Chương 3: Đánh nhau là không tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày kể từ ngày sứ thần rời đi, Nhất Lang cũng đã quen dần với cuộc sống ở đây. Trùng hợp một điều rằng ở đây hắn cũng mang cái tên Nhất Lang, nhưng nó lại là họ Đổng. Cha hắn là Đổng Gia, mẹ hắn vì thế cũng đổi họ theo, nhưng cái tên Tích Nguyệt quả thực rất xứng với nhan sắc của nàng. Có lần hắn có ý hỏi về cha mình nhưng chỉ nhận được câu trả lời "đã mất" từ mẹ hắn, còn nguyên do tại sao thì hắn không dám hỏi, bởi mỗi lần ấy hắn lại nhìn thấy trong đôi mắt của mẹ hắn tràn đầy nổi đau thương thống khổ, hắn không muốn nàng buồn nên đành chọn cách im lặng.

Mọi việc dường như diễn ra đúng như tưởng tượng của hắn. Hai ngày nay, hắn ăn rất nhiều, cho dù bao nhiêu cũng không đủ, cơ thể hắn thì không ngừng lớn lên, bây giờ hắn đã trông như một đứa trẻ mười tuổi. Và nếu cứ tiến triển như vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành Thánh Gióng nguyên bản rồi a, như vậy là sắp có thể trở về nhà được rồi. Nghĩ tới đó thôi mà làm hắn vô cùng phấn khích, thằng khốn đó, nếu trở về rồi nhất định sẽ lột da hắn ra. Nhưng có điều vẫn làm hắn trăn trở rất nhiều, đó là nàng. Liệu rằng khi trở về hắn có gặp được nàng hay không? Liệu rằng nàng có... vô số câu hỏi trong đầu khiến đầu hắn rối tung lên. Lắc đầu gạt đi những suy nghĩ đó, trong tâm hắn vẫn tin rằng mình sẽ lại được gặp nàng, sẽ sớm thôi.

Hôm nay hắn quyết định dừng ăn để bắt đầu tìm hiểu về tình hình lúc này. Tất cả đều không quá khác so với những gì hắn đã đọc trong sách vở. Xã hội bây giờ mặc dù chưa xuất hiện giai cấp nhưng lại có sự phân tầng rõ rệt. Đứng đầu là Hùng Vương, trong triều có các quan giúp việc gọi là Lạc Hầu, quan Lạc Tướng cai quản các bộ địa phương, dưới Lạc Tướng là các Bồ Chính cai quản các khu vực nhỏ. Tầng lớp thấp nhất vẫn là nô lệ, nam được gọi là xung, nữ được gọi là xao, còn lí do vì sao thì hắn cũng chả quan tâm lắm, có thể là ngôn ngữ của một dân tộc nào đó cũng chăng?

Điều làm hắn kinh ngạc chính là những đồ dùng và vũ khí bằng sắt ở đây, hơn nữa kĩ thuật rèn sắt của người dân vô cùng điêu luyện. Mặc dù thành phẩm còn kém so với sau này nhưng với trình độ hiện này có thể gọi là tuyệt phẩm. Thử nghĩ mà xem, khoảng cách giữa vũ khí bằng đồng là bao nhiêu, mặc dù là một cân sắt cũng ngang một cân đồng đó a, nhưng nếu một thanh kiếm sắt mà chém một thanh kiếm đồng thì không cần đắn đo suy nghĩ cũng biết kết quả rồi.

-Thằng nhóc chết tiệt, mày dám làm bẩn áo của tao hay sao? – Nhất Lang đang nhàn nhã dạo chơi khắp nơi thì bỗng nghe thấy một tiếng hét. Đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng hét đó, hắn phát hiện ở đó có một thằng bé đang bị vây quanh bởi bảy tám đứa khác. Trong số đó có một đứa trông khá béo tốt, cả người vận một bộ y phục bằng tơ tằm. Khỏi cần đoán cũng biết thằng này chính là đại ca ở đó, nhìn thằng bé kia bị cả đám vây nhau đánh đập hắn cảm thấy có chút không đành lòng. Haiz, ai bảo đại gia ta là người tốt a, hắn từ từ cúi xuống nhặt một hòn đá.

-Mẹ kiếp, thằng xung chết tiệt, mày có biết cái áo này có thể mua được mười thằng như mày không? – Miệng thằng béo vẫn không ngừng hét lớn, trong khi tay chân thì vẫn liên tục đấm đá vào người thằng bé kia.

-Mẹ kiếp, thằng này bị điên à, hét gì mà hét, so với heo bị chọc tiết còn kinh khủng hơn, thủng cả tai lão tử. – Nhất Lang miệng lầm bầm, hắn đưa viên đá lên trước mắt, đoạn đưa tay về sau lấy đà ném thẳng tới. Viên đá trong tay hắn bắn đi, vẽ một đường cong tuyệt mĩ xuống thẳng đầu thằng béo kia.

-A... A... là ai, là kẻ nào dám ném ta? – Thằng béo ôm cái đầu sưng lên một cục to tướng hét lên. Đưa mắt nhìn xung quanh, nó phát ra ở phía bên kia, Nhất Lang đang đứng khoanh tay nhàn nhã nhìn nó bằng ánh mắt khiêu khích.

-Là mày ném tao? – Trong mắt ngập tràn lửa giận, thằng béo hung hăng nhìn hắn. -Nhìn con mẹ nó chứ, lão tử biết lão tử anh tuấn những không cần nhìn đắm đuối như vậy đâu. – Nhất Lang khinh thường nhếch môi.

-Đại ca, đó là... – Thằng béo toan lao về phía hắn, nhưng có một đứa khác đã kéo tay hắn lại, ghé vào tai nói nhỏ gì đó mà hắn không thể nghe được. Cho dù là vậy hắn cũng chả quan tâm, bọn thùng rỗng kêu to này chỉ giỏi "cậy đông hiếp ít" mà thôi, nhưng cho dù có đông hơn hắn cũng chả để mấy đứa này vào mắt.

-Ngươi là con trai của Đổng phu nhân? – Sau khi nghe xong, sắc mặt thằng béo có vẻ hòa hoãn lại. Nhất Lang thực sự không hiểu, thằng bé này có vẻ rất e dè mẹ của mình. Nhưng không riêng gì thằng béo đó, mà có lẽ đa số những người ở đây đều như vậy. Thử nghĩ mà xem, một đại mĩ nhân như mẹ hắn, cho dù có che mặt và có con đi chăng nữa cũng đủ khuynh đảo nhân gian này, nhưng lại không hề có bất cứ kẻ nào dám bén mảng tới gần cả, thực kì lạ. Hắn có tò mò về thân phận của mẹ và cha hắn, nhưng nàng lại không nói nên hắn cũng đành cho qua.

-Đúng thì sao? – Nhất Lang lười nhác trả lời.

-Chuyện thằng nhóc này ngươi không cần xem vào. – Thằng béo đưa tay chỉ về thằng bé đang nằm trên mặt đất. -Còn việc người ném ta, chỉ cần xin lỗi, ta sẽ cho qua chuyện này. – Thằng béo chỉnh lại trang phục trên người, làm ra một phong thái một thân sĩ nói. Nhìn cảnh này khiến Nhất Lang phì cười, mẹ kiếp, heo thì vẫn là heo thôi, dù có đeo kim cương lên thì ngươi vẫn là heo, tỏ ra mình soái là được hay sao?

-Xin lỗi? Chuyện này thì không thể. Còn người bên kia, ta nhất định sẽ đưa đi. – Nhất Lang khinh thường đáp.

Cảm thấy như bị xúc phạm, mặt thằng béo sầm xuống. Cha hắn là Bồ Chính ở làng này, cho dù bất cứ ai cũng đều phải cúi chào hắn, vậy mà thằng nhóc trước mặt này dám.

-Thằng nhóc, đừng tưởng có mẹ người thì làm càn, trên đời này còn có nhiều người mày không thể trêu chọc được đâu. – Thằng béo gằn lên từng chữ. Thằng béo này bị mộng tưởng hay sao? Cái gì mà trên đời còn nhiều người không thể trêu chọc, tưởng mình là vua ở đây hay sao?

-Không cần nhiều lời, heo mọi, nếu muốn thì lên hết đây. – Nhất Lang khinh khỉnh đáp, hắn đưa tay khiêu khích.

-Lên, đánh nó cho tao. – Thằng béo vung tay gào lên. Nhưng cả bọn không ai dám lao lên cả, bọn nó sợ uy của Bồ Chính, nhưng bọn nó cũng được dặn là không được trêu chọc tới gia đình họ Đổng kia. Nhìn bọn đàn em chần chừ, thằng béo cũng hiểu ra, hắn cũng được cha hắn dặn tuyệt đối không được gây họa với người nhà họ Đổng, nhưng thù này không trẻ hắn không thể chịu được, sau này làm sao có thể được bọn đàn em nể sợ nữa. -Không cần sợ, lên đánh nó, ta sẽ nói cha ta làm chủ cho các ngươi. – Thằng mập lại gào lên. Mẹ kiếp, lần này nhất định phải đánh, dù gì cha hắn cũng là Bồ Chính, lại có rất nhiều của cải,hơn nữa chú hắn lại là một Lạc Tướng lâu năm trong triều, vô cùng có uy vọng, tại sao lại sợ một Đổng gia ở cái làng này chứ.

Được sự trấn an của thằng béo, cả lũ có vẻ yên tâm hơn hẳn, khi có một thằng lao lên, lập tức cả bọn cũng lao theo. Nhất Lang âm thầm cười lạnh, hắn không đứng chờ bọn nhóc kia tới phía mình mà ngay lập tức lao tới. Theo lí mà nói, bọn nó đông hơn, với thằng nhóc trước mặt mỗi đứa chỉ cần một đá là nằm gục, nhưng bọn hắn không ngờ rằng, kẻ bị săn lại trở thành thợ săn.

Nhất Lang lao vào giữa bọn nhóc, hắn đưa tay nắm lấy cổ áo một đứa rồi ném sang bãi cỏ bên cạnh. Nhìn cảnh đồng bọn mình bị ném bay đi, cả lũ kinh hãi, đây là sức của một đứa trẻ hay sao? Không kịp để bọn nhóc hoàn hồn, Nhất Lang liên tục tung quyền vào mấy đứa khác. Liên tục những tiếng la thảm thiết vang lên, cùng với đó là tiếng thân thể rơi tự do trên thảm cỏ. Đây là hắn đã nhẹ tay hết mức có thể rồi, dù sao mấy đứa nhóc này cũng vì sợ thằng béo này mới như vậy.

Lúc này khuôn mặt của thằng béo đầy mồ hôi, hắn cảm thấy khiếp sợ trước sức mạnh của Nhất Lang. Lúc này hắn mới sực nhớ ra, con trai của Đổng phu nhân, một đứa trẻ ba năm không biết đi và nói, nhưng sau hai ngày lại bỗng chốc lớn như thổi, chẳng lẽ là người trời? Nếu như vậy chọc giận hắn quả thực là một ý tồi rồi.

-Con heo khốn kiếp, lúc nãy ngươi muốn đánh ta đúng không? – Nhất Lang sách cổ áo thằng béo lên, trên môi hắn nở một nụ cười, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến thằng béo hồn phi phách tán, với hắn nụ cười ấy chính là ác quỷ.

-Không... không... tôi không có... tôi không có... xin hãy tha mạng cho tôi. – Thằng béo cả người run rẩy van xin.

-Không cần nhiều lời làm gì, lão tử chỉ cho người một bài học thôi, không tới mức giết ngươi đâu. – Chát!!! – Một âm thanh vang lên, trên má phải của thằng béo lập tức xuất hiện một bàn tay đỏ thẫm. -Ngươi... ngươi dám đánh ta... ngay cả cha ta còn chưa bao giờ làm chuyện này. – Thằng béo uất ức đáp. -Chưa bao giờ sao? Càng hay, coi như ta làm phước thay cha ngươi dạy dỗ ngươi. – Chát!!! – Lại một lần nữa âm thanh đó lại vang lên, má trái thằng béo bây giờ cũng xuất hiện một bàn tay màu đỏ.

Nhìn khuôn mặt thằng béo sưng húp lên, Nhất Lang thầm hài lòng, như vậy có lẽ đủ cho nó rồi. Tiện tay ném thằng béo sang một bên, Nhất Lang tới gần đỡ thằng bé bên kia lên.

-Này anh bạn, không sao chứ? – Hắn nắm lấy bàn tay gầy gộc của thằng bé, trong lòng thầm cảm thán, quả thực chế độ nô lệ vẫn luôn tàn ác như vậy.

-Tôi không sao, cảm ơn ngài rất nhiều. – Thằng bé lập tức quỳ xuống. Không cần phải trịnh trọng như vậy chứ? Nhất Lang ngay lập tức đỡ nó dậy. Nhìn những vết tím bầm trên người thằng bé, có lẽ nó đã chịu rất nhiều trận đòn như vậy rồi. -Cậu tên gì?

-Thưa ngài, tôi tên là Văn Chính. Cảm ơn ngài đã giúp tôi, nhưng ngài làm vậy là đắc tội với con trai Trần Bồ Chính rồi.– Thằng bé vẫn cúi đầu cung kính đáp. "Thì ra là con trai của Bồ Chính, hèn gì lại hống hách như vậy" – Nhất Lang thầm cười, Bồ Chính thì sao chứ? Hắn cũng là chính, nhưng là "nhân vật chính" đó a.

-Ta là Đổng Nhất Lang, gọi ta là Nhất Lang hay Lang ca là được rồi. Sau này ngươi chính là đàn em của ta, bất cứ ai bắt nạt ngươi cứ để ta lo. – Nhất Lang vỗ ngực nói. Hắn cảm thấy thằng nhóc này khá hợp nhãn của mình.

-Thưa ngài, tôi không dám. – Văn Chính rối rít lắc đầu.

-Có cái gì mà dám với không, theo ta về nhà, ta bảo mẹ ta lấy thuốc cho người. – Không cần chờ sự đồng ý của Văn Chính, Nhất Lang đã lôi nó đi rồi.

Khi về đến nhà, mẹ hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn dẫn theo một đứa bé nữa về. -Trước tiên con đi tắm rửa đi. Ta sẽ cho con mượn quần áo của Nhất Lang. – Nàng quay sang phía Văn Chính nói. Sau khi chờ Văn Chính đi vào trong phòng tắm, lúc này nàng mới quay sang nhìn Nhất Lang, điều này khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, có phải hắn làm chuyện xấu đâu chứ, đây là anh hùng trừ gian đó a.

-Con nói xem là có chuyện gì? – Không chờ hắn mở miệng, mẹ hắn đã lập tức lên tiếng. Kể lại đầu đuôi tất cả mọi việc, hắn cũng chả việc gì phải thêm bớt cả. Những tưởng mẹ hắn sẽ khen hắn, nhưng đó là một cái tát thẳng vào mặt hắn. Ôm bên má bị tát, hắn kinh ngạc nhìn mẹ mình. Cái tát đó không đau, nhưng lại khiến cho trái tim hắn vô cùng khó chịu.

-Tại sao mẹ lại đánh con? Con đã làm gì sai hay sao? Hay mẹ sợ vì cha nó là Bồ Chính? – Hắn quật cường nhìn bà.

-Ba năm... – Nàng đưa tay xoa má hắn. -Con có biết rằng ba năm đó mẹ đã đau khổ như thế nào không? Con chỉ vừa mới đi lại được thôi, nếu như con lại một lần nữa nằm xuống, con nghĩ ta có thể sống được hay sao? – Những giọt lệ bắt đầu lăn trên má bà. Nhìn nụ cười cùng dòng nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm ấy, lòng hắn quặn lại. Hắn quả thật chỉ làm những điều hắn thích, hắn quên mất rằng, ba năm qua mẹ hắn đã mong ngày đó như thế nào.

-Con xin lỗi mẹ, con sai rồi. – Khóe mắt hắn nhòe đi, hắn ôm chầm lấy nàng nấc lên. Mặc dù chỉ mới gặp nàng vài ngày, nhưng có lẽ thứ tình cảm mẫu tử thiên liêng đó đã ăn sâu vào thân thể này rồi.

-Con ngoan, không sao. Mẹ xin lỗi đã đánh con. – Tích Nguyệt cũng không kiềm nén được cảm xúc của mình mà khóc, lúc nãy chỉ vì quá xúc động mà nàng đã tát hắn. Nhìn gò má non nớt có in dấu tay của mình, tim nàng thắt lại. Đôi tay nàng xoa nhẹ gò má hắn như cố xóa đi nỗi đau đó.

-Con không sao đâu mẹ. Con rất khỏe đó a, nhìn xem này, có thể bế cả mẹ đó. – Nhất Lang mỉm cười bế mẹ hắn nhấc lên.

-Được rồi, con đừng làm loạn nữa. – Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, lòng nàng như dịu lại, đôi môi nàng khẽ mỉm cười. -Hắc hắc, mẹ của con cười là xinh nhất a. – Hắn bắt đầu nịnh nọt.

Đang cùng mẹ tình cảm thắm thiết, hắn bỗng nhận thấy như có ai đó đang nhìn mình. Quay lại phía sau, hắn thấy Văn Chính đang nhìn mình bằng một ánh mắt kì quái.

-Nhìn cái gì mà nhìn, ta móc mắt ra bây giờ. – Nhất Lang hung hăng đáp. -Còn dám dọa người khác nữa a. – Một giọng cười trong trẻo vang lên, hắn quay lại nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của mẹ mình. Khẽ lè lưỡi chạy đi về phía Văn Chính. Ây, quả thật là không nhận ra a, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, vận bộ y phục khác lên thì thành người khác ngay. Hắn chắc chắn rằng, chỉ vài năm nữa thôi Văn Chính chắc chắn sẽ trở thành hình tượng soái ca mà phái nữ hằng mơ ước a.

-Phu nhân, Trần Bồ Chính tới tìm. – Một tì nữ đi vào, cung kính xoay người nói với mẹ hắn. Trần Bồ Chính? Là bố của con heo đó sao? Tới hay lắm, để xem các người giở trò gì.

-Đi, chúng ta ra xem hắn tới làm gì, mẹ nhất định sẽ giúp con. – Tích Nguyệt mỉm cười nhìn hắn đáp.

-Việc này không cần đâu mẹ, con sẽ tự mình giải quyết. – Nhìn khuôn mặt tự tin của hắn, nàng cũng không nói gì thêm. Tính tình hắn rất giống cha, rất đang tin cậy.

Sau khi đeo tấm lụa lên mặt, Tích Nguyệt dẫn tất cả ra đại sảnh. Ở đó có hai người đang đứng, một là con heo mà hắn đã cho hai cái tát lúc chiều, hai chính là một con heo khác khủng bố hơn. Khuôn mặt thì tràn ngập vẻ gian xảo, hai má xệ xuống, đôi mắt híp lại như không hề hé mở, cộng với thân hình tròn ủng của hắn, quả thật đúng như lời đồn, là một tham quan chính hiệu a.

-Không biết đã muộn như vậy Trần Bồ Chính đến gia trang có việc gì không? – Tích Nguyệt nữ khí lạnh nhạt lên tiếng. Dù sao nàng cũng biết hai người này tới đây làm gì, cũng không cần phải quá khách khí.

-Đổng phu nhân, chuyện là thế này. Hôm nay Trần Hào con trai của tôi có dạy dỗ một tiểu xung, nhưng lệnh công tử lại vô lí ra tay nặng như vậy, người nói xem, chuyện này giải quyết như thế nào đây? – Trần Bồ Chính không dám nhìn thẳng vào Tích Nguyệt nói. Có lẽ như hắn sợ bản thân sẽ không thể kìm chế được trước nhan sắc của nàng. Một phần vì hắn sợ thân thế của nàng, trước kia hắn vì say mê sắc đẹp đó mà muốn chiếm lấy nàng, nhưng chú của hắn là một Lạc Tướng đã dặn rằng, nếu không muốn chết thì đừng đụng vào nàng, vì vậy hắn vô cùng yên phận không bao giờ dám mạo phạm.

-Trần Bồ Chính sai rồi, là do con trai ngài bắt nạt Văn Chính con trai ta, Nhất Lang làm đại ca sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ. Còn về việc con trai ngươi bị thương, có lẽ do Nhất Lang nhà ta còn trẻ không không chế được lực đạo nên mới như vậy, chuyện này ta thay mặt nó xin lỗi ngài. – Tích Nguyệt vẫn nhàn nhã đáp. Với nàng, đối phó với dạng người như Trần Bồ Chính quả thực là chuyện dễ dàng. Nhất Lang nghe mẹ hắn nói xong khẽ mỉm cười, quả thật là bà mẹ tốt a, hết mực bao cho cho con trai.

-Đổng phu nhân, đây chẳng phải là cưỡng từ đoạt lí hay sao? – Giọng của Trần Bồ Chính có chút hậm hực.

Tích Nguyệt còn đang muốn nói gì đó, nhưng Nhất Lang đã kéo nàng lại, hắn nháy mắt ra hiệu cho nàng giao mọi việc lại cho hắn. Khẽ gật đầu, nàng lui người lại một chút, một phần nàng cũng muốn xem bản lĩnh của con trai mình. Nhưng nếu có gì bất trắc, nàng chắc chắn sẽ không đứng ngoài.

-Ngài chính là Trần Bồ Chính? – Nhất Lang làm ra vẻ cung kính đáp.

-Chính là ta, ngươi là? – Trần Bồ Chính ngạc nhiên khi thấy Tích Nguyệt lùi lại, hắn tưởng nàng đã chịu nhún nhường, nhưng lại có một đứa nhóc ra tiếp chuyện với hắn.

-Ta chính là tác giả của thứ đó. – Nhất Lang mỉm cười chỉ tay về phía Trần Hào.

-Thì ra là công tử của Đổng phu nhân, hống hách như vậy, chả trách lại ra tay tàn độc như thế. Ngươi có biết ngay cả ta cũng chưa từng một lần đánh nó? – Khuôn mặt Trần Bồ Chính hiện lên vẻ trào phúng nhìn Nhất Lang nói. Với hắn, một thằng nhóc như vậy không hề có một chút uy hiếp nào cả.

-Ngài nói sai rồi, tiểu bối không hống hách, người hống hách chính là con trai ngài, ta chỉ thay mặt ngài dạy dỗ hắn một bài học mà thôi. – Giọng điệu Nhất Lang có phần cung kính nhưng không hề nhún nhường. Lời hắn nói ra không chỉ khiến cho Trần Bồ Chính kinh ngạc mà ngay cả mẹ của hắn cũng vậy.

-Dạy dỗ? Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi mà dám nói như vậy hay sao? – Trần Bồ Chính tức giận quát.

-Có hay không thì ngài có thể tự kiểm chứng. – Nhất Lang từ tốn đáp.


-Được, nếu như ngươi đối được câu này, ta sẽ bỏ qua chuyện này. – Trần Bồ Chính tức giận đáp, hắn đã nghe chuyện của Nhất Lang và hắn không tin được thằng nhóc này có thể làm được chuyện gì.

-Mời Trần Bồ Chính. – Nhất Lang tự tin đáp.


-Nghe cho kĩ đây "Trời sinh Trần Bồ Chính". – Vuốt chòm ria mép, Trần Bồ Chính ngạo mạng nói. Lời hắn nói ra khiến Tích Nguyệt khẽ nhíu mày, người này thực sự quá cuồng vọng rồi. Nàng quay sang nhìn con trai, thấy khuôn mặt hắn vẫn một nụ cười tự tin, nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.

-Đất nứt con bọ hung. – Nhất Lang khẽ mỉm cười. Hắn chỉ tay ra ngoài vườn, từ tốn nói.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều cười vang, riêng chỉ có khuôn mặt của hai cha con Trần Bồ Chính là khác. Trần Bồ Chính khuôn mặt tro như xám bếp, hắn giậm chân tức giận quay lưng đi về không nói một tiếng nào.

-Trần Bồ Chính, đi thong thả a. – Nhìn dáng vẻ bực tức của cha con Trần Bồ Chính đi ra, Nhất Lang cười sảng khoái. Muốn chơi với lão tử ư, đây là học thức của tương lai đó, muốn tìm chết hay sao?

-Con trai, không ngờ con lại lợi hại như vậy. – Tích Nguyệt che miệng mỉm cười, nàng không nghĩ ràng con trai nàng so với cha nó lại càng tinh quái hơn.

-Đại ca, ta sau này nhất định sẽ theo huynh học tập. – Văn Chính lúc này cũng cung kính cuối đầu đáp.

Nụ cười nở đều nở trên môi của mọi người trong Đổng Gia Trang, tiếng cười đùa huyên náo vang vọng trong đêm tối.

(Hai câu đối trên nằm trong truyện ngắn "Đất nứt con bọ hung" trong tập truyện "Trạng Quỳnh", các bạn có thể tìm đọc trên google nhé. Cảm ơn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro