Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c91-92 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Thực thần giá lâm ( II )

Sở Thiên nghe vậy mày hơi hơi chau lên, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải gọi là Nước tiểu bò hoàn?"

Lão nhân béo nghe vậy tưởng hoàng thượng tức giận vội cung kính nói: "Hoàng thượng bớt giận! Diên Nhi không có ý gì khác, nha đầu này chính là có gì thì nói đó, tuyệt đối không có ý bất kính đối với hoàng thượng " nha đầu chết tiệt kia, tên là gì không lấy lại lấy tên này, tên như vậy không phải là cho hoàng thượng ăn nước tiểu sao?

Lúc này Ngữ Diên nghe lão nhân béo nói như vậy cũng giật mình, thật đúng là nàng không nghĩ tới việc đó, vội ngượng ngùng cười cười: "Hoàng thượng! Ngữ Diên tuyệt đối không có ý gì khác, nữ tử không tài đó là đức, tiểu nữ tử viết văn có hạn, không bằng hoàng thượng ban thưởng cho món ăn đó một cái tên khác hay hơn" trời ạ, cổ nhân cứ nhất thiết phải phiền toái như vậy sao? Nước tiểu bò hoàn ở thế kỷ 21 Tổng Thống đều ăn, cũng không nói cái gì nước tiểu đó chỉ là tên thôi!

Sở Thiên cười cười nói: "Không có gì đáng ngại, trẫm cảm thấy tên này rất thú vị, Nước tiểu bò hoàn này làm như thế nào?"

Ngữ Diên thấy thế vội cười cười nói: "Muốn làm món này, ta cần mượn mấy người của hoàng thượng "

"Nha? Ngươi muốn mượn ai?" Sở Thiên hứng thú hỏi.

"Cẩm y vệ! những Cẩm y vệ có võ công thật tốt" nàng cười nói.

"Diên Nhi" lão nhân béo thở dài một tiếng, nha đầu kia muốn Cẩm y vệ làm cái gì? Còn muốn có võ công tốt ? Đây là đến nấu cơm, không phải đến đánh nhau .

"Đồng ý " đối với sự đặc biệt của nàng, hắn sớm đã gặp qua nhiều lần, nàng luôn có thể mang đến cho mọi người kinh hỉ, lúc này đây hắn rất muốn nhìn xem nàng làm thực thần.

Sau nửa canh giờ

Hôm nay thật sự rất đặc biệt bởi vì hoàng thượng lần đầu tiên đích thân tới ngự thiện phòng, toàn bộ ngự trù đứng xếp thành một hàng dài, Ngữ Diên đi theo sau hoàng thượng trong lòng quả thực không biết nên hình dung như thế nào, trời ạ chỗ này cũng quá lớn đi? Nhìn một hàng dài các ngự trù nàng rốt cục cũng hiểu được giết chết một hai người cũng không ảnh hưởng gì!

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" các ngự trù quỳ trên mặt đất cùng hô to.

"Bình thân" Sở Thiên xua tay nói.

"Tạ hoàng thượng" mọi người khấu tạ xong toàn bộ đứng dậy, lúc này bọn thái giám vội khiêng lên ngự ghế xa hoa, Sở Thiên ngồi lên ghế mọi người lại bắt đầu bưng trà rót nước cho hắn.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn, aiiii....,làm hoàng thượng thật là tốt, cái gì cũng đều có người hầu hạ, phòng bếp thì lớn, đầu bếp thật nhiều thực làm cho nàng sợ hãi than không thôi, sinh ra ở gia đình đế vương thật sự rất sung sướng a!

"Cung Vương Phi" lão thái giám thấy nàng cứ đứng lặng yên tại chỗ thì lên tiếng nhắc nhở.

Ngữ Diên thấy thế thì phục hồi tinh thần lại cười cười trong lòng thầm nghĩ Mộng Ngữ Diên ngươi đang ở đây nghĩ cái gì thế! ngươi là muốn tới hoàn thành nhiệm vụ rồi ra điều kiện , nghĩ đến đây, nàng vội đem thịt bò bên trong rương đem ra, "Hoàng thượng, đây là 2 cân thịt ta cố ý chọn lựa , hơn nữa mặt trên còn có nhiều gân nha" nói xong nàng liền mang chúng đi rửa sạch sau đó đặt ở trên bàn, nhìn Tiểu Hương nói: "Lấy thứ kia ra"

Tiểu Hương nghe vậy vội lấy ra từ bên trong rương một thứ giống cây gậy dài đưa cho nàng.

"Các vị đầu bếp, các ngươi nhất định phải học hỏi một ít, nếu ta thật sự có thể khiến cho hoàng thượng ăn cơm, thì món này về sau sẽ giao cho các ngươi làm" nàng xoay người nhìn mấy vạn ngự trù nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nàng một cái trong lòng đều cười nhạo nàng không biết trời cao đất rộng, đừng tưởng rằng là Vương Phi thì giỏi, bọn họ làm ngự trù đã vài thập niên chẳng lẽ còn kém một nha đầu chỉ mới hai mươi? Cho nên lời nàng nói lúc này đại bộ phận ngự trù hầu như không thèm nghe.

Ngữ Diên không so đo nhún nhún vai, không học thì thôi, bản cô nương sẽ không dạy các ngươi lần thứ hai, hừ, nàng quay ra nói với Cẩm y vệ dáng người khôi ngô bên cạnh : " Dùng cây gậy này xuất toàn lực giã vào thịt bò, nhớ giã hai trăm sáu mươi tám cái , không được phép giã nhiều hơn cũng không được thiếu một cái, ngươi có hiểu hay không?"

Lời của nàng vừa dứt tất cả các ngự trù đều chấn động, giã nhiều như vậy chẳng phải thành bùn sao?

Ngữ Diên thấy Cẩm y vệ sững sờ nhìn mình thì tức tối reo lên: "Nhìn cái gì vậy! hoàng thượng còn ở nơi này, ta nói các ngươi nghe theo là được rồi, có nghe hay không?" .

Cẩm y vệ nghe vậy vội bắt đầu giã thịt bò.

Ngữ Diên thấy thế cười cười tay chỉ chỉ vài ngự trù nói "Các ngươi lại đây"

Vài vị ngự trù lớn tuổi bị gọi đến đành phải đứng dậy, hoàng thượng ở trong này ai cũng không dám giương oai ai cũng mong giữ được tính mạng, mà bọn họ cũng rất muốn nhìn xem vị Vương Phi này có thể nấu ra được cái gì.

"Tiểu Hương" nàng thở nhẹ một tiếng.

"Ai" Tiểu Hương nghe vậy gật đầu rồi nhìn béo lão nhân gật gật đầu, hai người liền đem tôm bên trong rương đổ vào bên trong bồn lớn.

"Đây là tôm ta mới mua từ ngư dân, mấy người các ngươi bắt rồi lột vỏ cho ta" sau đó quay đầu chỉ vào Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ đang tiến đến nói: "Ngươi, đem trứng tôm đánh lên cho"

Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ thấy thế vội vàng gật đầu, Vương Phi vốn là rất lớn rồi, hoàng thượng lại đích thân tới nữa ai cũng nghĩ phải biểu hiện tốt một chút.

Một canh giờ sau

Ngữ Diên đem tất cả nguyên liệu nấu ăn toàn bộ để lên bàn lớn .

Không bao lâu, thịt bò cũng được giã xong, nàng dùng thìa chia ra thành các khối bò hoàn lớn nhỏ,tôm đã bóc vỏ cắt thành khối dài hơn 1. 5 cm rồi cẩn thận nhét vào bên trong bò hoàn, sau đó đem bò hoàn nhúng vào nước xương loãng nấu chín.

Không bao lâu mùi thơm đã bắt đầu tràn ngập phòng bếp, tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết nên nói cái gì, đây là hương vị gì mà sao thơm như vậy?

Ngữ Diên lấy gia vị cho vào trong kim chén rồi múc bò hoàn ra đưa cho Sở Thiên "Hoàng thượng, ngài nếm thử đi"

Lão thái giám nghe vậy vội nói với hoàng thượng: "Để nô tài thử đồ ăn"

Sở Thiên thấy thế khoát tay, đối với nàng hắn thực yên tâm cho nên không cần thử đồ ăn, hoàng thượng dùng thìa vàng vớt lên một miếng bò hoàn khẽ cắn.

"Cẩn thận a" Ngữ Diên vội lấy khăn tay ra che khuất mặt.

Thái giám không kịp phản ứng bị nước phun vào người, Ngữ Diên may mắn lấy khăn tay che kịp tất nhiên tránh được nguy hiểm.

Sở Thiên hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước. . . . . .

Trời ạ, đây là cảm giác gì vậy?

Ta cho tới bây giờ chưa từng nếm qua cảm giác thật tươi mát thoát tục .

Thịt bò mềm, tôm ngọt, xen lẫn cùng nhau, hương vị thật tuyệt vời? !

Đây quả thực ăn vào lần đầu tiên làm cho người ta khó có thể quên!

Vì sao? Vì sao? Vì sao?

Vì sao lại để cho ta ăn một chén ăn bò hoàn ngon như vậy! nếu ta về sau không được ăn thì làm sao bây giờ? !

Mọi người thấy bộ dạng hoàng thượng say mê như thế thì khiếp sợ không biết nên nói cái gì, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía nàng, trong mắt tất cả đều đã tràn ngập sự sùng bái, ngay cả Cẩm y vệ ánh mắt sùng bái đối với nàng cũng không hề che dấu, Ngữ Diên thấy thế ngẩng đầu ưỡn ngực cười cười, thật ra địa vị mỹ thực trong lòng nàng vô cùng cao, nàng trừ bỏ tham tài, chính là ăn ngon, không có biện pháp ai bảo nàng ăn mãi cũng không mập!

Một lúc sau

"Đây là bò hoàn tốt nhất trẫm từng ăn qua" Sở Thiên lau miệng cực kỳ tán thưởng nói, nữ tử này thực sự còn có tài năng gì hắn không biết, vì sao trên người của nàng đã tràn ngập nhiều bí ẩn như vậy , làm cho người ta kìm lòng không được cứ muốn tìm tòi nghiên cứu.

"Ha ha, hoàng thượng ngươi thích là tốt rồi" Ngữ Diên cười cười.

Lão nhân béo cùng Tiểu Hương nhìn nhau, hai người nuốt một ngụm nước bọt, cái kia tựa hồ ăn rất ngon, bọn họ cũng muốn ăn một ít nha.

"Ân, ngươi cố ý làm cái này cho trẫm chắc là có tâm nguyện gì đó?" Sở Thiên đứng dậy đi ra ngoài, Ngữ Diên thấy thế liền ra hiệu cho lão nhân béo cùng Tiểu Hương không cần đi theo, một mình nàng vội đi tới , "Hắc hắc, hoàng thượng, Ngữ Diên biết ngài gần nhất khẩu vị không tốt lắm, cho nên. . . . . . Cho nên ta cố ý làm cho ngươi "

"Nha? Phải không?" Sở Thiên cười cười, một bên lão thái giám vẫn cúi đầu đi theo bọn họ.

Ngữ Diên nghe vậy ngượng ngùng cười cười, trên mặt viết to hai cái chữ giả dối!

Theo hoàng thượng bọn họ đi tới Tàng Thư Các, vừa tiến vào bên trong, Sở Thiên ra hiệu cho thái giám ở bên ngoài chờ "Ngữ diên a! các ngươi thật đúng là có duyên, ngươi. . . . . ."

"Hoàng thượng, đúng vậy, ta có một nguyện vọng" nàng đột nhiên thực không có lễ phép cắt đứt lời của hắn.

Sở Thiên ngây ra một lúc, hắn đang định nói tướng công của ngươi cũng đang ở nơi đây nhưng thấy nàng ngắt lời thì đành im lặng, Sở Hạo mấy ngày nay đều ở đây nghiên cứu sách, gần nhất biên quan không quá ổn định cho nên cố ý tới đây xem các trận chiến trước lấy kinh nghiệm, mà Sở Thiên vốn định mang nàng tới đây gặp Sở Hạo để nàng thấy Sở Hạo bận rộn cỡ nào, nhưng lại không nghĩ tới nàng trực tiếp ngắt lời của hắn.

Ngữ Diên đến, Sở Hạo đứng ngay phía sau giá sách ngây ra một lúc, nàng làm sao tới đây?

' bùm ' một tiếng, Ngữ Diên quỳ gối xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện từ từ nói" Sở Thiên nói gấp.

"Hoàng thượng, ngươi lần trước còn thiếu ta một nguyện vọng, hơn nữa hôm nay lại thêm một cái, bây giờ là hai cái , ta nghĩ dùng cả hai cái nguyện vọng này đổi thành một cái" nàng chờ mong nhìn hắn nói.

"Nha, là nguyện vọng gì ?" Sở Thiên tò mò không thôi.

Ngữ Diên nhìn nhìn hắn, đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, ta muốn hưu Cung thân vương"

' Cạch ' một tiếng, sau giá sách truyền ra thanh âm của sách rơi, Ngữ Diên ngây ra một lúc, ai? nơi này còn có người sao? Nghi ngờ của nàng còn chưa biến mất, Sở Hạo mặt đen như mực từ sau giá sách đi ra. . . . . .

Chương 92: Hoảng sợ (I )

Ngữ Diên thấy thế sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, này. . . . . . Vì sao? Vì sao! mỗi lần như vậy hắn đều xuất hiện? Vì sao nhất định phải đem nàng hù chết mới thôi? !

Sở Thiên bị yêu cầu của nàng làm cho khiếp sợ , từ xưa đến nay đều là nam hưu nữ, làm gì có nữ hưu nam, nhưng như vậy nàng lại càng khiến hắn trở nên mê muội, nàng rất thú vị.

Sở Hạo trợn mắt nhìn chằm chằm nàng "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Ngữ Diên bị bộ dạng hung ác của hắn dọa cho sợ hãi, nước miếng cũng không tự giác nuốt xuống "Ta. . . . . . Ta nói. . . . . . Nói. . . . . . muốn bỏ ngươi" tuy rằng hắn thực đáng sợ nhưng ngàn năm mới có một cơ hội, nàng làm sao có thể buông tha! vì thế yếu ớt nói.

"Cái gì?" Sở Hạo nổi giận nói, nữ nhân này thật không biết trời cao đất rộng, nghĩ hắn một Vương gia không hưu nàng xem như đã là chuyện tốt rồi, nàng còn trả đũa?

Ngữ Diên ngồi dưới đất dần lấy sức đứng lên nàng hướng ra cửa chậm rãi thối lui, sắp tới cửa, nàng lớn tiếng reo lên: "Dù sao ngươi cũng không thích ta, tại sao muốn cột lấy ta? Bổn tiểu thư không ham gì danh hiệu Vương Phi , ta muốn làm nữ hiệp, muốn du ngoạn giang hồ" nói xong không đợi hắn nổi giận cũng không đợi cùng hoàng thượng cáo biệt, nàng nhanh chân bỏ chạy.

Sở Hạo nghe vậy gân xanh trên trán nổi lên nhìn hoàng thượng nói "Hoàng thượng, thần cáo lui" rồi hắn nhanh chóng đuổi theo.

Ao sen hoàng cung

"Ngươi tới đây cho ta" Sở Hạo đứng đối diện Ngữ Diên nói.

" Không qua! Dù sao ngươi cũng không thích ta, cứ nhìn thấy ta thì thực chán ghét không phải sao? Đúng rồi! ngươi không phải nói cha ta không tốt sao? sợ phụ thân ta hại ngươi sao? ngươi hưu ta đi không phải có thể vô tư sống sao? Còn nữa, nũng nịu Tình nhi của ngươi không phải bảo bối trong lòng ngươi sao? Ngươi đem ta hưu đi nàng có thể làm Vương Phi rồi! ngươi nên cao hứng mới phải" nàng đứng đối diện hắn la hét.

"Nữ nhân chết tiệt! ngươi nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao?" Sở Hạo nổi giận, cũng không biết vì sao khi hắn nghe thấy nàng muốn bỏ hắn rời đi trong lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy kinh hoảng.

" Nếu hai người đã chán ghét đối phương như thế, không bằng ngươi đi theo ánh mặt trời của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta " nàng nhìn hắn nói.

"Chết tiệt!" Sở Hạo nghe vậy liền lách đi qua bên cạnh, Ngữ Diên thấy thế vội chạy men ao sen, hừ, muốn bắt nàng? Nằm mơ!

"Ngươi đứng lại đó cho ta" Sở Hạo chạy một vòng dừng lại lạnh lùng nói.

Ngữ Diên le lưỡi nói: "Thôi đi! Ngươi kêu ta đứng lại ta liền đứng lại sao? ta đây cũng có lòng tự trọng a -------" lời của nàng còn chưa dứt, Sở Hạo đã dùng khinh công đi trên mặt nước đến trước mặt nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Ngữ Diên lại nuốt một ngụm nước bọt tựa hồ nuốt nước miếng có thể trị liệu chứng sợ hãi "Ha ha ha ha, ngươi. . . . . . Khinh công của ngươi thật là lợi hại nha" nàng cười vỗ tay "Wow, ngươi rất lợi hại nga, thật là lợi hại nha! thật là lợi hại!" nàng nịnh hót nói, Ngữ Diên ngươi sợ cái gì? trong lòng liền nói cho nàng biết, sợ chết !

"Bổn vương nói cho ngươi biết cho dù ta không thích ngươi ngươi cũng mơ tưởng rời đi !" hắn bá đạo nói.

"A? Vì sao, cái này không công bằng a!" nàng cãi lại, hắn làm sao có thể quá đáng như vậy , làm thế không phải cả hai đều được không đến hạnh phúc sao? vì sao còn muốn ở cùng một chỗ?

"Ban đầu là ngươi không nên gả cho bổn vương, như thế nào? Ở bên ngoài đi dạo một vòng, lòng của ngươi cũng bay đi luôn rồi?" Hắn cười lạnh nói, không cần nghĩ hắn liền biết nàng đối phượng Ly Ca kia tựa hồ rất thích nghĩ đến đây tay hắn không tự giác nắm chặt.

Ngữ diên thấy ánh mắt hung ác như vậy vội xoay người muốn chạy, lại không nghĩ rằng nàng đột nhiên đầu hướng xuống, toàn bộ thân mình đều đổi chiều , đúng vậy nàng lúc này đang bị Sở Hạo khiêng lên.

"A a a a a, ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên bị khiêng lên nàng sợ hãi lớn tiếng ồn ào.

"Ngươi không phải muốn chạy sao? Ngươi chạy đi! ngươi chạy đi" Sở Hạo thanh âm châm chọc nói.

Ngữ Diên nghe vậy tức giận reo lên: "Ngươi buông ra! Yêu nghiệt buông" chết tiệt, hắn biết hết rôi còn sợ cái gì vì thế nàng dùng sức đánh phía sau lưng của hắn, đáng tiếc đổi lấy cũng là nàng đau đớn hét to.

"Đau quá a, không cần đánh, ô ô, mông của ta tiểu. . . . ." Nàng nức nở nói.

Sở Hạo cười nói: "Nếu ngươi còn làm như vậy, ta liền đánh mông ngươi tới khi nở hoa mới thôi" nói xong khiêng nàng trở về.

"Ô ô, ta làm cái gì nghiệt a, vì sao ông trời phải đối với ta như vậy, ngươi... người này tra, a ------ đau, đau a" nàng vừa mới mắng chửi xong, mông liền bị đánh.

Sở Thiên vẫn đứng ở phía xa thấy như vậy hắn liền cảm thấy có chút hâm mộ Sở Hạo rồi, lúc trước hắn tại sao lại không cưới nữ nhân khả ái như thế ?

"Tiểu thư? !"

"Diên nhi? !"

Hai người thấy một màn như vậy, thì thở dài một hơi, kế hoạch của bọn họ có vẻ đã thất bại. . . . . .

"Gia gia cứu ta a, ô ô, ngươi này không lương tâm! ngoại tôn của ngươi a ------" nàng một bên tru lên, một bên cầu xin lão nhân béo.

Béo lão nhân cùng Tiểu Hương nhìn nhìn sắc mặt đen như than của Sở Hạo, đành nhìn nàng nhún nhún vai, ánh mắt ý bảo nàng bản thân nên cầu phúc đi!

Ngữ Diên nhìn về phía hai người bọn họ, tay chỉ vào bọn họ reo lên: "Các ngươi làm sao có thể vứt bỏ quân sư như vậy, thật không có nghĩa khí "

Sở Hạo cứ như vậy đem nàng khiêng về kim uyển, vừa xuống tới mặt đất Ngữ Diên vội cúi vào chậu rửa mặt 'Ọe..oẹ... wow ' ói ra.

Tiểu Hương thấy thế vội đưa cho nàng nước trà, lại đưa đạt khăn mặt.

Ngữ Diên vội uống chút nước, lau môi, rồi theo Tiểu Hương nâng lên ngồi ở trên mặt giường mềm mại, trời ạ! đây quả thực là muốn tính mạng của nảng, so với ngồi tàu siêu tốc ở công viên còn muốn làm cho người ta phun. . . . . .

"Ngươi đi ra ngoài" Sở Hạo nhìn Tiểu Hương nói.

Tiểu Hương nghe vậy hành lễ cáo lui.

"Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm gì?" Ngữ Diên thấy hắn nhìn mình chằm chằm, theo bản năng đem chăn kéo lại đây che khuất thân mình, nàng làm như vậy làm cho Sở Hạo cực kỳ không thích, nàng làm như hắn muốn cưỡng gian nàng không bằng.

"Ngươi yên tâm! nữ nhân như ngươi muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông , bổn vương không ham!" hắn cười nhạo nói.

Ngữ Diên nghe vậy đứng phắt dậy chỉ vào hắn nói: "Cái gì gọi là không ngực? Chẳng lẽ phải giống Kiều Kiều của ngươi, ngực lớn nhưng không có đầu óc sao?" Nàng hừ nói.

Sở Hạo nghe nàng nói như vậy đột nhiên muốn cười , nhưng vẫn cố nhịn "Nha? Cho nên Vương Phi có đầu óc nghĩa là của ngươi rất nhỏ sao?"

"A! đồ biến thái! Đồ hạ lưu !" Ngữ Diên vội che ngực reo lên.

"Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng có đùa giỡn với ta nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !" nói xong hắn cười giảo hoạt xoay người rời đi tựa hồ như trêu tức nàng như vậy thật sự rất thú vị.

"A ------ tên vương bát đản này! ngươi đi chết đi" nàng đem gối ném hết ra ngoài, ô...ô... nàng thật sự làm sai cái gì tại sao luôn bị tên âm hồn bất tán này trói chặt?

Kêu khóc một hồi mệt mỏi, Ngữ Diên liền nằm ở trên giường ngủ say.

"Ai nha! Chán ghét! bỏ ra! " nàng mơ mơ màng màng vuốt ve mũi nhưng vẫn có vật gì đó nhẹ nhàng đong đưa ở trên mũi nàng.

"Ắt xì hơi... ------" Ngữ Diên rốt cục nhịn không được hắt xì tỉnh lại, nàng không tình nguyện mở mắt ra nhưng khi mở mắt ra nàng nhịn không được hít vào một hơi bởi vì ngay giữa giường giờ phút này một nam nhân cực kỳ anh tuấn đang nằm , đôi mắt xanh lục của hắn lóe những tia sáng mê người nhìn nàng cười cười.

"A. . . . . . Ngươi làm gì mà chạy lên trên giường của ta?" Ngữ Diên sợ hãi reo lên.

"Hư, nhỏ giọng một chút! ngươi muốn làm cho Quỷ Hồn ở Sở phủ cũng biết chuyện này sao?" Quỷ Tịch nằm nghiêng trên giường chống đầu nhìn nàng.

Ngữ Diên không nói gì chỉ liếc mắt nhìn hắn, tại sao là người là quỷ cũng có thể dọa nàng?

"Nương tử, ngươi làm sao vậy?" Quỷ Tịch thấy thế ngồi dậy nói, đúng lúc này Huyết Linh Đang của nàng phát ra tiếng vang, một giây sau ba quỷ hồn bay ra.

"Là ngươi?" Ba người trăm miệng một lời nói.

Quỷ Tịch cười nói: "Ba người các ngươi công lực đều kém nga, ta tới lâu như vậy mà giờ các ngươi mới phát hiện a" hắn cười nói.

"Muốn chết!" ba người chuẩn bị tư thế chuẩn bị xông lại, Ngữ Diên vội vươn tay ngăn lại "Đừng! hắn không ý xấu"

Quỷ Tịch nghe vậy liền lôi lôi tay nàng thâm tình nói: "Nương tử! chỉ có ngươi là tốt với ta"

"Nương tử?" Một câu vừa nói ra khiến ba quỷ hồn đứng đó sợ hãi.

Ngữ Diên thấy thế nói gấp: "Hắn nói bậy! các ngươi chớ tin"

"Ai nói bậy! ta đã hôn ngươi đến hai lần " Quỷ Tịch ngữ không sợ hãi nói.

"Cái gì? !" Ba quỷ hồn nhất thời kinh hô.

"Ai nha! ngươi câm miệng lại cho ta" Ngữ Diên vội reo lên, mặt đã đỏ ửng lên.

Thất Dạ thấy thế nói: "Chẳng lẽ lần trước ta không hoa mắt! thật sự là hắn hôn ngươi?"

"Nương tử a! chỗ này thật không tốt, ngươi khi nào thì rời khỏi đây?" hắn không trả lời câu hỏi của Thất Dạ mà nói thẳng bởi vì hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng có cao thủ trừ ma ở chỗ này.

Ngữ Diên nghe vậy than nhẹ một tiếng "Ta biết a! ta cũng muốn rời đi nhưng tên yêu nghiệt kia không cho aiiiii..." nghĩ đến đây nàng liền buồn bực , không được nguyện vọng làm nữ hiệp của nàng nhất định phải hoàn thành, đúng lúc này nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì rồi vội nói với Quỷ Tịch: "Ngươi yêu ta như vậy thì có thể giúp ta một việc không?"

Nhìn nàng cười quỷ dị như vậy Quỷ Tịch lỗ chân lông dựng thẳng hết lên, "Ngươi đừng bảo ta bán thân nha ! Không được đâu"

"Ai nha! ngươi nghĩ cái gì vậy! ta viết một bức thư rồi ngươi gửi cho ta tới một người, tuy rằng hắn không nhìn thấy quỷ nhưng ngươi có thể đem thư đặt ở trên bàn của hắn, ta tin hắn sẽ đến cứu ta"

"Ai?" Bốn quỷ hồn đồng thời tò mò hỏi.

Nghe vậy khóe miệng nàng tươi cười nói "Hắn gọi là Phượng Ly Ca"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro