chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngày 12/2/2012, tức 2 ngày trước từ 22g đến 24g, anh đã ở đâu, làm gì?”

Trong căn phòng nhỏ, với chiếc bàn tam giác được sắp đặt khéo léo, hai người thanh niên ngồi đối diện nhau, một người dáng vẻ ngạo mạn nhìn như xoáy sâu vào người còn lại đang tay lăm lăm cây bút trong tay, 

“Tôi không nhớ”_những ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trước ngực, bộ dạng vô cùng thư thả anh tựa hẳn người vào lưng ghế.

“Chỉ mới hai ngày thôi, lẽ nào lại không nhớ, yêu cầu anh hợp tác….”_thái độ người trước mặt thật làm điều tra viên không hài lòng_”…anh không muốn chứng minh mình trong sạch sao?”

“Tôi vốn dĩ là trong sạch, chẳng phải nhiệm vụ của các anh là chứng minh tôi có tội sao”_vẫn giữ nguyên tư thế tuy nhìn vào có vẻ như anh hoàn toàn không quan tâm đến người kia nhưng thật ra từng cử chỉ trên gương mặt người đối diện hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt anh. Khóe miệng khẽ nhếch lên , anh đang hưởng thụ thành quả của mình.

“Anh….”_ tức giận, đập mạnh hai tay xuống bàn, dáng vẻ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.

Thật ra Gemini hoàn toàn không có lí do để không hợp tác, chỉ là người trước mặt anh cách đây không lâu đã nói một câu không nên nói.

Trước đó 30’, trong chiếc xe 7 chỗ. Ở hàng ghế đầu là người tài xế, hàng ghế thứ hai là Libra và một người khác, hàng cuối là Gemini, Capcorinus và mọi chuyện bắt đầu như thế này

Người ngồi hàng ghế thứ hai liên tục làm phiền người tài xế bởi những câu như:

“Này! Cậu có thấy không, người vừa rồi hình như là Sagittarius đấy!”

“Cô ấy đẹp thật, so với trong hình còn đẹp hơn”…….

……và đỉnh điểm là câu nói :“ phải chi có bạn gái như cô ấy thì tuyệt nhỉ….”, anh ta hoàn toàn “ngây thơ vô số tội”, không hề hay biết một ánh mắt rực lửa từ người ngồi sau hận không thể ngay lập tức khâu cái miệng vẹt đó lại.

…………..

Phòng bên cạnh cũng đang diễn ra sự việc tương tự 

“Ngày 12/2/2012, tức 2 ngày trước từ 22g đến 24g, anh đã ở đâu, làm gì?”_điều tra viên từ tốn hỏi, anh có vẻ khá bình tĩnh.

“…….”

“Tôi lập lại lần nữa: Ngày 12/2/2012, tức 2 ngày trước từ 22g đến 24g, anh đã ở đâu, làm gì?”_xem ra kiên nhẫn cũng chẳng được bao nhiêu

“Anh không bắt được tôi đâu!”_đôi mắt xám tro không hề nhìn người đối diện mà là nhìn vào tấm kính 1 chiều sau lưng anh ta, nụ cười tự tin hiện trên môi

Đằng sau tấm kính ấy là nhóm 3 người, một người có vẻ khá nóng nảy

“Đội trưởng , hai tên này đang cố ý khiêu khích chúng ta”

“Để em thay người”_một người khác chen vào.

Người được gọi là đội trưởng này từ đầu tới cuối không hề nói lời nào, chỉ đăm đăm nhìn vào người ngồi trong phòng, đôi mắt nâu chính trực đanh lại.

“Đội trưởng Capcorinus! Giám đốc gọi anh!”_một người khác từ bên ngoài bước vào phá vỡ bầu không khí bốc đồng trong gian phòng nhỏ.

“Giám đốc…”_Capcorinus lẩm bẩm vừa đủ để mình anh nghe thấy, hàng chân mày khẽ nhăn lại.

…………
…….


“Kết thúc đi”_đôi mắt màu tím nhạt lạnh lung nhìn vào chiếc lưng to lớn của người thanh niên trước mặt_”anh và chị ấy”.

“Đây không phải chuyện của em”_như không quan tâm đến ánh mắt thù địch sau lưng, anh vẫn ung dung thay đồ.

“Anh không thấy dáng vẻ chị ấy đêm qua sao?”_tức giận, cái gã này sớm muộn cũng làm tổn thương chị gái cô.

Đêm qua mọi việc diễn ra quá bất ngờ nên chẳng ai chú ý đến sự xuất hiện của hai người tiến ra từ khu vực bếp.

“Sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp đâu, điều này lẽ ra anh nên biết khi xuống tay hạ sát cha mẹ chúng tôi chứ!”_cô nhấn mạnh từng lời từng chữ như muốn đối phương biết mối hận trong lòng cô sâu đến nhường nào.

Chuyện này Libra không phải chưa từng nghĩ đến mà nó còn như chiếc gai nhọn cắm sâu vào tim ngày ngày khiến anh đau khổ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn nhưng anh lại quá cố chấp không chịu thoát khỏi nỗi đau này, cố chấp níu giữ Cancer thêm một chút, rồi lại thêm một chút…thấm thoát mà đã 7 năm.

”Hai người….”_một cánh tay tựa lên cửa như để bản thân không đổ xuống, đôi mắt thâm quầng vì chờ đợi cả đêm qua nay lại mở to bàng hoàng.

“Chị…”_ánh mắt lập tức dời đến vị trí phát ra tiếng nói,…bối rối, lo lắng.

“Em vào đây bao lâu rồi?”_tình cảnh này anh đã mường tượng ra từ rất lâu nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.

“Đủ lâu để biết tại sao mình đôt nhiên mất đi mọi thứ….Là….. thật sao?”_phản ứng của cô hoàn toàn khác với những gì mọi người nghĩ, không vật vã, không thống khổ tuy trong giọng nói có chút run rẩy nhưng biểu cảm trên gương mặt lại thật bình tĩnh…bình tĩnh đến mức..kì lạ.

Câu hỏi của cô như rơi vào khoảng không vô tận, trong căn phòng này thởi gian như đang dừng lại, không khí ngột ngạt bao trùm mọi thứ.

Libra khó khăn ngước nhìn người con gái trước mặt mình, vẫn dáng dấp dịu dàng ấy, vẫn đang rất gần nhưng tựa hồ chỉ một câu trả lời của anh cô sẽ cách xa vời vời, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc chẳng thể cất lời. 

Im lặng…. 

Một cái gật đầu thay cho tất cả.

“Đừng theo tôi….”_quay mặt bước đi, Cancer chẳng còn muốn nghe bất kì lời nào, với cô lúc này giải thích chỉ là biện minh, là giả dối_”…cả hai người”.

Sự thật được phơi bày nhưng đã là toàn bộ?

Tình yêu có đủ sức xóa tan hận thù?

Hay…hận thù làm mờ lí trí?


…………….
……
….

“Tớ về rồi!”_chàng trai với vẻ mặt mệt mỏi liếc nhìn bàn ăn nghi ngút khói

“Ăn đi, mới nấu đấy!”_vẫn đeo chiếc tạp dề trên người, anh liên tục chạy ra, chạy vào căn bếp nhỏ.
Capcorinus lười nhác tiến đến bên bàn ăn, anh biết Scopio đã tốn công nấu cho anh dù mệt chết anh cũng phải ăn một miếng nếu không sẽ…phiền chết vì cái sự nói dông, nói dài của tên này.

Nhìn tên bạn thân mắt nhắm mắt mở cho thức ăn vào miệng, Scorpio ngập ngừng lên tiếng:

“À…Libra…”

“Thôi nhé!”_chiếc đũa trên tay khựng lại, cái tên này một chút anh cũng chẳng muốn nghe thấy.

“Được rồi…được rồi…vậy thì nói chuyện khác…”_chơi với nhau đã lâu anh sao có thể không hiểu nguyên tắc củaCapcorinus_tuyệt đối không tiết lộ công việc với những người không liên quan nhưng vẻ mặt Taurus tối qua thật làm anh bất an_”…Virgo, chuyện của cậy ta sao rồi, tớ có đọc trên báo nhưng cũng chưa rõ.”

“Tên đó….”_câu nói đứt quãng, một tiếng thở dài khẽ buông ra.

Chỉ trong thời gian ngắn sao xảy ra nhiều chuyện thế này, đôi mắt mỏi mệt nhắm lại, chuyện sáng nay lại hiện ra:

“Lại vụt mất hắn”

…………….

Hồi tưởng của Capcorinus.



“Thầy gọi con”_Capcorinus đẩy nhẹ cửa bước vào, hướng người đàn ông trước mặt mình lễ phép lên tiếng.


Khi không có ai, Capcorinus thường gọi người đàn ông này là “thầy” và xưng “con’ thay vì “em”,với anh ông không chỉ là thầy mà còn như một người cha. Ngày trước nếu không phải ông ấy dang tay chấp nhận anh có lẽ đã không thể nào có một Capcorinus như ngày hôm nay. Không như những người thanh niên khác, anh bước vào đời với sự xa lánh, khinh bỉ của mọi người xung quanh vì cha anh_người anh vô cùng thần tượng là một cảnh sát ngầm…sa ngã. Ngày mà người cha anh ngày đêm thương nhớ quay về cũng là ngày anh và mẹ chịu nỗi nhục nhã ê chề, ngày đi là một cảnh sát gương mẫu, ngày về chỉ còn là cái xác lạnh lẽo với thân phận tội phạm.

“Thả người đi”_người này thật không có vẻ gì giống một giám đốc cảnh sát thành phố, ông ta sở hữu gương mặt phúc hậu, cử chỉ thân thiện làm đối phương cảm thấy thân thiết dù là lần đẩu gặp gỡ.

“Lần này con có nhân chứng….”_Capcorinus vội vã tiếp lời nhưng nhanh chóng bị gián đoạn.

“Một người là bà quản gia già mắt mờ, người còn lại là kẻ vô gia cư, con đã kiểm tra độ tin cậy của nhân chứng?”_giọng nói vẫn ôn tồn nhưng ánh mắt đã đanh lại.

“Nhưng…”_những gì thầy anh nói không phải không có lí nhưng khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối lẽ nào lại bỏ qua_”….còn có cuộn băng ghi hình sân sau nhà Hades đã quay được nghi phạm”.

“Cuộn băng đó đâu?”_ánh mắt không hề rời khỏi Capcorinus, ông xoay tròn chiếc nhẫn trên tay mình. Chiếc nhẫn bằng bạc thật đặc biệt với hình một con đại bàng đang giơ cánh ôm trọn ngón tay có vẻ như mang một chút tham vọng.

“Dạ…mất rồi..!”_giọng nói từ từ nhỏ lại, đôi mắt nâu cụp xuống tự trách_”con xin lỗi!”

Một cái vỗ vai đầy cảm thông:

“Đừng lo, nếu hắn còn phạm pháp, chúng ta nhất định vẫn có cơ hội bắt hắn. Con và anh em cũng mệt mấy ngày rồi, về nghỉ đi”_vẫn là nụ cười hiền từ trên môi., người đàn ông này sẽ là một cấp trên rất tốt nếu….

Như chợt nhớ ra điều gì, ông ta liền lên tiếng:

Venus về rồi! con có rãnh đưa nó đi chơi giúp ta nhé!”

………….
……
….

Trong phòng khách được thiết kế theo phong cách phương Tây vô cùng sang trọng là một cô gái với mái tóc vàng óng ả được cột cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, cô liên tục đi đi lại lại trong phòng, chiếc điện thoại trong tay cứ đưa lên rồi đặt xuống, miệng lẩm nhẩm:

“Gọi…không gọi….gọi….không goi…”

Xuýt nữa cô đánh rơi chiếc điện thoại khi nó đột ngột run lên, một cuộc điện thoại…không…là tin nhắn, từ một số máy lạ:

“Tôi không sao

Gemini


Nhẹ nhõm, cô buông mình xuống sofa, trên môi vẽ lên một nụ cười đáng thương_”xem ra anh ta cũng quan tâm tới mình”_ nhưng chưa kịp ấm chỗ đã phải bật dậy bởi tiếng chuông cửa.

*tính toong…tính toong…”

Cánh cửa vừa được mở ra, một thân người lập tức chạy tọt vào nhà, cũng chẳng để gia chủ kịp thắc mắc, người đó lập tức lên tiếng:

“Chị sẽ ở đây vài ngày….”_liếc nhìn xung quanh, đây là phòng khách nhưng bề bộn thế này thì phòng ngủ còn như thế nào nữa_”…đổi lại chị sẽ giúp em dọn dẹp”.

Lời nói đi đôi với hành động, cô gái lập tức bắt ta vào việc, khu vực bị càn quét đầu tiên là chiếc sofa dài màu café sữa với đầy bánh snack, tạp chí, truyện tranh….Từ đâu tới cuối, cô vẫn nhất nhất quay lưng lại phía Sagit.

Cancer, không cần đâu, vì mấy hôm nay người giúp việc nghỉ nên mới như thế…”_bộ dạng cô thế này thật khiến người khác cảm thấy kì quặc.

Sagit bước đến bên cô, nhìn sâu vào đôi mắt tím xinh đẹp ấy, nếu trước đây là màu tím dịu dàng thì giờ đây lại tràn ngập bi thương. Ôm lấy người mình đã coi là chị vào lòng, cô dịu dàng:

“Khóc đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro