Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c71-72 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Không làm quả hồng mềm ( V )

Nhìn về phía hắn thấy tròng mắt lạnh như băng, nàng trái lương tâm gật đầu yếu ớt nói: "Đúng vậy. . . . . . gia gia ngươi không cần phải làm thế. . . . . ." Sở yêu nghiệt chết tiệt, ngươi cứ che chở cho yêu nữ này như vậy sao? Không biết xấu hổ!

"Điều này làm sao có thể! đường đường là Vương Phi của Cung thân vương làm sao có thể ở cô uyển? Người ngoài mà biết thì thật mất mặt" lão nhân béo tất nhiên biết nàng là giả vờ chối nên hắn đành phải cùng nàng đóng kịch, kỳ thật trong tâm tư hắn, hắn rất hi vọng nàng cùng Hạo nhi có một bắt đầu lãng mạn.

"Gia gia, nàng thật sự không muốn thì ngươi cũng không nên miễn cưỡng nàng " Sở Hạo tiếp tục châm ngòi thổi gió, chính là không muốn nàng ở Kim uyển.

"Diên nhi thật sự nghĩ như vậy sao?" Lão nhân béo hỏi, hắn hỏi như vậy kỳ thật cũng là muốn cho nàng một cơ hội nói lời thật lòng mà thôi.

Ngữ Diên liếc mắt một cái thấy Sở Hạo lạnh như băng lạnh, lại thấy Tình nhi khóe miệng xuất hiện một tia trào phúng tươi cười như muốn nói..., Như thế nào? Tâm Vương gia vẫn là của ta, ngươi nghĩ cướp được? Nằm mơ? Hết thảy hưởng thụ chỉ có ta Tình nhi mới xứng, còn bên cạnh Tuyết Ngọc cùng Kiều Kiều lại vui vẻ xem kịch.

"Ai. . . . . ." Suy tư mãi, nàng quyết định làm một chuyện vô cùng vĩ đại, bởi vì. . . . . . Nàng không muốn bị áp bức mãi!

"Làm sao vậy? Thán tức giận cái gì?" Béo lão nhân hỏi.

Ngữ Diên ngồi dậy rồi vội cầm lấy tay lão nhân béo bi thương nói: "Gia gia. . . . . . Ngươi cũng biết Diên nhi từ nhỏ vốn chưa từng gặp qua gia gia, ở trong lòng diên nhi ngươi so với ông nội ta còn thân hơn, mà nay ngươi tuổi tác đã cao, mà phụ thân Diên nhi luôn dạy phải kính già yêu trẻ, ai, tuy rằng ta không phải thực thích Kim uyển nhưng nếu gia gia đã nói như vậy, Diên nhi thật sự không đành lòng làm trái ý của ngươi. . . . . . Cho nên, Diên nhi chấp nhận sự an bài của gia gia. . . . . ."

Mọi người bất giác chau mày lên, bọn họ như thế nào lại cảm thấy lời này thật không được tự nhiên?

Ngữ Diên nói dứt lời nhìn về phía Sở Hạo sắc mặt đang ngày càng đen lên, lắc đầu thật mạnh thở dài nói: "Vương gia, ngươi cũng biết. . . . . . Ta chính là lòng dạ mềm yếu, quá mềm yếu a. . . . . ."

Sở Hạo tay đã nắm chặt, hận không thể nhảy vào xé nát nàng.

Lão nhân béo nghe vậy thì ha ha cười nói "Diên nhi thật đúng là đứa nhỏ thiện lương, a, gia gia đi miếu thờ cầu cho ngươi một cái phù, cái này là trụ trì tự mình Khai Quang nha" nói xong, móc ra hai cái phù, một cái đưa cho Ngữ Diên, một cái cho Sở Hạo phía sau, ba nữ tử kia không có, trong mắt đều xuất hiện sự ghen tị, cực kỳ ghen tị.

Lão nhân béo cười cười nói: "Phù này là mong sớm sinh quý tử nha, các ngươi đều phải cố gắng giữ cho ta "

Ngữ Diên nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ? Sớm sinh ra tiểu yêu nghiệt? Thôi đi, cơ hội này hãy để cho nữ nhân khác, nàng không ham a!

"Diên nhi, mau đến Kim uyển xem một chút đi, muốn cái gì thì nói với quản gia, gia gia sẽ chờ ôm chắt trai " hắn sang sảng cười cười.

"Tốt" Ngữ Diên cười vén chăn lên đi giầy rồi theo lão nhân béo đi ra ngoài, hơn nữa còn gọi Tiểu Hương "Tiểu Hương ! những thứ kia đều không cần nữa, Kim uyển cái gì cũng có!" nói xong nàng cười cười mờ ám rời đi.

"Vương gia. . . . . ." Tình nhi khuôn mặt đẫm lệ nhìn hắn, nàng không muốn dời xa Kim uyển, đó là nơi ở của nữ chủ nhân a, ai cũng biết nơi kia đối với nữ nhân mà nói quan trọng cỡ nào!

Tuyết Ngọc việc nịnh nọt nói: "Vương gia, làm sao có thể đối đãi Tình nhi tỷ tỷ như vậy? Tình nhi tỷ tỷ chính là quá thiện lương mới khiến cho người ta khi dễ"

Kiều Kiều cũng nịnh hót nói: "Đúng vậy a, hơn nữa, tỷ tỷ thực thích Kim uyển, người nào cũng biết có thể vào ở Kim uyển thì đó là nữ chủ nhân Sở phủ " Sở Hạo vội ôm lấy Tình nhi nói: "Sở phủ lớn như vậy, ngươi tùy tiện chọn một phòng đi, ngươi yên tâm, người đàn bà kia muốn làm nữ chủ nhân nơi này quả thực chính là si tâm vọng tưởng"

Màu vàng nhạt ánh sao sáng hiện lên trong màn đêm, Ngữ Diên đứng ở trước Kim uyển lăng lặng không biết nên nói cái gì.

"Diên nhi rất thích phải không? Kim uyển là nơi ở của nữ chủ nhân Sở phủ mà" lão nhân béo cười ha hả nói.

"Gia gia nơi này thật khá nha, so với Mộng phủ của chúng ta thì đẹp hơn nhiều" Tiểu Hương hâm mộ nói,sau đó tươi cười chạy ra, nàng đang rất muốn thưởng thức nơi này, phòng ở lớn quá! dọn dẹp thật ngăn nắp, sạch sẽ!

Ngữ Diên lại cười không nổi, nàng thấy chỉ cách một bức tường phía bên kia đèn đuốc cũng sáng trưng, hơn nữa không thể thua kém với bên này, kỳ thật nàng không phải bởi vì bên kia thực hoa lệ mà ghen tị, mà là vì sao nơi này chỉ cách chỗ ở của Sở yêu nghiệt có một bức tường? !

"Gia gia. . . . . . Vì sao phòng ngủ của ta với phòng ngủ của hắn lại gần nhau như vậy? Ngươi xem một chút đi sao chỉ cách một bức tường, ngươi nói đi, nơi này lớn như vậy, phòng ngủ tùy tiện ở nơi nào cũng được, tại sao lại muốn phòng ngủ của ta gần sát phòng ngủ của hắn vậy, hơn nữa, bức tường này không cao chút nào!" nàng reo lên.

"Xú nha đầu!có ngươi mới không cao! làm sao ngươi có thể nói như vậy" lão nhân béo vội hờn giận reo lên.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn "Vâng vâng vâng, gia gia ngài vừa cao lại vừa gầy lại rất vĩ đại được chưa"

Béo lão nhân đô chu miệng nói: "Một người là Vương Phi , một người là Vương gia, tất nhiên chỗ ở phải nằm gần nhau rồi, như vậy mới có lợi cho việc nảy sinh tình cảm!"

"Vậy không bằng trực tiếp ở chung một chỗ chẳng phải là rất tốt hay sao? Xây hai nơi xa hoa chỉ có cách nhau một cái tường thấp chẳng phải là rất lãng phí?" Ngữ Diên hỏi.

"A? Hóa ra ngươi muốn đập bỏ cái tường này? Được, ta kêu người đi làm" lão nhân béo nghe vậy vội vàng cười cười xoay người lại định đi nhưng lập tức bị Ngữ Diên túm cánh tay kéo lại "Gia gia ngươi đừng nói giỡn nữa! ngươi phải biết ta không ưa ngoại tôn của ngươi, ta còn đang ước trong này mọc thêm mấy bức tường càng cao càng tốt! " nàng bĩu môi nói, nghĩ đến đây, nàng việc nịnh hót cười nói: "Gia gia ngươi thấy thế có được không?"

"Cái gì?"

"Xây thêm mấy bức tường nữa a, lỡ ngoại tôn của ngươi chạy tới đây động chân động tay với ta thì làm sao bây giờ?" Nàng vội reo lên, đối với nữ tử danh tiết là quan trọng nhất , ( ách. . . . . . Tuy rằng nàng không quá chú trọng danh tiết, nhưng nàng cũng tuyệt đối không thể hủy ở trong tay tên sói kia! )

Lão nhân béo hừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, ngươi đối với hắn không hảo cảm, hắn đối với ngươi cũng giống như vậy, ngươi cũng đừng nằm mơ " nói xong, hát ngâm nga bỏ đi.

"Gia gia ngươi trở về ?" Ngữ Diên hỏi.

Lão nhân béo xoay người nói: "Đúng vậy a, hoàng thượng không phải hẹn các ngươi ngày mai đi hoàng cung ư, gia gia ta cũng hẹn rất nhiều bằng hữu họp gặp, nga, đúng rồi, sau khi ngươi trở lại chúng ta sẽ thương lượng đi bắt quỷ nha"

Ngữ Diên không nói gì "Yên tĩnh yên tĩnh " vài giây rồi tiễn gia gia trở về, nàng nằm ở trên mặt giường lớn mềm mại duỗi cái lưng mệt mỏi, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải đi hoàng cung nữa.

Tiểu Hương cười cười đóng cửa rời đi, gian phòng của nàng ở cách vách cách vách cách vách cách vách, mặc dù cách vô cùng xa, nhưng phòng này so với phòng trước tốt gấp N lần, so với phòng ở Mộng phủ cũng không giống nhau, từ khi tiểu thư mất trí nhớ, mỗi buổi tối đều không cho nàng hầu hạ mà đều bảo nàng đi nghỉ ngơi, thời gian dài nàng cũng dần quen, mỗi sáng sớm giờ nào rời giường, sau đó buổi tối tiểu thư ngủ, nàng cũng có thể trở về đi ngủ đến khi mặt trời lên cao, đây chính là chuyện mà bọn nha hoàn như nàng chưa từng dám nghĩ tới! Nàng cảm giác mình thật may mắn!

-------

Chương 71: Trời sinh ta tài tất hữu dụng ( I )

Hoàng cung! Vạn hoa viên

Ngữ Diên thở dài một cái, nàng hôm nay tâm tình cực kỳ không tốt, thứ nhất! fan trung thành của nàng Tiểu Hương không đi cùng, bởi vì vị trí của nàng bị Kiều Kiều thay thế, mà vị trí Tình nhi lại bị Tuyết Ngọc thế chỗ, mọi người không cần phải cảm thấy kỳ quái, không phải Sở yêu nghiệt không thương kỹ nữ kia nữa mà là nghe nói bởi vì thay phòng Tình nhi không thích ứng được nên bị mắc bệnh không dậy nổi cho nên hôm nay Tuyết Ngọc cùng Kiều Kiều mới xuất hiện, khó trách hôm nay Sở yêu nghiệt nhìn nàng với ánh mắt như hận không thể xé nát nàng!

Thứ hai là vì Cúc Nhi muội muội đáng yêu cũng không đi , nghe nói vì chuẩn bị chọn tú nên bế quan luyện tập, ai, hôm nay chỉ có nàng một mình đi theo đội ngũ lớn phía trước, thật sự là rất nhàm chán, các phi tử của hoàng thượng cũng tới không ít, nhìn các nàng ăn mặc diễm lệ như các đóa hoa thi đua nhau đua sắc mà nàng lại mặc một bộ quần áo thực bình thường, nhưng chính nàng cũng thật không ngờ bởi vì nàng ăn mặc bình thường lại trở thành thanh lệ xuất chúng.

Xung quanh nàng từ đầu tới cuối luôn luôn là những ánh mắt ghen tị của phi tử và các thiên kim, đành chịu thôi, gương mặt của nàng thật sự là xinh đẹp thái quá! xuất chúng quá mức ! mà nàng lại không thích trang điểm, như vậy lại khiến cho vẻ đẹp càng phá lệ thanh thuần, hơn nữa nàng bộ váy áo đơn giản này lại khiến nàng lại càng thuần khiết như tiên tử.

Ngữ Diên không để ý cách nhìn của mọi người, hôm nay hoàng thượng mời số người so với lần trước ít hơn một nửa , nhưng số lượng này cũng vừa đủ để có thể che khuất nàng ngáp, cũng vừa dễ dàng giúp nàng giả vờ lạc đường mà cũng không bị ai phát hiện.

"Cung Vương Phi sao lại ở đây một mình?" Đột nhiên bên tai nàng truyền đến một thanh âm ôn nhu, Ngữ Diên ngoái đầu nhìn lại, nàng chợt ngây ngẩn cả người, Tô Dật?

Khi nàng ngoái đầu nhìn lại cũng làm cho Tô Dật ngây ra một lúc, tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy nàng nhưng nàng chỉ làm như vậy cũng làm cho người ta sợ hãi than, bởi vì thật đẹp, xinh đẹp như vậy không chân thật, đôi mắt ngọc sáng như sao làm người khác mê mẩn, làm cho hắn đột nhiên hoảng hốt, nhưng hắn liền hồi phục rất nhanh cười nói: "Làm sao vậy? Nhanh như vậy không nhớ rõ ta sao? Tại hạ là Tô Dật, lần trước Vương Phi biểu diễn ta ở dưới đài xem"

Ngữ diên ngẩn ngơ nhìn hắn, đúng vậy, kiểu nam nhân này chính là loại nàng thích nhất, ôn ôn nhu nhu, lại không mất đi vẻ anh tuấn, hơn nữa là nam nhân đầu tiên khiến nàng chảy nước miếng nàng nhìn hắn tươi cười nhẹ nói : "Ta tất nhiên nhớ rõ ngươi, ta gọi là Ngữ Diên" nàng cười đưa tay ra.

Tô Dật thấy nàng bộ dạng khả ái như thế mặc dù biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân nhưng hắn vẫn đưa tay ra cùng nàng nắm .

Ngữ Diên thấy thế cười cười, trời ạ, ông trời ơi! ngươi rốt cục cũng mở mắt cho ta một cuộc gặp gỡ đàng hoàng?

"Sao vậy?" Hắn cười cười.

Ngữ Diên nhìn nhìn đám người kia đã biến mất trong biển hoa, trong lòng nàng thầm nghĩ, đây không phải là ông trời cho nàng cơ hội sao, vì thế nàng cười cười nói: "Ta hôm nay thực không thoải mái, ở đây quá nhiều người làm ta cảm thấy choáng váng, hay hai người chúng ta cùng đi thưởng hoa được không?"

Tô Dật mỉm cười gật đầu, Ngữ Diên thấy thế trực tiếp lôi kéo tay hắn hướng biển hoa đi tới, Tô Dật thấy thế cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười, đối với bộ dạng của nàng thẳng thắn như thế hắn cũng không so đo nhiều như vậy.

Ngữ Diên lôi kéo hắn không biết đã đi tới đâu chỉ thấy xung quanh vắng vẻ không nhìn thấy đám người kia nữa , nàng cười đắc ý quay lại nhìn Tô dật thì lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm xuống dưới, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống nàng mới phát hiện mình đang nắm tay hắn, một giây sau, nàng vội buông tay ra ngượng ngùng cười cười nói: "Ta. . . . . . Con người của ta chính là rất thoải mái không câu nệ mọi thứ "

Tô Dật cười nói: "Ta biết"

"Wow, hoa này đẹp quá nha" nàng vội nói sang chuyện khác..

"Đúng vậy a, hoa này thực đẹp! hương cũng rất thơm" thấy nàng chăm chú ngắm hoa, hắn cũng chuyên chú nói.

Ngữ Diên một bên vuốt bông Tường Vi một bên thầm nghĩ, Ngữ Diên đây là trời tạo cơ hội cho ngươi, ngươi trăm ngàn lần không thể đánh mất a, phải biết nắm bắt thời cơ!

"Tô Dật. . . . . ." Một lúc sau, nàng hái một đóa Tường vi đang nở rộ nhìn Tô dật thở nhẹ.

Tô Dật quay đầu nhìn sang thấy Ngữ Diên đang cắn nhẹ môi mắt nhắm lại thưởng hoa, Tô Dật thấy thế ngây ra một lúc, Ngữ Diên thấy hắn không có phản ứng, sau đó nàng khẽ làm cho tóc nhẹ nhàng vung lên , gió a, đến một ít đi! để cho sợi tóc phiêu động đi!

"Ngươi không thoải mái sao?" đột nhiên trong biển hoa truyền ra một thanh âm non nớt.

Ngữ Diên cùng Tô Dật đều ngây người, vội theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi trông rất anh tuấn đang đứng nhìn bọn họ.

Ngữ Diên nghe vậy cười cười xấu hổ: "Không thoải mái? Tiểu đệ đệ bảo là ta không thoải mái sao?" hắn thật là đáng yêu quá đi, đây là đứa nhỏ nhà ai? còn nhỏ đã như vậy rồi, không biết lớn lên còn soái như thế nào nữa?

"Ngươi mới là tiểu hài tử, ta đã sáu tuổi rồi, đã không phải là tiểu hài tử " tiểu suất ca chu miệng kháng nghị.

Tô Dật thấy thế cười cười nói "Bạo thiếu gia đi cùng Bạo lão gia tới đây sao?"

"Đúng vậy a, bổn thiếu gia đi cùng với phụ thân, hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?" hắn hỏi.

Ngữ Diên thấy thế cười nói: "Nga, ngươi là đệ đệ của Bạo Cúc Nhi?"

" Chính là bổn thiếu gia, ngươi biết tỷ tỷ của ta?" Bạo thiếu gia giọng nói hòa hoãn không ít.

"Tất nhiên, ta và tỷ tỷ của ngươi là hảo bằng hữu nga,nào đến đây cho tỷ tỷ hôn một cái" Ngữ Diên chạy tới nghĩ ăn khẩu đậu hủ của hắn một chút.

"Mơ tưởng, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không hiểu sao?" Thấy nàng tới gần, hắn vội reo lên.

"Nhưng ngươi là tiểu hài tử ai, không phải người lớn" Ngữ Diên bĩu môi nói.

Bạo Tư nghe vậy giận dỗi nói: "Bổn thiếu gia đã nói không phải tiểu hài tử rồi, còn nữa, vừa mới rồi ngươi đầu không ngừng đong đưa, lại gắt gao cắn môi, như thế không phải là đang biểu hiện đau đớn sao? Ngươi đừng cho ta nhỏ hơn ngươi nên cái gì cũng không biết! ta nhìn thấy hết rồi"

Ngữ Diên đột nhiên hứng thú nói "Nha? Vậy ngươi nói cho tỷ tỷ nghe xem vừa rồi xảy ra chuyện gì? "

Bạo Tư cười đắc ý nói: "Xin thứ cho bổn thiếu gia mạo muội, biểu hiện của ngươi vừa rồi chắc chắn là ngươi tới nguyệt sự rồi?"

"Nguyệt sự? !" Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Tô Dật cũng thất thần! hắn làm sao có thể nói chuyện đó?

"Như thế nào? Bổn thiếu gia nói không đúng sao?" Hắn chu miệng tức giận nói.

Ngữ Diên cười cười xấu hổ, "Ách. . . . . . Ngươi có thể nói cho tỷ tỷ vì sao ngươi cho rằng như vậy?"

"Ách. . . . . ." Tiểu suất ca đột nhiên đỏ mặt, hắn ấp úng nói: " Nha hoàn nuôi ngựa Như Hoa trong phủ chúng ta lần trước cùng Vương quản gia cũng giống như ngươi vừa rồi, sau đó Vương quản gia cũng không biết sao lại .... Như Hoa nói là nàng tới nguyệt sự, đúng lúc ta vừa vặn đi ngang qua mã phường nên nghe được" hắn xấu hổ cúi đầu.

Ngữ Diên nghe hắn giải thích như vậy trên đầu đầy hắc tuyến, trời ạ, ác ma Như Hoa này không biết đã rót bao nhiêu tư tưởng bất lương vào tiểu suất ca này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro