Chương 12: Gặp Gỡ Và Quang Ma Pháp Thần Cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mina do bây giờ rảnh quá lên viết tiếp cho anh em 1 cháp nữa đây và vẫn như mọi khi hãy bình chọn (vote) để cho tác lấy đấy là động lực viết còn nếu không hay, hay không hiểu chỗ nào thì hãy comment cho tác biết.  

........................................................................................................................................................

Chương 13:  Gặp Gỡ Và Quang Ma Pháp Thần Cấp

-CHÀO MỪNG ANH TỚI NHÀ EM , AKIRA KARASUGHI 

Tôi liền bước theo Kosaki đi đến cửa thì thấy 1 người đứng đợi ở đấy đó 1 ông già có mái tóc bạc tầm khoảng 50 tuổi mặc bộ Vét màu đen .

- Mừng người đã về ,Ojou-sama !.(Ông già)

-Ừm, tôi về rồi đây setibas-san.(Kosaki)

  Những cô hầu gái xếp thành hàng đồng loạt cúi đầu. Reim-san thúc giục tôi lúc đấy hãy còn đang chết lặng trong xe ngựa bước xuống. Có lẽ tôi đã được đặt chân đến một nơi tuyệt vời rồi. 

(Tác: Reim là 1 trong những hiệp sĩ hoàng gia hộ tống main)

Khi chúng tôi bước qua cửa chính, một người đàn ông bước xuống từ chiếc cầu thang lớn lót thảm đỏ được trải rộng đến trước mặt chúng tôi. 

- KOSAKI (người đàn ông)  

- Phụ thân.(Kosaki)

  Kosaki chạy thẳng về phía người đàn ông và nhảy mạnh lên ngực ông.  

 - Tốt quá. Thật tốt quá rồi...!  ( Cha kosaki)

  -  Con vẫn ổn mà , không có gì xảy ra với con cả. Người không nhận được lá thư con đã gửi qua sứ giả sao?(Kosaki)

  - Nhận được cái thư đó ta còn cảm thấy sống không bằng chết đây này.(Cha Kosaki)

  Cha của Kosaki. Vậy ra người này là anh trai của nhà vua, Tể tướng Seo. Mái tóc vàng sáng bóng cùng một hình thể có vẻ cường tráng tỏa ra sự khỏe mạnh. Chỉ có điều trái ngược với nó là gương mặt hòa nhã khiến ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy sự ân cần và tốt bụng.  

  Tể tướng đi về phía tôi khi cuối cùng cũng thả tay Kosaki ra.

-...Cậu là Mạo hiểm giả đã giải cứu con gái ta à? Ta phải thể hiện lòng biết ơn của mình mới được. Ta thật sự rất biết ơn, cảm ơn cậu.    ( Tể tướng Seo)

  Tôi đã rất ngạc nhiên. Tể tướng người vừa nói xong cúi mình trước tôi. Em trai của nhà vua đấy .  

-  Xin Ngài hãy ngẩng đầu lên đi. Chúng tôi chỉ làm điều hiển nhiên mà thôi.(tôi)

  - Vậy sao? Cảm ơn cậu. Cậu khiêm tốn quá đấy. (Tể tướng Seo)

  Nói thế, song Tể tướng nắm tay lấy tôi và bắt tay đầy thân thiện.  

-  Một lần nữa hãy để ta tự giới thiệu. Ta là Seven Von Seo.(tể tướng Seo)

  -Tôi là Akira karasughi, hân hạnh được gặp ngài.(tôi)

- Tên cậu là Karashugi ư , tên gì khó đọc vậy.(Tể tướng Seo)

- À không tên ôi là Akira còn Karasughi là họ và tôi cũng không phải quý tộc đâu ạ.(tôi)

- Thế hả, Cậu là người Sunrise ư.(Tể tướng Seo)

- Sunrise , tôi không phải là người của Sunrise (tôi)

- Anh không phải người Sunrise ư, thế mà em cứ tưởng anh là người Sunrise.(Kosaki)

'' Sau khi tôi tra <kho tàng tri thức của long thần khởi nguyên> thì tôi mới biết ''Sunrise'' là 1 nới giống với nhật bản tôi sống nằm ở phía Đông nhưng Thời đại ở đấy vẫn là thời Edo .''

   Tôi ngồi xuống, đối mặt với Tể tướng trên ban công tầng hai nhìn xuống khu vườn và thưởng trà.  

  Nói là tôi đang thưởng trà nhưng chủ yếu là chỉ có tôi và Công tước. Nhưng chỉ nói về mấy chuyện tầm phào thôi còn tôi thấy thỉnh thoảng Kosaki lại liếc nhìn tôi với khuông mặt hơi đỏ bộ mặt tôi dính gì à. Rồi 1 lúc thì cô ấy chạy đi.

-   Nếu cậu không có cậu đi qua thì, Kosaki có thể đã bị bắt cóc hay thậm chí có thể bị giết. Tất cả là nhờ có cậu tôi xin trân thành cảm ơn -đoạn Tể tướng lại cúi đầu xuống.

- Thôi thưa ngài tôi đã bão là không có gì đâu mà.(tôi)

-  Mà nghe nói là cậu rất mạnh có thể tiêu diệt đc cả  2 goblin tướng trong nháy mắt liệu cậu có thể biểu diễn cho tôi xem đc không.(Tể tứơng Seo)

-  Khi nào có cơ hộ tôi sẽ cho ngài xem sau.(tôi)

  -  Phụ thân, cảm ơn Người đã chờ đợi.(Kosaki)

Kosaki bước lên trong một chiếc váy xếp nếp hồng nhạt, mái tóc nâu cam của cô được điểm thêm với một dải băng đô cột đầu có đính phía một bông hồng nhạt màu. Trông chúng rất hợp với nhau.  

'' Mà trông em ấy xinh thật đấy''

- Mà Akira-sama đừng nhìn em chằm chằm như vậy nữa có được không- vừa nói cô ấy vừa đỏ mặt trông rất moe

- À không xin lỗi em , tại em xinh quá lên anh nỡ.(tôi)

-   Mình xinh á, ahihi.(Kosaki)

Chợt tể tướng lên tiếng: 

(tác lão này đúng là biết cách phá đoi bạn trẻ)

  -  Con có nói chuyện được với Eli không?.(Tể tướng Seo)

  -  Vâng. Con giữ im lặng về cuộc tấn công để tránh làm Người phải lo lắng.(kosaki)

    Kosaki nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Công tước. Không chậm trễ Setibas-san đã mang trà đến.  

  -Eli?.(tôi)

  -   Ah hừm, đó là vợ ta. Xin lỗi, cô ấy không thể ra mặt mặc dù cậu là ân nhân của con gái chúng ta .... Vợ của ta hiện đang mắc 1 căn bệnh nan y , lên đang nằm liệt rường.(tể tướng Seo)

-   Phu nhân bị mắc bệnh nan y sao.(tôi)

-  Do một căn bệnh từ năm năm trước ... cô ấy suýt chết, nhưng Cơ thể của cô ấy rất là yếu lên đang nằm liệt rường.(Tể tướng Seo)

Tể tướng  nhắm nghiền mắt lộ rõ vẻ chua chát. Kosaki thấy vậy đặt tay mình lên tay ông. Cô ấy thực sự lo cho cha mình, quả là một đứa con hiếu thảo mà.

  -  Ngài có dùng pháp thuật trị liệu không  .(tôi)

-   Chúng ta đã gọi tất cả những người sử dụng pháp thuật chữa bệnh trên toàn đất nước đến đây nhưng ... đều không được. Chữa lành cho cơ thể với chấn thương và bệnh ở một mức độ nhất định thì được. Tuy nhiên, có vẻ lại vô phương đối với căn bệnh nan y này.(tể tướng Seo)

  Tể tướng  yếu ớt trả lời câu hỏi của Tôi. Vậy sao ... thậm chí pháp thuật trị liệu cũng không được nốt? ... Tôi đã nghĩ rằng mình có thể chữa được nó với Chữa lành nhưng ... Chúng tôi chỉ có thể bó tay bất lực trước tình huống thế này thôi.  

- Giá như Thầy ấy còn sống (tể tướng)

  Kosaki lẩm bẩm tiếc nuối. Tể tướng  mở lời khi ông nhận thấy cái nhìn kỳ lạ của tôi.  

-  Thầy ta, 1 đại pháp sư hồi phục có thể dùng chữa lành lever 5 , lever cao nhất của ma thuật chữa lành.Ông ấy có thể chữa bất kì loại bệnh nào lên ông ấy rất nổi tiếng, nhưng ông ấy đã mất trước khi cô ấy bị bệnh vì thế Kosaki mới đến tìm nhà ông ấy để xem có thể có cuốn sách nào ông ấy viết để chữa bệnh không nhưng hoàn toàn vô dụng.

Mà khoan đã hình như mình có ma thuật chữa lành thần cấp mà , thử xem sao

- Liệu ngài có thể cho tôi xem bệnh tình của phu nhân không có thể tôi sẽ chữa đc đó.(tôi)

-  C..Cái gì cậu có thể chữa đc nó.(tể tướng)

-  Vâng tôi có ma thuât chữa lành lever 5 rồi(thật ra là thần cấp)(tôi)

-  Mẫu thân sẽ được chữa khỏi phải không!? Akira -san.(kosaki)

  Tể tướng  hoài nghi hỏi, Kosaki nắm lấy tay tôi và bắt đầu siết chặt.  

-Nói thật thì tôi chưa bao giờ sử dụng phép này lên không biết có hiệu quả không , lên là.....(tôi)

-----------------------Chuyển cảnh-------------------

  "Ara, có khách sao?" 

Đang ngồi trên giường là một người phụ nữ trông rất giống với Kosaki. Mong rằng trong tương lai khi lớn lên cô ấy cũng sẽ có một vóc dáng như thế. Tuy vậy chỉ có duy mái tóc màu hạt dẻ của Phu nhân là khác với cô con gái của mình.

Một bộ cánh mỏng manh trắng tinh đóng trong chiếc váy màu lam tùng như thể vẽ nên một bức tranh khá tiêu điều. Nếu như đem ví người con gái ấy với một loại hoa nào đó, chắc chắn không phải hoa hồng đắm sắc, cũng chẳng phải là bách hợp thanh khiết dịu dàng mà phải là một tràng gypsophila. Đến cả trông cô dường như vẫn còn khá trẻ, như thể chỉ vừa mới đôi mươi.

Tuy vậy đối nghịch với tuổi xuân ấy, Cô đang nằm liệt rường mà không nhúc nhích đc 1 ich. Trong một tình trạng như thế, mặc dù đôi mắt vẫn đang mở, cô vẫn đang nói nhưng nhìn cô rất chi là mệt mỏi tiều tụy.

-    Thần là Akira karasughi. Hân hạnh được gặp người, Eli-sama."  

  -  Hân hạnh được gặp... Anh à, người này là ai?"  (Eli-sama)

-    Aah, kosaki đã gặp được và đang mang ơn họ... Họ đã nghe câu chuyện về em và họ muốn xem bệnh tình của em như thế nào.(tể tướng)

 -   Bệnh tình em sao......?"  (Eli-sama)

-    Mẫu thân, xin hãy thoải mái đi ạ.(kosaki)

Tôi lặng lẽ giơ tay đặt lên người eli-sama. Tôi tập trung ý thức của mình và kích hoạt Ma pháp ''Chữa lành thần cấp'' vừa học được. Làm ơn đi mà, hãy tỏ ra hữu ích chút đi. 

     <Quang ma pháp chữa lành thần cấp -Regeneration>

  Một luồng ánh sáng dịu nhẹ bắt đầu chảy từ bàn tay vào người của Eli-sama. Tôi thả tay mình ra sau khi ánh sáng đã phai nhạt.  

  Trong chốc lát ánh của cô thơ thẩn đảo quanh trong không khí và dần dần lắng dịu lại. Sau khi ma pháp tắt đc 1 lúc thì  cô lặng lẽ quay mặt về phía Tể tướng  và Kosaki.  

"....... Em khỏe lai rồi! Em khoẻ lại được rồi chồng ơi!"

Nước mắt bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt mòn mỏi của Eli-sama.

"Eli ...... i .......!"

"Mẫu thân!!!"

Cả ba bắt đầu khóc khi họ ôm chầm lấy nhau. Nhìn thấy đứa con gái yêu quý và chồng mình sau năm năm, dở khóc dở cười, Eli-sama tiếp tục quan sát họ chăm chú... khuôn mặt của chồng và cô con gái của cô, càng lâu càng tốt với đôi mắt của mình. Nhìn cảnh tượng ấy tôi cũng Mừng theo.

Satibas đang nhìn về phía họ, cũng đã rơi nước mắt.

- Cảm ơn chúa ...... Gusuu."

-  Ơn trời, Ma pháp thành công rồi.(tôi)

Mọi người cũng khóc sao?! Hể? Cái này... chỉ có tôi là chẳng nhỏ một giọt nào... điều này có khiến tôi trông giống như một con người nhẫn tâm không nhỉ?

Ờ thì tôi cũng bị xúc động lắm chứ. Chỉ có điều, nếu tôi thất bại thì đúng là chẳng có gì áp lực hơn, may mắn thay cảm giác nhẹ nhõm cũng đến rồi... Mà thôi, giờ này quan tâm làm quái gì nữa cho mệt.

Chúng tôi cứ thế đứng nhìn gia đình nọ với hai bậc phụ huynh cùng đứa trẻ cứ vì vui mừng mà ngồi khóc mãi không thôi...

..................................................................................................................

Các bạn thấy chương này như thế nào hãy comment nếu không hay ,hay khó hiểu nhóe và bình chọn(vote) để tác lấy làm động lực nhóe. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro