Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c59-60 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Lời tiên đoán

Lúc này Mộng Ngữ Diên thực sự cảm thấy rất kỳ quái, nhưng xung quanh đây nàng lại không nhận thấy có bất kỳ người nào khác, có lẽ là một khu Ma Nhân đi ngang qua nơi này tiện tay giúp đỡ bọn họ, người thần bí đó đã không muốn xuất hiện, nàng cũng không muốn hỏi đến nữa.

Mà lão nhân béo mặc dù có chút mất hứng vì bị Tôn Tử theo dõi nhưng hôm nay được xem một màn đuổi tà ma thật sự rất kích thích, hơn nữa, hắn tựa hồ đã xem việc nhìn nàng bắt quỷ trở thành một loạt hoạt động cực kỳ hứng thú, cho nên, hắn quyết định về sau sẽ tiếp tục theo Ngữ Diên đi bắt quỷ, hắn nhất định cũng sẽ thể trở thành khu Ma Nhân xuất sắc!

Nhưng Ngữ Diên đối với yêu cầu của hắn chỉ là hàm hồ đồng ý cho qua. Hai người hai quỷ liền trở về, tới Sở phủ Thất Dạ cùng Hiền tiến vào Huyết Linh Đang, lão nhân béo đi thẳng đến phòng của Tôn Tử còn Ngữ Diên trừ quỷ suốt một buổi tối tất nhiên muốn đi nghỉ ngơi .

"Cạch" một tiếng, cửa thư phòng bị lão nhân béo tức giận đẩy ra.

Sở hạo nhìn thấy hắn vội hỏi: "Gia gia, làm sao vậy?"

"Ngươi đang ở đây làm gì?" hắn tức giận hỏi.

"Đọc sách a" hắn trả lời không chút do dự.

Nghe vậy, lão nhân béo hừ lạnh một tiếng "Đọc sách sao? Ngươi thích đọc sách ngược nhỉ"

Sở Hạo nghe vậy vội cúi đầu nhìn lại mới phát hiện sách trong tay bị cầm ngược, nháy mắt mặt hắn đỏ bừng lên, sau khi giúp đỡ họ diệt quỷ, hắn liền nhanh chóng trở lại phủ, Tình nhi muốn ở cùng hắn, hắn liền lấy cớ muốn đi thư phòng đọc sách, trong đầu hắn lúc ấy toàn bộ đều đang mải suy nghĩ chuyện xảy ra đêm nay nên ngay cả cầm sách ngược hắn cũng không biết.

"Tên xú tiểu tử này ngươi dám theo dõi ta? Ta cho ngươi biết, không được khi dễ Diên Nhi! nàng là nữ hài tử rất đặc biệt, gia gia rất thích nàng, ở trong lòng gia gia cũng chỉ công nhận nàng là cháu dâu, ngươi đừng mong khi dễ nàng" hắn nói gấp, hắn còn muốn nha đầu kia tiếp tục dẫn hắn đi bắt quỷ!

Sở Hạo nghe vậy cười cười nói: "Gia gia yên tâm đi, ta sẽ không làm khó nàng" hiện tại hắn đang rất tò mò về nàng, nàng thực sự có nhiều bí mật khiến cho người ta thực sợ hãi.

Lão nhân béo nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm rồi nói vào chuyện chính: "Hạo nhi, gia gia cảm thấy Diên nhi chính là người mà đại sư nói tới, người mà sẽ có tác động lớn tới cuộc đời của ngươi"

Sở Hạo ngây ra một lúc, hắn mới gặp đại sư kia trên núi có một lần, nghe nói người đó có thể biết được tương lai, nhưng đại sư kia luôn thích chu du tứ hải không ai biết tung tích của hắn, mà lời của hắn thì được quý như vàng, chỉ cần hắn mở miệng tất cả mọi thứ đều trở thành Thiên Cơ.

Sở Hạo từng gặp đại sư kia lúc hắn mười lăm tuổi. Trong một lần cùng gia gia đi miếu thờ, trên đường may mắn gặp được, hắn nhớ rõ lúc ấy đại sư kia nhìn hắn chằm chằm một hồi, sau đó cười nói: "Đứa trẻ này có năng lực hơn người, tương lai nhất định sẽ gặp được một nữ tử đặc biệt, nàng sẽ có tác động lớn tới cuộc đời của ngươi, nhưng nữ tử này có vận đào hoa nếu ngươi không biết nắm bắt sẽ hối hận cả đời"

Hắn, Sở Hạo chưa bao giờ tin tưởng thầy tướng số, cho dù là đại sư hắn cũng không tin tưởng, hắn nghĩ vận mệnh là chính mình quyết định, chính mình nắm bắt! nếu có thể nhìn thấy tương lai chẳng phải chính là thần tiên sao? Cho nên, hắn chưa bao giờ để ý lời của vị đại sư kia, chẳng qua, tất cả mọi việc đêm nay khiến hắn không thể không bối rối, nàng thật sự rất đặc biệt, nàng cũng có một đôi Quỷ nhãn giống hắn, một đôi mắt có thể nhìn thấy rõ mọi quỷ hồn!

------

Chương 60 Tuyên chỉ tiến cung

Hoàng thượng tuyên chỉ triệu Cung thân vương cùng Vương Phi vào cung, Sở Hạo mặc dù cảm thấy khó hiểu tại sao Hoàng thượng lại triệu hai người họ vào cung? nhưng hoàng thượng đã tuyên chỉ rồi hắn sao có thể không theo.

Không bao lâu, Ngữ Diên từ cô uyển đi ra, lúc này Tiểu Hương đã được trở lại bên nàng, trong lòng nàng vui mừng thầm nói cuối cùng ngươi cũng phải đem Tiểu Hương trả lại cho ta, được rồi ta đây sẽ ít rủa ngươi ăn cơm chết nghẹn, uống nước chết sặc! Đó! Nhìn xem, nàng thật quá khoan hồng độ lượng a!

"Tiểu thư, chúng ta nên đổi một bộ quần áo khác đi, ngươi xem quần áo này trông không long trọng chút nào, hơn nữa lại có hai cái túi, ngươi xem thắt lưng của ngươi nơi này đều bị phình ra, trông rất xấu a" Tiểu Hương vừa đi vừa đề nghị.

Ngữ diên cười cười, "Ngươi không hiểu được đâu! đây là ta cố tình chuẩn bị, bên trái là túi tiền còn lại là để phòng hoàng thượng ban thưởng nhưng không có chỗ đựng, hơn nữa trong túi áo còn có một túi tiền, có lẽ cũng sẽ có tác dụng " về phần túi nhỏ phía bên phải nha, đó chính là đồ lần trước nàng ăn trộm, lần này cần phải mang trả lại .

Tiểu Hương không nói gì chỉ nhìn cảm thán không thôi nàng, tiểu thư coi việc tiến cung trở thành dạo chợ sao?

"Đi mau " nàng khoát tay đi ra phía ngoài, Tiểu Hương vội theo đi, bên ngoài Vương gia đã sớm ngồi trên lưng ngựa nàng nhìn hắn trái cười cười sau đó cùng Tiểu Hương vào ngồi trong xe ngựa.

"Wow, tiểu thư, xe ngựa hoàng cung thực xa hoa nha" Tiểu Hương hưng phấn nói.

Ngữ Diên cười cười nói: "Đây chỉ là chút lòng thành, ngươi yên tâm! đi theo ta, bảo đảm ngươi sẽ được sung sướng" nàng cam đoan nói.

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Hương cảm động rơi nước mắt nói.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đi tới hoàng cung, nhưng thái giám lại nói hoàng thượng ở ngự hoa viên ngắm hoa khiến cho họ lại phải đi vào trong đó, đi tới ngự hoa viên nàng mới phát hiện, ngoài hoàng thượng ra bên cạnh còn có một người nàng quen, chính là Thổ Phiên thái tử. Ở đây, toàn bộ hạ nhân đều lui ra bên ngoài hơn mười thước, còn hai vị kia thì đang ngồi trong một cái đình cực kỳ xa hoa cười cười nói nói, ba người vội đi tới trước mặt hoàng thượng quỳ xuống hành lễ "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

"Không cần đa lễ" hắn khoát tay ý bảo không cần đa lễ.

Ba người liền đứng dậy, Tiểu Hương cúi đầu rất thấp như sợ làm sai việc gì hơn nữa còn vụng trộm kéo kéo quần áo Ngữ Diên ý bảo nàng cúi đầu xuống không thể nhìn thẳng hoàng thượng.

Nhưng nàng lại không phản ứng chút nào, vì nàng nhìn thẳng không phải là hoàng thượng, mà là điểm tâm bày biện trước mặt bọn họ, những thứ này nàng đều chưa từng được ăn qua. Nhìn hình dáng trông thật ngon mắt!

Sở Thiên cười cười nói: "Mọi người ngồi đi, Vương Phi muốn nếm thử điểm tâm không?"

Ngữ Diên cười cười ngồi xuống nói: "Thật sự có thể chứ?" Tuy nói thế, nhưng tay nàng cũng đã đưa tới lấy miếng điểm tâm lớn nhất trong đĩa, "Hoàng thượng nếu đã nói như vậy Ngữ Diên nếu không ăn chính là kháng chỉ, đây là điều tối kỵ! cho nên Ngữ Diên sẽ không khách khí" nàng vì chính mình kiếm một lý do chính đáng sau đó an tâm bắt đầu ăn.

Thổ Phiên thái tử thấy thế không khỏi nở nụ cười, nàng luôn đáng yêu như thế, Sở Hạo thì lạnh như băng không biểu lộ chút cảm xúc nào, Tiểu Hương thấy thế cũng không dám lên tiếng chỉ âm thầm kêu khổ, tiểu thư a! sao ngươi có thể làm như vậy? Tại sao lại như thổ phỉ vậy a?

"Ai, hoàng thượng cái này ăn rất ngon, ngươi còn nữa không?" Nàng vừa ăn vừa hỏi.

"Như thế nào? Từng này không đủ cho Vương Phi ăn?" Sở Thiên cười nói.

Ngữ Diên uống một ngụm trà rồi nói: "Không phải, vì ăn quá ngon, nên ta muốn mua một ít về " nàng đứng dậy, lấy tiền từ trong túi ra nói: "Hoàng thượng, ngươi xem, ta đã chuẩn bị cả túi rồi, từng này tiền có đủ không!" nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân .

". . . . . . ? !" Trừ nàng ra, mấy người còn lại toàn bộ đã hóa đá . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro