Chương 15: Bí mật bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo BL

———

Du Mạch chưa nói hết, liền đem đồ ném lại cho Vũ Liêm, lắc mình một cái đi đến trước mặt người đang rình coi, ngay lúc nàng nghĩ muốn động thủ, thì không khỏi cả kinh, thu hồi lực đạo của mình, nhưng cũng khiến tay của mình chộp tới một bên tảng đá.

Khi phát hiện ra có người rình coi, lúc nàng đi ra cũng đã đeo bộ vỏ bọc lên tay, mà lúc nàng nắm lấy tảng đá cũng biến thành bột phấn.

Du Mạch lập tức dừng lại, đem tay của giấu ở phía sau lưng, nhìn người rình coi nãy giờ cười khan hai tiếng.

"Phụ thân, đại ca, ách." Du Mạch do dự một chút, vẫn là kêu lên một tiếng "Phong ca ca."

Ánh mắt của ba người đều thay đổi, đặc biệt là khi nhìn đến trên đất một đống bột phấn, trong lòng của bọn họ thật sự khiếp sợ.

Nếu như không phải ngày hôm nay đột nhiên muốn đến xem Du Mạch, hắn không đã sớm quên mất ngày đó khi Du Mạch tỉnh táo lại, động tác của nàng cũng vô cùng nhanh, ngay cả mình cũng không có cách nào tiếp chiêu.

Ngày hôm nay lại được nhìn thấy một lần nữa, hắn mới phát hiện rằng hóa ra con gái của mình thực sự trưởng thành, không những tự bảo vệ được mình, còn có thể bảo hộ người trong nhà.

Những lời Du Mạch nói ngày đó một lần nữa quanh quẩn bên tai của hắn.

Mà hai người Sở Ngự Phong và Quý Hoành Phong vẫn chưa biết chuyện Du Mạch biết võ công, bây giờ nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Sở Ngự Phong vẫn luôn biết tiểu hồ ly này thâm tàng bất lộ, lúc này đây tận mắt chứng kiên đương nhiên ngoại trừ có chút kinh ngạc thì bên ngoài vẫn không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ là nhìn đống bột phấn dưới đất như có điều suy nghĩ.

Mà Quý Hoành Phong là người kinh hãi nhất giữa ba người!

Hắn còn nhớ rõ ngày đó, khi Du Mạch hỏi hắn về bí tịch võ công, lời của hắn nói, nhưng hôm nay lại một lần nữa thấy hắn tựa hồ cũng hiểu vì sao ngày đó Du Mạch lại tức giận như vậy.

Xem ra, muội muội của mình thật là không cần hộ vệ cho mình!

"Hắc hắc, cái kia, mọi người như thế nào lại đến chỗ của con nha?" Du Mạch đưa tay cởi bộ vỏ bọc sau lưng, sau đó liền trực tiếp nhét vào trong ngực của mình, vẫn là một bộ dáng phong thái của tiểu nữ nhi, trên gương mặt còn mang theo một tia mất tự nhiên.

"Không có chuyện gì lớn, chúng ta cũng chỉ là thuận tiện ghé thăm con một chút mà thôi, con đã không có chuyện gì, chúng ta cũng trở về đây." Quý Nham chậm rãi nói.

"Ách, cái kia, không bằng vào phòng con ngồi một chút đi, con chuẩn bị cho mọi người ít điểm tâm." Du Mạch sau khi nói xong, người như một làn khói chạy đi.

Bây giờ ở phía sau, nàng thật là không biết mình nên ứng phó thế nào mới phải. Rõ ràng vẫn luôn ẩn núp, ngày hôm nay đột nhiên lộ ra nên có chút ngoài ý muốn.

Nàng cũng không phải cố ý muốn giấu cái gì, chẳng qua là cảm thấy được cưng chìu cảm giác rất tốt, cho nên vẫn luôn cố ý không có biểu lộ chuyện mình biết võ công.

Quý Nham còn muốn nói điều gì, thế nhưng người Du Mạch đã biến mất không thấy.

Ba người không khỏi có chút đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nghe Du Mạch nói vào trong phòng của nàng ngồi chờ, các chuyện châm trà cũng đã có Vũ Liêm an bài.

Ánh mắt của bọn họ tự nhiên đã lưu ý cái roi trên lưng Vũ Liêm, vừa rồi bọn họ đều thấy được Du Mạch múa roi làm ra uy lực to lớn thế nào, còn có một mảnh hỗn độn trong sân, đối với món vũ khí này bọn họ thực sự cảm thấy vô cùng lợi hại, còn nhỏ nhắn tinh xảo không chiếm chỗ.

Mà Sở Ngự Phong càng thêm muốn biết chính là vật Du Mạch thu vào trong ngực mình kia, khi đó hắn thấy ở trên tay Du Mạch, có thể bảo hộ tay của Du Mạch không tổn thương, cũng là một cái tốt.

Mấy thứ này đều không phải là đồ vật người bình thường có thể có, thậm chí có thể nói là phần độc nhất, có thể đến tay của Du Mạch, vậy cũng không thể không nói là một chuyện vô cùng kỳ quái.

Hiện tại hắn đột nhiên rất tò mò, làm thế nào mà Du Mạch có những thứ này, có lẽ phải tìm một cơ hội tốt hỏi mới được.

Ngày hôm nay bọn họ vốn là chuẩn bị cùng Quý Nham thảo luận chuyện lúc trở lại, nhưng mặt khác hai người cũng nói muốn đến xem Du Mạch, cho nên bọn họ liền đi cùng nhau.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải nếu thế, bọn họ có lẽ còn không biết Du Mạch lại còn ẩn giấu nhiều bí mật như vậy, hiện tại biết Du Mạch có thể bảo vệ chính mình, bọn họ cũng là có chút yên tâm lại.

Ba đại nam nhân ở trong thư phòng chuyện gì cũng đều đã nói xong rồi, hiện tại đến nơi này đương nhiên là để trò chuyện với Du Mạch, mà nhân vật chính không ở đây, ba người bọn họ đều trầm mặc tự mình uống nước trà.

Du Mạch ở trong phòng bếp cố ý tìm một ít thời gian chuẩn bị điểm tâm, mà quan trọng hơn là bây giờ nàng không muốn thấy ba người kia nhanh như vậy.

Chuyện đến quá mức đột nhiên, chính nàng cũng thật không ngờ tới rốt cuộc mình phải làm sao cho phải.

Nhưng mà, nhanh chóng nàng cũng hiểu được, trên thế giới này không có bí mật nào có thể khả chôn giấu vĩnh viễn, bây giờ nếu đã bại lộ, vậy sau này mình cũng không cần phải tiếp tục che giấu như vậy nữa, kỳ thực như vậy cũng không phải là không tốt, không phải sao?

Để cho bọn họ biết bản thân mình có năng lực tự vệ, bọn họ cũng sẽ không phải lo lắng nhiều.

Du Mạch suy nghĩ thật lâu, từ khẩn trương ban đầu, càng trấn định về sau, nhưng mà nàng lại không thể không nói, khi mình đối mặt với ba người họ, mới phát hiện thì ra mình rất thích nơi này, cảm giác có người cưng chìu thực sự rất tốt.

Bưng điểm tâm mình đã làm xong đi tới gian phòng, liền thấy ba người chỉ trầm mặc uống trà, căn bản cũng không để ý tới người khác, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Hình như quan hệ của ba người này cũng không kém như vậy nha, làm gì lại giống như có cảm giác đối phương là cừu nhân của mình vậy!

"Phụ thân, đại ca, Phong ca ca, con làm một ít điểm tâm, ba nguời nếm thử đi!"

Mỉm cười đem điểm tâm mình làm đặt xuống trước mặt bọn họ, mà ba người sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại đều cầm một khối nếm thử.

Du Mạch ngồi xuống đối diên bọn họ rót cho mình một ly trà, khóe miệng mỉm cười nhìn ba người, cái biểu tình kia làm cho người khác vừa nhìn vào liền biết tâm tình của nàng bây giờ vô cùng tốt.

"Như vậy có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ hỏi, con nhất định sẽ cho mọi người biết." Du Mạch nói vô cùng lớn.

Thực ra nàng cũng không phải là muốn nói bao nhiêu, chỉ là bởi vì ba người trước mắt này đối với nàng đều rất tốt, hơn nữa bí mật của mình cũng bị bọn họ thấy được, cho nên nàng mới nghĩ nếu đã đi đến cục diện như vậy, đây cũng không cần phải giấu diếm nữa.

Thế nhưng, chuyện khiến Du Mạch không có nghĩ tới là, nguyên bản hẳn là phải có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, nhưng ba người chỉ ngó chừng nhìn nàng, cuối cùng cái gì cũng không có nói.

"Mạch nhi, con làm cái điểm tâm này rất đặc biệt, trước đây tại sao ta không được ăn qua?" Quý Nham cầm một khối điểm tâm đặt vào miệng mình nhấm nuốt rồi hỏi.

"A, nha." Bị phản ứng của bọn họ làm cho cảm thấy có chút kỳ quái, khi Du Mạch phản ứng thì mới kịp lên tiếng: "Cái này con cũng là lần đầu tiên làm, thật không ngờ lại có thể thành công."

Ba người rất nhiều vấn đề vụn vặt, nhưng không ai hỏi về chuyện Du Mạch biết võ công, khiến cho Du Mạch cảm giác không biết rằng mình có đúng đã bị phát hiện hay không.

Thẳng đến khi ba người đều nói mình còn có chuyện phải làm, đến lúc rời đi, Du Mạch mới phản ứng được "Lẽ nào mọi người không có vấn đề gì muốn hỏi con sao?"

Ba người đều cười, lắc đầu!

Cuối cùng ba người cùng nhau rời khỏi.

Vẻ mặt Du Mạch ngốc lăng một lúc mới ngưng thần lại, lộ ra một nụ cười tươi, thì ra đây chính là những người thật sự đối tốt với mình, mặc kệ lúc nào cũng sẽ không bởi vì mình có chỗ nào kỳ quái mà nghi ngờ, thậm chí cũng sẽ không hỏi vì sao?

Trước kia nàng không biết những thứ này, nhưng bây giờ nàng đã hiểu.

Trong khoảng thời gian này, Du Mạch cũng chưa từng giấu diếm việc mình biết võ công, nhưng bởi vì nàng rất ít khi động thủ, cho nên dần dần ngoại trừ ba người tận mắt nhìn thấy ở ngoài, thì người khác cũng không biết hóa ra Lục tiểu thư Quý gia một người biết võ công.

Hôm nay, Du Mạch bởi vì phải đến Ám dạ quán, cho nên liền để Vũ Liêm ngồi trong quán trà chờ mình, còn nàng thì đi Ám dạ quán, hỏi ám dạ Tá chuyện của mình làm thế nào.

Khi ám dạ Tá nhìn thấy Du Mạch đến thì vô cùng nhạy bén phát hiện tâm tình của nàng bây giờ rất tốt, không khỏi tò mò hỏi: "Ta nhìn dáng vẻ của ngươi hình như rất cao hứng, có chuyện gì tốt xảy ra?"

Du Mạch mỉm cười gật đầu "Hoàn hảo! Những người đó hiện tại thế nào?"

Ám dạ Tá thấy nàng tựa hồ cũng không có ý muốn nói gì nhiều, cũng không có tiếp tục hỏi, mà đem tinh lực của mình đặt ở trên vấn đề của Du Mạch.

Bất quá nghĩ đến những gì mình thấy, hắn liền không nhịn được run rẩy một chút.

"Cái kia, ba ngàn người đến bây giờ còn hơn hai ngàn, hơn nữa hình như bọn họ đã tìm ra biện pháp sống xót, từ lúc ban đầu đại bộ phận đều là một người, đến bây giờ phối hợp lại, trên cơ bản để cứu lấy mạng sống của bản thân thì chuyện gì bọn họ đều nguyện ý làm."

Du Mạch gật đầu, bộ dạng phục tùng!

Ám dạ Tá không biết Du Mạch suy nghĩ cái gì, chỉ là một mực nói ra chuyện bản thân muốn nói, sau khi nói xong liền nhìn về phía Du Mạch "Ngươi xem kế tiếp vẫn là tiếp tục sao?"

Du Mạch gật đầu!

"Kế tục đi, có nữa hai ngày sau ta sẽ qua đó. Ngươi nói cho bọn hắn biết chỉ cần có thể sống, ta liền nói cho bọn hắn biết một việc, có thể thoát khỏi cuộc sống bây giờ."

Ám dạ Tá gật đầu!

Hắn là không biết Du Mạch muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn đến mặt của nàng thì cũng phát hiện ra nàng tựa hồ có chút cảm khái, cũng không có hỏi tới.

"Còn có, để cửu Mạch ngày mai đến nơi này của ngươi một lần, ta cần trong bọn họ tìm ra hai người ở bên cạnh ta." Du Mạch nói.

Khóe mắt ám dạ Tá hơi nhấc lên "Ngươi muốn tự mình huấn luyện sao?"

Du Mạch cười yếu ớt!

"Coi là vậy đi! Trước đây bởi vì có chút phiền phức, cho nên mới không có tìm bọn họ, nhưng mà bây giờ đã tốt, cho nên yêu cần phải huấn luyện tốt một chút! Vả lại, ta cần bọn họ có thể đạt được đến mức có thể lấy được thủ cấp của tướng lĩnh trong vạn quân, bọn họ bây giờ còn quá yếu!"

Ám dạ Tá gật đầu!

Những người đó tuy rằng có một chút căn bản, nhưng muốn đạt được yêu cầu của Du Mạch thì thật là không có khả năng.

"Đúng rồi, ta nhớ rõ hình như có một người là nữ tử đúng không?"

Ám dạ Tá gật đầu!

Du Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Nàng xem như là một! Một người khác, chờ sau khi bọn hắn đến ta sẽ xem xét phải xử lý thế nào."

Ám dạ Tá gật đầu!

Sau khi ở nơi của ám dạ Tá nói những chuyện cần nói xong, Du Mạch mới từ trong ngực của mình lấy ra một vài thứ mà mình viết, nói cho hắn cầm một phần dùng giấy gửi đến nhà thông báo cho các đại gia tộc, còn ngoài ra để lại một ít tư liệu tranh ảnh vũ khí cho hắn.

Ám dạ Tá nhìn đến mắt đều nóng.

"Ai, tại sao ngươi không vẽ một bức cho ta nha, khi ta nhìn đến những thứ này của ngươi hai mắt đều sáng cả lên." Lòng của ám dạ Tá quả thật đã rục rịch không nhỏ.

Du Mạch cười yếu ớt, nhìn hai mắt hắn, rồi mới lên tiếng: "Khi trở lại ta sẽ tự mình làm cho ngươi một cái, lần sau đến sẽ mang cho ngươi."

"Ngươi tốlàm?"

Ám dạ Tá nhìn chằm chằm Du Mạch một hồi, hắn luôn luôn nghĩ khi khuôn mặt tươi cười của Du Mạch đang nhìn mình thì dường như còn có một chút những ý tứ hàm xúc khác ở trong đó.

Nhưng mà, chỉ cần nhìn cũng không nhìn ra vấn đề gì lớn, cuối cùng cũng đành bỏ qua, hơn nữa hiện tại hắn được coi như là một người bận rộn.

Du Mạch an bài rất nhiều chuyện, thế nhưng tự mình không thể đi làm, cho nên đều là do hắn xử lý, thật sự là có chút không rõ tại sao Du Mạch có thể yên tâm như vậy.

Đem sự tình thông báo xong, Du Mạch lúc này mới rời khỏi Ám dạ quán, đồng thời vào trong quán trà, dưới sự trợ giúp của Vũ Liêm đổi lại một thân nữ trang.

Hai người liền rời đi lầu trà!

"Vũ Liêm, chúng ta đi đến cửa hàng vải nhìn xem."

"Vâng, tiểu thư."

Vũ Liêm cũng không biết Du Mạch đang làm chuyện gì, chỉ là dựa theo phân phó của Du Mạch mà làm việc, đồng thời cũng dựa theo lời nàng nói mà lén gạt chuyện nàng thường xuyên thay nam trang ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro