Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c85-86 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim ( VII )

Chỉ đi dạo chợ một hồi trời đã bắt đầu tối, bọn họ tới nơi này vào buổi trưa, ở trên đường hết lấy kẹo hồ lô lại đuổi theo soái ca nên thời gian trôi qua thật nhanh.

"Sở Tam ngươi có khỏe không?" Ngữ Diên đi dạo một hồi lâu không thấy hắn nói chuyện, không khỏi hỏi.

Sở Hạo liếc mắt nhìn nàng, trong lòng cũng không biết sao lại thế này, nghĩ đến lời nàng nói hôm nay trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu không thôi, trước kia gia gia đã từng nói Tình nhi không phải cô gái tốt mà hắn lại không rảnh bận tâm tới các nàng, lại càng không nghĩ rằng vật chất hư vinh lại có thể khiến con người biến hóa nhiều như vậy.

"Ai nha, ngươi đừng không nói lời nào như vậy, kỳ thật. . . . . . Kỳ thật biểu ca ngươi cũng không phải không đúng tý nào, hắn. . . . . . Hắn cười lên trông rất đáng yêu , ách, hắn. . . . . . Thân hình của hắn cũng rất tuyệt, môi cũng rất quyến rũ làm cho người ta muốn âu yếm, ha ha" nàng cho rằng mình phá hủy thần tượng trong long hắn vì vậy nàng vội an ủi.

Sở Hạo thấy thế nhìn chằm chằm nàng, kỳ thật nàng có vẻ cũng không quá chán ghét hắn!

"Tốt lắm! về sau ngươi học tập ta là được, nhìn xem ta làm việc đều quang minh lỗi lạc, tiêu sái cỡ nào! " nàng muốn chính mình trở thành thần tượng của hắn, dù sao trở thành thần tượng cũng là ước mơ trong thâm tâm nàng nha, ai chả thích được người khác sùng bái !

Sở Hạo cười cười đi lên phía trước, Ngữ Diên thấy hắn cười cũng vội đi theo.

Lão nhân béo thấy bọn họ tươi cười trở về trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, xem ra vẫn còn có chút tác dụng !

Sau khi ăn cơm chiều, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi, đêm đã khuya, ánh trăng lên tới trời cao.

Ngữ Diên nhàm chán nằm ở trên giường, đúng lúc này nàng đột nhiên cảm thấy bụng có chút trướng đau nhưng nàng đâu có ăn cái gì a, tại sao lại đau? Ách, nàng nghĩ nghĩ rồi tự nói với bản thân: "Ngữ Diên ngươi đau là do nước tiểu tăng, còn không mau đi tiểu?" Nghĩ đến đây, nàng vội đẩy cửa chạy tới nhà vệ sinh nữ.

Vừa tới nhà vệ sinh nữ còn chưa kịp đi toilet, nàng liền bị người khác ôm vào lòng, một đôi màu xanh biếc xuất hiện ở trước mắt nàng.

"Quỷ Tịch?" Ngữ Diên theo bản năng nói.

Quỷ Tịch nghe vậy cười cười nói: "Nương tử, ngươi đối với ta thật tốt, không thể tưởng tượng được ngươi còn nhớ rõ ta" nói xong hắn liền hôn vào trán nàng.

"Uy, tên biến thái này! Ngươi làm gì vậy?" Nàng vội đẩy hắn ra.

Quỷ Tịch cười nói: "Như thế nào? Ngươi không thích hôn như vậy? Ách. . . . . . Ta hiểu rồi để ta hôn môi của ngươi vậy" hắn lưu manh cười cười.

Ngữ Diên nghe vậy đỏ bừng mặt reo lên: "Ngươi. . . . . . Ngươi là đại sắc Quỷ! ngươi thật sự thật không biết xấu hổ, ngươi dám vô lễ với ta"

Quỷ Tịch nghe vậy chu miệng bi thương nói: "Nương tử! Sao ngươi lại có thể đối với ta như vậy? Tướng công sẽ rất đau lòng rất đau long nha " hắn làm bộ bi thương nói.

"Thôi đi! ngươi nếu muốn có nương tử thì ngày mai ta sẽ đốt cho ngươi một mỹ nữ được chưa! như vậy ngươi có thể cùng nàng thành thân " nàng đề nghị nói.

"Cái gì? Ngươi đem ta tặng cho người khác? Wow, ngươi thật không có lương tâm! nụ hôn đầu của ta đều dành cho ngươi hết nha!" Quỷ Tịch reo lên chỉ chỉ môi của mình.

Ngữ Diên nghe vậy mặt lại đỏ ửng lên "Ngươi. . . . . . Ngươi nói bừa cái gì a! đó là ngươi cưỡng hôn ta, còn nữa, người và quỷ khác nhau, ta là người, ngươi đừng mong ta thật sự gả cho ngươi a, ta không muốn chết" nàng than thở một câu, đúng vậy mặc dù hắn suất kinh thiên động địa nhưng nàng vẫn chưa sống đủ đâu, cũng không muốn sớm chết như vậy.

"Ai nói ngươi phải chết a! người và quỷ ai nói không thể cùng một chỗ! Còn nữa ngươi cũng không phải người thường, nương tử! đừng làm ầm ĩ nữa, ngoan!" hắn lại tiến lên ôm nàng, Ngữ Diên bị hắn nhất ôm như vậy bụng lại càng cảm thấy đau, vì thế nàng đỏ bừng mặt nói: "Ngươi. . . . . . Giờ ngươi có thể đi nơi khác được không?"

Quỷ Tịch buông nàng ra cười cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn đi tiểu " nàng không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Quỷ Tịch đột nhiên cười ha hả nói: "Đi đi, nhà xí ngay cạnh ngươi "

Ngữ Diên reo lên: "Ngươi tránh ra a"

"Ngươi yên tâm đi! ta sẽ không nhìn lén ngươi đâu!mặc dù ta là quỷ nhưng cũng không thiếu đạo đức như vậy " hắn nhún nhún vai nói.

Ngữ Diên rốt cuộc chịu không nổi trực tiếp chạy về phía nhà xí, nàng kéo quần ngồi xổm trên mặt đất, nhưng chính là ban đêm quá mức yên tĩnh, âm thanh dù rất nhỏ cũng cực kỳ rõ ràng, nàng biết Quỷ Tịch ở bên ngoài vì thế nàng vội nhịn xuống hi vọng thanh âm nhỏ một chút.

' giọt ~ giọt ~ giọt ~ giọt ~' chợt đột nhiên bên ngoài nhà xí vang lên tiếng sáo.

Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ là Quỷ Tịch sợ mình thẹn thùng nên thổi sáo? Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp vui sướng, ngoài cửa Quỷ Tịch đã nói : "Nương tử, ngươi đi tiểu mà cũng có tiết tấu! ngươi cứ tiếp tục đi! Ta sẽ thổi sáo phối hợp với ngươi, hòa âm nghe cũng rất tuyệt "

Ngữ Diên nghe vậy hoàn toàn nổi giận, nàng không thèm chú ý hình tượng của mình nữa ' rầm ' đái ra, tiếp theo mặc quần nhắc tiêu sái đi ra chỉ vào hắn nói: "Bổn tiểu thư không phải dễ dàng thẹn thùng như vậy, hừ" nàng quay người lại tức giận chuẩn bị rời đi.

"Nương tử!" Quỷ Tịch lập tức chạy tới trước mặt nàng.

"Làm gì?" Nàng giận dữ hỏi.

"Ta nghĩ muốn ở gần ngươi thêm một chút, tướng công gần đây bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian tới thăm ngươi, ngươi cho ta hôn một chút được không?"

"Không cần" nàng liền cự tuyệt.

"Ai, ta đau lòng quá" Quỷ Tịch che ngực bi ai nói.

"Ngươi đang ở bên ngoài làm cái gì?" đột nhiên Sở Hạo đứng ở đàng xa hỏi, hắn tất nhiên có thể thấy rõ quỷ tịch nhưng hắn vẫn làm bộ không nhìn thấy, Quỷ Tịch là bực nào thông minh, Sở Hạo vừa ra tới hắn liền biết ngay thân phận của Sở Hạo, lần trước ở trong miếu hắn nhớ kỹ là không chỉ là pháp thuật quỷ dị mà còn mùi thản nhiên kia.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta đi nhà xí a" Ngữ Diên nói gấp, sau đó nhìn nhìn Quỷ Tịch nhẹ nói : " Đại biến thái! ngươi còn không mau đi đi?"

Quỷ Tịch cười cười "Nương tử! ngươi thật quan tâm tới ta, tướng công lần sau sẽ trở lại thăm ngươi" nói xong hắn cười cười nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.

Chương 86: Công tâm kế ( I )

Sở Hạo đột nhiên xuất hiện khiến Ngữ Diên sợ hãi nhảy dựng lên, vì thế vội reo lên: "Ngươi làm cái gì thế! xuất hiện như quỷ vậy, ngươi muốn hù chết ta à?" Nàng bất mãn nói.

"Chỉ sợ thật sự có quỷ làm ngươi sợ đi?" Hắn nhìn nhìn nàng, trên mặt không chút biểu tình nói.

Nghe vậy, Ngữ Diên ngây ra một lúc,thầm nghĩ lời này có ý gì? Cái gì gọi là thật sự có quỷ đến dọa nàng? Nhưng nghĩ đến hắn căn bản là không nhìn thấy chắc lời vừa rồi chỉ là nói bừa vì thế nói: "Ngươi không phải là tới tìm ta chứ?" Nàng xem xem bốn phía, nơi này một người đều không có.

Sở Hạo nghe nàng chất vấn như vậy, cũng là ngây ra một lúc, đúng vậy, hắn tới làm cái gì? Đúng rồi, vừa nãy hắn nghe thấy tiếng động lạ nên mới tới, hắn vội an ủi bản thân, nhưng trong đáy lòng lại có chút rung động.

Ngữ Diên khi hắn sững sờ thì đi tới bên cạnh hắn vỗ vỗ vai hắn nói: "Huynh đệ, ta biết ta thực mê người, là tình nhân trong mộng của nam nhân các ngươi, nhưng ngươi không nên mê luyến ta như vậy, ta cũng không bắt buộc ngươi dù sao ta cũng không thể khống chế tư tưởng của ngươi đúng không, nhưng ngươi trăm ngàn lần cũng không cần nửa đêm tới tìm ta, miễn cho bị mỹ mạo của ta rung động lại mắc bệnh tương tư" nàng liền quy hắn cùng Quỷ Tịch kia thành một loại.

Sở Hạo nhìn nhìn nàng cười lạnh một tiếng "Ta nghĩ. . . . . ."

"Ngươi không cần nghĩ " nàng vươn tay ra dấu đình chỉ "Làm người gian nan, làm một nữ nhân rất khó, làm một nữ nhân khiến cho nam nhân các ngươi nửa đêm không biết mệt đến tìm kiếm càng khó hơn, aiiiii!" Nàng thở dài nói, rồi kéo quần chỉnh đốn lại trng phục.

Sở Hạo nhìn nhìn động tác của nàng tục tằng như thế không khỏi nhíu mày nói: "Mỹ nữ trước mặt nam nhân nói chuyện lại kéo quần kéo áo vậy sao?"

"Làm gì a? Ta không chỉnh đốn lại quần, chẳng lẽ để nó rơi xuống cho ngươi xem a, bệnh thần kinh!" nàng bị hắn hỏi liền phản bác.

"Ta nghĩ xem. . . . . ."

"Cái gì? Làm sao ngươi vô sỉ như vậy a! ngươi muốn xem ta thoát quần sao? Ngươi thật sự là không biết xấu hổ! " nàng lại cắt đứt lời của hắn kích động nói.

Sở Hạo nghe vậy giận giữ nói: "Nữ nhân chết tiệt! ngươi có thể thôi ngắt lời ta được không?"

Đột nhiên bị quát lớn Ngữ Diên ngây ra một lúc, vài giây sau than thở một câu, "Ngươi có điều muốn nói à? Ách. . . . . . Vậy ngươi nói đi ".

"Ý của ta là, ta nghĩ nhìn ngươi đến tột cùng còn có thể tự kỷ tới trình độ nào, ta nghĩ nên nói cho ngươi một câu, trời tối có thể nằm mơ nhưng mời ngươi nhắm mắt rồi hẵng mộng được không?" nói xong, trực tiếp xoay người đi về.

Ngữ diên bị lời của hắn làm ngây ra một lúc, sau đó liền phản ứng lại "Nha , ngươi hét cái gì a, ngươi cho ngươi là Sở Hạo a, còn nữa, ta. . . . . . Ta cho dù tự kỷ cũng có tư cách, hừm hừ" nàng tức giận hét lên.

Hôm sau

Lão nhân béo sáng sớm đã rời giường, còn có 2 ngày nữa! không hiểu ngày hôm qua tiếp xúc có làm cho hai người kia lưu lại cho nhau ấn tượng tốt hay không?

"Gia gia" nhìn hắn ngồi ở trong đại sảnh ăn điểm tâm, nàng liền chạy tới bên cạnh hắn, Tiểu Hương sáng sớm đã chạy đi chợ nói mua đồ này nọ, phu xe sáng sớm cũng đi tắm rửa cho ngựa .

"Di, Sở Tam đâu?" Lão nhân béo không thấy Sở Hạo không khỏi hỏi.

"Ta làm sao mà biết a! tên đó đầu óc thật sự có vấn đề" nàng than thở một câu.

"A? Làm sao vậy? Hắn đắc tội với ngươi?" Lão nhân béo khó hiểu hỏi, ngày hôm qua lúc trở lại không phải còn cười cười nói nói đấy sao, như thế nào sau một buổi tối liền thay đổi?

"Cái gì gọi là có đắc tội hay không ta! Ngươi có biết hay không, hắn nửa đêm chạy đến nhà xí đi tìm ta, tiếp theo hắn ngượng ngùng thừa nhận mê luyến ta, hắn ngượng ngùng chắc cũng sẽ cảm thấy xấu hổ đi! nhưng hắn vẫn nói ta tự kỷ, ai nha ngươi nghe thế có được không" mặt nàng điều đã bị bưng lên, nàng cầm chiếc đũa gắp miếng thức ăn lớn nhất cho vào miệng

"Nữ nhân đều thích ở sau lưng người khác nói linh tinh sao?" Sở Hạo đột nhiên đi tới trước mặt nàng hỏi.

Ngữ Diên hoảng sợ, thức ăn trong miệng lập tức bị phun ra ngoài, rất không may thức ăn đều đọng ở trên mặt Sở Hạo, nga, không, phải là trên mặt nạ da người.

Sở Hạo thấy thế vội lấy khăn tay lau mặt rồi nhìn chằm chằm nàng tức giận nói: "Xú nữ nhân ngươi muốn chết sao?"

Ngữ Diên nghe vậy vội đứng dậy vỗ bàn reo lên: "Ngươi mới là xú nữ nhân! ta bây giờ là nam nhân, còn nữa ngươi có biết ngươi vừa mới làm cho ta nhận lấy bao nhiêu tổn hại hay không?"

". . . . . . ?" Sở Hạo cùng lão nhân béo đều ngây người, nàng cũng thương tổn sao? Rõ ràng là Sở Hạo bị phun thức ăn vào mặt mà?

"Ngươi có biết không, ngươi học tập tên biểu ca yêu nghiệt của ngươi đột nhiên xuất hiện làm ta giật mình, kinh hãi! Ngươi làm vậy không chỉ làm trái tim của ta kinh hoàng mà huyết áp cũng tăng cao, choáng váng đầu óc ù tai. Ta còn không bắt ngươi bồi thường cho ta phí tổn thất tinh thần, ngươi ở đó mà hét cái gì nha?"

"Ngươi. . . . . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi! còn có a! Thức ăn đang yên lành ở trong miệng của ta, ngươi đột nhiên xuất hiện, khiến nó bay mất, ngươi...ngươi chính là cưỡng gian thần kinh của ta" nàng trực tiếp ngắt lời của hắn reo lên.

"Cái gì? Thần kinh mà cũng có thể cưỡng gian" Sở Hạo quả thực bị những lời nàng nói làm cho sửng sốt sửng sốt, mà cơn tức giận trong hắn cũng bất tri bất giác dần dần vơi đi.

"Đúng vậy a! ngươi không thừa nhận sao? Ngươi cố ý làm ta sợ nhảy dựng lên, để cho ta phun thức ăn lên mặt ngươi như thế trên mặt ngươi đều đọng nước miếng của ta, cái này gọi là hôn gián tiếp, như vậy chẳng lẽ còn không phải là cưỡng gian thần kinh của ta sao? A a a, ta đã sớm nhìn ra ngươi đối với ta có ý rồi, không thể tưởng tượng được ngươi lại giảo hoạt như thế a, thôi quên đi! Thấy ngươi mê luyến ta nhiều như thế ta sẽ không so đo với ngươi " nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó không đợi hắn hồi phục lại tinh thần nàng đã nhanh chóng chạy lên trên lầu.

Sở Hạo ngây ra một lúc rốt cục cũng phản ứng reo lên: "Ngươi đứng lại đó cho ta! ta muốn giết ngươi!" hắn anh tuấn như thế có khi nào lại bị nói thành như vậy? Đây quả thực là vô cùng nhục nhã, lão nhân béo thấy thế vội kéo hắn ngồi xuống "Bình tĩnh! bình tĩnh! OK?"

Hắn rống giận tất nhiên tất cả đều truyền vào trong tai nàng, cho nên nàng càng gia tăng cước bộ nhanh chóng trở về phòng. Vừa tiến vào phòng nàng vội vàng đóng cửa lại sau đó vỗ vỗ ngực âm thầm nói làm ta sợ muốn chết, may mắn ta chống chế tốt, aiiiii...., tuy rằng hắn không phải yêu nghiệt kia nhưng ánh mắt của hắn đúng là bắt chước rất đúng chỗ, đặc biệt là lúc hắn trừng mắt nhìn nàng thật sự giống hệt Sở yêu nghiệt, tuy rằng nàng biết hắn không phải nhưng cái loại ánh mắt này thật khiến người ta khiếp đảm !

"Ngươi đang sợ hãi cái gì vậy?" Đột nhiên trong phòng bỗng vang lên một thanh âm vô cùng dễ nghe khiến nàng lại sửng sốt hoảng sợ.

"Ai?" Giờ này khắc này không hiểu sao nàng đột nhiên lại cảm thấy trong phòng lại trở nên hắc ám như vậy.

' đông ' một tiếng, cửa sổ bên cạnh nàng xuất hiện một chi hoa.

Ngữ diên theo bản năng nói: "Hoa. . . . . . Hoa. . . . . . Hoa trạch loại?"

"Thông minh" lời của nàng vừa dứt, trên mái hiên Hoa Trạch Loại mới chậm rãi hạ xuống, Ngữ Diên thấy soái ca này mình mong nhớ ngày đêm giờ xuất hiện ngay trước mặt , trong lòng không khỏi nhảy lên.

"Trong lúc vô tình phát hiện được ngươi ở nơi này nên thuận tiện sang đây xem xem" Hoa Trạch Loại thanh âm ôn nhu giống như một cơn gió nhẹ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Ngữ Diên nghe hắn nói như vậy thì ngượng ngùng cười cười nghĩ rằng, chẳng lẽ ông trời nghe được của ước nguyện của nàng nên cố ý làm cho hắn đến sao?

"Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi thật sự là người của Di hoa cung ?" Lần này gặp được hắn, nàng nghĩ tốt nhất nên hiểu biết rõ ràng.

Hoa Trạch Loại gật gật đầu.

"Kia. . . . . .Vậy ngươi thật sự là đại ma đầu giết người không chớp mắt trên giang hồ ?" Nàng nghi ngờ hỏi , bởi vì ở trong mắt của nàng một soái ca ôn nhu như thế sao có thể là ma đầu giết người không chớp mắt?

"Những người ta giết đều là những người đáng chết , bọn họ cũng không phải người tốt nha" Hoa Trạch Loại cười cười cho đáp án.

Ngữ Diên nghe vậy cũng cười cười, bởi vì nàng không biết nên nói cái gì, nói với hắn đừng giết người nữa! Mọi người đều có cha mẹ sao ? Aiiii... ở cổ đại giết người dường như là không phạm pháp, ngươi không giết người sẽ bị giết , thật là một Đại Bi kịch thời đại.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Muốn ra ngoài đi dạo không?" Hắn cười cười hỏi.

"Đi đâu?"

"Lạc Uyển" hắn cười.

Ngữ Diên nghe vậy lẩm bẩm một tiếng, Lạc Uyển? Tên này nghe không được tự nhiên, lạc, nơi nam nhân sung sướng , đây chẳng phải là. . . . . . . Một giây sau, nàng kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Ngươi nói là kỹ viện?"

"Đúng vậy a! muốn cùng đi không?"

Ngữ Diên nghe hắn nói như vậy trong lòng lập tức cảm thấy mất mát, hóa ra hắn hoa tâm như thế! Hắn cũng thích kỹ nữ ở kỹ viện sao? Chẳng lẽ tất cả soái ca đều thích kỹ nữ? Nàng không khỏi buồn bực nghĩ.

"Hôm nay là lần tụ hội nổi tiếng của Lạc Uyển một năm chỉ có một lần bởi vì hoa khôi Cầm Tiên sẽ bộc lộ tài năng, mỗi năm nàng chỉ đàn có một lần, nghe nói nàng tự nhận là Cầm tiên, thiên hạ không có kẻ nào có thể vượt qua tiếng đàn của nàng, bản thân ta là có hứng thú đi xem, còn ngươi?" Hoa Trạch Loại nói ra lý do.

"Kia...Nếu nàng đàn hay, ngươi sẽ thích nàng sao?" Nàng cũng không biết chính mình nói vậy thật không đúng, những lời này dường như không suy nghĩ liền từ trong mồm nói ra.

Hoa Trạch Loại nghe vậy ngây ra một lúc rồi cười nói: "Cho đến tận lúc này, chưa có một nữ nhân nào có thể chiếm được lòng của ta"

Vẫn chưa có người nào đến được trái tim của hắn? Kia. . . . . . Kia có vẻ nàng còn có cơ hội ? Cầm Tiên phải không? Có bổn tiểu thư là Cầm Thần ở đây, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho ngươi nổi bật trước mặt Hoa Trạch Loại, ta muốn đoạt giải quán quân, trong lòng nàng tru lên, sau đó nàng liền nói: " Được! ta đi với ngươi! nhưng ta phải báo cho bọn họ một chút ha" nàng lấy giấy bút ra viết 'ta ra ngoài đi dạo một hồi sẽ trở lại' rồi đặt giấy trên bàn trà sau đó nhìn hắn nói: "Bổn thiếu gia đã chuẩn bị xong, chúng ta dạo kỹ viện đi"

Hoa Trạch Loại bị ngữ khí của nàng làm cho phát cười , hắn đem nàng ôm vào trong ngực, mũi chân điểm nhẹ một chút bọn họ liền như thần tiên bay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro