C13: Không hẹn mà gặp, không vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Không hẹn mà gặp không vui

Dịch: Tiểu Công Chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Tục ngữ nói bất thị oan gia bất tụ đầu <tương tự như Oan gia ngõ hẹp>, Tiếu Chi Diễm và A Lăng thật đúng là có "duyên số". Ba người trên phố chơi đùa mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì, vậy mà chân trước vừa bước vào cửa, thì chân sau Tiếu Chi Diễm tiến vào. Vừa thấy Tiếu Chi Diễm, thanh kiếm trong tay áo Thanh Thanh đã trượt ra. A Lăng vội vàng đè tay nàng lại, cười nói: "Chúng ta tìm quán khác."

Tiếu Chi Diễm lại không biết tốt xấu, mang theo nha hoàn đi lên ngăn cản đường đi của ba người, kiêu ngạo cười nói: "Aiz, thực sự là mỹ nhân a. Khuôn mặt non nớt như vậy vừa bị đánh một cái tát, cảm giác thế nào hả?" Tay đưa lên sờ sờ khuôn mặt A Lăng.

A Lăng sắc mặt như cũ, nhưng phía sau Thanh Thanh và Kỷ Mộng đã mất kiên nhẫn, căm phẫn nhìn chằm chằm Tiếu Chi Diễm. Tiếu Chi Diễm để ý đến vẻ mặt bình tĩnh của A Lăng, trong lòng rất đỗi không hài lòng. Nàng tự biết xuất thân cao quý, chưa từng có người nào không đem nàng để vào mắt, mà nữ tử trước mặt này căn bản không xem nàng ra gì. Nàng vung tay lên, muốn lần nữa tát A Lăng một cái. Đồng thời, kiếm trong tay áo Thanh Thanh đã nắm ở tay, chậm rãi ra khỏi vỏ. Ví bằng nàng dám đánh tiếp, chắc chắn cụt một tay. (TCC: thật muốn thấy A Lăng tỷ trị tội ả này, thật không có mắt mà không nhìn thấy thái sơn mà)

"Ngừng tay." Một tiếng quát lớn, Tiếu Chi Diễm quả thực ngừng tay. Thanh Thanh thấy thế, vội vàng thu hồi kiếm.

Tiếu Chi Diễm kia hướng về phía kẻ hô ngừng tay, kéo cánh tay hắn, cười nói: "Hiếm thấy Tiêu công tử có thời gia quản việc vớ vẩn của ta."

Người nọ tiêu sái mở quạt, chậm rãi đi vào, cười nói: "Đúng vậy, nếu không phải ta xen vào việc của người khác, sợ rằng sẽ có kẻ bị phế đi một cánh tay." Nhìn Thanh Thanh liếc mắt nói. Thanh Thanh mặt cắt không còn hột máu, nhìn về hướng khác.

Đột nhiên, A Lăng nhìn thấy người kia có một đôi lông mày tú lệ như trăng non mà thanh thúy, hai hàng mi dày rậm nơi hốc mắt tạo nên hai hàng rủ xuống quyến rũ, mũi ngọc thẳng băng đem ngũ quan tuyệt mĩ kia phân chia thành vài phần khí khái anh hùng, miệng hé ra tự trương phi trương <mở như không mở>, tự tiếu phi tiếu, tựa như phác họa một nhân vật đang ngủ, so với nữ nhân còn mỹ lệ hơn. Người này đã đạt đến cảnh giới gay, bán sang Thái Lan chắc chắn phát đạt. (TCC: hahaha thật không ngờ, kết cục cuối cùng của một mỹ nam tử trong mắt các tỷ ấy chỉ đến thế)

"Soái ca, ngươi thực sự rất đẹp trai. Đáng tiếc là ngươi cùng nha đầu không biết tốt xấu này là thân thích, bằng không ta thật muốn ngâm nước ngươi." Ai ngớ ngẩn như thế? Đương nhiên là Kỷ Mộng, nữ tử này được xưng là vũ trụ đệ nhất hoa si <mê trai/gái>, đột nhiên nhìn thấy một người đẹp trai thì phải điều tra soái ca, nàng đương nhiên bắt đầu mơ tưởng hoang đường.

"Ngươi mới không biết tốt xấu gì, nói ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như thế." Tiếu Chi Diễm liều mạng ném ra một ánh mắt khinh thường.

"Mộng, Thanh Thanh, chúng ta đi." Thanh âm lạnh lùng của A Lăng truyền đến, nàng tựa hồ như coi người mỹ đắc mạo phao trước mắt như không khí.

Kỷ Mộng cũng khinh thường liếc lại Tiếu Chi Diễm một cái, cười nói: "Là tiểu thư nói đúng, vẫn là ít giao thiệp cùng Tiếu hỗn đản Vương bát đản thì hơn, tránh cho y phục bám mùi, ha ha."

Tiếu Chi Diễm cũng không cam lòng muốn phản bác lại, vừa nhìn soái ca liếc mắt, lời khó nghe đem đến bên miệng đều nuốt trở vào.

A Lăng mới vừa bước đi, soái ca lập tức chắn ở trước mặt nàng, cười nói: "Cô nương, tại hạ Tiêu Thiên Vũ, không biết có thể kết giao bằng hữu cùng cô nương không?"

"Không rảnh." A Lăng mắt cũng không thèm chớp, lạnh lùng nói.

Tiêu Thiên Vũ kinh hãi, nữ tử này thật sự không giống người thường, ai chẳng biết Tiêu Thiên Vũ phú khả địch quốc <giàu có nhất nước>, cùng Tiếu gia Tiếu Tứ Minh là thủ phủ ngang hàng kinh thành. (Hai nhà tài sản ngang nhau, lại không bày mưu hại người, cho nên ngang hàng) biết bao thiên kim tiểu thư quyền thế hư hỏng lao vào xúm xít, thậm chí không ít vương công quý tộc trong triều mưu tính đem nữ nhi đưa lên, vậy mà nha đầu kia còn không thèm nhìn hắn.

"Cô nương, bằng lòng cùng tại hạ dùng bữa cơm, ta có thể mang bạc cấp cho cô nương." Kẻ có tiền đều cho rằng cầm tiền có thể đối phó hết thảy, Tiêu Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.

A Lăng cười nhạt: "Tiền? Ta không thiếu."

"Xú nha đầu, ngươi tưởng ngươi là ai hả? Thiên Vũ ca ca cho ngươi thể diện, đừng không biết phải trái." Tiếu tiểu thư không được hoan nghênh, ức quá nên chen miệng vào.

"Tiếu Chi Diễm, ngươi nói thêm câu nữa, ta cắt lưỡi chó của ngươi." Kỷ Mộng đã chịu không được nàng, lạnh lùng nghiêm mặt đe dọa.

"Ngươi, ngươi... hà, người ta nói có nhiều chủ tử thì có nhiều chó. Quả nhiên không sai, chủ tử là chó dại, nô tài cũng vậy."

A Lăng đột nhiên mỉm cười: "Tiếu cô nương, Đại Hoàng nhà ta đã đói bụng nhiều ngày, đầu lưỡi của ngươi rất non nữa?" A Lăng nghiền ngẫm nói, mang theo mùi thuốc súng dày đặc.

Tiêu Thiên Vũ biết ba nữ tử này lai lịch không đơn giản, cũng nhỉn ra A Lăng không thể nhịn được nữa, chuyện cắt lưỡi e rằng đúng là làm được. "Cô nương thấu rõ tiền tài là vật ngoài thân, tại hạ khâm phục, không biết quý tánh cô nương là chi?"

"Ta họ Kỷ, cứ gọi Kỷ Mộng." Sắc nữ niềm nở nói.

A Lăng hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Tiểu nữ tử chỉ là một tỳ nữ, sao dám có danh tự, cáo từ."

Kỷ Mộng không nỡ bỏ soái ca, kéo cánh tay A Lăng, nũng nịu nói: "A Lăng, nếu người ta đã có hảo ý mời, không bằng dùng bữa rồi hẵng đi."

"A Linh? Tên rất hay, cô nương tú ngoại huệ trung <vẻ ngoài thanh tú, tấm lòng nhân ái>, tên này thật không sai." Tiêu Thiên Vũ cười nói.

Tú ngoại huệ trung? A Lăng tưởng rằng nàng nghe lầm, nàng như vậy mà tú ngoại huệ trung sao?

"Hình như ngươi đã nhầm, là Lăng trong lăng mộ, biết có ý gì không?" A Lăng nói xong liền tặng hắn một nụ cười chúm chím chết người.

"Cô nương... tại hạ tài sơ học thiển, quả thực không biết quý tánh cô nương có hàm ý gì." Tiêu Thiên Vũ có vài phần xấu hổ.

"Ý nghĩa chính là người nào chọc ta không vui sẽ vào lăng mộ, xin công tử hảo hảo quản giáo lệnh muội, bằng không... Có gì ngoài ý muốn ta không chịu trách nhiệm." A Lăng cười nói, thế nhưng trong đó lại mang theo ý tứ uy hiếp người.

"Ta nghĩ cô nương hiểu lầm rồi, ta cùng vị Tiếu cô nương này cũng không phải huynh muội, chỉ là có chút quen biết thôi." A Lăng có chút khác biệt, nghe hai người bọn hắn đều họ Tiêu, còn tưởng là người một nhà chứ. (TCC: tỷ à, người ta một người Tiêu, một người Tiếu, có giống gì đâu. A Lăng: sao lại không, cùng lắm chỉ hơn nhau một dấu sắc thôi mà. TCC: hơ tỷ sai mà còn cãi cố. A Lăng: ta thích thế, ngươi nói nữa ta xử luôn ngươi đấy. TCC: ơ em không dám)

"Ta đây đúng là hiểu lầm, nếu công tử chịu đem vị Tiếu cô nương này mời đi, ta có thể suy xét lại khả năng cùng ngươi ăn cơm." A Lăng tuy không phải nhân vật mê trai điển hình, cũng là một tiểu hoa si, đối với soái ca vẫn có hứng thú riêng, hơn nữa nàng chung quy cho rằng bằng hữu nhiều thêm một người cũng không có hại. Ban đầu thái độ nàng ác liệt chẳng qua bởi vì nàng tưởng rằng soái ca cùng Tiếu Chi Diễm là người một nhà. (TCC: Tỷ khéo biện hộ, suy cho cùng cũng là mê trai đẹp thôi *thở dài*. A Lăng: *liếc xéo* ngươi còn chưa đi. TCC: *vọt lẹ*)

"Tiếu tiểu thư, hôm nay ta có khách, mời quay về." Tiêu Thiên Vũ nửa muốn nửa không nói với Tiếu Chi Diễm.

Tiếu Chi Diễm đang muốn phát tác, chỉ thấy Tiêu Thiên Vũ nói với A Lăng: "Cô nương, xin mời lên lầu." Trong mắt hắn chỉ có A Lăng, nào có Tiếu Chi Diễm nàng. Tiếu Chi Diễm không cam tâm giậm chân, mang theo nha hoàn rời đi. Thấy thần sắc mất mát của nàng, A Lăng cười đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro