Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c89-90 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Hoa Trạch Loại hay là Phượng Ly Ca?

Ngữ Diên cứ ngây ngốc bị hắn ôm vào trong ngực, giờ này khắc này trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, sao lại thế này, hắn. . . . . . Hắn làm sao có thể đột nhiên chạy tới đây? !

Mọi người nhìn thấy nam nhân khí phách như thế nhất thời hít vào một hơi, trong kỹ viện có một vài người thân phận quý tộc bỗng la lên: " Kinh... kinh thành đệ nhất Vương gia! Cung thân vương!" lời của hắn vừa dứt ngoài cửa bỗng xuất hiện một đội nhân mã, toàn bộ mọi người đều đứng lên,không cần nghĩ cũng biết những người này nhất định đều là Sở yêu nghiệt mang đến .

Mọi người nghe vậy kinh ngạc không thôi, kinh thành đệ nhất Vương gia làm sao lại tới đây? Một giây sau, trong kỹ viện toàn bộ mọi người phía dưới đều quỳ xuống hô to "Vương gia Cát Tường"

Sở Hạo cười cười nói: "Các vị không cần đa lễ! Bổn vương cùng ái phi cãi nhau khiến nàng chạy tới đây, bổn vương đuổi tới nơi này là để nhận sai " nói xong nhìn về phía Ngữ Diên ôn nhu nói: "Nương tử! đừng giận nữa! về nhà đi"

Ngữ Diên nghe vậy lại ngây ngốc không biết làm sao, đây là chuyện gì? Hắn ....! Mọi người đứng dậy cười cười, Vương Phi mê người, Vương gia tuấn tú, thật sự là trời sinh một đôi a!

Đúng lúc này, ' Hoa Trạch Loại ' từ phía trên phòng nhảy xuống võ đài, hắn mở cây quạt màu trắng thong dong cười nói: "Vương gia đã lâu không gặp"

Hai nam nhân anh tuấn đồng thời cùng đứng ở trên võ đài khiến các nữ nhân phía dưới đều kinh hô, Sở Hạo cùng Hoa Trạch Loại khí chất không giống nhau, một người là dương cương khí, một người là ôn nhu khí, một cương một nhu, hai tuấn mỹ nam nhân đồng thời cười cười.

Sở Hạo nhìn nhìn hắn nói: "Không thể tưởng tượng được một người khó tìm như Di hoa Cung Cung chủ lại có thể nhàn nhã ở chỗ này hưởng thụ khoái lạc"

Mọi người nghe vậy thì kinh hãi, Di hoa cung đệ nhất ma đầu, Phượng Ly Ca sao? ! Một giây sau mọi người vội hướng ra phía ngoài chạy đi chỉ trong tích tắc nơi này đã không còn bóng người , phải biết rằng ai dám đắc tội với Di hoa cung thì kết cục sẽ chết vô cùng thê thảm.

"Vương gia không phải cũng vậy sao?" Hắn cười cười nói, không một chút kinh hoảng.

Sở Hạo nghe vậy cười lạnh một tiếng "Bổn vương cùng võ lâm đệ nhất ma đầu Phượng Ly Ca sao có thể cùng so sánh " giọng nói của hắn mang theo ý châm chọc.

"Cái gì? Phượng Ly Ca?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, Phượng Ly Ca, hắn không phải tên là Hoa Trạch Loại sao?

Sở Hạo cười nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ lời nói của ma đầu ngươi đều tin tưởng hết sao?"

"Này. . . . . ."

Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng ngượng ngùng cười cười xin lỗi nói: "Ngại quá! Hoa Trạch Loại là ngoại hiệu ta tùy tiện lấy, ngươi cảm thấy như thế nào? So với phượng Ly Ca thì cái nào có ý thơ hơn?"

"Ta nghĩ mỗi cái tên của ngươi nhiều đều ứng với các loại thân phận khác nhau đi!" Sở Hạo đột nhiên nói.

Ngữ Diên ngây ra một lúc, ách. . . . . . Đây là ý gì, nhiều loại thân phận! chẳng lẽ hắn còn nhiều loại thân phận nữa sao? Như vậy, hắn thật sự là ai?

"Bổn vương khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt" Sở Hạo nhắc nhở.

Phượng Ly Ca cười cười "Sư huynh! ta đã không còn là tiểu sư đệ của ngươi nữa rồi, ta nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ta tự biết, con đường của ngươi so với ta không giống nhau! cái đó gọi là bất đồng đạo bất tương vi mưu, nhưng người làm sư đệ như ta đây vẫn muốn nói với ngươi một câu, ta Phượng Ly Ca làm việc đều quang minh lỗi lạc, ngươi sau nhất định sẽ hiểu "

"Ta là quan, ngươi là ma đầu giết người không ghê tay cũng là người triều đình muốn bắt, ngươi tốt nhất nên cẩn trọng tự lo cho bản thân đi!" Sở Hạo mặt không chút thay đổi nói.

Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sư huynh, sư đệ, Phượng Ly Ca cùng Sở Hạo thật ra có quan hệ gì? nếu là sư huynh đệ thì vì sao hiện tại lại coi nhau như kẻ thù? Giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì? còn nữa thân phận của Phượng Ly Ca là gì? Làm sao có thể cùng Vương gia trở thành sư huynh đệ ? Ngữ Diên trong đầu không ngừng hỏi nhưng thủy chung không tìm ra đáp án.

Phượng Ly Ca nghe vậy chỉ cười nhạo cũng không tức giận, hắn đi tới bên người Ngữ Diên nói: " Trước kia ta nói dối ngươi là cố ý, nhưng ta phượng Ly Ca đối với ngươi không có bất kỳ giả ý náo, ngươi có tin tưởng ta không?" Hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Ngươi muốn nàng tin tưởng đại ma đầu như ngươi sao?" Sở Hạo đột nhiên cười lạnh nói.

Ngữ Diên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đó thật sự rất tinh thuần , nàng tin tưởng hắn nhất định là có khổ trung nếu không hắn chắc chắn sẽ không cứu các nàng, vì thế nàng dựa vào cảm giác của mình nói: "Mặc kệ ngươi là Hoa Trạch loại hay Phượng Ly Ca, ta đều tin tưởng ngươi"

Phượng Ly Ca nghe vậy cười lên ha hả "Thiên hạ có một người tri kỷ như vậy là đủ! lần sau gặp lại ta sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi, tạm biệt!" lời của hắn vừa, chợt đột nhiên cứ như vậy tiêu thất.

Sở Hạo nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn? Ngươi chẳng lẽ không nghĩ hắn có thể lừa ngươi sao? Hơn nữa ngươi cũng không hề biết thân phận của hắn mà dám tin tưởng?"

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: "Ta thật sự không biết hắn có thân phận gì, cũng không biết hắn tại sao là sư đệ của ngươi, càng không biết giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ biết hắn đã cứu chúng ta, thế là đủ, hơn nữa ta tin tưởng hắn nhất định là có nỗi khổ riêng , kỳ thật rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài là có thể hiểu hết, ta nghĩ hắn nhất định là có nỗi khổ riêng, tóm lại là ta tin tưởng hắn" Ngữ Diên nói xong sợ hắn phát hỏa vì thế vội đi ra phía ngoài.

Sở Hạo ngây ra một lúc nhìn về phía nàng đang nhanh chóng chạy ra ngoài lại ngước mắt nhìn lên chữ thiên Nhất Hào phòng, trên kia thật ra là người nào, vì sao vẫn đóng chặt cửa sổ? hắn hiện tại cũng không muốn nghĩ nhiều vì thế liền xoay người đi ra ngoài.

Kỹ viện vốn náo nhiệt giờ trở nên im lặng, bên trong chữ thiên Nhất Hào phòng truyền ra một tiếng thanh âm hùng hậu ca ngợi: "Nàng luôn biết cách làm cho người khác kinh hỉ!"

Lời của hắn dứt liền liền có người nói "Hoàng thượng! Cung Vương Phi thật sự luôn khiến người khác giật mình! vừa rồi nhiều Hồ Điệp như vậy đều là nghe tiếng đàn mà đến thật sự quá thần kỳ!"

Sở Thiên uống một ngụm trà cười cười "Đúng vậy a! nàng luôn có thể mang đến vô hạn kinh hỉ, xem ra cải trang vi hành tới đây cũng không có sai"

"Kia, hoàng thượng chúng ta bây giờ còn tiếp tục cải trang vi hành nữa không?" Lão thái giám hỏi.

Sở Thiên nghe vậy đứng dậy cười nói: "Không! ta nghĩ so với cải trang vi hành thì ta muốn một mình cùng nàng tâm sự hơn, đi thôi, hồi cung!"

"Tuân lệnh" lão thái giám vội mở cửa, ngoài cửa Cẩm y vệ mặc thường phục đã chuẩn bị sẵn sàng theo họ rời khỏi nơi này.

Giờ này khắc này, Ngữ Diên cùng Sở Hạo đang ngồi chung một xe ngựa, Tiểu Hương cùng lão nhân béo ngồi ở trong một cái xe ngựa khác, mà phu xe họ thuê tất nhiên là đã trở về nhà .

Không khí bên trong xe có chút quỷ dị, Ngữ Diên thật sự không biết nên nói như thế nào, hắn làm sao có thể tới đây? Thật quá nhanh?

Sở Hạo nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc trước nàng đột nhiên rời đi để lại một tờ giấy, sau đó Nhất Kiếm lại báo cho hắn biết nàng cùng phượng Ly Ca đi Lạc Uyển, lúc ấy hắn không hiểu vì sao bản thân cực kỳ tức tối vì thế hắn lệnh cho Nhất kiếm đem Gia gia và Tiểu Hương hồi phủ, còn hắn thì nhanh chóng thay đổi quần áo, xé mặt nạ xuống đi tới Lạc Uyển.

Kỳ thật hắn luôn ở trong đám người phía dưới đài quan sát nhất cử nhất động của nàng, mọi việc nàng làm đều không qua được mắt hắn, nhưng hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không đánh được cây đàn cái kia ai ngờ tiếng đàn của nàng lại trong trẻo lưu chuyển như thế, làm cho người ta bất tri bất giác bị cuốn vào ý cảnh bên trong bài hát hơn nữa lại làm cho mọi người thực cảm động, nhìn mọi người vì nàng vung tiền như rác,trong hắn bắt đầu ghen tuông nổi lên, hắn không hề nghĩ ngợi liền bay qua bởi vậy mới có một màn vừa rồi.

"Khụ khụ" Ngữ Diên giả ý ho khan một tiếng hỏi: "Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi có nhìn thấy Sở Tam không?" Kỳ thật khi vừa mới lên xe, nàng liền phát hiện Sở Tam biến mất, nhưng nhìn thấy Sở Hạo mặt đang đen lại, nàng cũng không dám hỏi.

Sở Hạo ngây ra một lúc, mở mắt nhìn về phía nàng hỏi: "Như thế nào? Ngươi quan tâm tới hắn sao?"

"Ta. . . . . . Chúng ta tốt xấu gì cũng từng là bạn đồng hành nha, còn nữa, Sở Tam rất tốt! hắn đi mà ta cũng chưa nói được với hắn một câu" nàng than nhẹ một tiếng tiếc nuối, aiiii..., tại sao phải đi a! ngươi đi rồi ta về sau biết mắng ai, khó tìm được ngươi giống Sở yêu nghiệt như vậy! ta vừa vặn có một nơi để trút giận, giờ thì haizzzzz...

Sở Hạo thấy nàng có chút mất mát trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ấm áp, xem ra nàng cũng không phải là không có tim phổi , ít nhất còn biết quan tâm người khác, chính là hắn không nghĩ tới kiểu 'quan tâm' của nàng là loại nào.

"Kỳ thật ta cùng Gia gia chính là muốn đi ra khỏi phủ tản bộ mà thôi" nàng vội trở lại chuyện chính nói, nghe nói bắt cóc gia gia bị hắn biết sẽ bị xử rất thê thảm.

"Gia gia nói là hắn muốn ngươi rời đi! " Sở Hạo theo bản năng cho nàng một con đường sống, kỳ thật hắn cho cơ hội thứ nhất là vì gia gia yêu cầu thứ hai cũng là vì nội tâm của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy nàng rất thú vị có lẽ hắn nên tìm hiểu kỹ nàng một chút xem thật ra nàng là người như thế nào!

Ngữ Diên nghe vậy nói gấp: "Đúng! Đúng! đúng! ai, gia gia rất muốn rời đi, ta không tuân theo gia gia sẽ rất tức giận, người xưa đã nói kính già yêu trẻ là mỹ đức cho nên ta mạo hiểm đi phiêu lưu với hắn, ngươi phải biết rằng ta là thật sự rất hiếu thảo, vì để trưởng bối vui vẻ cam tâm ta tình nguyện hy sinh vui vẻ của chính mình " nàng nói so với hát còn dễ nghe hơn , nhưng lúc này ở trong lòng nàng lại thực bi ai,aiiii..., nàng nên đi đăng ký thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, chắc chắn trong tương lai nàng sẽ trở thành một siêu sao, giờ chỉ có thể lưu lạc tới cổ đại diễn trò thật là uổng phí tài năng!

Sở Hạo nghe vậy nín cười không thèm nhắc lại, hắn nhớ không rõ đây là lần thứ mấy hắn nở nụ cười, tóm lại ở cùng nàng một chỗ, trên mặt của hắn luôn tươi cười luôn, Mộng Ngữ Diên, bổn vương còn chưa thăm dò ngươi chi tiết, ngươi đừng mơ tưởng trốn đi!

Mà Ngữ Diên lúc này trong lòng lại bi ai tới cực điểm, làm sao bây giờ! chẳng lẽ nàng cứ như vậy nhận thua đi theo tên yêu nghiệt này trở về làm chim hoàng yến cả đời?

Không! Nàng không cần!

Nàng muốn theo đuổi hạnh phúc! thế giới bên ngoài thật đẹp! còn có Phượng Ly Ca! rồi mỹ thực, giang hồ nữa, hấp dẫn như vậy! mà nàng khi xem 'anh hùng xạ điêu' nàng liền ảo tưởng mình là 'Hoàng Dung', nay thật sự có một giang hồ vũ đài như vậy, nàng làm sao có thể chưa lên đài đã bị lôi đi mất, cho nên nàng không thể bị người khác trói buộc, nàng còn muốn ra giang hồ tìm kiếm 'Tĩnh ca ca' của nàng, suy tư một lúc nàng đột nhiên quỷ dị cười cười, sao nàng lại ngốc như vậy, nàng không phải được ra một yêu cầu với đương kim Hoàng thượng đó sao. . . . .

Chương 90: Thực thần giá lâm ( I )

Xe ngựa nhanh hơn chạy trở về.

Lúc này Sở Hạo đang nhắm mắt tựa vào bên trong xe nghỉ ngơi, Ngữ Diên bắt đầu ngồi nhìn ngắm tuấn nhan hoàn mỹ của hắn, lông mi của hắn thật dài a! Đôi môi... nàng không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, chúa ơi, cổ đại soái ca đều đẹp trai như vậy sao? Nếu hắn cùng phượng Ly Ca đều cởi hết nằm ở trên giường không hiểu sẽ là cái dạng gì. . . . . .

"Nương tử ngươi mau tới đây! Hạo nhi chờ ngươi đã lâu lắm rồi" hắn để lộ vai nhìn nàng dụ hoăc nói.

"Nữ hiệp! ca chờ ngươi thật khổ, đến mau đây! người ta thực muốn ngươi " hắn mị nhãn nhìn nàng.

"Ha ha....đến đây! Bản nữ hiệp sẽ thương cả hai! mau thoát quần ha ha" nàng chảy nước miếng nói.

"Thoát nha! thoát nha! Thoát!...." nàng vô tình reo hò.

"Vương Phi! ngươi muốn thoát cái gì?" Nhìn nàng như đang đi vào cõi thần tiên vũ trụ, hắn thấy nhưng không thể trách, nhưng lúc này đây nàng luôn mồm kêu thoát nha thoát, cái gì thoát, thật ra là có ý gì?

Ngữ Diên bị hắn lạnh giọng chất vấn thì bị đánh thức, ý thức được chính mình thất thố vội ngượng ngùng cười nói: "Tha nha tha nha, chạy nhanh tha nha, hảo tiên sinh tha sạch sẽ nhất" nàng vội lung tung vạch lên.

Sở Hạo nghe vậy trên mặt như trước nhìn không ra cảm xúc gì, sau đó nhìn chằm chằm nàng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Vương Phi có phải hay không có lời gì muốn nói?"

Ngữ Diên bị hắn hỏi như vậy mới bình tĩnh trở lại, được rồi! ngươi đã chủ động hỏi thì ta sẽ hỏi những nghi hoặc trong đáy lòng "Cái kia. . . . . . Ta. . . . . . Ta có thể ngồi cùng xe với gia gia không?"

"Không thể" hắn liền từ chối.

"A? Vì sao. . . . . ." Nàng khó hiểu truy vấn.

"Như thế nào? Cùng bổn vương ngồi trong một xe ngựa khó chịu như vậy sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Ngữ Diên thấy hắn chất vấn như thế biết trong lòng hắn nhất định cực kỳ tức giận, vì thế nàng ngượng ngùng cười cười nói: "Ta. . . . . . Ta không có ý này, ta chỉ cảm thấy ngồi cùng gia gia bọn họ ở trong một xe có vẻ náo nhiệt hơn" nàng giải thích nhưng trong lòng thì không ngừng hò hét... ta không muốn ở trong cùng một xe với tên yêu nghiệt nhà ngươi, ta không muốn biến thành khối băng .

Sở Hạo nghe nàng giải thích như vậy, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường "Ta nghĩ đây không phải điều ngươi muốn hỏi! "

Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn khẳng định như thế thì cúi đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn hỏi không phải điều này, kỳ thật. . . . . . Cái kia, ngươi cùng Hoa Trạch Loại nga không, là Phượng Ly Ca có quan hệ gì?"

Sở Hạo trầm mặc không nói.

Ngữ Diên thấy thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Ta nghe hắn gọi ngươi là sư huynh? Vậy các ngươi trước kia là sư huynh đệ sao? Nhưng là vì sao bây giờ lại coi nhau như địch nhân? Ta thấy ngươi nhìn hắn tựa hồ rất không thích, hắn cũng vậy, có phải giữa các người có hiểu lầm gì hay không? Nha, để ta thử đoán xem! ta nghĩ các ngươi nhất định là bởi vì cùng thích một cái nữ nhân sau đó ra tay quá nặng cuối cùng tình cảm tan biến! đúng không?" Nàng thật bội phục khả năng trinh thám của mình.

Sở Hạo nghe vậy nhìn về phía nàng nói: "Không thể tưởng tượng được phi tử của bổn vương sẽ thêu dệt chuyện xưa như thế, sao ngươi không nói chúng ta là bởi vì ghen tuông mà biến thành địch nhân?"

Ngữ Diên nghe vậy bĩu môi nói: "Chẳng lẽ không phải sao?Ngươi vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ ta đoán sai lầm rồi sao? Di, chẳng lẽ là. . . . . ." trong mắt nàng bỗng hiện lên một tia giảo hoạt.

"Là cái gì?" Hắn hỏi.

"Là hai người các ngươi đều rất suất nên trong mắt không muốn nhìn đối phương ! Ai, không thể tưởng được lòng ghen tỵ của đàn ông các ngươi cũng mãnh liệt như thế! Ta nói rất đúng phải không? Ai, ngươi đừng không nói lời nào a, chuyện xưa của các ngươi thật sự là như thế nào? ngươi nói một chút đi! Ta cam đoan, ta nhất định sẽ yên lặng lắng nghe" nàng nói, đối với mối quan hệ của bọn hắn chắc chắn trong đó có rất nhiều khúc mắc, chính là đoán dù sao cũng chỉ là đoán, nàng vẫn muốn biết chân tướng sự thật.

Sở Hạo nhìn nàng cảnh cáo nói: "Ngươi tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi! "

"A, ta cũng có muốn chõ mõm vào lắm đâu? nhưng chỉ là ta cảm thấy Phượng Ly Ca không giống như ngươi nói, ngươi nói hắn là ma đầu nhưng hắn đã từng cứu chúng ta, ta nghĩ hắn nhất định là có nỗi khổ riêng " bất kể như thế nào nàng cũng không thể đem nam nhân anh tuấn như thế cùng ma đầu giết người xếp thành một loại .

Hai mắt hắn như đao hung hăng nhìn chằm chằm nàng trầm giọng nói: "Bổn vương nói cho ngươi biết, từ nay về sau ngươi tốt nhất không nên nhắc tới ba chữ kia trước mặt ta "

Ngữ Diên nhìn thấy hắn bá đạo như thế thì cực kỳ khó chịu, vì thế nàng không hề khiếp đảm trả lời: "Không! hắn là bằng hữu của ta" đúng vậy, hắn là bằng hữu của nàng là người cứu mạng nàng vì thế không thể không nhắc!

"Bằng hữu?" Sở Hạo châm chọc cười cười "Ngươi muốn cùng ma đầu làm bằng hữu?"

"Ta nói rồi! ở trong mắt ta hắn không phải ma đầu" nàng khẳng định nói.

Sở Hạo nghe nàng khẳng định như thế thì vô cùng bất mãn vì thế nói lớn, ngữ khí cũng lạnh đi rất nhiều " Nếu ngươi còn dám trái lời của ta, ta liền bóp chết ngươi" nói xong hắn còn vươn tay đe dọa.

Ngữ Diên luôn luôn phải chịu đựng sự của táo bạo hắn, nay bị hắn nói như vậy, nàng cực kỳ nổi giận đứng dậy reo lên: "Bóp nắm ngươi trừ bóp ra còn có thể làm cái gì? Nếu ngươi thích động chạm vào nữ nhân như vậy thì ngươi nhanh đi về ôm Tình nhi của ngươi dùng sức nắm cho tốt, các ngươi từ đêm đen nắm đến hừng đông luôn đi, bổn tiểu thư cũng không quan tâm , hừ" nàng chỉ vào hắn phi thường phẫn nộ reo lên.

Sở Hạo bị nàng chỉ trích như thế thì ngây ra một lúc, đúng lúc này xe ngựa đang đi nhanh trên đường không may một cái bánh xe vướng vào tảng đá, Ngữ Diên lảo đảo một cái rồi ngã xuống, Sở Hạo không hề nghĩ ngợi đỡ lấy đem nàng ôm vào trong lòng.

Hết thảy đều dừng lại, nàng nằm ở trong ngực nghe tiếng hít thở của hắn ngày một trầm trọng, một giây sau, nàng ngước mắt nhìn lại không may lại đụng phải ánh mắt của hắn, giờ phút này tròng mắt của hắn thâm trầm đen như mực, nàng như con mồi bị sư tử nhìn thẳng, ngay cả khí lực dời tầm mắt đi đều không có, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, tiếng hít thở trầm trọng càng ngày càng rõ ràng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì thế? Đồ sắc lang!" lặng đi một hồi lâu Ngữ Diên mới xấu hổ đẩy hắn ra trở về vị trí của mình, mặt nàng đã sớm ửng đỏ, xấu hổ cái gì! Đây đâu phải lần đầu tiên bị nam nhân ôm, thật là... Ngữ Diên quát lớn chính mình.

Sở Hạo vì khoảng cách tiếp xúc gần như vậy do đó vẫn còn thất thần, hắn làm sao vậy?

Ba ngày sau! Sở phủ

Đã trở về suốt ba ngày nhưng tên yêu nghiệt kia vẫn chẳng quan tâm tới nàng như cũ, muốn đi xem gia gia thì bọn hạ nhân lại nói Vương gia không cho nàng quấy rầy gia gia nghỉ ngơi, muốn đi gặp hoàng thượng nhưng đại môn đều ra không được, giờ này khắc này nàng cảm giác mình giống như ếch ngồi đáy giếng tứ cố vô thân!

Nhưng là, ông trời vẫn tốt bụng mở cho nàng một cánh cửa.

Ngay khi nàng trở lại kim uyển nghỉ ngơi thì Tiểu Hương mang đến tin tức trọng yếu, hoàng thượng cũng không biết vì nguyên nhân gì bị mắc bệnh kén ăn, hiện tại trong hoàng cung các ngự trù đều khẩn trương tìm cách. Cứ là đồ ăn ngự trù đem tới mà hoàng thượng không liếc mắt một cái sẽ bị kéo ngay ra ngoài chém, hiện tại tất cả mọi người đều sợ hãi không thôi.

Kinh thành cũng bắt đầu dán bố cáo, chỉ cần làm ra thiên hạ mỹ vị hiến cho hoàng thượng nếu được hoàng thượng yêu thích không những được thưởng vinh hoa phú quý mà còn có thể đưa ra một yêu cầu, chỉ cần yêu cầu này không trái ngược với lẽ thường là được.

"Bệnh kén ăn " nàng cười lạnh một tiếng, có lẽ nàng có thể lợi dụng cơ hội này để yêu cầu hoàng thượng một việc, đó chính là...cho nàng hưu Sở yêu nghiệt, sau đó nàng có thể quang minh chính đại rời khỏi hắn nhưng nếu yêu cầu này không được đáp ứng... nàng sẽ yêu cầu nguyện vọng thứ hai! nguyện vọng đó chính là có thể tự do bước chân vào giang hồ, Sở yêu nghiệt không thể ngăn cản.

Tiểu Hương không giải thích được nói: "Bên trong hoàng cung sơn hào hải vị cái gì cũng đều có, hoàng thượng làm sao có thể đột nhiên mắc bệnh kén ăn? nếu là ta, ta đã sớm ăn uống cho béo mập rồi " Tiểu Hương chậc lưỡi nói.

Ngữ Diên cười cười "Tiểu Hương ngươi đã từng nghe qua làm việc muốn thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện như ý thì ngươi nhất định phải chọn lấy thời cơ thiên thời địa lợi, nhân hòa, mà nay nhân hòa địa lợi đã chuẩn bị tốt, nếu trời đã đưa tới cho ta một cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể ngồi chờ chết? !"

"Tiểu thư ngươi có phải đã nghĩ ra biện pháp gì rồi không?" Tiểu Hương nhìn nàng cười quỷ dị như thế thì nghĩ chắc trong lòng tiểu thư nhất định đã có cách .

"Biện pháp thì có một, nhưng còn cần ngươi cùng gia gia giúp đỡ, bổn tiểu thư một mình thì không làm được, du ngoạn giang hồ ta nắm chắc rồi" còn có, phong từ thư ta cũng định chắc rồi!

Bởi vì Sở yêu nghiệt không có ở nhà do đó Ngữ Diên không thèm để ý đến sự ngăn cản của bọn hạ nhân đi thẳng vào Phúc Lộc Thọ uyển lớn tiếng gọi lão nhân béo, chỉ một lúc lão nhân béo liền xuất hiện, mấy người cùng nhau thương lượng rồi bọn họ quyết định đi tìm hoàng thượng, tất nhiên nàng không nói yêu cầu thứ nhất là sẽ hưu ngoại tôn của hắn, nhưng nói đến nguyện vọng thứ hai là du ngoạn giang hồ thì lão nhân béo vui vẻ không thôi, chỉ cần hoàng thượng đồng ý bọn họ có thể quang minh chính đại đi đến Thiên Sơn tìm đại sư rồi, như vậy hắn còn có cơ hội nhìn thấy tiểu sư muội .

Một canh giờ sau? Hoàng cung.

Dưới sự trợ giúp của lão nhân béo, bọn họ nhanh chóng tới được hoàng cung, Sở Thiên nhìn thấy bọn họ thì giật mình không thôi, hắn còn chưa đi tìm nàng, không ngờ rằng nàng sẽ đến trước tìm mình!

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Ngữ Diên, lão nhân béo và Tiểu Hương vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.

Sở Thiên khoát tay "Bình thân! di, bên trong rương nhỏ này là cái gì?" Hắn tò mò hỏi.

Ngữ Diên cười cười nói: "Những thứ này là để giúp cho hoàng thượng thoát khỏi bệnh kén ăn "

"Nha? Thật sao! có thể giúp trẫm thoát khỏi bệnh kén ăn? Nhưng bệnh kén ăn của trẫm rất khó chữa, ngươi có nắm chắc?" Sở Thiên cười nói.

"Yên tâm! có thực thần ta ở đây tất cả đều có khả năng, món này gọi là 'Nước tiểu bò hoàn '" nàng nhe răng cười. (chẳng hỉu đây là món gì!!!)

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro