Chương 17: Sau này không nên đến gần hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo BL
———    

Hết thảy đều có vẻ bất ngờ xảy ra, thậm chí Du Mạch còn có chút không phản ứng kịp, liền thấy một khuôn mặt mỉn cười xuất hiện trước mặt nàng.

"Cô nương, nàng không sao chứ!"

Thanh âm nghe vô cùng tốt, vô cùng ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác như một loại mộc xuân phong.

Du Mạch ngẩng đầu lên có chút lăng lăng nhìn người trước mắt, lớn lên so với Sở Ngự Phong có vài phần tương tự, chỉ là gương mặt đó luôn làm cho người khác một cảm giác không phải rất hài hòa.

Sở Hãn Triệt nhìn nữ nhân ngơ ngác trước mắt này, chẳng lẽ là bản thân mình không biết, nữ nhân này một điểm cũng không thấy có gì tốt, vẫn là, bởi vì tướng mạo của mình, cho nên ngây dại đi?

Sở Hãn Triệt cũng là một người tư bản kiêu ngạo, cho là Du Mạch nhìn mình ngây người, liền nở một nụ cười tươi đáp lại.

Rất nhanh Du Mạch liền hoàn hồn, trong lòng không khỏi có chút nhăn lại, người nam nhân này đúng là con chim khổng tước, nếu không làm sao lại cười đến muốn đánh cho một trận chứ?

Trong lòng thở dài một hơi!

Nhanh chóng hoãn thần lại, đứng dậy, hướng về Sở Hãn Triệt làm lễ, nói: "Đa tạ công tử cứu giúp."

"Một cái nhấc tay mà thôi."

"Tiểu thư." Vũ Liêm ở phía sau cũng đi tới trước mặt Du Mạch "Nguời không sao chứ!"

Du Mạch cười nhạt lắc đầu "Không có việc gì, vị công tử này đã cứu ta!"

Vũ Liêm ngẩng đầu một cái, không khỏi sửng sốt, sau khi phản ứng kịp liền qùy xuống "Nô tỳ thỉnh an tam hoàng tử."

"Tam hoàng tử?" Du Mạch nhìn về phía Sở Hãn Triệt "Khó trách ta cảm thấy công tử thoạt nhìn có vài phần quen thuộc?"

Sở Hãn Triệt vẫn mỉm cười như cũ "Cô nương nhận thức ta?"

Du Mạch lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là bởi vì công tử và Phong ca ca lớn lên có chút giống, ta còn cảm thấy kỳ quái, là huynh đệ thì đó cũng là chuyện bình thường nha!"

Sở Hãn Triệt gật đầu cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng nghĩ lại không cao hứng nổi, lớn lên giống Sở Ngự Phong là chuyện hắn căm ghét nhất, cái tạp chủng chết tiệt kia dựa vào cái gì cùng mình lớn lên giống như vậy.

"Đứng lên đi!" Sở Hãn Triệt nói với Vũ Liêm còn đang quỳ trên mặt đất: "Các ngươi là..."

Lúc này, tự nhiên là Vũ Liêm tiến lên đáp lời "Thưa tam hoàng tử, chúng ta là người của phủ Tướng quân, đây là Lục tiểu thư nhà chúng ta."

"Nga, thì ra nàng chính là thái tử phi tương lai của ngũ đệ!"

Du Mạch chỉ mím môi cười.

Sở hHn Triệt nhìn thoáng qua những người năm trên mặt đất, lúc này mới quay đầu hướng Du Mạch nói: "Hai người là nữ tử ở bên ngoài không an toàn lắm, không bằng để ta tiễn hai người một đoạn đường đi!"

"A." Du Mạch sửng sốt một chút, sau đó liền có chút do dự nói: "Cái này, tựa hồ không tốt lắm đâu! Chúng ta chính là tùy tiện đi một chút mà thôi, để một hoàng tử đi cùng dường như có hơi phô trương một chút."

"Không ngại, ngươi là thê tử tương lại của ngũ đệ, cũng là người nhà của chúng ta, ta đây làm một tam ca bảo hộ đệ muội không phải là chuyện đương nhiên sao?" Sở Hãn Triệt nói thật sự hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng của hắn nghĩ như thế nào cũng chỉ có một mình hắn biết.

Mà lúc Du Mạch nghe Sở Hãn Triệt nói, do dự một hồi, mới lễ độ nói: "Đã như vậy, đành làm phiền tam hoàng tử."

Thế là, đoàn người liền rời khỏi hẻm nhỏ, tiếp tục đi dạo trên đường.

Có lẽ là bởi vì có thêm một người bên cạnh, vốn là Du Mạch vô cùng hào hứng đi dạo phố bây giờ ngược lại có chút không quá hăng hái.

Du Mạch tuyệt đối không thích có người mình không ưa đi theo, nhưng là bây giờ hình như cũng không có cách nào thoát khỏi những người này, cũng chỉ có thể để cho bọn họ tiếp tục đi cùng, chỉ cần không quấy rầy đến nàng là được rồi.

Bất quá, nam nhân đi cùng Sở Hãn Triệt là người Lăng gia, còn là Ngũ thiếu gia của Lăng gia, Du Mạch ngẫm lại đã cảm thấy có chút buồn cười.

Người đàn ông này, nàng thế nhưng biết đến, điển hình của hoa hoa công tử, là có một chút tâm cơ, nhưng nói như thế nào đây? Sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày chết trong tay nữ nhân.

Mà nàng đương nhiên cũng nguyện ý vì hắn mà tiễn một đoạn đường, cho nên nàng đã quyết định hôm nào sẽ tìm một nữ nhân cố ý đến câu dẫn người nam nhân này, hơn nữa còn là khiến hắn hưởng thụ chết đi, đối với nàng mà nói coi như là cho hắn cái hưởng thụ tốt nhất!

Đi dạo một ngày, Du Mạch cũng đã hơi mệt, bị đám người Sở Hãn Triệt hồi phủ Tớng quân, Du Mạch còn thỉnh bọn họ vào nhà uống một chén trà, dù sao cũng coi như là ân nhân cứu mình, làm sao có thể không chiêu đãi tốt một chút?

Ngay khi Sở Hãn Triệt đang muốn đáp lại nàng, liền thấy hai người Quý Hoành Phong và Sở Ngự Phong cùng nhau đi đến, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy Sở Hãn Triệt, tuy rằng chỉ nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, gương mặt mỉm cười hướng bọn họ đi tới.

Mà Sở Ngự Phong đương nhiên vẫn là một bộ dạng lạnh như băng, khi nhìn đến Sở Hãn Triệt cũng bất quá là gọi một tiếng, liền nhìn về phía Du Mạch "Ngày hôm nay đi ra ngoài một ngày, mệt không?"

Du Mạch lắc đầu!

Nhưng mà nhanh chóng, hai mắt của nàng liền rưng rưng nói với Sở Ngự Phong: "Phong ca ca, kinh biến hôm nay làm muội sợ muốn chết, có bại hoại muốn khi dễ muội! Ô ô..."

"Làm sao vậy? Có bị thương không?" Sở Ngự Phong lôi kéo Du Mạch nhìn một chút, quả nhiên nhìn thấy được trên y phục của nàng có một ít vết tích bị ma sát, còn có một chút bụi, khiến hắn vố là lạnh như băng lại càng thêm lãnh, cặp mắt kia lóe lên tia thị huyết.

"Ngô, không sao. May là có tam hoàng tử cứu muội, nếu không muội liền không có cách nào sống trở về. Ô ô..." Du Mạch khóc đến lê hoa đái vũ, thoạt nhìn đơn thuần giống như một đóa hoa bách hợp chưa bao giờ bị vấy bẩn.

Sở Ngự Phong đem Du Mạch vững vàng ôm vào trong ngực mình "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Lúc sau mới nhìn về phía Sở Hãn Triệt, "Đa tạ."

"Không có gì, bất quá một cái nhấc tay mà thôi." Sở Hãn Triệt cười cười, bộ dạng tuyệt không để ý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, đây chính là Ngũ đệ lạnh như băng của hắn, quả nhiên lời đồn đãi là có thể tin, hắn đối với nữ nhân này thương yêu hiển nhiên đã vượt quá, mình ngược lại có thể lợi dụng tốt một chút "Nếu đã vô sự, ta trước liền trở về phủ."

Sau khi nói xong, liền dẫn Lăng Thiếu Hoa và thủ hạ của mình ly khai, mà Lăng Thiếu Hoa lúc rời đi còn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Du Mạch, hứng thú trong mắt chỉ cần là nam nhân đều có thể hiểu rõ.

Mắt thấy bọn họ đều đã rời đi, Du Mạch mới từ trong lòng Sở Ngự Phong đi ra, lấy khăn tay trong ngực của mình ra đem nước mắt trên mặt bản thân lau chùi sạch sẽ, trên mặt cũng mang theo nụ cười sáng lạn.

"Chúng ta vào phủ thôi!" Trước lời gọi của Du Mạch, mấy người khác cũng theo vào trong phủ.

Mà vừa rồi người vẫn luôn bị vây trong trạng thái không nói lời nào Quý Hoành Phong lúc này mới đưa ra nghi vấn của mình, "Tiểu muội, muội và tam hoàng tử kia..."

Du Mạch nhún vai "Không có việc gì a! Hắn nếu muốn thử ta, ta để cho hắn thử! Dù sao chảy một ít nước mắt, cũng không có tổn thất gì lớn."

Quý Hoành Phong không nói gì, quả nhiên nha đầu này mình thực sự là không thể dùng suy nghĩ giống của người bình thường để nghĩ, lẽ nào nàng cũng không biết tam hoàng tử là một nhân vật vô cùng nguy hiểm sao? Lại còn dám cùng người kia đi gần như vậy, thật là đang tìm chết!

"Muội sau này không nên đến gần hắn quá." Quý Hoành Phong cho rằng mình đây là vì tốt cho Du Mạch, vừa rồi hắn mới nhìn đến ánh mắt của Lăng Thiếu Hoa, liền có cảm giác muội muội của mình có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Lăng Thiếu Hoa võ công mặc dù là không được tốt lắm, thế nhưng thủ đoạn của hắn vẫn làm cho người khác có chút khó lòng phòng bị, hắn lo lắng chính là muội muội của mình coi như là võ công có tốt như thế nào đi nữa, cũng sẽ thua trên chút thủ đoạn nhỏ này.

Du Mạch chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không tỏ ý gì với những lời này của hắn.

"Ai, mọi người nói Lăng gia là có phải không có hài tử mà người khác không biết không?" Du Mạch làm bộ vô tri hỏi.

Theo nàng, những nam nhân cổ đại này chính là tùy ý đi gieo hạt, nàng còn thật sự vô cùng lo lắng cho người lLăng gia còn ở bên ngoài mà bọn họ không biết, đến lúc đó nếu như mình thực sự động đến Lăng gia, đúng là sẽ có chút phiền toái, hơn nữa còn là một loại tùy cơ chết đi mà chính bản thân mình cũng không biết.

"Cái này ta đã điều tra qua, không có. Cho dù là nữ tử thanh lầu năm ấy bọn họ chạm qua ta đều đã điều tra qua, chưa từng có hài tử, hơn nữa nhà bọn họ đối với con của mình khống chế cũng vô cùng rõ ràng. Bất kể là ở bên ngoài làm xằng bậy, cũng sẽ không có mệnh người xuất hiện."

"Nga." Du Mạch nghe nói như thế cũng yên lòng xuống.

"Được rồi, mới vừa rồi là người nào của Lăng gia nha, ta nhớ rõ Lăng gia hình như có khoảng hai mươi hài tử, liền nam tử cũng không sai biệt lắm chừng mười mấy cái!"

"Lăng Thiếu Hoa, là người đứng hàng đệ ngũ." Quý Hoành Phong theo bản năng trả lời.

"Nga." Du Mạch vuốt cằm của mình tiếp tục đi tới phía trước mặt.

Sở Ngự Phong thấy dáng vẻ Du Mạch cũng liền cảm thấy dường như là đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó, về phần là chuyện gì hắn thật sự có hứng thú tìm hiểu một chút.

"Cái kia, đại thiếu gia của Lăng gia có phải là không có xuất hiện qua?" Du Mạch hỏi.

"Ừ, trong khoảng thời gian gần nhất này nghe nói là đi qua nước láng giềng tìm kiếm một quyển kiếm phổ, hẳn là phải qua một thời gian mới có thể trở về!" Quý Hoành Phong hồi đáp.

Đối với tin tức Lăng gia hắn biết rất nhiều, khi Du Mạch hỏi trên cơ bản liền trả lời theo bản năng.

Mà hắn không biết là, một nữ hài tử như Du Mạch hỏi những điều này là cỡ nào không thích hợp.

Mà phía sau lưng bọn họ Sở Ngự Phong cũng biết, hắn luôn nghĩ tiểu nha đầu vừa mới khá hơn này thật sự biết rất nhiều thứ, còn có một số thứ vốn là không nên biết tựa hồ cũng biết.

"Muội nhớ Ngũ thiếu gia Lăng gia là một hoa hoa công tử, thích đủ các dạng mỹ nữ. Ừ, đến lúc đó để mấy mỹ nhân đi qua thử một chút. Về phần cái tên đại thiếu gia mê võ nghệ kia, ngược lại muội thật ra là muốn đi gặp một chút, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì tốt gì đó cũng không chừng." Du Mạch lầu bầu nói, mà trên mặt còn mang theo tia cười gian trá, tựa hồ giống như kế hoạch của mình đã thành công.

Hai người Quý Hoành Phong và Sở Ngự Phong nhìn cái dạng này của nàng đã cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, nói như thế nào đây? Tựu như là một loại cảm giác tìm được con mồi vậy.

Du Mạch cáo biệt hai người liền trở về gian phòng của mình để lên kế hoạch thật tốt chuyện của mình, đồng thời còn muốn tìm người đến chú ý tin tức của Đại thiếu gia Lăng, cho nên chuyện nàng cần làm thật là còn nhiều vô số.

"Suy nghĩ cái gì?"

Một thanh âm đột nhiên xuất hiện, Du Mạch cũng bị hoảng sợ, từ trên giường chạy trốn, nhưng không nghĩ vừa lúc đầu của mình đụng phải cằm Sở Ngự Phong, hai người đều vuốt nơi đau đớn của mình, một bộ dạng vô cùng khó chịu.

"Huynh thế nào lại tới rồi?" Du Mạch hỏi.

Sở Ngự Phong xoa xoa cằm của mình, buồn cười nhìn Du Mạch nói: "Ta đương nhiên là đến xem thái tử phi tương lai của ta đang suy nghĩ đùa giỡn cái gì."

Khóe miệng Du Mạch giật một cái, nói: "Muội không có nghĩ gì cả, thực sự."

"Thật không có nghĩ gì sao? Ngày hôm nay muội hình như có chút quá mức quan tâm chuyện Lăng gia nga, có đúng hay không nghĩ đến làm thế nào đối phó Lăng gia?"

"Ách." Du mạch bị nghẹn, nhìn người trước mắt, có lầm hay không, người này ngay cả mình đang suy nghĩ chuyện gì đều biết, rốt cuộc còn có chuyện gì là hắn không biết a!

Nhưng mà coi như mình thật sự nghĩ đến việc này, nàng cũng sẽ không thừa nhận, vì vậy liền cười hai tiếng hắc hắc nói vô cùng thật: "Không phải rồi! Muội chỉ là tùy tiện hỏi một chút, thực sự."

Sở Ngự Phong nhìn hành vi của Du Mạch đã cảm thấy vô cùng buồn cười, có lẽ ngay cả Du Mạch cũng không có chú ý tới, nàng nói xong một câu thì phía sau sẽ nhiều hơn một câu "Thực sự", cách làm giấu đầu hở đuôi như vậy khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn cười.

Đem Du Mạch vây ở trong ngực của mình, không cho nàng giãy ra "Mạch nhi, không nên đi quản sự tình của Lăng gia, đó không phải là chuyện muội nên hỏi tới, biết không?"

Du Mạch méo miệng, cái gì gọi là không phải chuyện nên hỏi tới.

Mụ nội nó, chuyện lão nương muốn làm ai cần ngươi lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro