nếu rơi xuống, hắn không đề phòng hỏi thăm một chút người cốc chủ muốn tìm đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ còn có người tiến vào đây trước họ? !

"Tiên nữ?" Tiểu Phượng, Tiểu Vũ hai người ngây ngốc nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm tình kích động không thôi, trời ạ! Được một nam nhân anh tuấn như thế gọi là tiên nữ thật đúng là vinh dự nha! Mà các nàng sớm bị dung nhan tuấn mỹ của hắn làm cho trong lòng ngứa ngáy, đối với hắn đề phòng sớm đã vứt đi đâu.

"Công tử! Chuyện là thế này, hôm nay từ phía trên rớt xuống một nam nhân giống ngươi rất tuấn mỹ a, sau đó cốc chủ coi trọng hắn muốn hắn hầu hạ, ai biết hắn không chỉ phản kháng còn đánh cốc chủ, hiện tại đột nhiên lại chạy đâu mất" Tiểu Phượng nói gấp, cũng muốn thừa cơ biểu hiện chính mình một chút, xem ra trời thật sự nghe được lời cầu nguyện của nàng, cố ý đưa tới một nam nhân anh tuấn đến an ủi nàng sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Phượng vụng trộm giơ tay cung phụng nhìn trời.

"Đúng rồi! đúng rồi! Cốc chủ nói nhất định phải bắt được hắn làm cho hắn động phòng" nói xong, Tiểu Vũ liền đỏ bừng mặt.

Trên cây Ngữ Diên nghe nói như vậy, không khỏi chu miệng bất mãn nói thầm, hai cái đại sắc nữ!

"Nha? Hắn rất tuấn tú hơn nữa còn rất lợi hại?" Phượng Ly Ca lông mày chau hỏi, đối người xa lạ kia hắn tựa hồ có hứng thú.

"Đúng vậy a! đúng vậy a! Hắn cùng ngươi giống nhau rất anh tuấn a, nhưng tính tình không tốt như ngươi" Tiểu Phượng vội nói.

Trên cây Ngữ Diên có chút không kiên trì nổi, không phải bởi vì đi đứng như nhũn ra mà là bởi vì quá nóng, giờ khắc này nàng rốt cuộc biết vì sao những nữ nhân này mặc ít như vậy rồi, đây là muốn nàng làm vịt nướng sao? Trời ạ, nóng đến chết thôi, mới được một lúc trên đầu nàng toát ra thiệt nhiều mồ hôi.

"Công tử ngươi đến từ nơi nào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không hay, hay là chúng ta dẫn ngươi đi ra phía sau núi, phía sau núi tương đối an toàn?" Tiểu Phượng nói gấp, Tiểu Vũ nghe vậy cũng vội vàng gật đầu, nhìn thấy nam nhân anh tuấn như thế, các nàng chưa bao giờ hưởng qua cá nước thân mật nên sớm kìm nén không được .

"Phía sau núi?"

"Đúng vậy a! Phía trước có một cái động khẩu phía dưới là một mảnh rừng rậm, được gọi là Tiền Viện, mà phía sau cung điện còn có một tòa nhà phía sau núi, được gọi là Hậu viên, nơi đó có một cái hồ, công tử mặc nhiều như vậy chẳng lẽ không nóng ư, ngươi chẳng lẽ không muốn đi tắm rửa một chút sao?" Nói xong, nàng còn đưa ra một cái mị nhãn, phía sau núi là cái hồ nước bình thường đều là các nàng đi tắm rửa, không có biện pháp, hồ trong cung điện các nàng nào có tư cách đi tới đâu, mà nếu không đem hắn cấp mang đi để cho cốc chủ thấy được, các nàng cho dù nằm mơ cũng không có tư cách nhìn đến.

Phượng Ly Ca thấy các nàng ánh mắt trần trụi không khỏi cười cười, một giây sau đột nhiên nói: "Hai vị tiên nữ không phải đã coi trọng tại hạ?" Hắn biết rõ hưng vẫn hỏi.

Ngữ Diên giờ phút tay phải đưa ra không ngừng lau mồ hôi trên đầu, mà ánh mắt của nàng cũng bị mồ hôi thấm ướt, trên người lại ướt đẫm một mảnh, nóng chết nàng, nàng nghe hai nữ nhân phía dưới phát xuân trong lòng thật ủy khuất.

"Đúng vậy a! Đúng vậy a" hai nữ nhân vội nói.

Phượng Ly Ca nghe vậy nhíu mi biểu hiện ra vô cùng khó xử, táp chậc lưỡi, sau đó do dự nói: "Nhưng là. . . . . ."

"Bất kể cái gì?" Hai nữ nhân đang hỏi.

"A. . . . . ." Ngữ Diên sợ hãi che mắt, nàng không để ý dưới chân liền trợt rớt xuống, Phượng Ly Ca thấy thế vội xoay tròn một cái thuận lợi đón được nàng, Ngữ Diên sợ tới mức hai tay ôm thật chặt cổ hắn, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

"Nàng là ai?" Hai nữ nhân trăm miệng một lời vô cùng bất mãn hỏi.

Phượng Ly Ca nghe vậy cười cười nhìn thoáng qua Ngữ Diên, sau đó đối với các nàng nói: "Nàng là nữ nhân của ta!"

Chương 181: Các ngươi làm cái gì vậy?

Phượng Ly Ca nghe vậy cười cười nhìn thoáng qua Ngữ Diên, sau đó đối với các nàng nói: "Nàng là nữ nhân của ta!"

". . . . . . ?" Ngữ Diên nghe vậy, nhất thời bị kinh hãi không có lời nào để nói, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.

Hai nữ nhân nghe vậy trên mặt lập tức xuất hiện ghen tị, mãnh liệt ghen tị, vì thế Tiểu Phượng không chút thục nữ trực tiếp châm chọc nói: "Nàng có cái gì tốt? Khuôn mặt so với chúng ta còn kém, ngươi xem nàng gầy ngay cả bộ ngực đều không có, công tử! Ánh mắt ngươi không đến mức kém như vậy đi?"

"Ai?" Ngữ Diên nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rối rắm, Phượng Ly Ca cười đem nàng thả xuống.

"Ai, hai người các ngươi có ý tứ gì, đúng vậy a, ta là so với ngươi không lớn, nhưng là các ngươi đã từng nghe qua một câu ngạn ngữ chưa?" Nàng càng thêm trào phúng nhìn các nàng.

"Cái gì?"

"Ngực lớn nhưng không có đầu óc" nàng nói thẳng, hừ, chết tiệt xú nữ nhân dám nói nàng không tốt!

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Tiểu Phượng bị lời của nàng làm cho tức giận cả người run run, vừa định phát hỏa thì trước mắt nàng đã tối sầm cái gì cũng không biết nữa, Tiểu Vũ mắt thấy Tiểu Phượng bị đánh ngất xỉu theo bản năng nàng mở miệng kêu to, chính là còn chưa phát ra thanh âm đã bị Phượng Ly Ca đánh ngất xỉu .

"Ngươi đem y phục của các nàng cởi ra, ta dẫn ngươi ra phía sau núi tắm rửa" Phượng Ly Ca lạnh nhạt nói.

"Cái gì? Ngươi dẫn ta đi tắm rửa?" Ngữ Diên nhất thời kinh ngạc há to miệng, hoảng sợ nhìn về phía Phượng Ly Ca.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Trên người ngươi cũng đã ướt đẫm không phải sao? Còn nữa, ở trong này ngươi mặc y phục như vậy rất dễ bị nhận ra, nếu gặp phải nguy hiểm ngươi ăn mặc thành bộ dáng của các nàng còn có thể lẫn vào đội ngũ của các nàng, như vậy cũng tương đối an toàn" hắn giải thích nói.

"Nha, vậy ngươi vừa mới nói. . . . . ." Ngữ Diên nhớ tới lời của hắn mặt lại đỏ lên.

Phượng Ly Ca cười cười, đột nhiên ngồi xổm xuống lấy bột phấn trên người hất về phía hai nữ tử kia, sau đó đứng dậy nói: "Ngươi yên tâm đi! Vừa mới rồi ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi" một giây sau, hắn liền dẫn đầu đi ở phía trước.

Ngữ Diên nghe vậy chu miệng, chỉ có thể ngồi xổm xuống đem quần áo trên người một nữ nhân cởi xuống, sau đó rất nhanh chạy theo Phượng Ly Ca .

"Phượng Ly Ca! Ngươi vừa mới rồi dùng phấn gì?" Nàng lôi quần áo trong tay hỏi.

"Phấn mất trí nhớ, các nàng sẽ quên mọi việc vừa mới xảy ra" Phượng Ly Ca thản nhiên nói.

"Nga, cái kia. . . . . . Cái kia ta có chuyện muốn nói" nàng đột nhiên dừng bước cúi đầu nói.

Phượng Ly Ca xoay người nhìn về phía nàng, nhíu mi hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngữ Diên trong nội tâm không ngừng đấu tranh, vài giây sau nàng như bất cứ giá nào ngước mắt nhìn về phía hắn nói: "Kỳ thật. . . . . . Bộ ngực của ta cũng không nhỏ, thật sự!"

". . . . . . ? !" Phượng Ly Ca nhất thời bị lời của nàng làm cho ngây ngẩn!

Mãi cho đến khi bọn họ đi tới phía sau núi, Phượng Ly Ca vẫn không ngừng cười ha hả, thái độ của hắn như vậy làm cho Ngữ Diên cảm giác mình quả thực mất mặt kinh khủng, kỳ thật nàng cũng không có ý tưởng gì chỉ là nàng không muốn bị oan uổng mà thôi, nhưng là phản ứng của hắn......Giờ phút nàng thực hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận, nàng không nên lắm miệng , người ta không thích ngươi, thì quan tâm gì bộ ngực ngươi lớn hay nhỏ, nàng bi ai nghĩ!

"Ân ân, cái kia. . . . . . Ngươi. . . . . ." Phượng Ly Ca buông nàng ra chuẩn bị mở miệng để không khí dịu đi một chút, nhưng vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi hắn vẫn muốn cười.

Ngữ Diên nhìn biểu tình của hắn như thế liền nói: "Ngươi muốn cười thì mau cười đi, ngươi không sợ nghẹn sao?" Nàng than thở một câu.

Phượng Ly Ca nghe vậy vội ho khan một tiếng nói: "Thật có lỗi, ta không khống chế tốt chính mình, ân, Diên Nhi ta phát hiện ngươi rất thú vị" hắn nói, ở cùng nàng một chỗ hắn luôn gặp được nhiều chuyện thú vị.

Ngữ Diên nghe nói như vậy chỉ có thể chu miệng, buồn cười?Cái gì mà buồn cười! Quên đi, vì hắn trông anh tuấn như thế nàng sẽ không cùng hắn so đo.

Vài giây sau, Phượng Ly Ca đột nhiên nắm tay nàng đưa nàng đi tới bên hồ, "Tốt lắm! Ngươi mau xuống rửa đi, ta ở bên kia chờ ngươi, có gì thì la lên" nói xong, hắn buông tay nàng ra nghĩ đi về phía bên kia, nhưng vừa mới quay người hắn đã bị Ngữ Diên kéo tay.

"Làm sao vậy?" Hắn cúi xuống nhìn thoáng qua tay nàng.

"Ta. . . . . . Ta không biết bơi, hơn nữa. . . . . . Ta không dám một mình xuống nước, ta sợ gặp phải cóc và rắn" nói xong, vội cúi đầu, mất mặt thật sự là rất mất mặt, nhưng không có biện pháp nào, nếu nhìn thấy cóc cùng rắn ở trong nước phiêu đãng, không phải sẽ hù chết người a!

Phượng Ly Ca thấy thế dừng lại một chút, sau đó đột nhiên ôm lấy nàng đi vào trong nước, Ngữ Diên a một tiếng chỉ có thể gắt gao vịn cổ của hắn, Phượng Ly Ca đi thẳng đến khi nước không tới phần eo thì ngừng lại, đem nàng đem thả xuống, Ngữ Diên vừa xuống tới mặt nước vội oa oa kêu to.

"Nước rất cạn" Phượng Ly Ca thình lình nói ra một câu.

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện nước chỉ cao đến ngực nàng mà thôi, Ngữ Diên thấy thế ngượng ngùng cười cười, "Ha ha a" kệ đi, tiếp tục kệ đi, không sao cả, dù sao hôm nay một ngày mặt mũi đều mất hết rồi! Một giây sau, nàng lấy tay tát nước lên rửa mặt.

Phượng Ly Ca thấy thế ho khan một tiếng xoay người đưa lưng về phía nàng bởi vì nàng toàn thân ướt đẫm nên cơ thể nàng giờ phút đang bị quần áo ướt sũng gắt gao bó lấy, vì thế hắn đành phải xoay người đi.

Ngữ Diên thấy hôm nay thực mất thể diện, lại nhìn thấy hắn đưa lưng về phía nàng, nàng thật cũng không nghĩ nhiều, sau đó đem hắc y phục giặt, nàng không muốn mặc đồ có hương vị người khác, mặc quần áo ướt sũng không sao, dù sao nơi nóng như vậy tất nhiên sẽ mau hong khô, còn nữa nàng mặc bên trong là Bra không phải cái yếm, cho nên không cần để ý.

"Phượng Ly Ca! Ngươi cũng gột rửa đi, trời nóng quá " nàng vừa rửa vừa thiện ý nhắc nhở.

"Ân" Phượng Ly Ca đơn giản đáp lại một tiếng.

"Ta yêu rửa làn da hảo hảo, xông lên lao xuống gột rửa, tả chà xát chà xát phải xoa xoa, có rảnh lại đến nắm chặc tay" cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu nàng không đúng, Ngữ Diên đột nhiên nổi hứng ca hát nhất thời làm cho Phượng Ly Ca lộ ra chân thành tươi cười, nàng thực sự rất thú vị!

Bên kia

"Nguy hiểm thật" Bạch Linh đi theo Sở Hạo từ trên xuống dưới tránh thoát sự truy kích của đám nữ nhân, mà giờ khắc này hắn lại dừng cước bộ nghi hoặc nhìn chằm chằm hai nữ nhân!

"Vương gia! Ngươi làm cái gì vậy?" Bạch Linh thở hổn hển hỏi, giờ khắc này nàng cũng đã nóng điên rồi, nóng như vậy khiến nàng rất rất khó chịu, nhưng cũng không tìm được chỗ có thể ẩn nấp, chỉ có thể không ngừng lau mồ hôi!

Sở Hạo ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn thoáng qua hai nữ nhân bị đánh ngất trên mặt đất, lúc này hắn đột nhiên phát hiện trên người hai nữ nhân này đều có chút bột phấn, theo bản năng hắn lấy tay chạm qua bột phấn sau đó đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, một giây sau, hắn đứng dậy nói: "Bọn họ nhất định ở gần đây"

"Ngươi. . . . . . Ngươi đang nói tới Vương Phi sao?" Bạch Linh hỏi.

Sở Hạo cũng không quay đầu lại nói: " Bột phấn này vẫn còn vương mùi hương trên người Phượng Ly Ca, như vậy bọn họ cũng vừa mới rời đi thôi" hắn phân tích nói, đôi mắt lộ ra một tia thâm thúy.

"Nhưng bọn họ đến tột cùng đã đi bên nào đây ?" Bạch Linh thở phì phì nhìn nhìn chung quanh khó hiểu hỏi.

Sở Hạo nghe vậy khẽ cau mày "Không biết, nhưng nhất định không xa, đi, chúng ta đi sang bên kia nhìn xem".

"Vương gia. . . . . . Ta đi không được nữa, ta nóng đến chết mất, ta muốn nước, nước. . . . . ." Bạch Linh đột nhiên suy yếu nói.

Sở Hạo ngoái đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy trên đỉnh đầu của nàng bắt đầu xuất hiện hơi nước, trong lòng hắn xuất hiện bất an, "Chờ ta một chút" một giây sau, hắn đột nhiên bước vào trong ngõ hẻm.

Một lúc sau

"Đi! Ta dẫn ngươi đi ra phía sau núi" Sở Hạo lôi kéo tay nàng nói.

"Vương gia! Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?" Bạch Linh chảy mồ hôi hỏi.

"Đi hỏi nơi có nước " một giây sau, hắn mang nàng đi đến phía sau núi, mà hắn bỏ đi bên trong trong ngõ hẻm kia, giờ phút này trong góc tường có một nữ bộc đang nằm hôn mê.

"Vương gia phía sau núi có nước sao?" Bạch Linh bị hắn ôm vào trong ngực không khỏi hỏi.

"Có một cái hồ, đợi lát nữa ngươi liền ở đó chờ ta, ta tìm được Ngữ Diên sẽ lại đến đón ngươi, Huyết Linh Đang của nàng có thể giúp ngươi tránh bớt cái nóng, nhưng chút nữa ngươi nhất định phải ở sau núi chờ ta, với đạo hạnh của ngươi nếu ở tại nơi có hỏa diễm cao thì ngươi chắc chắn sẽ bị nướng chết " Sở Hạo vừa đi vừa nói.

"Nhưng ta muốn giúp ngươi" Bạch Linh nói gấp.

"Ngươi bình an chính là giúp ta " nói xong, hắn nhanh chóng hướng về phía sau núi chạy vội tới.

"Ngươi rửa xong chưa?" Phượng Ly Ca đưa lưng về phía nàng hỏi.

"Ân, tốt lắm" Ngữ Diên vội trả lời.

Phượng Ly Ca nghe vậy, xoay người nhìn nàng một cái, liền nhanh chóng quay đầu lại, như hoa sen mới nở nàng có vẻ càng thêm mĩ lệ, sợi tóc ướt đẫm phiêu dật ở bên miệng có vẻ phong tình vạn chủng, Phượng Ly Ca không được tự nhiên ngồi xuống ôm lấy nàng hướng bên bờ đi đến, Ngữ Diên hai tay lôi quần áo vòng quá cổ hắn ôm thật chặt, nhìn hắn quay mặt đi trong lòng của nàng không khỏi suy nghĩ, Wa, loại không khí hảo hữu tình điều nga, như vậy, kế tiếp không phải là sẽ phát sinh một chút chuyện lãng mạn sao? !

Lúc này Sở Hạo vừa vặn ôm Bạch Linh đi đến, trước mắt hắn đó là nương tử của hắn giờ phút này cả người ướt sũng ôm lấy nam nhân khác, hơn nữa cả hai đều từ trong nước đi lên, chẳng lẽ bọn họ tắm uyên ương? ! Không thể áp chế được ghen tuông nháy mắt xông lên đầu hắn, hắn hét lớn một tiếng "Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy?!"

Ngữ Diên nghe vậy vội nhìn về phía phát ra thanh âm, lập tức liền nhìn thấy cặp mắt sắc bén mà lạnh như băng của Sở Hạo.

"A ------" Ngữ Diên bị dọa cho sợ hãi hai tay buông lỏng liền ngã xuống trong nước, khi rơi vào trong nước một khắc trong đầu nàng đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ, nàng tại sao phải chột dạ a? Nàng có làm cái gì sai, cho dù có thì có quan hệ gì tới hắn a? ! Đúng rồi, hắn. . . . . . Vừa rồi trong lòng hắn giống như có một nữ nhân? Cái gì? Nữ nhân? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro