CHƯƠNG I_Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Trong tòa nhà Fellibians_
" Không xong rồi! Loại này đã vượt quá kiểm soát!"
"Tránh ra!"
" Ma...Ma Chi Chủ!"
" Thoát hiểm đi!" Cô gái mặc chiếc áo khoác blouse trắng ra lệnh. Đôi mắt lạnh lùng quét qua đám người đang rung rẩy. Lập tức họ chen lấn nhau để thoát nạn.
" Ta không tin không thể khống chế ngươi!" Cô gái đó chính là Diệp Ánh. Đặc công tài ba số một được mệnh danh Ma Chi Chủ. Cô thông thạo mọi thứ và có chỉ số IQ hơn 250 nên hoàn thành nhiệm vụ khá là đơn giản.
" Bíp! Bíp! Bíp!" Tiếng còi báo động vang lên. Khẽ hừ một tiếng, Diệp Ánh bực bội tập trung vào màn hình hiển thị. Đây là độc do cô chế ra lẽ nào lại không thể điều khiển được nó?
""ỌC ỌC"" Chất độc trào ra càng nhiều. Rồi nổ tung°°°
...
_Phủ Tướng Quân_
"Đánh chết nó đi! Đánh chết đi" một giọng nói chanh chua vang lên.
"Nhị tiểu thư! Nô tì van cầu người! Tha cho đại tiểu thư đi! Nô tì có thể làm trâu làm ngựa cho ngài mà chỉ mong ngài tha cho tiểu thư nô tì thôi!"
" Con tiện nhân này! Ngươi mới nói gì? Muốn nhắc phế vật xấu xí vô dụng là tỷ của ta sao? Người đâu đánh cả hai đứa ti tiện kia cho ta!" Lý Ngọc Như hét toáng lên. Trên mặt đất, máu đọng lại thành vũng. Linh Lăng che chắn cho Lý Phi Tuyết, mình đầy vết thương. Lý Phi Tuyết thân thể cũng không khá lắm, vết sẹo chồng chất, máu rỉ xuống trông thật xấu xí, người tanh tưởi, dù đã 15 tuổi nhưng Lý Phi Tuyết nhìn cứ như một đứa trẻ 12—13 tuổi. Hai tên mã phu tiến lại gần Lý Phi Tuyết  và Linh Lăng, vẻ mặt hung ác. Vung chiếc roi lên rồi lại quật xuống người Linh Lăng.
"A!" Đau đớn hiện rõ trên mặt Linh Lăng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng mà bảo hộ, che chở cho Lý Phi Tuyết.
"Hai tên vô dụng! Có thế mà cũng không xong!" Lý Ngọc Như tiến đến, đạp hai tên cường tráng kia ra nội lực màu lục hình sao xoay quanh người sau đó bao phủ lấy cây roi.
"Haha! Tiện nhân nhà ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay!" Lý Ngọc Như cười hả hê rồi bay đến quất xuống.
"Pặc" Một bàn nhỏ bé, mảnh khảnh đưa lên nắm chặt cây roi. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén ngước lên nhìn
" Không thể nào! Tiện nhân ngươi lại bắt được roi của ta?" Lý Ngọc Như vặn vẹo khuôn mặt. Tức giận rút cây roi trong tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro