Chương 29~Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Bởi vì tôi bị thương, cho nên Hoắc Đô không đi theo đoàn người Hốt Tất Liệt, phi ngựa nhanh về đại doanh đang đóng ngoài thành Tương Dương. Hắn mua 1 chiếc xe ngựa thiết kế có chút hơi bị không đơn giản quá. Vừa ngắm cảnh, vừa chầm chậm theo sau bọn họ.

Hoắc Đô ngồi chễm chệ trong băng ghế xe ngựa, được bộc nệm êm ái, bên trên còn lót 1 tấm da hổ mềm mại vô cùng, nhàn nhã với tay lấy 1 khối bánh phù dung trên chiếc bàn gỗ đào cạnh đó, đưa về phía tôi, cười nhạt nói: "Nàng có muốn ăn 1 chút điểm tâm không?"

"Không ăn!" Tôi tức giận hét lên.

"Nàng đang bị thương, ăn nhiều 1 chút mới tốt cho sức khỏe." Hoắc Đô không để ý đến sự tức giận của tôi, chòm người đưa miếng bánh đến trước mặt tôi, dịu dàng nói.

Tôi khó chịu gạt miếng bánh ra, hét lên 1 lần nữa. "Không ăn!"

"Được, vậy thì ta ăn!" Hoắc Đô cười sáng lạng, đưa miếng bánh đến trước mặt mình, hé miệng ra 1 chút, tao nhã cắn 1 miếng bánh, nhai nhai, đã thế còn tặc lưỡi, luôn miệng khen ngon. Chỉ chốc lát là giải quyết xong miếng bánh thơm ngon kia.

Hắn cứ ăn hết miếng này lại đến miếng kia, cứ mỗi lần hắn cắn nuốt 1 miếng bánh, tôi lại nuốt 1 ngụm nước miếng. Bụng sớm đã đói cồn cào, nhưng nếu bây giờ lấy bánh ăn, chẳng phải rất mất mặt sao?

Mấy ngày này, đi chung xe ngựa với Hoắc Đô, hắn đối sử với tôi cực kỳ tốt, chỉ ngoài việc không được cách hắn quá 5 bước chân, thì cái gì hắn cũng đồng ý với tôi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng "đại gia" của Hoắc Đô, là khiến tôi nhớ đến những ngày tháng làm ô-sin cho hắn, mà nhớ đến là tôi lại thấy bực bội, khó chịu trong người. Nhưng mặc dù bực bội như thế, tôi lại chẳng có ý định muốn rời đi, nhiều lúc tôi cũng không hiểu rõ tâm tình của mình.

"Nàng thật sự không ăn sao?" Hoắc Đô cầm miếng bánh phù dung duy nhất còn lại lên, quơ quơ trước mặt tôi, mị mắt cười hỏi.

Mặc dù muốn nói là không, nhưng bụng tôi lại rất thành thật mà phát ra những tiếng "Ọt ọt..." ai oán, như lên án chủ nhân của mình quá tàn nhẫn với mình.

"Haha... Tiểu Trình, nàng còn bảo là không muốn ăn sao? Haha..." Hoắc Đô nghe được tiếng, thì nằm lăn ra cười ngất

"..."

Mấy ngày sau, thì về tới ngoại thành thành Tương Dương. Đại quân Mông Cổ và quân Đại Tống đã giao chiến ở thành Tương Dương hơn 1 tháng, chỗ nào cũng thấy gươm giáo gãy nát, máu đọng thây phơi. Thật là 1 cảnh tượng khủng khiếp, khiến tôi không cách nào nhìn nổi, nhưng tôi nào ngờ, trong đại doanh còn có 1 cảnh khủng khiếp hơn.

"Tu tu tu.... Tu tu tu..." Khi về tới đại doanh Mông Cổ, tôi và Hoắc Đô đều bị giật mình bởi tiếng tù và điều động binh mã phát ra từ phía Vương trướng của Hốt Tất Liệt.

Tôi mới đầu còn ngỡ có quân Đại Tống tập kích đại doanh ngay giữa ban ngày ban mặt, nhưng khi nghe đến tiếng tù và thứ 3 thì cả người lạnh toát. Vội chạy về phía Vương trướng, Hoắc Đô cũng nhanh chóng theo sau.

Trên bãi đất trống ngoài vương trướng của Hốt Tất Liệt, có hàng ngàn binh lính, đứng thành vòng tròng, tạo thành 1 bức tường người vững chắc.

Lúc này bên trong vòng tròn thịt người đó, Quách Tĩnh đang giao đấu vô cùng ác liệt với 4 người Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử.

Bốn người ai cũng cầm sẵn binh khí trong tay: lão khỉ già Kim Luân thì cầm kim luân, tên tóc xoăn Doãn Khắc Tây cầm ngọn nhuyễn tiên đính vàng ngọc, xác khô Tiêu Tương Tử cầm cây can bổng giống như cây gậy đưa đám, binh khí của tên lùn Ni Ma Tinh cổ quái nhất, là 1 cây linh xà đoản tiên, cứ thò thò thụt thụt trong tay hắn như lưỡi con rắn.

Tên tóc xoăn Doãn Khắc Tay lao lên đầu tiên, nhưng chỉ 1 chiêu "Thần long bái vĩ" của Quách Tĩnh, hắn đã nằm bẹp trên đất. 3 người còn lại nhìn thấy thế cũng có 1 chút e ngại. Lão khỉ già Kim Luân là người lao lên tiếp theo. Xác khô Tiêu Tương Tử và tên lùn Ni Ma Tinh thấy thế cũng nhanh chóng lao vào đối chiến.

Quách Tĩnh sử dụng tuyệt kỹ "Hàng long thập bát chưởng" giao đấu với 3 người. Mặc dù Quách Tĩnh võ công cao cường, lại từng luyện qua "Cửu âm chân kinh" nhưng lão khỉ già Kim Luân võ công cũng không kém, lại có thêm 2 cao thủ Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh. Nếu cứ đà này, đến cuối cùng sẽ không địch nỗi.

Cây can bổng của Tiêu Tương Tử từ trên không trung bổ xuống. Quách Tĩnh nghiêng người né tránh, nhưng từ đầu cây can bổng phun ra 1 luồng khói đen. Mùi tanh hôi, khó ngửi vô cùng. Chất độc "Độc sa thiềm thừ" này dù cho có là sư tử, hổ báo hít phải cũng ngất đi liền. Quách Tĩnh tuy hít phải khói độc nhưng vẫn không bất tĩnh, quả thật nội công thâm hậu vô cùng.

Quách Tĩnh thoát khỏi sự tấn công của ba cao thủ, gọi to: "Quá nhi, đi thôi!" Đoạn nhảy mấy bước ra chỗ trống. Kim Luân pháp vương thấy vậy liền lao tới. Sau lưng Quách Tĩnh chỉ cách binh tướng Mông Cổ chỉ vài trượng, mười mấy cây giáo dài chĩa tua tủa về phía ông.

Quách Tĩnh hai tay gạt giáo, chộp hai tên binh sĩ ném về phía Kim Luân, nói to: "Đón lấy này!"

Kim Luân vội lách người tránh né. Quách Tĩnh luồn lách vào đám binh lính. Sau vài cái nhún, đã vột tới trước ngựa 1 tên bách phu trưởng, kéo hắn xuống ngựa, vọt lên yên, xông xáo ngang dọc, đột nhiên vòng ra phía sau, phi ngựa thật nhanh, miệng huýt sáo. Con ngựa hãn huyết đứng đằng xa, nghe tiếng chủ gọi, phóng đến như bay đến chỗ Quách Tĩnh.

Đột nhiên Dương Quá kêu to: "Ối, đau quá!" rồi lảo đảo chực ngã.

Quách Tĩnh vừa nghe, không đợi con hãn huyết chạy đến, mà đã quay đầu ngựa lại chạy đến chỗ Dương Quá. Hai người qua lại mấy câu, rồi Quách Tĩnh kéo Dương Quá lên ngựa, ngồi sau lưng mình. Nhưng con ngựa trúng nhiều mũi tên, hí lên 1 tiếng đau đớn, rồi gục xuống chết. Hai người vì thế mà té lăn trên đất.

Quách Tĩnh nhanh chóng đứng thẳng dậy, cõng Dương Quá chạy về phía bắc. Lúc này Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh và Tiêu Tương Tử lại đánh tới.

Dưới lá đại kỳ bên ngoài vương trướng, Hốt Tất Liệt tay bưng bát rượu, đứng quan chiến cùng 1 hòa thượng trẻ, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng nắm chắc phần thắng, thần tình cực kỳ đắc ý.

Quách Tĩnh quát to 1 tràng, cõng Dương Quá lao về phía Hốt Tất Liệt, chỉ sau vài lần nhấp nhô đã tới gần trước mặt. Thân binh hộ vệ hai bên cả kinh, mười mấy người chĩa đao, giáo dài ngăn chặn. Quách Tĩnh chưởng phong ù ù, 1 thân binh bị chưởng hất văng ra xa, chỉ vài bước nữa là chưởng lực có thể đánh tới chỗ Hốt Tất Liệt.

Kim Luân pháp vương liền phóng kim luân về phía đầu Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cuối đầu tránh, Dương Quá lúc này lại giơ kiếm định đâm vào cổ Quách Tĩnh. Cũng may Tiêu Tương Tử dùng can bổng ngăn cản.

Quách Tĩnh đang mải dùng chưởng lực đối phó với Kim Luân và Ni Ma Tinh, không hề biết.

Dương Quá giơ kiếm định đâm mấy lần nhưng đều bị Tiêu Tương Tử gạt ra, sau bị Quách Tĩnh dùng chiêu "Thần long bái vĩ" đánh trúng ngực, mặt lạnh của Tiêu Tương Tử bỗng chốc đỏ tía.

Đúng lúc ấy, Ni Ma Tinh lăn đến, thiết xà đánh ra, đâm vào sườn trái Quách Tĩnh. Quách Tĩnh bị thương, nhưng nhanh chóng tung cước đá Ni Ma Tinh lộn đi vài vòng. Kim Luân thừa lúc này chưởng 1 chưởng vào người Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh thân hình lão đảo, phun ra 1 ngụm máu tươi. Dương Quá lúc này động lòng trắc ẩn lại nhảy khỏi lưng Quách Tĩnh, múa kiếm bảo vệ xung quanh. Kim Luân và Tiêu Tương Tử nhất thời lùi lại mấy bước. Dương Quá liền xốc Quách Tĩnh lên lưng xông ra ngoài.

Nhưng thiên binh vạn mã, làm sao để cho hai người dễ dàng thoát như vậy. Đột nhiên từ trong quân Mông Cổ, 1 vị lão nhân bị thọt, tay trái cầm thiết trượng, tay phải múa thiết chùy, xung sát lao tới.

Tôi chạy nhanh về phía Vương trướng, bị bức tường thịt người chặn lại. Muốn biết được việc gì đang sảy ra bên trong, chỉ có thể gạt hết đám lính Mông Cổ đó ra, hay dùng khinh công, đạp lên đầu bọn chúng mà vào. Gạt hết đám lính đó ra là điều không thể, nhưng nếu dùng khinh công để vào được bên trong vòng tròn ít nhất cũng mất 15 phút. Thật sự đám lính này quá đông đi.

"Mau chạy, ta chặn hậu cho!" Đang lúc còn chừng chừ đứng bên ngoài tường thịt thì 1 tiếng nói của nam nhân vang lên, tôi nghe được thì cả người run lên, bất chấp hậu quả mà dùng khinh công bay vào trong.

Dương Quá thấy có người đến trợ giúp liền vung kiếm cùng thiết chùy của Phùng sư huynh đánh tới chỗ Kim Luân. Tiêu Tương Tử liền vung can bổng vào trợ chiến.

Kim Luân pháp vương dùng kim luân đón đỡ đồng thời cả kiếm chiêu lẫn cây thiết trượng của Phùng Mặc Phong, chỉ khi cây can bổng của Tiêu Tương Tử đâm tới lưng Quách Tĩnh, lão mới ngừng tấn công Dương Quá, để chàng hồi kiếm cứu Quách Tĩnh. Song khi kim luân của Kim Luân pháp vương đánh tới Quách Tĩnh thì Tiêu Tương Tử cũng dùng cây can bổng gạt đi. Nếu không phải hai người bọn họ lo tranh giành danh hiệu "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ", mà hôm trước Hốt Tất Liệt hứa sẽ ban cho người nào giết chết được Quách Tĩnh, thì dẫu cho Dương Quá có xả thân tử chiến cũng đã sớm bỏ mạng rồi.

Phùng Mặc Phong không để ý đến sự sống chết của bản thân, vung thiết chùy dốc sức cứu viện. Phùng Mặc Phong dùng thiết trùy và quải trượng đánh gấp tới lưng Kim Luân pháp vương. Kim Luân pháp vương tay phải đưa kim luân gạt đỡ phía sau, keng keng hai tiếng, hổ khẩu hai tay Phùng Mặc Phong ứa máu, tay trái Kim Luân lại chộp đến sau lưng Quách Tĩnh. Phùng Mặc Phong gầm lên 1 tiếng, quăng cả chùy lẫn quải, dang hai tay ôm chặt lấy Kim Luân pháp vương, cả hai cùng ngã lăn ra đất. Kim Luân pháp vương cả giận, vung chưởng đánh mạnh vào vai Phùng Mặc Phong, sau đó liên tiếp bộp bộp mấy cái. Phùng Mặc Phong ngã khụy xuống đất.

"Phùng sư huynh!" Khi tôi vào được bên trong vòng tròn binh lính, thì thấy ngay 1 màn này, khiến thần kinh của tôi tê liệt, hét thảm lên 1 tiếng. Rút ngọc tiêu ra đánh về phía lão khỉ già Kim Luân, kéo nhanh Phùng sư huynh trở về bên cạnh Dương Quá và Quách Tĩnh.

"Tiểu Trình!" Dương Quá nhìn thấy người tới là tôi thì vui mừng reo lên.

Hoắc Đô lúc này cũng từ bên ngoài phi thân vào, nhìn thấy tôi thì quát to: "Mau qua đây!"

"Ngươi nghĩ ta có thể qua sao?"

"Bớt nhiều lời, nếu ngươi đã muốn chết cùng với bọn họ, thì ta thỏa mãn nguyện ước của ngươi." Kim Luân hét lên 1 tiếng, liền vung chưởng về phía chúng tôi.

Không ngờ tới, Hoắc Đô liền dùng thiết quạt đánh bật tay Kim Luân, khiến lão tức giận hét lên: "Ngươi làm gì?"

"Sư phụ, không thể."

Dương Quá chớp thời cơ huýt sáo gọi con ngựa già của hắn đến, phóng nhanh lên lưng ngựa. Con hãn huyết của Quách Tĩnh cũng chạy đến, Dương Quá kêu lên: "Tiểu Trình, mau lên ngựa!". Tôi nhanh chóng cõng lấy Phùng sư huynh phóng lên con hãn huyết, chạy theo Dương Quá.

Kim Luân pháp vương do bị Hoắc Đô cản lại, để cho Dương Qúa và Quách Tĩnh có cơ hội trốn thoát, nên tất giận, bất chấp Hoắc Đô có phải là vương tử hay đệ tử của mình, mà vung chưởng đánh vào ngực Hoắc Đô.

Binh tướng Mông Cổ vốn đứng ngoài quan đấu, biết Kim Luân pháp vương nhất định thành công, không vào góp tay, đột nhiên thấy Kim Luân bị Hoắc Đô vương tử bám chặt lấy, nhất quyết không buông tay. Tiêu Tương Tử thì bị đánh bật ra xa, bèn ùa vào.

Quân Mông Cổ tràn tới như nước thủy triều, dù cho Quách Tĩnh và Phùng sư huynh không bị thương, 4 người chúng tôi cũng chưa chắc thoát khỏi thiên binh vạn mã.

Dương Quá vung kiếm chém vào mấy binh sỹ cản đường, máu tươi văng khắp nơi. Tôi cũng như 1 kẻ điên, dùng ngọc tiêu đánh loạn lên. Cũng không biết được, máu trên người tôi là của Phùng sư huynh, đang nằm trong lòng tôi hay là máu của binh lính Mông Cổ. Có lẽ cảnh máu tanh mưa máu này, suốt cuộc đời tôi cũng không thể nào quên được.
Chương 30: Nếu có điểm vô cùng

"Trình sư muội!" Hoàng Dung đẩy cửa phòng đi vào. Trời tối, trong phòng lại không chong đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng từ cửa sổ. Soi gọi nữa gương mặt nhợt nhạt của 1 người. Người đó khi nghe tiếng gọi thì ngẩn đầu nhìn lên, nhưng đôi mắt vô thần.

"Trình sư muội, ta mang đồ ăn đến cho sư muội đây." Hoàng Dung bước vào, đặt mâm thức ăn lên bàn, lấy mòi lửa ra chong đèn, nhất thời căn phòng sáng rõ.

Tôi ngơ ngác nhìn ngọn đèn phát sáng lập lòe trước mắt. Tại sao lại chói mắt đến như vậy, chói mắt đến nỗi khiến mắt tôi đau xót, nước mắt cũng chảy ra rồi.

"Tắt đèn đi, chói mắt quá!" Tôi lên tiếng, nhưng không ngờ tới giọng mình đã khẳn đặc tự lúc nào. Thật là khó nghe chết được, tốt nhất là không nên nói chuyện nữa thì hơn.

"Trình sư muội, người chết thì cũng đã chết rồi. Sư muội không cần tự đày đọa bản thân mình như vậy, nếu Phùng sư huynh biết, chắc chắn sẽ không vui đâu."

"Đã chết rồi, thì làm sao mà biết vui hay buồn."

"Trình sư muội..."

"Muội không sao, chỉ là muốn ở 1 mình suy nghĩ 1 số chuyện mà thôi."

"Vậy ta ra ngoài trước, nếu có chuyện gì cứ gọi ta." Hoàng Dung nói rồi xoay lưng đi ra ngoài. Bỗng nghe "cạch" 1 tiếng nhẹ trên mái nhà, mặt hơi biến sắc, tay trái phẩy tắt ngọn nến trong phòng.

Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Lúc này 1 giọng nam tử trẻ tuổi vang lên: "Tại hạ đến không có ác ý, chỉ đến gửi thư. Xin Hoàng bang chủ không cần đề phòng." Nói rồi 1 bóng người nhẹ nhàng đáp xuống sân trước cửa phòng.

Hoàng Dung: "Phải xem người tới là ai thì ta mới biết có nên đề phòng hay không?"

Hoắc Đô ôm quyền nói: "Xin hãy chuyển thư này cho Quách Tĩnh Quách đại hiệp."

Hoàng Dung bước ra ngoài, đưa tay về phía Hoắc Đô, nói: "Được, đưa thư cho ta."

Hoắc Đô không đưa phong thư cho Hoàng Dung mà nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tối, mày nhíu chặt, sau cười nhạt, nói: "Đây là lễ đối đãi khách của Nam triều sao? Tại hạ đến đưa thư, ít nhất Hoàng bang chủ cũng nên mời vào trong phòng uống ly trà chứ?"

Hoàng Dung cười khẩy: "Lễ tiết Nam triều tùy người mà tiếp. Đối với loại khách không mời mà đến thì không cần giữ lễ."

Hoắc Đô: "Nếu đã vậy, xin mời Hoàng bang chủ vào trong mời Trình cô nương ra đây. Tại hạ có chuyện muốn nói với nàng ấy."

Hoàng Dung: "Trình sư muội của ta thì có chuyện gì để nói với thác tử các ngươi kia chứ?"

Hoắc Đô đứng nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhưng bên trong tối đen, hắn cơ bản không thể thấy được bất cứ gì bên trong, trong lòng lại càng sốt ruột, đoạn đi tới, định xông vào phòng.

Nhưng Hoàng Dung chặn trước cửa phòng, chỉa cây gậy trúc tới trước mặt Hoắc Đô, không cho hắn tiến vào.

Hoắc Đô bị bức phải nhảy lùi lại, mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, bức thư cũng không còn trên tay, thì ra Hoàng Dung đã dùng đầu gậy khuề dính phong thư. "Ta chỉ là muốn vào phòng uống 1 ly trà, rồi sẽ đi. Chẳng lẽ chỉ có thế mà Hoàng bang chủ cũng làm khó."

Hoàng Dung: "Trà của phủ chúng ta, há có thể mời ngươi uống. Thư đã đưa, mời đi cho, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Bỗng từ trong phòng 1 cái ấm trà bay ra. Nước trà nóng bỏng vừa mới pha từ trong bình qua vòi bay nhanh ra sân. Hoắc Đô nhanh chóng cầm thiết quạt cản lại, nhảy qua 1 bên tránh né. Nhưng cũng có 1 ít nước bắn trúng vào tay, khiến nơi đó bị bỏng ửng đỏ cả lên.

Hoàng Dung nhân lúc Hoắc Đô còn đang chật vật, vung gậy trúc, thi triển tự quyết chữ "bạn" trong "Đả cẩu bổng pháp", giật 1 cái làm cho Hoắc Đô ngã xuống. Hắn bật ngay dậy, nhưng Đả cẩu bổng lại khoèo 1 cái nữa, ngã xuống đất. Lần này ngã khá nặng, Hoắc Đô vốn đã bị thương khi ngăn cản Kim Luân pháp vương. Nay lại ngã lên ngã xuống thế này, thân thể không chịu nổi, phun ra máu tươi.

Hắn chật vật bò dậy từ trên đất, mắt vẫn nhìn vào bên trong phòng. Giận dữ, quát to: "Tiểu Trình, nàng mau ra đây, nàng nghĩ có thể trốn được ta sao?"

Lúc này huynh đệ họ Võ nghe tiếng chạy tới. Hoàng Dung liền quát: "Bắt tên tiểu tặc này lại cho ta." Huynh đệ họ Võ liền sấn tới, đè Hoắc Đô nằm gạp trên đất.

Đột nhiên 1 bóng đen từ trong phòng bay ra, điểm nhanh vào huyệt đạo của huynh đệ họ Võ, rồi túm lấy Hoắc Đô phi thân đi mất.

Tôi mang theo Hoắc Đô tới 1 khu rừng ngoài thành Tương Dương, cách nơi đóng quân của quân Mông Cổ vài dặm. Đặt hắn ngồi dựa vào thân cây, đang định xoay đi thì tay lại bị hắn nắm lại. Hoắc Đô mặt dù sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, nhưng lại cười hết sức rạng rỡ, nói: "Ta biết nàng nhất định sẽ ra gặp ta mà."

Tôi ngồi xuống trước mặt hắn cười nói: "Hoắc Đô, ngươi có biết không, gương mặt của ngươi rất đẹp, cho đến tận bây giờ ta cũng không thể trơ mắt nhìn 1 người đẹp như ngươi chết đi. Có phải đáng buồn cười lắm không?"

"Bởi vì trong lòng nàng có ta, cho nên mới không nỡ nhìn thấy ta chết." Hoắc Đô cười nói, kéo lấy tôi ôm vào lòng.

Tôi mặc cho hắn ôm, cũng đưa tay ôm lấy hắn, đầu rút vào ngực hắn, như 1 tiểu cô nương nép vào lòng tình lang, thỏ thẻ nói: "Hoắc Đô, ngươi biết không, trước đây ta tự mê hoặc mình rằng, thế giới này chỉ là 1 giấc mơ. Còn các ngươi chỉ là những nhân vật trong mơ, nên ta không cần phải đặt tình cảm thật vào, cứ vui chơi thỏa thích trong giấc mơ dài này, bởi vì... Đến 1 lúc nào đó ta sẽ tĩnh lại. Nhưng mà, khi ta ôm ta thân thể đầy máu của Phùng sư huynh trong lòng, ta mới biết được, thì ra ta không nằm mơ. Tất cả đều là thật."

"Nàng nói linh tinh cái gì?"

"Hoắc Đô, ta là người Đại Tống."

"Vậy thì đã sao?"

"Ta vốn dĩ không phải là người của thế giới này, ta ở 1 nơi rất xa rất xa. Cho nên trước đây đối với ta, người Tống hay người Mông Cổ đều như nhau cả. Nhưng trước lúc Phùng sư huynh chết, huynh ấy nói, ta là người Đại Tống, cho nên ta là người Đại Tống."

"Nàng im miệng lại cho ta! Dù cho nàng là người Tống hay Mông Cổ, ta cũng không cho phép nàng rời xa ta."

"Hoắc Đô, ngươi yêu ta sao?"

"Tiểu Trình, nàng..."

"Ngươi đừng yêu ta. Bởi vì... ta không thể yêu đồ đệ của kẻ thù. Ta không có năng lực giết chết Kim Luân pháp vương. Nhưng mà... không có nghĩa ta sẽ cùng đồ đệ của kẻ giết chết Phùng sư huynh, chàng chàng thiếp thiếp. Mà ngươi lại còn là 1 người Mông Cổ."

"Tiểu Trình! Ta nói rồi, ta không cho phép nàng rời xa ta, nàng có nghe không?" Hoắc Đô ôm tôi thật chặt vào lòng, như muốn khảm sâu tôi vào trong cơ thể hắn.

"Hoắc Đô, gặp được ngươi, cùng ngươi dây dưa những ngày qua ta rất vui. Nhưng giờ thì... Tạm biệt!"

"Tiểu Trình!" Tiếng Hoắc Đô vang vọng trong rừng cây, khiến lũ chim muông hoảng sợ bay tán loạn.

Tôi và Hoắc Đô hiện tại như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm, nếu có chỉ có thể là điểm vô cùng.
Chương 31: Thần Điêu

"Tiểu sư... muội... thay ta... thay ta chăm sóc... sư phụ... nói... nói... với người là... tha thứ, tha thứ cho ta, bất... bất tài..."

"Phùng sư huynh, đừng nói nữa. để muội giúp huynh chữa thương."

"Không kịp... nữa rồi... chỉ cần... chỉ cần, tiểu... tiểu sư muội, không sao... ta có chết... có chết ..."

"Huynh sẽ không sao, muội không cho sư huynh nói gỡ."

"... muội phải nhớ...sư muội... là... là người Đại... Đại Tống... là... đệ tử Đào Hoa đảo... không được... không được ở cùng thác... thác tử..."

"Phùng sư huynh!"

"Quác! Quác! Quác!", "Phạch phạch! Phạch phạch!" "Quác! Quác!"

Tôi bị 1 loạt âm thanh đáng ghét làm thất tỉnh, nhưng thật sự tôi chẳng muốn tỉnh 1 chút nào, nên vẫn nằm ì trên giường đá, cố gắng bịt chặt tai để tránh cái âm thanh đáng ghét, của cái thứ đáng ghét làm phiền.

"Quác! Quác!" Có vẻ cái thứ đáng ghét kia không kêu được tôi thức dậy cho nên tức giận, tiếng kêu càng lớn hơn. Thậm chí không chút lưu tình, vỗ mạnh hai cái cánh ngắn ngủn của mình "Phạch!" 1 cái, đánh bay tôi văng vào vách đá cạnh đó.

"AAA.... Điêu chết tiệc!" Tôi cố gắng nhịn đau, lòm còm bò dậy nhìn cái con quái điêu xấu xí trước mặt, tức giận hét lên.

Nhưng cái con quái điêu xấu xí đáng ghét đó, chẳng mấy bận tâm đến sự tức giận của tôi, kêu lên mấy tiếng "Quác quác" thích ý, như đang chế giễu tôi, rồi lắc lắc cái mông có mấy cộng lông cằn cỏi của mình đi ra khỏi hang động, bỏ lại tôi 1 thân đau rả rời ngồi trên đất.

"Đồ điêu chết tiệc, coi chừng ta vặt trụi hết lông ngươi đó."

Khi tôi bỏ lại 1 mình Hoắc Đô ở ngoài bìa rừng gần đại doanh quân Mông Cổ, tôi cũng không muốn trở về thành Tương Dương, nói đúng hơn chẳng muốn gặp bất kỳ 1 người nào khác, cho nên cứ đi sâu vào rừng. Không biết đã đi bao lâu, và đi đến đâu. Đến khi nghe từng đợt tiếng kêu "Quác quác" vang lên, mới ngẩng ra, thì đã đứng ở trong 1 sơn cốc, trước mặt lại 1 là 1 con vật, chim không ra chim, gà không gà, thân hình cực lớn, ít nhất cũng gấp 3 lần tôi, diện mạo hết sức xấu xí, mỏ khoằm, có cái mào to đỏ như máu trên đỉnh đầu, lông thưa, tựa hồ bị người ta vặt đi hết phân nữa, màu vàng vàng đen đen, vô cùng bẩn thỉu. Trên thế gian có hàng ngàn loài gia cầm, nhưng chưa thấy con nào dị dạng như nó.

Nó vang đôi cánh ngắn ngủn như cánh đà điểu của mình lên, mở to mỏ kêu lên "Quác Quác" trước mặt tôi, hai mắt nhỏ xí (so với thân hình) của nó trợn lên nhìn tôi, có vẻ như cảnh cáo tôi không được bước vào địa bàn của nó.

Tôi thất kinh trước sự xuất hiện bất ngờ của quái chim, bao nhiêu đau thương, bao nhiêu ưu sầu điều bay biến hết. Toàn bộ trí óc chỉ còn 1 cảm giác là ... Sợ.

Tôi toàn thân cứng đờ, người mướt mồ hôi, không dám cử động dù chỉ 1 chút. Quái chim thấy tôi đứng im, nên nó cũng đứng nguyên tại chỗ, vỗ "Phạch phạch" đôi cánh ngắn ngủn, kêu "Quác quác" dọa nạt tôi, chứ không tấn công. Cứ thế 1 người 1 chim, áp dụng chiến thuật "địch bất động, ta bất động", mắt to trừng mắt nhỏ hết nữa ngày.

Bỗng 1 mùi tanh nồng nặc sộc thẳng vào mũi tôi. Dưới ánh trăng 1 con rắn khổng lồ ngũ sắc, đầu to như cái bát lớn, hình tam giác, vắt mình trên cành cây cao, sau lưng quái chim. Lắc lư cái đầu to của mình, chiếc lưỡi đỏ như máu cứ lè ra thụt vào. Hai con mắt vàng khè của con rắn nhìn chằm chằm vào cái cần cổ trụi lông của quái chim.

Tôi chưa hết chấn kinh vì diện kiến quái chim thì lại gặp tiếp độc xà. "Con rắn!" hét lên 1 tiếng. Toàn thân nhũn ra, "Phịch!" 1 cái, ngã ngồi xuống đất.

Độc xà nghe động, "khì khì" hai tiếng, vươn nhanh cái đầu to đến muốn cắn vào cái cổ vừa ngắn vừa to của quái chim. Quái chim nghe tiếng, cũng quay đầu nhìn lại, thấy độc xà tấn công đến cũng không tránh, mà ngẩng cao đầu, chớp mắt 1 cái, mắt bên phải của độc xà chảy đầy máu tươi. Chẳng nhìn thấy nó mổ vào mắt độc xà như thế nào.

Con độc xà mù mắt phải, đau đớn, há miệng táp trúng cái mào đỏ của quái chim. Thân hình to lớn dài hơn hai trượng của nó từ trên cây nhanh chóng trườn xuống, cuốn quanh thân hình quái chim mấy vòng.

Quái chim bị siết chặt, có vẻ không thở nổi, lông dựng đứng cả lên. Tôi thấy tình hình không ổn, bất chấp sự sợ hãi, nhặt 1 cục đá to bên cạnh lên, nhảy lên người quái chim, đập mạnh vào đầu độc xà.

Độc xà bị đau, nên cũng thả lỏng vòng siết. Lúc này quái chim nghển cổ lên, mổ nhanh 1 cái vào mắt trái độc xà. Tôi vì thế cũng bị hất văng xuống đất.

Hai mắt con độc xà bị mù, cắn loạn lên nhưng không trúng cái gì. Hai cái vuốt của quái chim lại đánh đến, chỗ đốt xương thứ bảy dưới đầu mảng xà, đè gí xuống, mỏ thì mổ lia lịa. Độc xà toàn thân quằn quại trên đất. Khói bụi bay mịt mù, 1 lúc sau thì chết thẳng cẳng.

Quái chim giết chết độc xà, ngẩng đầu lên trời kêu to ba tiếng, mới quay sang trừng đôi mắt nhỏ của nó nhìn tôi.

Tôi toàn thân đau nhức ngồi dưới đất, lúc nãy đã chứng kiến thần lực của quái chim thì càng thêm sợ. Bị nó trừng mắt nhìn thì toàn thân run lên, buộc miệng nói ra 1 câu, ngớ ngẩn đến nỗi sau này mỗi lần nghĩ lại tôi còn tự cảm thấy xấu hổ: "Haha... Haha... Chào, ngươi là chim hay gà?"
"Quác!" Quái chim kêu lên 1 tiếng khinh thường, rồi xoay người, lắc lắc mông rời đi. Tôi nhìn thấy thế mới thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, tưởng là thoát chết rồi, nào ngờ...

Quái chim đi 1 lúc không thấy tôi đi theo, thì quay đầu lại kêu lên mấy tiếng "Quác Quác!" như tức giận, chạy nhanh về phía tôi, dùng chiếc mỏ khoằm của mình ngậm lấy cổ áo của tôi, tha đi như tha 1 con chim con.

Cũng kể từ lúc đó, tôi "sống" tại hang động trong sơn cốc này, cùng quái chim xấu xí. Nói đúng hơn chính là "thần điêu" trong truyện.

"Quác quác!" Tiếng kêu của con quái điêu xấu xí kia lại vang lên.

"Kêu cái gì mà kêu, ta ra ngay!" Tôi bất lực, cố nén cơn tức giận, đứng lên từ mặt đất, phủi phủi cái mông đau nhức. Lại 1 ngày nữa bắt đầu.

Một ngày mới của tôi bắt đầu bằng việc được "chủ nhân" hiện tại của mình là con chim điêu mà giống con gà hơn, đánh thức bằng vũ lực. Sau đó sẽ cùng "chủ nhân" đi tìm "bữa ăn sáng" của nó, sẵn tiện tìm đồ ăn cho chính mình. Sau đó về lại hang động cùng "chủ nhân" tập luyện thể lực, cùng cổ họng. Đến chiều, lại cùng "chủ nhân" đi tìm "bữa ăn chiều", sẵn tiện tìm đồ ăn cho bản thân. Rồi lại trở về hốc đá tiếp tục tập luyện thể lực và cổ họng.

1 người 1 điêu, suốt ngày ầm ĩ cải nhau. Mặc dù điêu nói tiếng điêu, người nói tiếng người nhưng hai chúng tôi vẫn "hiểu nhau" vô cùng. Cũng nhờ thế, tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều. Nhiều lúc tôi nghĩ, cứ sống ở đây cả đời cùng con chim điêu xấu xí này, cũng không tệ lắm.

"Quác quác!"

"Ồn ào quá, ta đã nói là ta nghe rồi, đang ra đây." Tôi uể oải bước ra khỏi hang động, dưới sự thúc giục của "chủ nhân", cùng nó đi đến động độc xà. À, tôi quên nói, thức ăn của con chim điêu xấu xí này chính là độc xà. Nó ăn toàn những thứ xấu xí, cho nên cũng xấu xí theo.

"Quác Quác!"

"Haha... Ta không phải cười ngươi... thật sự... không phải cười ngươi... haha..." Mỗi lần nhìn thấy bộ lông chỉ có vài sợi ở mông của quái điêu, lắc qua lắc lại trước mặt tôi, tôi thật sự không kìm chế nỗi. Nó hình như cũng biết được là tôi đang chê cười nó, cho nên cứ mỗi lần tôi phá lên cười, nó đều kêu lên tức giận, có nhiều lúc còn...

"Phạch!"

"A...Đau, ta đã nói không có cười ngươi. Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?" Lại bị nó quật ngã rồi, huhuhu, đau quá.

"Quác Quác!" Đột nhiên tiếng quái điêu xấu xí lại vang lên từ xa, nhưng lần này vô cùng khác thường, tôi vội đứng lên, nhanh chóng chạy đến chỗ nó. Vừa đến thì giật mình.
Chương 32: Chủ nhân của chủ nhân

"Tiểu Trình!"

"Gì?" Tôi bực bội lên tiếng

"Ta... ta chỉ muốn hỏi, có thể không ăn cái này nữa không?" Mỹ nam bước đến, đưa cái thứ xanh xanh tím tím vừa tanh vừa hôi đến trước mặt tôi e dè hỏi.

"Ngươi nói thử xem!" Sau khi ném 1 ánh mắt mang đầy cừu hận về phía mỹ nam, tôi lại bực dộc quay lại nhóm lửa, cái đám củi này cũng có thù với tôi sao, tại sao nhóm mãi mà không chịu cháy chỉ bốc toàn khói thế này.

"Ta nghĩ... ta vẫn nên ăn thì hơn." Mỹ nam cười gượng 1 cái, khó nhọc nhìn cái thứ tanh hôi xanh tím trên tay, nuốt "ực" 1 ngụm nước miếng xuống, nhắm mắt há to miệng, bỏ thứ trên tay vào miệng, nuốt nhanh xuống.

"Nước... nước... Tiểu Trình... cho ta 1 miếng nước."

Tôi cũng không keo kiệt, đưa chén nước về phía mỹ nam, mỹ nam lập tức đón lấy chén nước, uống 1 hơi hết sạch, lại đưa cái chén về, đòi thêm 1 chén nữa. Mặc dù bực bội nhưng tôi vẫn rót cho hắn 1 chén nữa. Mỹ nam lại chớp ngay lấy chén nước, uống sạch, lúc này mới cảm thấy khá hơn, nhìn tôi cười nói.

"Đa tạ!"

"Không cần, chỉ cần ngươi kêu "Điêu huynh" của ngươi đừng có đánh ta nữa là được."

"Quác! Phạch!"

"A..."

"Điêu huynh!"

"Điêu chết tiệc, ta sẽ nhổ sạch lông trên người ngươi." Tôi lòm còm bò lên từ trên mặt đất, nhìn cái con chim xấu xí đang dùng cái đầu trọc lông, có cái mào đỏ choét của mình cọ cọ vào người mỹ nam mà phát điên. Con bà nó, con điêu chết tiệc này chắc chắn là chim mái, nếu không tại sao lại phân biệt đối xử như thế?

Ba ngày trước đây, tôi và quái điêu trong khi đi tìm "bữa sáng" cho nó, thì vô tình bắt gặp 1 mỹ nam trên người đầy máu, còn bị mất tay phải, nằm bất tỉnh trên đất. Bên cạnh còn có hai con rết lớn nằm chết còng quèo. Mỹ nam này không ai khác là Dương Quá. Hắn bị Quách Phù chém mất 1 cánh tay, chạy khỏi thành Tương Dương, đến sơn cốc này.

Tôi nổi lòng trắc ẩn, tạm thời bỏ qua cho việc hắn đã bỏ rơi tôi ở đáy vực Lệ Phong Quỷ mà tha hắn về hang động, băng bó vết thương, còn chạy chữa thuốc thang. Dương Quá hiện tại bị thương khá nặng, trong người còn trúng độc hoa tình và "băng phách ngân châm", hai loại độc đều là kịch độc, cũng may chúng lại kị nhau, nên chưa làm ảnh hưởng đến tính mạng của hắn. Tôi mặc dù muốn giải độc cho hắn, nhưng lại không có sẵn "đoạn trường thảo", nếu đơn phương giải "Băng phách ngân châm" thì độc hoa Tình sẽ bộc phát, Dương Quá sẽ ngay lập tức mất mạng. Chỉ có thể dùng thuốc kéo dài thời gian phát độc cho hắn mà thôi.

Nhờ sự tận tâm chạy chữa của tôi nên Dương Quá chỉ hôn mê 1 ngày 1 đêm thì tỉnh lại. Cứ tưởng câu đầu tiên Dương Quá sau khi tỉnh lại nói sẽ là cảm ơn, còn quyết tâm dùng tấm thân của mình báo đáp ân tình của tôi. Nào ngờ...

"Điêu huynh, là huynh đã cứu ta sao?" Dương Quá gượng đau ngồi dậy, mở mắt nhìn con điêu xấu xí trước mặt, hai mắt đỏ lên, yếu ớt nói.

Quái điêu nghe Dương Quá dùng giọng điệu lễ độ, nhẹ nhàng nói với mình thì vô cùng thích ý, kêu khẽ 1 tiếng, dùng cái đầu trọc lông của mình đụng vào đầu Dương Quá. Dương Quá thấy thế cũng bất chấp vết thương, choàng tay trái còn lại của mình qua cổ quái điêu, cười nhạt nói: "Ta thật không ngờ, người cứu ta, lại là 1 con chim điêu. Điêu huynh, cám ơn huynh đã cứu ta."

"Phịch" Tôi vừa bước vào hang động, nhìn thấy màn này thì kinh ngạc đến nỗi, bó củi và con gà vừa mới bắt được rớt luôn xuống đất. Tại sao, tại sao, tại sao.... (lập lại 3000 lần) lúc Dương Quá tỉnh lại, tôi lại đi ra ngoài. Và tại sao, tại sao, tại sao... (lập lại 3000 lần) con quái điêu xấu xí khinh người, khó ưa đó lại đối xử dịu dàng, ngoan ngoãn với Dương Quá như thế? AAAAAAAA... Tôi điên mất.

Sau đó, ngày ngày quái điêu ngoan ngoãn bên cạnh Dương Quá, còn đặc biệt để dành mật độc xà, món mà nó thích ăn nhất cho Dương Quá ăn để trị thương, và giúp hắn gia tăng công lực. Điều này thì tôi không ganh tỵ chút nào, cho dù ăn mấy cái mật xà độc đó tăng 100 năm công lực, tôi cũng không nguyện ý ăn cái thứ kinh tởm vừa tanh vừa hôi đó. Chỉ có điều, quái điêu đối sử với Dương Quá tốt bao nhiêu, thì ngược đãi tôi bấy nhiêu, chẳng những xem tôi là người hầu của nó, muốn đánh thì đánh, muốn "mắng" thì mắng, mà nó còn bắt tôi phục vụ cho Dương Quá. AAAAAAAA... Tôi lại muốn phát điên, bởi vì Dương Quá là nhân vật chính, nên ai cũng xoay quanh hắn hết sao? Kim lão gia tử, người thật quá đáng.

"Quác quác!"

"Kêu cái gì, biết rồi, ta đang nướng gà cho "Dương hiền đệ" của ngươi đây!"

"Quác!"

"Tiểu Trình, ta..."

"Ngươi im miệng." Chết tiệc, thật ra cái đám củi này có chịu cháy không đây?

Tôi vì được "Điêu huynh" của Dương Quá phó thác nhiệm vụ trọng đại là chăm sóc hắn, nên hàng ngày không cần cùng quái điêu đi đánh độc xà. Vết thương Dương Quá ngày 1 khá hơn, hắn dạo gần đây do suốt ngày ở trong hang động, nên cảm thấy buồn chán, nên hôm nay hắn lại muốn ra ngoài đi dạo. Tôi đương nhiên không muốn đi, nhưng cũng phải đi theo hộ tống. Nếu không "Điêu huynh" của hắn sẽ ném tôi từ vách đá xuống mất.

Chúng tôi, 1 người hăng hái vui vẻ đi trước, 1 người thất tha thất thểu theo sau, đi hơn 1 dặm, chân tôi đã muốn rụng ra rồi nhưng Dương Quá lại không hề thấy mệt, hắn vừa đi vừa ngắm cảnh tâm tình tốt vô cùng. Tên nhóc này mặc dù trong người trúng kịch độc, đến máu cũng có thể giết chết 1 con voi, còn chia cách với tình nhân, nhưng lại có thể lạc quan như thế, quả thật ý chí sinh tồn lớn vô cùng. Đổi lại là tôi...

"Tiểu Trình, mau đến đây xem, ta nhìn thấy cái gì này." Dương Quá đột nhiên reo lên, tôi ngẩng đầu nhìn về phía tay Dương Quá chỉ.

Trên vách núi, cách mặt đất hơn hai chục trượng, có 1 phiến đá vuông rộng ba, bốn trượng, chìa ra như 1 cái sân, trên đó hình như có khắc chữ. Tôi căng mắt nhìn, khó khăn lắm mới độc được hai chữ "Kiếm mộ" rất lớn.

"Tiểu Trình, cô nương có thấy lạ không, kiếm mà cũng có mộ, có khi nào là do vị Độc Cô lão tiền bối bẻ gãy ái kiếm, rồi đem chôn trên đó không?"

"Có thể, muốn biết thì lên đó xem thử đi." Không phải "có khi" mà là thật sự Độc Cô Cầu Bại đã đem kiếm chôn trên đó, chờ người có duyên tìm đến sử dụng, hiện tại người có duyên đó đã đến, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Vách núi tuy không cao lắm, nhưng lại bằng phẳng, không có cỏ cây, không 1 chỗ đặt chân, nếu chỉ dùng khinh công thì khó mà leo lên được.

"Làm sao mà có thể lên được kia chứ?" Dương Quá có vẻ hơi thất vọng nhìn vách núi dựng đứng trước mặt. Tôi cũng choáng váng vì cứ phải ngửa cổ nhìn lên như thế, mắt cũng hoa lên rồi.



"Cái kia kìa." Tôi chỉ tay vào đám rêu xanh mọc thẳng hàng trên vách đá, cứ vài thước lại có 1 đám rêu mọc lên.

Dương Quá liền tung mình nhảy lên, túm thử 1 đám rêu xanh thấp nhất, lôi ra được 1 vốc bùn đen, lộ ra 1 cái lỗ nho nhỏ. Hắn cả mình reo lên: "Tiểu Trình, quả thật có thể leo lên được. Độc Cô lão tiền bối quả nhiên là kỳ tài." Nói rồi, hít một hơi dài, vọt lên vài thước, chân trái đạp vào lỗ thấp nhấp, chân phải nhắm đám rêu xanh thứ hai mà đạp vào, cứ thế mà leo lên trên.

"Tiểu Trình, cô nương mau lên đây xem." Dương Quá đứng từ trên vách núi nói vọng xuống.

Tôi mặc dù chẳng muốn lên đó chút nào, nhưng vẫn đề khí, phi thân lên trên.
Chương 33: Kiếm mộ

Trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ "Kiếm mộ", còn có hai hàng chữ nhỏ.

"Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này. Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!" Dương Quá đọc to lên cho tôi cùng nghe. Đọc xong thì tấm tắc khen ngợi không thôi.

"Độc Cô lão tiền bối quả như ta nghĩ, người thật sự là 1 cao nhân, võ công tuyệt thế, lại 1 mình lang bạc chốn giang hồ, ngạo đời khinh vật, ngày sau khi đã đánh hết võ lâm không địch thủ, lại ẩn cư nơi cùng cốc cùng với Điêu huynh, hưởng thú điền viên. Ta thật sự quá hâm mộ người."

"Không cần hâm mộ, sau này ngươi cũng như thế."

"Sao?"

Tôi biết mình lỡ lời liền nói thêm vào: "Haha, ta nói ngươi chỉ cần cố gắng thì sao này cũng sẽ giống Độc Cô lão tiền bối vậy đó. Thiên hạ vô địch thủ."

"Làm sao có thể, hiện thời ta chỉ còn lại 1 cánh tay, dẫu nhất thời chưa chết, cũng không còn hi vọng gì nữa." Dương Quá buồn bã nói.

Tôi đã quen với bộ mặt lạc quan vui cười của Dương Quá, nhìn thấy hắn như vầy, tôi thật sự không kiềm được lòng mình, nói vài câu an ủi.

"Sao có thể, ngươi tin ta đi, ngươi sau này chẳng những trở thành đại hiệp được người người kính trọng, còn vui vẻ hạnh phúc sống bên cô cô của ngươi."

"Ta có thể sao?"

"Tất nhiên có thể!"

"Nhưng ta thân trúng kịch độc, chỉ sợ..."

"Sợ cái gì, ngươi không tin tưởng vào y thuật của ta sao? Ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi, thì nhất định làm được."

"Tiểu Trình... đa tạ!"

"Khỏi cần đa tạ, cười 1 cái rồi lại đây đẩy mấy cục đá này ra dùm ta là được."

Dương Quá ơi Dương Quá, nếu ngươi mà buồn rầu ủ rủ, sẽ khiến tâm trạng đang nặng nề của ta càng nặng nề hơn, nên cứ cười như vậy nhé.

"Làm như vậy có khi nào mạo phạm đến Độc Cô lão tiền bối không?"

Tôi khinh 1 cục đá to từ đống đá chất cao thành mộ bên dưới phiến đá lên, rồi liếc 1 ánh mắt khinh bỉ về phía Dương Quá, nói: "Thế lúc ngươi ngồi lên trên mộ phần của Độc Cô lão tiền bối, không tính là mạo phạm người sao?"

"Ta... ta..." Dương Quá ấp úng nữa ngày nhưng vẫn không nói được hắn như thế nào. Mà chỉ ngượng đỏ mặt, đứng chết trân tại chỗ.

Ai biểu lúc hắn tỉnh lại không chịu nhìn đông nhìn tây, sau 1 màn thiết lập tình cảm với "Điêu huynh" của hắn, thì đặt mông ngồi luôn xuống mộ phần của Độc Cô Cầu Bại trong hang động, giờ ngượng ngùng cái gì.

"Đứng đó ta ta cái gì, không mau đến giúp 1 tay, chẳng phải ngươi muốn xem kiếm của Độc Cô lão tiền bối sao?"

Dương Quá thu lại vẻ mặt khổ qua, bước đến dùng cái tay duy nhất còn lại của mình, tiếp lấy hòn đá trong tay tôi.

Lúc này tiếng kêu "Quác quác!" của quái điêu vang lên. Dương Quá giật mình quẳng luôn hòn đá xuống, và vô cùng may mắn nó lại rớt xuống đúng bàn chân phải của tôi.

"AAAAAAAAAAAA......." Cơn đau từ bàn chân truyền khắp cơ thể, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra ào ào. Tôi do quá đau, tinh thần bấn loạn không nhớ đến việc có thể điểm huyệt đạo giảm bớt cơn đau, hay dùng châm châm cứu, mà chỉ ôm bàn chân phải nhảy lò cò trên vách đá. Dương Quá thấy thế cũng vả mồ hôi, luôn miệng hỏi han.

"Tiểu Trình, xin lỗi, ta không phải cố ý."

"Dương... Quá..." Hai chữ đó, hầu như là tôi rít từ kẽ răng mà ra. Tôi thật sự muốn đạp 1 phát cho hắn văng luôn xuống vách núi cho rồi. Tên tiểu tử này, hắn là cố tình trả thù vì tôi đã nhắc đến chuyện xấu hổ của hắn sao?

"Quác quác!" Lúc này thì quái chim cũng leo lên được vách đá, nhìn thấy tôi mắt to trừng mắt nhỏ với Dương Quá liền đi tới, sừng sộ với tôi.

Tôi không muốn lại bị nó đập cho văng vào vách đá nữa, nên lập tức thu lại vẻ dữ tợn, lui nhanh về phía sau, cười hề hề: "Ngươi đã về rồi sao?"

"Quác!" Nó nhìn tôi kêu lớn 1 tiếng, rồi lại quay qua kêu khẽ 1 tiếng với Dương Quá, không quên cọ đầu vào người hắn.

Dương Quá được quái điêu làm nũng cũng rất thích thú, đưa tay vuốt bộ lông trụi trên lưng nó, cười nói: "Điêu huynh, chỉ tiếc tiểu đệ không nghe hiểu tiếng chim, nếu không đã được nghe điêu huynh kể cho nghe chuyện bình sinh của Độc Cô lão tiền bối rồi."

Quái điêu xấu xí lại kêu khẽ vài tiếng, sau quay người, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang 1 bên. Chỉ 1 chốc đã lộ ra 1 dãy 3 thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có 1 phiến đá dài. 3 thanh kiếm nhưng 4 phiến đá đặt trên 1 tảng đá lớn màu xanh.

Dương Quá vội chạy đến, nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thanh kiếm dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Trình, mau đến xem, bên dưới có khắc chữ."

"Ngươi đọc cho ta nghe là được!" Tôi khoát tay, từ chối tiến đến gần mộ kiếm, chân vẫn còn đau, không muốn thêm bất cứ thương tích nào nữa.

Dương Quá y lời, phủi lớp bụi mờ trên phiến đá bên dưới thanh kiếm, đọc lớn những dòng chữ được khắc lên: "Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên. Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng."

Dương Quá đặt thanh kiếm thứ nhất xuống, nhấc phiến đá trống không có kiếm lên đọc: "Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước 30 tuổi. Lỡ tay đã thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu."

Dương Quá ngẩn ra 1 lúc, rồi đặt phiến đá xuống, nhấc thanh kiếm thứ hai to đen dài hơn 3 thước lên, nhưng vừa nhấc lên được chừng vài thước thì "keng" 1 tiếng, thanh kiếm tuột khỏi tay hắn rơi xuống đá, lửa bắn tung tóe.

"Nặng quá!" Dương Quá giật mình bật thốt lên 1 câu. Nhưng Dương Quá nào đâu chịu thôi, lại cúi đầu, gồng mình nhấc thanh kiếm lên, đọc to: "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công. Trước 40 tuổi, tung hoành thiên hạ."

Dương Quá cứ thế ngồi đó lẩm bẩm 8 chữ: "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công." 1 lúc lâu sau, mới đặt thanh kiếm thứ 2 xuống, xoay người nhìn kỹ thanh kiếm thứ 3. Rồi hít sâu 1 hơi, vận lực vào cánh tay, nhấc mạnh thanh kiếm thứ 3 lên.

"Vút! Oạch!"

"Hahahahaha..." Nhìn thấy Dương Quá mắc lừa té ngã ngồi ra sau, tôi không kiềm chế được mà phá lên cười. Tên tiểu tử này chắc chắn cứ tưởng thanh thứ 2 nặng hơn thanh thứ nhất, thì thanh thứ 3 cũng nặng hơn thanh thứ 2 đây mà. Hahahahaha. Cười chết tôi mà.

"Tiểu Trình!" Dương Quá bị tôi cười thì ngượng đỏ mặt, biểu hiện này của hắn rất giống lúc hắn phát hiện mình lỡ đặt mông ngồi lên mộ phần của Độc Cô Cầu Bại.

"Hahahaha...Hahahahaha..." Thật sự quá tức cười rồi. Ôi, ôi, cái bụng của tôi.

"Quác! Phạch!"

"AAA... Điêu chết tiệc, ta sẽ vặt trụi lông ngươi." "Điêu huynh" của Dương Quá lại ra tay ngược đãi nô lệ rồi. Ôi, cái lưng của tôi. Đúng như người ta nói "Cười người hôm trước, hôm sau người cười mà." Dương Quá ngươi dám cười ta, ngươi nhớ lấy, thù này không trả không phải Trình Anh. 1 ngày nào đó, tôi nhất định sẽ vặt trụi lông cái con điêu chết tiệc kia. Nhất định sẽ có ngày đó, chỉ là không biết có còn xa hay không thôi?

"Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí. Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm. Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm." Dương Quá đọc mấy dòng chữ cuối cùng trên phiến đá thì hai mắt phát sáng, đặt thanh kiếm gỗ lại chỗ cũ. Nhìn tôi cười nói: "Tiểu Trình, thần kỹ của lão tiền bối, thật khiến người ta khó bề tưởng tượng được. Ta thật sự sẽ có ngày được như người sao?"

Tôi bực dộc, ngồi thu lu 1 góc, nghe tiếng Dương Quá hỏi, mặc dù rất muốn nói xỏ xuyên hắn vài câu, nhưng không biết sao vẫn mở miệng nói: "Uhm, ngày đó rất gần, sắp rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro