Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c83-84 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83: Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim ( V )

Mặc dù xuất hiện thêm một tên cùng loại với Sở Hạo nhưng một người như vậy cũng không khiến cho mọi người coi trọng, trên xe ngựa Ngữ Diên hoàn toàn nhắm mắt dưỡng thần tựa hồ không có ý định mở miệng.

"Diên nhi! hôm nay tại sao ngươi không nói chuyện?" Lão nhân béo thấy không khí bên trong xe không tốt lắm liền hỏi.

Ngữ Diên nhắm mắt ân một tiếng nói: "Ngươi làm cho cái tên thích bắt chước ngươi ngoại tôn của ngươi nói đi, bổn tiểu thư không muốn cười nói với cái tên giống với yêu nghiệt kia!"

Sở Hạo nghe vậy hai tay nắm chặt, chết tiệt! nàng càng ngày càng làm cho hắn tức giận!

Lão nhân béo thấy thế trong lòng thầm kêu khổ, như vậy sao được! lão còn tính trong ba ngày sẽ làm cho bọn họ làm quen một chút, như thế sẽ rất tốt, bọn họ không cùng hắn nói chuyện như thế này làm sao có thể bồi dưỡng tình cảm! không được! hắn phải tìm biện pháp mới được!

"Thiếu gia! phía trước rất giống Dương thành " bên ngoài Tiểu Hương thấy thế kinh hô.

Ngữ Diên mắt trợn lên trả lời: "Chúng ta không phải đi thành đường vòng tròn chứ! Tại sao lại quay lại nơi này!"

Lão nhân béo nghe vậy trong lòng đột nhiên có một kế hoạch, lão vội ôm bụng kêu lên "Ai u! đau quá nha"

"Gia gia ngươi làm sao vậy?" Sở Hạo nghe vậy khẩn trương hỏi, khi tay hắn chạm vào cổ tay lão nhân béo, sự khẩn trương liền dần dần giảm đi, mấy năm nay hắn không chỉ đi bắt quỷ, mà còn học cách quan sát mạch đập, hắn chỉ cần chạm là hiểu ngay gia gia rõ ràng đang giả vờ!

"Gia gia ngươi làm sao vậy?" Ngữ Diên ngồi xổm bên cạnh hắn hỏi.

"Ai u! bụng ta đau quá! chúng ta... ở tạm nơi này nghỉ ngơi một chút đi" lão nhân béo đề nghị nói.

"Này. . . . . ."

"Ai u ai u" sợ nàng không đồng ý hắn vội hét lên.

"Được rồi được rồi! Tiểu Hương chạy nhanh tới Định Dương" rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể vào thành.

Sở Hạo thấy nàng khẩn trương không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi vì sao quan tâm hắn như vậy?"

Ngữ Diên nghe vậy liền hào sảng nói: "Hắn là ai ngươi còn không biết sao! lỡ biểu ca người bà con xa của ngươi đuổi theo ta còn có chỗ mà dựa! còn nữa, nếu hắn mà bệnh chết, cái tên yêu nghiệt kia chắc chắn sẽ đuổi theo ta đến chân trời góc biển a" nàng trừng mắt liếc hắn một cái, tỏ vẻ như chỉ số thông minh của hắn xác thực có vấn đề.

Sở Hạo nghe vậy không nói gì.

Một canh giờ sau

"Ta không đi" Sở Hạo nói thẳng.

Lão nhân béo tức giận ngồi dậy nói: "Ngươi bảo trong ba ngày sẽ nghe ta chỉ huy! Ngươi không nhớ sao! ta sẽ ở trong khách sạn chờ các ngươi, ngươi mau cùng Diên nhi đi đi a"

"Nàng đi dạo phố ta việc gì phải đi cùng nàng?" Sở Hạo không hiểu hỏi.

"Ta bảo ngươi đi ngươi phải đi, nếu không lời hứa hẹn kia sẽ không còn nghĩa" lão nhân béo thấy hắn chống đói không khỏi tức giận nói.

Sở Hạo thấy thế thở dài một tiếng, tay ra hiệu, trong bóng tối Bạch Linh xuất hiện.

"Gọi Nhất Kiếm tới chiếu cố Gia gia"

"Vâng" Bạch Linh trả lời.

Trên chợ

"Tại sao ngươi không đi chiếu cố gia gia?" Ngữ Diên vừa dạo chợ vừa nói.

"Tiểu Hương đâu?" Hắn lại hỏi lại.

"Ta bảo nàng đi nghỉ ngơi , gần đây nàng cũng đủ mệt rồi" nàng trả lời, lúc này nàng bỗng phát hiện một tiểu mỹ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình vì thế nàng nhe răng cười "Mỹ nhân! ngươi đang nhìn ta sao?"

Bị hỏi tiểu mỹ nhân lập tức đỏ bừng mặt chạy đi, Ngữ Diên thấy thế cười ha hả "Sở Tam ngươi thấy chưa! bản công tử thực sự suất kinh người! wow ha ha"

Sở Hạo không thèm để ý tới mặc cho nàng tự kỷ một mình đi lên phía trước, không bao lâu Ngữ Diên bỗng quát to một tiếng làm cho Sở Hạo ngây ra một lúc rồi vội đi tới bên cạnh nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngữ Diên kích động nói: "Ta! ta quên mang bạc rồi! ngươi có không?"

Sở Hạo lắc đầu, lúc ra khỏi phủ hắn mang rất nhiều nguyên bảo cùng ngân phiếu nhưng toàn bộ lại bị gia gia tịch thu hết rồi, mà quần áo hắn đang mặc cũng là gia gia đưa, hiện tại hắn trong người không có đồng nào.

"Ô ô, ta muốn ăn kẹo hồ lô" nàng chỉ vào hàng kẹo hồ lô xa xa nói.

Sở Hạo thấy thế lạnh lùng nói: "Chẳng liên quan gì tới ta!"

"Uy! Ngươi... người này sao có thể như vậy a, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! mà lời của gia gia ngươi không nghe ư! ngươi phải nghe lệnh của ta "

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi đi cướp đi!" nàng reo lên.

"Cái gì? Ban ngày ban mặt, ngươi là thổ phỉ sao?"

Ngữ Diên thấy hắn tức giận, vì thế reo lên: "Hét cái gì mà hét, không cướp thì thôi! ta cũng có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện cho ta ăn, hừ"

Nghe vậy Sở Hạo cười cười nói: "Nga! ngươi định dùng biện pháp gì? ta cũng muốn nhìn một chút"

Ngữ Diên dừng lại một chút, khóe miệng dần dần giơ lên vẻ tươi cười, sau đó nói với hắn: "Ngươi đừng nhiều chuyện đi theo ta thì biết!"

Sở Hạo cảm thấy khó hiểu nhưng hắn thực muốn nhìn xem nàng làm như thế nào để ăn được kẹo hồ lô, khi hắn còn đang suy nghĩ Ngữ Diên đột nhiên kéo tay hắn lại, điều này khiến cho Sở Hạo cả người run lên như bị sét đánh.

"Ca! ngươi đừng bướng bỉnh nữa! chúng ta đi ra ngoài là để xem bệnh cho ngươi, đầu ngươi có một khối u lớn bất cứ lúc nào cũng có thể chết, ngươi đừng làm ta lo lắng thêm được không!" nàng đem hắn kéo đến bên cạnh hàng bán kẹo hồ lô nói.

Người bán kẹo hồ lô nghe vậy tò mò nhìn bọn họ.

Ngữ Diên thấy thế liền vươn tay lấy khăn lau lau miệng của hắn rồi nói: "Tiền của chúng ta đều bị người ta trộm sạch rồi, đệ đệ biết ngươi muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng là. . . . . . Nhưng là đệ đệ không có tiền, ngươi đừng chảy nước miếng a! y phục này là ta đi mượn, chút nữa phải trả lại cho người ta rồi".

Lúc này Sở Hạo đang ngây ngẩn cả người, tay hắn bị nàng nắm lấy, môi của hắn đang bị nàng nhẹ nhàng lau chùi, cũng không biết nguyên nhân gì nhưng hắn không thể nhúc nhích được.

"Ca ca ngoan! ngươi chết đệ đệ sẽ làm nhiều giấy hồ lô cho ngươi ăn, ô ô, ca ca ngươi không cần bĩu môi a, như vậy rất giống cóc, ngoan! đừng khóc!"

Lúc này Sở Hạo rốt cục cũng phản ứng lại, bị nàng vừa nói như vậy cả người tức giận run run, ai giống cóc? Nàng. . . Nàng... đây mà là biện pháp, rõ ràng là làm tổn hại tới thanh danh của hắn .

Ngữ Diên thấy sắc mặt hắn phát hồng, nàng biết hắn đang nổi giận, vì thế vội lớn tiếng nói: "Ca ca! ngươi đừng kích động! ngươi xem mặt của ngươi đều đỏ lên hết rồi! ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi là muốn nói tới thần tiên đại thúc bán kẹo hồ lô lần trước cho ngươi kẹo hồ lô sao? Ai, nhưng ngươi phải biết rằng không phải tất cả người bán kẹo hồ lô đều giống như thần tiên đại thúc lần trước chúng ta gặp, chúng ta không có tiền ai sẽ cho ngươi ăn a, đại thúc ngươi nói có đúng không?" Nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân bán kẹo hồ lô, mà người đàn ông này hiển nhiên đã ở nơi này nghe họ nói chuyện từ lâu.

Bị hỏi tới người bán kẹo lập tức cười cười xấu hổ, vội lấy ra bốn cái kẹo hồ lô nói "Đây! ca ca của ngươi thật sự là đáng thương! ngươi làm đệ đệ cũng thật không dễ dàng gì"

Ngữ Diên nghe vậy vội cảm kích nói: "Nguyên lai đại thúc cũng là Bồ Tát sống a, cám ơn ngươi a"

Đột nhiên bị gọi là Bồ Tát sống người bán kẹo hồ lô hiển nhiên cực kỳ kích động, vội lấy ra một ít bạc vụn trong túi quần đưa cho nàng, "Ca ca ngươi là si ngốc, ngươi cầm lấy chút này sẽ đỡ vất vả hơn! Đừng bỏ rơi hắn"

Ngữ Diên thấy thế vội đưa hai tay lên không trung nói: "Đại thúc ngươi yên tâm, ta đối với si ngốc ca ca của ta tuyệt đối sẽ chăm sóc tận tình, sẽ không vứt bỏ hắn!" nói xong, nàng thành khẩn nhìn hắn cúi đầu rồi vội lôi kéo Sở Hạo bỏ đi.

Chương 84: Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim ( VI )

"Nữ nhân chết tiệt này!"

" Này! Cho ngươi ăn một cái, bớt giận đi! ngươi là một đại nam nhân mà cũng muốn cùng nữ hài tử so đo sao?" Nàng đưa một cái kẹo hồ lô cho hắn nói.

Sở Hạo thấy thế hất tay nói: "Lấy đi"

Ngữ Diên không cho là đúng nhún nhún vai " Này! cho ngươi ăn ngươi không cần thì thôi không cần phải đánh đổ" nói xong liền lấy một cái kẹo hồ lô bắt đầu ăn, bộ dáng tựa hồ cực kỳ say mê.

"Thực ngọt, thật trơn, thật dễ chịu nha" nàng vừa ăn vừa khen, vui cười nhìn Sở Hạo.

Sở Hạo nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn nàng, Ngữ Diên trong lòng thầm nghĩ, thật sự giống hệt là tên yêu nghiệt kia trông thật đáng ghét!

Đúng lúc này, nàng bỗng vô tình nhìn thấy bốn bạch y nữ tử đang vội vã chạy đi, Ngữ Diên thất thần, bốn nữ tử này không phải là đi cùng người lần trước cứu bọn họ sao? Kia. . . . . .

"Đợi ta với" quăng kẹo hồ lô sang một bên nàng vội chạy theo bốn bạch y nữ tử, Sở Hạo ngây ra một lúc rồi cũng vội chạy theo.

"Ngươi muốn làm gì?" Sở Hạo vừa chạy vừa hỏi.

"Gặp tình nhân trong mộng của ta " nàng thở hổn hển nói.

Sở Hạo thất thần dừng bước, lẩm bẩm trong đầu tình nhân trong mộng? Tình nhân? Một giây sau, hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt nổi giận " xú nữ nhân đáng chết này dám cho ta mang nón xanh?" Vì thế hắn vội đuổi tới.

Hai người chạy một hồi mới phát hiện đã rời khỏi khu chợ náo nhiệt, bọn họ hiện đang đứng trong viên lâm tràn đầy cây cối , Ngữ Diên buồn bực không thôi, người đâu? Làm sao có thể đột nhiên không thấy.

"Phía trước có đánh nhau" Sở Hạo nhìn về phía xa xa nói.

Ngữ Diên nghe vậy nhìn nhìn phía trước nói "Sở Tam ngươi có Thuận Phong Nhĩ sao?"

Sở Hạo không để ý tới nàng cứ thế đi về phía trước, Ngữ Diên theo bản năng cũng đi theo, nơi này hoang vu sơn dã lỡ xuất hiện dã thú..., nàng không muốn chết như vậy a!

Không bao lâu, ở phía xa xa nàng liền thấy vài bóng áo trắng cùng hắc y đang đánh nhau, mà tình nhân trong mộng của nàng giờ này lại đang nhàn nhã ngồi một bên nhìn bọn họ.

Ngữ Diên thấy thế vội kêu: "Chu sa soái ca. . . . . ."

Sở Hạo nhìn thấy trận pháp kỳ quái như thế , trong lòng bỗng nhớ đến một môn phái giết người không chớp mắt, đúng vậy, bạch y nữ tử thủ pháp tàn nhẫn như thế vừa thấy đã biết xuất thân từ Di hoa cung.

Chu sa nam ngây ra một lúc, rồi bật một cái đã nhảy tới đến cạnh nàng, "Tiểu mỹ nữ chúng ta lại gặp mặt"

Sở Hạo nhìn nhìn hắn rồi vội đem Ngữ Diên kéo ra phía sau.

"Sở Tam ngươi làm cái gì vậy?" Ngữ Diên khó hiểu hỏi.

Chu sa nam nhìn hắn cười cười "Quý tộc"

"Một người khó tìm như Di hoa Cung chủ sao lại có thể ở chỗ này!" Sở Hạo lạnh giọng nói, hắn không phải là một người đơn giản, nhìn có vẻ ôn ôn nhu nhu nhưng kỳ thật trên giang hồ hắn là kẻ nổi danh giết người không chớp mắt đại ma đầu.

Ngữ Diên ở phía sau Sở Hạo nói thầm, Di hoa cung? Di, tên này sao có thể quen biết hắn?

Chu sa nam tử cười cười nói với Ngữ Diên phía sau hắn : "Ta nói rồi chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại,nhưng không ngờ lại nhanh như vậy"

Ngữ Diên vội cười cười "Đúng vậy a! đúng vậy a! ngươi gần nhất có khỏe không?"

Sở Hạo lạnh như băng nhìn nàng, cái quái gì đang diễn ra đây, nương tử của hắn cùng đại ma đầu trong giang hồ đang ở trước mặt hắn gặp mặt nói chuyện yêu đương sao?

"Câm miệng" Sở Hạo theo bản năng hét lớn một tiếng, Ngữ Diên ngây ra một lúc vội ngậm miệng lại.

Chu sa nam tử thấy thế nhẹ nhàng cười cười "Ngươi không đơn giản" hắn nhìn Sở Hạo nói.

"Ngươi cũng đâu kém gì! Di Hoa cung làm việc tốt nhất cẩn thận một chút, miễn cho rước họa vào thân" Sở Hạo lạnh giọng nhắc nhở. Tại triều đình, Di Hoa cung nhưng là đối tượng bọn họ cần trừ diệt.

Chu sa nam tử ôn nhu cười cười nói với Ngữ Diên: "Ta gọi là Hoa Trạch Loại, ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Cái gì? Hoa. . . . . . Hoa Trạch Loại! " Nàng trực tiếp hỏi.

Hoa Trạch Loại cười cười "Lần sau gặp mặt, ta chắc chắn sẽ khoản đãi ngươi thật tốt !" nói xong hắn quay lại nhìn những thi thể Hắc y nam tử phía sau rồi ra hiệu với bạch y nữ tử chỉ trong chốc lát bon họ đã biến mất không chút tăm hơi.

"Bọn họ đều biết bay sao?" Ngữ Diên thì thào tự nói.

Sở Hạo lạnh giọng hỏi: "Làm sao ngươi có thể quen biết hạng người như thế?"

"Như thế nào? Hắn không tốt sao? Ngươi xem đi! Nhìn cho kỹ vào! ngươi không thấy hắn ôn nhu cỡ nào, anh tuấn cỡ nào, làm cho người ta ấm áp cỡ nào sao!" Nàng say mê nói.

Sở Hạo lạnh giọng nói: "Ngươi cho là hắn rất tốt sao?"

"Như thế nào? Chẳng lẽ so với ngươi biểu ca của ngươi còn kém sao?" Nàng hỏi lại.

"Nữ nhân chết tiệt! Ngươi nói cái gì? Ngươi cho là tên nam nhân này rất tốt sao? Hắn là tên giết người không chớp mắt, là võ lâm đại ma đầu!" hắn nhìn chằm chằm nàng giận giữ nói.

"Đại ma đầu thì đại ma đầu! Ta sẽ sợ sao? Ta cho ngươi biết, ta thừa biết ngươi là có ý gì, ngươi muốn nói biểu ca của ngươi là tốt nhất chứ gì?"

"Đúng vậy! Hắn không phải tốt nhất sao?" Sở Hạo giờ này khắc này không hề biết hành vi của chính mình không đúng, hắn vẫn muốn cùng nàng tranh cãi.

"Tốt cái gì mà tốt! Hắn ngoài tức giận đe dọa người khác ra thì còn có thể làm cái gì? Hắn cho là bộ dạng bản thân đẹp đẽ là có thể thích làm gì thì làm sao? Ta cho ngươi biết, chớ có học tập hắn! Ngươi gì mà bộ dạng lúc nào cũng hung hăng cáu giận như là ta nợ hắn năm trăm vạn không bằng, mà ngươi xem cách hắn nhìn nhận thưởng thức người khác đi, hắn thích là loại người nào a! Tình Nhi! Kiều Kiều! Tuyết Ngọc! Ta là nữ nhân còn không chịu nổi các nàng, nàng ta với hai thị thiếp kia đều là loại mặt người dạ thú! trước mặt cái tên ngu ngốc kia thì giả bộ hiền lành ôn ôn nhu nhu, sau lưng thì chạy đến tìm ta tính sổ còn dám lấy tính mạng Tiểu Hương ra uy hiếp ta viết từ thư! ngươi nói đi, biểu ca của ngươi có phải là tên đại ngu ngốc hay không?"

Sở Hạo nghe vậy thất thần, không khỏi hỏi: "Thật như thế sao?"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lừa ngươi sao? Ngươi có thể đi hỏi gia gia! các nàng đối với gia gia chẳng phải cũng ngụy trang như vậy sao! cũng may gia gia đã sớm nhìn ra không như biểu ca ngu ngốc của ngươi vẫn trúng bùa của các nàng, căn bản là hắn không thấy rõ sự thật, mỗi ngày ôm lấy các nàng cho rằng là bảo bối nhưng không biết thật ra bên người đang nuôi một đám xà, gia gia may mắn đi theo ta bằng không chắc cũng bị ba nữ nhân kia làm cho tức chết!" nàng đem hết suy nghĩ của mình nói ra.

Sở Hạo nghe vậy thì hoàn toàn trầm mặc, chẳng lẽ các nàng thật sự như vậy sao? Nhìn bộ dáng của nàng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ Tình nhi các nàng luôn luôn ngụy trang? !

"Đi thôi " Ngữ Diên la lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro