Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c99-100 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: Hậu quả chọc giận yêu nghiệt (II)

Bên trong Sở phủ náo nhiệt vô cùng nhưng ai cũng không nghĩ tính nơi này mấy người sắc mặt đều khó khăn.

"Vương gia. . . . . . Các ngươi đây là?" Tình nhi đi tới, trong mắt đã tràn ngập nước đáng thương nhìn bọn họ.

"Này. . . . . ."

"Vương gia! ngươi làm sao vậy? còn ngứa ư, a, hay là ở chỗ này? phía sau sao?" nói xong nàng cũng không để đến ý lũ tiểu thiếp đang trợn mắt há mồm cứ ôm lấy Sở Hạo hai tay sờ sờ sau lưng hắn "Vương gia là nơi này sao? Nơi này? Vẫn là nơi này?" Nàng gắt gao ôm lấy hắn, hai tay đã chạy xuống tới mông hắn, thấy thế nàng ngước mắt nhìn hắn hắc hắc cười cười, ngay lúc Sở Hạo nghi ngờ hai tay của nàng đã gắt gao nắm mông của hắn.

"Ngươi. . . . . ."

"A,. . . . . . Thực xin lỗi Vương gia! ta chạm vào sai vị trí rồi, thực xin lỗi !" nói xong nàng giả vờ nức nở còn quay mặt nhìn về phía Tình nhi thấy sắc mặt của nàng như đã chết không khỏi cười cười, như thế nào! ta dám nắm mông hổ đây, các ngươi dám sao? ! Theo ta đấu, các ngươi chỉ thua thôi!

Sở Hạo giờ phút này đã chết lặng đi, nữ nhân chết tiệt này có biết hay không nàng nhích tới nhích lui trên người nam nhân như thế họ sẽ có phản ứng gì? Thấy nàng vẻ mặt ngu ngốc chắc chắn là không biết, còn hắn đã bắt đầu có phản ứng.

"Vương gia! thiếp thân không thoải mái xin đi về trước" Tình nhi nước mắt như mưa không đành lòng cúi đầu xuống, một màn này quả thực nàng ta không chịu đựng nổi vì thế xoay người rời đi, còn các tiểu thiếp nhìn nhìn bọn họ rồi vội đi vào bên trong.

Ngữ Diên thấy thế liền đứng thẳng người nhìn hắn cười cười, "Thiếp yêu của ngươi tức giận rồi kìa! ngươi còn không mau đi đi?"

Sở Hạo nghẹn đỏ mặt tức giận nói: "Ngươi thật không biết thẹn sao, nam nhân mà ngươi cũng có thể vuốt ve sao?" Hắn mặc dù biết hắn là tướng công của nàng quan hệ không tầm thường nhưng hắn biết chắc nàng đang diễn trò, nếu diễn trò nàng vì sao lại làm thật như thế, chẳng lẽ sau này vì diễn trò nàng cũng sẽ đi ôm nam nhân khác sao? Nghĩ đến đây, hắn cũng không biết cơn giận của mình từ đâu mà đến?

"A! ta không biết a! dù sao ta cũng chưa từng ôm qua nam nhân , nga, đúng rồi, trước kia ta có nuôi một con chó Nhật, nó nha, trên người thường xuyên có chấy rận, ta rất thích ôm nó cũng giống như ôm ngươi khi nãy gãi gãi, cho nên đại khái là bởi vì ôm cẩu ôm thành thói quen cho nên ôm ngươi cũng có vẻ thành thạo đi, aiiii... ngươi khoan hãy nói, biểu hiện cảm xúc của các ngươi khi ấy cũng rất giống nhau" nói xong nàng không đợi hắn phát hỏa vội nhanh chân chạy vào trong.

Chết tiệt xú nữ nhân! Sở Hạo oán hận nắm chặt tay!

Trong bữa tiệc Sở Thiên muốn cùng nàng nói chuyện riêng, Ngữ Diên nghe vậy vội hấp tấp đi theo. Hồ sen là nơi đẹp nhất ở Kim uyển, cũng là nơi có phong cảnh mê người nhất, nhưng hiện tại không người nào dám đi thưởng thức hoa sen bởi vì trong đình giữa hồ lúc này hoàng thượng đại nhân đang ngồi thưởng cảnh, không có mệnh lệnh của hắn tất nhiên không người nào dám tới gần.

Nhưng mọi người vẫn không tránh được tò mò, họ thực sự muốn biết hoàng thượng cùng Vương Phi đang nói chuyện gì? cho nên ánh mắt của mọi người đều không tự giác liếc về phía hồ, ngay cả Sở Hạo cũng không khỏi băn khoăn.

Ngữ Diên ngồi đối diện nhìn hắn cười cười, cái đình này xây ở chính giữa hồ sen cho nên ngồi ở trong đình viện có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa sen theo từng đợt gió thoảng qua thực làm cho người ta say mê không thôi.

"Ngươi tại sao lại đặc biệt như thế?" Sở Thiên lộ ra tươi cười hỏi.

Ngữ Diên nhìn diện mạo của hắn có nét tương đồng với Sở Hạo nên trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút phản cảm, nhưng hoàng đế thật sự thực rất ôn nhu! ít nhất so với hắn thì ôn nhu hơn rất nhiều lần.

"Ta? Không có a!" Ngữ Diên nghe vậy ngượng ngùng cười cười.

"Trẫm không thể tưởng tượng được Mộng thiên kim lại có nhiều tài hoa như thế, tại sao lúc trước trẫm không hề biết tới ngươi!" Hắn nhìn về phía nàng cười cười.

Ngữ Diên nghe hắn nói như vậy mặt lập tức đỏ bừng , đây là ý gì? Chẳng lẽ hoàng thượng cũng có tình ý với nàng ? Vì thế nàng vội ngước mắt nhìn nhìn hắn lại thấy hắn đang nhìn mình mặt của nàng lại càng đỏ bừng lên, hôm nay tại sao nàng lại cảm thấy vị hoàng đế này đẹp trai như vậy!

"Có thể nói cho trẫm vì sao ngươi muốn hưu Cung thân vương không?" Nhìn nàng bộ dạng xấu hổ Sở Thiên không khỏi cười cười.

Ngữ Diên nghe vậy lại ngước mắt nhìn hắn khẳng định "Bởi vì ta không muốn làm chim hoàng yến, ta muốn du ngoạn giang hồ"

Đáp án của nàng làm cho Sở Thiên thất thần, không muốn làm chim hoàng yến chỉ muốn làm nữ hiệp, từ xưa đến nay có bao nhiêu thiếu nữ tranh đầu chỉ vì muốn làm chim hoàng yến thậm chí là Phượng Hoàng, nàng thì ngược lại, một chút cũng không muốn, kỳ nữ như vậy thật là làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu xem nàng thực sự còn có bao nhiêu điều bí mật.

"Hoàng thượng a! đại lễ ngươi nói có phải là đồng ý cho ta hưu phu không?" Nàng mong đợi hỏi, nếu thật là như vậy nàng nhất định cảm tạ quốc gia! cảm tạ chính phủ! cảm tạ hắn.

"Này. . . . . . Chỉ sợ ngươi cùng hoàng đệ phải cùng thương lượng một chút rồi! nhưng trẫm có thể cho ngươi một thứ đặc biệt không kém, ta tin rằng sau này ngươi nhất định sẽ dùng đến, ít nhất nó cũng giúp ích cho việc ngươi trốn đi du ngoạn giang hồ "

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc không tự giác hỏi: "Làm sao ngươi biết ta muốn rời đi?" Những lời này vừa nói ra khỏi miệng nàng vội lấy tay bịt mồm, ai nha! cái miệng này thật là!

Sở Thiên thấy thế không khỏi cười ha hả, bộ dạng của nàng thật sự là rất thú vị, vì thế hắn đem đồ vật đưa cho nàng "Bảo vệ tính mạng kim bài miễn tử"

Ngữ Diên nghe vậy hai mắt trừng lớn, tay run run nhận lấy kim bài rồi hỏi: "Kim. . . . . . Kim bài miễn tử?"

"Đúng vậy a! thích không?" Sở Thiên thấy bộ dạng của nàng không khỏi cười cười.

"Này. . . . . . Món quà này quá quý giá " Ngữ Diên vội đứng dậy khiêm tốn nói, nhưng nói tới nói lui kim bài cũng đã bị nàng nhét thẳng vào trong túi quần.

Sở Thiên thấy thế cười cười nói: "Đúng vậy a! mặc kệ ngươi muốn làm gì nhưng tính mạng cần phải bảo vệ cho trẫm, bởi vì trẫm còn hi vọng được ăn thêm nhiều mỹ vị!"

Ngữ Diên thấy thế cảm động hấp hấp cái mũi, đột nhiên cầm lấy tay hắn nói: "Hoàng thượng! ngươi thật tốt! ta rất yêu ngươi, ngươi thật vĩ đại, ngươi ......" nàng nói như rót mật vào tai còn thao thao bất tuyệt không dứt, Sở Thiên bị hành vi của nàng làm cho sửng sốt kinh hãi nhưng ngay sau đó hắn lớn tiếng cười ha hả.

Ngữ Diên thấy thế biết mình thất lễ, vội vàng buông tay đi phía sau hắn hắc hắc hắc cười ngây ngô, xa xa Sở Hạo nhìn thấy một màn này sắc mặt càng ngày càng khó coi, nữ nhân này cứ không biết liêm sỉ như vậy sao? !

Chương 100: Hậu quả chọc giận yêu nghiệt ( III )

Hôm nay là một ngày Ngữ Diên bị vây trong hưng phấn, cha mẹ nàng cũng vậy, bọn họ nhìn thấy con gái của mình cùng Vương gia ân ái như thế lại thấy nữ nhi được hoàng thượng coi trọng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Nhưng, có câu nói có người vui mừng dĩ nhiên là có người lo lắng. . . .

Sở Hạo hôm nay cả ngày đều buồn bực bởi vì cả một ngày nàng đều ở bên người hoàng thượng còn nói có cười, hoàn toàn đem phu quân như hắn bỏ qua, hoàng hậu thấy thế trong mắt cũng có chút nghiền ngẫm không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng đối với Ngữ Diên từ đầu đến cuối đều là tươi cười đều là ôn nhu quả nhiên là có phong phạm của một quốc mẫu, nhưng Lệ phi và Mai Phi lại không đại lượng như vậy! nữ nhân là vậy mặc cho ngươi đã lập gia đình hay chưa chỉ cần ngươi có thể hấp dẫn mọi người thì đều là tai họa, mà nàng hấp dẫn đó là hoàng thượng đại nhân cho nên trong mắt các nàng nàng chính là đại họa.

Nàng không phải không biết đạo lý này nhưng là nàng khinh thường, có hoàng thượng che chở lại có kim bài miễn tử còn ai có thể làm gì được nàng, không những thế nàng là người hiện đại cách bọn họ cả nghìn năm nếu cứ đi so đo với họ không phải là đáng chê cười hay sao!

Màn đêm buông xuống, hoàng thượng cuối cùng cũng đã mệt mỏi liền dẫn đầu rời đi, trước khi rời đi hoàng hậu còn lôi kéo Ngữ Diên nói: "Muội muội thật khiến cho tỷ tỷ giật mình không thôi! Nếu muội muội rảnh lần sau nhớ đến hoàng cung nói chuyện với Bổn cung được không?" Nàng cười nói.

Ngữ Diên nhìn nàng cười đôi mắt như trăng khuyết cong cong, tuy rằng nàng đoán không ra nàng ta đang suy nghĩ cái gì nhưng nếu nàng ta đã nói như vậy thì nàng cũng không thể từ chối, vì thế cười cười nói: "Vâng! muội muội cũng rất thích tỷ tỷ, ngày khác muội muội nhất định sẽ cùng tỷ tỷ hảo hảo tâm sự"

Nghe vậy hoàng hậu vui vẻ không thôi nhìn nàng gật gật đầu rồi liền rời đi.

Ngữ Diên nhìn mọi người gần rời đi hết, nàng cũng duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này Mộng tướng quân cùng phu nhân đi tới bên người nàng lôi kéo tay nàng nói: "Diên nhi a! Ngươi cuối cùng cũng hết khổ! " Mộng tướng quân chua xót nói.

Ngữ Diên cười cười không đáp, hết khổ rồi sao? Chỉ sợ không phải như vậy đi?

"Diên nhi a! nương sao không biết ngươi nhiều tài như vậy?" Mộng phu nhân kỳ quái hỏi, những thứ hôm nay Diên nhi làm nàng chưa từng gặp qua.

Ngữ Diên cười cười lôi lôi tay nàng làm nũng "Nương! Diên nhi là do được di truyền của ngươi cùng phụ thân! Mấy thứ này không cần học cũng biết , không nên quên mọi người đều gọi là ta thần nữ nha"

Mộng phu nhân nghe vậy cười cười không truy cứu nữa, mà nói nhỏ bên tai nàng "Diên nhi! ngươi đa tài tất nhiên là chuyện tốt nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, Vương Phủ so với hoàng cung cũng không kém đâu, làm việc nhất định phải thật cẩn thận để tránh điều bất trắc"

Ngữ Diên từ nhỏ đã không có mẫu thân nên nghe vậy xúc động nói: "Nương! ngươi yên tâm, Diên nhi biết nên làm thế nào, Diên nhi còn muốn sống trăm tuổi để còn hầu hạ các ngươi nữa"

Hai người nghe vậy vui mừng gật đầu bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt sau đó cũng dẫn gia đinh rời đi, Ngữ Diên tiễn bước cha mẹ xong liền nhân cơ hội này chạy về Kim uyển, lúc này bên trong Sở phủ vẫn còn có một số vị khách chưa về nhưng nàng không muốn bận tâm nữa bởi vì nàng đã quá mệt mỏi.

"Mệt mỏi quá!" đẩy cửa ra nàng tiến tới bên giường ngồi xuống xoa bóp tay chân, đã rất lâu rồi nàng không mệt mỏi như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng hôm nay hơi mệt nhưng nàng được thưởng rất nhiều tiền lại được ban cả kim bài miễn tử tính ra nàng vẫn tương đối có lời !

"Mệt lắm không?" Đột nhiên trong phòng phát ra một thanh âm vô cùng ôn nhu, Ngữ Diên ngây ra một lúc rồi vội ngoái đầu nhìn lại "Phượng. . . . . . Phượng. . . . . . Phượng Ly Ca?" Nàng giật mình đứng dậy, hắn rốt cuộc cũng đã tới!

Phượng Ly Ca đi tới nhìn nàng cười cười "Xem ra ngươi bề bộn nhiều việc a"

Ngữ Diên thấy thế không còn cảm thấy mệt nhọc lập tức đi tới bên cạnh cầm lấy tay hắn cười nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã tới! ta chờ ngươi rất lâu rồi, ngươi xem cái này đi!" nói xong nàng vội lôi kéo hắn đi tới bên giường, từ trong giường nàng lấy ra một cái bao đưa hắn.

"Đây là?" Phượng Ly Ca nghi hoặc nhìn nhìn cái bao rồi lại nhìn nhìn nàng.

Ngữ Diên hắc hắc cười rồi mở cái bao ra, ngân phiếu bên trong lập tức hiện ra "Đương đương đương đương, ha ha, ngân phiếu của ta!" nàng tự kỷ cười cười.

Phượng Ly Ca thấy thế cũng cười cười nói "Ngươi đánh cướp Sở phủ?"

Ngữ Diên bĩu môi nói: "Không có đâu! những thứ này đều là hoàng thượng ban cho ta, bản nữ hiệp làm sao có thể trộm cướp đồ đạc của hắn!" nói xong nàng lại vội chạy tới thùng bên kia.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Nhìn nàng lục tung mọi thứ Phượng Ly Ca lại phát ra dấu chấm hỏi.

Khi hắn vừa hỏi xong thì nàng đã mở được thùng ra "Xem trang phục và đạo cụ của ta đi" nàng giơ ra một bộ quần áo màu trắng do chính mình chế tác hỏi hắn "Ngươi mặc màu trắng, ta cũng mặc màu trắng, như vậy mọi người nhìn trang phục và đạo cụ cũng sẽ biết chúng ta là huynh đệ!"

Phượng Ly Ca nghe vậy đột nhiên cười cười, nàng so với nữ hài tử khác thú vị hơn rất nhiều, ngay cả phong cách làm việc cũng làm cho người ta giật mình, du ngoạn giang hồ mà chuẩn bị nhiều ngân phiếu như vậy sao? Nàng tưởng là du lịch chắc?

Vài giây sau, nàng đem mọi thứ bao lại rồi vác ở trên lưng, tay lôi lôi quần áo nhìn hắn cười nói: "Lên đường đi"

"Di, không phải ngươi có một nha hoàn sao? không mang nàng đi sao?" Hắn trêu ghẹo hỏi.

"Ta trước hết phải dàn xếp chính mình chu đáo đã sau đó mới tới đón nàng! ngươi yên tâm đi ta sẽ không bỏ lại nàng, tốt lắm! đừng nói nữa chúng ta đi nhanh lên đi, tên yêu nghiệt kia bây giờ đang tiếp khách nên chúng ta mới có thời gian chuồn đi" nàng nói gấp, nguyện vọng du ngoạn giang hồ của nàng sắp thành thực hiện rồi nghĩ đến đây nàng thật hưng phấn không thôi.

Phượng Ly Ca thấy thế sắc mặt đột nhiên thay đổi, một giây sau hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai giọng nói có vẻ tiếc nuối "Chỉ sợ hôm nay ta không thể mang ngươi đi được"

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc rồi khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Vì sao a?"

"Bởi vì bổn vương ở đây ------" đột nhiên ngoài cửa phòng truyền vào một âm thanh lạnh như băng.

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro