Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại là sự kết hợp của nhân vật thuộc hai truyện, nếu như bằng hữu nào chỉ đọc một trong hai cũng vẫn dễ dàng hiểu rõ.

Hẳn các nàng cũng nhận thấy trong chính văn TTPRR nhân vật Như Ý vận mệnh giống hệt cái tên lúc nào cũng gặp may hết. Nữ chính xuyên không ít nhất cũng phải có chút tài hơn người mới không làm xấu mặt các đồng hương xuyên không chứ. Nàng được khắc họa như một nử tử nhí nhảnh, quậy phá một chút nhưng vô hại chẳng tùy hứng hại người bất quá nàng quả thật tốt như nàng biểu hiện sao? Phiên ngoại Mỹ Nhân Quán sẽ hé mở những hành động mờ ám kém khí chất quân tử của nàng ...

Nhân vật Long Linh Nhiên trong LLVPLL nàng này thâm trầm lặng lẽ thoạt nhìn như bàng quan hờ hững với mọi sự, thời thời khắc khắc ngụy trang cái vẻ mặt "người không phạm ta, ta không phạm người" nhưng thực tế nàng là kẻ máu lạnh muốn bao nhiêu tà đạo có bấy nhiêu.

Nếu đối thủ bị hại chỉ mặt Như Ý cười khẩy một cách trào phúng coi khinh nhất thì quay qua Linh Nhiên hắn chỉ có thể nghiến răng ken két căm hờn. Một nàng là tiểu nhân từ trong máu, nàng kia chính là ngụy quân tử cả trong lẫn ngoài. 

Hai nàng đều nhận định về đối phương "nếu ngươi không phải là bằng hữu mà là địch nhân của ta chúng ta hẳn đấu đến trời long đất lở".

Tổ chức Mỹ Nhân Quán thời gian xuất hiện ngắn ngủi nhưng bành trướng càn quét khắp giang hồ với tốc độ nhanh chóng mặt. Nếu chỉ quang minh chính đại mà chinh phục "thị trường" hai nàng hẳn xứng danh thần đồng bất quá nếu như "táy máy tay chân" cũng chẳng mấy người biết... kẻ vô tình biết thì...

Chiqu thân tặng tất cả bằng hữu yêu quý hai nhân vật Như Ý và Linh Nhiên, yêu các nàng nhiều *** ôm ôm***.

*****************************************************************************************************************

Chương 1: Xuất cốc!

- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ chúng ta bị bao vây bốn phía rồi!

Hai mỹ nhân xinh đẹp dựa lưng vào nhau tay vẫn lăm lăm cầm kiếm kiên quyết tử thủ, ba mặt là địch chỉ có một lối thoát thân duy nhất thì hướng ấy lại là một vực thẳm sâu không thấy đáy.

- Hai người các ngươi hôm nay chết chắc rồi!

Nam tử cầm đầu phe địch ngửa đầu hô hố cười man rợ, hắn chắc mẩn mình đã nắm trong tay phần thắng. Võ công bèo bọt của hai tiểu nha đầu muốn đối địch lại đội quân thị vệ chính quy gồm 20 người của hắn sao, luyện công tập tành thêm tám kiếp nữa đi.

- Buông kiếm xin hàng, ta sẽ tha mạng cho các ngươi sống sót. Tốt nhất là quay về phủ hầu hạ tốt chủ nhân đi, chạy trốn làm gì nhọc công chúng ta đi truy bắt thế hả? Người tới, bắt sống cho ta!

Hắn phất tay ra lệnh, hai mỹ nhân thấy tình thế giằng co đã thay đổi chống cự vô ích liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, hai nàng quay ngoắt về phía bờ vực nhảy xuống trong sự bàng hoàng của đám truy binh. Con mồi của họ quả nhiên tính tình ngoan cố quyết tuyệt hiếm thấy nha, thà chết chứ không bó tay chịu trói quay về.

Kỳ Nha và Ngân Du nhắm tịt mắt thầm nói lời vĩnh biệt với thế gian, tốc độ rơi xuống nhanh khủng khiếp nhưng đáy vực quá sâu rơi mãi vẫn chưa thấy va chạm mặt đất thịt nát xương tan. Thời điểm hai nàng hoàn toàn phó mặc mọi thứ cho số phận, lời nguyền rủa kẻ thù ép mình nhảy vực cũng ngầm chửi xong triệt để, tâm thế đã sẵn sàng chờ chết thì đột ngột thấy eo nhỏ được ai đó ôm lấy.

Hai mỹ nhân cảm thấy phương hướng di chuyển bị hoán đổi, lúc này hai nàng là bay lên chứ không phải là rơi xuống nữa, mắt to ngỡ ngàng mở ra bàng hoàng nhận thức tình thế trước mắt.

Nam nhân lạ mặt trái phải hai tay mỗi bên ôm một người nhẹ nhàng như ôm búp bê vải vận khinh công bay ngược trở lên miệng vực. Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi các nàng tưởng mình đã gặp quỷ. Gió rít vào mặt hơi xót, mắt vừa chớp chớp vài cái đã thấy hắn thả mình xuống đứng trên mặt đất.

Đám truy binh muốn bắt các nàng còn chưa kịp bỏ đi, bọn họ há hốc mồm nhìn ba người đáp xuống trước mặt mà sửng sốt tột độ, đưa tay dụi dụi mắt như thể không tin vào mắt mình.

- Sao hả muốn xuống dưới chơi với rắn sao? Du lịch sinh thái cũng phải đăng ký tua đoàng hoàng trước chứ, dù là mỹ nhân mà xâm nhập lãnh thổ tư nhân bất hợp pháp tiền phạt cũng không ít đâu nha!

Lục y thiếu niên khoanh tay cất giọng trầm thấp nói một tràng dài mà chẳng có ai hiểu hắn nói cái quái gì? Tên ấy dường như cũng chẳng thèm để ý phản ứng bất thường của mọi người, quét mắt nhìn Ngân Du với Kỳ Nha một lượt, trong đôi mắt màu xanh biếc kỳ dị lộ ra sau chiếc mặt nà bạc kia chớp lóe lên tia cười cười giống như thông cảm. Hắn quay qua nhìn đám người đuổi bắt các nàng, sau cơn hoàn hồn đã giương vũ khí ý định muốn tấn công rõ mồn một kia nhún nhún vai coi thường.

- Một mối tình hoa bách hợp bị phản đối sao? Mỹ nhân bọn hắn uy hiếp các nàng sao?

Nam tử tiếp tục chuyển dời tầm mắt về phía hai nàng cất giọng quan tâm. Kỳ Nha và Ngân Du hai người nhìn đáp người vũ khí trang bị đầy mình, mắt hừng hực tía ác ý đằng kia cảm thấy ái ngại cho vị ân nhân này. Hắn vì cứu hai nàng mà vô duyên cớ vướng vào rắc rối, hai nàng thật không biết phải trả lời ra sao ?

- Tạ ơn ân công cứu mạng, chuyện của tỷ muội chúng tôi chẳng dám phiền ngài nữa mong ngài rời khỏi nơi này ngay! 

- Rời đi hiển nhiên rồi! Đợi chút nữa bổn công tử sẽ đi ngay! Bất quá tay chân có chút ngứa ngáy phải vận động chút đỉnh đã!

Hắn chỉ nói vậy rồi lao vào đám người lang sói kia quần đảo loạn xà ngầu, đối phương vừa đông vừa có vũ khí sắc bén, hắn đơn độc tay không chặn địch mà chẳng biểu hiện chút mất bình tĩnh nào. Giữa vòng vây chặt cứng của địch thủ, kẽ hở nhỏ cho một con mèo chạy thoát cũng chẳng thấy mà hắn vẫn đứng đó thẳng lưng kiêu hãnh một cách ung dung thần thái tung bay nhất.

- Yaaah... chém chết kẻ cản đường thích xía mũi vào chuyện người khác kia!

- Chém cái mặt mo của mấy người!

Đám truy binh hét lên định nhào tới tấn công thì ai nấy đột nhiên đều cảm thấy toàn thân vô lực ngã sụp xuống dưới đất. Bọn họ giương mắt nhìn kẻ lạ mặt kia trong mắt hiện lên sự hãi hùng kinh hoảng tột độ, đang yên đang lành kiếm cầm không nổi đứng cũng không vững, điều này đại biểu cho cái gì ngoại trừ trúng độc dược chứ.

- Hắc hắc... các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đồng bọn đi nha, xem nào 1,2, 3... quá ổn vừa đủ 10 cặp, bổn công tử đưa hai mỹ nhân đi trước đây không hẹn gặp lại đâu ha ha...

Hắn chỉ buông lại một câu mập mờ rồi cười khoái trá ôm hai mỹ nhân phi thân đi nhanh như gió. Hiện trường bỏ lại sau lưng là một đám nam nhân qua giây phút vô lực xụi lơ trên mặt đất bỗng cảm thấy khắp người nóng ran bức bối, cảm giác này thật giống dục hỏa đốt người khi bị trúng xuân dược. Rừng hoang núi thẳm 20 mươi tên nam nhân cùng lên cơn động dục một lúc, nơi này tìm một mống nữ nhân là thách thức còn khó hơn lên trời... bọn họ phải thì làm cái gì ?

"Từ từ mà... hưởng thụ... đồng bọn"... nam nhân yêu quái kia thật đủ ác! Hắn sao có thể làm thế bọn họ căn bản không có thù từ trước nha kiểu này chết đi còn đỡ nhục mặt hơn!!!!

Một quãng đường thật xa cách "hiện trường vụ án nóng bỏng" có hai mỹ nhân quỳ gối dập đầu tạ ơn nam tử cứu mạng một cách thành khẩn. Nam tử kia nhìn mỹ nhân quỳ xuống liền mở lời ngăn cản từ đầu, bất quá các nàng một mực kiên quyết nên hắn cũng làm biếng khuyên răn, tùy tiện cho các nàng khấu tạ.

- Ân công ơn cứu mạng của ngài Kỳ Nha và Ngân Du muội muội đời này không quên, xin nhận của chúng tiểu nữ ba lạy! 

- Khỏi lạy đi tổn thọ ta.

- Không, xin ân công hãy để chúng tiểu nữ...

- Ờ được rồi thích thì chiều!

Nam tử mặc cho mỹ nhân thành kính biểu lộ tạ ơn, hắn ngước mắt nhìn xung quanh rồi quay người bỏ đi trước. Hai mỹ nhân lạy xong nhìn lên đã thấy người bỏ đi xa cá quãng rộng rồi, hai nàng bật dậy cuống quít đuổi theo.

- Công tử!

- Còn chuyện gì sao?

- Chúng tôi còn chưa biết danh tính của ngài, xin ngài lưu lại tên ngày sau chúng tôi sẽ báo đáp.

- Quên mất, ngày sau thì lâu lắm biết đợi đến bao giờ hai mỹ nhân lấy thân báo đáp đi bổn công tử ta liền sảng khoái nhận lấy!

Hắn bâng quơ nói mấy lời có vài phần trêu ghẹo bất quá hai mỹ nhân nghe xong mắt liền lóe tinh quanh đồng ý cái rụp chẳng cần suy nghĩ. Nam tử bấy giờ mới nheo nheo cặp mắt xanh biếc khác thường của mình, hắn nhìn các nàng chằm chắm như thể đang phải cân nhắc chuyện nghiêm trọng lắm, mãi một lúc sau hắn mới vung tay áo chấp nhận.

- Được! Các ngươi đi theo bổn công tử đảm bảo sẽ không phải chịu thiệt, sau này chỉ có thể đè đầu cưỡi cổ người khác chứ chẳng phải lo khúm núm quỵ lụy bất kỳ ai!

- Nô tỳ tuân mệnh, xin hết lòng phục tùng chủ nhân!

- Tốt, vào thành bổn công tử sẽ có chuyện giao cho các ngươi làm.

Nam tử đưa các nàng vào thành ném vào một khách điềm rồi phi thân biến mất tăm mất dạng cả buổi mới trở về. Hắn từ đầu chí cuối tuyệt đối bí ẩn tên tuổi không tiết lộ, dung mạo càng không thể thấy. Hắn nói chuyện với các nàng luôn làm động tác ngả ngớn thiếu quy củ nhưng tuyệt không thật sự mạo phạm các nàng.

Người này thái độ đối với mỹ nhân, chính xác hơn là với nữ nhân rất là trân trọng, không khinh thị không phân biệt so sánh quý hay tiện. Hắn nhìn các nàng trong mắt tràn đầy thưởng thức nhưng chưa thấy có sắc thái dục vọng bao giờ.

- Chủ nhân, người lúc chiều đi đâu vậy ?

- Du Nhi quan tâm ta sao? Bổn công tử đi thanh lâu nếu nàng thích lần sau ta liền mang nàng theo!

Nam tử nháy mắt, cất giọng cười gian tà, người này đúng là da mặt chẳng mỏng chút nào, chuyện như vậy mà cũng dám đem nói với nữ tử chẳng có một điểm ngượng ngùng. Kỳ Nha và Ngân Du trao nhau ánh nhìn hàm ý đề phòng, trước không hành động chẳng lẽ bây giờ mới là lúc muốn dở thú tính hại người.

Chương 2 : Chuẩn bị xuất chiêu.

Hắn “cười duyên” liếc mắt đưa tình với cả hai mỹ nhân, hai con ngươi xinh đẹp đảo qua đảo lại muốn lé luôn mà chả thấy các nàng hiểu ý tình nguyện động thủ trước gì cả. Oa, lấy thân báo đáp gì kỳ vậy, bản công tử cứ phải nói toẹt “cởi đồ ra đi nào” mới chịu táy máy tay chân sao? Hắn chẳng phải muốn làm cái gì quá phận chỉ muốn đùa chút thôi mà, muốn cũng chẳng làm ăn gì được, hắn thật… bất lực về cái khoản này mà.

-         Sao hai mỹ nhân lại đề phòng bổn công tử rồi, ta là thương các nàng lắm sẽ không để các nàng chịu thiệt thòi đâu. Nếu có cũng chỉ có hơi đau một chút chút thôi…

Nam tử nheo nheo mắt khóe miệng giấu dưới mặt nạ kia mím chặt lại, hắn là đang cố nén tiếng cười bật ra… biểu cảm của hắn lúc này chỉ có thể dùng mấy chữ “ đểu cáng hết sức” để diễn tả.

-         Ân nhân! Chúng tôi…

-         Các mỹ nhân của ta làm sao?

Hắn tiến lên đưa tay cầm lọn tóc của một nàng, cười cười tỏ ra bí hiểm mặc dù trong mắt các mỹ nhân hắn cười thế quả là nguy hiểm kinh người.

-         Chúng tôi còn tưởng ân nhân là quân tử đầu đội trời chân đạp đất không hiếp đáp nữ nhi.

Kỳ Nha lùi một bước thẳng thắn phát biểu ý kiến, nàng không ngại chuyện lấy thân báo đáp ân nhân nhưng là phải do nàng tình nguyện chứ. Công tử lấy uy thế gian manh lấn tới như vậy nàng có chút uất ức à.

-         Há há… các tiểu mỹ nhân thật đề cao ta rồi bất quá các nàng chẳng việc gì phải lo lắng. Thiên hạ này ngoại trừ nàng ấy ra ta không cần bất kỳ nữ nhân nào khác, các mỹ nhân nàng mà theo ta về già đảm bảo có bảng hiệu “trung trinh liệt nữ” trước cổng do mấy thằng cha háo sắc hàng xóm đề tặng.

-         Ân nhân, chúng tôi…

-         Không cần phải tiếc nuối, bổn công tử biết bản thân đẹp trai hào nhoáng nhưng ta là nam tử chung tình thiên hạ khó tìm, ta sẽ vì hồng nhan mà thủ thân như ngọc, các mỹ nhân đừng cố gắng câu dẫn nài nỉ nữa, bây giờ ta lại phải đi có việc các nàng nghỉ sớm đi nha.

Người nào đó cứ sợ người khác cướp sân khấu nên ra sức tranh thủ “bắn súng liên thanh” nói một hơi không ngừng xong liền phi thân qua cửa sổ đi thẳng. Sau lưng hắn có hai mỹ nhân trố mắt nhìn nhau, miệng mấp máy nói chẳng nên lời, công tử nhà mình tuy là có khá thú vị nhưng mà thần kinh có vấn đề hay sao ấy?

Cách đó thật xa trên một cành cây cao chót vót, nam tử kia đưa tay gỡ mặt nạ lộ ra một gương mặt đẹp khuynh thành, môi hồng vẫn còn tủm tỉm cười một mình.

-         Nếu bổn công tử ta quá hoàn mỹ các vị mỹ nhân muội muội lại tha cho ta sao, chuyện gì cũng phải đề phòng trước.

Hắn là muốn các nàng một lòng một dạ theo phục tùng mình nhưng lại không muốn các nàng công tư lẫn lộn để tình cảm nữ nhi ảnh hưởng đến con đường phát tài hắn đã lao lực đêm ngày vạch ra. Nữ nhân khi yêu thì quá sức khủng bố đi, hắn còn chưa muốn nhảy vào cái hố lửa đó đâu.

Ngồi vắt vẻo trên cành cao hắn ngóng xuống dòng nước chảy cuồn cuộn dưới kia, ánh mắt xanh biếc lấp lánh tia nham hiểm. Lâu ngày ở dưới đáy cốc sâu hút chả có gì chơi hắn thật chán chường xém mốc meo rồi, tranh thủ xuất cốc không có sư phụ lão nhân dòm ngó hắn phải giải khuây mới được.

Tiện thể… hắn… kiếm trác chút đỉnh.

Bọn họ đang ở Nguyên Vu thành thuộc Thổ Quốc, là thành trì biên giới tương đối giàu có tấp nập, giáp ranh với Phong Quốc và Thủy Quốc. Do quan hệ láng giềng của khu vực cả trăm năm nay luôn hiền hòa nên chiến sự chưa bao giờ xảy ra. Nơi này phong cảnh hùng vĩ tuy con người đặt chân đến đã lâu nhưng vẫn tồn tại lắm truyền thuyết huyền bí ma quái.

Dân địa phương nhiều mà dân tứ xứ tập trung đến đây giao thương hoặc săn bắt thú hiếm cũng đếm không xuể. Tương truyền Nguyên Vu có thú linh hồ, lông trắng như bông tuyết, sống đến mấy trăm năm, nó có thể hiểu tiếng người, máu linh hồ nữ nhân dùng có thể bảo dưỡng dung xuân xanh mãi mãi, nam nhân dùng có thể cường tráng tinh lực bất lực tuổi già là điều nhỏ nhoi không đáng nói.

Dân gian đồn là thế nhưng cả mấy thế kỷ vẫn chẳng có ai nhìn thấy bóng thần thú kia nó mập gầy ra làm sao. Dù vậy người tìm kiếm nó chẳng giảm sút chỉ có mỗi ngày lại tăng lên chóng mặt hơn, công dụng của con thú kia càng lúc lại càng dày đặc thêm nói rã cả họng cả buổi cũng chưa hết.

Thành nắm trên ngọn núi rộng nhất cao nhất vùng, xung quanh có núi thấp núi cao nho nhỏ khác bao quanh vị trí khá là thuận lợi cho chiến sự nếu đứng ở bên phòng thủ. Quân trong thành đứng trên cao đối mặt với quân địch lạch bạch từ dưới chạy lên mệt đuối hơn quả thật mù cũng thấy lợi thế. Tuy vậy nếu như bị bao vây vài tháng thì… chả còn gì mà nói, không chết khô chết đói trong đó mới là chuyện lạ.

May mắn là cái chuyện công thành hay thủ thành hao tài tốn lực này hiện tại chẳng xảy ra, vì thế tuy là thành trì biên giới nhưng giao thương buôn bán lại rầm rộ đến đáng ngạc nhiên.

Dân chúng thi đua nhau mua đi bán lại, hắn chẳng lẽ lại chỉ ngồi không nhìn ngắm! Đời nào có chuyện như thế được!

Toàn Phát khách điếm, lục y nam tử ngồi nhàn nhã bên cửa sổ ngóng xuống dòng người đi đường phía dưới cả tiếng đồng hồ vẩn chưa thấy chán. Hai mỹ nhân đi cùng đã có chút nôn nóng, chủ nhân không phải là ham mê tạo dáng thanh tao đến hóa đá cũng không màng chứ?

-         Kỳ Nha tỷ tỷ, công tử chưa ăn gì từ sáng đến giờ!

-         Tỷ đã kêu người đổi món năm lần rồi, ngài bảo chút đói mới ăn tỷ biết làm sao được chứ.

-         Công tử đeo cái mặt nạ mới này có chừa cái miệng ra mà, ăn cơm được chứ sao không?

Ngân Du liếc liếc chủ nhân nhỏ giọng bình phẩm vào tai tỷ tỷ. Ngài ấy đi từ tối qua đến gần sáng mới mò về, tưởng đi ngủ ai dè lại ra đó ngồi hóng gió như bị chạm mát não bộ vậy.

-         Ta thương nhớ hồng nhan ngồi tương tư nàng chút xíu không được sao? Tiểu mỹ nhân đâu cần phải để ý ta từng chút một như thế chứ, thịnh tình lai láng bổn công tử đỡ không nổi à.

-         Công tử chịu nói chuyện rồi!

Hai tỷ muội nghe hắn lên tiếng liền quay phắt lại, ánh mắt thấp thoáng tia mừng rỡ. Chủ nhân có chuyện kẻ dưới hết đường bấu víu nha, hai nàng không lo xa sao được!

-         Ăn cơm, bổn công tử mệt rồi, ăn xong đi ngủ, hai mỹ nhân có ai xung phong ngủ với ta không?

-         Ngài…

-         Đùa chút, ta đang thủ thân vì bảo bối ta không có lăng nhăng.

Hắn nói lời trêu ghẹo mà mặt tỉnh bơ chẳng thèm để tâm đến hai cô nương kia dung nhan đã đổi sắc mấy màu liên tục rồi.

-         Ăn cơm, ăm cơm… hai mỹ nhân của ta ngồi xuống ăn chung đi, gọi nhiều món thế này ăn không hết phí phạm lắm.

Hắn mới không rảnh sáng sớm tinh mơ ra cửa sổ ngồi chơi đâu, làm chuyện gì cũng phải tính toán chứ. Nhân lực trong tay chưa nhiều cũng chưa đáng tin cậy đành phải tự thân vận động thôi!

-         Công tử, ngài nói vào thành sẽ có việc giao cho tỷ muội nô tỳ mà!

-         Không vội, bản công tử hỏi nhỏ chút, Du Nhi nàng đối với ai cũng nhiệt tình đáng yêu như vậy sao?

Hắn gắp một miếng thịt gà vào chén cho nàng không quên ném cho nàng ánh mắt đưa tình. Cô gái thanh tú kiều diễm thế này tính cách lại hồn nhiên nữa thật đáng để nâng niu chiều chuộng mà.

-         Nô tỳ nhiệt tình với kẻ khác có giới hạn nhưng đối với chủ ngân ngài sẽ khác, tuyệt đối trung thành ngài có thể tin tưởng ta.

-         Nha Nhi có như vậy với bản công tử không ta?

Hắn nhìn biểu hiện khẳng định chắc nịch của Ngân Du cảm giác rất hài lòng bất quá nhìn qua thấy Kỳ Nha cắm cúi an phận ăn uống liền tùy tiện hỏi cho đồng bộ.

-         Nô tỳ cũng vậy.

-         Tốt, đành rằng cái đạo lý có ơn phải trả nhiều người biết nhưng có mấy ai làm theo đâu.

-         Chúng nô tỳ không phải hạng người vô liêm sỉ như vậy xin chủ nhân yên lòng.

Các nàng nghe hắn nói thế liền giống như phạm nhân bị quan phủ định án oan, ăn uống không màng nữa tức tốc đứng dậy quỳ xuống hướng hắn khẩn trương biện giải. Nam tử xoa thái dương mặt méo xẹo, hai cô gái này động một chút là quỳ mọp dưới chân hắn, nhìn ngứa mắt không quen tý nào. Nhận hàm ơn không báo đáp thì có làm sao chứ, hắn chính là điển hình của loại người này, hắn tự nhận thấy như vậy cũng chả vô liêm sỉ tý nào.

Chỉ là hai nàng kiên quyết thế càng tốt, tiện tay ôm người đẹp cứu họ thoát khỏi vụ rớt đáy vực hắn chẳng ngờ mình cứu phải người thật có nghĩa khí. Hắn cũng biết tới cái đạo lý gọi là “thi ân bất cầu báo đáp” nhưng làm theo cái câu khuyên nhủ này chẳng phải lỗ nặng sao. Hắn trời sinh bản tính tốt lắm ai cho hắn thứ gì có giá trị quy ra tiền được hắn đều rạng rỡ nhận lấy cả. Người ta đã muốn cho mình cũng nên biết điều mà nhận lấy chứ, hoặc giả người ta chỉ là nói đùa với mình không định cho thật cũng ráng xoay sở sao cho nó biến thành thật chứ. Nếu không thì chẳng phải hại người nói đùa kia rơi vào cái tội nói mà không làm chỉ biết “chém gió” sao? Không tốt nha, cực kỳ không tốt. Hắn tính tình tốt bụng mà sao có thể khiến cho người xung quanh mình phạm vào cái thói kia cho được vì thế đành phải ra sức thôi.

-         Thôi được rồi đứng lên đi, bản công tử có khi nào nói không tin tưởng các ngươi rồi đâu?

Hắn phẩy tay ra hiệu rồi không thèm đếm xỉa đến hai nàng nữa bắt đầu tập trung ăn rồi ăn. Trò vui sắp diễn ra rồi bây giờ nạp năng lượng lấy sức tiếp theo còn nhiều việc phải làm lắm ví dụ như đếm tiền chẳng hạn.

Nguyên Vu thành buổi chiều hôm đó dần trôi qua an ổn như mọi buổi chiều khác. Sự thể khác thường dù có diễn ra thì cũng khá chậm và rời rạc chẳng mấy ai có đủ đầu óc liên tưởng phong phú mà kết nối sự việc lại với nhau.

Màn đêm dần buông… tiếng người nhốn nháo cũng dần trở nên ồn ào.

Một người nào đó ôm gối chặt cứng, ngủ vẫn còn cười cười nham hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro