Chương 8 : Ngươi là gì mà quản ta .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sáng , nàng hai mắt lim dim tay xoa nhẹ lên trán , sao lại đau đầu như vậy , xảy ra chuyện gì sao không nhớ gì hết vậy nè , chậm rãi mở ra hai mắt , liếc trái liếc phải , chỗ này là chỗ nào , cô nhìn ra bên cạnh thì một tiếng thét kinh hoàng bay vọng tứ phương , chim bay loạn xạ .

- Á á á á .........

Người kia bừng tỉnh và thế là cả hai ở trên giường vật lộn , tay trái nàng bị chân hắn đè lên dẫm chặt , tay phải nàng nắm lấy tay trái hắn , chân nàng đạp lên má trái của hắn , tay phải hắn ôm lấy cổ chân nàng , Chi Tâm sắc mặt tức tối run run trừng mắt nói :

- Ta nói ngươi , cái tên vô lại mau buôn ta ra .

Hắn sắc mặt khó coi nhìn nàng , giọng nói nhỏ nhẹ khẩn trương :

- Nàng hứa không đụng tay đụng chân ta sẽ thả nàng .

Sâu trong mắt nàng ánh lên một tia xảo quyệt rồi mất đi , nàng chậm rãi mở miệng .

- Ta hứa , mau buôn ta ra .

Chàng vừa buôn thì bàn chân kia co lại rồi dãn ra đạp thẳng lên mặt chàng , nàng cáu tiết lớn giọng :

- Ta đạp chết thân vương háo sắc nhà ngươi .

Nàng ngồi dậy , chàng ngã ngữa ra sau ôm mặt chồm dậy ánh mắt giận hờn nhìn nàng .

- Nàng nuốt lời .

Nàng hừ lạnh đứng lên một chân dẫm lên giường một chân đạp lên bụng chàng cười ranh mãnh nói :

- Ở đây ai nghe thấy ta hứa hả ? Nói , rốt cuộc ngày hôm qua phát sinh chuyện gì .

Nàng nhớ nàng cùng Điền thân vương uống rượu , sau đó chuyện gì cũng không nhớ , tỉnh lại liền ở cạnh tên Tuyết thân vương này . Thấy chàng im lặng không nói , nàng hừ hừ mạnh mồm nói to :

- Có phải hay không giống mười hai năm trước sợ vãi ra quần đến nghẹn lời rồi không .

Chàng giật nảy mình , Điền thân vương ngươi dám bán đứng ta , chàng nghiếng răng nghiếng lợi , ánh mắt liếc qua nàng một tia giảo hoạt , đừng tưởng bắt được thóp ta là ta chịu thua nàng . Chàng vùng lên đem tình thế áp đảo , đè nàng xuống giường , hai tay nắm hai tay nàng đưa qua hai bên kề mang tai , cả mông ngồi trên đùi nàng , tóc dài lãng tử xõa xuống vai nàng .

Nàng càng dẫy hắn càng ép chặt , nàng rống cái miệng to giọng gào lên :

- Có thích khách ... cứu mạng ... giết người ... cứu mạng ... cứu mạng ...

Hắn đen mặt nhìn nàng , người người đổ dồn tới nơi có tiếng thét , xô cửa vào mất hết cả quy cũ :

- Thân vương người không sao chứ ... ặc ...

Thân vương của bọn họ là đang trong tư thế nguy hiểm gây hiểu lầm a , chàng ngó sang ánh mắt lạnh lùng nói :

- Không có sự cho phép của ta , không ai được vào phòng của ta , các người có hay không học qua quy cũ .

Cả đám sợ hãi quỳ xuống run lên :

- Xin thân vương tha mạng , bọn nô tài chỉ là lo cho sự an nguy của ngài nên mới thất lễ ...

Chi Tâm nhanh miệng chen vào :

- Các ngươi lo cho sự an nguy của hắn thì mau kéo hắn ra khỏi người ta , hắn là bị thích khách hạ dược đang muốn cưỡng bức ta , tội cưỡng bức thiếu nữ trong trắng là tội chém đầu đấy , quân tử phạm pháp sử tội như thứ dân huống chi hắn là thân vương , mau tới kéo hắn ra .

Hắn ngây ngốc , cái gì mà cưỡng bức , cái gì mà chém đầu , chỉ thấy có mấy người kéo hắn ra run sợ nói :

- Thân vương đắc tội , bọn nô tài chỉ là lo cho ngài .

Chi Tâm rời giường chạy đi , chàng hất tay mấy người kia ra nói lớn :

- Nàng đứng lại cho ta , không được đi .

Chi Tâm không quay đầu mà rống lên :

- Ngươi là gì mà quản ta , ta cứ đi đấy .

Nàng nhảy lên trèo qua tường , quay đầu lêu hắn một cái rồi nhãy xuống mất tăm , hắn hừ hừ trong miệng tức giận , ta là gì mà quản nàng ư , một câu ta yêu nàng đủ chưa , hắn liếc mọi người rồi hét lên tức giận :

- Ra ngoài hết cho ta .

Ai dám ở lại lúc này chứ , mọi người cúi đầu chạy ra , hắn ngồi xuống trầm lặng . Chi Tâm vừa đi vừa nhìn lại mình , vẫn y phục cũ chắc hẳng không có gì xảy ra đâu , cô đi ngang qua Cung thân vương phủ , Cung Phong Trần nhìn nàng hớn hở đi đến ôm chàm lấy nàng nói :

- Nàng đến thăm ta hả ... Ui za ... nàng ... nàng ...

Chi Tâm tâm trạng không tốt đạp lên chân hắn hừ hừ nói :

- Đừng có sáp lại gần ta , nhà ngươi có gì ăn không , ta thật đói .

- Có chứ , mau vào đi .

Hắn mừng rỡ bỏ cái chân đau xuống kéo nàng vào phủ , nàng ăn song hắn kéo nàng đi dạo phố , tay nắm tay khiến bao người ganh tị , Chi Tâm mặc kệ hắn kéo nàng đi đâu miễn sao nàng thấy thoải mái là được . Lại nghĩ tới những lời Chấn Phong nói về Phong Trần , nàng bật cười thành tiếng tay che miệng . Phong Trần vẻ mặt tò mò nói :

- Nàng cười cái gì .

- E ... hem ... ta mới không có cười .

- Nàng nối dối .

Chi Tâm mỉm cười bỏ đi , đi qua nơi khiên vác gạo , bao gạo chấc đầy liêu xiu đổ xuống , Chi Tâm chỉ liếc lên , mấy bao gạo rơi xuống nhanh quá nàng không phản xạ kịp , chỉ thấy mọi người xung quanh hoảng hốt la lên :

- Á ...

Nàng ngã nhào xuống đất , chống tay ngồi dậy quay đầu lại nhìn về phía sau , chỉ thấy Phong Trần nằm đó , vài bao gạo đè lên người chàng , Chi Tâm đứng dậy chạy tới kéo bao gạo ra , cái tên ngu ngốc này cứu ta làm gì chứ , miệng nàng run run gọi :

- Phong Trần , tỉnh lại ... tỉnh lại ... ai giúp tôi với ...

Mọi người giúp cô dìu Phong Trần về phủ , mời đại phu đến xem , đại phu cúi cúi khom lưng nói :

- Chỉ cần tạm thời tránh cầm vật nặng , tránh hoạt động tay nhiều là không việc gì , thảo dược này đem đi nghiền nát pha với rượu thoa lên tay sẽ giúp ích cho việc vận động .

- Cảm ơn đại phu .

- Không có gì , lão phu đi trước .

Chi Tâm thở dài đi đến nhìn Phong Trần , hai mắt chàng híp lại hơi chau mày , chắc huynh đau lắm , cái đồ ngu ngốc nhà huynh cứu ta làm gì không biết , cô rũ mắt xuống thở một cách nhẹ nhõm , huynh không sao là tốt rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro