Mẫu Thân? Bà Xứng Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hét ầm ĩ từ bên ngoài khiến cho những người bên trong chú ý đến, bên ngoài là một nữ nhân đã quá trung niên, trên người ăn vận vải gấm giành cho thế gia quyền quý, làm ầm ĩ chửi mắng, người bên trong nghe động tĩnh lớn cũng đồng loạt đi ra, người đi ra vì tiếng ồn, người đi ra đi hóng chuyện. Bạch Tứ Lâm nhìn thấy nữ nhân kia thì mặt mày đen kịt lại.

Bạch Tứ Lâm: "Ả đàn bà điên kia, ngươi còn xuất hiện ở đây làm gì? Người đâu, không phải lão phu căn dặn các ngươi trông chừng cho kĩ ả ta rồi sao? "

Nữ nhân kia thoát nhìn chỉ mới ngòai ba mười nhưng trên người ăn mặc cũng không phải là xấu xí hay thô kệch gù, nhưng đàau tóc tối tung lên, hùng hổ nhào tới nhưng lại bị cản lại bà ta quát:

"Bạch Tứ Lâm ngươi là tên cặn bả, bỉ ổi vô liêm sĩ, không giết được ta lại dùng cách giam cầm này đối với ta" vừa điên cuồng gào thét mắng chửi, mắt bà ta lia đến trên người của Bạch Tuyết Nhi, hai mắt bà ta vừa nhìn đã trợn trắng mắt và nhận ra được cô bé đang ở trong vòng tay Bạch Lâm Hàn là ai, bà ta bổ nhào  đến và nói.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của mẫu thân, ngươi còn sống thật tốt quá, nào, nào qua đây với mẫu thân"

Nhưng nghe câu từ của bà ta Bạch Tuyết Nhi lại không có chút ấn tượng nào về người phụ nữ trước mắt, nhưng đổi lại là nàng đã biết được người đang bế nàng là ai, và người mà nguyên chủ liều chết cũng phải sống sót để chờ đợi là ai, nàng nhân lúc như thế rút người vào trong lòng của hắn, Bạch Lâm Hàn cảm nhận được cơ thể nhỏ bé mà mình đang bế đang run lên, hắn đưa tay còn lại đặt lên vai của nàng vỗ hai cái để trấn an, và cũng để cho những người có mặt tại bữa tiệc thấy được sự bảo vệ của hắn đối với cô gái nhỏ này.

Nữ nhân tự xưng là mẫu thân của Bạch Tuyết Nhi này tên là Tiêu Tử Ninh, Tiêu gia ở Giang Nam chỉ là một chi nhỏ (một phần của một gia tộc lớn) bị sự quên lãng của các chi phụ và chi chính, thế nên Tiêu Tử Ninh chỉ là một thứ nữ và còn là một phế vật không có ích cho gia tộc, nhưng nàng là một kẻ si tình ngược lại là kẻ máu lạnh, nhưng bây giờ bà nhìn thấy nữ nhi mà bà ta đã vứt bỏ, đang được Đại Thiếu Gia của Bạch Gia bảo vệ như tâm cang bảo bối trong tay, bsf ta như nhìn thấy một tia hi vọng bám víu lại Bạch phủ, nhưng bà ta lại không biết rằng, vị phu quân mà bà ta tâm tâm niệm niệm, không hề biết Bạch Tuyết Nhi là nữ nhi của mình, bà ta bổ nhào tới quỳ dưới chân Bạch Lâm Hàn.

Tiêu Tử Ninh : "Tuyết Nhi, là mẫu thân đây, người còn sống thật tốt, nào mau đến cho mẫu thân nhìn cho rõ"

Bạch Lâm Hàn mặt lạnh tanh nhùn xuống chân mình, đưa đôi mắt lạnh đến rét giá đó nhùn vào đôi bàn tay đang nắm lấy y phục của mình chán ghét nhìn chầm chầm bà ta.

Mộ Tinh Y bên này nhìn về phía Bạch Lâm Hàn tay khoanh lên trước ngực, lưng đang dựa vào một cây cột gần đó thầm nghĩ: " Ồ, Tiêu Tử Ninh ơi là Tiêu Tử Ninh, ngươi chạm vào ai không chạm, lại chạm vào cái tên ác thần đó? Bạch Lâm Hàn, lão tử không tin ngươi không giết bà ta" hắn cười khẩy đứng xem kịch hay.

Tiêu Tử Ninh nắm lấy y phục của Bạch Lâm Hàn nói những lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ đứa trẻ, Bạch Lâm Hàn trán nổi  đầy gân xanh hắn tức giận lộ hết trên mặt, Bạch Lâm Thần cũng không nghe nói lời của bà ta nữa mà sầm sầm đi tới, giơ chân lên đá bà ta ra, nào ngờ trong một lúc có hai cái chân đồng loạt đạp vào bà ta, khiến cho bà ta văng ra một đoạn, Bạch Lâm Thần sửng người một chân đứng giữ nguyên tư thế và quay đầu lại nhìn Bạch Lâm Hàn, Bạch Lâm Hàn hắn cũng đang một chán đứng một chân giơ lên, tức là trong cùng một khoảnh khắc hai huynh đệ họ cùng lúc đạp cho Tiêu Tử Ninh văng ra xa khỏi bản thân, Bạch Lâm Hàn và Bạch Lâm Thần hạ chân xuống đi lại gần nhau một trong hai mở lời.

Bạch Lâm Thần : "Thật chướng tai gai mắt, ngươi nói sao? Mẫu Thân? Ngươi xứng sao?"

Bạch Lâm Hàn: "Ngươi nói thật tốt khi Tuyết Nhi còn sống? Từ khi muội ấy được sinh ra người làm Mẫu Thân là ngươi có có bên cạnh chăm sóc cho muội ấy? "

Bạch Tuyết Nhi hoang mang nhìn vào tình thế hiện tại trong đầu lại nổi lên suy nghĩ : "Không phải trong kí ức của nguyên chủ chỉ có một người bằng lòng bảo hộ cô ấy thôi sao? Sao giờ lại tận hai người? Hay là do nguyên chủ còn nhỏ mà nhớ không rõ? "

Bạch Điềm An nhìn vào vị phu nhân mà thời gian trước lúc nào cũng dính lấy phụ thân hắn đang nằm la liệt gần với hắn, nhưng với sự hùng hồn của hai ca ca mà hắn không dám bước ra và không dám lên tiếng, đưa mắt nhìn vào hai ca ca uy mảnh của hắn, trong mắt lại không thẹn mà đưa đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Bạch Tuyết Nhi.

Bạch Phượng Tâm đã sợ nhưng lại thấy được hai ca ca của nàng đạp một đạp vào Tiêu Tử Ninh, là bà ta đã văng xa đến thế, bây giờ đến thở nàng cũng không dám thở mạnh, Bạch Tứ Lâm thì thấy phu nhân của mình bị hai đại nhi tử đánh cũng không lên tiếng, trong lòng lão nghĩ đó chính là cái kết mà và ta đáng phải nhận lấy, đến lúc này lão ta mới nhìn đến Bạch Tuyết Nhi, nhìn kĩ thì nàng vô cùng gầy yếu, khi nãy nghe Tiêu Tử Ninh tự xưng mình là "Mẫu Thân" của nàng, thì lão cũng đã biết được đứa bé đó là ai, lão từng bước đi đến gần Bạch Lâm Hàn.

Mộ Tinh Y nào có dễ để lão ta tiếp cận Bạch Lâm Hàn? Hắn nhanh tay lẹ chân đứng chắn trước Bạch Lâm Hàn, Bạch Lâm Thần và Bạch Tuyết Nhi cách đó ba bữa, hắn nỡ nụ cười bỡn cợt nói:

Mộ Tinh Y: "Bạch Lão Gia đây muốn đi đâu? Phía sau là Lâm Hàn cùng Tứ muội của huynh ấy, có phải ngươi đi lầm hướng rồi ?"

Bạch Tứ Lâm: "Tránh đường, Nhi Tử và Nhi Nữ của lão phu đang trước mặt, kẻ không liên quan thfi cút sang một bên"

Mộ Tinh Y: "Nhi Nữ ? Bạch Lão Gia có phải nhớ lầm rồi không ? Nhi Nữ của ngươi đang đứng phía sau ngươi đấy"

Mộ Tinh Y dùng cây sáo chỉ vào Bạch Phượng Tâm, và cũng ngầm nhắc nhở hai huynh để kia là kẻ nào gây ra vết thương cho cô gái nhỏ mà bọn họ bảo vệ, Bạch Phượng Tâm bị chỉ trúng thì giật thót mình, nhìn Mộ Tinh Y.

Bạch Tứ Lâm bảo vệ con gái của kão mà kên tiếng :

Bạch Tứ Lâm: "Tâm nhi là Nhị Nhi Nữ của lão phu, không lên quan đến ngươi, ngươi không phải người của Bạch Gia thì nên cút đi nhanh một chút "

Lời vừa vứt thì Bạch Lâm Hàn từ nãy đến giờ im lặng cuối cùng cũng lên lên tiếng.

Bạch Lâm Hàn: "Cút đi? Câu đó không phải nên nghĩ lại sao? Người nên cút là hắn thật sao?"

Bạch Tứ Lâm nhíu mày lại hỏi ngược lại: " Hắn không cút lẻ nào lão phu là người sẽ phải cút ?"

Bạch Lâm Hàn: "Còn không đúng sao? Ngài làm Gia Chủ của cái Bạch Gia này đã lâu quá rồi đấy thưa phụ thân"

Bạch Tứ Lâm chính thức bị nhi tử của lão chọc tức, tay lão run run chỉ vào Bạch Lâm Hàn quát:

Bạch Tứ Lâm: "Cút, Cút các ngươi cút hết cho lão phu"

Bạch Lâm Hàn nỡ nụ cười lạnh, tay bế Bạch Tuyết Nhi đôi mắt nhìn vào Bạch Phượng Tâm nói:

Bạch Lâm Hàn: "Ngươi nghĩ cái nơi này bọn ta muốn ở sao? Ở đây sẽ giáo dưỡng muội muội của ta thành cái dạng gì đây? "

Nói xong hắn sải chân bước đi, đi được vài bước thì dừng lại trước mặt của Bạch Phượng Tâm, giọng nói lạnh lẽo của hắn cất lên rót vào tai của nàng, những câu từ vô cùng đơn giản nhưng lại là lời cảnh cáo đối với nàng.

Bạch Lâm Hàn: "Những gì ngươi đã làm với Tuyết Nhi, ngày sau chính tay ta sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, nhưng bây giờ hãy cố tận hưởng thời gian tốt đẹp của mình đi, đợi đến thời thích hợp nhất, ngưoi sẽ nhận đủ những gì nên phải nhận"

Nói xong hắn không quay lưng lại, tay vẫn bế người vững như không biết mỏi, tay khác lấy chiếc hắc phiếm bên hông ra phảy nhẹ cho nó bung ra, sau đó một tay hắn hất cây quạt lên cao rồi gấp lại nói:

Bạch Lâm Hàn: "Đi thôi Tinh Y, Nhị Đệ đi thôi" Bạch Lâm Hàn uy dũng bước chân rời đi phía sau là hai người Mộ Tinh Y và Bạch Lâm Thần đi theo phía sau, bốn người vừa rời đi, một bên cột nhà đang đứng sừng sững bất ngờ đổ sầm xuống, theo đó một bên mái của ngồi đình nhỏ cách đó không xa ngã xuống, tạo nên tiếng động cực kì lớn.

Bạch Phượng Tâm vừa nghe lời cảnh cáo và cái đình nhỏ đột nhiên ngã đổ xuống, nàng cũng biết, đó là gì cái hất tay vừa rồi của đại ca nàng, đây cũng chính là lời cảnh cáo sát thực đối với nàng, chân nàng đã không thể đứng vững nữa, ngã khụy xuống đất ngồi bệp tại chỗ, ngớ người nhìn vào cái đình nhỏ kia, còn về phần Tiêu Tử Ninh bị cái đạp của Bạch Lâm Thần và Bạch Lâm Hàn đạp cho bất tỉnh, bởi vì hai người bọn hắn không hề ra tay nhẹ nhàng đối với bà ta, và trong mắt của hai người chứa đầy sự chán ghét đối với bà ta, cho nên một đạp của hai người khiến bà ts bị ngã đến đập đầu bất tỉnh cũng là chuyện bình thường.

Bạch Tứ Lâm và Bạch Điềm An nhìn theo bóng lưng cao lớn của ba người lớn và một đứa bé dần biến mất khỏi Bạch Phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tonghop