[xuyên không] Tình yêu vượt thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Tình Yêu Vượt Thời Gian
Tác giả: Vỵt, Bin, Tôm, Chíp.
Tình trạng: Đang sáng tác (K phải mình sáng tác)

Thể loại: Xuyên không, tình cảm...bla...

Casting:
Tên:Hoài Thương
Tuổi:16
Tính cách:Vui vẻ,nhí nhảnh,lạc quan và dễ hòa đồng
Sở thích:Ăn,thích cái đẹp
Biệt tài:nấu ăn,karate,tiếng trung
Tên: Triệu Quốc Thiên - Vương gia của Thanh Long quốc ( Hiệu : Băng thân vương )
Tuổi: 22
Tính cách : Lạnh lùng

Tên:Anh Anh
Tuổi : 16
Tính cách:Vui vẻ,nhí nhảnh,lạc quan và dễ hòa đồng
Sở thích : thích cái đẹp và money
Biệt tài : biết ăn nói,giỏi kinh tế nhất là làm những gì được nhiều tiền,karate
Tên : Triệu Ngọc Long - Thái tử của Thanh Long quốc ( Cháu của Triệu Quốc Thiên )
Tuổi : 19
Tính cách : đa tính cách,lạnh lùng nhưng có lúc lại phóng khoáng.

Tên: Linh Linh
Tuổi : 16
Tính cách: Mạnh mẽ nhưng lề mề,dễ gần và rất biết ứng xử.
Sở thích : thích nghiên cứu các chất liên quan đến hóa học
Biệt tài: nhiều tài lẻ,giỏi kiếm thuật nhật,đặc biệt sau khi về cổ đại rất giỏi chế nước hoa.
Tên : Triệu Thanh Phong - Tứ hoàng tử của Thanh Long quốc ( em trai ruột của Triệu Ngọc Long )
Tuổi : 18
Tính cách : vui tính ,thoải mái và phóng khoáng.
Tên : An Trang
Tuổi : 16
Tính cách:Dịu dàng nhưng có chút ít nói
Sở thích : Ngủ và học
Biệt tài : thông minh trong mọi lĩnh vực,giỏi tiếng hàn.

Tên : Dương Tiểu Mẫn - Công Chúa của Chu Tước quốc ( Em gái ruột của Dương Tiêu )

Tuổi : 16
Tính cách : Nóng nảy hay cáu kỉnh.
Được ban hôn với thái tử Thanh Long quốc

Tên : Đường Uyển Nhu - Con gái Tể tướng của Thanh Long quốc
Tuổi : 18
Tính cách : mưu mô,xảo quyệt,luôn tìm cách để ngầm hại Linh Linh
Chú thích : Linh Linh,Anh Anh,Hoài Thương,An Trang là bốn người bạn rất thân từ bé

Chap 01 : Chiếc thuyền định mệnh


Việt Nam,ngày 23 tháng 11 năm 2011.

-Này,mấy bà ơi !Đợi tôi với....hộc..hộc_Linh Linh hớt hải gọi với theo.Lại nữa rồi , như một thói quen của cô nàng từ trước tới nay.

-Rốt cuộc bà đẻ vào giờ gì mà sao ngày nào cũng đi muộn thế,bà giờ giấc cao su quá đấy._Thương lắc đầu vẻ mặt ngao ngán.

-Đúng là đồ heo quay_Anh Anh lườm nói

-Sao?Hôm nay có món heo quay để ăn à?_Linh Linh tí tởn

-Đúng là mặt mày sáng sủa mà bên trong tối dạ không chịu được.

Trang đứng bên cạnh mỉm cười:
-Tôi thấy đó cũng là một khuyết điểm đáng yêu đấy chứ!

-Bà thì ai mà chả bảo đáng yêu,có thằng nào xông ra chém chết bà thì bà cũng bảo : "Ôi ! Anh handsome thế!cho em xin chữ kí trước khi die nhé "

-Stop.......Mấy bà có đi chơi không hay là đứng đấy bôi bác nhau_Anh Anh mất kiên nhẫn lên tiếng.

-Biết rồi , biết rồi,đừng có hét.Thủng lỗ tai tôi bây giờ._Thương ngoáy ngoáy lỗ tai.

-Thôi thôi,chúng ta đến công viên XX nào_Trang giơ tay lên trời ra hiệu.


*****************
************************

Chỉ 15 phút sau,cả bốn cô học trò đã đứng trước hồ của công viên XX bàn tán xôn xao.

-Ê! mấy bà ơi!Sao ở đây nhiều sương mù thế?

-Có gì lạ đâu,sáng sớm có sương mù là bình thường.

-Tôi cảm giác là lạ,mọi hôm đâu nhiều như thế này.Thấy ớn quá à!

-Thôi đi mấy bà,đừng có thần hồn nát thần tính nữa.

Lúc này,Trang bỗng lên tiếng phá vỡ tiếng tranh cãi của ba người bạn.
-Này,ở đằng kia hồ có chiếc thuyền phải không?

Tiếng nói cuả Trang làm tiếng tranh cãi dường như im hẳn.Mọi sự chú ý được tập trung toàn bộ lên chiếc thuyền nổi trên mặt hồ sát ngay cạnh bờ.

-Ừ,đúng rồi,hình như đằng ấy đúng là có một chiếc thuyền nhỏ , nhưng sao trên hồ lại có chiếc thuyền đấy nhỉ?Chúng ta đến đây nhiều rồi nhưng cũng đã thấy nó bao giờ đâu!_Anh Anh nghi hoặc nói.

-Tôi đúng là cũng chưa thấy nó bao giờ,hay là người ta dùng thuyền đấy để đi ra giữa hồ vớt bèo nhưng lại quên không đem cất_Linh Linh tò mò đoán.

-Nhưng hình như bây giờ làm gì có ai nuôi heo bằng bèo đâu,vớt bèo để làm gì chứ?_Trang khó hiểu hỏi.

Thế là cả bốn đứa cùng im lặng chìm trong suy nghĩ về cái việc rất vớ vẩn đó là cái thuyền này ở đâu ra.

-A.............................._Thương đang im lặng bỗng hét lên
-Sao thế?Sao thế?Lee Hong Ki xuất hiện à?_Anh Anh ra vẻ hốt hoảng hỏi.

-Ki....Ki cái đầu bà ý ! Khùng hay sao mà bảo anh Hong Ki xuất hiện ở đây_Thương gõ đầu Anh Anh.

-Ai biết được.Tôi cứ nghĩ thứ khiến bà hét tướng lên như thế chắc chỉ có Lee Hong Ki thôi chứ_Anh Anh xoa xoa đầu phụng phịu nói.

-Thôi,tôi không thèm đôi co với bà nữa........Mấy bà lại đây._Thương ngoắc ngoắc tay.

-Tôi có ý này,hay là chúng ta làm một cuộc dạo chơi bằng du thuyền đi_Thương mỉm cười nháy mắt,đắc ý về ý tưởng mà bản thân vừa nghĩ ra.

Linh Linh bĩu môi:
-Có mỗi cái thuyền bé tẹo mà cũng bày đặt du với chả thuyền.

Thương nghe vậy đánh trống lảng , vờ bực mình nói
-Nói tóm lại mấy bà có đi hay không?

-Đi chứ , cơ hội ngàn năm có một tội gì không đi chứ!_Linh Linh,Anh Anh nhao nhao lên.

Thương quay sang Trang hỏi:
-Còn bà thì sao hả Trang?
-Tôi không có ý kiến,mấy bà đều nhất trí như vậy thì đương nhiên tôi cũng không thể phản đối rồi_Trang nhún vai.

Bốn cô học trò đồng thanh
-Ok!Chúng ta lên thuyền.

Họ cứ vô tư mà không biết rằng từ giây phút họ bước lên chiếc thuyền ấy cũng chính là lúc cuộc đời họ bước sang một trang mới.

*************
********************

-Wow!Không ngờ ở giữa hồ lại đẹp thế_Thương vừa tấm tắc khen vừa đưa gậy chèo thuyền.Nhìn qua cũng đủ biết không phải là một dân chèo thuyền chuyên nghiệp,bởi không có kiểu chèo nào mà từ nãy tới giờ chiếc thuyền vẫn xoay vòng vòng ở giữa hồ.

Anh Anh không chịu nổi nữa liền hét lên.
-Thương,rốt cuộc bà có biết chèo thuyền không đấy,làm gì mà từ nãy tới giờ chiếc thuyền cứ xoay xoay tại chỗ thế.

Thương phản bác.
-Làm sao tôi biết được.Lúc nãy chèo ra giữa hồ thấy dễ lắm mà sao bây giờ muốn quay lại gần bờ lại không được.
-Thật cù lần hết biết,bó tay bà luôn.Thôi,tránh ra,để tôi_Anh Anh xí xớn cướp lấy mái chèo,cô nhanh tay đưa mái chèo nhưng chiếc thuyền vẫn chỉ tiếp tục xoay vòng vòng.

-Quái,sao lại thế?Nó vẫn quay tại chỗ là sao?

-Đấy,bà cứ chê tôi,có giỏi thì bà chèo về bờ đi_Thương vênh mặt.

Anh Anh nghẹn họng,lắp bắp:
-Tôi.............tôi....................

Trang chợt cất tiếng
-Ê,ê đừng có ở đấy mà cãi nữa,qua đây xem nè.

Cả lũ đồng thanh nói " gì thế "rồi cùng cúi xuống hồ nhìn.

-Có thấy không?Hình như có thứ ánh sàng gì đó từ dưới hồ lên

-Không lẽ là....ma...._Anh Anh ớn lạnh.

Linh Linh hất mặt,ra vẻ tri thức:
-Mấy bà kém quá,mở to lỗ tai mà nghe thiên tài chỉ dạy.Đây là cá cầu vồng là loại cá rất..rất quý hiếm đã bị tuyệt chủng từ một nghìn năm trước.Bây giờ bắt nó là chúng mình giàu to,tha hồ shopping.

Vừa nói xong,Linh Linh bắt đầu kênh kiệu dưới những con mắt trầm trồ,ngạc nhiên.Thấy vậy,Linh Linh nghĩ thầm : "Úi zời,hớ hớ...mình giỏi quá,mình phục mình quá".

Giây phút tự hào chưa đầy hai phút bỗng vụt tắt bởi câu nói của Thương.

-Hey...hey có phải cá đâu,mắt bà bị lé à?mà chỉ có năm màu chứ có phải bảy sắc cầu vồng đâu.

Linh Linh cười xấu hổ, cười trừ.

Vốn tính tò mò,Thương chạm tay xuống nước,nơi có thứ ánh sáng lạ kì.Bỗng thuyền chao đảo,Thương vội rụt tay để trấn tĩnh chỗ ngồi nhưng càng kéo cô càng bị hút xuống.Anh Anh nhanh chóng bám lấy Thương.
-Linh,giúp tôi kéo Thương lên với

Linh Linh lề mề làm theo mặc dù chưa hiểu được sự tình ra sao.

-Thương ơi,tôi không chịu nổi nữa........Á.....á........._Anh Anh rơi xuống nốt,tay chấp chới với vào thuyền.

-Chả lẽ cuộc đời Thương này phải kết thúc ở nơi lạnh lẽo này sao?Hức..hức....ông trời ơi,mẹ ơi con còn chưa lấy chồng mà!_Thương nức nở.

-Im đi dùm,tôi não ruột lắm rồi!_Linh Linh chau mày,khuôn mặt đỏ ngầu,cố hết sức kéo bạn lên.

Trang lúc này sợ hãi,thất thần,mặt cắt không còn hột máu.Khi trấn tĩnh được phần nào thì từ trong ánh sáng đó chui lên là một dòng lốc xoáy chạy với vận tốc khủng khiếp cuốn cả ba người bạn cô đi.Rồi lốc xoáy làm lật thuyền cuốn Trang theo nốt.Sau đó lốc xoáy chợt tan biến trong khoảng không gian vô định.

- Á…..á………..!!!

-Bịch………………

-Keng………..keng…hự…………

-Đau chết đi được.Chuyện gì đang xảy ra thế này ? _Thương xoa xoa đầu.

-Bịch…………………._Một người mặc áo đen bay thẳng rơi xuống trên người Anh Anh .

-Á………..Cái gì thế ? _Vừa nói Anh Anh vừa dùng tay đẩy mạnh người áo đen ra.

Thấy người đấy vẫn nằm im , cô liền lay lay dậy.

-Bạn gì ơi !
< Bất động >

-Anh gì ơi!............Ông gì ơi!........_Đoạn đấy,chợt Anh Anh thấy tay mình ươn ướt,cô hét lên khiến Thương bên cạnh cũng giật mình.

-A………..a……………a………………….

-Cái gì thế ?............a……………………a………_Thương hét lên khi quay ra nhìn cô bạn cũng là lúc cô phát hiện cô đang ở một nơi khá cao so với mặt đất hay nói cho đúng hơn thì cô đang ở trên nóc nhà

Sự phản ứng mạnh của 2 người khiến cả 2 từ trên nóc nhà rơi xuống.

-Bịch……………………………

Thương ca thán.

-Trời ơi,hôm nay là ngày gì thế không biết?Bị ngã 2 lần trong một ngày là quá đủ rồi.

Bỗng ngay lập tức tiếng Thương im bặt khi thấy cái xác trước mặt.Cùng lúc ấy,Anh Anh nhảy ra ôm chặt lấy Thương.Anh Anh lắp bắp kèm theo sợ hãi:

-Ma….Má……..Máu……………

-Á…ấy,bà đừng bôi vào người tôi!

Ngay lúc này những tiếng keng vẫn tiếp tục vang lên gây sự chú ý của 2 cô gái.

-Keng…keng………….

Hai người thấy một loạt người áo đen dùng kiếm chém nhau với một toán người mặc quân phục cổ trang y như trên phim truyền hình Trung Quốc.

Anh Anh bất giác nhìn Thương.

-Thương,bà véo tôi một cái đi !

-Chi vậy ?

-Làm ơn cho tôi biết đây chỉ là một giậc mơ.

-Bà đùa à?Chúng ta đang ở phim trường , mơ đâu mà mơ.

-Phim trường cái đầu bà ý, bà nhìn lại đi._Anh Anh nói rồi xòe bàn tay dính thứ chất lỏng màu đỏ lên cho Thương xem.

Một mùi tanh nồng nặc xộc lên mũi khiến Thương toát mồ hôi hột

-Bà đừng nói với tôi là…………………………_Thương chỉ tay về phía đám người đang đánh nhau.

Giây phút tiếp theo , 2 cô gái ôm chặt lấy nhau không ngừng kêu khóc.Nhắm tịt mắt lại.

-Má ơi! Làm ơn cho khi con mở mắt ra tất cả sự việc này chỉ là mơ......_ Hai người đồng thanh cầu khẩn,

Tiếng khóc của 2 cô gái dường như thu hút ánh mắt nhìn của tất cả mọi người.Đám quân phục chớp lấy thời cơ xông vào chém chết hết bọn áo đen.Xong,chúng tiến lại gần phía Thương và Anh Anh.

- #..@...$..%$...%.&....%....#...%$^...&.%.....

- Bọn họ nói cái gì thế ?Sao tôi nghe chả hiểu gì cả!_Anh Anh ngơ ngác hỏi Thương.

-Đương nhiên là bà không hiểu rồi.Họ nói tiếng Trung đấy.Đó có nghĩa là : “ Bắt hai người ăn mặc kì lạ kia lại,chúng có thể là gián điệp đấy “.

-Ủa,sao bà hiểu ?

-Bà quên à!Tôi đã học Tiếng Trung từ năm lớp 6 đấy!

Đám người mặc quân phục ngẩn người nhìn 2 cô gái đang nói những ngôn từ mà họ nghe không hiểu được.

-Bà biết nhiều như vậy thì có thể giải đáp cho tôi một điều không?

-Điều gì ? _Thương tự tin nói

-Tôi nhớ là chúng ta đang ở trong công viên XX và lúc đó là trời sáng.Sao giờ lại ở trong bóng tối cùng với toán người ăn mặc kì quặc nói toàn tiếng Trung làm tôi chả hiểu gì cả?

Câu hỏi của Anh Anh làm cả hai người đứng hình.Rồi tiếng hét một lần nữa vang lên:

-Á…….á………á………….

Tiếng thét giờ không còn làm đám người mặc quân phục thấy lạ nữa.Chúng thẳng tay bắt trói 2 cô gái lại.


******************
****************************

- Quỳ xuống!

Hai cô gái bị giải tới trước mặt hai nam nhân ăn mặc kì quặc không kém gì đám người kia.

-Ê,nhìn hai tên này đẹp trai ghê ta !_Anh Anh nói nhỏ vào tai Thương

-Nói,hai ngươi là gian tế nơi nào ? Đến đây với mục đích gì?_Nam nhân áo bào lam lạnh lùng hỏi.

Anh Anh tròn mắt

-Hắn nói cái quái gì thế?

-Hắn hỏi chúng ta là gian tế nơi nào và đến đây với mục đích gì_Thương giảng lại lời nam nhân kia nói cho Anh Anh nghe

Nam nhân áo bào lam nghe không hiểu 2 cô gái kia nói gì,hắn đưa tay bóp lấy cằm Thương,gằn từng tiếng:

-Nói mau,các ngươi là ai?
-Chúng ta không là ai cả,chỉ là tình cờ rơi vào đây,không có mục đích gì hết_Thương bị bóp cằm đau điếng,tức giận trừng mắt với tên nam nhân đứng trước mặt mình.

Chợt nam nhân áo bào đỏ lên tiếng:

-Ta thấy xem ra nên nhốt bọn chúng vào nhà lao trước đã,bỏ đói chúng rồi sau đó chúng ta từ từ điều tra

Nghe nam nhân đó nói vậy,Thương lập tức phản bác.

-Điên à!Các ngươi không được bỏ đói chúng ta,bọn ta là người chứ không phải con vật.

Nam nhân áo bào lam bỏ ngoài tai câu nói của Thương,ra lệnh:

-Dẫn đi!

Thương và Anh Anh bị quân lính giải đi.

 Chap 3: Cuộc sống trong tù

Trong nhà lao:

- Ê, lúc nãy tên áo bào lam nói gì mà bà lại nổi cơn tam bành lên thế? Anh Anh ngu ngơ hỏi.

- Hắn nói sẽ cho chúng ta nhịn đói trong mấy ngày đấy!

- Hả? Đùa à. Một ngày đã chịu không nổi rồi, mấy ngày thì chúng ta đi gặp tổ tiên luôn còn gì? Anh Anh bất mãn nói lớn

- Tạm gạt chuyện đó qua một bên đi, có chuyện khác quan trọng hơn nè – Thương nghiêm túc nói.

- ???

- Tôi đoán chắc rằng đây không phải là nước Việt Nam. Cũng không phải thế kỉ XXI. Nhìn cách ăn mặc của hai thằng cha cùng đám người kia là biết. Thương vuốt vuốt cằm nói.

- Thế rốt cuộc đây là đâu?

Câu hỏi của Anh Anh làm không khí rơi vào tĩnh lặng. Sau một hồi suy nghĩ, mắt hai người sáng lên, nhìn nhau đồng thanh.

- Chẳng lẽ chúng ta xuyên không rồi sao?

Bỗng Anh Anh nhảy cẫng lên.

- Ồ zê zê. Là la lá la la… Nếu chúng ta xuyên không như truyện viết, mong sẽ gặp được mĩ nam. Hai người sẽ yêu nhau đến chết đi sống lại. Cuối cùng anh ấy và cô ấy sẽ sống bên nhau trọn đời._ Anh Anh đắm chìm trong hạnh phúc tưởng tượng.

- Tỉnh mộng đi cô nương ơi! Đúng là chúng ta đã gặp mĩ nam, chính là 2 thằng cha vừa nãy. Thế nhưng tôi không biết có được mỹ nam yêu không chỉ biết nếu chúng ta không cẩn thận thì ……..xoẹt……….._Thương giơ tay ngang cổ.

Anh Anh nghe vậy hai chân run như cầy sấy, nước mắt ngắn nước mắt dài.

- HuHu…Không phải chứ! Ông trời thật bất công, tôi còn chưa bước qua tuổi 16, chưa hưởng thụ được tình yêu tươi đẹp của tuổi 18 mà! Tôi chưa muốn chết đâu hix..hix.. tôi mà biết đứa tác giả nào viết cứ xuyên không là hạnh phúc thì đứa đó chết với tôi- Anh Anh tay quệt nước mặt trên mặt.

- Im dùm cái! Làm ơn lau nước mắt nước mũi của bà đi,dính hết lên người tôi rồi!_Thương cáu kỉnh.

-Hức…hức….người ta đang thương tâm mà,không an ủi thì thôi lại còn….._Anh Anh nức nở.

-Biết,biết!Bà đừng khóc nữa.Tôi đang lo không biết 2 đứa kia có sao không?Tụi nó có thể cũng bị xuyên qua đây hoặc bị xuyên sang thời không khác cũng có thể vẫn đang ở thế kỉ XXI_Thương lo lắng nói.

-Ừm,cũng có thể lắm!Nhưng tạm gác qua một bên đi vì 2 đứa nó một đưa thông minh,một đứa mạnh mẽ lại khôn ngoan chắc không có việc gì đâu.Còn chúng ta thì khác,tình hình hiện tại có vẻ không khả thi cho lắm!Vừa đến đây đã bị tống ngay vào ngục,thật quá xui xẻo mà!_Anh Anh lập tức bỏ đi khuôn mạt khóc lóc,nghiêm túc nói chuyện.

-Trước tiên,chúng ta đang gặp một vấn đề là “ngôn ngữ bất đồng”.Với tôi thì không sao nhưng với bà thì……..có lẽ,tôi nên dành thời gian mấy ngày trong tù để bổ túc thêm tiếng Trung cho bà.Cũng may,trước đây bà hay vào lớp học tiếng của tôi để ngồi ké nghe lỏm,chắc cũng tiếp thu được đôi chút.Dạy nghe và nói cấp tốc chắc không thành vấn đề còn viết thì phải học từ từ vậy._Thương đưa ý kiến với Anh Anh.

-Cũng được,vậy bắt đầu dạy từ bây giờ đi!_Anh Anh nhất trí với ý kiến của Thương.

-Ok!_Nói rồi 2 cô gái cùng ngồi xuống tìm một cái que rồi dạy học ngay trên nền đất.


*****************
****************************


Một tuần sau.
-Thương ơi!Tôi nghĩ tiếng Trung tôi học được có lẽ cũng không cần dùng đến đâu!Cứ cái đà này chúng ta sẽ chết vì đói trước khi sử dụng được thứ tiếng mà tôi vừa học được suốt 1 tuần qua._Anh Anh dựa vào tường,khàn khàn giọng như sắp hết hơi.

-Chắc thế quá!Tôi sắp chịu không nổi rồi,người ta nói đúng mà “ Có thực mới vực được đạo”.Hại chúng ta lúc này thì đừng nói đến “vực”,chỉ sợ “lết”thôi cũng không xong!_Thương tiếp lời.

-Giờ tôi chỉ muốn ngủ để quên đi cơn đói thôi.Khổ một nỗi,vì đói quá nên không làm cách nào ngủ được!_Vừa nói Anh Anh vừa thuận thế nằm xuống.

-Sao cũng được,tôi mệt lắm rồi!_Thương quay đi.
Khi Anh Anh nằm xuống bỗng nghe thấy tiếng “cộp”.liền sờ sờ vào túi.

-Á…..a….zê!!!!!!!!!!!!

-Đói mà sao còn hét ghê thế?

-Á….Oishi…..Oishi trong túi.Giờ mới nhớ,khi đi chơi tôi luôn để gói kẹo và bộ bài trong người.Thế mà tôi lại quên mất truyện này,thật là.....

-Ừ nhỉ!Suýt quên,bà ham ăn mà!Nhưng sao đấu được với tôi_Nói rồi Thương mò mò trong người rồi rút ra một túi sôcôla.

-Tèn…ten….._Thương giơ túi sôcôla khua khua trước mặt Anh Anh.

Anh Anh bĩu môi:

-Ăn sôcôla ngọt chết đi được,chỉ tổ dính răng lại khát nước nữa chứ!Ngồi đấy mà tèn với chả ten.
Thương mất hứng,đặt túi sôcôla xuống,bực tức.

Chợt mắt Anh Anh lóe sáng:

-A……Tôi có kế này!

< xì xào……xì xào……………blah……….blah……………… >

Thương gọi với một tên lính canh:

-Cái anh gì đẹp zai ơi,ra đây em bảo cái này!
Tên lính canh được khen sướng nở mũi,tò tò đi tới.

-Cô nương,gọi gì ta a?

-Em khát nước quá,cho em xin 2 cốc nước đầy đi!

-Thôi,tôi sợ vương gia và thái tử quở phạt lắm!_Nghe tên lính canh nói,Thương thầm nghĩ : “ Thì ra 2 tên nam nhân đẹp trai đấy là vương gia và thái tử,chức to ghê nhỉ"
-Em có uống không đâu,có trao đổi hẳn hoi mà_Nói rồi Thương giơ cái kẹo sôcôla ra.

-Đây là gì ?_Tên lính tò mò

-Kẹo đấy!Bảo đảm ở đây chưa ai có luôn!hàng độc đấy!Ngon cực,tuyệt ngon,quá ngon luôn.Đổi kẹo lấy nước anh nhé!_Anh Anh trổ hết tài ăn nói của bản thân ra tiện thể còn khuyến mại luôn cho tên đó một nụ cười mang tính thương mại nữa.

-Ta làm sao tin cô nương,trong đấy có độc thì sao?ta không dễ bị gạt đâu._Thương rất bực mình cái tên ngu si này “Bộ tưởng ai cũng thích đầu độc giết người như các ngươi sao?”.Tuy bị tên này làm tức chết nhưng Thương quyết không bỏ cuộc.Cô bóc kẹo ra cho vào miệng ăn ngon như không.Tên lính canh vốn là loại háu ăn,thấy Thương ăn kẹo vào không bị sao trên mặt lại còn hạnh phúc ngập tràn liền đồng ý mang 2 cốc nước đổi lấy 1 cái kẹo sôcôla .Hắn khoái chỉ nếm thử kẹo, thấy ngon nên cố tìm cách gạ Thương đổi tiếp nhưng bị Thương phớt lờ.Anh Anh lúc này ngồi cười phá lên!
Uống nước đã miệng,Anh Anh rút bộ bài ra rủ Thương ngồi chơi “ Phỏm”

-Ù rồi, zê…._Anh Anh nhí nhảnh giơ tay lên chếch hình chữ V hét lớn.

-Chả qua là tôi đói nên chưa trổ đưiọc hết tài năng thôi!_Thương phờ phạc.

-Ăn thịt gà không?_Thương chưa kịp trả lời Anh Anh đã đắc chí cười rồi gọi tên lính canh ban sáng.

Vận dụng kiến thức học được mấy ngày,Anh ANh đã nói được những tiếng cơ bản nhưng còn gượng gạo.

-Ka….ơi,đổi kẹo nữa………… không?

Hắn mắt sáng như vớ được vàng,biết ý Anh Anh liền đem chiếc đùi gà ra.Anh Anh hất mặt,quay đi.Tên lính canh nài nỉ,Anh Anh đưa lên 2 ngón tay,mắt gườm gườm nhìn vào chiếc đùi gà của tên lính canh vừa đi WC.Tên lính canh còn lại tranh thủ tên kia không có ở đây vội chạy ra chộp lấy đùi gà trong bát bạn rồi đưa cho Thương và Anh Anh.Anh ANh tốt bụng đưa cho hắn 1 cái kẹo sôcôla và free thêm một cái kẹo oishi.Hắn hớn hở cười.Tên vừa đi WC xong vào thấy bát không còn thịt gà liền tức tối.

-Sao mày dám ăn trộm thức ăn của tao?

-Tao ăn trộm của mày bao giờ?Chứng cứ đâu?

-Còn chối………………….

< cãi qua cãi lại……………..>

Và rồi một cuộc hỗn chiến xảy ra,Anh Anh cả Thương được xem phim trưởng miễn phí.

Chương 04:Gặp gỡ

Tại hoàng cung,thư phòng của tứ hoàng tử:

-Mời ngài dùng trà_Linh Linh vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

-Cứ để đấy,ngươi lui ra trước đi_Tứ hoang tử mỉm cười,Linh Linh đi ra khỏi thư phòng tứ hoàng tử,khép cửa lại.

Đằng sau đám cung nữ đang túm tụm lại xì xào to nhỏ:

-Con nhỏ đấy là ai nhỉ?Sao nó lại được mang trà vào phòng cho tứ hoàng tử, việc mà trước đây chỉ có nhũ mẫu cuả hoang tử mới được làm_Cô cung nữ phòng giặt cất cao giọng.

-Theo tôi biết thì 7 ngày trước,tứ hoàng tử đi săn, khi người quay về thì dắt theo cô ta và bảo đây là cung nữ mới nhập cung._Cô cung nữ lau dọn kể lể.

Cuộc tranh luận về Linh Linh đang diễn ra sôi nổi bỗng từ đằng sau một tiếng thét vang rồi người đàn bà to béo trong bộ xiêm y mà chỉ có cung nữ có địa vị cao trong cung mới được mặc bước đến:

-Các ngươi làm gì ở đây thế hả?Trong cung bỏ tiền ra nuôi các ngươi không phải để các ngươi ở đây buôn dưa lê bán dưa chuột đâu!Đi làm việc của mình đi_Vị ma ma hét đến mức mặt chuyển thành đỏ ngầu luôn.

Các cung nữ nghe xong lời la mắng liền nhanh chóng trở về vị trí của mình.


******************
******************************
Một tuần trước,tại khu chợ gần hoàn cung

-A………..a……………a………………..!

-Ui da!Cái lưng tội nghiệp của tôi,đau chết đi được_Linh Linh đứng dậy 1 tay đỡ lấy cái lưng đáng thương của mình 1 tay thì phỉu đi đất dính trên quần áo.

-@..$..%...&%....&%...$&...^#...

-Bác nói cái gì thế ? Cháu không hiểu.Này,này,mọi người đừng có nhìn tôi như vậy được không!Tôi có phải vật thể lạ biết bay đâu._Linh Linh hốt hoảng trước những cặp mắt tò mò của mọi người xung quanh dành cho cô.

-@...#..$%...&@...#$..&@..#$..&........

-Trời ơi!Mình lạc vào nơi quái quỷ gì thế này sao mọi người ai cũng ăn mặc kì cục thế?Hay là ở đây đang quay phim cổ trang.Mà cũng không phải,cứ cho là quay phim cổ trang thì hình như đây cũng không giống mấy bộ đồ cổ trang của Việt Nam thời xưa lắm vả lại ngôn ngữ mà những người này nói hình như thấy giống trong mấy phim chưởng bộ Hong Kong thì phải ?Chẳng lẽ đây là hậu trường của mấy phim cổ trang Trung quốc,nếu vậy mình làm sao bay được sang tận đây ta?_Linh Linh lập ra hết những trường hợp có thể xảy ra,cô quyết định nhìn xung quanh xem xét.

-Kì quái,sao không thấy đạo diễn nhỉ…..chắc là ông đạo diễn có việc bận nên vắng mặt_Linh Linh tự suy đoán rồi tiếp tục ngó nghiêng .

-Ủa,sao máy quay,đèn cũng không có luôn là sao nhỉ!_Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện không bình thường .Cô lại một lần nữa đánh giá mọi thứ quanh mình.

-Xem nào…hiện trường cho thấy thì đây là một khu chợ rất đông đúc,cạnh đó có tường thành khá cao giống như tử câm thành mà mình thường thấy trong mấy bộ phim TQ hay xem.Tiếp nữa,những người đang đứng quanh mình đều nói Tiếng Trung rất chuẩn,quần áo họ mặc cũng hệt như kiểu thời trang TQ ngày xưa.Nếu vậy…….có lẽ nào……có lẽ nào mình xuyên không rồi ư?Không phải xui xẻo thế chứ,không thể tin được,mình phải kiếm chứng mới được_Nói rồi Linh Linh lấy tay véo vào má mình thật mạnh.

-Á!!!Đau thế.Vậy đây là sự thật rồi,không phải mơ!THôi chết tôi rồi,chẳng nhẽ tôi phải chôn vùi tuổi thanh xuân nơi xứ lạ này ư?Tất cả là tại bà Thương đáng ghét kia,tự dưng rủ mình lên cái thuyền rách nát đấy rồi chèo cũng ko ra hồn,giờ hại người ta thê thảm thế này đây!_Linh Linh bức xúc.(Tg:Ai bảo cũng ham hố lên thuyền làm chi,giờ lại đi đổ thừa người khác là sao?)


(Ở nhà lao 
-Hắt xìiiiiiii………….._Thương tự dưng hắt xì
-Bà sao thế?_Anh ANh quan tâm hỏi
-KHông sao!Chắc có đứa nào ghen ăn tức ở với tôi nên nói xấu tôi ý mà)


Bỗng từ xa tiếng ngựa phi nước kiệu tiến đến gần,ngựa dừng lại trước đám đông đang túm tụm lại với nhau.Một nam nhân mặc áo màu khói từ trên ngựa bước xuống làm đám đông rẽ ra.

-Chúng thảo dân khấu kiến hoàng tử!_Một loạt người đồng thanh.

Nam nhân này chính là tứ hoang tử Triệu Thanh Phong,tuy là hoàng tử cung đình nhưng hay ra ngoài dạo chơi nên không ai là không biết đến danh tiếng của vị này.


-Ở đây xảy ra chuyện gì thế?_Hắn nhìn về phía cô gái ăn mặc kì lạ kia, tám phần là cũng biết mọi người bàn tán chuyện gì rồi nhưng vẫn cứ hỏi.

-Bẩm hoàng tử,không biết từ đâu,trên trời bỗng rơi xuống một vị cô nương ăn mặc kì lại,ngôn ngữ và hành động cũng chẳng giống ai!

Triệu Thanh Phong nghe vậy liền bước đến gần Linh Linh.

-Hello!Who are you?Where are you from?(Xin chào!Cô nương là ai?Sống ở đâu)_Triệu Thanh Phong tuy không biết cô gái trước mặt là người ở đâu nhưng hắn cũng thử nói thứ tiếng kì lạ mà hắn đã học được trong một lần ngao du sang nước khác.

-What the hell?(Cái quái gì thế này?)_Linh Linh trợn tròn mắt:: “ta biết người này là hoàng tử,tại lúc nãy thấy ông kia cùng người này nói chuyện.Tuy không biết hai người họ nói gì nhưng vì hay xem phim TQ nên một câu nói có 10 chữ thì ta cũng hiểu đại khái 1 chữ với lại nhìn hắn ăn mặc cũng cao sang quý phái nên chắc ta đoán cũng không sai đâu.Nhưng ta thật không ngờ đến là tên này lại biết tiếng anh nha!”.

-Tìm ai đó khác đi không phải là anh…….………..

-Oái!Sao lại có nhạc của The man thế này,mình đặt báo thức lúc nào nhỉ?_Linh Linh thò tay vào túi lôi điện thoại ra.

Mọi người xung quanh kể cả vị hoang tử đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn cái vật nhỏ nhắn màu trắng đang phát tiếng kì lạ trên tay Linh Linh.

-Mọi người có cần phải nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống thế không?À…mà quên,có nói họ cũng có hiểu đâu cơ chứ_Linh Linh chán nản.

-Do you want to sell it?How much is it?(cô nương có muốn bán vật này không?Cô nương muốn bao nhiêu tiền)._Triệu Thanh phong tiến lại gần Linh Linh hỏi.

-No,I don’t want but I have a better thing.My MP3(Tôi không muốn bán cái này nhưng tôi có thứ tốt hơn cái này.Đó là máy nghe nhạc của tôi)_Linh Linh đáp.

-What….?What is it?(cái gì cơ?Đó là gì vậy?)_Triệu Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.

Linh Linh lôi từ trong túi của mình ra máy MP3 mở lên một bài hát cho Triệu Thanh Phong Nghe thử:

-Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người……...........

Triệu Thanh Phong tuy nghe không hiểu những ca từ này nhưng vẫn cảm thấy thú vị vì chiếc máy đặc biệt này!

-I will sell for a condition(tôi sẽ bán nó với một điều kiện)_Linh Linh nói(tg:cái này là mình dịch trên mạng nếu có sai sót mong các bạn thông cảm)

-What condition?(điều kiện gì?)

-Take me to follow and teach me to learn Chinese(đưa tôi đi theo và dạy tôi học tiếng Trung Quốc)_Linh Linh kiên định nói:”Tạm thời phải nhờ vả tên này đã,dù sao mình ở đây không thân không thích,không ai bảo vệ cũng nguy hiểm lắm”

-Reason?(lý do)_Triệu Thanh Phong đánh giá Linh Linh : “Lần đàu tiên ta thấy một cô nương như vậy đấy,dám xin đi theo một nam nhân cơ đấy” 

-Take me as you absolutely will not regret!(Đưa ta đi theo ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận)_Linh Linh tự tin nói

Triệu Thanh Phong dường như bị thu hút bơi sự tin của Linh Linh liền đồng ý.

-Ok!

 Trở lại với nhà lao, Anh Anh và Thương vẫn đang xem phim chưởng miễn phí.


- Ê ! Thương, bà thấy hai tên này đánh đẹp chứ! _ Anh Anh hào hứng hỏi.

- Ừm, cũng tạm được, đủ tiêu chuẩn làm mấy diễn viên đóng thế cho mấy cảnh 
nguy hiểm trong phim chưởng _ Thương vẻ mặt thưởng thức nói.

- Chẹp...Chẹp…_ Anh Anh vuốt vuốt cằm.

Bỗng mắt Thương sáng lên, tay huých huých sang phía Anh Anh.

- Cái gì thế? Tôi đang xem mà _ Anh Anh mặt nhăn lại.

- Bà nhìn kìa! _ Thương mặc kệ vẻ khó chịu của Anh Anh chỉ tay về phía dưới nền
đất ngay gần song sắt.

- A….ưm……._ Anh Anh vui mừng hét lên thì ngay lập tức lại bị Thương bịt miệng.

- Nhỏ thôi, bà muốn chúng phát hiện à? _ Thương nói nhỏ vào tai Anh Anh

Nghe Thương nói vậy, Anh Anh gật đầu như hiểu ý. Ngay sau đó, Anh Anh và Thương cố hết sức vươn người lên phía trước, đưa tay với lấy chùm chìa khóa mà hai tên lính canh mải đánh nhau nên làm rơi.

Trong lúc đó tiếng hai tên lính canh đánh nhau vẫn tiếp tục vang lên.

- Hự…………ya……………hự……......._Cuối cùng 2 cô gái cũng tóm được thứ mình cần

Sau khi lấy được chùm chìa khóa , hai cô gái ra sức thử từng chìa một.

- Chết tiệt, sao lắm chìa thế không biết ! _ Anh Anh bực mình.

- Nhanh lên chút coi ! Hai tên kia mà phát hiện thì chúng ta toi luôn đấy _ Thương sốt ruột thúc giục.

- Tôi cũng muốn nhanh lắm nhưng tại nhiều chìa quá nên……_ Anh Anh đáng nói bỗng.

Cạch…..Cạch….

- Hay quá ! Mở được rồi _ Anh Anh và Thương vui sướng.

Hai cô cùng đưa tay lên trước miệng ý muốn ám hiệu là phải im lặng. Sau đó cả hai người nhún chân đi về phía mấy cái ghế đằng trước thật nhẹ để không bị hai tên kia phát hiện. Anh Anh cùng Thương mỗi người cầm lấy một cái ghế nhìn nhau rồi gật đầu nhất trí.

Giây tiếp theo không biết hai cô gái làm cách nào mà mỗi người đều đã đứng sau một tên và rồi.

….Cốp….

Hai tên bị đánh nằm xụi lơ trên mặt đất.

- Đứng trách bọn ta nha ! Tại hai người đánh mãi mà không phân thắng bại nên tụi ta mới ra tay nghĩa hiệp phân xử giúp hai người thôi _ Anh Anh vẻ mặt đắc chí.

Không để Anh Anh tự sướng tiếp, Thương kéo ngay Anh Anh phóng ra ngoài. Hai cô gái đi lòng vòng mãi mà vẫn không thấy cửa ra khỏi nhà lao đâu cả.

- Trời ! Sao chỗ này xây cứ như mê cung vậy đi mãi mà không tìm thấy cửa ra. _ Anh Anh chán nản.

- Kia rồi ! _ Thương kéo mạnh tay Anh Anh lao thật nhanh về phía nơi có ánh sáng đang dần hiện ra. Thương cứ kéo Anh Anh mãi cho đến khi ra đến cửa thì

…….Bịch………

Thương cắm đầu về phía trước liền đụng ngay phải vật gì đó mềm mềm. Thương theo phản ứng liền đứng lên cúi đầu xin lỗi rối rít.

- Xin lỗi, xin lỗi….tôi không cố ý, tôi đang vội…xin lỗi nhiều nha _ Thương gập đầu liên tục rồi quay ra nhìn Anh Anh nói.

- Chúng ta đi tiếp thôi ! _ Cô kéo tay Anh Anh nhưng vẫn không thấy Anh Anh nhúc nhích gì thêm.

- Sao thế ? _ Thương khó hiểu nhìn Anh Anh. Thấy Anh Anh không trả lời mà người chỉ đơ ra nhìn về phía trước. Thương lo lắng quay lại nhìn theo hướng mắt của Anh Anh

- Á………._ Cô ngã ngửa khi thấy đứng trước mặt mình là hai tên mà mấy tên lính kia nói là vương gia và thái tử.

Hai nam nhân đó chau màu nhìn Anh Anh và Thương rồi mắt gườm về phía bọn lính canh bị đánh ngất nhưng đã tỉnh lại đang chạy đến, quỳ xuống trước mặt mình.

- Các ngươi làm cái trò gì thế? _ Nam nhân áo bào lam hết lớn.

Hai tên lính canh mặt mũi méo xệch, đầu tóc te tua:

- Dạ…dạ…tiểu nhân

- Chỉ có việc canh ngục mà cũng không làm nổi nên hồn, để tù nhân chạy trốn thế này à?_ Đoạn rồi, nam nhân áo bào đỏ rút kiếm đưa về phía trước mặt Anh Anh và Thương.

Hai cô nàng sợ hãi giật thót tim. Thương đưa tay sờ sờ vào kiếm, rồi lại rụt lại nói với Anh Anh.
- Bà…bà…à…kiếm…thật đấy….chứ…không phải đồ chơi.

- Thì có ai….bảo là đồ chơi đâu. Bà cẩn thận đao kiếm không có mắt

Nam nhân áo bào đỏ trừng mắt nhìn hai người. Thương run rẩy cầm cập, mặt tái mét đứng núp vào phía sau lưng Anh Anh.

- Híc....bà ơi… không khéo tôi ra quần mất…

- Bà làm sao cơ….?_Anh Anh tỏ ý không hiểu

- Thì là…mà…là…tôi chuẩn bị đi gặp anh Wiliam Cường ý….

Nãy giờ thấy hai cô gái đứng xì xà xì xồ, hai nam nhân từ vẻ đằng đằng sát khí lúc đầu giờ đã chuyển sang vẻ mặt ngơ ngác không hiểu

Nam nhân áo đỏ tiến thêm bước nữa về phía hai cô gái nhưng trong tay hắn thanh kiếm vẫn chưa hạ xuống.

Trống ngực Thương đập liên hồi, trong phút chốc Thương đẩy Anh Anh lên trước

Anh Anh đứng mặt đối mặt với nam nhân áo đỏ. Cô bập bõm rặn ra mấy chữ mới học

- Xin ..xin…đại hiệp hãy làm ơn hạ ỷ thiên kiếm xuống.

Nam nhân áo đỏ bất giác buông kiếm xuống : “ Cô nương này thật kì lạ, tự dưng xuất hiện, giờ thanh kiếm quèn này của ta cô ta còn đặt tên cho nó, đúng là…” Anh nghĩ

Anh Anh thấy nam nhân áo đỏ buông kiếm, cô quay sang nháy mắt thì thầm với Thương.

- Anh ta hiểu ý tôi rồi đó.

Thương đưa tay vuốt xuôi ngực : “ Anh Anh ngốc quá mà, thanh kiếm vớ vẩn đó mà cũng gọi là ỷ thiên kiếm. Chắc hắn ta thấy tướng Anh Anh ngớ ngẩn nên mới không ra tay.”

Nam nhân áo lam đứng quan sát nãy giờ bỗng lên tiếng.

- Có phải thái tử ngươi tính tha cho hai người đó?

Nam nhân áo đỏ đứng bần thần một lúc rồi gật đầu

- Đúng vậy!

Chỉ nghe có vậy Anh Anh và Thương vội nhảy ra ôm lấy nhau hớn hở.

- Ta thấy hai cô nương này tuy đã đột nhập vào hoàng cung nhưng xem xét cho kĩ thì trình độ của họ đâu có thể ám sát gì được ai. Ta có thể phạt họ bằng cách bắt họ làm nô tì cho chúng ta.

- Ta thấy thái tử nói cũng có lí _ Nam nhân áo lam gật gù ra vẻ tán đồng

Không nói gì nữa, nam nhân áo đỏ bất ngờ tóm lấy tay Anh Anh lôi đi

- Ta lấy cố này làm nô tì, cô còn lại nhường cho ngài.

- Ừm ! vậy đi.


*******************
**************************

Tại phủ của Băng Thân Vương.

Buổi sáng đẹp trời,chim chóc đua nhau hót ríu ra ríu rít.Tiếng hót của nó mới trong trẻo và hay biết bao.Và dư âm của những chú chim đó chính là những bãi “mìn” trong sân.

-Dậy,dậy mau!

-Zời ơi!để yên ta ngủ nào,bực không chịu được_Thương bực tức.

Người phụ nữ vẻ mặt dữ tợn kéo chăn của Thương ra,lôi cô dậy.

<….Bốp………..>

-Á……………..

Trên mặt Thương in hằn năm vết ngón tay tự bao giờ.

-Ngươi nghĩ ngươi là hoàng thân quý tộc,tiểu thư con nhà danh giá à?_Ả nhìn Thương cười khỉnh.

Thương ôm mặt,không nói gì ,ngồi thừ người.

-Ngồi đấy ăn vạ à! Ra ngoài quét sân đi!_Bà ta hét lớn khiến Thương giật mình tỉnh lại,Thương dường như ý thức lại bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào liền hậm hực cầm chổi ra quét.

Thương căng tròn mắt khi nhìn đến những bãi “ mìn” ngổn ngang.

-OMG! Bà già kia,bà ăn gì mà thải lắm thế hả?_Thương nhìn về phía ả ta,nói giọng trêu trọc.

-Còn ở đấy mà già mồm,quét nhanh lên,không làm xong việc thì cẩn thận đôi tay ngươi sẽ không còn nguyên vẹn đâu đấy!_Ả ta dường như rất muốn cho Thương 1 trận nhưng dù sao đây cũng là người mà vương gia kêu ả trông coi nên không dám tùy tiện hành động.

Thương rùng mình trước lời nói của ả ta,vội vàng quét,vung vẩy thế nào mà một bãi “mìn” bắn ngay vào váy ả.

-Đồ vô dụng này,ngươi dám………………._Ả nhìn Thương với ánh mắt đằng sát khí.

Thương bao biện

-Vô viếc gì,chính mụ bảo ta quét nhanh còn gì.Mà đã quét nhanh ai tránh được hậu quả này.Dù gì mụ cũng ngu thật,đứng giữa chỗ ta đang quét.

Cơn giận của ả sôi sùng sục,Thương đã làm bẩn váy của ả còn kêu ả là “mụ” thì còn đâu thể diện cho ả nữa.Ả điên lên,vung tay tính cho Thương một trận thì bỗng một giọng nói phía sau làm cho ả run sợn.

-Dừng lại,ta bảo ngươi trông coi chứ không bảo ngươi là đánh cung nữ này!_Triệu Quốc Thiên lên tiếng,hắn còn cần điều tra thêm một số điều về Thương nên hắn cần Thương lành lặn,vậy mới hỏi chuyện được.Hắn vẫn thấy Thương có cái gì đó khác thường không giống với người khác.

-Nô tì biết tội,vương gia tha mạng_Vừa nói ả kia vừa quỳ rạp xuống trước mặt Triệu Quốc Thiên.

-Đưa cung nữ này đến hầu hạ ta!_Triệu Quốc Thiên lạnh lùng buông một câu rồi quay đi.

Thương hớn hở vì đã thoát khỏi mụ đàn bà độc ác kia.Nhưng cô gái ngây dại,vô tư này đâu biêt rằng những oái oăm gian khó và cả cạm bẫy vẫn đang chờ cô ở phía trước.

…………..

Sau khi ăn tối no nê ( mà cũng không thể gọi là no được bởi cô chỉ được ăn cơm với rau và thêm một con cá bé tí tẹo không bõ dính răng ) thì Thương bắt đầu xà vào giường nằm.Đang lim dim mắt thì cô vị cung nữ phòng bên ới :

-Vương gia cho gọi cô đấy!Nhanh lên..........

-Rồi,rồi.Từ từ , đừng có sồn_Thương uể oải đứng dậy.

Lê từng bước một,cuối cùng Thương cúng tới được phòng của tên Vương gia.

-Còn thập thò ngoài đấy làm gì!Vào đi.

Thương mở cửa thì thấy vương gia đang ngồi chễm chệ trên giường.

-Mau lấy nước rửa chân cho bổn vương!

Thương trố mắt,đến mẹ cô,cô còn chưa rửa chân cho vậy mà hắn ta dám sai cô như vậy.Tuy nghĩ là vậy nhưng cuối cùng cô vẫn phải đi bưng chậu nước vào rửa chân cho tên vương gia đáng ghét.Cô dùng hết lực lấy khăn chà mạnh để cho tên vương gia thấy khó chịu mà sai người khác.Nhưng điều đó hoàn toàn thất bại,hắn ta vẫn ngồi điềm nhiên.Rửa xong,Thương tức tối mang chậu nước ra.

-Đứng lại!

Thương quay lại.

-Rửa lại!nước không ấm!

Thương điên tiết vô cùng,bao sự nhẫn nhịn lúc nãy bắt đầu tuôn ra hết.Cô xông vào đặt chậu nước lên bàn,ném nguyên cả cái khăn vừa rửa chân vào mặt hắn.Hai tay cô chống vào người.

-Thằng cha này,bổn côn nương đây nhịn đủ lắm rồi nhé!Đừng tưởng là vương gia gì gì đó mà sai này sai nọ(Tg:sự thật là thế mà)Ngươi hống hách vừa thôi.Mẹ ngươi,cô giáo ngươi không dạy ngươi cách “ đối nhân xử thế” à! Làm người phải tốt lên chứ,thế mà ngươi lại ỷ quyền bắt nạt một cô gái “ liễu yếu đào tơ” như ta.Thật ,thế giới này không còn luân thường đạo lí gì cả.Mong sao ngươi ê sắc ế cả đời,không ai thèm yêu,không ai thèm lấy_Thương thở phì phì nói hết một hơi.

-Nói đủ chưa?_Triệu Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào cô,nghiêm túc hỏi.

-Đủ rồi đấy!_Thương hất mặt.

-Đủ rồi thì đi pha nước ấm vào rửa chân cho ta.

-Ặc………………….._”Đừng bảo tên này ngu si không hiểu những gì ta vừa nói nhé!”

-Nãy giờ bổn cô nương giảng đạo lí cho ngươi mong ngươi sẽ xám hối đấy,ngươi đầu óc có vấn đề hết mức.

Nói xong cô đi thẳng một mạch về phía cửa.

<vèo…..vèo….phập>

Một mũi tiêu cắm ngay trước mặt cô.Thương hoảng sợ,theo phản xạ cô ngã xuống.Trấn tĩnh được phần nào cô đẩy mắt gườm tên vương gia.

-Ngươi còn muốn trốn việc?_Triệu Quốc Thiên cười khẩy.

Thương lập tức xoay 180 độ 

-Ấy,ta đâu dám trốn việc.Vương gia nói thế nào ấy chứ!Được hầu hạ vương gia là niềm hạnh phúc của bao cô gái ( Hừ….Hầu hạ ngươi thà về hầu hạ con heo còn hơn,ít ra còn bán được tiền)chứ đâu chỉ riêng mình nô tỳ.Ai mà lấy vương gia thì sẽ sung sướng biết mấy vì ngài là một chính nhân quân tử mà (ngồi tù còn hơn là đi lấy ngươi cho đau khổ tuổi thanh xuân ra )

Rồi Thương lấy tay áo của mình lau mặt cho tên vương gia.

-Ôi trời ơi!Thương vương gia quá cơ.Sao mặt mũi ngài lại ướt nhèm,lem luốc thế không biết, để nô tỳ lau cho sáng sủa đẹp zai nào (lau mặt ngươi chỉ tổ bẩn áo ta).

Vương gia có chút phổng mũi,tuy hắn chỉ im lặng nhưng Thương biết thừa hắn đang cười trong lòng bởi hắn nghĩ cô đã khuất phục theo hắn.

-Để ta đi lấy nước rửa chân cho ngài,nhớ đợi ta nhé!

Khi Thương đi về phía cửa,bỗng cánh cửa được mở ra,một tên nô bộc chạy vào.Tranh thủ cơ hội,Thương giả vờ bị đẩy rồi loạng choạng cầm cả chậu nước rửa chân lúc nãy hắt vào phía tên vương gia.

Tên nô bộc há hốc mồm,cô cũng vờ há theo.Tên vương gia bị ướt hết từ đầu đến chân.Thương quay sang tên nô bộc,tay giơ lên để hờ mồm làm kiểu ngạc nhiên.

-Úi,ây da…chết thật,sao ngươi dám làm ướt hết xiêm y của vương gia thế kia.

-Chính cô cầm chậu nước sao lại đổ tại tôi!

-Hầy.Tại ngươi ủn cửa làm ta ngã nên mới……_Thương nhìn vương gia vẻ mặt vờ thương xót.

-Cô…………………..

Vương gia bỗng đập mạnh giường hét lớn:

-Thôi ngay.hai ngươi……..hai ngươi cút hết ra ngoài cho ta!

-Vâng , tiểu nhân có tội , tiểu nhân biết lỗi , vương gia tha mạng , vương gia tha mạng………………

-Cút!

Tên nô bộc nghe hắn thét sợ run người tay chân luống cuống chạy ra ngoài.

Thương cũng theo ra nhưng không quên nói với lại:

-Vương gia,ngài cần rửa chân nữa không?

Thấy hắn lườm , lửa giận bốc lên cả trên đầu,Thương hiểu ý:

-Thôi thôi,coi như nô tỳ chưa nói gì?

Thương về phòng,mẩn nghĩ:

“Hứ,được tắm nguyên cả xô nước rửa chân thì không cần ta rửa chân cho nữa là phải”_Thương cười sung sướng.

(Chú thích:Xưng hô trong truyện sẽ thay đổi theo tâm trạng và thái độ của nhân vật)

 Chương 006:Đối mặt với thái tử


Ngày thứ 3 từ lúc đến hoàng cung cùng thái tử.

Hình ảnh nhỏ bé của một cô gái đang sách 2 xô nước trên sân lớn hoàng cung.

-Hu……hu…………tức chết đi được,đường đường là con gái cưng của giám đốc công ty kinh tế rượu lớn nhất thành phố,vừa yểu điệu thục nữ ắn nói lại dịu dàng như ta mà giờ phải khổ sở đi làm ô sin cho cái thằng cha thái tử xấu tính kia._Anh Anh mặt mày tức tối:”Hình như ta tả mình hơi quá thì phải “

Anh Anh tiếp tục khệ nệ sách 2 xô nước,ngờ đâu Anh Anh vừa bước tiếp thì không biết ở đâu ra 1 cái vỏ chuối ném ngay dưới chân Anh Anh,khiến Anh Anh đạp phải rồi ngã xuống đem theo cả 2 xô nước cùng xuống bắn tung tóe làm Anh Anh ướt nhẹp.

-Ào………..bịch…………cốp_Tiếng nước lên người,tiếng ngã rồi tiếng xô va chạm vào nhau như báo trước điềm xui xẻo của Anh Anh ngày hôm nay.

-Ôi trời ơi!Kiếp trước tôi đã tạo nghiệp trướng gì mà giờ kiếp này cuộc đời này tôi còn không bằng chó mèo thế này?_Đang lúc Anh Anh ngửa mặt lên trời than thì tình cờ nhìn thấy vị Lưu ma ma mà suốt từ hôm vào cung đến giờ Anh Anh toàn bị bà ta giám sát bắt làm mấy công việc như tra tấn này. Điều thu hút Anh Anh ở đây là cô thấy cái bà đó tay đang cầm ba quả chuối ung dung bóc từng quả ra ăn nhìn Anh Anh bằng ánh mắt trêu tức. Anh Anh một lần nữa nhìn về phía cái vỏ chuối trên nền đấtlại nhìn đến mấy quả chuối trên tay bà ma ma. Thấy Anh Anh nhìn mấy quả chuối của mình, bà ma ma khó chịu.

- Nhìn cái gì mà nhìn ! Có thèm chết ta đây cũng không cho ngươi ăn đâu ! _ Ma ma liếc nhìn Anh Anh khinh thường.

Anh Anh trong người máu điên đang sôi sục, bà ta vừa rồi lại không kiêng nể nói ra câu kia làm Anh Anh càng điên lên hơn. Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.

- Là ngươi, là ngươi ném cái vỏ chuối kia đúng không ?_ Anh Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Phải. Là ta. Sao nào ? _ Lưu ma ma khinh khỉnh nói.

- Nè! Mụ già kia mấy ngày nay tôi nhịn mụ đủ rồi nha, mụ rố cuộc có biết hai chữ “ nhân từ ” viết thế nào không ? Mụ kiểu này chỉ có nước “ Chấy ề ” mà thôi ! Mà nếu có người lấy thì chắc thằng cha đấy cũng phải vô phúc tám kiếp rồi mới lấy phải mụ. Đã xấu rồi còn xấu cả nết _ Anh Anh hét tướng làm Lưu ma ma xấu hổ muốn chết. Cũng may hôm nay các cung nữ ít qua đây vì còn phải hầu hạ mấy phi tần khác nữa.

- Đồ vô phép ! Không biết loại phụ mẫu nào lại đẻ ra loại con như ngươi chứ. Đã vậy hôm nay ta sẽ thay phụ mẫu cũng là giúp thái tử giáo huấn ngươi lại luôn _Lưu ma ma xông lên định cho Anh Anh một bạt tai. Anh Anh thấy vậy liền co giò chạy.

- Mụ là người không có giáo dưỡng ! Dám mắng cha mẹ người khác. Đồ không ra gì, xấu xí, không ai lấy ! _ Anh Anh la ơi ới : “ Không được, ta phải trả thù con mụ tâm địa độc ác này ! Dám mắng ta thì thôi đi, vậy mà mụ lại còn lôi cha mẹ tar a nữa ! Lần này ta cho mụ tức hộc máu mồm luôn ”.

Nghĩ đến đây Anh Anh đang chạy bỗng quay đầu lại chạy đến bên Lưu ma ma vẻ mặt tò mò, tay rờ lên mặt bà ấy.

- Tiện tì, ngươi làm gì đấy ! _Lưu ma ma không hiểu quát.

- Wow ! Da của Lưu ma ma thật đẹp nga ! Bà dùng phấn gì dưỡng vậy, ta muốn da đẹp nửa bằng bà thôi cũng vui mừng như điên rồi ( Ọe ! Đẹp như da mụ thì ta đập đàu vào tường chết sớm còn sướng hơn, đỡ phải xấu mặt với bàn dân thiên hạ ) _ Anh Anh ngọt ngào nói, nghe qua cũng đủ biết tám chín phần là đang nịnh hót rồi.

- Tất nhiên rồi ! Phấn ta dùng toàn là phấn bột thượng hạng được các nương nương phi tần của hoàng thượng ban cho, không đẹp sao được _Lưu ma ma như được khen đúng vấn đề mà mình thích liền ra sức khoe khoang ném chuyện tức giận vừa rồi lên chín tầng mây luôn.

- Ôi ! Vậy sao, thật hâm mộ bà quá đi ! Thảo nào ta sờ da mặt bà mềm mại cứ như lụa tơ tằm thượng hạng vậy ( Hứ ! Sờ da bà chi bằng sờ lấy chi hua hua nhà ta còn thích hơn. Nó vừa sạch sẽ, lại không có giận chứ đâu như cái mặt toàn mụn cám của bà. Thấy mà ghê ! ) _Anh Anh mắt chớp chớp, hai tròng mắt sáng ngời ra vẻ nhưu rất hâm mộ Lưu ma ma, càng khiến bà ta sướng như được bay lên trời vậy.

Sau khi vuốt mày ngựa ( nịnh ) Lưu ma ma khiến bà ta bay lên đỉnh cao của sung sướng thì:

- Công nhận da bà đẹp tuyệt vời luôn ! Nhìn sao cũng không giống một người đã sáu mươi tuổi.

…Búm…

Câu nói của Anh Anh như một tiếng sét mạnh đánh Lưu ma ma từ đỉnh cao xuống tới địa ngục tăm tối.

- Ngươi….ngươi….nói gì cơ ? ….60 cái gì ?..._Lưu ma ma cháy toàn tập, có thể nói là sốc nặng. Cũng phải thôi vì bà ta còn chưa tới 30 vậy mà cô…

- Sao không phải ư ? Chẳng lẽ là 70, đừng đùa nha. Tôi không ngờ phấn của các phi tần lại kì diệu đến thế. Có thể biến một người 70 tuổi thành được như thế này ! Vậy cũng quả là kì diệu đi _ Anh Anh giả bộ vô tội, chớp chớp mắt xong ngây thơ nói.

Lưu ma ma lại tiếp tục bị câu nói này của Anh Anh làm kích động tới mức sắp hộc máu mồm rồi văng xuống đến não mà chết.

Cuối cùng trên hoàng cung xuất hiện tình cảnh một cô cung nữ nhỏ chạy như bay, theo sau là vị Lưu ma ma hò hét la ới ớ.
************************
******************************

Lát sau, nhờ một cung nữ đến thì thầm to nhỏ gì đó với Lưu ma ma nên giờ Anh Anh mới đứng ở thư phòng của thái tử hầu trà.

- Nào Anh Anh, ngươi nhất định phải cố lên_ Anh Anh giơ tay tạo hình nắm đấm ra vẻ quyết tâm: “ Kế hoạch này nhất định phải thành công ”._ Anh Anh mưu mô cười.

Anh Anh bê trà đến nhẹ nhàng uyển chuyển đặt tách trà lên bàn.

- Thái tử, mời dùng trà ! _Anh Anh đoán theo phản xạ Triệu Ngọc Long đang đứng ở kia sẽ quay lại nhìn cô nên cô đã chực ra sẵn một nụ cười mà cô cho là quyến rũ nhất. Nhưng rất tiếc, khác với suy nghĩ của cô, Triệu Ngọc Long vẫn cầm sách xem chăm chú không thèm để ý đến Anh Anh dù chỉ là liếc nhìn một cái. “Hừ, bản cô nương đã không tiếc nở một nụ cười đẹp tựa thiên tiên vậy mà ngươi dám thờ ơ như không thấy, đồ công tử bột, dám chảnh chọe với ta à ! ”.

Anh Anh thấy hắn không nói gì thêm hết liền đành chủ động trước. Cô bước tới chỗ hắn đang đứng.

- Ai da….đau đầu quá ! Ta chóng mặt quá đi mất ! _Tiếng kêu của Anh Anh vang lên, cô ngã nhào về phía trước, giờ vờ ngất xỉu. “ Hắc hắc…mỹ nhân đã bày ra trước mắt ngươi thế này, ta không tin ngươi lại không động lòng. Trừ phi ngươi là Liễu Hã Huệ chuyển thế ! ”. Anh Anh đắc chí tưởng sẽ nhận được một vòng tay ấm áp từ ai đó, thật không ngờ chuyện đời khó đoán. Triệu Ngọc Long như đoán trước hành động của cô liền xoay người nhẹ nhàng tránh ra. Anh Anh cứ thế ngã vào lòng của đất mẹ lại còn được khuyến mại nguyên một cuộc va chạm thân mật với cây cột to tướng đằng trước khiến trên đầu Anh Anh xuất hiện một cục u to tướng.

- 1 ngôi sao…2 ngôi sao…3 ngôi sao Ôi !...Nhiều sao quá ! _ Cú ngã đau đấy làm Anh Anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn, với cô bây giờ đâu đâu cũng có rất nhiều ngôi sao đang quay vòng vòng. Và rồi cô dần dần lịm đi. Trong vô thức Anh Anh cảm nhận được một đôi bàn tay chắc khỏe nhẹ nhàng bế cô dậy 

*****************
**************************

- Ủa đây là đâu thế này ???

Lúc này trước mắt Anh Anh chỉ toàn là màn sương trắng xóa. Bỗng cô cảm thấy ớn lạnh. Chợt màn sương mù tan biến thay vào đó là một khu rừng với những vách đá cao to và bự chảng. Anh Anh mò mẫm tìm lối thoát. Cô đi mãi, đi mãi mỏi rã rời chân taynhuwng kết quả long vòng suốt cuối cùng là quay lại về thời điểm ban đầu. Anh Anh tuyệt vọng, cô cảm thấy mình mềm yếu hơn bao giờ hết. Cô cứ thế khóc và khóc.

Rầm…….rầm…..

Cả một toán lính cưỡi ngựa phi tới.

- Ả ta kia rồi, bắt lấy ! _Một tên lính chỉ thẳng vào mặt Anh Anh.

Mặc dù không hiểu mô tê gì cả nhưng cô chắc rằng mình sẽ gặp nguy hiểm liền sụt sùi lau nước mắt rồi xắn chân xắn tay bỏ chạy.

- Ông trời ơi ! Sao tôi khổ thế này ??? Ngài hãy giải thích cho tôi tại sao đi ???...Hức…hức…

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai…?

- Ai …..ai dấy….???

Vừa chạy cô vừa ngó Đông ngó Tây rồi nhìn lên bầu trời xanh kia. Cô thấy ông mặt trời đang nhếch mép cười tỏ ý giễu cợt cô. Anh Anh khiếp vía, lác đầu mấy cái để trấn tĩnh lại tinh thần mình.

- Hờ….hộc…hộc…mình…hoa mắt thật rồi !!!

Anh Anh cứ thế chạy thục mạng không để ý gì đến xung quanh. Chẳng may từ đâu xuất hiện hòn đá chắn ngay chỗ cô chạy làm cô bị vấp ngã sưng vù cả chân.

Đám lính cưỡi ngựa nên giờ chúng đã hiện diện trước mặt Anh Anh. Cô vừa run vừa sợ nhưng đành mặc cho số phận phó thác. Và rồi, một nam nhân mặc y phục màu trắng bay đến chỗ Anh Anh. Nhìn đằng sau, trông anh có vẻ nho nhã hào hiệp. Khi nam nhân đó vừa tới, đám binh lính đó tự dưng biến mất, cả khu rừng cũng vậy. Tất cả trở về trạng thái ban đầu – không gian la màn sương mù trắng xóa, riêng có nam nhâ thì vẫn đứng đó. Bất giác, nam nhân quay lại, từ từ tiến về chỗ của Anh Anh. Anh Anh chợt có cảm giác tim đập loạn nhịp chen lẫn hồi hộp. Nam nhân nắm chặt tay cô. Anh Anh ngước lên nhìn thấy nụ cười của anh thật quyến rũ đến chết người. Nhưng điều làm cô thấy tò mò hơn hết đó là sao cô chỉ thấy mỗi nụ cười, còn mắt, mũi…mờ mờ ảo ảo quá ! Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Anh Anh nói nhẹ.

- Phải chăng chàng chính là bạch mã hoàng tử của ta ư ???

Nam nhân bỗng chuyển đổi nét mặt, khẽ cười. Khuôn mặt của anh lúc này hiện lên rõ mồn một. Anh Anh té ngửa bởi đó chính laftene thái tử xấu xa đáng ghét mà cô không ưa gì.

- Á……á………_Anh Anh hét lớn

Ê ẩm…nhức mỏi….

Anh Anh căng tròn mắt, mọi vật xung quanh cô thay đổi. Cô đang nằm trong căn phòng và chính xác hơn nữa đó là ở trên giường. Anh Anh rướn người dậy, thở phào.

- Phù….phù…giấc mơ…chỉ là một giấc mơ…may quá !

 Chương 007:Linh Linh tức giận.

Vậy là thời gian trôi qua đã thấm thoát hơn 2 tuần rồi,Linh Linh bắt đầu thấy buồn đến tuyệt vọng.Cô nhớ thầy cô,bạn bè và đặc biệt là gia đình.Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lạnh bởi sương đêm.

-Cha mẹ giờ ra sao?Có ăn ngon ngủ ngon không?Có nhớ tới con như con đã nhớ tới 2 người.Trời giờ lạnh lắm,cha mẹ phải mặc nhiều áo vào đấy,không lại bị cảm lạnh_Linh Linh nói trong tiếng nấc.

Trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt,một nụ cười chua xót hiện ra.

-Bạn bè giờ nơi đâu?Thương hậu đậu thật nhớ bà quá!Bà biết không,đã có lần tôi vo giấy ném vào cặp bà rồi thờ ơ như không biết và cả vụ vẽ bậy vào sách bà rồi đổ tội cho Anh Anh nữa.À !Anh Anh ba ngơ,Linh Linh này cũng từng có lỗi với bà,tôi hay trêu trọc,giựt truyện của bà để đọc,giựt dây buộc của bà để nghịch.Và trong giờ sinh hoạt khi đứng chào cờ,nhân lúc bà không để ý thì giấu ghế của bà để bà bị ngã.Còn có Trang ngốc nghếch dịu dàng nữa.Khi Trang đi WC,tôi toàn mở cặp giấu kẹo “ chíp chíp” của bà rồi giả bộ vô tội khiến bà hiểu lầm Thương và Anh Anh.Sau đó tôi về chỗi ngồi,vờ đau lòng vì tình bạn chúng ta không bằng một gói “ chíp chíp”.Tệ thật,tôi tệ thật.Phải chi trong khoảng thời gian đó tôi trân trọng tình bạn một chút thì có lẽ đã có những kỉ niệm đẹp đẽ giữa bốn chúng ta.(tg:tất cả lời nhân vật Linh vừa than hoàn toàn là sự thật bởi tình tiết này được viết theo y hệt những trò đùa nghịch của bốn đứa tụi mình)

Trong màn sương đêm,mọi nỗi buồn,mọi bí mật trong lòng Linh Linh đều được giải tỏa.Cô lấy que vẽ lên mặt đất những hình thù.Đó là hình ảnh bốn cô gái dắt tay nhau,miệng cười toe toét.Cũng bên cạnh đó,là một đại gia đình:có cha,có mẹ,có anh trai và cả cô nữa.

Linh Linh bất giác ngửa mặt lên bầu trời cao.

-Thật đúng là lúc xa nhau mới biết đau nhường nào.

Lệ tiếp tục rơi,Linh Linh tiếp tục độc thoại.

-Bụt ơi!Bụt luôn hiển hiện để cứu rỗi cuộc đời những con người mềm yếu.Vậy tại sao khi con đang yếu đuối ,đau buồn thì bụt lại không xuất hiện.Sao bụt thiên vị thế,bất công với con thế!

Luyên thuyên một lúc nữa,Linh Linh lạnh run người đi vào phòng ngủ mà không hề biết nãy giờ có một bóng người đứng nghe hết lời tâm sự,lời than của cô.

Sáng sớm hôm sau,Linh Linh đang say mộng, miệng thì không ngừng nói mớ:

-Ối…..tiền……money…..núi tiền của ta.._Linh Linh nói lớn rồi bật dậy

Bỗng 1 cô cung nữ chạy vào định đánh thức cô thì thấy vừa lúc cô đã tỉnh dậy.Cô cũng nữ vẻ mặt khó hiểu về những lời kì lạ vừa rồi của Linh Linh.Linh Linh ngại phải giải thích liền xua tay,đánh trống lảng.

-Hề….hề…..chào buổi sáng.Gọi tôi có việc gì à?

-Hoàng tử triệu cô đấy,còn việc gì thì tôi không biết!

Nói xong,cung nữ quay ngoắt đầu ra khỏi phòng Linh
Linh ngơ ngác hồi lâu rồi mới thay y phục đến chỗ hoàng tử.

….Cốc….cốc…..

-Vào đi_Giọng nói nhỏ nhẹ từ phía trong vọng ra.

Linh Linh mở cửa,trố mắt nhìn hoàng tử.

-Sao,ngươi xem cây cung này có tinh xảo không?

-Hoàng tử,ngươi đang làm trò gì vậy ???

-Ta tính rủ ngươi đi săn bắn cùng ta_Thanh Phong hướng mắt về phía Linh Linh.

-Xin lỗi,ta không có hứng thú sát sinh động vật.

Thanh Phong đôi mắt dường như rủ xuống,thất vọng tràn trề.Nhìn gương mặt mỹ nam buồn tủi khiến lòng thương người của Linh Linh trỗi dậy.

-Vậy đi,chỉ săn thôi chứ không bắn!

Thanh Phong mặt vui mừng trở lại.Xong hắn lại to mò hỏi:

-Có săn không có bắn thì còn gì là thú vui!

-Đổi “bắn” thành “bắt”.Ok!

Suy nghĩ một hồi,Thanh Phong cuối cùng cũng nhất trí ý kiến của Linh Linh.Dù sao hắn cũng muốn thử một lần săn mà không “ bắn”

***********
*******************


-Kìa,kìa!Thỏ con kìa!Ngươi ra bắt đi!

-Sao ta bắt được,ta chỉ giỏi bắn thôi.À!hay là ta bắn nhé!

-Ặc……ngươi thật đúng là cù lần quá.

Một viên tướng quân theo hầu hoàng tử thấy vậy lấy làm tức tối thay hoang tử của hắn.

-Ngươi chỉ là một cung nữ.Lấy tư cách gì mà ăn nói hỗn xược với hoàng tử chứ.!

-Xì!Sao ngươi ngu thế,chẳng phải ngươi bảo ta là cung nữ sao!Đương nhiên ta lấy thân phận là cung nữ để dạy dỗ hắn rồi!_Linh Linh vênh mặt trêu tức vị tướng quân kia.

-Ngươi…………………………….

Thanh Phong hòa giải:

-Thôi,hôm nay trời đẹp,đừng để ta mất thú tao nhã.(tg:săn thú thì tao nhã ở chỗ nào chứ!bó tay)

Vien tướng nghe theo,im bặt

Linh Linh hứng chí,nhe răng cười đểu.

-Xì…………

Mò mẫm suốt cả buổi sáng,cuối cùng chả bắt được con thú nào .

-Ngươi bắt dở thiệt!_Linh linh bĩu môi.

-Ngươi thì giỏi lắm chắc?_Viên tướng châm chọc

-Đương nhiên giỏi hơn ngươi nhiều!_Linh Linh hất mặt kiêu căng vẻ đắc chi chiến thắng.

Chợt có con thỏ lông trắng mịn chạy gần đó.

-Kìa!Ngươi giỏi thì ra kia bắt con thỏ đó cho ta xem.Nếu bắt được ta sẽ phục ngươi và mời ngươi đi ăn một bữa ăn thịnh soạn._Thanh Phong nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng,miệng cười giễu cợt nhưng trong ánh mắt không có vẻ gì là như vậy cả.

-Được,cứ há hốc mồm,trố mắt ra mà xem Linh Linh sư phụ kinh nghiệm đầy mình này.

Nói là làm.Linh Linh từ từ tiến nhẹ tới chỗ con thỏ xinh kia.Cô chìa tay ra.

-Thỏ xinh,thỏ yêu lại đây với chị nào.

Thỏ dường như bơ lời nói của Lih Linh,vẫn hiên ngang gặm cỏ.

Linh Linh mẩn nghĩ:”Được lắm con thỏ đáng ghét kia,đã thế bà đây dùng tuyệt chiêu xem mi còn không nghe lời không.”

-Ôi thỏ xinh,cục cưng của chị.Lại đây,lại đây vơi chị nào.Thỏ con thấy không,trời sinh ra e là 1 con thỏ xinh xắn.Trời sinh ra chị là một cô bé đáng yêu và cũng xinh như em.Tức nhìn mặt chị là ra mặt em,nhìn mặt em là ra mặt chị(chết rồi,mình hơi quá lố rồi,nói lộn chỗ này >o<).À!nhầm,bỏ câu này nhá.Thỏ con ơi!em là thỏ con xinh nếu em theo chị vậy chị em ta kết hợp thành “đại” xinh.

Linh Linh ba hoa bốc phét khô cả họng mà con thỏ vẫn đứng như chết chân ở đó.Linh Linh tức không chịu được.Và rồi Linh Linh đã hiểu ra “ Ặc..chết !Thỏ làm sao hiểu được tiếng người cơ chứ!Mình ngu thật nãy giờ tự biên tự diễn lại còn “nổ” quá mức.Trời ơi!xấu hổ quá,phải chi có cái lỗ lẻ để mình chui xuống”

Linh Linh quay đầu về phía Thanh Phong cùng viên tương.Họ vẫn đang chăm chú nhìn cô.Linh Linh dùng lời lẽ dụ dỗ không thành đành cứ thế xông vào mà bắt.

Linh Linh hùng hổ đi tới chỗ con thỏ con.Thỏ con lúc này dường như là hiểu ý liền chạy tới chân Linh Linh.Cô thay đổi sắc mặt ngay,mồm ngoạc ra,cười phớ lớ dưới con mắt trầm trồ thán phục của Thanh Phong và viên tướng.Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng gặp may mắn.Thỏ con thả một bãi “ mìn” vào chân Linh Linh rồi cong mông bỏ chạy.

Linh Linh điên tiết,lửa giận sôi sùng sục trên đầu,cô cũng cong mông đuổi theo nó.

-Đứng lại,con thỏ mắc dịch kia!_Linh Linh trỏ tay vào thỏ con.

………….Bùm…………………..

Mải đuổi theo con thỏ,Linh Linh không để ý gì đến xung quanh nên bị ngã vào vũng sình tự lúc nào.Cô hoảng sợ,chới với mãi mới lên được.

Bốn con mắt nhìn Linh Linh rồi lại nhìn nhau cười.

-Công nhận…..công nhận…ngươi siêu giỏi luôn đấy_Viên tướng cười ngặt nghẽo.

-Hứ….Ta chán săn bắt rồi,ta về đây.Có gì 2 người ở lại chơi vui vẻ với nhau đi.

-Thôi,lên ngựa cùng theo bọn ta về.chả lẽ ngươi định đi thong dong một mình với bộ dạng thế này vào cung ư?_Thanh Phong vô tư nói.

“Trời ơi!quen tên hoàng tử này nay hơn 2 tuần rồi,mãi mới có hôm hắn tốt bụng đột xuất,không chê mình người dính bùn ướt nhẹp còn xung phong đưa mình về.Thật có một không 2,ngu gì mà không Ok”_Linh Linh nghĩ ngợi xong bèn gật đầu đồng ý.

Nhưng thật không như ý cô,Thanh Phong bắt cô cưỡi ngựa một mình còn hắn và viên tướng kè kè theo sau cười khúc khích.Trông Linh Linh lúc này chẳng khác gì tội phạm bỏ trốn rồi lại dễ dàng bị tóm giải đến quan phủ.

Về cung,Linh Linh chui ngay vào phòng,pha nước ấm để tắm.Trước lúc đi tắm,cô đã nhớ trộm hoa của ngự hoa viên nên giờ Linh Linh đang sảng khoái ngâm mình vào dòng nước ấm cùng với hương thơm ngọt ngào của từng cánh hoa.Một canh giờ trôi qua,thấy Linh Linh vẫn chưa quay lại mà phòng cô thì lại không có động tĩnh gì.Thanh Phong cảm thấy lo sợ thay cô.Mọi hôm Linh Linh vừa tắm vừa hò hét ở trong bỗng hôm nay im bặt,hắn dự cảm có điều chẳng lành liền ủn cửa xông vào.

Linh Linh vừa tắm vừa ngủ bỗng giật mình nhìn tên háo sắc tự tiện đập cửa vào phòng.Thanh Phong mắt trợn tròn,há hốc mồm.Linh Linh thẹn quá hóa giận,trong lòng sục sôi tinh thần chiến đấu với tên yêu râu xanh trước mặt liền thấy gì vơ đó ném hết về phía Thanh Phong,hét lớn:

-Tên biến thái,dê già,dê xồm,phắn……phắn ngay khỏi đây!

-Xin lỗi….rồi..rồi…ta ra ngay.

Linh Linh nhanh tay vơ y phục để mặc thì thấy không còn y phục đâu nữa.Cô rùng mình bởi y phục của cô đang vắt vẻo trên người Thanh Phong.

-Đứng lại!

-Hở…….._Thanh Phong theo phản xạ quay mặt lại.

-Cái tên dê già này,bổn cô nương bảo đứng lại chứ bảo ngươi quay lại nhìn à!...._Nghe vậy ,hắn liền trở mặt về trạng thái ban đầu.

-Để….để….y phục lại cho ta rồi đi ra ngoài nhanh!_Linh Linh vừa tức tối vừa ngượng ngùng nói.

Thanh Phong hiểu ra vấn đề liền cẩn thận làm theo rồi đóng cửa phòng lại cho cô.

 Chương 008: Trêu đùa 1

Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào phòng làm Thương tỉnh giấc cùng một giọng bên tai:

-Ta tự hỏi không biết ngươi có phải nữ nhân không vậy?Ngủ kiểu gì mà ngáy…o…o…rung giường,nước dãi tùm lum,chăn rơi hết xuống đất rồi cựa gì mà như trâu phá chuống thế!

Thương đưa tay dụi mắt.

-Ối!Vương gia làm gì trong phòng ta thế này?Ngài ở đây từ lúc nào vậy?(Không phải hắn ta có ý đồ gì đen tối với mình đấy chứ)_Theo phản xạ Thương đưa tay che trước người mình.

Quốc Thiên như biết Thương nghĩ gì liền có chút buồn cười nhìn cô: “Đã lâu ta không có được cảm giác hứng thú như vậy,lần đầu tiên có kẻ dám cả gan bất kính với ta mà đó lại là một tiểu nha đầu chưa biết sự đời như nàng”.Thực ra,trước đây hắn không lạnh lùng như vậy,cũng biết vui,biết buồn,biết yêu,biết hạnh phúc nhưng tất cả giờ đã là quá khứ rồi.Từ sau chuyện xảy ra 5 năm trước hắn đã thay đổi hoàn toàn.Trờ thành một vương gia lạnh lùng,lãnh khốc khiến người người sợ hãi.

-Ngươi yên tâm bổn vương mới bước vào đây chưa đầy một khắc(1 khắc = 15 phút).Mà ngươi cũng không phải khẩu vị của bổn vương!_Hắn cười khẩy.

-Vậy vương gia hạ cố đến phòng nô tì có việc gì vậy?_Tuy Thương cũng không thích tên vương gia này nhưng nghe hắn nói thế vẫn không khỏi khó chịu : “Bộ ta xấu thế sao?ta thấy bản thân cũng đâu đến nỗi nào đâu,không nói là đẹp nhưng cũng thanh tú dễ nhìn lắm mà….Ặc,chết!cứ mải suy nghĩ vớ vẩn ,quên mất là còn có cái bản mặt dễ ghét kia ở đây!mà hắn đến làm gì nhỉ,không phải hắn ta vẫn thù mình vì bị mình cho tắm nước rửa chân chứ!”

-Bổn vương đang học họa chân dung và đang cần tìm không biết ngươi có muốn…._Nói đến đây ánh mắt Quốc Thiên lóe lên tia tính kế(tg:Học họa gì chứ!Có quỷ mới tin,làm gì có vương gia nào mà đến giờ còn học họa!): “Ta vốn có thể lập tức giết chết nàng vì những hành vi bất kính của nàng nhưng ta sẽ không làm làm thế!Ta muốn tự tay chỉnh nàng vả lại ta còn cần phải điều tra thêm mọi thứ về nàng cùng nữ nhân kia(tg:ý chỉ Anh Anh).Hai người họ rất mơ hồ.Cứ như 2 bọn họ trước đây chưa từng tồn tại vậy”

Nghe Quốc Thiên nói,mắt Thương sáng rực mường tượng ra bức tranh chân dung mình được vẽ bởi một vị vương gia sẽ lưu danh thiên cổ,lưu lai trong sách vở được người đời sau mãi nhớ đến.Mới nghĩ đến thế thôi mà Thương đã tỉnh cả ngủ,không đợi Quốc Thiên nói hết câu đã gật đầu lia lịa.

-Có chứ!Tất nhiên rồi!

-Vậy ngươi chuẩn bị đi,lát nữa họa sư cung đình sẽ đến cùng bổn vương họa._Quốc Thiên mỉm cười ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng vừa khép lại ,Thương đã cuống cuồng đi mượn váy áo,đồ trang điểm của các cung nữ vì cô mới vào phủ đâu đã mua sắm được gì.

-----------------
------------------------


-Cho cô mượn xiêm y của tôi ư!Cũng được thôi nhưng cô phải giặt quần áo cho vương gia hộ tôi 7 ngày.Đồng ý không?_Cô cung nữ phòng giặt ra điều kiện.

“Được lưu danh thiên cổ thì một chút mệt nhọc có gì đáng kể”Thương thầm nghĩ

-Đươc,ta sẽ làm!_Thương tươi cươi nói.

Sau một hồi chạy khắp nơi và tự ngắm mình trước gương giờ Thương xuất hiện ăn diện lung linh như đi chơi xuân vậy.Quốc Thiên và vị họa sư tròn mắt.

-Phụt!Có cần ăn mặc như thế này không?.....vương gia chúng ta họa là…………._Vị họa sư thấy Thương liền phun ngay ngụm trà vừa uống ra ngoài,định nói gì đó thì thấy Quốc Thiên giơ tay liền hiểu ý im miệng.

Thương nhìn 2 người nở nụ cười P/S khoe hàm răng sáng.

-Chúng ta bắt đầu thôi!_Thương hí hửng.

Đã 2 canh giờ trôi qua,Thương phải ngồi bất động trên cái ghế chẳng có điểm tựa,cứ phải ngồi thẳng lưng lại còn cười mỉm nữa chứ!

Bao nhiêu phấn khích lúc đầu thui chột hết thay vào đó cái lưng đau và mồm miệng thì cứng đờ ra.

“Phải cố gắng,không phải ai cũng có diễm phúc được vương gia như hắn vẽ chân dung đâu.Biết đâu chân dung ta sẽ được treo ở thư phòng vương gia được chép lại trong sử thi thì sao!”Thương vừa nghĩ vừa cố gồng mình chịu đựng.

**************
*********************


Cung thái tử.

Anh Anh vừa bước chân ra khỏi cửa phòng đã bắt gặp bao nhiêu tiếng xì xào to nhỏ quanh mình.

-Chính là cô ta đấy!Hôm qua bê trà vào cho thái tử chẳng biết làm gì ngất trong đấy lại được thái tử đích thân bế vào phòng.

Anh Anh bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán vì trong lòng đang bận suy nhĩ một số chuyện trọng đại hơn: “Kì lạ,tại sao kế hoạch quyến rũ hoàn hảo của ta lại thất bại cơ chứ hay là dạo này ta xuống sắc rồi!....không,không thể nào,làm sao có chuyện như vậy xảy ra được cơ chứ!Chắc chắn vấn đề không phải ta,nếu vậy là vấn đề ở hắn sao….ưm<suy nghĩ,suy nghĩ>……..Không lẽ nào,hắn bê đê sao?...Chuẩn,chắc là vậy rồi!Suy luận của ta không thể nào sai được,có thể nói là sánh ngang sherlock home..hắc hắc….<1 phút tự sướng trôi qua>Kể cũng tội nghiệp hắn ta,đường đường là một thái tử lại chẳng có hứng thú vơi nữ nhân,luôn sống trong mặc cảm giới tính thứ ba”

-Thôi được,Anh Anh nghĩa hiệp sẽ làm gì đó an ủi tâm hồn bé bỏng cho tên thái tử kia!mặc dù ta không ưa gì hắn!_Cứ thế Anh Anh hùng hùng hổ hổ tiến về phía phòng bếp.

--------------
---------------------

-Bữa trưa hôm nay của thái tử để tôi nấu cho!_A nh Anh vừa nói với cô cung nữ vừa nở nụ cười thân thiện.

Cô cung nữ tròn mắt nhìn Anh Anh : “lần đầu tiên nhập cung cô ta lười nhác chẳng chịu làm gì,đụng đâu hỏng đấy mà giờ lại muốn nấu bữa trưa cho thái tử ư?Nhưng thôi kệ,cứ để cô ta nấu,bình thường thái tử rất khó ăn mỗi lần ngự thiện phòng nấu gì người đều chê,hôm nay để cô ta nấu,tội vạ đâu cô ta chịu”

-Được thôi,nhưng cô cẩn thận nếu thức ăn cô nấu mà có vấn đề gì thì coi chừng cái mạng nhỏ của cô đây.Đến lúc đấy tôi không liên quan gì đâu đấy_Cô cung nữ nói một cách khinh bỉ.

-Ok!_Anh Anh tâm trạng đang tốt nên không tính toán.

-Đúng là điên!_Nói rồi cô cung nữ bước ra ngoài.

Mình lạnh quá,cóng hết tay rồi nên chỉ post được thế này thôi!Cả nhà thông cảm nhé

Chương 008-1:Trêu đùa 2

Xin lỗi vì đã lỡ hẹn nha!Tại vỵt ham chơi quá ,được nghỉ mấy hôm liền lười..hì hì

Tại ngự thiện phòng Anh Anh đang hì hụi nấu vài món mà cô cho là vừa dễ nấu vừa ngon.

Lần đầu tiên trong mười sáu năm cuộc đời Anh Anh nấu cơm cho 1 người con trai, trong lòng Anh Anh tràn đầy hạnh cảm xúc khó tả.. Sau 2 giờ đồng hồ vật lộn trong bếp. Anh Anh bước ra ngoài ướt đẫm mồ hôi.

-Thái tử, bữa trưa của người đã xong, mời ra thưởng thức – Anh Anh tung tăng bày biện bàn ăn.

-Ngươi nấu sao? – Ngọc Long nghi hoặc hỏi: “Tiểu nha đầu này định đổi chiến thuật quyến rũ ta ư?”

-Tất nhiên rồi!Chính tay ta tự xuống bếp nấu cho người đấy!Xem này có:Cánh gà hầm nấm,cháo bào ngư,Súp măng heo,vịt cỏ vân đình,….Bảo đảm với ngươi sau khi ăn xong những món này ngươi sẽ lập tức muốn nhìn đến nữ nhân_Anh Anh hào hứng,ánh mắt gian tà cười đến ngoác cả miệng : “hehe…Mỗi món ăn ở đây đều được ta bỏ thêm nhung hươu vào,theo ta biết thứ này có tác dụng tráng dương,chắc là dùng được.Cứ mỗi ngày nấu cơm cho hắn bỏ vào trong đó một lượng vừa đủ thì kiểu gì hắn cũng trở lại là một nam nhân thực thụ.Ta thật là vừa thông minh vừa tốt bụng mà,haizz…..Mình phục mình quá cơ!”(Tg:bà này tự sướng thấy ớn.Giới thiệu qua nhé:nhung hươu là thuốc bổ giúp tráng dương nên người ta dùng nhung hươu để chế biến xuân dược đó)

-Nữ nhân?_Ngọc Long bị lời Anh Anh nói làm cho mơ hồ: “Chuyện ăn uống này của ta thì liên quan gì đến việc nữ nhân!Chẳng lẽ nha đầu này bỏ gì vào trong đó?”

-À !Không có gì đâu,người ngồi xuống ăn đi !_Anh Anh cười trừ : “Tý nữa thì quên,không được nhắc đến việc này,như vậy sẽ chạm vào nỗi đau của hắn lại khiến hắn tức giận thì hư bột hư đường hết”.

Ngọc Long liếc xéo qua Anh Anh rồi ngồi xuống,đưa đũa tao nhã gắp một miếng thịt heo chuẩn bị đưa lên miệng.Anh Anh đứng bên cạnh hai mắt sáng ngời nhìn miếng thịt đang chuẩn bị được tiêu thụ.Đang hưng phấn thì:

Tay Ngọc Long khựng lại:

-Các ngươi ra ngoài hết đi,ngươi ở lại!_Ngọc Long ra lệnh rồi chỉ tay vào Anh Anh.

Nghe vậy,tất cả cung nữ cùng lui ra ngoài chỉ để lại mình Anh Anh đứng ngây ngô không hiểu gì.

-Ngươi tới!_Ngọc Long nói.

Anh Anh từ từ bước về phía trước.

-Ngồi xuống!

Anh Anh không thắc mắc nhiều liền làm theo.

-Ăn đi!_Vẫn một khuôn mặt lạnh băng đối mặt với Anh Anh.

Nghe đến đây Anh Anh chợt hiểu ra,Ngọc Long muốn cô thử đồ ăn trước rồi mới ăn.

-Ngươi…………._Anh Anh nói tới đây liền im lặng : “Nào Nào,hạ hỏa,phải nhẫn,phải nhường nhịn hắn.Hắn là gay nên phải thông cảm cho tính tình cũng có lúc không giống người bình thường.Coi như Anh Anh ta đây cao thượng không thèm chấp,dù sao các cụ cũng đã có câu ‘Tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên’.”

-Ăn thì ăn!_Nói rồi Anh Anh ngồi xuống ngon lành gắp mấy miếng thịt cho vào miệng thưởng thức một cách thỏa mãn.

Sau khi thấy Anh Anh ăn thử xong Ngọc Long cũng cầm đũa lên thưởng thức.
Ngọc Long cứ thế từ tốn ăn,không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì ,chả biết là có ngon hay không nữa,Anh Anh nghĩ : “Không lẽ không hợp khẩu vị của hắn sao,ta thấy ăn cũng được lắm mà!Không phải ta tự sướng chứ lần trước lúc Thương dạy ta nấu Thương cũng khen ta nấu tạm được còn gì.Sao hắn chả khen câu nào thế,làm ta cụt hết cả hứng”

Thực ra Anh Anh không biết rằng món ăn cô nấu rất lạ miệng,cũng khá ngon chỉ có điều Triệu Ngọc Long sẽ không khen cô bởi tính tình hắn vốn đã vậy,chưa bao giờ hắn mở lời khen bất kì ai.

Trong khi Anh Anh miên man suy nghĩ thì Ngọc Long đang thưởng thức từng món một,tuy hắn không khen nhưng hắn ăn nhiều hơn mọi lần.

***********
******************

Trở lại phủ Băng Thân Vương.

-Tốt lắm!!_Vương gia cầm bức chân dung vẽ Thương mà khuôn mặt tràn đầy ý cười.

-Xong rồi hả?Cho ta xem với_Thương hớn hở tiến lại định cầm tranh xem thì ngay lập tức Quốc Thiên nhanh tay gấp bức tranh lại cất đi.

-Ra ngoài đi,ở đây không còn việc của ngươi nữa rồi!_Quốc Thiên uy nghiêm nói.

Thương định phản đối lại nhưng nhìn gương mặt lạnh đi vài phần kia thì gan thỏ trong người trỗi dậy đành hậm hực đẩy cửa bước ra.

Bên ngoài đám cung nữ xì xào với nhau.

- Kì thật sao vương gia lại đi vẽ chân dung con nhỏ quê mùa xấu xí đấy nhỉ? Phải ta mới xứng – Cô cung nữ chua ngoa.

-Ngươi mà đòi ư! Phải là ta, người luôn bên cạnh vương gia mọi lúc mọi lúc mọi nơi….

Thương bước qua trong lòng ngập tràn vui sướng “Họ đang ghen tị với ta kìa. Hê hê vui quá”

* * * * * * * *

Sáng hôm sau, vừa mở mắt bước ra khỏi phòng. Thương đã bị dúi ngay cả chậu quần áo vào tay.

-Ngươi nhớ hứa hẹn gì với ta không? Cả tuần này ngươi sẽ phải giặt quần áo cho vương gia.

- Nhưng ta…. – Thương tỏ vẻ ngơ ngác

- Không nhưng nhị gì hết đi giặt quần áo đi

Cô cung nữ phòng giặt đắc ý.

Thương uể oải cầm lấy chậu quần áo về phòng giặt.

- Phù… May mà chỉ có một chậu này thôi – Thương đang lảm nhảm một mình thì…

Sao cô bây giờ mới tới hả? Còn bao nhiêu đồ cần giặt kia kìa ra giặt đi nhanh lên – Vị mama tổng quản thét lớn.

Thương nhìn theo hướng tay vị mama chỉ mồm miệng há hốc.

- Bà đùa tôi à? Chỗ đấy phải đến hơn 10 chậu đầy ắp quần áo? Sao vương gia lắm đồ quá vậy?_Thương đau khổ hét lớn: “Bộ tên này chỉ có ăn với thay quần áo hay sao?Làm gì thay lắm thế,mắc bệnh sạch sẽ quá mức àh!”

- Kêu ca gì. Làm việc đi – Vị mama nói xong quay lưng bỏ đi, bỏ lại Thương với đống quần áo
.
Thương nhìn qua nhìn lại một hồi thì răng bỗng nghiến kèn kẹt

- Đây là quấn áo của tên vương gia đáng ghét ư? Haha, ta phải phục thù – Thương nhìn chậu quần áo với ánh mắt lửa đạn.

- Trời đất ơi! Quần áo của vương gia mà sao ngươi dám dẫm đôi chân đầy bùn đất của mình lên thế hả? Ngươi biết vải này quý thế nào không? – Vị mama thét lớn trước cảnh Thương quần áo xắn ngược dẫm chân vào chậu quần áo không ngừng.

- Ngươi muốn chết à? Quần áo vương gia phải phải giặt bằng tay và từng chỗ một thế mới sạch hiểu chưa? Giờ làm lại đi.

-Nhưng vò bẳng tay chỗ này bao giờ mới xong đây. Mệt chết mất_Nói thì nói thế chứ xong Thương vẫn phải ngồi xuống giặt quần áo bằng tay.

Cuối cùng sau mấy canh giờ vật lộn với đống quần áo, Thương đem quần áo đi phơi mà đầu tóc rũ rượi, quần áo ống thấp ống cao, nước bắn tung tóe ướt hết cả trông thảm hại vô cùng.

-Khốn khổ thân tôi, kiếp trước gây thù chuốc oán gì với tên trời đánh để giờ phải cực nhọc thế này!_ Thương đang tự kỉ than thân trách phận.

- Oài! Cô ta kìa đúng là giống y hệt trong tranh không sai tí nào. – Đám cung nữ đang túm tụm chỉ trỏ về phía Thương rồi cười phá lên.
“Mấy người đấy bị sao thế nhỉ? Làm gì như tinh tinh xổng chuồng thế.”

-Các ngươi có gì mà vui thế cho ta xem với – Thương hóng hớt vứt chậu quần áo xuống đất chạy vào chen giữa đám cung nữ.

Trên bức tường là bức hình một cô gái đầu tóc rối bù, miệng cười ngơ ngác, quần áo tả tơi chắp vá trông rũ rượi khó tả. Thương nhìn bức tranh người bốc hỏa, hai tai xì khói đưa tay xé bức tranh lao ầm ầm tới phủ vương gia.

- Sao anh dám vẽ tôi đầy biếm họa thế này hả? Hôm đó tôi trang điểm ăn bận đẹp như thế cơ mà.!

- Hôm đó là buổi ta học vẽ tranh biếm họa mà – Quốc Thiên dửng dưng.

- Sao anh không nói với tôi trước hả?_ Thương ức chế.

-Ta chưa nói hết câu thì ngươi đã chồm lên đồng ý rồi còn gì_

Thương tức nghẹn lời.

- Thế dòng chữ ghi ở tranh: “Chân dung người hầu mới của ta, cô ta quê mùa, lười biếng, nhiều khi vô duyên thích cãi” là sao?

-Đấy là ta chú thích cho mọi người hiểu rõ hơn về cô thôi mà – Quốc Thiên nhếch mép nở nụ cười chế nhạo,trong long vui vẻ thư thái khi thấy dáng vẻ chật vật của Thương.

Mặt Thương nóng bừng như núi lửa phun trào 2 tay xiết chặt, nghiến răng mồm hét lớn “YAAAAAAA…..YAAAAAAAAAAA!” tung chưởng, phi cả đôi giày khủng bố vào mặt Quốc Thiên,Quốc Thiên do không nghĩ Thương dám làm vậy liền tránh không kịp. Đám thị vệ bên ngoài thấy có động tĩnh liền tức tốc chạy đến xông vào toan trói Thương thì bị Quốc Thiên ngăn lại.

- Không ngờ ngươi cũng biết chiêu võ mèo cào này._ Quốc Thiên vừa nói vừa đưa tay lau đi vết bẩn trên quần áo do chiếc giầy Thương để lại.


- Ta chịu đựng người thế là đủ rồi! Ta phải ra khỏi địa ngục này_Thương thấy mình quê độ liền ngúng nguẩy bỏ đi

- Tùy ngươi thôi!Nhưng mà ta nói trước sống bên ngoài không đơn giản đâu,nhất là với một người như ngươi!_Quốc Thiên nhếch mép nói.

Nghe đến đây Thương khựng lại : “Khoan đã,bây giờ ta mà ra ngoài thì lấy gì sống?Không tiền bạc thì kiểu gì cũng đói mốc mồm cho mà coi.”Đột nhiên Thương quay ngoắt lại trở mặt như thần.

-Ôi!Vương gia,hôm nay trông người thật anh tuấn khí phải lạ thường.Thật là thiên tiên bất phàm.Vừa rồi là nô tì không hiểu chuyện,mong vương gia đại ân đại lượng bỏ qua cho._Thương chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội,biết điều vuốt mông ngựa tận lực.

-HỪ!Coi như ngươi thức thời,lui ra đi!_Quốc Thiên phất tay một cái Thương liền lui xuống.

Thương vừa ra đến cửa thì tiếng của Quốc Thiên vọng đến:

-Ngày mai,tranh của ngươi sẽ được treo khắp phủ cho mọi người cùng ngắm!

Thương vẻ mặt xanh ngắt,2 tay nắm chặt,nín nhịn bước tiếp : “Quốc Thiên, hãy đợi đấy!ta sẽ trả thù”

***********
********************

Cung thái tử.

Ngọc Long buông đũa,nhìn đến Anh Anh bên cạnh vẫn tiếp tục im lặng.Hắn vừa đứng dậy thì mấy cung nữ bên ngoài dường như đã căn giờ chuẩn xác liền bước vào dọn dẹp.

Ngọc Long luc này mới buông lời vàng ngọc:

-Kể từ mai ngươi sẽ lo việc chuẩn bị cơm cho ta!_Giọng vẫn bình thản không có gì nhưng câu nói này lại khiến Anh Anh mỉm cười không ngớt : “Điều này đại biểu cho việc hắn thích ta nấu ăn cho hắn,vậy tức là ta nấu rất ngon rồi..hihi” 


Chương 009-1 : Phải chăng là… “iêu”

Sr cả nhà,dạo này trường mình cứ thay đổi giờ học thường xuyên(đây là chính sách của nhà nước)nên mình không có thời gian post truyện.Tại cứ học chính xong lại phải học thêm.Hôm nay mình phải giấu bố mẹ lên post truyện lúc nửa đêm thế này nè.Dạo này mẹ mình làm căng quá nên mình không dám thức khuya post truyện nữa,chỉ thỉnh thoảng post giấu thì không sao.Mình đã viết sẵn truyện ra giấy được khá nhiều chỉ mỗi tội không có cơ hội để post thôi.Thôi thì mọi người đọc tạm một ít vậy đợi giờ học của mình ổn định một tý thì mình sẽ lên post thường xuyên hơn

Ánh trăng trên cao,hang nghìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Linh Linh ngồi thẫn thờ bên song cửa sổ.

-Trăng hôm nay đẹp thật nhưng tâm trạng ta sao quá não nề.Ước chi rằng mọi thứ ta đang nhìn chỉ là hình ảnh ngôi nhà thân thuộc với bố mẹ anh trai yêu dấu và với cả bạn bè thân thương.Nhưng ước nguyện này có thể thành sao?Có lẽ là không đi!Ta sẽ chỉ mãi chờ mong trong vô vọng. Linh Linh này số phận hẩm hiu ,bị ông trời căm ghét ruồng bỏ ,đẩy ta khỏi quê hương tươi đẹp để đưa đến thế giới xa lạ này.Giờ ngồi đây ta than thân tự trách ,ngẫm cuộc đời mình sao lại é o le.Ở nơi này không người thân thích khiến Linh Linh ta buồn tủi lắm thay .

Đoạn , cô nhỏ lệ xong tiếp tục :

-Nhưng tất cả điều này không đáng hận bằng tên hoàng tử đáng ghét kia.Hắn lại dám….dám nhìn trộm ta,Vậy ta còn mặt mũi nào dám lấy chồng nữa.(tg:ọe,ai mà có gan dám lấy bà về nhà chứ; Linh Linh :Cái gì*gườm gườm*;tg:Dạ!Không có gì ạh*tủi thân,cúi đầu*)

Những tưởng cô sẽ khóc thút thít một tràng cho thỏa cơn tức,nào ngờ cô lại dùng vũ lực để giải tỏa. Linh Linh xăn tay áo cười ha hả rồi đứng dậy ném bàn ném ghế .Trông cô lúc này chẳng khác nào một nữ quái thú gớm ghiếc.

<Bộp….Phịch………….>

Cô hùng hổ ném mà quên mất mình chưa khóa cửa phòng.đúng lúc đấy Thanh Phong tiến tới phòng cô và lãnh trọn nguyên cả cái ghế vào người khiến Triệu Thanh Phong bị ngã đập đầu vào cửa chảy máu đầu.

Linh Linh thấy vậy giật đứng tim.Sau khi định thần được cô liền vội vã đến bên Triệu Thanh Phong ,đỡ hắn dậy:

-Ta………xin lỗi……ngươi có sao không?_ Linh Linh vừa nói vừa nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ vẻ ăn năn .

-Ta……………._chưa kịp nói hết câu anh đã bất tỉnh nhân sự

Linh Linh hoảng hốt keo Triệu Thanh Phong tựa vào người mình rồi dùng toàn lực kéo hắn về phòng xong cô hấp tấp đi gọi thái y.(thực ra cô định kéo anh lên nằm tạm trên giường cô rồi đi goi thái y luôn nhưng cô sợ để Triệu Thanh Phong nằm trên giường mình thì mọi người sẽ sinh nghi,sẽ biết cô làm vỡ đầu hắn)

Các thị nữ,thị vệ đều tập trung trước cửa phòng hoàng tử chỉ riêng có thái y được ở bên trong.

Viên tướng quấn Tống Văn Phi-người thân cận nhất của Triệu Thanh Phong lên tiếng.

-Chuyện hoàng tử bị thương hôm nay không được truyền đến tai người ở cung khác,nếu không đến lúc đó tất cả sẽ bị cùng rơi đầu.Đợi ta tra rõ mọi chuyện thì ta sẽ tự có chủ chương,nghe rõ chưa?_Tông Văn Phim uy nghiêm chỉ huy.

Mặt mày Linh Linh tái mét “Để họ truy ra mình chắc tiêu đời sớm mất”

Thái y đã thăm bệnh xong cho hoàng tử,ông ta bước ra khỏi phòng,xì xà xì xồ gì đó với Tống Văn Phi sau đó thấy hắn ta thở phào : “Có lẽ tên công tử bột kia không có chuyệ gì”
Linh Linh thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm xong chợt nghĩ lại : “Hắn ta tỉnh dậy cũng chưa chắc gì tha cho mình,kiểu này có khi phải lẳng lặng “ khăn gói quả mướp” chuồn êm thôi”.

-Hoàng tử không có gì đáng ngại,các ngươi có thể lui để cho hoàng tử yên tĩnh nghỉ ngơi.

Linh Linh nghe vậy nhanh chân cùng đám nô tì ra khỏi phòng “ Quyết định rồi,tối nay sẽ hành động”.

---------------------------

Nửa đêm canh ba,trong hoàng cung vắng lặng. Linh Linh vội vàng chuẩn bị hành lí để chuồn đi.

-Có nên đi thăm hắn ta lần cuối trước khi đi không nhỉ?Dù gì mình cũng đã gây nên tội làm hắn ta bị thương_ Linh Linh phân vân.

-Thôi,quyết định rồi,mình không phải quân tử nhưng ít ra cũng có tính người chứ!Thăm hắn ta một chút cũng có chết ai!_Nói rồi Linh Linh rón ren đến phòng Triệu Thanh Phong .

Linh Linh nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào. Triệu Thanh Phong đang nằm trên gười bất tỉnh nhân sự,lúc này Linh Linh mới thấy rõ ràng hơn mặt hắn,khuôn mặt thanh tú ,điềm đạm trên đầu quấn dải băng trắng.Thật chẳng giống với tên Thanh Phong đáng ghét mà cô gặp hàng ngày.

-Biết ngươi băng đầu đẹp trai như thế này,thì ta đã đập thêm vài phát nữa cho băng nhiều hơn.Vậy là càng đẹp trài rồi(tg:Sặc!Bà này đầu óc bị chạm dây thật rồi,tư tương không giống ai..haizz…*lắc đầu*)

-Ặc,sao ta lại có thể nói ra mấy lời khủng bố và biến thái như vậy chứ!Ta càng ngày càng mê zai giống Anh Anh rồi,mê tới mức ăn nói hàm hồ linh tinh rồi,không được,phải sửa ,sửa ngay!_ Linh Linh vừa nói vừa lắc đầu rồi tự vả miệng.

Sau một hồi,lúc này Linh Linh mới nhìn đến Triệu Thanh Phong vẻ mặt hối lỗi:

-Xin lỗi nhé,ta không cố tình làm ngươi bị thương như vậy,ai bảo ngươi trêu tức ta làm gì.Ta biết khi ngươi tỉnh dậy thế nào cũng không tha cho ta vậy nên ta xin tạm biệt ngươi tại đây.Xin lỗi và tạm biệt.Có duyên gặp lại.

Linh Linh quay người bỗng đâm sầm vào một ai đó.Cô giật mình nhận ra bóng một người cao lớn in trên nền đất. Linh Linh Triệu Ngọc Long lắng ngước lên nhìn rồi bàng hoàng nghẹt thở.

*************

Trong lúc đó,bên phủ Băng Thân Vương thì Thương đang hì hục tìm cho được cành cây chác khỏe nhất hình chữ “y” nhưng lần mò mãi cũng không thấy cành cây nào hợp ý.Bực bội, Thương liều mình trèo lên cây.Sau khi bẻ được cành cây vừa ý,chật vật mãi Thương mới xuống được.

-Ha……….ha…………………Triệu Quốc Thiên ngươi chuẩn bị trố mắt ra mà xem sự lợi hại của ta.Đừng tưởng bổn cô nương này dễ bắt nạt.Có vay thì phải có trả mà có trả thì phải có lời…ha ha…

-Nửa đêm rồi còn tính bày kế mưu hại ta sao?_Một thanh âm từ tính vang lên.

Thương giật mình quay lại:

-Á……….á……………sao…nửa đêm…rồi…ngươi còn..còn ở đây,ngươi..ngươi theo dõi ta!Thật là vô liêm sỉ_ Thương từ nói lắp chuyển sang giận dữ.

-Ngươi nhìn lại đi,ngươi đang đứng trước cửa phong ta đấy!_ Triệu Quốc Thiên ném cho Thương ánh mắt khinh thường : “Ta vốn đang ngủ,tự dưng nghe có thanh âm lạ bên ngoài,liền ra xem,thì ra là nàng ta đang dứng ngoài ho hét tính kế ta.thật không biết có ai như nàng không,đứng trước phòng kẻ địch mà tính kế.”

Thương bất ngờ,ngó lại thì ra nãy giờ cô trèo lên cái cây bên phải cửa phòng tên vương gia.

-Toi mình rồi.Nãy giờ mình hét mắng rủa hắn rõ to cơ mà.Thôi,đành đặt niềm hy vọng vậy,mong sao hắn không nghe thấy._Thương lẩm bẩm nhỏ,tất nhiên cái này làm sao qua được đôi tai nhạy bén của người luyện võ như Triệu Quốc Thiên.

Đang lúc rối bời, Thương lại vô ý làm rơi cành cây vừa ngắt trôm được.

Triệu Quốc Thiên nhăn mày.

Thương vội vàng nhặt lên rồi chạy tót về phong,mặc kệ thái độ của Triệu Quốc Thiên ra sao.

- phù..phù….hú hồn,may mà mình thong minh chuồn lẹ,không lại bị hắn tra hỏi thì đi đời luôn.

Thương nhanh chóng lục tìm dây buộc tóc của mình khi mới đến đây.

Chậc chậc….đây sẽ là cái ná cao su đẹp nhật và lợi hại nhất của Hoài Thương này.

Sau những giây phút tự kỉ,cuối cùng Thương cũng quyết định lên giường đi ngủ để chuẩn bị cho chiến dịch vào buổi sáng hôm sau.

 Chương 009-2


Trở lại phòng của hoàng tử Triệu Thanh Phong 

Mặt Linh Linh biến sắc khi trông thấy ánh mắt của Tống Văn Phi,cô lắp bắp.

-Tống……..Tống tướng quân……….là ngài…………ngài đó à!

Lúc này giọng cười nhỏ của Tống Văn Phi vang lên khiến Linh Linh run sợ : “Rất thú vị,ta cùng hoàng tử lớn lên cùng nhau nên cũng thấy khá nhiều nữ nhân bên cạnh ngài nhưng chưa thấy ai thú vị như nha đầu này cả!Mấy ngày này theo tứ hoàng tử ra ngoài cùng nha đầu này cũng cảm thấy rất thoải mái mặc dù có chút tranh cãi nhưng cũng rất vui vẻ”

-Ra vậy,thì ra ngươi chính là người đã làm cho hoàng tử thành ra như thế này.Ngươi giỏi thật đấy,tội ngươi không bị bêu đầu thì cũng đáng bị lăng trì._Tống Văn Phi đe dọa.

Linh Linh run bần bật.

-Ta…ta………

Tống Văn Phi tiếp tục lên tiếng

-Mà hình như ngươi đang định trốn đi phải không thế thì không thể tha được rồi!

Vừa nói Tống Văn Phi vừa rút thanh kiếm đeo bên mình ra,dí sát vào cổ Linh Linh

Linh Linh sợ hãi đánh rơi luôn túi hành trang sau lưng mình xuống đất.

-Tống tướng quân….ngài …ngài bình tĩnh đã…..từ từ rồi chúng ta thương lượng_ Linh Linh khóc thầm trong lòng : “ Hu hu,sao số ta khổ thể này,chưa gì đã sắp phải đi báo danh với diêm vương rồi”

-Không thương lượng gì cả!_Nói rồi Tống Văn Phi giơ kiếm lên chuẩn bị chém xuống.

“Thôi,thế này thì đi đời rồi,bố mẹ ơi,bạn bè ơi,vĩnh biệt mọi người thân yêu” Linh Linh nhăm tịt mắt lại chờ “một nhát đoạt mạng”

Một phút,hai phút….năm phút trôi vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Linh Linh hé mắt ra xem chuyện gì đang diễn ra thì thấy Tống Văn Phi đang cười cười nhìn mình chằm chằm.
-Ngài nhìn gì đấy!_ Linh Linh chột dạ lùi lại mấy bước.

Tống Văn Phi hạ kiếm xuống,tiến lại sát Linh Linh hơn cho tới lúc chân cô va vào cạnh bàn.

Văn Phi đưa tay nhấc cằm Linh Linh .

-Nhìn kĩ thì trông ngươi cũng được đấy,nếu đồng ý “theo”ta,ta sẽ xin hoàng tử tha tội chết cho ngươi.

Linh Linh run run:

-Ta…..ta………….

Chưa kịp nói hết câu, Linh Linh lại bị Tống Văn Phi tiến sát vào hơn nữa,hắn ta cúi xuống,có vẻ như muốn ‘kiss” cô.

“Trời ơi,stop đi,ai cứu ta với,mẹ ơi cứu con với ,tên này định sàm sỡ con”.Đầu óc Linh Linh lúc này bấn loạn,miệng cô lắp bắp,muốn nói nhưng không nói được lên lời.Cô toan vùng chạy nhưng thanh kiếm Văn Phi vẫn còn đang lăm lăm trên tay,cô chạy đi biết đâu lại bị ăn 1 nhát thì toi.

“Thôi rồi,nụ hôn đầu của tôi thế là đi toi” Linh Linh buông xuống để mặc cho số phận định đoạt.

Một ánh sáng lóe lên,chặn giữa mặt Văn Phi và Linh Linh trong gang tấc-đó là môt thanh kiếm sáng bóng.

Linh Linh thoáng nghĩ : “Không biết là đại hiệp nào ra tay giúp mình,mình sẽ cảm tạ người đó lắm lắm”

-Cấm động đến nô tì của ta_Một giọng nói khàn khàn vang lên

Mặt Tống Văn Phi biến sắc: “Sao hoàng tử lại tỉnh vào lúc này chứ,phen này thì mệt rồi đây,ta vốn cũng không định làm gì, mặc dù ta cảm thấy thích nha đầu này nhưng quân tử thì không ép buộc người khác”

-Hoàng tử………………..

Linh Linh lúc này mới định thần quay qua,thấy Triệu Thanh Phong một tay ôm trán , một tay cầm kiếm đang giơ lên giữa mặt 2 người.

-Ngươi lui ra đi,còn ngươi ở lại!_ Triệu Thanh Phong phân phó.

Văn Phi nghe vậy liền cúi đầu ra ngoài.

-Thuộc hạ tuân mệnh!

Chỉ còn lại mình Linh Linh trong phòng cùng gã hoang tử đáng ghét vừa cứu cô thoát nạn.

-Ngươi không có miệng à?người ta vừa giúp ngươi xong thì phải làm thế nào?_ Triệu Thanh Phong liếc nhìn thăm dò thái độ của Linh Linh ,thực ra lúc nãy hắn cũng đoán được với tính cách của Tống Văn Phi tì sẽ không làm gì Linh Linh nhưng không hiểu sao khi thấy 2 người gần nhau như thế lại khiến hắn cảm thấy khó chịu,rất không bằng lòng liền theo phản xạ giơ kiếm ra ngăn cản.

Linh Linh hậm hực: “Dù gì thì cũng vừa được hắn ta cứu thôi thì đành vậy”

-Cám ơn……..

-Cám ơn ai hả? Nói to lên

Linh Linh trau mày.

-Cám ơn hoàng tử đã ra tay cứu giúp

Triệu Thanh Phong mỉm cười.

-Thế có phải tốt hơn không

-À,mà ta giúp ngươi thì ngươi cũng phải có gì đền đáp đi chứ_ Triệu Thanh Phong cười rất tà mị làm Linh Linh thấy hơi nổi da gà.

-Cái gì!ngươi đã là hoàng tử,vàng bạc cả lố rồi còn bòn rút của một cô nương không xu dính túi như ta làm gì.Ta cái gì cũng không có biết lấy gì mà đền đáp cho ngươi bây giờ.

-Vậy lấy thân đền đáp đi_ Triệu Thanh Phong tỏ vẻ mặt rất nghiêm túc.

***********
*************************


Sáng hôm sau,Thương đúng theo kế hoạch liền chạy sang khuôn viên trước phòng của Triệu Quốc Thiên rình mò.Hiện Triệu Quốc Thiên đang dứng dưới tán cây,mái tóc dài,đôi mắt đen sâu hút hồn người,thêm cả người y phục trắng khiến hắn trông chẳng khác gì một lãng tử.

-Á…đẹp zai chết người…Ơ mình đang làm gì thế này,đang tìm hắn trả thù mà,tự nhiên lại ngồi đây khen hắn,khùng quá đi mất.Hứ,đẹp zai ta cũng bắn_Thương luyên thuyên.

Thương nhặt hòn sỏi nhỏ dưới đất,cho vào ná, bắn về phía Triệu Quốc Thiên.

<…choang…tạch….>

Mảnh ngọc bội đeo bên hông của Triệu Quốc Thiên bị tách đôi.Hắn ngây ra trong giây lát,trong tim bỗng có cảm giác đau nhói.Nhìn Triệu Quốc Thiên như vậy Thương sung sướng cười bể bụng.

-Ha….ha…thấy sự siêu lợi hại của ta chưa,biết điều thì………………….Quái!sao ta thấy lạnh lạnh nhỉ,lúc nãy đâu có vậy đâu_Vừa nói Thương vừa rùng mình một cái.

Biết Thương chính là thủ phạm, Triệu Quốc Thiên liền nhìn cô với ánh mắt giận dữ căm hờn. Thương thấy vậy run sợ.Hắn toan giơ tay tính tát cô nhưng rồi hắn lại không xuống tay, dường như có điều gì đó khiến hắn không nỡ,bản thân hắn cũng không biết tại sao nữa. Triệu Quốc Thiên không thèm nhìn Thương quay ngoắt đi,trông mặt buồn thảm vô hạn.

Thương đưa mắt nhìn theo bóng Triệu Quốc Thiên đi vào trong phòng mà lòng đầy nghi vấn.

-Chẳng phải chỉ là miếng ngọc bội thôi sao!Làm gì mà tức giận thế chứ!_ Thương phụng phịu đi về phòng mình.

------------------------

Về đến phòng, Thương với Phương An-cô cung nữ cùng phòng,hơn Thương 5 tuổi.

-Tên vương gia đấy đúng là ki bo thật,chả may làm vỡ cái miếng ngọc bội bé tẹo mà cũng định đánh người ta rồi.Hắn cũng đâu có nghèo tới nỗi không có tiền để mua lại một cái mới đâu.Đúng là đồ……_ Thương chưa kịp nói tiếp thì đã bị tay của Phương An bịt miệng lại.

-Thương,cô ăn gan báo sao mà dám lớn tiếng mắng vương gia hả,bộ không muốn sống nữa sao?À, mà cô vừa bảo cô làm vỡ cái ngọc bội nào cơ?_Phương An dường như nghĩ đến chuyện gì đó liền hỏi lại.

-Thì cái ngọc bội mà tên vương gia đó luôn đeo bên hông ý!Trông cái miếng ngọc bội đấy cũng đẹp đẹp_ Thương nhăn mặt trả lời.

-Trời đất quỷ thần ơi!Cô đúng là chê mạng mình dài quá rồi phải không?Cô gan thật đấy,làm vỡ miếng ngọc bội đấy rồi mà vẫn có cơ hội để lết xác về đây cơ đấy!

-Cô nói gì mà "mạng dài mạng ngắn",có mỗi 1 miếng ngọc bội thôi,làm gì ghê thế, cùng lắm thì tôi làm công kiếm tiền trả nợ cho hắn là được!Miếng ngọc đó chắc cũng không đắt đến nỗi phải lấy mạng tôi ra để đền chứ!_ Thương bất mãn nói.

Phương An giảng giải:

-Vấn đề không phải đắt hay rẻ mà miếng ngọc bội đó chính là kỉ vật của Yến Yến cô nương-người mà vương gia yêu thương nhất…haizz….chỉ tiếc……….haizz..._Nói đến đó Phương An thở dài rồi không nói nữa.

Thương đang chìm trong suy nghĩ của bản thân nên cũng không để ý lắm : “Mình đã làm hỏng kỉ vật của bạn gái hắn ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro