chương 12 : Tiểu Bảo Bảo thì ra lại là một nữ nhi !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nương nương ! Cố lên . - Mấy bà đỡ thấy ta im lặng chẳng kêu gào thì ra sức thúc giục 

- Ta vẫn ổn ! - Ta gắng tỏ ra bình tĩnh hết sức. Chẳng việc gì phải tỏ ra thảm hại trước mặt chàng . Nghĩ ta là đồ ngốc chắc? 

Ta có thể cảm nhận được cơ thể hài tử này đang cố vẫy vùng . Nó sắp thoát ra rồi ...

...

- Oa oa oa !

- Chúc mừng Tiêu Thần phi đã siinh hạ một tiểu công chúa ! Mẫu tử đều bình an.

Hả ? Ta còn nghĩ nó nghịch ngợm như vậy thì chắc hẳn sẽ là một hoàng tử nhỏ. Nhưng dù sao sinh non một tháng mà bình an cũng đã là một kì công 1 ^^

Tên Vạn Lịch kia bước vào . Ta lập tức ngoảnh mặt đi..

- Tiêu Dương ! Tiểu công chúa rất xinh đep , rất giống nàng.

-  Nó còn nhỏ ,  đường nét còn chưa rõ ràng ... Sao có thể nói là xinh đẹp?

- Ha ha ha ! - Chẳng ngờ hắn không hề tức giận , chỉ nói : - Chắc hẳn nàng đang thất vọng ? Nàng yên tâm , dù là công chúa đi chăng nữa thì nó vẫn là hoàng nhi Trẫm yêu thương nhất .

Ta đã giận đến tím mặt . Hắn dựa vào cái gì mà nói thế? Hài tử kia còn chưa rõ tốt xấu ra sao ..

- Nàng sẽ nuôi dạy Tiểu Bảo Bảo thật tốt đúng không? Nó có mẫu phi như nàng chắc chắn sẽ vô cùng hiếu thuận . 

Lúc này , ta bỗng nhớ tới mẹ ta ... Chắc hẳn khi sinh ta , mẹ cũng vất vả khổ sở lắm . Thế mà ta chẳng có chút gì gọi là " hiếu thuận " với mẹ cả . Giờ nghĩ lại , ta thấy hối hận muôn phần . Ta ước mình sớm trở về thế giới thực tại , sớm được gặp lại mẹ và quan trọng nhất là ta đang rất ghê tởm cái tên Vạn Lịch băng sơn mĩ hình công kia ! X-((( 

***

Năm tháng qua đi ... 

Tiểu Bảo Bảo giờ đã tròn 3 tuổi . Nó rất ngoan ngoãn . Thấy ta và Cẩm tỉ tỉ từ xa , Tiểu Bảo Bảo thường chạy tới , vui mừng gọi : " Mẫu thân , Song mẫu ! ".

-  Bảo Nhi thông minh thật! - Những lúc như thế , Cẩm tỉ tỉ thường khen ngợi nó khiến nó vui vẻ cười hi hi. 

Các phi tần khác nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa , mũm mĩm của nó thì cũng yêu thích mà không màng tới thù hận năm xưa với ta nữa, nhất là Vương hoàng hậu . 

Nàng gọi ta tới Trùng Ảnh điện bàn việc :

- Hiện nay , Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở Mông Cổ đang có ý định thôn tính Đại Minh ta. Vì vậy, Đại vương mới mượn tấm binh phù của muội . 

- Muội biết !

Lý phi mân mê chiếc nhẫn nạm phỉ thúy xanh biếc , tinh anh , đoạn góp chuyện vào :

- Ây da ! Tiêu Thần phi cũng phải cảm ơn Giảng đại nhân đi chứ. Tuy đã khuất núi nhưng vẫn để lại cho ái nữ một vật có ích như vậy. Ít ra nó cũng cứu nàng khỏi cảnh lạnh lẽo thâm cung.

Ta cắn môi , nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo hết sức. Lý phi vội che miệng , kinh ngạc nhìn lại ta . Chỉ đến khi trong đáy mắt ả có chút gì đó sợ hãi , ta mới thu hồi sát khí . Vờ tươi cười :

- Lý phi sinh được tiểu Hoàng tử nhưng đã lâu Đại vương chưa tới. Sao không học cách của thần thiếp , dạy tiểu hoàng tử cho tốt để nó lấy lòng phụ vương? Mẹ quý cũng nhờ con.

Vương hoàng hậu cũng không ưa gì Lý phi . Chỉ vì bà ta có 1 hoàng tử nên mới tỏ ra nhún nhường . Nhưng hôm nay thấy ta làm cho ả bẽ mặt , nàng cũng cười lớn phụ họa theo :

- Phải đấy muội muội ! Tiêu phi còn làm được sao muội không thể chứ?

Cho đến hết buổi nói chuyện hôm đó , Lý phi cứ trân trân nhìn ta . Thỉnh thoảng còn nghiến răng ... làm ta liên tưởng tới vài chú cóc tía , suýt thì bật cười thật to. =))))

***

Đêm trăng thanh...

Vạn Lịch hẹn ta tới bên cầu Chiết Tử.

Chàng ôm chặt vai ta , chàng giơ ra một đôi ngọc lục bảo chạm hình long - phượng . Ánh trăng phản chiếu những tia sáng bàng bạc , lấp lánh xuống khiến đôi ngọc trở nên lung linh vô cùng . Ta khẽ tựa nhẹ  vào vai chàng, đỡ lấy miếng ngọc phượng xinh đẹp , tinh xảo... 

- Nàng có thích không ?

Hơi ấm của chàng bắt đầu lan xuống cổ ta. Ta đẩy chàng ra theo bản năng bỗng ... Bùm!

Đừng bảo là ... rơi xuống hồ rồi... ! Ta nhìn xuống dưới mặt hồ , chỉ thấy vài bọt sóng nhỏ ... @@

- Vạn Lịch ! Ta gọi tên chàng . Mới đầu còn gọi khẽ . Về sau , tiếng gọi càng to tăng theo độ lo lắng. Ta cũng chẳng biết bơi để mà nhảy xuống cứu chàng . T________T 

 hu hu , ta còn đang khóc thút thít thì một bàn tay chạm vào vai ta.

Ta theo hướng đó ngước lên : Vạn Lịch ướt sũng từ đầu đến chân . Trước đây , ta sẽ hét lên và bỏ chạy  nhưng hiện tại , ta đã trưởng thành hơn rất nhiều . ^^

- Chàng có sao không? 

- Không sao .- Vạn Lịch cười rồi xua xua tay .

Ôi ! Thật không hiểu tại sao lúc này ta lại thấy dường như chàng đang yêu ta thật lòng ... 

Nhưng ta sẽ không bị mắc lừa lần nữa đâu.

Phá hỏng khung cảnh lãng mạn này đi cũng tốt ! Ít ra là đỡ bị chàng quyến rũ ...

***

Sau đêm hôm đó , Vạn Lịch luôn lấy cớ bận chính sự mà không ghé tới chỗ ta lần nào.

Ngoại trừ Cẩm tỉ tỉ , những người còn lại đều khẩu Phật tâm xà ...

Ta đã chán nản đến cực điểm . Ta muốn ra đi . Muốn cho Vạn Lịch nếm trải cảm giác đau khổ khi mất ta . Nhưng thật ra , ta biết ta chỉ đang tưởng tượng ... Chàng còn rất nhiều vị phi tần xinh đẹp , đoan trang hơn ... Ta chẳng qua cũng chỉ là hạt cát nhỏ trong mắt chàng ... 

Cẩm Thiên tới thật đúng lúc!

- Muội muội .... Nghe nói muội đẩy Đại vương xuống hồ nước

- Tin tức nhanh nhạy thật ! - Ta cười nhạt 

- Vương Hoàng hậu hình như định phạt muội tu dưỡng ở Bảo Đằng tự.

- Nàng ta không cần phải làm thế nữa . Muội sẽ đi khỏi đây ! -  Ta nghiêm mặt 

Cẩm Thiên sững sờ hồi lâu 

- Muội nói cái gì? Ra đi? ĐI đâu? 

- Muội đi về nhà

- Giảng phủ đã bị Vương Hoàng hậu đốt thành tro ... Muội còn định... chẳng lẽ là tới kĩ viện?

- Kĩ viện? Kĩ viện nào? - Ta ngạc nhiên hỏi lại

- Có lẽ muội đã quên hết tất cả  ... Thực ra muội bị mất trí nhớ ... Ta và muội vốn có giao tình lâu năm , từ lúc ở Hoa Mẫn lâu ...

Cẩm tỉ tỉ bắt đầu kể lại... 

Mẫu thân Tiêu Dương vốn là hoa khôi ở Hoa Mẫn lâu . Nàng chính là kết quả của bà và Giảng đại nhân . Sau đó , Giảng phu nhân không có con cái nên năm 15 tuổi , nàng được ông đón về nuôi nấng . Một làn , Vạn Lịch gặp thích khách được Giảng đại nhân cứu nên hắn rất cảm kích , ban cho ông chức quan lớn , đồng thời đón Tiêu Dương về cung phong làm Mĩ nhân. Nhưng hắn đã sớm biết Tiêu Dương không phải là con của Chính thất phu nhân mà là con của một kĩ nữ nên không sủng ái nàng. 

Ta sực nhớ lại... Tại sao vào đêm đầu tiên khi thấy ta đau đớn , Vạn Lịch lại thắc mắc. Thì ra lâu nay , chàng vẫn nghĩ thân thể ta đã vấy bẩn , không còn trong sạch , thanh khiết nữa... 

- Thì ra là vậy! 

- Còn ta chính là chị gái cùng mẹ khác cha của muội ! - Cẩm Thiên lau nước mắtt. 

Ta ôm chặt lấy Cẩm tỉ tỉ . 

- Còn chuyện Dung phi Nương nương sảy thai?

- Là do ta hại nàng ấy ! Ta đã đưa cho Dung Nhi thuốc phá thai ... Nhưng ta không biết !  Ta thật sự không biết đó chính là thuốc phá thai...Trong hậu cung lúc ấy có Lý phu nhân rất thông hiểu y thuật . Vương hậu lại hại chết nàng sau khi Dung Nhi sảy thai...

- Tỉ đoán là do Vương hậu và Lý phu nhân cấu kết với nhau?

- Ưm ! - Cẩm Thiên gật đầu không do dự.

- Ở trong hậu cung , hôm nay có thể còn gặp nhau , cười nói hoan hoan hỉ hỉ , nhưng ai biết chắc được ngày mai sẽ thế nào? Từ nay trong cung , tỉ phải hết sức cẩn thận . Muội xin giao lại Tiểu Bảo Bảo cho tỉ. Mong tỉ hãy chăm sóc nó thật tốt ! 

- Muội đi đâu? 

Ta để cho câu hỏi của nàng rơi vào khoảng không . Đoạn vuốt vuốt gò má hồng hào mềm mại của Tiểu Bảo Bảo , xách túi hành lí đã chuẩn bị sẵn bước đi không chút do dự .

***

Ta men theo ngự hoa viên đên lối thoát hiểm sau hậu cung . Chỗ này không có một bóng lính canh . Chỉ có hai tiểu thái giám đang ngủ gật gù.

Ta nhanh nhẹn lách qua họ , tiến đến khu rừng trúc gần đó. Rừng trúc về đêm khiến ta hơi rợn rợn . Thỉnh thoảng có vài cơn gió vô duyên vô cớ khiến trúc phát ra tiếng kêu . Ta cứ lặng lẽ tiến vào sâu phía trong . Đến khi đã thấm mệt và cảm thấy mình đi được một đoạn khá xa , ta liền thở dốc , ngồi bên một gốc trúc mà thiếp đi . Thiết nghĩ rừng trúc an toàn bởi không có thú dữ nên ta ngủ rất ngon .

Nhung đi nhiều đi xa lại hóa ra đi lòng vòng . Thì ra rừng trúc này rất nhỏ , và ta vẫn đang ở chỗ khởi điểm =.='

Đám lính canh được Vạn Lịch phái đi lập tức phát hiện ra ta và giải về cung .

***

Chàng không xử tội ta , chỉ cấm túc trong cung mấy ngày . Cẩm Thiên giận dỗi không thèm đến thăm ta nhưng mấy ngày sau lại thấy nàng gửi một bức thư . Đại để là Dung phi nghe được chuyện Vương Hoàng hậu hãm hại nàng nên tỏ ý xin lỗi Cẩm tỉ tỉ rồi tố cáo lên Vạn Lịch . Ai ngờ bị Vương hậu biết được nên đã hạ độc thủ với nàng . 

Haizz , Dung phi cũng thật ngốc nghếch quá ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro